Trong ánh nhìn lườm nguýt của mọi người, bốn năm mươi tên cướp biển thắt lưng dắt đao cong hò hét một bài hát dân ca, ồn ào đi trên đường phố Istanbul.
Khi Hải Yêu trở lại với hào quang tứ phía trong đại hội võ thuật, niềm kiêu ngạo và tự hào đã tràn ngập trong lòng đám cướp biển! Tuy Suleiman phân định Nick hòa Almaang, nhưng đám cướp biển đương nhiên đều cho rằng đội trưởng nhà mình thắng, ai cũng biết Kỵ sĩ vàng mất đi ngựa như đàn ông mất đi “gậy”- hoàn toàn biến thành một thái giám. Chỉ cần thêm một chút thời gian nữa, đội trưởng Nick sẽ xử đẹp hắn ta!
Trận đấu vừa mới kết thúc, đám hải tặc phải ngoan ngoãn làm khán giả trên khán đài suốt cả một ngày trời không thể chịu đựng thêm được nữa, lao đến tranh nhau công kênh Nick trên vai không ngừng tung hô. Hayreddin biết trong lòng Nick đang rất vui, nên cũng để mặc cho đám đàn em khiêng nàng đi ăn mừng. Nữ thần chiến thắng thích uống rượu mà, tuy người Hồi giáo ở Istanbul bị cấm không được mua bán rượu, nhưng những tín đồ tôn giáo khác lại không phải chịu hạn chế này. Đám cướp biển như ong vỡ tổ lao vào một quán rượu thuộc khu vực Do Thái có tên “Kho báu”, ném hết những người khác ra ngoài như xua đuổi thú dữ, lấy danh nghĩa bao trọn gói cả quán rượu để chiếm giữ nơi này.
Những người bình thường đương nhiên không dám tranh chấp với đám cướp biển trên người có đao, ông chủ quán rượu vội vàng ân cần chiêu đãi, trong rượu rum cũng không dám pha thêm nước. Kể từ khi bị thương nặng, Nick đã quá nửa năm không được tụ tập cùng anh em, giờ phần khích khác thường. Đã có túi đựng tiền của thuyền trưởng cho, Nick hào phóng đập mạnh tay lên quầy bar: “Uống thoải mái đi! Tối nay tôi mời!”.
“Hú hú hú! Đội trưởng Nick vạn tuế! Sư Tử Đỏ vạn tuế!”.
Bên trong quán rượu nhỏ sơ sài nổ ra những tràng khen ngợi trầm trồ huyên náo. Rượu rum, rượu vang, rượu mật ong, rượu táo được đưa lên như nước chảy, chủ quán cung ứng không kịp, bảo hầu bàn chuyển luôn thùng rượu gỗ sồi ra chỗ trống để mặc bọn họ uống thả phanh. Quán vốn không cung cấp thực phẩm nên đương nhiên sẽ có những nhân viên nhanh nhẹn chạy đến các quán lân cận để mua mấy món đồ nhắm, những cô nàng vũ nữ tất bật chạy đi chạy lại khắp nơi, khiến đám cướp biển phá lên cười ầm ĩ. Vị tử thần trước giờ chỉ uống nước ép táo chua tối nay phá lệ gọi đồ uống có cồn, chè chén một trận đã đời, mặt mày người nào người nấy đỏ phừng phừng, cứ như thể người được lưới hái vàng là bọn họ không bằng.
Nếu như lúc này có người ngoài đẩy cửa bước vào, nhất định sẽ cảm thấy nghi ngờ với cảnh tượng nơi đây: Nếu cả đám người uống rượu, người đứng đầu nhất định phải ngồi ở vị trí tốt nhất trên chiếc sô pha dài kia. Nhưng lúc đó, ngả ngớn trên chiếc sô pha ấy là một thiếu nữ anh khí bừng bừng, mái tóc dài được bọc trong chiếc khăn trùm đầu màu đen, giày chỏng chơ trên bàn gỗ, vừa nhấm nháp mỹ tửu trong ly, vừa hưởng thụ sự tôn sùng của thuộc hạ và anh em đang bu xung quanh.
So với những nghi lễ nghiêm túc với quy cách nhàm chán vào những dịp quan trọng, nàng công chúa Tây Ban Nha này lại thích môi trường ầm ĩ bát nháo chất lượng thấp hơn. Dù là dùng những câu chuyện cười tầm bậy để nhục mạ kẻ thù bị đánh bại, lớn tiếng hợp xướng những bài nhạc chế lưu truyền trên thuyền, hay là dùng phi tiêu nhắm vào bia để quyết định thứ tự uống rượu, tất cả đều khiến nàng cảm thấy tự do thoải mái. Cuối cùng Sói Đất cũng tóm được cơ hội lại gần với người trong mộng, lại không biết nói gì, chỉ đàng rót rượu dâng thức ăn xun xoe săn đón, thỉnh thoảng bắt chuyện nói với Nick được một câu mà hắn đã cười hề hề vui hết nửa ngày trời.
Rượu quá tam tuần, Nick uống thả phanh đến nỗi đầu óc chếnh choáng, quét ánh mắt một vòng phát hiện thiếu mất một người, bèn hỏi: “Kẻ thế thân của tôi đâu rồi?”.
“Antony? Lúc trận chung kết diễn ra, cậu ta vẫn còn trên khán đài, sau đó thì không biết”.
“Hô, thằng nhãi đó nhìn thấy sự lợi hại của đội trưởng, không chịu nổi cú sốc đây mà”. Michel độc nhãn sán lại gần nói: “Cô không biết đâu, thằng nhóc đó khổ luyện trên thuyền mỗi ngày, câu cửa miệng của nó là ‘sẽ có một ngày đánh bại Hải Yêu’ đấy!”.
Nick khinh thường nói: “Mẹ nó, chiếm phòng riêng của tôi, lấy tiền lương của tôi, có ngon thì trực tiếp tới tìm tôi mà luyện!”.
Michel Độc Nhãn cười đáp: “Thực ra thằng nhóc đó cũng có chút tài năng, nhưng so với đội trưởng Nick thì chẳng khác gì đọ súng với đại pháo, so sánh vốn là khập khiễng”.
Sói Đất gật mạnh đầu biểu thị sự đồng ý, lại đưa cho Nick một ly rượu đầy. Hắn không có mắt nhìn hàng hóa, rượu mật ong nồng độ thấp uống cạn xong, liền pha vào trong rượu rum chút nước ép trái cây, Nick không biết chừng mực, ừng ực nốc hết một chén lớn, chưa qua được mấy phút, hai mắt đã bắt đầu mông lung. Lúc Sói Đất lại sán tới, Nick co chân lên đá cho hắn một phát.
“Nhàm chán, anh biến đi, đổi một em trẻ trung tới rót rượu!”.
Anh chàng phó đội trưởng đáng thương bị quét ra khỏi trung tâm vòng tròn như vậy đấy, mọi người ở Sư Tử Đỏ đã lâu có ai là không biết sở thích kỳ quặc của nàng, cánh cướp biển phá lên cười để một vũ nữ với bộ ngực đầy đặn đến bầu bạn. Uống thả phanh suốt hai giờ đồng hồ, mấy tên uống lắm rồi nôn mửa cuộn người trong góc tường, vài kẻ háo sắc lén lút dẫn phụ nữ đi tìm chỗ thuê phòng. Những người còn lại quá nửa là cá cược phi tiêu thua đến mức phá sản, đành phải chơi trò giải trí sức mạnh truyền thống: Vật tay.
Nick không hổ là quái vật được tinh tinh nuôi lớn, trông nhỏ con vậy thôi mà lại có thể vật thắng được hầu hết cánh đàn ông ở đây. Lại thắng được một trận nữa, nàng hú lên một tràng ngửa đầu cạn một chén, say khướt bật cười ngờ nghệch: “Chơi với mọi người vẫn cứ là vui vẻ sảng khoái nhất, ông đây ở phòng thuyền trưởng đã nửa năm, ngày ngày bị đè ép, nảy sinh cả ảo giác mình là một con gà con yếu ớt!”.
Đám đông xung quanh toát mồ hôi tập thể, nhìn bộ dạng ngây ngô đáng yêu của nàng thế kia, có lẽ uống quá nhiều thật rồi, chứ bình thường làm gì có kiểu nói năng như thế. Chỉ dựa vào một câu nói lúc say này, cả đám đã có thể thấy được chuỗi thức ăn trên thuyền: Đội trưởng Nick là đàn ông đích thực không cần nghi ngờ, còn thuyền trưởng là đàn ông đích thực trong cánh đàn ông đích thực!
Hơn chín giờ tối, có hai thị vệ theo tiếng nhạc bước vào quán rượu “Kho báu”, nhìn thấy một đám đàn ông bê tha đang hò hét náo loạn bên trong. Nick một tay cầm một cốc sắt, tay kia ôm một nàng gái điếm ăn mặc hở hang đứng trên bàn nhảy múa. Thân hình của nàng còn không cao bằng cô gái ấy, chỉ lo áp đầu, mặt vào ngực con gái nhà người ta, uống say đến ngớ ngẩn. Hai thị vệ đưa mắt nhìn nhau, nhủ thầm dáng vẻ ấy mà dẫn về thì lại càng sinh chuyện, thà cứ giả vờ là không tìm thấy còn hơn, nghĩ xong, hai người lặng lẽ rời đi.
Cao trào của một đêm hoang đường vẫn chưa qua đi. Đám cướp biển uống cạn rượu ở trong quán “Kho báu” xong, lại tiếp tục di chuyển đến hai ba quán khác, lần nào cũng náo loạn, không ngừng gây sự với những vị khách khác. Mãi cho đến hai giờ sáng, khi năm sáu người cuối cùng có thể đứng được lảo đảo dìu Nick đi trên đường cái hát nghêu ngao, đột nhiên có vài tên lưu manh bản địa cầm gậy xông ra từ một góc tường.
Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, Nick uống say khướt, lưỡi hái cũng đã quên vứt ở chỗ nào rồi, đừng nói là chân tay, ngay cả đầu lưỡi cũng không còn nghe theo sai khiến nữa. Người không biết thì không sợ, mấy gã lưu manh này vốn không biết đây là những ai, nhìn thấy đám hải tặc say bí tỉ liền lao vào đánh loạn xạ. Nick ngửi thấy mùi máu, bèn giương cặp mắt đen láy lên, đám thuộc hạ thấy tình hình không ổn, không dám nói biệt danh Hải Yêu ra sợ hủy hoại tiếng tăm, bèn lảo đà lào đảo dìu nàng bỏ chạy.
Mấy tên chạy khỏi bốn năm con phố tồi tàn, không một ai dám đưa bộ dạng như gấu rừng này của Nick về lại cung điện của thuyền trưởng. Mấy anh em bàn bạc một hồi, bèn tìm bừa một nhà thổ hạng ba bên đường, gõ cửa nhét nàng vào đánh một giấc.
Một đêm yên ắng, Nick ngủ thẳng đến tận trưa ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô ráo, đầu đau như búa bổ.
“Nào, uống miếng nước đi”. Một cái ôm mềm mại thơm phưng phức giữ chặt lấy nàng, đưa chén nước đến bên miệng. Đãi ngộ này quả thực quá đẹp, Nick uống nước xong, hai cánh tay vòng lấy, dính sát vào cơ thể đối phương nhắm mắt lại. Qua một lúc lâu, nàng mới đột nhiên nhận ra nơi này có gì đó không phù hợp lắm.
Đây là đâu thế?
Lăn một vòng lật người bò dậy, Nick bàng hoàng nhìn bốn phía xung quanh, hoàn toàn không thể nhớ ra tại sao mình lại ở đây. Căn phòng nhỏ thiếu ánh sáng, trên giường trải chăn ga màu hồng phấn rẻ tiền, một cô gái xa lạ mặc chiếc áo lụa mỏng hở ngực nằm ở bên cạnh nhìn nàng. Nick dụi dụi mắt, phát hiện mình gần như hoàn toàn trần truồng.
“Hôm qua cô bị nôn, tôi đã giúp cô cởi quần áo giặt sạch sẽ rồi”. Cô gái cười nói. Nàng ta là một cô gái điếm dịu dàng và xinh đẹp, có lẽ tầm ba mươi tuổi, làn da màu mật ong, thân hình đầy đặn, khóe mắt tuy có nếp nhăn nhưng không ảnh hưởng gì đến sức hấp dẫn từ cơ thể, đúng là kiểu Nick yêu thích.
Chết tiệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, sao hoàn toàn chẳng nhớ được gì? Đầu Nick rối như tơ vò, trí nhớ chỉ dừng lại ở màn uống rượu thả phanh ca hát thả cửa ở quán rượu đêm qua mà thôi, những chuyện sau đó hễ cứ nhớ đến là thấy đau đầu. Không chỉ đau đầu, mà thân thể cũng đau, như thể bị tẩn cho một trận vậy. Nếu nói là do say rượu giở trò, thì có vẻ cũng làm quá kinh rồi thì phải?
Nhìn thấy vị khách đã dậy, cô gái liền xuống giường, đổ nước sạch vào chậu đồng, lấy một chiếc khăn còn khá mới phục vụ nàng tắm rửa gội đầu.
Tắm xong, Nick mặc bộ quần áo còn hơi ẩm, sờ sờ vào túi, chẳng còn lấy một xu. Đêm qua điên loạn ném hết tiền vàng vào cờ bạc nên đã tiêu sạch từ lâu, giờ toàn thân trên dưới chỉ có đồng xu vàng kỷ niệm của thuyền trưởng đeo trên cổ mà thôi. Nick đờ mặt ra, cô gái điếm đã vô cùng quen thuộc với lúng túng này, bật cười khúc khích nói: “Đêm qua đã có người tới trả rồi”. Nàng ta tiễn Nick ra tới tận cửa, giữ lấy cổ hôn lên mặt nàng một cái, dịu dàng nói: “Tên tôi là Adele, lần sau tới nhớ chọn tôi nhé”.
Cảm giác say rượu nôn nao của Nick vẫn chưa tan hết, nàng cũng chưa từng dạo phố Istanbul bao giờ, nên phải hỏi đường rất nhiều lần, chân cao chân thấp mãi mới mò về dinh thự trên núi của Hayreddin. Quản gia Gerald Bayan đang ngồi đợi nàng trước hiên nhà, sắc mặt khó coi như thể kẻ thù tìm tới cửa.
Nick tự biết mình đuối lý, lí nhí hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”.
“Tối qua, thuyền trưởng tổ chức tiệc mừng công cho cô ở nhà, mời rất nhiều người trong giới quý tộc và chức sắc tới tham dự”. Bayan trần thuật lại sự thật khiến người ta xấu hổ. Thị vệ phái đi tìm người nói rằng đội trưởng Nick uống say bí tỉ, không thể quay về được, nhân vật trung tâm của bữa tiệc lại vắng mặt, suốt cả một đêm, Hayreddin phải giải thích không ngừng với khách khứa lý do Hải Yêu không xuất hiện.
Dạ dày Nick nhộn nhạo: “…Tôi không biết”.
Vị quản gia thở dài: “Đi xin lỗi đi, ngài ấy đang ở vườn Bách đấy”.
Xuyên qua khoảng sân quanh co nước chảy và một loạt những cánh cửa hình móng ngựa màu ánh trăng, Nick rón ra rón rén đi vào phòng khách. Người đàn ông tóc đỏ ngồi trên chiếc ghế lớn quay lưng về phía nàng, im lặng không lên tiếng, trên chiếc bàn nhỏ cạnh bên tay đặt thứ vũ khí màu đen cực lớn – lưỡi hái của Hải Yêu.
Chết tiệt! Lưỡi hái! Đầu Nick lại càng đau hơn. Giờ nàng mới nhớ ra, tối hôm qua uống say đến nỗi để mất luôn cả vũ khí!
“Ăn uống, chơi gái, đánh bạc, hút thuốc, tiêu sạch tiền bị người ta đánh, cuối cùng lại tìm một cô gái để qua đêm, đêm qua đúng là vui vẻ quá nhỉ. Em qua đây”. Hayreddin cũng không thèm quay người lại, ngoắc ngoắc tay với nàng. Nick chần chừ bước tới trước hai bước, Hayreddin đã duỗi tay, kéo nàng tới, bóp cổ nàng ấn xuống thảm. Mái tóc đỏ rực lửa rủ xuống mặt nàng, đôi mắt màu xanh lam nổi lên bão táp, hắn giống như một con sư tử dũng mãnh nổi cơn thịnh nộ.
“Nói cho tôi biết, nếu tôi không phái người tới nhà thổ trả tiền cho em, có phải em định trèo lên cái giường đó, rồi cho cô gái điếm kia đồng tiền đúc hình chân dung tôi không?”.
Ý nghĩa của đồng tiền kỉ niệm đó cũng như nhẫn cưới, nếu nàng dùng để trả tiền chơi gái, Hayreddin chắc chắn sẽ phát điên. Nick sắp nghẹt thở, giãy giụa vài cái nhưng không thể thoát khỏi tay hắn. Nàng vẫn còn rất đắc ý khi nhớ đến lúc vật tay ở quán rượu ngày hôm qua, vậy mà hiện giờ, cả khí thế và sức lực của thuyền trưởng đều hoàn toàn áp đảo nàng.
“Khụ…không bao giờ, không bao giờ cho!”.
“Vậy em định làm thế nào để thoát thân? Ăn quỵt à?” Hayreddin nheo mắt nhìn chằm chằm vào nàng. Nói thật, nếu Adele dùng mấy lời ngọt ngào nịnh nọt, có lẽ Nick cũng chẳng thể kháng cự được. Nhưng bây giờ dù có chĩa súng vào đầu, nàng cũng không dám khai.
“Có bán tôi ở đó tôi cũng không bao giờ cho người khác đồng xu của ngài!”.
“Ồ. Thì ra em định bán thân trả tiền chơi gái, sau đó mang theo một cái sừng ấy về tặng tôi hả”.
“…” Nick phát hiện càng lấp liếm lại càng sai trái.
Hayreddin nắm lấy cằm nàng, quay trái quay phải kiểm tra một hồi nói: “Vành mắt thâm đen, môi cũng sưng vều, em còn nhớ đêm qua bị một lũ lưu manh không có tiền mua dao đánh cho một trận không? Thánh Allah phù hộ nên đám đồng bạn thiểu năng của em mới không gào lên cái danh Hải Yêu, nếu không hôm nay, những chuyện xấu của em có lẽ đã lan truyền khắp các hang cùng ngõ hẻm ở Istanbul rồi!”.
Hayreddin lật người con nhóc khốn kiếp này lại, bàn tay nhấc lên đánh thật mạnh vào mông nàng.
“Xin lỗi, xin lỗi thuyền trưởng! Tôi không dám nữa, không dám nữa!” Vẫn như thường lệ, Nick cong mông quỳ khóc kêu gào xin được tha thứ, khiến cho những nàng hầu gái không ngừng thò cổ vào nhìn, nhưng chỉ vừa liếc nhìn một cái thôi, các nàng đã che miệng lặng lẽ chui xuống.
Đánh một trận xong, Hayreddin buông tay ném con nhỏ khốn kiếp ấy đi, trĩu nặng tâm sự ngồi trở lại chiếc ghế lớn.
“Tôi nghĩ mình đã nhốt em trong phòng quá lâu rồi, có lẽ để em cùng các anh em ra ngoài thoải mái một chút cũng được, tiệc mừng công có mục đích chính trị, đến tối quay về một lúc cũng như nhau. Nhưng tôi thật không ngờ, em lại có thể chơi đến mức độ này”. Hắn đỡ trán, ánh mắt giống như đang nói “Trẻ con lớn rồi, khó lòng dạy dỗ”.
“Tôi không biết chỉ uống một chút rượu mà lại say khiếp thế…”. Hai mông Nick sưng vù đau ê ẩm, ngồi cũng chẳng ngồi được, đành nửa quỳ ôm lấy đùi thuyền trưởng không buông.
“Những chuyện em không biết còn nhiều lắm”. Hayreddin hết cách nêu hết những điểm lợi và hại ra một lượt. Sau bữa rượu, sát thủ châu Âu có thể sẽ kết liễu mạng của nàng chỉ bằng một đao, hoặc nàng uống quá nhiều sẽ nói lung tung, tiết lộ huyết thống vương thất Tây Ban Nha của mình rồi bị những kẻ xấu bụng nghe thấy… so với những chuyện ấy, tiệc mừng công để bù lại mối hiềm khích với phe quân đội hay những vị khách bị cho leo cây, đều đã chẳng còn quan trọng.
“Thứ nhất, sau này không được phép uống rượu say cả đêm không về nhà như vậy nữa, trừ phi em muốn nếm thử mùi roi”.Chủ sở hữu bắt đầu ban bố điều lệ quản chế mới, Nick gật đầu như giã tỏi.
“Thứ hai, tuy em đã thắng Almaang, nhưng nếu trên đường có đụng mặt cấm vệ quân, cũng không được phép xảy ra bất kì xung đột nào với họ”.
“Vậy nếu bọn họ gây chuyện với tôi thì sao?”.
“Cấm vệ quân không bao giờ gây chuyện thị phi, hôm qua tể tướng Ibrahim đã phái người tới tham dự tỏ thành ý rồi. Tể tướng và quân đội ủng hộ đại hoàng tử Mufasa lên ngôi, hiện giờ cả hai phe đều đang lôi kéo tôi về phe của họ, không ai hy vọng trở mặt thành thù với chúng ta đâu. Cấm vệ quân đắc tội với em chẳng khác nào đẩy tôi về phe ba người con trai của Roxelana”.
Nick nhỏ giọng cằn nhằn: “Thật là phức tạp, chốc thì phe quý tộc cũ chống lại phe quân đội mới, bốn vị hoàng tử không phải do cùng một cha sinh ra sao?”
Hayreddin xoa xoa đầu nàng: “Em và Charles cũng là cùng một mẹ sinh ra đấy thôi, một khi dính líu tới lợi ích chính trị, người thân xuống tay còn dã man hơn kẻ thù”.
“Vậy rốt cuộc thuyền trưởng ủng hộ ai?”.
“Ai tôi cũng chẳng…”, Hayreddin còn chưa nói hết câu, Gerald Bayan cầm một cái tráp nhỏ đựng thư đi vào, vẻ mặt cực kì khó coi.
Cái tráp vô cùng tinh xảo, gỗ đàn đen láy khảm trai, khóa bằng vàng nguyên chất. Hayreddin nhận lấy rồi mở ra, Nick hiều kỳ cũng ghé vào nhìn, chỉ thấy trong lớp nền bằng nhung đặt một cuộn thư lụa màu hồng phấn, xung quanh rắc đầy cánh hoa hồng, vừa nhìn là biết ngay chữ viết tay của con gái.
Hayreddin cau mày: “Ai đưa đến vậy?”.
“Công chúa Mihrimah, cô con gái duy nhất của hoàng phi Roxelana”. Giọng nói của Gerald nặng nề, như thể bức thư này là một quả bom đã được châm ngòi nổ.