Trên một vùng biển xanh thẳm, có một hòn đảo nhỏ rất đẹp và trù phú. Trên đảo có một gia đình người thợ xây, sinh được bốn người con trai tóc đỏ…
Nick hỏi: "Là đảo Lesbos của Hy Lạp đúng không? THuyền trưởng được sinh ra trên đảo Lesbos thật à, tôi nghe nói dầu ô liu và rượu vang đỏ sản xuất ở nơi đó nổi tiếng cực kỳ, ngài cứ kể thẳng vào chuỵen bốn anh em nhà Barbarossa đi".
Ishak nói: "Sao cậu lại ồn ào thế nhỉ. Chẳng lẽ Reis chưa từng dạy cậu, khi lắng nghe thuyền trưởng nói chuyện thì phải giữ im lặng à?"
Nick đáp: "Nhưng những người kể chuyện khac đều yêu cầu khán giả khuấy động bầu không khí mà".
Ishak nói: "Vậy thì ngậm miệng lại, chỉ cần dung ánh mắt sung bái nhìn tôi là được rồi!"
Nick: "Ồ!"
Nhà người thợ xây quá nhiều miệng ăn, đến bánh mì đen cứng như đá cũng không đủ ăn, nhưng bốn an hem trai người sau còn khoẻ mạnh cường tráng hơn người trước. Bọn họ đánh cá, nng gạch, giúp những người giàu có trong làng sửa lại nhà cửa, dựa vào hai bàn tay của mình để kiếm tiền nuôi sống gia đình. Nhiều năm trôi qua, đứa trẻ nhỏ nhất đã ra đời. Đó là một cô bé với mái tóc đỏ rất dễ thương, và là cô con gái duy nhất trong nhà.
Chưa đến hai năm, người thợ xây và vợ của ông ta lần lượt ốm bệnh rồi qua đời, bốn anh em vay mượn tiền bạc mai tang cho cha mẹ, trở thành trụ cột gia đình. Trong bốn người thì người anh thứ ba là người nhẫn nại nhất, vì thế phụ trách chăm sóc cô em gái.
Cô bé càng lớn càng xinh đjep, khuôn mặt tròn như một trái táo, mái tóc đỏ rực như lửa cháy. Bốn người anh đều là những cao thủ đánh nhau lấy một địch mười, ngay cả con trai của trưởng thôn cũng không dám bắt nạt cô bé. Cô bé hoạt bát hiếu động, chân trần chạy nhảy lung tung, thường để lại một chuõi dấu chân nhỏ nhắn trên cát…
Những chàng trai dần trưởng thành, trở thành những người đàn ông, cuộc sống trong nhà cũng dần dần khá hơn. Bốn an hem cùng nhau lén tiết kiệm tiền, muốn chuẩn bị một phần của hồi môn thật dầy đủ cho cô em gái. Người trong thôn đều nói gia đình này sắp giàu có đến nơi rồi, cô bé mới mười hai tuổi, mà đã có người đến xin cầu hôn.
Tất cả mọi người đều tưởng rằng những ngày tháng sau này sẽ ngày càng tốt đẹp hơn, nhưng ai ngờ Đức Chúa nhân từ không ưa nổi việc con dân sống hạnh phúc. Hòn đảo nhỏ vốn dĩ là địa bàn của người phương Đông quấn khăn xếp, nhưng có một ngày, một con thuyền chở đầy những người da trắng phương Tây cập bến. Chúng đốn hạ những cây ô liu, san bằng các vườn nho, đập phá điện thần cổ hơn ngàn năm tuổi bên bờ biển.
Không ai dám đứng lên, bọn chúng có sung, có pháo, hoành hành ngang ngược trên hòn đảo nhỏ. Những kẻ làm việc xấu trong thiên hạ bốn không bao giờ thiếu, mọi người đều hiểu rằng nhẫn nhịn mới có thể tiếp tục sống, ngay cả bốn an hem cũng nghĩ như vậy. Nhưng có một ngày…
Có một ngày cô bé ra bờ biển phơi lưới đánh cá, đã bị một tên da trắng vô lại trên thuyền nhìn trúng. Cô bé khóc lóc chạy về nhà, trên váy toàn là máu. Bốn an hem vác dao tới nói lý, nhưng kẻ vô lại đó là một tên quan coa máu mặt trên thuyền, vì thế người anh thứ ba bị dính đjan.
Có thể đánh nữa, nhưng bọn họ vẫn chỉ có bốn người. Không sung không pháo, bốn an hem biết rằng không thể đánh lại được. Người em gái gạt lện, không chịu để các anh đi liều mạng. Cả gia đình tóc đỏ đành nghiến rang chuyển khỏi thôn, đến sống ở một hòn đảo khác.
Nói đến đây, Ishak im lặng không nói thêm gì nữa. Nick đợi một lúc, hỏi: "Hình như đây không phải là kết cục của câu chuyện này".
"Không phải". Ishak chậm rãi nói, "Kết cục là cô bé đó chết. Chỉ mới có một lần, con bé đã mắc bệnh giang mai. Tóc bị rụng hết, mũi bị lở loét. Lúc chết, con bé còn chưa vỡ giọng".
Bầu không khí cũng trầm mặc theo. Hồi lâu, Nick hỏi: "Đó là thuyền Tây Ban Nha đúng không?"
"Không sai". Giọng nói Ishak không mang theo chút cảm xúc nào. "Tên vô lại đó là trợ lý của tổng đốc Tây Ban Nha ở vùng biển Hy Lạp. Nỗi hận lớn nhất cả đời ta, chính là để hắn chết quá thoải mái vì say rượi mà rơi xuống nước".
Nick đã hiểu rõ mọi chuyện, giọng nghèn nghẹn nói: "Sở thích chung của những tên quan lại và giáo chức là những đứa trẻ, cũng không biết tại sao lại thế nữa".
Ishak bật cười lạnh lung, "Lũ khốn đó bị liệt dương từ tinh thần đến thể xác, những phụ nữ có kinh nghiệm coi thường chúng, chúng chỉ biết làm nhục những đứa trẻ không có sức phản kháng, từ đó tìm lại được chút lòng tự tôn thảm hại".
Nick nghĩ ngợi hồi lâu, cảm thấy những lời này quả thực cũng hơi có lý.
"Nhưng phiên bản câu chuyện tôi nghe từ đám thuỷ thủ lại không giống lắm, bọn họ nói bốn người an hem đó đã hiến tế em gái mình cho thần Biển, nên mới có được vận may và sự giàu có không ai địch nổi như bây giờ".
"Nói như vậy cũng không hẳn là sai. Vì bị bệnh đó không được chon trong nghĩa trang ở đất liền, bọn tôi đành hoả tán Cecilia rồi rắc tro lên biển. Lửa giận không có nơi để xả, bốn người bọn tôi liền dung số tiền tiết kiệm làm của hồi môn cho con bé mua một con thuyền nhỏ, giương cờ gia nhập nghề cướp biển". Ishak thở dài, dáng vẻ có phần bi thương. "Chuỵen đã xảy ra từ rất nhiều năm trước rồi, giờ thằng hai và thằng tư đã ra đi… tôi vốn tưởng Reis sẽ có rất nhiều con, thằng bé rất thích trẻ nhỏ, dù những đứa bé đó có nhõng nhẽo thế nào, khi đến tay nó đều ngoan ngoãn như một con mèo con".
"Thật khó mà tưởng tượng ra được". Nick bĩu bĩu môi, "Chỉ thấy những người bị ngài ấy rút roi đánh cho một trận ngoan ngoãn giống như mèo con thôi".
Râu Đỏ năm lần bảy lượt cường điệu hoá vấn đề hậu duệ đời sau, Nick bèn hảo tâm giải thích đỡ cho thuyền trưởng nhà mình một câu: "Thuyền trưởng có phụ nữ mà, Fatima và Lilith, hai người bọn họ đang ở trong hậu viện".
"Hai cái tên này chỉ nghe thôi đã thấy có thể sinh được con rồi". Ishak hài lòng gật đầu, sau đó liếc nhìn Nick một cái, "Ở cùng với những phụ nữ của nó, cậu không thấy khó chịu sao?"
"Khó chịu? Ồ, là cực kỳ khó chịu". Nick đau khổ lắc đầu, "Hai người bọn họ quả thực tiêu tiền như nước. Cô gái tôi bao ở dưới núi, bất kể là ăn ngủ trong một tháng cũng chỉ tiêu hết ba đồng vàng thôi".
Nghe xong những lời này, Ishak líu lưỡi không thốt nổi nên lời nhìn chằm chằm vào vị đội trưởg đội xung phong phải đến ba phút, cuối cùng mới nặn ra một câu:
"Không phải tai tôi bị điếc, mà là đầu óc Reis thật sự có vấn đề."
Vì mối quan hệ huyết thống giữa hai thuyền trưởng tóc đỏ, nên ngài thuyền trưởng đến từ Thổ Nhĩ Kỳ dẽ dàng được cư dân Algiers đón nhận. Những tên cướp biển đầu quấn khăn kỷ luật nghiêm minh, có tiền lại hào phóng, trừ việc không uống rượu ra, thì cũng có thể coil à những vị khách mẫu mực.
Một mặt Ishak tích cực lôi kéo người an hem gia nhập thế lực Ottoman, mặt khác cầu người hiền tài như nắng hạn chờ mưa, chi một số tiền lớn chiêu mộ những người giỏi giang có bản lĩnh. Hắn mang cả bản đồ đảo Djerba đến cho em trai, cũng mang cả tiền bạc ra mê hoặc người khác. Có người tận mắt chứng kiến, dưới tán nho trong sân, Ishak đang cò kè mặc cả với đội trưởng Nick, người được mệnh danh là mạnh nhất Địa Trung Hải. Lương lậu của đội thuyền Sư Tử Đỏ tuy cao, nhưng tập trung đông đảo kẻ dũng mãnh, có rất nhiều cướp biển tự tin bản lĩnh của mình không kém cỏi nhưng mãi vẫn không thể nổi bật, nhìn thấy cơ hội này tim không khỏi đập thình thịch.
Cướp biển chính là nghề bạc tình trục lợi như vậy đấy, chỉ cần không phải là phía đối địch, thì nhảy việc là chuyện thường xuyên xảy ra. Anh trai ở lại Algiers hơn nửa tháng, Hayreddin vẫn luyên tiếp đãi vô cùng lịch sự, nhưng với những vấn đề quan trọng thì trước sau không thể hiện bất kỳ thái độ nào. Trước giờ thuyền trưởng tâm cơ thâm sâu thủ đoạn hiểm ác, những kẻ đã trót động lòng không biét sau đó sẽ là hoạ hay là phúc, nên không dám nghĩ dám làm.
Toà lâu đài màu trắng nằm trên đồi như đang có một con sóng ngấm ngầm cuộn trào, mọi người đều mở to hai mắt chăm chú quan sát, không bỏ lỡ bất cứ một động thái cỏ lay gió thổi nào. Buổi chiều một ngày nọ, lúc quân giới trưởng ba thuyền theo lệ tới báo cáo, tình cờ chạm mặt đội trưởng Nick vừa đi ra từ hậu viện.
Tất cả mọi người ở Algiers đều biết "hậu viện" là để chỉ nơi nào – chính là hậu cung của Sư Tiwr Đỏ Hayreddin. Quân giới trưởng cứ giương mắt lên nhìn Nick vẫn còn đang ngái ngủ ngáp một cái, thong dong bình tĩnh bước ra khỏi hậu việc của ông chủ.
"Trên người cậu ấy có mùi long diên hương! Là long diên hương đấy!"
Quân giới trưởng nốc một ngụm rượu rum lớn, nói đến mức nước bọt văng tung toé khắp nơi. Trong quán bả đông nghịt không còn chỗ trống, mọi người đều tập trung tinh thần lắng nghe những tin đồn mới mẻ nóng sốt. giá tiền của long diên hương thì ai cũng biết, còn đắt gấp mấy lần vàng ròng, những phụ nữ trong thành phố có khả năng dung loại hương liệu này có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đọi trưởng Nick trước giờ không có thói quen xức hương liệu lên người, nên trên người dính mùi hương từ ai, không cần nói cũng biết.
"Tôi nghĩ cậu ấy không dám đâu. Ở trong hậu viện dù sao cũng là phụ nữ của thuyền trưởng, có ngang ngược tuỳ tiện đến đâu thì cũng phải biết quý trọng lấy cái cổ trên đầu mình chứ!" Có người tỏ vẻ nghi ngờ, sau đó liền có bốn, năm giọng nói phụ hoạ theo.
Quân giới trưởng cười hì hì, đè thấp giọng xuống nói: "Tôi vốn dĩ cùng không tin, nhưng lúc bước tới định bắt chuyện nói hai, ba câu, thì thấy tóv tai cậu ấy vừa mới được chải xong, tét gọn lại sợi nào sợi nấy bóng loáng.
"Ồ!!!...". Một loạt những tiếng xuýt xoa bật ra, thính giả tâm ý tuỏng thong đều hiểu ý của hắn. Cánh đàn ông trên biển đều biết rằng, một thằng đàn ông độc thân sửa soạn tươm tất cho bản thân là một chuyện cực kỳ hiếm thấy, chỉa đầu tết tóc là một loại kỹ thuật cao cấp (đặc biệt còn là một bím tóc rất đẹp nữa), chỉ có thể từ bàn tay của những người yêu nhau mà thôi.
"Các cậu cũng biết mà, đội trưởng rất thích những người phụ nữ đầy đặn. Tôi hỏi cậu ấy đi đâu đấy, cậu ấy điềm nhiên trả lời tôi rằng đi ngủ một giấc, căn bản không hề sợ người khác biết chuyện cậu ấy ngủ ở đâu!" Quân giới trưởng hai mắt sáng lên như vừa được ăn nha phiến, lộ ra chiếc rang bọc vàng: "Theo những gì tôi thấy, căn bản không phải là lén lút, mà là được thuyền trưởng ngầm cho phép!"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, kinh hãi không hiểu ra sao, thậm chí quên luôn cả việc đặt cược.
"Chỉ vì muốn giữ lại Hải Yêu thôi sao? Cái này, ra cái giá này cao quá! Nếu là tôi, dù cậu ta có tài năng đến mức nào cũng đừng hòng ngủ được với vợ tôi!" Một tên cướp biển trẻ tuổi kích động nói.
"Ô hô! Cho nên đến giờ cậu vần chỉ là một tay thuỷ thủ lót đường cọ rửa bông thuyền thôi! Thuyền trưởng không phải là kiểu người như vậy, ngài ấy là kiểu… là kiểu trong truyền thuyết vẫn thường nói đến, người sinh ra để làm những việc lớn!" Vốn từ của quân giới trưởng thiếu thốn, chỉ biết cung cánh tay, cố gắng miêu tả dã tâm tham vọng của Hayreddin. "Kiểu người như vậy luôn khác người, để giữ được cánh tay đắc lực của mình, cho người đó ngủ với vợ mình có là gì?"
Bị sốc vì thủ đoạn tàn nhẫn tuyệt tình mạnh mẽ này, đám cướp biển lặng im hồi lâu, vừa kinh ngạc lại cảm than. Một tay thuỷ thủ nhỏ giọng lắp ba lắp bắp nói chen vào: "Cứ, cứ cho đây là thật đi. Nhưng, lẽ nào mọi người chưa từng nghe qua lời đồn, thật ra đội trưởng căn bản không phải là đàn ông à?"
Lại thêm một hồi im lặng nữa bao phủ, đối mặt với những tin đồn phức tạp huyền bí như thế này, đám cướp biển rõ ràng nhận thức được bản thân mình đọc sách quá ít, não không đủ dung.
Nick mang theo mùi nước hoa long diên hương dính từ người Fatima, cùng mái tóc được Lilith chải tết đi tới phòng khách của Hayreddin.
Những tên cướp biển lớn có một quy tắc do thói quen mà thành, trong những dịp quan trọng có thuyền trưởng tham dự, đội trưởng đội xung phong nhất định phải đi theo đứng sau lung, vừa làm vệ sĩ vừa để thị uy. Kể từ ngày ông anh Râu Đỏ đến làm khách tại Algiers, tuỳ tùng Nick ngày nào cũng phải ở trên núi chờ nghe lệnh triệu tập, ngay cả việc xuống núi ngủ một giấc với Siera cũng đừng hòng mơ tưởng. Nhưng những mẹo vặt kiểu này nàng có rất nhiều, chưa được mấy ngày đã tìm được một vòng tay đầy đặn mới.
Fatima và Lilith rất vui vẻ bằng lòng ôm nàng ngủ trưa. Chỉ một giấc ngủ trưa thôi mà, Nick tự nhủ với mình như thế. Dù sao buổi tối nàng cũng quay về cái ổ của mình, tuyệt không quấy rầy đến cuộc sống riêng tư của thuyền trưởng. Nhưng ngủ suốt mấy ngày liền, không thấy thuyền trưởng nói gì, nên Nick coi như hắn đã ngầm đồng ý.
Lúc Hayreddin nhìn thấy Nick bước ra, vẫn là dáng vẻ thản nhiên ấy, giống hệt cái bộ dạng lén lút vào phòng tắm riêng của hắn tắm rửa, như thể đó là lẽ đương nhiên.
Cái lẽ đương nhiên chết tiệt.
Hayreddin nghĩ, nếu đổi lại là một thằng nhóc khác dám to gan làm bậy như thế, hắn đã dìm xác xuống Địa Trung Hải từ tám trăm năm trước rồi. Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng trong lòng hắn lại không thực sự nổi giận. Giống như thuốc sung bị ẩm, đương nhiên không thể châm lửa được rồi.
"Ngủ có ngon không?" Hayreddin hỏi.
"Ồ, cũng được". Nick gãi gãi đầu, nếu không phải Lilith nhất định kéo nàng dậy chải đầu, buổi trưa oi bức này sẽ càng thoải mái hơn.
"Cô cũng suy nghĩ hòm hòm rồi đúng không". Hayreddin nhìn nàng, hỏi thẳng thùng, Ishak trả cho cô bao nhiêu tiền?"
Nick sững người một lúc, rồi mới hiểu được ý của ông chủ. "Gấp đôi. Còn có cả ngựa, đao, và một căn nhà nữa". Nàng tàhnh thực trả lời. Mười ngày nay anh trai Râu Đỏ quả thực đã tìm mọi cách lung lạc nàng, thái độ và điều kiện đưa ra cũng rất chân thành.
"Nhiều phết nhỉ. Đao Dấmcus và ngựa thuần chủng Ả Rập có nguồn gốc từ Thổ Nhĩ Kỳ, về mặt này thì bộ sưu tập của Ishak quả thật là nhiều hơn tôi rồi". Hayreddin cười khẽ, "Lung lay rồi à?"
Nịc gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu. Lăn lộn lâu như vậy rồi, nàng rất hiểu đạo lý mười con chim trong một khu rừng không bằng một con trên tay, chẳng qua cám dỗ vẫn cứ là cám dỗ, nàng không có cách nào từ chối được việc có nhiều vàng hơn.
Hayreddin không hỏi nữa. Theo lệ thường hắn đưa một số văn thư và những thong tin thu hoạch được cho Nick xem, để nàng thử phân tích lợi hại. Thời gian buổi chiều lặng lẽ trôi qua, đến khi bụng Nick nhắc nhở đã đến lúc ăn điểm tâm, Hayreddin mới thu dọn văn kiện, nhưng không có ý cho nàng lui xuống.
"Hôm nay là ngày phát lương". Hắn nói chắc nịch, "Từ ngày nhập hội đến giờ, tôi đoán cô đã tiết kiệm được hơn hai trăm đồng vàng rồi, cộng thêm cả chiến lợi phẩm nữa, gia tài có lẽ cũng phải tầm năm trăm đồng vàng rồi ấy nhỉ".
Nick ngây người, gật gật đầu: "Cũng khoảng khoảng con số ấy".
Bình thường cướp biển vung tay quá trán đã thành tính, rất ít người có thể tiết kiệm được. Nhưng Nick đúng là thần giữ của, một năm ngoài trừ ăn cơm mặc quần áo ngủ nghỉ ra, thì chưa từng tiêu lấy một xu lẻ nào. Phần lớn chiến lợi phẩm để ở nhà của Sierra, tiền và châu báu thì chia ra giấu ở một vài địa điểm bí mật, ví dụ như chỗ thú cưng của thuyền trưởng – bên dưới ổ của con sư tử Hamm.
"Vậy cô có biết, tháng này một cây gỗ sam dài mười mét, có thể đóng được long cốt giá bao nhiêu tiền không?"
Nick lắc đầu mù tịt, "Tháng này thì không biết, nhưng năm ngoái lúc đến thăm xưởng đóng thuyền, nghe các công nhân ở đó nói hình như cần đến mười hai đồng vàng. Giờ tang giá rồi sao?"
Hayreddin giơ ba ngón tay lên lắc lắc, "Tháng này, là chừng này".
Nick nhìn biểu cảm của thuyền trưởng, kinh ngạc kêu lên: "Ba mươi? Tăng hơn cả gấp đôi? Sao có thể chứ?"
"Một mặt là vì nguyên liệu gỗ đạt chuẩn ở ven biển càng lúc càng ít, mặt khác, của cải vận chuyển từ Tân thế giới đến càng lúc càng nhiều, vàng không còn giá trị nữa".
Nick nghe xong câu này, cảm giác như sét đánh bên tai, choáng váng đến mức đầu óc vang lên những tiếng on gong. Trong suy nghĩ nhỏ bé của nàng, những đồng tiền lấp lánh ánh vàng rực rỡ đó là đại diện cho giá trị của tất cả mọi thứ trên thế giới, tuyệt đối không có lý nào lại mất giá cả.
"Sao vàng lại không còn giá trị nữa chứ!"
Hayreddin nhún vai xoè tay: "Những cây gỗ có giá trị chỉ nhiều từng ấy thôi, chặt một cây là bớt một cây, những loại hàng hoá khác cũng có chung quy luật ấy. Địa Trung Hải chie có thể sản sinh ra những thứ đó, vàng bạc càng lúc càng nhiều. Giá cả các loại nguyên liệu gỗ và lương thực là tăng ghê gớm nhất, những thứ khác cũng tăng ít nhất là ba mươi phần trăm. Tôi đoán đã rất lâu rồi cậu không ra chợ, hàng hoá khắp nơi ở Địa Trung Hải lên giá mỗi ngày, có những lúc một ngày có thể tăng giá đến ba lần".
Nick cúi đầu cắn môi, nàng thường xuyên ra chợ, nhưng trước giờ chẳng mua thứ gì. Ăn mặc ở do thường trưởng bao hết đương nhiên không cần phải hỏi, những thứ khác đã có Sierra và Karl sắp xếp ổn thoả giúp nàng, căn bản là chẳng cần bận tâm lo lắng. Nghĩ lại thì, đậu rang muối và cá cơm khô quả thực đã tăng thêm hai đồng, chẳng qua trong túi nàng có tiền, nên không để ý đến mà thôi.
"Tăng thêm ba mươi phần trăm… cũng có nghĩa là nói, vốn dĩ một món đồ chỉ với mười đồng vàng đã có thể mua được, nhưng hiện giờ phải cần ít nhất mười ba đồng mới có thể mua được đúng không".
"Cực kỳ chính xác".
Hai mắt Nick tối sầm, chỉ cảm thấy trái tim mình như vừa bị một khẩu sung bắn cá xuyên thủng, máu chảy ròng ròng. Dựa theo cách tính này, chiến lợi phẩm không bán ra thì vẫn còn giữ được giá, nhưng số vàng ngoan ngoãn trung thành năm ở khắp nơi của nàng, sức mua vô duyên vô cớ bị giảm đi mất một phần ba. Cho dù có mang đi cho vay nặng lãi cũng không bù lại được khoản lỗ này!
Hayreddin nhìn hàng lông mày nhăn tít cùng dáng vẻ đau khổ như muốn chết của nàng, trong lòng thấy rất vui.
"Bồ Đào Nha, Hà Lan, Anh, Pháp, và toàn bộ châu Âu hiện giờ đều nhất loạt căng buồm, bắt đầu hướng ra biển cho đào vàng rồi, thêm vào đó là gian thương giật dây, vàng sẽ càng lúc càng trở nên vô giá trị". Lạm phát là hiên tượng phổ biến trên khắp Địa Trung Hải, điều này Hayreddin không hề nói dối. Chẳng qua ví dụ hắn đưa ra là ở Algiers, mức độ biểu hiện của thành phố của những tên cướp biển này ghê gớm hơn nhiều so với các thị trường bình thường khác.
"Vậy phải làm thế nào bây giờ?" Nick cuống quýt, kiểu xu hướng "toàn bộ châu Âu" này hiển nhiên nàng không có khả năng ngăn chặn, mau chóng nghĩ cách để ngăn tốn thất cá nhân mới là chuyện quan trọng.
Cuối cùng Hayreddin cũng mỉm cười, nụ cười vô cùng vui vẻ. Hắn không đáp mà hỏi ngược lại: "Cô có biết hiện giờ ail à gian thương lớn nhất ở Bắc Phi không?"
Nick lắc đầu mờ mịt.
"Là tôi".
Chạng vạng hôm đó, Nick ra khỏi phòng làm việc của thuyền trưởng với cái đầu nặng trĩu và bước chân nhẹ bẫng. Nàng vừa mới thực hiện một vụ làm ăn lớn nhất trong đời – giao tất cả tài khoản tiết kiệm được cho thuyền trưởng.
Cuối cùng nàng đã ý thức được rằng, ông chủ của mình nắm trong tay số tài nguyên khổng lồ đến mức nào. Trên các con thuyền đánh cướp được tuy rằng có vàng bạc, nhưng nhiều nhất lại là số hàng hoá đáp ứng nhu cầu cấp thiết của các khu vực xung quanh. Lương thực, vải vóv, vật liệu xây dựng, khoáng thạch, vũ khí, hương liệu, các mặt hàng xa xỉ phẩm… cùng với việc các quốc gia và khu vuẹc ký "Hiệp ước hữu hảo", mỗi tháng đều sẽ trả cho Sư Tử Đỏ một khoản tiền đảm bảo rất lớn.
Hayreddin không giống với những đại hải tặc trước đây, giấu của cải châu báu trên những hoang đảo không một ai hay biết để chúng từ từ mục nát, mà dựa vào vũ lực và cơ hội, nhanh chóng xây dựng Algiers thành một thị trường giao dịch phồn vinh bật nhất Bắc Phi.
Lợi tức khởi điểm là ba phần trăm một tháng, một năm ít nhất cũng được ba mươi sáu phần trăm, căn cứ theo tốc độ lạm phát, như vậy chí ít cũng bảo đám được khoản tiền ban đầu không bị thâm hụt. Nếu đếm cuối năm việc kinh doanh sinh lời, thì lại dựa vào tỉ lệ cổ phần để chia cổ tiwsc. Điều khoản Nick nắm trong tay cực kỳ hậu đãi, đã được hưởng sự an toàn của việc gửi tiền, lại còn được nắm giữ phần cổ tức của cổ đông, trong chốc lát từ người làm công ăn lương trở thành một cỗ đông nhỏ.
Công thức kiếm tiền phức tạp đã đánh bật suy nghĩ muốn nhảy việc của Nick, Nàng vắt óc ra sức tính toán, nghĩ sao cũng thấy lợi ích thu được không tồi chút nào. Đặt tay lên ngực tự hỏi bản thân, cho dù chú Asa có ở bên cạnh tham mưu, cũng sẽ không thể tìm được vụ làm ăn nào hiệu quả hơn thế. Thậm chí nàng còn lên kế hoạch mỗi tháng lĩnh tiền lương, lập tức tăng giá gửi vào trong kho báu của thuyền trưởng.
Mang theo cái đầu mệt mỏi nhưng sung sướng, Nick vui vẻ chạy đi ăn cơm. Từ đầu đến cuối nàng không hề chú ý đến việc mình đã trở thành người không một xu dính túi, từ nay về sau bị trói chặt lại cùng Sư Tử Đỏ với danh nghĩa là "cổ đông".