Tông chủ Thái Huyền Tông và những người khác trong nội môn ít nhiều đều cảm thấy sợ hãi, bọn họ còn nhớ cách đây vài tháng, đám người bọn họ ở trong Thanh U Điện này đã dùng một đống thiên tài địa bảo để buộc Miêu Tòng Thù chủ động cắt đứt quan hệ giữa y và Từ Phụ Tuyết khi còn ở nhân gian như thế nào.
Đặc biệt là tông chủ Thái Huyền Tông, kho riêng của hắn gần như đã bị bòn hết.
Bây giờ Từ Phụ Tuyết lại định chuẩn bị sính lễ, muốn cưới Miêu Tòng Thù làm đạo lữ?
Hắn điên rồi sao?!
Tông chủ Thái Huyền Tông nhìn Cảnh Vãn Thu, hỏi: “Có phải nó bị cái gì kích thích rồi không?”
Cảnh Vãn Thu: “Kích thích không nhỏ.”
Hắn cũng thầm cảm thấy khiếp sợ, vốn nghĩ rằng sau khi Từ Phụ Tuyết bị Ôn Cẩm Trình phản bội, suy nghĩ của hắn sẽ trở nên kiên định và trưởng thành hơn. Không ngờ tới lại càng thêm mê muội, nhìn thì rất bình thường, nhưng thực chất lại vô cùng ích kỷ và cực đoan.
Tông chủ Thái Huyền Tông để những người khác lui ra, chỉ giữ lại một mình Từ Phụ Tuyết để tâm sự. Cũng không biết Từ Phụ Tuyết đã nói gì, chỉ là cuối cùng tông chủ Thái Huyền Tông thở dài một tiếng, rồi đồng ý yêu cầu của Từ Phụ Tuyết dưới bầu trời trắng như bụng cá.
**
Khi Võ Yếu Ly bước ra khỏi sân của Đăng Tê Chi, các đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn lập tức vậy xung quanh hỏi: “Võ sư thúc, khi nào chúng ta trở về Vạn Pháp Đạo Môn?”, “Linh lực dồi dào ở khắp nơi, ta cảm thấy hình như mình sắp đột phá rồi.”, “Võ sư thúc, ngài từng gặp Miêu đạo hữu chưa?”, “Võ sư thúc, tiểu sư thúc tổ tìm ngài làm gì vậy?”
…
“Võ sư thúc, trên tay ngài đang cầm gì vậy?”
Nghe vậy, mọi người nhìn vào quyển sách thiếp vàng trong tay Võ Yếu Ly, không khỏi tò mò.
Võ Yếu Ly trong lòng thở dài, không biết Đăng Tê Chi đang nghĩ gì. Hai trăm năm trước họ đã chia tay, hơn nữa cũng níu kéo thất bại rồi, bên cạnh Miêu đạo hữu cũng đã có người mới, hắn hà tất gì cứ phải cố chấp không buông?
Sau khi suy nghĩ hồi lâu vẫn không thể hiểu nổi suy nghĩ của Đăng Tê Chi, khi Võ Yếu Ly đang trên đường trở về nơi ở của mình thì gặp được người ở Hợp Hoan tông. Vì thế hắn bước tới chủ động chào hỏi, tình cờ nhìn thấy Cảnh Vãn Thu trong đám người Hợp Hoan tông.
Võ Yếu Ly hành lễ chào hỏi: “Cảnh đạo hữu, các vị đạo hữu.”
Mọi người trong Hợp Hoan tông cũng coi như quen thuộc với Võ Yếu Ly, dù sao hắn cũng là một vị dũng sĩ dám dũng cảm theo đuổi tông chủ, tất cả đều đồng thời đáp lễ.
Cảnh Vãn Thu cũng nghe nói Võ Yếu Ly của Vạn Pháp Đạo Môn đang theo đuổi mẹ mình, trước đây hắn vốn không chú ý, nhưng bây giờ gặp mặt vừa lúc tìm hiểu rõ ràng luôn. Ngoại hình, căn cốt, tu vi và bối cảnh môn phái đều là hạng nhất, có thể nói tương lai đầy hứa hẹn, miễn cưỡng cũng coi là xứng đôi với Cảnh Trâm Bạch.
Nghĩ vậy, vẻ mặt Cảnh Vãn Thu cũng dịu đi đôi chút, thỉnh thoảng đáp lời của Võ Yếu Ly.
Cảnh Vãn Thu thoáng nhìn thấy danh sách thiếp vàng trong tay Võ Yếu Ly, nghĩ đến yêu cầu vừa rồi của Từ Phụ Tuyết, không khỏi buột miệng nói: “Thứ mà Võ đạo hữu đang cầm trên tay, chẳng lẽ là danh sách quà tặng sính lễ để kết đạo lữ?”
Võ Yếu Ly: “Không phải.” Hắn cũng rất mong đến ngày đó, nhưng tiến độ thực sự quá chậm. “Đây là danh sách quà tặng ta chuẩn bị cho Đăng sư thúc cầu hôn.”
Cảnh Vãn Thu: “Động Đình long quân?”
Võ Yếu Ly đáp lời, Cảnh Vãn Thu chúc mừng, sau đó rơi vào im lặng. Một lúc sau, họ bắt đầu nói về những chủ đề khác, nhưng rõ ràng cả hai bên đều đang lơ đãng.
Một người thì đau đầu vì sư thúc nhà mình đột nhiên uống phải thuốc hối hận, định cầu hôn với anh em tốt đã có bạn đời mới, bạn đời mới của anh em tốt còn rất tàn nhẫn.
Lúc này, cậu nửa lo lắng Đăng sư thúc đêm khuya tan nát cõi lòng, trời đổ mưa to, nửa lại buồn phiền đạo lữ của anh em tốt sẽ đột nhiên nổi giận, không nói hai lời mà giết luôn Động Đình long quân. hai con đường này dù chọn thế nào đi nữa cũng sẽ dẫn tới địa ngục.
Một người khác lại lo lắng cho thanh danh của Thái Huyền Tông, dù sao việc Miêu Tòng Thù là “cha” của Từ Phụ Tuyết ở nhân gian đã được truyền đi khắp tông môn, bao gồm cả Phù Vân Thành.
**
Úc Phù Lê dành hai ngày để luyện chế linh cốt Phượng Hoàng và linh cốt Chu Tước thành thần khí cao cấp có cả chức năng phòng thủ và tấn công, sau đó lại dành thêm một ngày chạy sâu vào núi Thái Huyền để đối phó với lôi kiếp.
Vâng, đúng vậy.
Thiên Đạo đối với Úc Phù Lê chính là vừa ân cần vừa ưu ái như thế đấy, người khác luyện khí, cho dù cấp bậc có cao đến đâu cũng không cần phải trải qua lôi kiếp. Chỉ khi Úc Phù Lê luyện khí, dù cấp bậc có thấp cỡ nào nó cũng phải nhân cơ hội giở trò.
Tuy rằng tất cả những thứ Úc Phù Lê làm đều là hàng có chất lượng cực cao.
Trong ba ngày đó, Miêu Tòng Thù sống rất vui vẻ thoải mái. Y dạo khắp Phù Vân Thành, mỗi ngày đóng họ không phải ở các quán ăn vặt, thì cũng là ra cửa hàng hoặc đi ngắm cảnh, thưởng thức mấy tiết mục dân gian như là hát nói, lộn nhào,... Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tất cả những người biểu diễn ở đó đều đã quen mặt y, gặp mặt còn cung kính gọi y một tiếng ‘Miêu lão gia’.
Đêm đó, Miêu Tòng Thù đang ngủ say đột nhiên cảm thấy khó thở, giống như có người cầm gối định mưu sát y. Y nín thở, sống chết không chịu tỉnh, mãi cho đến khi thực sự không còn không khí trong phổi nữa mới đau khổ mở mắt ra.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Úc Phù Lê mặt đen như đít nồi, mà miệng và mũi y đều đang bị hắn bịt lại.
Miêu Tòng Thù tỏ vẻ mình sâu sắc khiếp sợ: “Cuối cùng anh cũng chán em nên tính bóp chết em để tìm người mới rồi sao?” Y hờn dỗi: “Em không còn là cục cưng mà anh thương nhất nữa rồi.”
Úc Phù Lê vuốt ve tấm lưng trần của Miêu Tòng Thù, ánh mắt xa xăm, không tập trung vào đồ thật, hắn dùng bàn tay còn lại lấy thần khí vừa luyện xong ra, đeo nó lên cổ và mắt cá chân Miêu Tòng Thù.
Miêu Tòng Thù cúi đầu, thấy trên cổ mình là một chiếc vòng trong suốt bằng bạch ngọc, mắt cá chân cũng đeo một chiếc lắc cùng kiểu, trên đó khắc rất nhiều phù trận, cấm chế mà y không hiểu. Chạm vào, trên tay truyền đến cảm giác ấm áp dễ chịu, nhưng mà cảm giác rất bình thường, giống như một chiếc vòng ngọc rẻ tiền được bày bán ở các quán ven đường.
“Lão Úc, anh và Thiên Đạo có mâu thuẫn gì vậy? Chu Tước vương, còn cả vị thần trông giống hệt anh ở cung điện dưới lòng đất là chuyện gì, anh nói cho em biết đi.”
“Hửm?” Úc Phù Lê hăng say vuốt ve, nhưng lòng bàn tay lại đột nhiên sờ hụt, đành đè Miêu Tòng Thù xuống, không mang theo tình dục mà tiếp tục vuốt ve y. “Thiên Đạo muốn giết ta, ta cũng muốn giết nó.”
Hắn kết luận: “Có thù.”
Miêu Tòng Thù: “Vì sao lại kết thù?”
Úc Phù Lê: “Quên rồi.”
Miêu Tòng Thù chầm chậm mò lên trên, thổi vào tai hắn, u ám nói: “Là do anh quên rồi, hay là do không muốn nói?” Đùi phải trần trụi chậm rãi vuốt ve, trêu chọc, khiêu khích Úc Phù Lê.
Đây là kiến thức y học được sau ba ngày lang thang khắp các sòng bạc, cửa hàng khác nhau. Cuối cùng cũng đợi đến lúc áp dụng nó, bảo đảm không ai có thể kiềm chế được.
Ánh mắt không có tiêu cự, trống rỗng của Úc Phù Lê từ từ tập trung vào Miêu Tòng Thù, người sau dùng ánh mắt ngây thơ vô tội đáp lại hắn.
“Nguyên nhân lúc đầu kết thù, Chu Tước vương, vị thần trông giống hệt ta ở cung điện dưới lòng đất… Ta không thể nhớ rõ lắm, đã lâu rồi. Chờ ta chơi chết Thiên Đạo chắc sẽ có thể nhớ ra, đến khi đó ta sẽ nói cho em.”
Miêu Tòng Thù dừng lại, ngọn lửa tò mò nhỏ bé bị dập tắt không thương tiếc.
Y mất hứng, hất cánh tay sau lưng ra, bước qua Úc Phù Lê, xuống giường đi tắm, toàn thân nhớp nháp rất khó chịu. Ngón chân y vừa chạm đất thì đã bị một bàn tay vòng ngang hông ôm về.
Sau một trận trời đất quay cuồng, Miêu Tòng Thù bị đè xuống, y ngẩng đầu nhìn thấy ngọn lửa nhỏ trong mắt Úc Phù Lê, không khỏi hơi co người lại.
“Lão Úc, túng dục hại thân.”
“Không sao. Chúng ta song tu.”
Những chuyện khó miêu tả này diễn ra liên tục từ lúc mặt trăng lặn đến lúc mặt trời mọc, mãi đến giờ Dậu buổi chiều, ánh hoàng hôn trải rộng toàn bộ Phù Vân Thành, khiến vạn vật đều bị phủ lên một tầng ánh sáng màu đỏ cam.
Khi tiểu nhị trong trong tửu lâu bưng đồ ăn đến, tiện đường đưa luôn thiệp mời, nói rằng Thái Huyền Tông sẽ tổ chức bữa tiệc để mừng thiếu tông chủ của bọn họ nhận tổ quy tông và tiến giai lên Phân Thần kì, mời tất cả tu sĩ ở Phù Vân Thành tham gia chung vui.
Lúc rời đi, tiểu nhị còn nói thêm: “Tu sĩ của Thái Huyền Tông đặc biệt dặn dò, kêu ngài phải tham dự bữa tiệc. Bởi vì họ muốn thông báo một tin tốt liên quan đến ngài.”
Miêu Tòng Thù hỏi: “Tin tốt gì?”
Tiểu nhị: “Ta cũng không biết. Nhưng tông môn lớn như này, chắc chắn là chuyện tốt.”
Úc Phù Lê cầm lấy tấm thiệp, mở ra xem, nội dung được viết phù hợp quy củ nhưng không nhìn ra thông tin có ích nào.
“Liên quan đến em?”
Miêu Tòng Thù trầm ngâm: “Có thể là vì hắn đột nhiên nhặt lại lương tâm, chấp nhận chuyện em là cha hắn. Lão Úc, anh sắp được làm cha rồi.”
Úc Phù Lê gấp thiệp mời lại rồi ném lên bàn.
Thấy tấm thiệp vẫn còn nguyên vẹn, Miêu Tòng Thù có chút kinh ngạc: “Anh định đi thật à?” Trong bữa tiệc có rất nhiều người, Úc Phù Lê chẳng phải rất ghét người khác làm phiền hắn sao?
Úc Phù Lê: “Đã là tin vui, vậy đi một chuyến cũng không sao.”
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, trên đời này làm gì có bữa tiệc nào là miễn phí, nếu có, vậy chắc chắn là Hồng Môn Yến. Nhưng nếu Úc Phù Lê muốn đi, vậy đi cũng tốt.
Dù sao Thái Huyền Tông cũng không chiếm được lợi từ y.
…
Thiệp mời của Thái Huyền Tông trong vòng một ngày đã được đưa đến tay của rất nhiều tu sĩ trong Phù Vân Thành, hầu hết họ đều vừa mới thoát khỏi nguy hiểm trong bí cảnh, đang trong giai đoạn thần kinh chuyển từ căng thẳng sang thư giãn, vừa lúc lại có một bữa tiệc ăn uống vui vẻ, vui chơi thoải mái bày ra trước mắt, tất nhiên mọi người đều sẵn sàng tham gia.
Một số người vốn dự định khởi hành, sau khi nhận được thiếp mời bèn quyết định ở lại thêm hai ngày nưa.
Trong đó có cả Đông Hoang và Bồng Lai Tiên Tông, sau nhiều lần bị Thái Huyền Tông thuyết phục, cuối cùng cũng đồng ý tham dự yến tiệc.
Bữa tiệc diễn ra cực kì sôi nổi, mọi người ở Thái Huyền Tông và Phù Vân Thành đều tràn ngập không khí sôi động và vui tươi, rất giống khi nhân gian ăn Tết dào dạt niềm vui tiếng cười. Trên trời có linh khí bay lượn, dưới đất có tu sĩ đang đi, biển người tấp nập, đây là một dịp trọng đại chưa từng có, thậm chí còn long trọng hơn cả bữa tiệc mấy tháng trước.
Đại khái là bởi vì linh khí phục hưng, hơi thở của nhà giàu mới nổi vô cùng nồng.
Miêu Tòng Thù và Úc Phù Lê cùng nhau đi đến Thái Huyền Tông, trên đường Úc Phù Lê hình như có chuyện gì đó, nên dặn dò y vài lời rồi rời đi trước. Úc Phù Lê vừa rời, ưng đen liền nhanh chóng lao thẳng xuống, đâm y đến suýt chút nữa thì phun máu.
Miêu Tòng Thù vùi mặt vào đống lông bông xù của ưng đen, hít một hơi thật sâu, mê mẩn không dứt. Sau khi hút ưng*, một người một ưng ngồi xổm trong thuyền bạch ngọc, vui vẻ ăn cá khô cay và đầu vịt cay.
*giống hút mèo ấy mọi người
Lúc đi ngang qua Hội Khách Phong, lại tình cờ gặp được mấy người Vạn Pháp Đạo Môn, đang ngồi ở phía đối diện gặm móng heo nướng với nước tương. Da dày, nhiều gân, gelatin đậm đặc, được nấu béo nhưng không ngán, mùi vị đặc biệt thơm ngon.
Hai bên nhìn nhau rồi nhanh chóng đạt thành giao lưu thân thiện hài hòa, chia sẻ những món ngon được chế biến bí mật mà mỗi người mang đến.
Miêu Tòng Thù: “Móng heo này vừa dai vừa ngon, các ngươi mua ở đâu thế?”
Vạn Pháp Đạo Môn: “Ta mua nó từ một hộ nông dân ở ngoài thành. Họ có một công thức bí mật độc đáo. Mỗi ngày chỉ làm trăm cái móng heo, ngày 1 3 7 9 hàng tháng đều đóng cửa nghỉ tạm. Mấy sư huynh muội ta đồng thời ra tay, xếp hàng từ ban đêm đến giờ mở cửa buổi sáng mới tranh được 80 cái.”
Miêu Tòng Thù chân thành kính nể tình yêu và sự kiên trì với món ngon của họ.
Vạn Pháp Đạo Môn ăn cá khô cay của y, kinh ngạc: “Ngươi mua cái này ở đâu?”
Miêu Tòng Thù rất tự hào: “Cá này do chính tay đạo lữ của ta bắt và chế biến đó, người khác không ăn được đâu.”
Mọi người trong Vạn Pháp Đạo Môn nghe vậy thì nghẹn lời.
Khi một con chó bị sặc chết, nào có đôi đạo lữ nào là vô tội*.
*ý là mấy khứa độc thân bị các cặp vợ chồng bón cơm chó nhiều quá nên nghẹn tèo ấy =))
Võ Yếu Ly liếc nhìn Miêu Tòng Thù, thở dài một hơi, do dự một lát rồi nói với y: “Sau khi tiệc tàn, ngươi nên nhanh chóng rời đi. Đừng một mình gặp sư thúc ta.”
Miêu Tòng Thù: “Sao thế?”
Võ Yếu Ly rất muốn nói cho y biết việc Đăng Tê Chi dự định cầu hôn y, nhưng Đăng Tê Chi đã hạ cấm chế khiến cậu không cách nào thốt ra, ngay cả nửa từ cũng không đề cập đến được.
Cậu không còn cách nào khác đành phải khéo léo nhắc nhở: “Trân trọng cuộc sống, tránh xa tình cũ.”, “Trong lòng ngươi đã dựng nên một bức tường thờ ơ, những người không vượt qua được đang cố gắng hủy nó đi.”, “Lêu lổng rất tốt, đừng có dại gì mà yêu đương.”, “Cái loại sinh vật như đạo lữ ấy, rất dễ hắc hóa từ cún thành sói.”
Miêu Tòng Thù: Võ đạo hữu sau khi trải qua tháng ngày yêu đơn phương đằng đằng, suy nghĩ đã đạt đến cảnh giới mà người bình thường không thể nào hiểu được.
Vừa nói vừa cười, bọn họ đã ra khỏi Hội Khách Phong và đi vào quảng trường chính của Thanh U Điện, khung cảnh vẫn là biển người tấp nập, đậu đủ các kiểu xe loan. Xe loan của Hợp Hoan tông cũng ở gần đó, Miêu Tòng Thù nhắc nhở Võ Yếu Ly đi tìm người thương của mình.
Võ Yếu Ly từ chối.
“Ngươi cần ta, bây giờ ngươi mới là người cần ta nhất.” Cậu trầm giọng nói: “Đừng chống cự, đừng sợ, có gì ta sẽ ở bên cạnh ngươi.”
Miêu Tòng Thù: “Ngươi bình thường chút đi.”
Võ Yếu Ly bất đắc dĩ lắc đầu, lòng đầy tâm sự, lời nói và hành động đều tràn ngập cảm giác tang thương ‘những điều ta nghĩ, ngươi không hiểu".
Miêu Tòng Thù chỉ cảm thấy cậu đang nói đùa.
Trong bữa tiệc trước, bởi vì thân phân tán tu nên Miêu Tòng Thù chỉ được xếp ngồi ở thiên điện đông đúc, cùng các tu sĩ khác quây quanh một chiếc bàn tròn lớn. Lần này y lại được cung kính mời vào chính điện, ngồi một mình vào một chiếc bàn vuông, trên bàn bày rượu thượng hạng, cao lương mỹ vị và linh quả quý hiếm, chất lượng hơn xa khi ở thiên điện.
Vị trí của y là ở giữa bên phải, kín đáo nhưng cũng không phải ở cuối hàng, chính là vị trí vừa đẹp. Cách bốn năm bàn vuông ở phía trước là vị trí của Vạn Pháp Đạo Môn.
Võ Yếu Ly nói, chờ cậu giải quyết xong những vấn đề đại diện cho bộ mặt tông môn thì sẽ qua đây với y, làm chỗ dựa vững chắc cho y, Miêu Tòng Thù bị vẻ mặt hiền từ của cậu làm cho ghê tởm, liên tục xua tay từ chối.
Miêu Tòng Thù một mình một bàn, tay bóc vỏ linh quả, vừa ăn vừa nhìn xung quanh, tiện thể xác định tu sĩ này đến từ tông môn nào. Phía trước là Bồng Lai Tiên Tông, góc trên bên phải là Phù Tông, bên cạnh Phù Tông là Bạch Ngọc Kính.
Không hổ là Bạch Ngọc Kính, mọi thứ trên người đều là hàng đắt tiền.
Đại tiểu thư của Bạch Ngọc Kính, Việt Tĩnh Thuần đã bị Úc Phù Lê g.iết chết, nói đúng ra, bọn họ có thù oán với y. Nhưng Bạch Ngọc Kính không biết ai đã giết Việt Tĩnh Thuần, nên Miêu Tòng Thù không có gì phải sợ hãi.
Tiếp theo là dãy trứng om màu vàng... Không phải, đó là những cái đầu bóng loáng, vừa nhìn đã thấy toát ra tri thức phổ thế của các cao tăng.
Miêu Tòng Thù không biết nhóm cao tăng này, nghe các tu sĩ gần đó thảo luận mới biết các cao tăng này thuộc Thiền Tông, đến từ chùa Tây Thiên Phật Tông.
Họ không gò bó trong việc tu hành, mà tập trung tu tâm, lấy việc ngộ đạo để nhập đạo thành Phật, phương pháp tu hành của họ cũng muôn hình vạn trạng khiến người ta líu lưỡi.
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, phật tu chỉ có nhập định, luận đạo, ngồi thiền thôi thì có gì mà lạ chứ?
Đúng lúc này, vị cao tăng ở ngoài cùng bên trái đột nhiên quay đầu lại, chắp tay về phía Miêu Tòng Thù, mỉm cười, dùng truyền âm nhập mật nói: “Miêu lão gia, ngài còn chưa trả tiền công cho ta.”
“Phụt!”
Toàn Gia Phúc?! Hắn thật sự là hòa thượng luôn!!
Trong Tu chân giới sao có thể có hòa thượng bất lương như vậy?!
Miêu Tòng Thù nhớ lại trong ảo cảnh Linh Khư, hắn vừa là gã sai vặt tốt nhất, vừa là Toàn Gia Phúc ở cửa chùa chào hàng bảo khí đã khai quang, y ngay lập tức khẳng định các phương pháp tu hành muôn hình vạn trạng của Thiền Tông quả thực là không sai tẹo nào.
“Ta nói rồi, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.” Toàn Gia Phúc, không, hẳn là tăng nhân Nãi Sát. Hắn cười nói: “Miêu thí chủ rất có tuệ căn, rất có duyên với Phật và bần tăng. Bần tăng chờ ngươi đã lâu. Phật pháp, khụ _ _!”
Mới nói được nửa chừng, tăng nhân Nãi Sát phát ra một tiếng “khụ” như thể bị bóp chặt yết hầu, cổ nhanh chóng bị vặn lại như cũ, bởi vì dùng sức quá mạnh, nên dù cách xa vẫn có thể nghe thấy tiếng trật khớp xương sống.
Dư quang khóe mắt Miêu Tòng Thù thoáng thấy vạt áo ngoài to rộng màu đen vàng buông xuống bên cạnh, vừa ngẩng đầu liền thấy Úc Phù Lê mặc trang phục lộng lẫy đột nhiên xuất hiện bên cạnh, lập tức sửng sốt. Y chưa từng thấy Úc Phù Lê ăn mặc hoa lệ như này trước đây, so với trong tưởng tượng của y càng khiến cho người ta không thể rời mắt.
Mái tóc dài được vấn lên bằng kim quan, buông thẳng xuống lưng, áo ngoài màu đen viền vàng không dính một hạt bụi, tinh xảo đẹp đẽ sang trọng. Hắn ngồi xuống, mười ngón tay giao nhau đặt ngang bụng, đôi mắt hẹp dài khẽ liếc qua, nâng khóe môi hỏi: “Ta có đẹp không?”
Làm cả thần tiên cũng phải mê mệt*, không phải là người chốn phàm trần.
*raw 如仙亦狂
Miêu Tòng Thù trả lời khẳng định, sau đó lại hỏi: “Anh nửa đường rời đi, nói có việc, chính là đi vấn tóc thay quần áo?” Lão Úc từ khi nào lại để ý tới ngoại hình ăn mặc thế? Mái tóc bù xù cộng thêm chiếc áo ngoài rộng thùng thình, cái tạo hình này hắn đã giữ ngàn năm không đổi.
Úc Phù Lê: “Em bình thường cứ ăn mặc lôi thôi lếch thếch, nên ta đành phải thay em lấy lại mặt mũi.”
Đây quả là ví dụ tốt nhất về việc vừa ăn cướp vừa la làng. Miêu Tòng Thù mặt không biểu cảm nghĩ, sau đó trả lời: “Đúng đúng, ngài đang lấy lại mặt mũi cho ta.” có lệ với Úc Phù Lê.
Úc Phù Lê tự hỏi liệu có phải do hắn quá nuông chiều Miêu Tòng Thù hay không, thế nên bây giờ y mới ngay cả có lệ cũng đặc biệt có lệ.
Miêu Tòng Thù phát hiện, từ khi Úc Phù Lê xuất hiện, liền có vô số tầm mắt như có như không liếc qua đây, phần lớn đều là nữ tu, đáng sợ hơn là còn có nam tu trang điểm quyến rũ giống nữ tu.
Miêu Tòng Thù gãi gãi tai, sau đó lấy từ trong giới tử ra hai chiếc mặt nạ dịch dung, đeo một chiếc cho mình, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đeo chiếc còn lại cho Úc Phù Lê.
Úc Phù Lê cười đến không dừng được.
Miêu Tòng Thù: Cười cái gì mà cười?! Trêu hoa ghẹo nguyệt!
Lúc này, tông chủ Thái Huyền Tông cùng các trưởng lão trong tông đều đã ngồi vào vị trí, đứng ở nơi cao nói một tràng dài không dứt, từ hòa bình của Tu chân giới đến hướng đi sau khi linh lực khôi phục. Tóm lại suy nghĩ thâm sâu, nhưng nghe chẳng hiểu gì, chỉ có thể gật đầu cười tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó Từ Phụ Tuyết đi ra nói mấy câu, khiến cho mọi người trong Tu chân giới không biết thật lòng hay giả ý khen ngợi.
Miêu Tòng Thù cùng đám người vỗ tay, sau đó ăn uống vui vẻ, mãi đến khi y phát hiện toàn bộ đại điện trong nháy mắt im lặng, lời của tông chủ Thái Huyền Tông từ trên truyền đến: “Con trai ta lấy tam thư lục lễ, trời đất làm mai, muốn kết thành đạo lữ với một người.”
Từ Phụ Tuyết muốn kết đạo lữ với người khác? Ôn Cẩm Trình không phải đã chết sao rồi? Nhanh như vậy đã tìm được người khác rồi?
Có lẽ là việc hiếu hỉ.
Miêu Tòng Thù nghĩ vậy, sau đó lại nghe thấy Từ Phụ Tuyết nói: “Người ta mong ước, là Miêu Tòng Thù. Y là người quan trọng nhất từng cùng ta vượt qua khó khăn, y không phải là cha nuôi của ta, mà là người ta thích… y là tình duyên trời định, đạo lữ trời định của ta.”
Vừa nói hắn vừa nhìn về phía Miêu Tòng Thù, khi nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười rộ lên, như thể đã sớm thành thói quen.
Trong nháy mắt, Từ Phụ Tuyết đã đi tới bàn của Miêu Tòng Thù, quỳ xuống nhìn y, tin tưởng và dựa dẫm vào y hệt như khi còn ở nhân gian.
Hắn nói: “A Thù, mong ngươi đồng ý làm đạo lữ của ta.”
Miêu Tòng Thù: “Ngươi nhận nhầm người rồi.”
Từ Phụ Tuyết: “Ta sẽ không nhận sai.” Hắn cụp mắt xuống, chậm rãi nói: “Ngươi trước kia ở nhân gian thường biến người khác để đi ra ngoài chơi, nhưng dù ngươi biến thành cái gì, hay hòa vào đám đông ra sao, ta đều có thể vừa nhìn đã nhận ra. Chỉ là ta không dám nhận, sợ ngươi sẽ bỏ chạy.”
Miêu Tòng Thù lấy độ tuổi gần bằng để lớn lên cùng Từ Phụ Tuyết, nhưng phần lớn thời gian y sẽ không chịu nổi nóng nảy mà đeo mặt nạ dịch dung lên để đến mấy nơi như cửa hiệu, thuyền hoa các loại chơi.
Tất nhiên chỉ là ăn uống vui vẻ thôi, không có quan hệ bừa bãi lộn xộn gì cả.
Nhiều lần y nói chuyện với Từ Phụ Tuyết trong bộ dạng dịch dung, vốn tưởng rằng hắn không phát hiện, hóa ra đã sớm biết rồi.
Miêu Tòng Thù nhìn chằm chằm Từ Phụ Tuyết một lúc lâu, thấy hắn nghiêm túc không giống nói đùa, vì vậy rửa sạch tay, lau khóe miệng nói: “Được rồi, ta là Miêu Tòng Thù.” Sau đó y chỉ vào Úc Phù Lê bên cạnh nói: “Hắn là cha nuôi của ngươi, đạo lữ của ta, ngươi muốn thì có thể gọi, không muốn thì cũng tùy ngươi.”
Từ Phụ Tuyết không đến gặp Úc Phù Lê, mà nói với Miêu Tòng Thù: “Ngươi lúc trước đến nhân gian, ở lại bên cạnh ta, chẳng phải là vì ta là tình duyên trời định của ngươi sao?”
Sao hắn biết? Miêu Tòng Thù khóe môi giật giật, muốn nói hắn đừng nghĩ nhiều, bởi vì tình duyên trời định của y nhiều như biển vậy.
Nhưng Úc Phù Lê đang ở bên cạnh, vì thế y bình tĩnh phủ nhận: “Không, chúng ta chỉ quan hệ cha con đơn thuần thôi. Dù ngươi bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu, bất kính, nhưng tình thương của cha cao như núi, ta không không trách ngươi.”
Từ Phụ Tuyết: “...”
Hắn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Đăng Tê Chi đã lấy tư cách là Động Đình long quân xuất hiện, theo sau là 500 thuộc hạ yêu tộc, những người này lần lượt mang theo trăm hộp gỗ lụa đỏ. Trong rương gỗ đựng vô số bảo vật quý hiếm, tất cả đồng loạt chiếm hết khoảng trống ở giữa chính điện.
Trong điện ồ lên, Động Đình long quân hào phóng thật đấy, nhất định không chỉ là tặng quà đơn giản thôi, khẳng định còn có lí do khác.
Mọi người đều tò mò, đổ xô đến xem.
Võ Yếu Ly dùng lòng bàn tay che mặt, không đành lòng nhìn những chuyện xảy ra tiếp theo.
Đăng Tê Chi xuyên qua đám người, từng bước tới gần, dừng lại ở bên cạnh Từ Phụ Tuyết, nhìn Miêu Tòng Thù: “Miêu Thù, ta muốn ngươi làm đạo lữ của ta, nối lại duyên phận hai trăm năm trước.”
Từ Phụ Tuyết sửng sốt, cái gì gọi là nối lại duyên phận hai trăm năm trước?
Mọi người vểnh tai lên, im lặng há to miệng, hóa ra tên tán tu áo xanh họ Miêu kia thực sự từng dan díu với cả Từ Phụ Tuyết và Động Đình long quân!!
Miêu Tòng Thù che mặt, trộm nhìn Úc Phù Lê, bị vẻ mặt u ám đáng sợ của hắn dọa đến mức trái tim run rẩy. Y đột nhiên nở nụ cười, cười còn khó coi hơn cả khóc: “Cái, cái gì mà duyên phận 200 năm trước chứ? Đây không phải thật, ngươi nói bừa, nhận nhầm người rồi.”
Miêu Tòng Thù nuốt nước bọt: “Lão Úc, em có thể giải thích.”
Đăng Tê Chi cau mày: “Ngươi và ta là tình duyên trời _ _”
Một tiếng “rầm” như động đất vang lên, đại trận hộ sơn của Thanh U Phong bị mở ra một lỗ lớn, hơn mười đệ tử thủ vệ của Thái Huyền Tông lần lượt bị đạp vào chính điện, nội tạng của họ đều bị đánh vỡ. Vô số sợi bạc chui ra từ mái nhà, cửa sổ và mặt đất, mọi người sợ hãi hét lên: “Lại là ma tu?!”
“Đúng là ta.” Doanh Phương Hộc ngạo nghễ bước vào như thể đây là chốn không người, nhìn quanh một vòng, vừa tìm người vừa nói: “Các ngươi đừng sợ, ta đến đây đưa sính lễ cầu hôn, muốn cầu một người làm đạo lữ của ta. Nếu ta cầu hôn thành công, trăm năm tới ta cũng sẽ không xâm phạm Tu chân giới các ngươi.”
Mọi người thấy hắn quả thực không có ý hại người, ngay cả đệ tử thủ vệ của Thái Huyền Tông bị ném vào cũng chỉ bị thương chứ không chết, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nghe tin hắn đến cầu hôn, không khỏi lộ ra biểu cảm kỳ lạ _ _
Sẽ không trùng hợp thế chứ?
Khi Doanh Phương Hộc nhìn đến một nơi nào đó, hai mắt sáng lên, vui vẻ giẫm lên bàn và trán của tu sĩ rồi chạy tới. Hắn đứng thẳng trước mặt Miêu Tòng Thù, hai tay chống lên bàn vuông, nghiêng người về phía Miêu Tòng Thù, vui vẻ nheo mắt nói: “Thù Thù, em đã nghĩ thông suốt rồi!”
“Nếu anh không thích làm rối xác, vậy thì làm đạo lữ của em đi!”
“Sau núi Vạn Ma Quật đã bị san bằng, tất cả các loại hoa quả, rau củ mà anh thích đều đã trồng xong, chỉ chờ anh trở về thôi.”
“Em muốn anh trở thành đạo lữ của em, chúng ta cùng nhau về nhà.”
“...”
Cằm của rất nhiều tu sĩ đang đứng xem đều rớt ra không khép lại được, nghĩ thầm, nếu bây giờ có thêm một người nữa đến thì họ cũng chẳng ngạc nhiên.
Đệ tử Vạn Pháp Đạo Môn: Không hổ là Miêu huynh đệ! Kính nể kính nể!!
Ngoại trừ Võ Yếu Ly.
Từ Phụ Tuyết trừng mắt nhìn Đăng Tê Chi và Doanh Phương Hộc đang đồng thời ngỏ lời cầu hôn Miêu Tòng Thù, lúc này không bao giờ nên phản ứng thế nào.
Vẻ mặt Đăng Tê Chi cũng có chút rạn nứt, hắn nhớ rõ mọi chuyện xảy ra trong ảo cảnh Linh Khư, nhưng đều cho rằng đó là Doanh Phương Hộc bịa ra.
Chẳng lẽ tất cả đều là sự thật?!
Bàn tay đang che mặt của Miêu Tòng Thù run rẩy, thức hải của y có thể cảm nhận được rõ ràng sự phẫn nộ cuồng bạo của Úc Phù Lê, y yếu ớt nói: “Em thật sự có thể giải thích, mấu chốt là anh có tin không, có nghe không.”
Đăng Tê Chi thấp giọng nói: “Nếu mọi chuyện trong ảo cảnh Linh Khư là thật, vậy hẳn là có _ _”
“Tất cả đều ở đây?”
Mọi người quay đầu lại, nhìn về phía Lộc Tang Đồ đang đi ra bước ra từ nội điện. Vị cảnh chủ Đông Hoang còn đáng sợ hơn cả Ma Chủ Doanh Phương Hộc này hiển nhiên là vừa mới tụng kinh Phật xong, bởi vì mùi băng đàn hương trên người hắn rất nồng, trên góc áo còn dính chu sa.
Lộc Tang Đồ nhìn Miêu Tòng Thù: “Nếu tất cả đều ở đây, vậy để ta nói câu này, Miêu Thù, bốn trăm năm trước ta chưa bao giờ nghĩ đến việc cắt đứt quan hệ với ngươi, hôm nay bốn trăm năm sau cũng vậy. Ngươi là đạo lữ duy nhất của ta trong kiếp này.”
Mọi người: “!!!” Không _ _! Bọn họ vẫn sốc như cũ!! Rất sốc!!! Rốt cuộc có bao nhiêu đại lão là tình cũ của cái tên tán tu họ Miêu này vậy?!
“Rắc”, Úc Phù Lê bẻ gãy góc bàn, siết thành bột phấn rồi ném ra ngoài như đang rải tro cốt.
Miêu Tòng Thù nuốt nước bọt đánh ‘ực’ một tiếng, cảm thấy khoảng cách đến cái chết của bản thân ngay lúc này chỉ còn một chút.
Điều này đã được thực hiện khi Bồng Lai Tiên Tông lên sân khấu và Tiết Thính Triều đi tới.
Giọng nói của Úc Phù Lê bình tĩnh hơn vẻ mặt của hắn: “Ngươi cũng tới để cầu hôn à?”
Tiết Thính Triều mỉm cười: “Ừ.”
Úc Phù Lê: “Mối tình từ mấy trăm năm trước?”
Ánh mắt Tiết Thính Triều hơi lóe lên: “Ta và Tùng Thù ba trăm năm trước quen nhau.” Hắn nhìn về phía Miêu Tòng Thù, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Từ Phụ Tuyết, Đăng Tê Chi và những người khác đang mang vẻ mặt khác nhau, thật kỳ lạ.
Không biết vì sao, người luôn kiểm soát được mọi tình huống như hắn, lúc này đột nhiên cảm thấy giống như có chuyện gì đó đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
“Vẫn, vẫn còn?” Từ Phụ Tuyết lảo đảo một cái, lẩm bẩm: “Rốt cuộc có bao nhiêu?”
Miêu Tòng Thù trong lòng chết lặng: Toang rồi. Hết hi vọng thật rồi.
Mọi người cũng chết lặng, không biết vì sao, lòng họ như được thăng hoa. Có một giọng nói nhỏ đang an ủi đám chó độc thân bọn họ, nhìn xem, người yêu cũ quá nhiều, giờ đến cặn cũng chẳng còn.
Bước chân đang định đi cứu vớt Miêu huynh đệ của Võ Yếu Ly chợt chết yểu giữa đường, cậu dừng lại bên cạnh cao tăng Thiền Tông. Im lặng quỳ xuống đối diện với cao tăng. Thành tâm cầu nguyện rồi hỏi cao tăng: “Xin hỏi còn cứu được không?”
Toàn Gia Phúc, không, phải là cao tăng Nãi Sát lặng lẽ niệm ba câu "A Di Đà Phật", nhìn Miêu Tòng Thù tội nghiệp đang bị người cũ tình mới vây trong một vòng tròn sinh tồn nho nhỏ, lắc đầu thở dài: “Đây là khốn cảnh tìm đường sống trong chỗ chết.”
Nếu có thể vượt qua, vậy công đức vô lượng.
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu Miêu ánh mắt đờ đẫn, sờ sờ vòng cổ: Lúc này y chỉ muốn đi tìm một ruộng dưa, dưới ánh trăng đêm, tay y lăm lăm cầm chiếc đinh ba, tìm kiếm con tra đang ăn dưa định mệnh kia, làm một cậu nhóc đeo vòng cổ bạc không lo không nghĩ*.
*Miêu -Nhuận Thổ- Tòng Thù, online =))
Chương này có lẽ cần phải sửa lại một số câu văn, vì lúc viết tôi buồn ngủ quá.
P/S: Trong truyện, khi hồ ly không cho Miêu Miêu thở thực ra có chừng mực, đại đa số tu sĩ sẽ nín thở.