Hải Tặc Chi Bán Yêu

Chương 31: Đế quốc Kou

Con tàu hiện đang dừng lại ở cổng kiểm soát thứ hai trước khi tiến vào lãnh địa của đế quốc Kou. Giống như lúc trước, quá trình rà soát ở đây tuy khắc khe hơn nhưng bọn họ cuối cùng cũng được thông qua suôn sẻ trên danh nghĩ là tàu buôn thương gia Rydalen. Chỉ còn vài chục mét nữa là có thể cập bến, bọn hải tặc trên tàu không còn vô tư nghỉ ngơi nữa mà bận rộn sắp xếp lại hàng hoá, đồng thời cũng phải chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi. Bọn chúng vẫn sẽ phải bán đi những thứ đá khoáng thạch kia như những gì một tàu thương buôn cần làm. Những người không phụ trách việc buôn bán sẽ phải đi mua những đồ dùng, nguyên liệu còn thiếu. Còn lại, họ sẽ đi truy lùng tin tức về mảnh ngọc Kanki đang ở đâu đó trên vùng đất này. Trông khi bọn hải tặc bận rộn làm những việc đó trên boong thì Rei đã bỏ đi xuống khoang tàu từ lúc nào.

- Nhóc con, ngươi đang lo lắng?

Tiếng vẫy cánh vang lên trong gió, con đại bàng đứng trên bàn gỗ, giương cặp mắt chán nản nhìn cậu con trai tóc vàng đang trầm tư ngồi phía trước. Nó lại cất giọng phàn nàn

- Cũng đã ba năm rồi, vậy mà tên nhóc con nhà ngươi vẫn cứ mãi sợ mấy thứ đó, thật đáng thất vọng

- Tôi không gọi ông ra đây để nghe những lời này - Rei có hơi chau mày, nắm tay chợt siết chặt lại - Với lại, tôi không sợ thứ đó

Nếu nói là cậu sợ thì không phải, mà nói là không sợ thì cũng chẳng đúng. Rei không rõ tâm trạng mình như thế nào, chỉ biết trong lòng sôi sục như bị lửa thiêu cháy. Vùng đất này cậu không rõ là nên yêu hay nên hận. Rei đưa tay quét sạch những thứ trên bàn xuống đất, đồ vật cứ thế bị nén đi không thương tiếc, rơi tứ tung xuống sàn tàu. Con đại bàng tung cánh né ra thật xa, nó cũng không muốn mình giống như mấy thứ đồ vật kia, vô cớ bị liên lụy. Khi cơn giận dồn nén muốn bùng phát, trong tiềm thức của Rei chợt xuất hiện hình bóng của một người, một cô gái với mái tóc vàng rực màu nắng đang mỉm cười, lòng cậu chợt trầm xuống hẳn, cơn giận dường như đã biến mất phần nào. Tại sao cậu lại hận vùng đất mình từng yêu kia chứ?

- Master, đi thăm dò trước đi

- Không còn việc gì khác chứ? - Master híp mắt nghi ngờ

Rei suy nghĩ một lúc rồi thở dài, cậu đưa tay day trán như phải quyết định điều gì đó rất khó

- Nếu có thể hãy ghé qua nơi đó nhưng nhớ là chỉ quan sát từ xa thôi, không được để bị phát hiện, rõ chưa?

- Hừ, ta không phải kẻ nhiều chuyện như vậy

Master giọng hầm hè có chút bực bội, nó không đợi Rei nói gì thêm, nhanh chóng sải cánh luồng qua ô cửa sổ nhỏ rồi mất hút vào bầu trời xanh biếc. Rei tựa người vào ô cửa nhìn theo một lúc lâu, rõ ràng là muốn gặp mặt đến như vậy nhưng cậu lại không cho phép điều đó.

Con tàu cuối cùng cũng đã cập bến, ở đây có rất nhiều tàu buôn với đủ loại mặt hàng nên bọn họ cũng tránh được nhiều sự nghi ngờ từ phía hải quân. Chin cho tàu neo lại ở một vị trí khuất nơi trung tâm, đây là đường đi mà Baron đã dày công nghiên cứu khi vừa vào đây. Tấm ván gỗ được hạ xuống, nối liền thân tàu với mặt đất thành một cây cầu, thuận tiện cho việc vận chuyển hàng hoá. Khi cập bến, Victor mang theo vài tên hải tặc tiến thẳng vào khu bán dược liệu trong khu phố, có lẽ anh chàng cần mua rất nhiều đồ dùng cho công việc thuyền y của mình nên mới mang theo vài ba tên hải tặc để bọn chúng có thể giúp anh mang đồ về tàu. Kenji, Gin, Baron và Kyon lo về phía nhiên liệu, đạn pháo cũng như việc sửa chữa cho con cho tàu, trong việc này họ phải hết sức cẩn trọng để tránh bị nghi ngờ và làm lộ thân phận hải tặc của bọn họ. Azami, Chin và những tên hải tặc khác đến khu chợ, nơi họ có thể bán những thứ hàng hoá kia, đồng thời cung cấp thêm thực phẩm trong những chuyến đi đường biển kéo dài sắp tới.

- Sao lúc nào mình cũng bị giữ lại

Yeong mặt mài tỏ vẻ không phục, mọi người đều được đi riêng, thế tại sao có mỗi mình cô bị bắt ở lại, cùng với hắn. Nghĩ đến đây, Yeong bất giác lườm sang Hjnyu. Dạo này cô cảm thấy bản thân mình rất lạ, cô nghĩ nguyên nhân là do Hjnyu cả. Ngủ không đủ giấc, làm việc không tập trung, tất cả đều tại vì nghĩ tới hắn. Từ khi nào mà một người cô đã từng ghét cay ghét đắng lại khiến cô bận tâm nhiều đến thế.

- Có chuyện gì sao? - Rei nhận thấy sự bất thường từ cô nàng nên lên tiếng hỏi, cậu cũng không muốn vì chuyến đi lần này mà Yeong phải chịu đựng thêm bất cứ điều gì - Nếu cảm thấy không khỏe, tôi có thể xin thuyền trưởng cho phép cô ở lại tàu.

- Không đâu, tôi hoàn toàn khỏe mà - Yeong lấy lại tinh thần tránh để Rei lo lắng cho mình

- Có chuyện gì hãy nói ra, đừng chịu đựng một mình, hứa với tôi được chứ?

- Tôi hứa mà

Lúc này Rei mới đỡ lo lắng. Yeong đối với cậu có chút đặc biệt. Từ lúc gia nhập hải tặc, cô đã chịu không ít thiệt thòi, cậu đã thề sẽ bảo vệ cô nhưng lại để cô liên tiếp gặp nhiều nguy hiểm đến sinh mạng. Cho nên từ bây giờ, cậu không muốn Yeong phải chịu thêm bất cứ điều gì nữa.

Bọn họ cũng bắt đầu tiến vào trung tâm của đế quốc Kou, nhóm họ gồm có Hjnyu, Kazuo, Yeong và Rei, cùng một vài tên hải tặc khác để đi truy tìm thông tin về ngọc Kanki. Nếu so với những thị trấn họ từng đến, nơi này thực sự rộng và phức tạp hơn rất nhiều, để tìm kiếm một thứ linh vật như vậy ở đây, một ngày e là không đủ.

- Không thể cảm nhận rõ hơn nữa vì chúng ta hiện đang đứng trong vùng chịu ảnh hưởng của yêu lực đó rồi

Rei kiểm tra lại những nguồn ma lực đang phát ra ở xung quanh mình nhưng không nhận thấy bất cứ dấu hiệu nào là bất thường. Một phần là do hầu hết con người nơi đây đều sở hữu ma lực, một phần là do yêu lực từ ngọc Kanki phát tán quá rộng, không thể dựa vào ma pháp để phân biệt được nữa. Cách duy nhất còn lại là trông cậy vào sự cộng hưởng giữa những mảnh ngọc với nhau, tức là nhờ cậy vào Yeong nhưng việc này cũng không chắc chắn vì cô chưa từng dùng đến thứ yêu lực đó lần nào.

- Thứ yêu lực ghê gớm như thế có thể được giấu ở đâu chứ?

Kazuo đan hai tay sau gáy, ngáp một hơi thật sâu, nếu không phải Hjnyu bắt anh đi theo thì anh đã ở lại tàu đánh một giấc ngon lành rồi. Đợi xong vụ này, anh nhất định phải ngủ một giấc thật đã rồi sẽ làm những nhiệm vụ kế tiếp.

- Rei, ngươi không đùa bọn ta đấy chứ? Từ nãy đến giờ chỉ dắt bọn ta đi lanh quanh trong mấy con hẻm này thì có ít gì? Chi bằng đến thẳng toà thành hỏi cho ra lẽ.

- Hải tặc đi đến đó chẳng khác gì nộp đầu cho hải quân đâu - Rei chau mày, liếc nhìn anh chàng tóc bạch kim bằng ánh mắt khó chịu, cậu biết người này đang nghi ngờ mình nhưng không thèm đôi co nhiều lời với anh

- Anh đừng có xem thường người khác? Có giỏi thì dùng thử ma lực của mình xem nào?

Yeong vốn cũng không thích cách anh ta xem thường năng lực của người khác nên lên tiếng bênh vực cho Rei. Giữa họ liền phừng phực sát khí. Đội hình này của Hjnyu có lẽ không hoàn toàn tốt đẹp như hắn nghĩ

- Tôi đã cứu cô một mạng, thái độ này là biết ơn sao?

- Anh cứu tôi một mạng, tôi rất biết ơn nhưng chuyện anh xem thường Rei thì tôi không ngó lơ được

- Hjnyu, cô gái của anh có phải hơi hung dữ so với những gì tôi được biết trước kia phải không? - Kazuo nheo mắt, nhỏ giọng hỏi - Hai người bọn họ không thể nào là cùng một người được?

- Anh nói gì đó? - Yeong mặt mài cau có muốn xông đến phân thắng bại

- Đừng làm loạn ở đây? - Hjnyu nghiêm giọng nhắc nhở, hắn lúc này nhìn như đang rất giận, khiến cho bầu không khí ồn ào giữa họ lập tức biến mất

Yeong cũng chỉ im lặng nghe theo, tạm thời đình chiến với Kazuo. Lúc này Yeong mới có dịp quan sát rõ. Nơi này có phần hiện đại hơn những thị trấn mà cô từng ghé qua, khu chợ, cửa hàng, quầy bán tạp phẩm, chỗ nào cũng tấp nập người. Nhưng mà điều khiến nơi này trở nên đặt biệt chính là người dân ở đây, bọn họ đều có thể sử dụng ma thuật.

- Nơi này sắp có lễ hội gì ư?

Yeong tận mắt chứng kiến một số người dùng ma thuật của họ trang hoàng lại cho khu phố, tuy là đó đều những thứ ma thuật đơn giản nhưng đối với những người bình thường thì đó lại là một phép màu

- Là lễ cầu nguyện - Rei nhìn lên bầu trời một lát rồi kéo chiếc mũ trùm trên đầu xuống sâu hơn, cậu có vẻ không vui - Mỗi năm một lần, họ sẽ làm lễ để cầu nguyện cho vùng đất này và cho cả vị hoàng đế đang cai trị nơi đây.

- Hoàng đế sao? Nhìn họ hăng hái chuẩn bị như vậy chắc hẳn vị hoàng đế đó rất được sự kính trọng

- Có lẽ là vậy

Rei cuối mặt một lúc rồi chỉ bước đi tiếp, điều đó khiến Yeong cảm thấy như mình vừa nói gì đó không đúng, muốn hỏi như lại sợ nói sai thứ gì đó. Lúc này cô mới quay sang Hjnyu, hắn vẫn luôn quan sát cô, khi thấy cô nhìn mình với vẻ mặt muốn nói điều gì đó, hắn chỉ lắc đầu ra hiệu. Yeong nhận được điều đó liền thở dài, Rei có vẻ không thích nơi này, cô nên hạn chế nói về nó trước mặt cậu.

Họ dừng lại trước một quán ăn, nơi họ sẽ nghỉ chân một chút. Yeong dù gì vẫn là bệnh nhân, đi đường nửa ngày như thế cũng quá sức cho cho cô rồi.

- Các ngươi không phải là người ở đây đúng chứ? - Ông chủ nơi này vừa dọn bàn ăn vừa nhìn sơ qua bọn họ rồi hỏi nhỏ

- Bọn tôi là thương buôn trên biển, chỉ mới đến trong ngày thôi, có chuyện gì ư? - Kazuo đáp lại bằng một nụ cười

- Là thương buôn à - Ông ta quay qua chỗ ngồi của Yeong và Rei, xem xét một lượt rồi lắc đầu lo lắng - Mấy người các ngươi thật không biết điều, để cho những người có ma lực lớn đến đây chẳng tốt đẹp gì đâu.

- Tại sao lại nói như thế? - Hjnyu lên tiếng hỏi

- Những người sỡ hữu nguồn ma lực lớn trong đế quốc này đều bị đưa đi hết cả rồi, người từ bên ngoài cũng không ngoại lệ, tất cả đều bị đưa đi, tuy không rõ lí do là gì nhưng bọn chúng có nói là tìm thêm nhân lực cho đế quốc

- Những người đó sau này thế nào? Có trở về không?

Rei lúc này mới bàng hoàng, sắc mặt cậu thay đổi rõ rệt. Nghe cậu hỏi như thế, ông ta chỉ biết lắc đầu

- Không rõ tung tích. Bất cứ ai chống đối lại đều bị xử phạt nặng nên từ đó không một ai ở đây để tâm đến việc đó cả, chỉ cần ma lực không mạnh, bọn chúng sẽ không tìm đến - Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp - Ta khuyên các ngươi tốt nhất nhanh chóng rời đi trong ngày, hạn chế dùng ma thuật trách để bọn binh lính truy ra được mà tìm đến

Ông ta không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng dọn dẹp nhanh chóng rồi đi mất. Tuy sở hữu ma lực bình thường nhưng ông ta có thể nhận ra sự bất thường ở Yeong và Rei khi đứng gần với họ. Chuyện này tốt nhất vẫn là không nên xem thường.

- Chúng ta tính sao đây, còn chưa truy ra được tung tích của mảnh ngọc, không lẽ cứ bỏ đi tay không như thế - Kazuo uống một ly nước, hơi nhếch miệng cười

- Mảnh ngọc tính sau, trước hết vẫn cứ cẩn trọng với nơi này

Hjnyu nhìn sang chỗ Yeong đang mải miết ngắm cảnh, chắc hẳn cô cũng không quan tâm đến chuyện của nơi này, vì cô đâu được biết bản thân là vật chứa cho cái gì. Những lời của Kyubi chợt vọng lại trong đầu khiến hắn bất giác chau mày lại, nếu không tìm cách sớm nhất để kiểm soát thì bất cứ khi nào thứ ma lực đó cũng sẽ có thể nuốt chửng lấy vật chứa.

- Kêu con bạch ưng của anh truyền lệnh đến chỗ bọn họ, nhanh chóng quay về tàu đợi lệnh.

- Không nghiêm trọng đến thế chứ

Kazuo ngã người ra phía sau huýt một tiếng sáo vang dài. Chưa được bao lâu con chin ưng với bộ lông màu trắng tuyết bay sà xuống đậu lên chiếc bàn gỗ, sau khi nhận tín hiệu, nó nhanh chóng vung cánh bay đi mất. Bọn họ sau khi nghỉ chân liền rời đi, họ vẫn đi vòng quanh nơi này để tìm kiếm thêm tin tức về mảnh ngọc nhưng kết quả không mấy khả quan.

- Các ngươi làm gì vậy hả? Đừng có động tay động chân vào ta, chẳng phải đã thương lượng giá cả từ trước rồi ư?

Giọng nói quen thuộc vọng lên trong một con hẻm khiến cho bọn họ phải dừng lại. Khỏi phải nói, nghe điệu bộ này cùng căn bệnh sạch sẽ thái quái kia cũng đủ để bọn họ biết chủ nhân của giọng nói đó không ai khác chính là vị thuyền y tài ba trên tàu Lendary Black đây mà.

- Gì đây? - Yeong cười trừ khi trông thấy cảnh tượng trước mắt

Victor là một bác sĩ chính hiệu được nhiên sẽ không ưa gì loại ma thuật có thể trị thương, nhưng đây lại là vùng đất của mấy thứ ma thuật ấy, đương nhiên mấy thứ thuốc men ở đây rất hiếm và còn đắt đỏ. Nhìn bọn hải tặc đi cùng Victor tay xách tay mang đống dược liệu cồng kềnh cùng với bộ dạng trả giá có một không hai của vị thuyền y kia thật khiến bọn họ có một tràn cười khổ sở trong lòng. Vốn dĩ trả giá không thành công nên mới dẫn đến chuyện lúc này

- Victor, gặp rắc rối nhỉ? - Kazuo cười bằng giọng mỉa mai

- Không cần tên khốn nhà ngươi quan tâm - Victor cũng đáp lại bằng nụ cười nửa miệng

Thì ra mối quan hệ của họ cũng không tốt như Yeong nghĩ, nếu không phải là đồng đội của nhau thì họ ắt hẳn là kẻ thù không ngồi cùng một thuyền được.

- Không nhiều lời, mau trả thêm tiền ra đây, không thì đừng hòng rời đi - Tên chủ tiệm thuốc lớn tiếng quát

- Ta không trả, rõ ràng đã chốt giá mà bây giờ còn giở thói đòi thêm tiền, ta cũng không phải dạng người dễ dãi, không trả thêm là không.

Ông chủ tiệm tức giận hẳn ra mặt, lập tức ra hiệu cho bọn tay sai đến dạy dỗ. Hjnyu nhìn cảnh tượng lúc này, khoé miệng hơi giật nhẹ, xem ra bọn họ mà không gây chuyện thì không phải là bọn họ nữa. Hắn chỉ muốn cho mỗi bên ăn một đòn để rồi có thể về tàu ngay nhưng e là không thể, hắn không dùng yêu lực được, nếu dùng chắc chắn sẽ bị phât hiện.

- Không được giết người

Mệnh lệnh của hắn chỉ có nhiêu đó. Tuy đối phương có thể dùng ma thuật nhưng điều đó cũng không quá khó với mấy tên hải tặc trên tàu sớm đã đối diện với nhiều thứ đáng sợ hơn thế. Yeong không tham gia, cô tự biết bản thân mình đang chịu những tổn thương gì nên không muốn làm khó mình, chỉ đứng lẳng lặng từ xa theo dõi. Hjnyu lúc này đến giữa trung tâm cuộc lộn xộn này, đích thân lôi anh chàng bác sĩ kia ra khỏi vòng tiền tuyến. Vừa lúc đó,  một tên côn đồ bị đánh văng ra chỗ Yeong đứng lánh nạn, thấy cô cũng là đồng bọn của họ, tên đó liền hung dữ giơ một ma thuật chém vút xuống

- MAU TRÁNH

ROẸT!!! ẦM!!! Một tiếng nổ lớn vang lên kèm theo một làn khói bụi, tên côn đồ ngã xuống đất, trên cánh tay có vết cháy xén đen kịt, hắn chưa đến nổi mất mạng, vẫn còn đang hấp hối. Ma thuật đối kháng với ma thuật luôn gây ra những hậu quả như thế, chiến thắng luôn ưu ái thứ ma thuật mạnh hơn. Bao bọc xung quanh Yeong là một kết giới bảo vệ, Rei đã kịp thời ngăn chặn đòn tấn công lúc đó nhưng trên gương mặt cậu có vẻ gì đó rất lo lắng

- Thuyền trưởng, chúng ta mau đi thôi, bọn binh lí sẽ truy ra ma lực và kéo đến đây ngay

Rei hiểu vừa rồi, bản thân vì lo lắng cho sự an toàn của Yeong đã tung ra một lượng lớn ma lực mà không kiểm soát trước. Nếu bất ngờ xuất hiện nguồn ma lực lạ, bọn binh lính sẽ không dễ dàng bỏ qua, cũng may là lúc đó ma lực của Yeong không phát tán ra quá nhiều.

- Nhanh chóng quay về tàu

Nghe được mệnh lệnh từ Hjnyu, bọn hải tặc cũng thôi gây chiến, tự nhiên mang vác những thùng dược liệu làm chiến lợi phẩm mà rời đi, là hải tặc thì phải cướp bóc thôi. Sau khi chắc chắn không ai đuổi theo, bọn chúng mới hạ sự phòng thủ, sắp xếp lại đồ đạc rồi quay trở về con tàu.

______________

Tại một nơi nào đó trong tòa thành tráng lệ, người con trai ngồi trên ngai vị cao nhất bỗng nở nụ cười thích thú sau khi nghe câu chuyện được kể lại từ một tên hầu thân cận. Ông ta giọng khàn khàn, chống cây gậy trong tay xuống đất kêu thành tiếng

- Chuyện là như vậy, thưa bệ hạ.

- Ngươi chắc chắn chứ Jaken, cũng đã ba năm rồi còn gì, lần này trở về cũng không phải là đi tay không mà về.

- Thưa bệ hạ, thần xin lấy tính mạng của mình ra đảm bảo - Ông ta cúi đầu kính cẩn, kèm theo cái nhếch miệng hiểm độc - Lần này ngài nhất định sẽ giành lại được sớm thôi, tất cả mọi thứ.

- Đúng vậy, lần này thì không thứ gì có thể thoát khỏi tay ta

Người con trai vân vê chiếc nhẫn đeo trên tay, nơi đó có đính một mảnh đá sức mạnh, hơn cả mọi thứ ma lực tầm thường, nó sẽ mang lại mọi thứ mà anh muốn, đó chính là yêu lực của ngọc Kanki.

_____________

Khi quay trở lại tàu, bầu trời cũng đã chuyển màu. Con tàu Lendary Black đã được sửa chữa xong, nhóm của Baron có lẽ đã tìm được một người thợ đóng tàu rất có tay nghề và