Hái Sao (Trích Tinh)

Chương 2

Cuối cùng, Bùi Tễ gọi cho cha của cô cùng Bùi Nghệ, Bùi Dụ An.

Bùi Dụ An qua một hồi lâu mới nhận điện thoại, trong giọng còn mang theo điểm nhập nhèm ngái ngủ: "Bùi Tễ a?"

"Ba."

Bùi Dụ An tạm dừng một lát, lần thứ hai mở miệng, thanh âm có chút thanh tỉnh, cũng càng thêm lạnh nhạt khách khí: "Sao lại gọi vào giờ này? Có chuyện gì sao?"

Bùi Tễ nghe ông nói, nhìn đồng hồ đầu giường, gần 4 giờ sáng.

Đèn ngủ đầu giường phát ra ánh sáng dìu dịu nhưng lại vô cùng ấm áp, cùng với giọng nói từ tốn đầy xa cách của Bùi Dụ An, có vẻ an tường mà yên lặng, phảng phất hồi điện thoại nghìn cân treo sợi tóc của Bùi Nghệ chỉ là Bùi Tễ tưởng tượng ra mà thôi.

"Có chuyện gì gấp sao?" Giọng Bùi Dụ An lại vang lên. Ông vừa nói vừa ngáp, cơn buồn ngủ mới hơi thanh tỉnh lại sâu thêm vài phần. Nếu như Bùi Tễ còn không nói, khả năng ông sẽ chịu không nổi, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Bùi Tễ châm chước lời nói, hỏi: "Bùi Nghệ đi nơi nào?"

"Tiểu Nghệ?" Bùi Dụ An thanh âm tăng lên, "Tiểu Nghệ làm sao vậy? Sao con đột nhiên hỏi như vậy?"

Bùi Tễ đáp: "Chính là hỏi một chút, em ấy có nói qua phải đi làm nhiệm vụ gì không?"

Bùi Dụ An bình tĩnh lại: "Không có, không có nghe Tiểu Nghệ nói gần đây bận chuyện gì. Đêm hôm con gọi điện hỏi cái này, là phát sinh chuyện gì sao?"

Ông nói vừa vội vừa nhanh, một giọng nữ từ xa vọng lại trong ống nghe điện thoại: "Tiểu Nghệ làm sao vậy? Tôi nghe được ông nhắc Tiểu Nghệ. Ai gọi vậy?"

Bùi Tễ nghe ra, đây là mẹ cô Triệu Nguyên. Bùi Dụ An cùng Triệu Nguyên thấp giọng trao đổi với nhau vài câu.

Thanh âm trong ống nghe biến thành Triệu Nguyên: "Bùi Tễ, có phải con mơ thấy hay dự cảm được cái gì đúng không? Con cũng không phải đứa nhỏ thiếu chín chắn, nếu không có việc gì sẽ không đến mức đêm hôm khuya khoắt gọi điện lại đây."

Bởi vì chức nghiệp Bùi Nghệ mà cha mẹ vẫn luôn rất lo lắng cho an toàn của cô.

Bùi Tễ chỉ suy tư một giây, liền nói: "Đúng vậy."

Cô và Bùi Nghệ là chị em song sinh, Triệu Nguyên tin tưởng vững chắc giữa hai người có thần giao cách cảm, khi bé còn từng làm thí nghiệm rất nhiều lần. Thí nghiệm đương nhiên không có khả năng thành công. Thần giao cách cảm chỉ tồn tại ở các cặp song sinh cùng trứng, cô và Bùi Nghệ lại là sinh đôi khác trứng, không có sự ăn ý này.

Nhưng Triệu Nguyên vẫn cố chấp tin tưởng.

Nghe Bùi Tễ cho đáp án khẳng định, bà lập tức sốt ruột, bỏ lại câu: "Mẹ đi hỏi một chút." Rồi cúp điện thoại.

Bùi Tễ chỉ muốn cha mẹ đi xác định tình trạng Bùi Nghệ, chỉ cần bọn họ đi hỏi thăm thì mục đích đã đạt thành. Bùi Nghệ trong điện thoại nói với cô những lời này đó, liên quan đến xu hướng giới tính, cha mẹ chưa chắc biết, tốt nhất vẫn là thế Bùi Nghệ bảo mật.

Cô cầm di động dựa vào đầu giường, lúc này mới cảm giác được đôi mắt thập phần chua xót. Cô nhắm mắt lại, đưa tay lên xoa xoa huyệt Thái Dương, tính toán một mặt chờ, một mặt chợp mắt trong chốc lát.

Đáng tiếc tuy rằng đôi mắt đau, thân thể cũng mệt mỏi, tinh thần lại rất thanh tỉnh, thế nào cũng ngủ không được.

Qua vài phút, Bùi Tễ nhận mệnh xuống giường, đi rửa mặt.

Cô sinh hoạt rất quy luật, giấc ngủ cũng không tồi, nhưng tiền đề là không bị quấy rầy. Một khi bị đánh thức, thì rất khó vào lại giấc ngủ.

Rửa mặt xong, đến thư phòng, cho viên capsule vào máy pha cà phê, máy kêu "xì xì" bắt đầu làm việc. Mười giây sau, Bùi Tễ cầm cốc, đi đến giá sách, rút một quyển ra, ngồi xuống sau án thư.

Quyển sách này tên là "Ngày vi khuẩn tận diệt" [1], giải thích sự nguy hiểm của việc con người lạm dụng thuốc kháng sinh. Ba năm trước sau khi đọc xong, Bùi Tễ cho rằng đây là một cuốn sách khoa học phổ thông rất hay về miễn dịch học và vi sinh vật, nên đã đặt nó lên kệ, khi cần thả lỏng, lấy ra đọc lại một lần.

Nhưng hôm nay, nó không có tác dụng. Bùi Tễ đã lật vài trang, vẫn không thể tập trung lực chú ý. Cô đặt sách sang một bên, ấn màn hình di động.

4 giờ 23 phút.

Khoảng cách Triệu Nguyên cúp điện thoại, đã đi qua nửa giờ.

Nửa giờ, cũng đủ cha mẹ hỏi thăm lãnh đạo, đồng nghiệp của Bùi Nghệ một lần. Không gọi lại, chứng tỏ bọn họ không hỏi ra được tin tức xấu.

Đây là chuyện tốt.

Nhưng Bùi Tễ nghĩ đến trong điện thoại Bùi Nghệ giao phó như sắp lâm chung, còn có tiếng nói hỗn loạn đằng sau, vẫn cảm thấy không an tâm.

Cô uống nốt chút cà phê còn sót lại trong tách, vị đắng bao trùm lấy đầu lưỡi. Cà phê quả thực có hiệu quả nâng cao tinh thần, mắt cô chua xót, đầu cũng trướng đau, nhưng đại não ngày càng tỉnh táo.

Bùi Tễ thấy đợi cũng không tĩnh được tâm, quyết định cầm chìa khóa ra cửa.

Thành thị bốn giờ sáng, đường phố dù tấp nập đến đâu cũng sẽ hiện lên vài phần quạnh quẽ. Đèn đường lặng lờ ảm đạm, trên đường không bóng người, chỉ thỉnh thoảng loáng thoáng một chiếc xe không biết là dậy sớm hay về trễ chạy ù qua. Xe đã đi thật xa, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng vọng lại. Yên tĩnh, lại lạnh lẽo.

Như cảm giác hoang vu sau chiều hoàng hôn.

Tháng ba năm ngoái, Bùi Nghệ gọi điện cho cô, thông báo cha mẹ mua nhà, chuyển đến nhà mới, nhân tiện cũng nói địa chỉ cho cô, để cô về nhà không đi nhầm chỗ.

Đó là lần liên lạc cuối cùng của họ trước hôm nay. Sau đó hơn một năm, hai người không một lần gặp mặt, cũng không một lần gọi điện. Quan hệ sơ đạm đến mức không thể xưng là hời hợt chi giao.

Bùi Tễ hồi tưởng một chút, từ nhỏ đến lớn hơn 20 năm, cô và Bùi Nghệ nói chuyện cộng dồn lại có lẽ còn không nhiều bằng vị đạo diễn gameshow hôm qua nói cùng cô.

Quan hệ lạnh nhạt như vậy, Bùi Nghệ đêm nay lại gọi cho cô. Bùi Tễ không nghĩ ra lý do tại sao, chẳng sợ thật có chuyện không buông được muốn giao phó, cũng không nên phó thác cho cô.

Đến bên ngoài tiểu khu nhà mới cha mẹ, Bùi Tễ bị bảo vệ ngăn lại, đăng ký khách thăm xong mới cho cô đi vào.

Lúc này bình minh đã dâng lên, ánh mặt trời đang cố gắng đẩy lùi bóng tối, nhưng bóng tối vẫn liều chết kháng cự, đôi bên thế lực ngang nhau, sắc trời nửa sáng nửa tối.

Bùi Tễ đi chậm lại, chú ý số nhà ngoài cửa dãy nhà hai bên.

Lái xe ước chừng năm phút, cô tìm được nhà cha mẹ.

Nhà trong tiểu khu do cùng một công ty bất động sản thiết kế, mỗi một căn giống hệt nhau, như là bản sao của căn khác, không hề có cá tính riêng.

Nhưng khi Bùi Tễ xuống xe đến trước cửa, vẫn nhìn ra một chút xíu khác nhau.

Cửa ngoài biệt thự treo một bảng tên bằng gỗ, bảng tên ghi "Nhà của Bùi Nghệ". Bùi Tễ nhớ rõ đây là bài tập thủ công của Bùi Nghệ năm chín tuổi, mang về nhà xong được mẹ treo lên cửa. Có một thời gian, hễ có khách tới chơi mẹ đều trưng ra cho khách nhân xem, sau đó kiêu ngạo khen ngợi một hồi.

Hiện giờ, chuyển nhà mới, cũng không bị vứt bỏ.

Bùi Tễ đứng ngoài cửa một lúc. Qua ô cửa sổ, cô thấy bên trong vẫn tối om, không bật đèn, cả ngôi nhà như chìm trong giấc ngủ chập chờn.

Bùi Tễ nhẹ nhõm hẳn ra.

Nếu Bùi Nghệ thật sự xảy ra chuyện, sẽ phải thông báo với người nhà, Bùi Dụ An cùng Triệu Nguyên không có khả năng ngủ yên.

Cuộc gọi kia có thể là trò đùa dai của Bùi Nghệ. Hoặc là cô thật sự bị thương trong quá trình làm nhiệm vụ, nhưng không nghiêm trọng, Bùi Nghệ quá mức khẩn trương, đánh giá sai thương thế.

Cô ngồi trở lại xe, bật chỉ đường, tính toán thời gian từ nơi này xuất phát đi viện nghiên cứu, phát hiện còn có thể trống ra nửa giờ, liền quyết định đợi ở đây thêm nửa tiếng nữa.

Những gì xảy ra đêm nay đối với người luôn thích duy trì trật tự vốn có, ghét thay đổi ngoài ý muốn như Bùi Tễ quá sóng gió bập bềnh, nhưng sau khi bình tĩnh lại, Bùi Tễ nhanh chóng khôi phục tiết tấu của mình.

Nửa giờ này cô không hề lãng phí. Lấy ra máy tính, đọc hai luận văn nghiên cứu sinh mới nộp lên, chèn thêm nhận xét, viết lại các ý kiến nhận xét vào một trang khác, sau đó gửi trở về.

Một phút cuối cùng, Bùi Tễ khép lại máy tính, đặt sang ghế phụ. Khi chuẩn bị rời đi, lầu hai biệt thự đèn đột nhiên sáng.

Bùi Tễ sững người, lực chú ý chuyển dời tới căn nhà kia.

Bất quá hai phút, cửa phòng mở. Một cặp vợ chồng trung niên hốt hoảng mở cửa ra, bọn họ thậm chí đã quên đóng cửa lại, vội vàng lao về phía cổng chính.

Bùi Tễ xuống xe.

Bùi Dụ An cùng Triệu Nguyên hoảng loạn mở cổng, nhìn thấy Bùi Tễ, đều ngẩn ra một chút. Triệu Nguyên phản ứng trước tiên, nhanh chóng nói một câu: "Tiểu Nghệ đã xảy ra chuyện, chúng ta đi bệnh viện."

Tim Bùi Tễ đột nhiên chùng xuống, kinh hoảng trong nháy mắt chiếm lấy trái tim cô.

Bệnh viện họ đi ở Lâm Thành, Bùi Tễ lái xe.

Bùi Dụ An cùng Triệu Nguyên tay đan chặt vào nhau, an ủi nhau hết lần này đến lần khác, nhưng này đó an ủi cũng không có ích gì. Bọn họ cách một lát sẽ thúc giục Bùi Tễ lái xe nhanh lên, còn không ngừng giữ liên hệ với các đồng sự Bùi Nghệ trong bệnh viện.

Đến bệnh viện đã gần trưa.

Phòng mổ vẫn sáng đèn, một nhóm người mặc cảnh phục đứng bên ngoài. Nhìn thấy bọn họ đi tới, một người đàn ông trung niên hướng về phía họ đón vài bước, vẻ mặt nghiêm túc cầm tay Bùi Dụ An, không hàn huyên, đi thẳng vào vấn đề: "Vẫn đang cấp cứu."

Triệu Nguyên khóc ra tiếng, liên tiếp nói: "Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy."

Bùi Dụ An một mặt vỗ nhẹ lưng bà, một mặt nói với người đàn ông: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Làm sao bị thương nặng như vậy?"

"Đêm qua có nhóm trộm lẻn vào nhà một phú hào, muốn bắt cóc con trai gia đình này. Lúc rút lui thì bị bảo mẫu phát hiện, bảo mẫu ấn chuông báo động. Nhóm này đã lên kế hoạch từ lâu, nội ứng ngoại hợp, nắm bắt toàn bộ hoàn cảnh xung quanh, thiết kế vài ba đường lui. Tình huống phi thường khẩn cấp, nhân thủ thiếu thốn, Bùi Nghệ lúc ấy tình cờ đang ở trong cục bàn giao nhiệm vụ, liền chủ động hỗ trợ."

Bùi Dụ An ngơ ngẩn nghe, mà Triệu Nguyên đã khóc không thành tiếng.

Người đàn ông lộ vẻ khó xử, tựa hồ không đành lòng, quay đầu lại nhìn thấy Bùi Tễ, nhận ra vị này là nhà miễn dịch học nổi tiếng, chào hỏi: "Giáo sư Bùi."

Bùi Tễ nhìn cha mẹ, sau đó đặt ánh mắt dừng trên người đàn ông, gật đầu với ông ta, xem như chào hỏi: "Tiếp tục đi."

"Sau đó, chúng tôi thành lập tổ chuyên án, lên kế hoạch giải cứu chi tiết, nhưng trong quá trình xuất hiện đột phát trạng huống, Bùi Nghệ vì bảo hộ con tin......" Người đàn ông chậm rãi nói, châm chước câu từ, như là tưởng tận lực giảm bớt thương tổn cho người đối diện.

Ông còn chưa nói xong thì cửa phòng mổ đột ngột mở ra, tất cả mọi người vây quanh bác sĩ, Bùi Dụ An cùng Triệu Nguyên cơ hồ là lao qua.

Bùi Tễ dừng ở cuối cùng. Xuyên qua đám người, cô nhìn thấy bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nói một câu: "Thực xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."

Đám đông lập tức yên lặng, mọi người có điểm phản ứng không kịp.

Không biết qua bao lâu, Triệu Nguyên sắc mặt trắng bệch, thét lên một tiếng chói tai: "Không có khả năng!"

Bà túm lấy áo blouse trắng của bác sĩ với ánh mắt hung dữ, thoạt nhìn như bà muốn liều mạng với người, rồi lại không biết nên liều mạng với ai.

Mọi người ngăn bà lại, Bùi Dụ An gọi tên vợ, muốn bà bình tĩnh, nhưng rõ ràng chính ông cũng sắp chịu không nổi. Một hai phút ngắn ngủi, ông dường như đã bị vắt kiệt sức, già đi cả chục tuổi.

Bên kia cãi vã ồn ào, gào khóc xé nát tâm can.

Bùi Tễ đứng ngoài đám người, lạc lõng không hợp nhau.

Cô còn có điểm mất hồn, không cứu được sao?

Máu khắp người cô như đông lại, toàn thân lạnh toát. Cô nhớ lại khoảng thời gian ít ỏi ở chung với Bùi Nghệ, nhớ đến cách đây rất lâu, cô vào đại học, Bùi Nghệ đột nhiên đến gặp cô.

Năm đó, cô mười sáu, đã gần như hoàn thành chương trình đại học, mà Bùi Nghệ vẫn còn đang học cao trung. Em đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, lúc gọi tên cô cô còn chưa phản ứng lại, Bùi Nghệ lại cười như xuân về hoa nở, có vẻ tâm tình cực hảo, vươn tay bắt lấy tay cô nói: "Chị đã lâu không về nhà, em tới thăm chị."

Đây là lần đầu tiên Bùi Nghệ chủ động đi tìm cô, trong ấn tượng, hình như cũng là duy nhất một lần.  Bùi Tễ ôm một chồng sách, vốn dĩ muốn đi thư viện kiểm tra tư liệu. Bị Bùi Nghệ gián đoạn, tự nhiên liền thay đổi hành trình, dẫn em đến một quán trà nhỏ trong trường học.

Bùi Nghệ ngày đó đặc biệt hưng phấn, vui vẻ nói với cô: "Em dự định làm cảnh sát, chị nói xem có được không?"

Bùi Tễ cảm thấy không tồi, nên gật đầu đáp: "Được."

Nhưng cô không hỏi, tại sao Bùi Nghệ đột ngột muốn làm cảnh sát, cũng không hỏi tại sao ngày đó đột ngột tới tìm cô, càng không hỏi tại sao chọn nghề nghiệp chọn chí hướng - một chuyện quan trọng trong cuộc đời như vậy, em lại đến hỏi cô ý kiến.

Rõ ràng quan hệ hai chị em rất lãnh đạm, từ nhỏ đến khi trưởng thành đều không thân.

Những câu hỏi này, Bùi Tễ không còn cơ hội nhận được câu trả lời, cũng như cô vô pháp biết, tại sao di ngôn quan trọng vậy lại nói cho cô nghe.

Phòng phẫu thuật, thi thể Bùi Nghệ bị đẩy ra ngoài, người ở cửa bị tách sang hai bên. Triệu Nguyên gào khóc bổ nhào vào người Bùi Nghệ: "Tiểu Nghệ! Nhìn mẹ, nhìn mẹ đi con!"

Thân thể Bùi Nghệ chỉ lắc lư, cô nghe không được cũng nhìn không thấy.

Bùi Tễ đứng bên ngoài thẫn thờ nhìn, trong lòng ập đến nỗi buồn khó tả, như thể có thứ mà cô sở hữu, thân thuộc nhiều năm, đột ngột bị cướp khỏi tay, từ đây không tìm lại được.

Bùi Tễ đưa tay lên chạm vào mặt mình, ướt lạnh đầy tay. Chẳng biết lúc nào, cô cũng cùng cha mẹ mình giống nhau, rơi lệ không ngừng.

Thời tiết cuối tháng sáu, cái nóng như thiêu đốt không hề thương tình, nắng gắt treo cao trên bầu trời, nóng rát khốc liệt.

Bùi Tễ đứng dưới một tòa chung cư, ngẩng đầu nhìn lên. Ánh nắng chói chang, cô dùng tay chặn lại ánh sáng, lặng lẽ đếm từng tầng, đếm tới tầng thứ mười bảy thì dừng lại, nhìn trong chốc lát rồi đi vào.

Đây, là nơi ở của Bùi Nghệ.

Giờ này đây, kể từ khi Bùi Nghệ mất, đã trôi qua ba ngày.

Trong ba ngày này, trạng thái cha mẹ vẫn luôn suy sút, Bùi Tễ không thể đi, lo liệu toàn bộ hậu sự cho Bùi Nghệ. Cô không hiểu quy trình tổ chức tang ma, may mắn có công ty tổ chức tang lễ chuyên nghiệp ở bên chỉ điểm, mới không đến mức mắc sai lầm.

Đưa tang xong, Bùi Tễ hỏi Bùi Dụ An địa chỉ và chìa khóa dự phòng nơi này, liền trực tiếp đến đây.

Đi thang máy, tới tầng 17, ở ngoài cửa phòng 1701 dừng lại. Cô nhìn lại biển số nhà cho chắc chắn, sau đó giơ tay gõ cửa.

Ban đầu cô định ở lễ truy điệu chuyển đạt di nguyện của Bùi Nghệ cho nữ hài tên Tống Nhĩ, nói cho cô, tương lai bất kể cô gặp phải khó khăn gì, đều có thể tìm tôi giúp đỡ, tôi nhất định sẽ tận lực tương trợ.

Cô thỉnh thoảng lưu ý sổ đăng ký lễ truy điệu, nhưng đến tận khi kết thúc, vẫn không thấy tên Tống Nhĩ xuất hiện trong danh sách.

Bùi Tễ cảm thấy có gì đó không ổn, nên tới đây.

Cửa không mở, cũng không ai trả lời.

Đợi một lúc, Bùi Tễ lại gõ cửa.

Vẫn không người trả lời.

Bùi Tễ nghĩ một hồi, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Khí lạnh phả vào mặt, cả căn nhà hiện ra trước mắt Bùi Tễ.

Rất sạch sẽ, cũng rất đơn giản. Sô pha, bàn trà, TV, kệ sách, còn có một ít gia cụ khác. Nhưng hầu hết tất cả gia cụ đều có hình tròn hoặc hình bầu dục, các góc kệ sách được lớp vải mềm bao phủ. Mặt đất trải lớp thảm dày một cách bất bình thường, bước lên sẽ hơi lún xuống.

Bùi Tễ đứng ở cửa, nhìn lướt qua liền cảm thấy cách bài trí ở đây có điểm kỳ quái, không quá phối hợp. Giống như phòng của trẻ em mới tập tễnh tập đi, cha mẹ lo lắng con té ngã, lo lắng con va đập, thêm một lớp bọc cho gia cụ cùng sàn nhà.

Cô đi vào trong một bước, trở tay đóng cửa lại.

Căn phòng bên trái phát ra tiếng cửa mở.

Bùi Tễ theo âm thanh quay đầu, thấy được một nữ hài.

Nữ hài chậm rãi đi ra, tay vẫn đặt trên nắm cửa, thân mình hơi nghiêng về phía cửa, khóe môi cong lên, trong giọng nói tràn đầy vui sướng: "Chị đã về?"

Giờ khắc này, Bùi Tễ đã hiểu vì sao phòng khách bố trí kỳ quái như vậy, cũng hiểu vì sao Bùi Nghệ lại không yên lòng, trước lúc lâm chung muốn cô đáp ứng chiếu cố Tống Nhĩ.

Bởi vì, Tống Nhĩ bị mù.

---------------------

1. Ngày vi khuẩn tận diệt (Missing Microbes - 2014) của Giáo sư Martin J. Blaser, giúp khám phá thế giới siêu vi kì diệu trong cơ thể con người. Cuốn sách làm sáng tỏ vai trò của vi khuẩn, đồng thời cũng giải thích sự nguy hiểm của việc lạm dụng thuốc kháng sinh.