Ở tuổi 36, câu chuyện cuộc đời Dương Mạt có thể tóm gọn bằng hai chữ “gập ghềnh”.
Nhà Dương Mạt không giàu có, Lão Dương nhịn ăn nhịn mặc dành dụm tiêu cả vào Dương Mạt và mẹ anh.
Sức khỏe mẹ Dương Mạt rất yếu, một năm ba trăm sáu lăm ngày thì phân nửa phải nằm trên giường bệnh.
Bé Dương Mạt giống mẹ, cơ thể của bé rất “phản nghịch”, ăn bao nhiêu cũng không hấp thu được, vẫn cứ gầy nhom tưởng gió thổi là bay. Tính cách bé cũng không giống các bạn đồng trang lứa, bé trầm tĩnh kiệm lời, dù học giỏi nhưng không đi học bao giờ, nhiều lúc thầy cô lẫn bạn bè đều quên giọng nói bé.
Từ hồi lên mẫu giáo bé Dương Mạt đã hiểu chuyện, tan học không xếp hàng chờ phụ huynh đến đón mà len lén chạy tới bệnh viện thăm mẹ. Cô giáo nhiều lần tìm không thấy lo lắng đến mức phải gọi điện cho Lão Dương.
Bé ngồi ngoan cạnh giường bệnh, hai chân chới với chạm đất, im ắng nằm nhoài lên bàn nắn nót viết chữ số Ả Rập. Các điều dưỡng và mọi người chung phòng bệnh ai cũng khen bé ngoan, không ồn ào mà mới nhỏ xíu đã biết rót nước với gọt táo cho mẹ.
Mẹ Dương Mạt thích trêu bé lắm, ngày nào cũng hỏi con đi học có chuyện gì vui không, hay là có thích bạn nhỏ nào chưa.
Bé Dương Mạt lắc đầu: “Không ạ.”
Mẹ hỏi: “Cô giáo có cho tụi con chơi trò chơi không?”
“Dạ có.” Bé Dương Mạt nghĩ ngợi, giọng đều đều: “Hôm nay con và các bạn chơi đóng vai gia đình, bạn gái đóng vai mẹ còn bạn nam đóng vai ba.” Bé Dương Mạt kể: “Các bạn chơi với bạn cùng bàn, nhưng bạn cùng bàn của con là con trai.”
Mẹ thích thú hỏi: “Thế hai con đóng vai làm sao nè?”
Dù Dương Mạt không thích chơi trò chơi, nhưng bé cũng không từ chối những hoạt động tập thể. Bé đáp lời: “Tụi con thay phiên nhau đóng vai mẹ ạ.”
Thấy mẹ cười, bé nghiêng đầu khó hiểu: “Sao vậy mẹ?”
Mẹ vỗ vỗ mái đầu nhỏ xíu của bé, nói: “Hai người ba cũng được mà.”
Dương Mạt nắm bút chì, lắc đầu: “Không thể nào, làm gì có sự kết hợp đó.”
Mẹ chậc lưỡi: “Ừm…”
“Con xem này.” Mẹ nói: “Con trai và con gái giống như hai cực khác nhau của nam châm, có thể dễ dàng hút được lẫn nhau. Nhưng con trai với con trai, con gái với con gái giống như hai nửa cùng cực đẩy nhau ra xa.” Không biết mẹ lấy từ đâu ra hai cục nam châm đen hình bầu dục, chắc là đồ chơi của đứa trẻ nào đó đến thăm bệnh bỏ quên.
“Bình thường nếu đặt cạnh, chúng sẽ không hút nhau.” Mẹ đưa cho Dương Mạt một cục: “Nhưng nếu con cố sức thêm một chút xíu, vượt ra lực cản, chúng vẫn sẽ chạm vào nhau được đấy.”
Mẹ cười: “Nên lại càng phải tốn nhiều công sức hơn nữa phải không nào.”
Bé nhìn đăm đăm vào mắt mẹ, cẩn trọng khắc từng nét bút vào tim.
Dương Mạt rất thích nghe mẹ kể chuyện. Không giống các bạn nhỏ hiếu động, bé có thể ngồi cạnh giường bệnh cả ngày dài.
Lên tiểu học, mẹ qua đời.
Lão Dương biết chuyện này sẽ gây ảnh hưởng lớn đến Dương Mạt, thế nên đã dành ra rất nhiều thời gian đồng hành cùng con.
Nhưng lúc này Lão Dương và Dương Mạt đã bắt đầu nảy sinh bất hòa. Hai cha con đều quá cố chấp, huống hồ Lão Dương là người lúc nào cũng giữ bộ mặt khó đăm đăm không chịu hạ mình. Còn Dương Mạt dù mới lên tiểu học nhưng khả năng chọc ngoáy làm người ta giận dữ nổi đóa đã như được dày công tôi luyện từ lâu.
Cậu bé vẫn như trước, vẫn chỉ có một mình, không đến nỗi không bè bạn nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ được vài người.
Dương Mạt cảm thấy tuổi thơ của mình tẻ nhạt chán chường, ngày qua ngày chỉ có vài con số và từ ngữ đơn lẻ, mở mắt hay nhắm mắt cũng đều chỉ thấy một gam màu.
Lên cấp hai, Dương Mạt biết đánh nhau.
Cậu đánh đấm một cách vô tổ chức, nhưng luôn ẩn hiện sự tàn nhẫn khiến đối thủ bị đàn áp về mặt tâm lý.
Lần nghiêm trọng nhất đánh tới độ vào viện, vết thương phải khâu trên bên hông đến giờ vẫn còn để lại sẹo.
Cũng vì sự việc ấy Dương Mạt bị nêu tên trước toàn trường vào giờ chào cờ đầu tuần, thầy cô phụ huynh thay nhau phê bình chỉ trích. Họ nghiêm nghị hỏi nguyên nhân Dương Mạt gây chuyện, cậu chỉ nhạt nhẽo đáp “Nhìn cái mặt nó muốn ăn đập”.
Nếu không phải khi đó còn nằm trên giường bệnh, Lão Dương thật muốn dạy cho thằng nghịch tử này một bài học ra trò.
Vài người bạn Dương Mạt có không mấy ai thân thiết đến mức sẽ đứng ra nói đỡ cho cậu. Chưa kể lần này Dương Mạt còn khơi mào trước, bây giờ không lý gì bao biện được.
Ấy vậy mà, khi giáo viên chủ nhiệm lấy vụ việc ra làm gương xấu trong buổi họp lớp, bạn cùng bàn Dương Mạt lại nói cậu là người dũng cảm nhất thế giới này.
Giáo viên chủ nhiệm nhấn mạnh tính nghiêm trọng của vụ ẩu đả này với cô bé. Mà cô bé này vốn ngoan ngoãn không dám cãi thời thầy cô, chỉ rụt rè cắn răng, lặp lại điều mình vừa nói một lần nữa.
Giáo viên chủ nhiệm cho rằng đây là hành vi sùng bái mù quáng với người khác giới tuổi dậy thì, nên đổi chỗ cả hai.
Cô bé trông rất đáng yêu, dáng người nhỏ nhắn, cũng hay tỏ ra dễ thương với các bạn. Cô bé không sợ vẻ lạnh lẽo của Dương Mạt, là người dũng cảm cả khi mặt cậu sầm sì vẫn dám gọi Mạt Mạt.
Dương Mạt đến hết cách với cô bạn này, thế là sau khi trở thành bạn cùng bàn, bài tập toán của cậu nghiễm nhiên trở thành tài liệu tham khảo của cô bé.
Chiều hôm ấy, cô bé vào lớp trễ mười phút, sau khi xin lỗi thì về chỗ ngồi im lặng cả tiết, lúc hỏi bài cũng không gọi “Mạt Mạt” nữa.
Mãi đến khi ra chơi không còn ai, Dương Mạt thấy cô bé nằm gục xuống bàn khóc thút thít.
Cậu hỏi mãi mới biết nguyên nhân. Trên đường đi học có thằng con trai côn đồ lớp kế bên cản đường, trêu chọc đụng chạm vào cơ thể.
Cô bé rưng rưng nước mắt nhìn Dương Mạt, khiếp đảm hỏi, Mạt Mạt, cậu đừng nói cho ai biết được không.
Dương Mạt nhìn thẳng vào mắt cô bé, lòng bỗng phừng lửa giận. Sau đó, dưới cái nhìn của đám đông ồn ào trước mắt, cậu kéo thằng côn đồ lớp bên vào nhà vệ sinh nam.
Thầy cô đứng ngoài cánh cửa khóa trái kinh hô liên tục, cậu làm ngơ.
Tên côn đồ đương nhiên không dám khai gì. Dương Mạt lại ngậm miệng không nói. Vụ việc xem như một trận ẩu đả bình thường.
Trận đánh hôm đó khiến mọi người biết chuyện nghĩ Dương Mạt là bạn trai của cô bạn nọ, không ai dám hó hé đụng gì đến cô bé nữa.
Sau này cô bé chuyển trường, trước khi đi còn nói sẽ ghi nhớ Dương Mạt cả đời.
Dương Mạt chưa từng yêu ai, cũng chẳng được ai thích. Cậu chỉ là không chịu nổi ánh mắt long lanh uất ức như con nít hay chó mèo bị thương thế thôi.
Dương Mạt một bước nổi như cồn, vác theo truyền thuyết đáng sợ ấy lên cấp ba, biến thành đại ca “tự dưng được phong” mang sức hấp dẫn đàn em đầy mình. Nhờ nó mà anh còn ra dáng quen được vài người bạn, cũng có người cưa cẩm theo đuổi. Nhưng những người ấy chỉ như những vị khách vãng lai, Dương Mạt không nhớ nổi mặt họ, còn tên thì đã bị gió cuốn đi từ đời thuở nào.
… Sau đó nữa, lên đại học.
Anh vẫn như trước. Không có lý tưởng, xem cuộc đời này như một chuyến du lịch dài ngày. Năm hai đại học anh thích máy tính, nghĩ nếu cứ tiếp tục như thế thì ổn rồi. Thật ra thì, chẳng có gì xấu khi cuộc sống của ai đó chỉ có một màu nhạt nhẽo buồn tẻ.
Vậy mà, khi anh kéo cửa sổ phòng ký túc ra, gào to về đài trung tâm giữa hai tòa khu chung cư Hải Thạch với thanh niên áo len trắng ầm ĩ hèn nhát đứng dưới. Cửa số cuộc đời anh như đột ngột mở toang, ùa vào không biết bao nhiêu sắc màu và sự tươi mới.
Thì ra cậu trai mặc áo trắng nọ tên Hàn Thời Vũ.
Không hiểu sao từ khi quen biết rồi yêu nhau, có khoảng thời gian Hàn Thời Vũ rất thích viết “thư tình” cho anh. Dương Mạt không cảm hết được mớ từ ngữ văn thơ dạt dào kia, nhưng chí ít anh nhận ra được, cái ngữ tên này thể hiện ra hồi đó là khả năng thường ngày chứ không phải diễn.
Cái tên quấn anh này lải nhải suốt ngày, lúc không ở bên còn sâu nặng gửi lời: “Em thật sự sợ linh hồn đôi ta chạm vào nhau đến thế, chắc hẳn là vì anh quá đỗi xinh đẹp.”
Dương Mạt: “Mẹ nhà em xài ngôn ngữ loài người giùm.”
Hàn Thời Vũ: “Em xin lỗi em sai rồi đàn anh ơi, hôm nay em có công chuyện gấp lắm không tới gặp anh được.”
Dương Mạt: “Ờ.”
Lúc là.m tình, Hàn Thời Vũ vẫn thường vuốt ve vết sẹo khâu trên hông anh. Hắn không cam lòng nhìn đăm đăm vết thương trên cơ thể anh, thầm nhủ: “Nếu em gặp anh sớm hơn chút nữa, vậy thì những vết thương này không có cơ hội xuất hiện trên người anh đâu.”
Có đôi khi, những lời nói vô tình nhưng chân thành ấy mới thật sự khiến trái tim Dương Mạt rung động.
Anh im lặng suy nghĩ.
Rốt cuộc là vì lý do gì, tại nơi chốn và khoảnh khắc nào, anh đem lòng yêu Hàn Thời Vũ?
Năm 36 tuổi, Dương Mạt vẫn mù mờ.
Anh từng mơ một giấc mơ, thấy người mẹ vẫn còn hằn sâu trong ký ức, về đôi dòng bé Dương Mạt từng nắn nót vụng dại khắc ghi vào đầu.
Anh nghĩ, có lẽ thích nghĩa là một trái tim chạm đến một trái tim, hai trái tim hoàn chỉnh rung từng nhịp đập.
Mà anh và Hàn Thời Vũ giống như hai cá thể lấp đầy khoảng trống cho nhau phần hơn.
Mẹ nói, hai cực giống nhau cần sự nỗ lực rất lớn mới có thể hút lấy nhau.
Thế nhưng với một gia đình, một quá khứ, một tính cách ấy, Dương Mạt là một thỏi nam châm không trọn vẹn. Anh không thể nào hút hay đẩy một cách bình thường.
Hàn Thời Vũ cũng thế.
Điều họ khuyết thiếu là những gì nửa kia có được. Gặp được nhau và trở thành một.
Chắp vá hoàn chỉnh rồi, Dương Mạt mới bắt đầu cảm nhận được trái tim đang dần tỉnh thức trong lồ.ng ngực đập ra sao, ánh sáng và sắc màu sống động được bơm ra từ nơi ấy, xuôi theo mạch máu chảy lan khắp cơ thể.
Đôi khi anh yên lặng nhìn Hàn Thời Vũ hồi lâu, hay là phác họa dáng hình hắn bằng đôi mắt mình. Đương nhiên không để hắn phát hiện được, kẻo tên này lại được nước dính cứng lấy.
Người ta nói thời gian là con dao làm thịt động vật sắc nhất, nhưng Hàn Thời Vũ ở tuổi 35 vẫn cứ lên trời xuống đất không đâu là không đụng không gì là không làm đến chết cũng không đổi dời.
Dương Mạt thấy, hai người chắc chắn chỉ là điền vào chỗ trống của nhau, theo nhu cầu mỗi bên thôi.
Sau anh lại đi thích một tên đần thế không biết.
Trong công việc, Dương Mạt tồn tại như một loại bug trong giới IT.
Các đồng nghiệp nói lúc tạo dựng con người chắc ông trời có đoạn hơi lười không chia đều tài năng thiên bẩm mà đổ cả vào trong một cái ly. Cái ly này mọc lên Dương Mạt thần thông một đống phép biến hóa.
Họ ái mộ khả năng của Dương Mạt, cũng ái mộ cuộc hôn nhân của anh. Niềm ái mộ ao ước ấy thậm chí vượt qua cả xu hướng tính dục, chỉ đơn giản là có lòng hướng đến và sự ao ước với tình yêu này.
Lâu lâu họ sẽ tụ lại bàn luận đoán già đoán non câu chuyện tình yêu của sếp Hàn và trưởng phòng Dương, nhất định là một câu chuyện lãng mạn hết ý.
Di Thư không nói gì, chỉ cười cười nghe ngóng.
Cô nghĩ, chắc họ không muốn biết trưởng phòng Dương vất vả ra sao để nuôi một con Husky Siberia thuần chủng suốt mười bảy năm ròng rã.
Tác giả có lời muốn nói:
Husky Siberia, tức Husky.
Mấy đoạn thư từ trong truyện trích dẫn có sửa đổi từ nhà văn Thẩm Từ Văn.
Hình ảnh ví von đồng tính luyến ái với nam châm tui từng nghe được đâu đó từ rất lâu về trước (chắc phải từ hồi cấp 2), có vẻ lan truyền rất rộng rãi, tui không biết nó xuất phát từ đâu.