Thấy ánh mắt của cô nàng có vẻ là lạ, Liễu Tộ Diệp hỏi: “Sao thế?”
Dương Hàn cực muốn quay đầu nhìn hai vị nghệ sĩ sau lưng mình kia, muốn xác nhận liệu có phải hai người ấy không. Thế nhưng lại sợ hãi sự thật thật sự lộ diện, tâm lý yếu kém đáng thương của mình sẽ sụp đổ.
Liễu Tộ Diệp ồ lên, lại nói: “Tôi cứ tưởng mấy người như cậu thích được người ta gọi là công chúa với thiếu gia ấy chứ.”
Dương Hàn bật cười.
Dương Hàn mua một chai nước trái cây, hơi nước lạnh ngưng tụ bên ngoài lớp vỏ. Cô nàng không đến mức không vặn được nắp chai, cơ mà trơn quá, vặn thử mấy lần cũng vô dụng, đành đặt lên bàn, tiếp tục hì hục vặn.
Liễu Tộ Diệp lại cầm lên, vặn cho Dương Hàn.
Dương Hàn bỗng thấy hơi xấu hổ. Liễu Tộ Diệp vừa khen mình “dũng cảm” hơn mấy cậu ấm cô chiêu kia, mình đứng trước mặt cậu ấy lại chẳng vặn nổi một cái nắp chai, còn là tận hai lần.
Cô nàng đòn lấy, nói cảm ơn, ôm chai nước trái cây vào ngực một lát, cuối cùng vẫn nói: “Thật ra tớ tự vặn được mà.”
Liễu Tộ Diệp nhìn cô nàng, bỗng nhếch môi cười: “Tôi mua lại chai khác cho cậu thử nhé?”
“Không cần đâu…” Nhìn nụ cười của Liễu Tộ Diệp, Dương Hàn thất thần một giây lát, sau đó cũng cười đáp trả.
Nhân viên bưng thịt với mấy món phụ lên. Dương Hàn thành thạo bắt đầu ra tay, cô nàng xắn tay áo loay hoay một chốc lát, sau đó ngẩng lên nhìn Liễu Tộ Diệp đang chăm chú nhìn mình: “Cậu không ăn à?”
Lúc này, Liễu Tộ Diệp đặt tay lên bàn, hơi mím môi, nghiêm túc hỏi: “Dương Hàn, tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”
Dương Hàn ngừng đũa, cuối cùng giờ này cũng đến. Cô nàng buông miếng thịt xuống, nhìn đăm đăm vào mắt Liễu Tộ Diệp: “Có chuyện gì vậy?”
Liễu Tộ Diệp nói: “Tôi nghe người ta nói… Hàn Thời Vũ là bố cậu?”
Dương Hàn ngơ ngác, thoạt tiên vô thức lắc đầu, đến hồi phản ứng kịp lại gật gật.
“…” Liễu Tộ Diệp hỏi lại: “Rốt cuộc là có phải không?”
Dương Hàn ấp a ấp úng: “Chuyện này…”
“Tôi biết chuyện này từ Thượng Học. Cậu yên tâm, tôi là người hỏi, cậu ta không kể gì với tôi.” Liễu Tộ Diệp thẳng thắn: “Nhưng kiểu che giấu của cậu ta rõ rành rành làm người ta sinh nghi. Tôi cũng nghe Lộc Duyệt Minh với lớp trưởng nói chuyện với nhau về cậu… Cuối cùng thì đoán ra.”
Dương Hàn bấu chặt ngón tay vào váy, im lặng một lát, sau đó đáp: “Phải…”
Trong mắt Liễu Tộ Diệp ánh lên một chút kinh hoảng, hơi ngả người về sau: “Hơi không tin nổi.” Nhưng rồi biểu cảm dao động trên gương mặt mau chóng biến mất, đi đến chấp nhận sự thật.
“Công chúa nhỏ.” Giọng điệu của Liễu Tộ Diệp thoáng mong đợi, hỏi: “Nếu cậu không thấy khó chịu, có thể… dẫn tôi đến gặp chú một lần được không.” Liễu Tộ Diệp bổ sung: “Chỉ là đến nhà cậu với tư cách bạn cùng lớp rồi tiện nhìn một chút thôi. Nếu cậu ngại thì cứ nói, không sao.”
Dương Hàn nhìn Liễu Tộ Diệp, nín thở.
Cô nàng nghĩ thầm, nếu như có thể nói ra, chỉ cần Liễu Tộ Diệp ngẩng đầu và quay một góc 45 độ về phía Đông Nam, chắc chắn trong vòng bán kính mười mét sẽ trông thấy đồ đần, 85% đồ đần đó là Hàn Thời Vũ. Còn 15% xác suất còn lại vì cô nàng không chấp nhận được rằng người còn lại là Dương Mạt theo cùng.
Nếu bị ai đó chụp được, chiều tối nay hotsearch chắc sẽ là #Tại_sao_Hàn_Thời_Vũ_lại_trốn_viện.
Liễu Tộ Diệp thấy biểu cảm của Dương Hàn, nghĩ rằng cô nàng không sẵn sàng mới cụp mắt, không ép uổng thêm: “Tôi chỉ đùa vậy thôi…”
“Được.” Dương Hàn đáp: “Ổng chẳng ngại ai nhìn đâu.”
Liễu Tộ Diệp mở to mắt: “À… cảm ơn cậu.”
Dương Hàn bỗng thấy buồn rầu khổ sở ghê gớm.
Cô nàng từng ảo tưởng, mình là nữ chính thân thế lằng nhằng trong tiểu thuyết chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường. Nhưng mà! Số mệnh không thể chối cãi này khiến lớp ngụy trang của cô dần bị bóc trần, mỗi người một mục đích khác nhau tiếp cận cô, biến cuộc đời cô trở thành nạn nhân trong tay thế lực kim tiền và vòng xoáy tiền tài quyền lực…
Nhưng sự thật nói cho Dương Hàn biết, mày tỉnh lại đi.
Xung quanh mình là nhóm học sinh cấp ba thời hiện đại đeo kính cận chui đầu vào sách giáo khoa thu nạp kiến thức, tháo kính là thoi thóp giành giật trong căn tin, có cả kho đề không giải hết sau tiết học và hàng tá những câu tám xuyên lục địa cũng không bao giờ vơi cạn.
Học sinh cấp ba trong mấy bộ anime Nhật đều kích hoạt được siêu năng lực giải cứu thế giới, còn mấy cô gái trong tiểu thuyết lãng mạn tầm này đã thông thạo tám thứ tiếng dây dưa dai dẳng tình cảm với mấy cậu trai. Trong khi đám nhóc bọn họ vẫn chỉ là củ khoai tây đầu bù tóc rối không biết trang điểm, và quần áo có đẹp đến đâu cũng phải mặc đồng phục mà thôi.
Ghê gớm nhất phải nghĩ xem trưa nay ăn gì trong tiết toán – vừa lúc canh chừng cục phấn thình lình phi vào đầu.
Ân oán tiền quyền phải xa rời hàng mấy trăm dặm với mấy cái não này.
Cơ mà đúng thật có người sau khi biết thân phận của Dương Hàn và đến tiếp cận mình, cô nàng mới phát hiện, mục tiêu của bọn họ hoàn toàn không phải mình, mà toàn là canh me tăm tia hai người cha của mình.
Lộc Duyệt Minh đam mê lập trình nên sùng bái Dương Mạt thì dễ hiểu đi, nhưng tại sao Liễu Tộ Diệp lại muốn gặp Hàn Thời Vũ.
Cô nàng nghĩ Liễu Tộ Diệp không phải kiểu người thích hóng chuyện – kiểu mà thấy có người nổi tiếng quanh mình là phải thấy mặt cho bằng được.
Dương Hàn hỏi: “Sao cậu lại muốn gặp Hàn Thời Vũ?”
Liễu Tộ Diệp đáp: “… Muốn tỏ lòng biết ơn.”
Dương Hàn hỏi lại: “Tỏ lòng biết ơn?”
Liễu Tộ Diệp thấy thịt đã chín, bèn nhấc đũa gắp một miếng vào bát Dương Hàn, sau đó gắp cho mình một miếng.
Liễu Tộ Diệp trả lời: “Nhà tôi là gia đình đơn thân.”
Dương Hàn nhìn Liễu Tộ Diệp.
Liễu Tộ Diệp tiếp tục: “Từ khi có nhận thức, tôi chưa bao giờ gặp bố. Mẹ một thân một mình nuôi tôi lớn ở một vùng nông thôn. Năm tôi mười tuổi, tôi có một người bố nuôi, người ấy vẫn luôn giúp đỡ gia đình tôi. Tôi thường xuyên nghe được cái tên Hàn Thời Vũ từ bố nuôi, bởi vậy mới biết được Hàn Thời Vũ cũng quyên góp cho nhà tôi rất nhiều tiền —— hình như bố nuôi tôi với Hàn Thời Vũ là bạn học.”
Con người lắm khi tự hỏi liệu duyên số có chăng thật sự ở một vũ trụ song song nào đó hay không, nếu không thì sao lại có thể khéo léo kết nối con người với nhau một cách thần kỳ đến thế.
Dương Hàn tiêu hóa hồi lâu, đáp: “Trùng hợp thế sao?”
Liễu Tộ Diệp: “Ừ.”
Lòng Dương Hàn hết sức kính phục: “Mẹ cậu làm công việc gì thế?”
“Hồi xưa thì lái xe.” Liễu Tộ Diệp nói: “Sau này nghỉ rồi, về làm nông ở nhà.”
“À à.” Dương Hàn cười: “Tớ hỏi bố nuôi cậu tên gì được không, biết đâu chừng tớ lại biết.”
Liễu Tộ Diệp nói một cái tên: “Tạ Thần Mân.”
“Ấy?” Dương Hàn mở to mắt.
Khỏi nói luôn, Dương Hàn từng gặp thật rồi.
Bức thư pháp như tỏa ra hào quang trong nhà nọ chính do Hàn Thời Vu nhờ vị này viết, chữ trong con dấu chính xác là cái tên này.
Ký ức của cô nàng hết sức rõ rệt.
Thịt nướng trước mắt bốc hơi nóng.
Cuối cùng Hàn Thời Vũ cũng nhận ra hành vi quá sức ngu đần của mình: “Em nóng muốn chết mất, muốn cởi bớt áo ra quá.”
Trong giọng nói Dương Mạt đặc vẻ vỏ mẻ không sợ rớt, muốn chết thì chết chùm: “Đáng đời, em dám cởi không?”
Hàn Thời Vũ: “Híc.”
Hai nghệ sĩ đội mũ đeo kính râm tiếp tục ôm tâm lý “Chắc Dương Hàn không nhận ra đâu tiếp tục ăn thịt nướng của mình.
Nghe nói tòa phía Đông trường chuẩn bị tổ chức lễ hội ẩm thực.
Tận nửa tháng trước Lục Hữu Khí nghe tin hai mắt đã sáng rỡ, hẳn là muốn bù đắp mọi năng lượng tiêu hao cho công cuộc lên xuống tầng lấy đồ ăn trong lễ hội ẩm thực này.
Giảng đường phía Đông là của sinh viên các hoa nhân văn. Giảng đường phía Tây là của viện công nghệ. Tỉ lệ nam nữ đại học Thủ Thành cân bằng cảm động trời đất, hai phía giảng đường Đông Tây đâu cần thông gia gì, mỗi bên tự cung tự cấp là được.
Nhưng viện chủ lực của đại học Thủ Thành – Viện Quản lý không tin cái thứ tà đạo này. Họ tổ chức lễ hội ẩm thực, chân thành mời các bạn từ giảng đường đằng Tây tham dự, giảm giá 20% cho những ai có thẻ sinh viên trường.
Diễn đàn đại học Thủ Thành bàn tán rần rần —— bởi vậy mới thấy học sinh giỏi học xong rồi hoạt động cũng hết mình lắm ấy chứ.
[ Viện quản lý quyết chí đập tan cơ chế cách li sinh sản của trường mình à, thời nào cũng vậy. Đây có phải một trong những tiêu chí tuyển ban chấp hành hội sinh viên bọn họ không? ]
Trả lời:
“Hahahahaha mẹ chứ cách li sinh sản là cái vẹo gì thế.”
“Khu Đông gọi là cách biệt văn hóa, khu Tây thì gọi cách li sinh sản. Đẳng cấp.”
“Hahahahaha.”
[ Bên khu Đông có quán nướng ngon cực, đề cử ăn thử nha. ]
Trả lời:
“Quán chị chủ người Tân Cương đó!”
“+1!”
[ Đi đi không lỗ đâu, có văn nghệ coi nữa. ]
Trả lời:
“Thắc mắc xin hỏi, tham gia có được cộng điểm không?”
“Trả lời bình luận trên, có hoạt động là chụp ảnh đồ ăn check in là được cộng 0,2 đấy. Cơ mà hình như vụ đấy đăng ký kín rồi.”
“Trả lời bình luận trên, có tất cả ba hoạt động, còn hai cái kia chưa hết slot đâu.”
[ Ha hả! Đã tới lúc cho F4 viện quản lý chúng ta xuất đầu lộ diện rồi!”
Trả lời:
“Bên viện có truyền thống này thật hả?”
“Trả lời bình luận trên, năm nào tụi tân sinh viên cũng bình chọn ấy, mà chỉ là thi chơi thôi, không chính thức gì đâu.”
“Năm ngoái bên khu Tây không có trai đẹp nào mà chọn, chẳng biết khóa này có không ta!”
“Ảnh đằng trên kìa [xoa tay]”
[ Mong mấy anh khu Đông nhẹ tay, nhường mấy anh khu Tây cho tụi này đi, cảm ơn vì sự hợp tác. ]
Trả lời:
“Kkkkk đang khịa thanh niên bắc loa bên chung cư Hải Thạch à?”
“Ê cũng nghe kể hahahaha cười vỡ bụng.”
“Hả? Tối cổ rồi các chị em phổ cập hộ với?”
Dương Mạt làm việc hết sức chú tâm.
Một lần nọ, Lục Hữu Khí vào nhà vệ sinh công cộng tắm đã hỏi mượn thẻ xài nước của anh. Nhưng Dương Mạt ngóc đầu khỏi máy tính hoàn toàn quên béng chuyện này, tính đi múc nước lại không thấy thẻ đâu.
Vì thẻ ăn với thẻ nước chung với nhau, rất quan trọng nên Dương Mạt lập tức khóa lại. Thế là Lục Hữu Khí vừa bôi sữa tắm đầy người cúp nước ngang.
Lục Hữu Khí vác bộ mặt xám như tro quấn áo khoác về, đầu dính dớp đầy bọt, ngồi xuống cạnh Dương Mạt.
Anh ta nói: “Mạt, cậu bất mãn gì tôi thì nói thẳng vào mặt tôi này.”
Dương Mạt: “?”
Vậy mà người như Dương Mạt, đang đắm chìm trong công việc lại vì nghe tiếng gõ cửa mà bỏ ngang ngẩng đầu lên, sau đó cúi xuống.
Bởi vì Hàn Thời Vũ đã dừng đưa cơm cho Dương Mạt được cả tuần lễ.
Một tuần trước, Hàn Thời Vũ nói với anh dạo này mình bận, chắc là không có thời giờ tới chỗ anh chơi được, sau đó mất dạng biến tăm suốt một tuần.
Lục Hữu Khí nhìn ra, hỏi: “Sao, nhớ nhóc đàn em của cậu rồi à?”
Dương Mạt vẫn gõ phím thoăn thoắt không ngưng tay, đáp: “Shipper miễn phí, ngu hay sao mà không nhớ.”
Lục Hữu Khí: “Chậc chậc châc.”
Anh ta vừa đọc giáo trình Python bằng tiếng Anh như gió vừa gặm táo lướt điện thoại. Các ngôn ngữ lập trình đều có mối liên hệ với nhau, học được một cái rồi những cái còn lại sẽ vào đầu nhanh chóng.
Đang nhai táo, Lục Hữu Khí dừng lại, miệng ngậm nguyên quả táo vỗ Dương Mạt ngồi cạnh bôm bốp.
Dương Mạt nghi hoặc ngoái đầu.
Lục Hữu Khí gặm nốt quả táo trong nháy mắt, vứt lõi đi, giơ điện thoại lên: “Xem này…”
Dương Mạt: “Xem cái gì.”
Lục Hữu Khí: “Nhóc đàn em của cậu.”
Dương Mạt: “?”
Lục Hữu Khí buồn cười suýt sặc: “Mấy bữa trước tôi vừa nói cậu khu Đông sắp tổ chức lễ hội ẩm thực đấy còn gì?”
Dương Mạt: “Ờ.”
Lục Hữu Khí: “Viện quản lý tổ chức cho tất cả sinh viên trong trường. Tới đó có văn nghệ xem nữa.”
Dương Mạt: “Có gì liên quan tới tôi?”
Lục Hữu Khí: “Nhóc đàn em của cậu bị chọn thành gương mặt đại diện kia kìa.” Sau khi đưa mắt nhìn, anh cầm điện thoại, nhìn thấy bài đăng trên diễn đạt.
[ Hình ảnh ]
Trả lời:
“Á đù đù đù đù đù!”
“Trời ơi giá trị nhan sắc cứ phải gọi là…”
“Theo thứ tự nha, quản trị kinh doanh 1901 Tạ Thần Mân, quản trị kinh doanh 1901 Hàn Thời Vũ, tài chính 1903 Chu Dịch, người cuối cùng là bên thương mại quốc tế… không biết tên rồi.”