Hội đồng quản trị Cực Tấn có tất cả bảy người. Hàn Thời Vũ là một trong số đó, số còn lại hầu hết là bạn học của hắn.
Đội ngũ lãnh đạo cấp cao của Cực Tấn rất trẻ tuổi.
Mấy ngày qua vì sự việc với Nghe Biển và Thiên Tháp Music, ngày nào mấy người họ cũng họp hành. Hàn Thời Vũ rất muốn dạt dào đọc to bài thơ “Mở cuộc họp to cho ông” để mấy ông lớn trước mắt mình nghe.
Nhưng cuối cùng việc cũng giải quyết thỏa đáng, Hàn Thời Vũ đang chuẩn bị thu mua công ty mới.
Năm nay là “năm thu mua” của Cực Tấn.
Ban đầu Cực Tấn định vị mình là một doanh nghiệp truyền thông xã hội, ngoại trừ cộng đồng phần mềm “Tìm người ấy” độ phủ sóng khá rộng được đông đảo người dùng chọn lựa. Những sản phẩm khác vẫn bình bình không nóng cũng không nguội.
Sau này họ chuyển mình làm âm nhạc và video giải trí, cho phát triển trang web video PUGC độc đáo – Thú Địa, Cực Tấn mới đến được với đông đảo người dùng.
Hàn Thời Vũ ỷ mình có phòng kỹ thuật của Dương Mạt chèo chống, tham gia vào cả giáo dục làm ăn mua sắm, tóm lại cứ lăn lộn khắp nơi, còn bị người ta lên án là doanh nghiệp không theo đúng định vị thương hiệu.
Thật ra hắn vẫn luôn tìm kiếm đường hướng phù hợp, mấy năm trở lại đây dần nắm được nhịp điệu, tích lũy đường dài, Cực Tấn từ phát triển trì trệ ban đầu đến nay đã trưởng thành thần tốc.
Hắn lên kế hoạch trong năm nay tiến hành thu mua, tiếp tục khuyếch trương tầm ảnh hưởng của họ trong giới âm nhạc và video giải trí.
Người đứng đầu Cực Tấn, Hàn Thời Vũ chỉ mới ba mươi lăm tuổi.
Khi sáng lập Cực Tấn, trong mắt tiền bối đi trước hắn chỉ là một thằng nhóc trẻ măng không rành thế sự.
Hiện tại hắn như một nửa huyền thoại trẻ, nửa kia là câu chuyện cư dân mạng thường xuyên bàn tán trên hotsearch Weibo và Thú Địa.
Công việc một ngày của Hàn Thời Vũ kết thúc. Hắn ngồi trong phòng làm việc ngắm mặt trời lặn.
Văn phòng lắp cửa kính sát đất, quang cảnh nhìn từ cao ốc tổng bộ Cực Tấn đẹp vô ngần.
Ảnh đại diện bầu trời sao được chụp từ đây.
Hàn Thời Vũ thở dài.
Thư ký đến giờ tan làm, nói: “Sếp Hàn cần em đặt vé bay về nhà trước không? Bên này cũng gần như xong xuôi rồi… Anh đến tổng bộ gần hai tháng rồi đó, trưởng phòng Dương không nhớ anh à?”
Hàn Thời Vũ chép miệng, đáp: “Khoan đã.”
Thư ký: “?”
Cô đáp: “Yêu quái kia mi là ai?”
Hàn Thời Vũ thật đã nhao nhao lên đòi về nhà từ lâu rồi.
Có thể xem thư ký là đàn em của Hàn Thời Vũ, hai người đã quen bước từ trước khi hắn lập nghiệp, giờ làm thì rất hòa hợp trong công việc, tan làm thì nói chuyện thoải mái không phân biệt trên dưới.
Thư ký nghĩ ngợi một lát, hỏi: “Sếp Hàn, bộ anh với trưởng phòng Dương cãi nhau à?”
“Biết gì mà nói.” Hàn Thời Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chiêu này gọi là lạt mềm buộc chặt.”
Thư ký: “…”
Cô nhạt nhẽo lên tiếng: “À.”
Cô chào tạm biệt vị tổng giám đốc nhìn ra ngoài cửa sổ trầm lắng xa xăm nhìn cứ như ông vua ngang ngược thiên hạ, quay đi lập tức đặt vé máy bay năm ngày sau liền tay.
Đến cái ngọn tóc của cô còn đoán được, chưa đầy năm ngày sau sếp Hàn đã khóc lóc ỉ ôi trong chính cái hố mình đào.
Hàn Thời Vũ về chỗ ngồi, vừa đặt mông xuống Dương Mạt đã gọi điện tới.
Hàn Thời Vũ xoay ghế một vòng, cuộc gọi vừa kết nối đã ầm lên: “Mạt Mạt!”
Có giọng từ bên kia trả lời: “Dương Dương đây.”
Sau đó Dương Hàn nghe thấy điệu thèm đòn của Hàn Thời Vũ cất lên, giọng hưng phấn kích động hạ xuống tám độ: “Nhóc con thúi, lấy điện thoại ba gọi làm gì.”
Dương Hàn đáp: “Ai bảo block Wechat con chi!”
Hàn Thời Vũ đốp chát: “Ai bảo con chia sẻ video chế của người ta.”
Dương Hàn nghẹn lời thở phắt ra, quyết định không đôi với hắn nữa, phải bàn chuyện chính trước, bèn nhịn xuống: “Con hỏi cái này.”
Hàn Thời Vũ nhướng mày: “Kia nói gì đây không nghe rõ.”
Dương Hàn nhịn nhục: “Bố.”
Hàn Thời Vũ: “Ơi con gái.”
Dương Mạt nhìn tình cha con ấm áp block nhau kia, lòng vắng lặng im phăng phắc.
Cô nàng cẩn thận từng xíu hỏi: “Con muốn hỏi bố… vụ… bố là công hay là thụ?”
Bên kia im ắng một hồi.
Dương Hàn: “A lô?”
Hàn Thời Vũ lên tiếng: “Hả? Con nói cái gì?”
Dương Hàn biết hắn cố tình giả điếc nữa, chậc lưỡi: “Phải đó, bố với ba ai công ai thụ?”
“Tút tút.”
Bên kia cúp máy.
Dương Hàn: “…”
Cô nhíu chặt mày, nói với Dương Mạt: “Ba, còn hai năm nữa là con thành người lớn rồi. Con nghĩ hai người không cần cố kiêng kỵ làm gì đâu.”
Dương Mạt nuốt cơm.
Đương nhiên anh không phải một phụ huynh cổ hủ trong việc “nói về tìn.h dục”, chỉ là anh mất sạch mặt mũi để nói rồi, muốn đẩy Hàn Thời Vũ nói cho Dương Hàn.
Kết quả Hàn Thời Vũ cúp máy, làm như thể đây là vấn đề gì lớn lao lắm vậy.
Dương Mạt đỡ trán, đặt đũa xuống, rót cho con gái một ly nước ấm, hỏi: “Sao tự nhiên con hỏi chuyện này làm gì?”
Dương Hàn nghẹn, sau đó trôi chảy đáp lời: “Con nói với mấy bạn chuyện nhà mình rồi.”
Dương Mạt khựng lại, quan sát vẻ mặt của Dương Hàn, dò hỏi: “Bạn con… phản ứng thế nào?”
Dương Hàn cầm đũa ăn cơm: “Mấy bạn ủng hộ con lắm, dạo này con cũng đang tìm hiểu kiến thức này với mấy bạn…”
Dương Mạt thở dài: “Giỏi lắm.”
Chẳng trách con bé đọc mấy cái gọi là fanfic kia.
Dương Hàn phàn nàn: “Chuyện công thụ của ba với bố, con cược với bạn một tấm hình có chữ ký của Mộc Lưu Tô ý mà.”
Dương Mạt: “…”
Sở thích của bọn trẻ bây giờ quái lạ thật.
Dương Mạt hỏi: “… Mộc Lưu Tô là ai?”
Dương Hàn trả lời: “Một người trong Nghe Biển Music.”
“Gần đây nghệ sĩ của Nghe Biển Music lần lượt gia nhập Thú Địa, bên đó tổ chức nhiều hoạt động nhận thưởng cho fan hâm mộ.” Dương Mạt gắp một đũa đồ ăn cho Dương Hàn, nói: “… Bên phòng điều hành có nhiều ảnh chữ ký, để hôm nào Hàn Thời Vũ lấy cho con.”
Dương Hàn: “Dạ…”
Dương Mạt cúi đầu, giọng nhỏ đi: “Sau này đừng tùy tiện cá cược với bạn.”
Dương Hàn: “Dạ…”
Không khí ngưng đọng vài giây đồng hồ.
Dương Hàn: “Dạ?!”
Cô nàng đột nhiên nhận ra điều gì đó, ngẩng phắt lên nhìn Dương Mạt với vẻ mặt như thể thế giới quan đang nổ cơn địa chấn.
Dương Mạt chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu lùa cơm.
Hàn Thời Vũ nhặt điện thoại dưới gầm bàn lên.
Hắn đặt máy lên bàn, cau mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng do dự cầm lên, ấn mở giao diện chat của mình với Dương Mạt.
Tay hắn ngần ngừ dừng trên bàn phím một lúc, ăn cơm xong nhắn một tin.
Hàn Thời Vũ: “Mạt ơi?”
Một lúc sau, Dương Mạt gửi dấu chấm.
Dương Mạt: “.”
Hàn Thời Vũ: “Anh với Dương Hàn chơi trò sự thật hay mạo hiểm ạ?”
Dương Mạt: “…”
Hàn Thời Vũ biết Dương Mạt rất hiếu thắng, mặc dù anh chưa từng khi nào trốn tránh chuyện hai người yêu nhau, nhưng nếu là chuyện đánh lộn trên giường.
Mạt Mạt nhà hắn dễ ngượng…
Mới đầu Hàn Thời Vũ là người theo đuổi Dương Mạt trước, hắn nói mình muốn thử tìm hiểu đàn anh, Dương Mạt không từ chối.
Sau này dù là chuyện làm việc học tập hay là trong cuộc sống, Dương Mạt lúc nào cũng chiều ý hắn. Hàn Thời Vũ được anh chiều chuộng như thể là đứa em trai chưa lớn của anh.
Người đàn ông họ Hàn kia trước mặt mọi người thì đứng đắn, trước mặt Dương Mạt tính tình cứ như thiếu nữ, cũng Dương Mạt cưng Dương Mạt chiều mà thành.
Nếu thiết lập này xuất hiện trên Thú Địa, chắc hàng tá tác giả sẽ viết bộ truyện tên “Đại thần và cô vợ nhỏ tổng giám đốc của anh ta”.
Nhưng đại thần yêu chiều cưng nựng mãi, chiều mình nằm luôn xuống dưới.
Nếu Dương Hàn mà biết chuyện này.
Nửa đời sau Hàn Thời Vũ sẽ xuất gia vô dục vô cầu luôn quá.
Hàn Thời Vũ tìm từ một lát, cuối cùng cũng gửi tin nhắn qua.
Hàn Thời Vũ: “Anh nói với Dương Dương rồi ạ?”
Vòng tròn load tin nhắn đi một vòng, cuối cùng xuất hiện một dấu chấm than đỏ chót khiến người ta muốn tắt thở.
[ Tin nhắn đã gửi thành công nhưng người nhận từ chối. ]
Hàn Thời Vũ: “Híc.”
Cô vợ nhỏ tổng giám đốc bị cả đại thần lẫn con gái cho ăn block ánh sáng chiếu rọi khắp gương mặt, trong đầu có tiếng thầy chùa đánh chuông, khói hương mịt mờ hư ảo, thần linh hiện ra dạy bảo hắn, sắc dục là hư vô.
Hứa Gia nhìn Dương Hàn ỉu xìu, bỗng có hơi cảm thông: “Chuyện bao lớn ấy mà.”
Dương Hàn đáp: “Không thể nào.”
Hiện đang trong tiết ngữ văn, giáo viên đứng trước bảng đen thuật lại “Cố Hương” của Lỗ Tấn sinh động như thật.
Hứa Gia hạ nhỏ giọng: “Lỗ Tấn có câu, gặp chuyện khó khăn cách mấy cũng không phải sợ, cứ mỉm cười đối mặt.”
Dương Hàn nhìn cô bạn cùng bàn.
Hứa Gia nói: “Thật ra niên hạ có tệ lắm đâu. Cậu xem nha.” Hứa Gia dịch ghế lên trước một chút, múa bút nói: “Anh trai điềm tĩnh trưởng thành thấy em trai nũng nịu đáng yêu với mình, không chỉ yêu mà còn chẳng đành lòng nổi, tự nguyện nằm dưới lại bị nhóc chó săn xấu bụng ăn sạch sẽ.”
Hứa Gia bật ngón cái với cô nàng: “Dưới giường kêu anh, trên giường anh kêu.”
Dương Hàn: “…”
Giáo viên ngữ văn dài giọng: “Hứa Gia, trò đứng lên phát biểu, đoạn văn miêu tả này thể hiện tâm trạng gì của nhân vật “tôi”?”
Hứa Gia thình lình bị gọi tên đứng bật dậy: “Thưa thầy… em không biết ạ.”
“Ồ?” Giáo viên thoáng nheo mắt, “Thầy thấy trò giơ ngón cái thẳng lắm kia mà.”
Cả lớp cười ầm lên, Hứa Gia cũng cười xòa chữa ngượng.
Giáo viên điểm tên tiếp: “Dương Hàn trả lời đi.”
Dương Hàn chậm rãi đứng lên, trả lời: “Tô đậm tâm trạng vắng lặng và nỗi mất mát xót xa trước tình cảnh cảnh còn người mất của nhân vật “tôi” ạ.”
Giáo viên dạy ngữ văn gật đầu, nhìn thấy ánh mắt của cô nàng bèn khen ngợi: “Trò nhập tâm đấy.”
Hứa Gia phì cười.
Giáo viên lên tiếng: “Hứa Gia về nhà phân tích toàn bộ bài văn này, ngày mốt nộp vào phòng làm việc của thầy.”
Thật ra Dương Hàn ngẫm kỹ thì.
Niên hạ… cũng ngon lắm.
Hết giờ nghỉ trưa Dương Hàn đã hoàn toàn chấp nhận.
Tiết đầu buổi chiều là thể dục. Dương Hàn cất điện thoại ở nhà để học hành cho chăm ngoan, muốn gọi điện phải ra điện thoại công cộng của trường nên chưa kịp gọi cho Dương Mạt.
Giáo viên thể dục coi lớp giúp một giáo viên khác, cả lớp tự tập với nhau xong thì cho hoạt động tự do.
Dương Hàn thấy Hứa Gia trong đám người, mở to mắt nhìn quần áo cô bạn mặc.
Dương Hàn hỏi: “Cậu nhiều điểm lắm à, sao dám ngang nhiên mặc quần đùi trên gối đó.”
Hứa Gia đáp: “Hầy, sắp hết hè rồi, mặc cho đỡ ghiền.”
Dương Hàn nhướng bên một bên mày.
Hứa Gia cười: “Một tiết này thôi, lát nữa tớ thay liền, tớ cũng chẳng muốn nghe cô chủ nhiệm lải nhải tí nào.”