Hai Mươi Bảy Lá Thư Tình

Chương 20

“Gần đây ông ngủ khá ngon, mỗi bữa có thể ăn được một chén cơm, lúc thời tiết tốt còn có thể tự mình đi dạo hoa viên một chút.”

Tôi ngồi trên chiếc ghế đá được đặt ở vị trí khá cao, nhìn ông cụ khom lung cúi đầu đi dạo trong hoa viên, đầu đầy tóc bạc, tinh thần không tốt lắm. Hộ lý bên cạnh nói về tình hình của ông gần đây, khoảng thời gian này công việc bận rộn, gần tháng nay tôi chưa đến đây thăm ông, nếu không phải tối hôm qua cãi nhau một trận với Tô Bác …

Mười giờ trước, lúc tôi mới gửi thư cho D tiên sinh, Tô Bác gọi điện thoại vượt đại dương tới, nói anh ấy muốn kết hôn.

“Úi chà anh ruột của em…” Tôi nằm trên giường vận động đá chân, nghe thấy tin này mặc dù tôi vui, nhưng nhiều hơn là kinh ngạc, “Anh đó, đề phòng em gái, giữ bí mật công tác thật quá đúng chỗ rồi, lần trước về còn giả bộ cái gì mà kim cương vương lão ngũ, hừ… Đừng nói với em là khi anh vừa về thì vừa gặp đã yêu, gấp rút tự định chung thân nhé.”

Đầu bên kia, Tô Bác cười rộ lên, người được tình yêu tắm tưới không giống trước, ngay cả cười cũng chân thành hơn xưa không ít, “Trước kia là bạn trung học, không ngờ lại gặp được nhau ở Mỹ, thế giới quá nhỏ, đi một vòng lại gặp.”

“Có cần phải ngọt như mật vậy không, thế này gọi là duyên phận đấy…” Tôi xúc động chúc phúc, “Anh, thực chúc mừng anh.”

“Con bé này, mấy lời này chỉ là lời ngoài miệng, không đủ thành ý, biểu hiện của em đâu?”

“Được, ức hiếp em không tiền không thế, em đi méc chị dâu.”

“Xử lý chuyện của anh xong, sẽ bắt đầu xử lý vấn đề cá nhân của em, đến lúc đó em đừng có mà chạy trốn, anh sẽ đốc thúc em, đến ngày em xuất giá mới thôi.”

“Anh trai tha mạng đi! Em là em gái ruột của anh mà.”

Trêu chọc vài câu, cuối cùng Tô Bác cũng nói ra mục đích của cuộc điện thoại, “Em mau đi xin visa, bay qua đây cho anh, hôn lễ của anh diễn ra vào tháng sau, anh của em đang vội vàng kiếm tiền nuôi gia đình, không có thời gian chuẩn bị, đây lại là lần đầu kết hôn, chưa có tí kinh nghiệm gì, chị dâu của em muốn một hôn lễ thật lộng lẫy, em lại hay có mấy chủ ý xấu, không xài được ở chỗ khác, vẫn nên sang đây sớm một chút, nói không chừng ở đây sẽ có chút tác dụng.”

“Có cần phải gấp gáp như vậy không chứ!” Tôi ngồi thẳng người, trêu chọc anh: “Tìm đúng mục tiêu, ra tay nhanh chóng, quyết đoán xác lập mục tiêu, đi thẳng vào vấn đề, thủ đoạn này của anh dùng được lắm, nhưng mà… Em gái của anh còn phải đi làm, nào có thời gian thoải mái nhàn hạ mà đi làm trợ thủ cho anh, tiền chuyên cần, phí giao thông, còn cả tiền ăn uống nữa…”

“Được rồi được rồi, đừng lắm lời nữa…” Tô Bác cắt đứt lời tôi, “Thật đúng là giở trò, mang em sang đây, cho em tính.”

“Xem anh nói kìa, em là loại người đó sao?” Tôi hí hửng đáp trả anh, “Anh yên tâm, nhất định em sẽ dựa theo quy định của nhà nước mà tính, tuyệt đối không tính thêm cho anh đâu.”

Chúng tôi kì kèo trong điện thoại vài câu, lúc anh sắp tắt điện thoại thì tôi không chịu nổi, nói lời đã giấu trong lòng ra: “Anh à, chuyện đại sự như kết hôn, không có người lớn tham gia dẫu sao cũng không tốt lắm…”

Anh ấy lập tức cắt đứt lời tôi, không muốn cho tôi nói tiếp, “Anh biết em muốn nói cái gì…”

“Bao nhiêu năm qua, cho dù trong lòng anh tức giận, cũng nên tiêu tán bớt rồi, huống chi, chuyện này thật vô lý.”

“Em đừng nói nữa.” Giọng nói của Tô Bác nháy mắt trở nên lạnh lẽo, dùng uy nghiêm của anh hai mà ngăn tôi lại, nhưng nếu như lúc này tôi không nói, có lẽ từ nay về sau sẽ không còn cơ hội nữa.

“Anh à, ba đã lớn tuổi rồi, gần đây tinh thần có chuyển biến, tuy anh ở phương xa thì cũng phải gặp một lần, ít nhất là một lần, không nói đến chuyện lớn như anh kết hôn, ông ấy là ba anh thì ít nhất cũng phải xuất hiện trong bữa tiệc, chỉ nói đến oán giận của anh mấy năm này… Aiz, lời này em đã nói rất nhiều lần, nhưng vẫn muốn nói, khi đó anh đang ở nước Mĩ xa xôi, hoàn toàn không hay biết chuyện như thế nào, mẹ mất, chúng ta đau lòng, nhưng cũng không sánh bằng đau đớn của ba.”

“Em còn muốn nói bao nhiêu lần? Nói nhiều hơn nữa anh cũng chỉ có một câu, nếu như khi đó không vì ông, mẹ không thể đi nhanh như vậy, ít nhất… Có thể thấy gặp mặt anh lần cuối.”

“Đó đều là ý của mẹ…”

“Bà bệnh nặng như vậy, nói chuyện cũng cho là thật à! Đó là do bệnh nên nói chuyện hồ đồ, ông thì vội vàng chẳng muốn quan tâm… Đừng nói nữa, đời này anh sẽ không gặp lại ông, nếu như em còn muốn nhận người anh này, thì đừng nhắc lại chuyện này nữa, nếu như em muốn lấy đó làm điều kiện để qua đây vậy thì anh cũng… Tuyệt không miễn cưỡng.”

Em chỉ không muốn anh phải hối hận.

Những lời này tôi đợi khi ống nghe không còn tiếng nói, nương theo tiếng tút tút tút, nhẹ nhàng nói ra.



Khúc mắc này, là bắt đầu từ cái chết năm đó của mẹ, cho tới bây giờ, có thể nói là càng ngày càng sâu. Mấy năm này, Tô Bác sẽ không gặp mặt ba nữa, thậm chí không nhắc tới câu nào, ông lão tóc bạc ngồi xuống chiếc ghế, cô từ từ đi tới, ngồi bên cạnh ông.

“Ba, A Hạnh tới thăm ba.”

Ông lão đưa bàn tay run rẩy đặt lên mu bàn tay tôi, miệng hơi mở ra, dùng khẩu hình miệng gọi tên tôi, bàn tay tôi đặt lên lưng ông, gật đầu với ông, từ sau khi mẹ qua đời, ông dần không nhớ ai nữa, cũng không nhớ chuyện gì, đa số thời gian ngồi một mình yên tĩnh dưới tàng cây, ai gọi ông cũng không đáp, nhưng lúc thức dậy ông rất dễ xúc động, không nhận ra ai, đập bể bình thủy tinh, cầm mảnh thủy tinh rạch lên người, khi đó tôi nhốt ông vào phòng, tôi đứng bên ngoài gọi điện thoại báo cảnh sát, sau đó nhìn ông gầy đến mức chỉ còn da bọc xương bị hai người cảnh sát cao to ấn lên giường, trong mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn bác sĩ cầm ống tiêm tới gần, sau đó mấy lần phải nhờ đến thuốc an thần mới có thể yên tĩnh trở lại, tôi đưa ông đến trại an dưỡng, nhờ bác sĩ có chuyên môn giúp ông bình phục.

Tôi luôn cảm thấy, ánh mắt đục ngầu của ba nhìn xuyên qua tôi, nhìn về phía trước, tôi biết, ông vẫn luôn hy vọng có thể nhìn thấy người kia, lúc này không xuất hiện ở đây.

Tôi không hề có ý định từ bỏ, chỉ cần còn cơ hội, tôi sẽ còn khuyên Tô Bác.

“S tiểu thư:

Về đề tài đố kị này, quả thật tôi không có nhiều kinh nghiệm lắm, như mọi người công nhận, đố kị là chuyện của phụ nữ, âm thầm ngáng chân hoặc cười khinh giở trò ám chiêu, đó là việc một cô gái làm, về phần đàn ông, cũng như Pushkin quyết đấu với tình địch vì tình yêu, đó cũng có thể gọi là đố kị nhưng phải nói rằng, đàn ông có khuynh hướng quang minh lỗi lạc tranh cao thấp hơn, đối với thứ muốn có được, sẽ chọn lựa phương thức cạnh tranh công bằng và ra sức thực hiện, hoặc là có thể nói, đàn ông luôn nghĩ phải làm thế nào để bản thân mạnh hơn đối thủ cạnh tranh, còn cái phụ nữ muốn là làm sao để kéo chân sau của đối thủ.

Ví dụ như, nam sinh J thích một cô gái, cùng thích cô gái ấy còn có một nam sinh thành tích tốt hơn, J tiên sinh vì muốn theo đuổi được cô gái, bản thân cũng cố gắng trở thành người có thành tích tốt, thậm chí còn tốt hơn nam sinh kia nữa, sau đó sẽ khiến cho cô gái ấy chú ý, thành công. Mà nếu như đổi chỗ nhân vật nam nữ, cô gái J thích một bạn trai đã có người trong lòng, nếu người kia đàn piano giỏi, như vậy, cô gái J có thể làm một vài quỷ kế gì đấy khiến cô gái kia không thể biểu diễn trước mặt bạn trai cô ấy được, nếu vẽ tranh, J có thể sẽ đổ một ít mực tàu lên bức tranh chưa vẽ xong.

Biểu hiện của đố kị, dễ tìm được nhất là ở trong phim Hàn, thật ra không riêng gì phim Hàn, chỉ cần là có liên quan đến tình yêu thì tiểu thuyết, phim, TV, dường như vai nữ phụ lúc nào cũng tồn tại đố kị. Ở trong mắt các cô ấy, dù so về thân thế, vóc dáng, tài hoa đều không thể bằng mình, nhưng người nam chính mà mình thầm mến vài năm lại cứ một mực yêu cô gái không bằng mình kia, vì vậy bắt đầu điên cuồng áp dụng các loại hành động, người rơi vào hố nông thì chẳng qua chỉ là muốn mình có nhiều cơ hội hơn một chút, kẻ rơi vào hố sâu, thì thường sẽ có tâm lý, tôi không chiếm được thì sẽ phá hủy không cho cô ta chiếm được.

Tôi thật rất tò mò, không biết cô có thích xem những tình tiết như vậy không, nhưng tôi thường thấy những người phụ nữ cứ tụ tập là lại thảo luận vai nữ phụ nào đó rất đáng giận. Mặc dù xem đó như đề tài câu chuyện lúc rảnh rỗi, nhưng cẩn thận nghĩ lại, lý do sinh ra đố kị đó là mọi người đều cho rằng điều kiện của người bị đố kị kia không khác gì mình, thậm chí còn chưa bằng mình, lại dễ dàng đạt được thứ gì đó mà mình đã cố gắng hết sức nhưng không đạt được. Giả như điều kiện của người kia hơn xa mình, ngoài tầm với, lúc này không phải là đố kị, mà lại là hâm mộ.

Gần đây trong lúc rảnh rỗi, ôn lại «Đông Tà Tây Độc» của Vương Gia Vệ, khúc dạo đầu không khí biến hoá hư ảo kỳ lạ, tô đậm sự thê lương cô tịch ở sa mạc, Âu Dương Phong giết được Nhật Nguyệt Vô Quang, vì có chuyện nên rời khỏi Bạch Đà sơn, câu độc thoại kia được lưu truyền thành kinh điển: Rất nhiều năm sau này, ta có biệt danh là “Tây Độc”, thực ra bất cứ ai cũng có thể trở nên độc ác, chỉ cần ngươi nếm qua cái gì gọi là “đố kị”.

Lời cuối cùng cô nói tôi rất tán thành, yêu có đủ sâu hay không, ngoại trừ phải xem có đố kị hay xem, còn phải xem hình thức đố kị lấy thứ mình muốn như thế nào. Thật ra xét từ những chuyện xưa, vai nữ phụ vì đố kị mà trở nên điên cuồng, nếu so với nữ chính, thì những cô ấy còn yêu nam chính hơn.

Trả lời vấn đề của cô, nếu như tôi nhìn thấy một người phụ nữ có cử chỉ thân mật với người đàn ông khác, trong lòng cảm thấy không thoải mái, vâng, điều này nói lên tôi để ý cô ấy. Như vậy, tôi hỏi ngược lại cô một câu, nếu như tôi mời người trong lòng làm một chuyện, mà bị từ chối, có phải là nói lên người kia không thích tôi không?

D tiên sinh.”

Tim của tôi đập bùm bùm, D tiên sinh, tôi có thể cho rằng, như lời anh ấy nói, mời một người làm một chuyện, đó là mời tôi khiêu vũ trong cuộc họp hằng năm hay không?

D tiên sinh, có phải là tôi may mắn lắm không, anh ấy hoàn toàn không biết tôi là ai, nên mới tâm sự với S tiểu thư trên thế giới ảo đúng không, nhưng mà D tiên sinh, tôi có nên cảm thấy mất mát không, đoạn thời gian thư từ qua lại này, anh không bắt được chút dấu vết, để phán đoán xem tôi là ai.

Mặc dù như thế, tôi vẫn không khống chế được nhịp tim đập bang bang loạn cào cào của mình, chưa bao giờ như bây giờ, vội vàng muốn hồi âm cho anh như vậy.

“D tiên sinh:

Nếu như anh muốn mời người trong lòng làm một chuyện, nhưng bị từ chối, chưa chắc là người kia không thích anh, rất có thể, là vì cô ấy quá thích anh, nhưng không biết tâm ý của anh, cho nên mới không dám tới gần đấy thôi.”