Công đội cái mũ của mình cho thụ, mang khẩu trang cho cậu, còn dùng cái kính mát của anh, che thụ đến kín mít.
Anh cầm ví tiền của mình, nhét vào trong túi quần của thụ.
Thuốc cùng đồ ăn vặt cũng cho vào trong một cái ba lô, để cho thụ đeo trên lưng, cái suy nghĩ nho nhỏ của công, hận không thể để thụ cũng mang mình theo khiến ngự tỷ ngứa mắt.
Đi tới kéo công qua một bên, lấy ba lô trên người thụ xuống: Cậu tỉnh lại giùm chị một cái! Không thấy người ta đã khó chịu phát sợ hả, còn để cậu ấy mang nặng trên lưng như vậy!
Ánh mắt lành lạnh của công nhìn ngự tỷ chằm chằm một lúc lâu, mãi đến khi sắc mặt ngự tỷ tái mét, gào la bảo anh đối với thụ thật nhạt nhẽo, lúc này công mới yên tâm gật đầu.
Công đưa trả điện thoại di động cho thụ, dặn ngự tỷ nghĩ biện pháp đưa người về đến nhà an toàn, bấy giờ mới đứng ở cửa nhìn thụ rời đi.
Ngự tỷ gọi một người bạn đến chở thụ về.
Lúc ở trong thang máy xuống lầu, thụ bật màn hình di động, phát hiện màn hình khóa đã được đổi thành một bức ảnh khác.