Chu Hoài Nhượng hai tay bịt lỗ tai, hắn không nghe được tiểu Vương gia và Thái tử Điện hạ đang nói cái gì, nhưng nhìn vào biểu tình của bọn họ cũng có thể tưởng tượng một ít.
Không ai hiểu Thái tử Điện hạ hơn hắn. Ví dụ như thần thái vênh váo ngạo mạn này của Điện hạ, hắn lại chẳng quen thuộc quá hay sao, một khi Điện hạ sử dụng loại biểu tình này giọng nói nhất định sẽ lạnh lùng như băng sương, lời nói ra nếu không phải mỉa mai trào phúng thì sẽ là mệnh lệnh.
Lần này sở dĩ Điện hạ yêu cầu hắn bịt tai lại, sợ rằng bởi vì sắp sửa mắng chửi rất đau rất gắt, không cho hắn nghe là vì muốn giữ lại vài phần mặt mũi cho tiểu Vương gia.
Lại nhìn tiểu Vương gia, trước tiên là sững người. Hắn có thể hiểu được, mới vừa thoát khỏi cái chết lại bị nói cho một trận, tiểu Vương gia nhất định ngây ngốc rồi.
Sau đó tiểu Vương gia từ từ lộ ra khuôn mặt..... tươi cười? Tiểu Vương gia thế mà lại cười?
Ồ, hắn cũng có thể hiểu được. Có lúc Điện hạ bực bội sốt ruột hỏi hắn có thể nào thông minh hơn một chút không, hắn vì làm không được, chỉ có thể cười hì hì một cách ngu ngốc.
Nhưng hắn không thể cười đẹp trai như tiểu Vương gia thế này được.
Lúc Chu Hoài Nhượng đang suy nghĩ lan man, mơ hồ cảm thấy có sự rung động nhẹ ở dưới chân. Lúc đầu hắn còn tưởng là chân mình bị tê, không ngờ cơn chấn động càng lúc càng mạnh, cát trên đầu không ngừng rơi xuống. Địa cung dường như chịu ảnh hưởng bởi vụ nổ trong phòng ăn, đang chênh vênh bên bờ vực sụp đổ.
Gương mặt nhỏ của Chu Hoài Nhượng tái nhợt, vô cùng hoảng sợ hét to lên: "Điện hạ, địa cung hình, hình như sắp sụp rồi!"
"Ngươi hét lớn như thế thì nó sẽ không sụp sao?" Triệu Miên lạnh lùng bình tĩnh đỡ Ngụy Chẩm Phong đứng dậy, "Lại đây giúp một tay."
Chu Hoài Nhượng vội vàng đỡ lấy cánh tay còn lại của Ngụy Chẩm Phong. Hai người một trái một phải dìu Ngụy Chẩm Phong chạy như điên về phía lối vào của địa cung, một trận động đất dữ dội đang đuổi theo phía sau bọn họ, sau lưng như thể có một cơn mưa cát đổ xuống.
Nhìn thấy sự sụp đổ sắp đuổi kịp bọn họ, cuối cùng họ cũng nhìn thấy cánh cửa của địa cung.
Chu Hoài Nhượng cảm thấy mình nếu chậm một bước có thể sẽ bị chôn vùi dưới cát vàng mà chết, vì thế lo lắng hét lên: "Sắp sập rồi, Điện hạ sắp sập rồi!"
Trên trán Triệu Miên đổ một lớp mồ hôi mỏng, mang Ngụy Chẩm Phong chạy hết tốc lực.
Ngụy Chẩm Phong bị hai người kẹp ở giữa: "Các ngươi chờ đã."
Chu Hoài Nhượng gấp gáp nói: "Không có thời gian chờ đợi!"
Ngụy Chẩm Phong chật vật rặn ra được một câu: "Không được, ta cảm thấy nếu các ngươi không giúp ta thì ta sẽ chạy nhanh hơn......"
Chu Hoài Nhượng đã không còn nghe rõ được lời nói của Ngụy Chẩm Phong, hắn gào lên xé ruột xé gan: "Tiểu Vương gia yên tâm, ta và Điện hạ nhất định sẽ mang ngươi ra ngoài!"
Bọn họ cách cánh cổng địa cung chỉ còn mười bước cuối cùng, liệu có thể đến kịp hay không?
Còn có sáu bước, năm bước......
Vào giây phút cuối cùng, Chu Hoài Nhượng không khỏi bật thốt ra ngoài con số đếm ngược trong lòng: "Ba, hai, một!"
Cùng lúc chữ "Một" rơi xuống, hai chân của hắn rời khỏi mặt đất, trực tiếp nhảy ra khỏi địa cung, với tư thế mặt úp xuống đất. Hắn bịt tai, nhắm chặt mắt, vùi mặt vào cát. Âm thanh chấn động thật lớn không làm điếc tai hắn, cát đá bắn tung tóe không thể chạm nơi yếu hại của hắn, hắn đã chuẩn bị đầy đủ để ứng phó với sự sụp đổ của địa cung.
Tuy nhiên, tiếng động lớn và cát sỏi như trong tưởng tượng đã không tấn công hắn. Hắn lại đợi thêm một lúc nữa, nhưng vẫn...... không có gì xảy ra.
Không nên vậy chứ, chuyện gì thế này?
Thật lâu sau, lâu đến mức sắp thở không nổi nữa, Chu Hoài Nhượng mới vô cùng cẩn thận ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Thái tử Điện hạ dìu tiểu Vương gia đứng bên cạnh hắn, trên mặt không có biểu cảm gì.
"Điện hạ?" Chu Hoài Nhượng ngẩng đầu lên, mặt đầy quan tâm, "Ngài không sao chứ?"
Ngụy Chẩm Phong thể lực cạn kiệt tựa nửa thân trên lên người Triệu Miên, muốn cười nhưng lại không còn chút sức nào: "Ta cảm thấy ba người chúng ta có phải đã đọc quá nhiều thoại bản rồi không, người ta căn bản không hề sụp."
Chu Hoài Nhượng kinh ngạc không thôi: "Không, không sụp sao?"
Triệu Miên đè mi tâm: "Ngươi tự mình xem đi."
Vạn vạn lần không ngờ tới, hắn cũng có một ngày bị ngốc bạch ngọt dẫn đi lệch lạc. Nhưng chuyện này cũng không thể trách Chu Hoài Nhượng, trong hoàn cảnh lúc đó, địa cung đúng là không an toàn, ra ngoài sớm một chút là việc làm đúng đắn.
Chu Hoài Nhượng quay đầu nhìn lại, địa cung quả thực vẫn nguyên vẹn hoàn hảo không hư hại gì, không chấn động cũng không rung lắc nữa, trông có vẻ chắc chắn muốn chết. Hắn không khỏi gãi gãi đầu, nói: "Đây, đây thật sự không giống trong thoại bản viết ha."
Lúc hắn đọc thoại bản có những tình tiết tương tự, đều là nhân vật chính vừa đến được nơi an toàn, thì nào bí cảnh, nào mê cung, nào gì gì đó ở phía sau sẽ lập tức sụp đổ hết.
Sau trận giày vò này, cả ba người đều kiệt sức, ngay cả Triệu Miên cũng vứt bỏ nghi lễ dáng vẻ của một thái tử nên nó, ngồi bệt xuống đất cùng với hai người.
Vết thương của Ngụy Chẩm Phong được băng bó vẫn còn rỉ máu, sắc mặt của y càng lúc càng khó coi, dần dần yếu ớt đến mức không thể ngồi vững trên mặt đất được nữa, dựa vào Triệu Miên nói: "Một mình ngươi có thể lo liệu đúng không? Ta muốn ngủ một lát trước."
Triệu Miên kêu y yên tâm, Ngụy Chẩm Phong liền yên tâm nhắm mắt lại.
Sợi dây tâm lý căng thẳng trong cơ thể vừa được thả lỏng, triệu chứng mất máu quá nhiều tranh nhau xuất hiện. Không bao lâu, Ngụy Chẩm Phong đã rơi vào trạng thái ngủ mê man. Với tình hình hiện tại của y, muốn băng qua sa mạc trở về doanh trại của quân Uyên là không thể nào.
Sau khi cân nhắc mức độ nghiêm trọng, Triệu Miên quyết định quay trở lại địa cung để tìm kiếm dược liệu có thể cầm máu, đợi cho đến khi vết thương của Nguỵ Chẩm Phong đỡ một chút rồi mới có tính toán khác.
Lúc này, Triệu Miên mơ hồ nghe thấy tiếng người, dường như truyền đến từ trên mặt đất. Chu Hoài Nhượng cũng nghe thấy, lộ ra vẻ mặt kinh hãi, hỏi: "Điện hạ, đây chẳng lẽ là quân tiếp viện của Hoàng Thành Ty?"
Triệu Miên lạnh giọng nói: "Câm cái miệng quạ đen của ngươi lại đi."
Nếu lần này người tới thực sự là quân tiếp viện của Hoàng Thành Ty, liệu hắn còn có thể mang Nguỵ Chẩm Phong đã hôn mê và Chu Hoài Nhượng chạy thoát nguyên vẹn hay không.
Đến đại mạc lâu như vậy, trong lòng Triệu Miên chưa bao giờ không nắm chắc như bây giờ. Trước đây không phải hắn không có những lúc mạng sống treo lơ lửng, nhưng dù là ở núi Nam Cung, trong cơn bão cát, hay thậm chí là trong khó khăn mà bọn hắn vừa trải qua với Hoàng Thành Ty, Ngụy Chẩm Phong đều đứng bên cạnh hắn, cùng hắn kề vai chiến đấu.
Nhưng bây giờ, chỉ có hắn và Chu Hoài Nhượng.
Triệu Miên cúi đầu nhìn Ngụy Chẩm Phong, đầu của chàng thiếu niên tựa vào vai hắn, dường như đã hoàn toàn bất tỉnh, hai nốt ruồi ẩn dưới hàng lông mi dài, vết máu và vẻ tái nhợt trên khuôn mặt hoà vào nhau, quần áo trên người không còn chỗ nào sạch sẽ.
Xộc xệch rách rưới, nhếch nhác và yếu ớt, hoàn toàn khác với thái độ tiêu sái thoải mái thường ngày của Ngụy Chẩm Phong.
Triệu Miên giơ tay lên, dùng tay áo lau đi vết máu bên khóe miệng Ngụy Chẩm Phong.
Hắn đang hoài nghi cái gì. Đương nhiên hắn có thể bảo vệ tốt Ngụy Chẩm Phong và Chu Hoài Nhượng.
Hắn là Thái tử Nam Kinh, hai phụ thân của hắn, một người là cửu ngũ chí tôn, một người là thần tử ở vị trí cao nhất, chỉ cần hắn muốn, không có chuyện gì hắn không làm được.
Hắn có thể làm những gì hắn muốn.
Ngay khi Triệu Miên đang cố gắng hết sức để động viên bản thân, giọng nói trên mặt đất ngày càng rõ ràng hơn, một cảm giác quen thuộc lọt vào tai hắn.
"Công tử -----"
"Tiểu Vương gia -----"
"Điện hạ!" Chu Hoài Nhượng khàn giọng, kích động đến mức hét lên như vịt đực: "Là đám người lão Thẩm! Bọn họ tìm tới rồi!"
Tảng đá lớn trong lòng Triệu Miên chợt rơi xuống, cũng không dốc hết tâm tư nâng cao tinh thần để cổ vũ mình nữa, lập tức nói: "Đứng ngốc ở đó làm gì, mau gọi bọn họ tới đây."
"Lão Thẩm, lão Hầu gia!" Chu Hoài Nhượng chạy một mạch lên cầu thang đá dẫn xuống đất, "Ta và Thái tử Điện hạ ở đây! Lão Thẩm hu hu hu......"
Ba người Triệu Miên cứ thế thuận lợi gặp lại được đám người Thẩm Bất Từ. Theo An Viễn Hầu nói, sau khi trận bão cát đó đi qua, bọn họ lần lượt được Vũ Nguyên Thường tìm thấy, nhưng trước sau vẫn không nhìn thấy bóng dáng của ba người bọn hắn, còn lạc mất hai con lạc đà.
Mắt thấy lương thực và nước uống sắp cạn kiệt, nhưng không ai dám đề nghị từ bỏ việc tìm người, trở về đường cũ. Người mà bọn họ lạc mất chính là Thái tử Điện hạ và tiểu Vương gia cao quý, nếu không tìm được hai người này, cho dù có bình yên vô sự trở về doanh trại, chờ đợi bọn họ cũng là cái chết.
Càng không nói đến Thẩm Bất Từ, bao nhiêu ngày bao nhiêu đêm này gần như không hề chợp mắt, trong đầu trong mắt chỉ có một việc là đi tìm Thái tử Điện hạ. Nếu không phải An Viễn Hầu ở bên cạnh khuyên nhủ, y đã một mình không mang nước uống không mang đồ ăn cũng muốn không ngừng không ngủ mà đi tìm người.
Bây giờ thấy Thái tử Điện hạ không việc gì, đám người của Nam Kinh đều mặt mày hớn hở, vui mừng phấn khởi. Bên Bắc Uyên lại là cười không nổi, Vân Ủng và Hoa Tụ tiếp nhận nhiệm vụ chăm sóc Vương gia của mình từ tay Triệu Miên. Hai cô nương nhìn thấy vết thương của tiểu Vương gia sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, đau lòng đến nỗi đỏ hoe mắt.
Triệu Miên dẫn mọi người trở lại địa cung. Sau khi điều tra, chỉ có khu vực xung quanh phòng ăn bị sập, những nơi khác đều còn nguyên vẹn không hư hại. Trong số những người tuỳ tùng có một người là quân y của quân Bắc Uyên, đã tìm thấy được một vài dược liệu cầm máu quý giá trong kho của địa cung, vừa khéo có thể dùng cho Ngụy Chấn Phong.
Nguỵ Chẩm Phong hôn mê thế này, Triệu Miên đương nhiên trở thành người chủ trì đại cuộc. Hắn ra lệnh cho An Viễn Hầu mang người đến phòng ăn xử lý hậu quả, nhận được báo cáo là Hoàng Thành Ty tổng cộng có 12 người đến, bốn người bị ám sát, bảy người chết trong vụ nổ, chỉ còn lại một người bị thương nặng.
Người bị thương nặng chưa chết chính là cậu thiếu niên gọi Cố Thiếu Đăng là sư phụ. Trước vụ nổ, Cố Thiếu Đăng đã bảo vệ cậu ta rất chặt chẽ, dùng thân thể của chính mình để ngăn chặn tổn thương do vụ nổ gây ra cho cậu thiếu niên.
Mặc dù cậu thiếu niên sống sót, nhưng một cánh tay của cậu ta đã bị thổi bay, lúc được tìm thấy là khắp người bao phủ trong máu thịt của sư phụ, cố gắng không nhắm mắt dù chỉ một nhịp thở. Nếu bỏ mặc cậu ta, không tới nửa ngày cậu ta sẽ mất mạng.
An Viễn Hầu hỏi: "Công tử muốn xử lý tên thiếu niên này thế nào?"
Triệu Miên nghĩ cũng không thèm nghĩ: "Giết đi, cho hắn một cái chết thống khoái."
Kỷ Xung nói: "Tiêu đại nhân, việc này có thể đợi Vương gia tỉnh lại để ngài ấy quyết định được không? Giữ lại một mạng của hắn, nói không chừng có thể moi được thêm manh mối về tàn dư của Hoàng Thành Ty từ miệng hắn."
Triệu Miên không cho là đúng: "Cố Thiếu Đăng đã chết, những người còn lại trong Hoàng Thành Ty khó lòng làm nên việc gì, có manh mối hay không Vương gia nhà các ngươi cũng sẽ giết sạch tận gốc. Người này đã chứng kiến sư phụ và đồng bọn của mình chết dưới âm mưu của Nguỵ Chẩm Phong, có thể tưởng tượng được sự căm hận của hắn đối với Ngụy Chẩm Phong, hắn đã không còn gì để mất nữa, không hiểu đạo lý giặc cướp cùng đường sẽ liều mạng à?"
Kỷ Xung rất khó xử: "Nhưng mà, dù sao đây cũng là việc riêng của Bắc Uyên chúng ta......"
Triệu Miên nể tình vết thương của Ngụy Chẩm Phong, cho Bắc Uyên hai phần mặt mũi: "Thôi, tùy các ngươi."
Xử lý xong việc của Hoàng Thành Ty, Triệu Miên mới có thời gian rảnh đến thăm Ngụy Chẩm Phong.
Quân y đã thay quần áo, rửa sạch vết thương, sau đó bôi thuốc bột, băng bó lại cho Ngụy Chẩm Phong. Vân Ủng và Hoa Tụ canh giữ bên giường Nguỵ Chẩm Phong không rời nửa bước, lau tay và lau mặt cho y.
Triệu Miên kêu hai nàng lui xuống trước, sau đó hỏi riêng quân y: "Vương gia vẫn ổn chứ."
Quân y nói: "Vết chém không đáng ngại, nhưng Vương gia mất quá nhiều máu, đang lúc suy yếu, cộng thêm gần đây làm việc quá sức, ăn ngủ không ổn định, cần phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian mới có thể khôi phục lại nguyên khí."
Triệu Miên lại hỏi: "Một khoảng thời gian là bao lâu?"
Quân y nói: "Ít nhất là phải mười ngày nửa tháng."
Mười ngày nửa tháng...... nhưng ngày mai là ngày 14 tháng 12 rồi.
"Có một vấn đề," Triệu Miên mặt không đỏ tim không đập hỏi, "Vết thương này, có ảnh hưởng đến việc phòng the không?"
Quân y đã hành nghề nhiều năm, dù sao cũng hiểu nhiều biết rộng, không hề ngạc nhiên trước câu hỏi của Triệu Miên: "Không ảnh hưởng, đợi vết thương của Vương gia khá hơn......"
Triệu Miên ngắt lời y: "Không thể đợi được, tối mai phải cần."
Vị quân y há to miệng, hoàn toàn ngây ngốc.
Quân y quanh năm đóng quân ở đại mạc, chuyện bên ngoài đại mạc không biết nhiều, người khác cũng không nói lung tung về chuyện trúng cổ kỳ lạ của tiểu Vương gia. Y nhìn tiểu Vương gia đang hôn mê, đánh bạo nói: "Tiêu đại nhân, thứ cho hạ quan nói thẳng, chuyện cùng phòng này của ngài là không thể không làm hay sao?"
Triệu Miên im lặng một lúc, rồi nói: "Phải."
Quân y: "......"
Triệu Miên không có tâm trạng giải thích nhiều, chỉ nói: "Không thể không cùng phòng, không cùng phòng bổn quan và tiểu Vương gia đều chỉ có con đường chết."
Quân y không dám hỏi thêm, lau mồ hôi nói: "Nếu nhất định phải làm, thì nhớ kỹ không thể kích động kịch liệt, lúc đó chủ yếu là nhẹ nhàng chậm rãi."
Chuyện này không khó.
Triệu Miên gật gật đầu: "Đã nhớ."
Quân y do dự năm lần bảy lượt, lại nói: "Với lại chính là, trong tình trạng hiện giờ của Vương gia, e rằng không thích hợp..... Ừm, làm bên thừa nhận (thụ)."
Sắc mặt Triệu Miên khó coi: "Được."
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của đám người Vân Ủng, Nguỵ Chẩm Phong biến chuyển tốt lên nhanh chóng. Nhưng có nhanh đến mấy cũng không thể chỉ trong ngắn ngủi một ngày là khôi phục lại phong độ như trước, tinh lực sung mãn, có thể một tay ẵm mỹ nhân, một tay cởi thắt lưng và bước đi.
Sáng hôm sau, Ngụy Chẩm Phong tỉnh dậy một lần, uống thuốc và ăn một ít đồ ăn, sau khi biết được bọn họ đã đoàn tụ thành công với những người khác lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Vân Ủng và Hoa Tụ lúc đầu còn cảm thấy vui mừng vì sự tỉnh lại của Vương gia. Tuy nhiên khi các nàng phát hiện ra Vương gia ngủ một giấc này thẳng từ ban ngày đến tận ban đêm, gần giờ Tí vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, người nào người nấy đều không thể ngồi yên nữa.
Quân y không biết tối nay tiểu Vương gia cần phải làm gì, nhưng các nàng lại biết.
Các nàng cố gắng gọi Vương gia dậy, nhưng gọi thế nào Vương gia cũng không có phản ứng. Quân y cũng đến khám rồi, vẫn là câu nói đó, Vương gia không có chuyện gì lớn, ngủ mê cũng là rất bình thường.
Hoa Tụ gấp đến nỗi rơi nước mắt rơi lã chã: "Vương gia còn không thức dậy trước giờ Tí thì sẽ có chuyện lớn đó!"
Quân y suy nghĩ một chút, nói: "Hay là, ta thử châm cho tiểu Vương vài kim?"
Vân Ủng hỏi: "Làm thế có tác dụng không?"
Quân y thành thật nói với các nàng: "Mỗi người khác nhau."
Lúc mấy người ở bên ngoài điện đang lo lắng, thì Triệu Miên bước vào. Thấy bọn họ túm tụm lại một chỗ liền biết Ngụy Chẩm Phong vẫn chưa tỉnh.
Quả nhiên, Hoa Tụ vừa nhìn thấy hắn liền hoảng hốt bất an nói: "Vương gia ngài ấy vẫn cứ ngủ mê man, Tiêu công tử, ngài xem bây giờ nên làm gì mới tốt?"
Triệu Miên ép mình phải bình tĩnh, nói: "Không sao, cứ giao cho ta. Các ngươi ai về chỗ nấy nghỉ ngơi đi."
- --------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Miên Miên (mặt lạnh lùng): Đúng vậy, lần lên giường này chúng ta không thể không làm.