Ngụy Chẩm Phong không nói lời nào, Triệu Miên không nhìn thấy biểu tình của y, không hiểu sao lại thấy hoảng loạn.
+
Nghe lời nói quan sát sắc mặt là thế mạnh của hắn, nhìn thấy mặt Ngụy Chẩm Phong, nghe được giọng nói của Ngụy Chẩm Phong, hắn có thể phán đoán ra tâm tình hiện tại của đối phương.
Nhưng bây giờ Ngụy Chẩm Phong chẳng những không nói gì, mà ngay cả động tác cũng không có, ngoại trừ nhịp tim mạnh mẽ của thiếu niên và một bộ phận nào đó của y, thì hắn không cảm nhận được thứ gì khác.
Nếu Ngụy Chẩm Phong thật sự dám làm chuyện đột phá điểm mấu chốt của hắn, hắn có chết cũng phải kéo Ngụy Chẩm Phong cùng chết!
Triệu Miên không nhịn được sự dày vò vì không biết rõ, vừa định quay đầu lại nhìn Ngụy Chẩm Phong, thì Ngụy Chẩm Phong lại chủ động giúp hắn xoay lại.
Hắn rốt cục nhìn thấy vẻ mặt của Ngụy Chẩm Phong.
Sự ngây ngô của thiếu niên đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại dục niệm thuộc về nam tử trưởng thành bị hai nốt ruồi phóng đại đến vô hạn. Trong đôi mắt toàn là vẻ thâm trầm, bị hàng lông mi dài quá mức che khuất, nhưng phản chiếu con ngươi của y sáng ngời lạ thường.
...... Là đôi mắt đẹp, đẹp đến mức hắn dường như không thấy đau như thế nữa.
Hắn không kiểm soát được siết chặt cơ thể của mình một cái.
Ngụy Chẩm Phong cảm giác được phản ứng của Triệu Miên, mi tâm nhíu lại, cố hết sức duy trì sự lạnh lùng bình tĩnh khi đang làm việc công: "Ôm chặt ta."
Triệu Miên không muốn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, thân thể cứng ngắc không nhúc nhích. Cho đến khi Ngụy Chẩm Phong lộ ra vẻ mặt bất mãn, dùng phương thức đặc biệt thúc hắn một cái, hắn mới không tình nguyện giơ tay lên, ôm cổ chàng thiếu niên.
Đêm càng khuya sương càng nhiều, trên vách đá phủ đầy một tầng sương giá. Đêm thu lạnh lẽo, chỉ có một hồ nước nóng, một đống lửa, và hai thiếu niên là nóng thôi.
Ngụy Chẩm Phong chỉnh đốn lại cho hai người một chút, sau đó chân dài bước lên, ẵm Thái tử Điện hạ đã mê man trở lại bờ.
Quần áo của hai người toàn bộ ướt đẫm, nhưng quần áo của Ngụy Chẩm Phong ít ra còn có thể mặc, nhưng của Triệu Miên thì đã rách nát không chịu nổi, nhất định phải dùng tay khép lại mới có thể che đi dấu vết trên người hắn.
Ngụy Chẩm Phong cầm chăn từ trong nhà ra đắp lên người Triệu Miên. Rời khỏi suối nước nóng, gió lạnh thổi vào thân thể ướt sũng, là tình huống có thể dễ dàng khiến cho người ta lạnh cứng và bị bệnh.
Y không ngừng ném cành tre vào trong đống lửa, lửa càng cháy càng đượm, ngọn lửa ấm áp xua tan cái lạnh cuối thu.
Ngụy Chẩm Phong ngước mắt nhìn về phía Triệu Miên đang mê man không tỉnh.
Tóc dài dính bết lên mặt, đôi môi một nửa nhợt nhạt như tờ giấy, một nửa vẫn còn sót lại vết máu đỏ tươi. Hắn cuộn tròn lại thành một cục rất nhỏ, trong giấc ngủ vẫn nhíu mày như trước, cũng không biết là lạnh hay là đau, thân thể gầy gò tắm trong ánh lửa, phảng phất một khắc sau sẽ vỡ vụn.
Cho dù là vỡ vụn, người này đại khái cũng vẫn là cứng miệng.
Ngụy Chẩm Phong nghĩ.
Ngọn lửa nhanh chóng hong khô quần áo của hai người. Ngụy Chẩm Phong ẵm Triệu Miên về trong căn nhà nhỏ, đặt lên trên giường, sau đó trở lại phòng mình ngủ.
Rất nhiều chuyện xảy ra trong đêm nay đều nằm ngoài sự tưởng tượng của y.
Nhưng y đã sống sót, cùng với Triệu Miên.
Ngụy Chẩm Phong nằm trên giường, giơ tay lên quan sát cổ tay mình dưới ánh trăng. Tẩy bỏ lớp da đen, liếc mắt một cái trên làn da nguyên bản của mình là có thể nhìn thấy đường chỉ vừa mảnh vừa đỏ kia.
Thư hùng song cổ phát tác vào ngày mười lăm mỗi tháng, nếu như trong vòng một tháng tiếp theo, y và Triệu Miên vẫn không tìm ra thuốc giải, vậy đêm trăng tròn tháng sau, bọn họ chẳng phải là sẽ.......
Ngụy Chẩm Phong hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó.
Bốn chữ, rất khó hình dung.
Cảm giác ở trong thân thể Triệu Miên, đã đột phá nhận thức của y, cuối cùng y cũng hiểu được vì sao có vài người cứ thích trầm mê phong nguyệt. Đối với y mà nói, có thể hiểu được phần tình cảm nóng bỏng này, nhưng cũng không đến mức, là không có chuyện gì khác sung sướng hơn chuyện này.
Thứ chân chính làm cho y nhất thời không rút ra được chính là biểu tình lúc ấy của Triệu Miên.
Thái tử Điện hạ luôn luôn vênh váo kiêu ngạo bị y ép đến gần như sụp đổ, trên gương mặt tinh xảo tôn quý lộ ra tư thái thần phục yếu đuối, cuối cùng tức giận không chịu nổi, ủy uỷ khuất khuất nói ra tiếng lòng của mình.
Cơ thể mềm mại bao nhiêu, miệng lại cứng bấy nhiêu. Đến cuối cùng, ngay cả miệng cũng không cứng nổi nữa.
Sáng hôm sau.
Cuộc sống thường xuyên ở bên ngoài khiến Ngụy Chẩm Phong dưỡng thành thói quen ngủ không sâu, Triệu Miên vừa đi vào là y lập tức tỉnh giấc.
Y hé mắt ra một khe nhỏ, quả nhiên thấy được một thân ảnh lảo đảo loạng choạng đi về phía mình.
Hai người vừa mới trải qua một lần cổ độc phát tác, Triệu Miên còn là bên thừa nhận, đêm qua rõ ràng đã ngất đi, sáng sớm vẫn có thể "thân tàn chí kiên" đến tìm y, khẳng định là muốn làm chuyện xấu gì đó.
Nhìn hắn đi gian nan như thế, thắt lưng cũng không đứng thẳng được, còn phải vừa vịn tường vừa đi, Ngụy Chẩm Phong có dự cảm không tốt.
Y duy trì tư thế ngủ, nhắm mắt lại, nghe tiếng bước chân của Triệu Miên càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại bên giường y.
Y có thể cảm giác được ánh mắt của Triệu Miên rơi trên mặt mình, hắn làm như nhìn y rất lâu, hô hấp cũng trở nên dồn dập, sau đó ——
Trong mắt Ngụy Chẩm Phong hiện ra vẻ tức giận, vừa định phát tác ——
Bốp.
Triệu Miên dùng bàn tay còn lại không cầm chuỷ thủ hung dữ đánh vào má y. Động tác của Triệu Miên quá mức đột ngột, lực chú ý toàn bộ đặt trên thanh chủy thủ khiến y hoàn toàn không kịp phản ứng.
...... Hay cho một chiêu dương đông kích tây.
Lần thứ hai bị Triệu Miên tát, Ngụy Chẩm Phong hận không thể trói người này lại giáo huấn một phen cho đàng hoàng. Nhưng y nghĩ lại, ít nhất Triệu Miên chỉ là muốn đánh y, cũng không thật sự muốn giết y.
Thái tử Điện hạ có bao nhiêu không cam lòng cơ chứ, ngủ cũng không ngủ, hắn kéo lê thân thể tàn tạ cũng phải đến thưởng cho y một bạt tai này.
Đáng tiếc, sức lực của Thái tử Điện hạ tát người ta rõ ràng không bằng lần trước, một cái bạt tai dùng hết toàn lực vậy mà ngay cả dấu tay cũng không để lại trên mặt y, vẫn là rất thảm.
Ngụy Chẩm Phong mặt không biểu tình nhìn Triệu Miên, nắm đấm siết chặt rồi buông lỏng, mới lạnh nhạt nói: "Thôi bỏ đi, ta không so đo với ngươi."
Vừa tỉnh lại, Triệu Miên vừa đau vừa mệt, đầu óc mơ màng, trên người nóng lạnh luân phiên, nhưng tình hình đêm qua hắn vẫn nhớ rõ ràng như trước.
Nếu Ngụy Chẩm Phong thích ép hắn nói thật như vậy, vậy hôm nay hắn sẽ nói cho đã.
Dù sao, bộ dáng chật vật khó coi của hắn cũng đã bị Ngụy Chẩm Phong nhìn thấy hết rồi, tiếp tục cố chấp duy trì dáng vẻ và uy nghiêm của Thái tử một nước ở trước mặt y còn có ý nghĩa gì.
"Ta rõ ràng đã hạ quyết tâm, ta đều đã chuẩn bị sẵn sàng, vì sao lại phát điên với ta." Triệu Miên muốn dùng giọng nói cao cao tại thượng trước sau như một của hắn để khiển trách hành động xấu xa của Ngụy Chẩm Phong, nhưng hắn vừa mở miệng, chỉ có tiếng thì thầm khàn khàn, "Chỉ vì ngươi tên là Ngụy Chẩm "Phong" thì có thể tùy ý phát điên sao?! Ngươi còn uy hiếp ta, quá láo xược, ngươi thật sự không sợ chết mà." ("Phong" cũng có nghĩa là điên)
Ngụy Chẩm Phong: "......"
Cơn tức giận vì bị tát của Ngụy Chẩm Phong trong nháy mắt tiêu tan hơn phân nửa.
Cơn nóng tính của thiếu niên đại khái đều là như thế, đến nhanh, đi cũng nhanh. Lời bộc bạch thật lòng của thiếu niên kia cộng thêm lời nói đùa về từ đồng âm không thể giải thích chỉ khiến y có một chút buồn cười.
Y đương nhiên rõ ràng lúc này không thể cười, nếu không sẽ kíc.h thích Thái tử Điện hạ càng dữ hơn nữa.
Ngụy Chẩm Phong suy nghĩ một chút, do dự giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên hai bờ vai đang run rẩy của Triệu Miên.
Y thật sự không biết dỗ dành người khác như thế nào, nghẹn nửa ngày rốt cục nghẹn ra một câu: "Được rồi được rồi, sai rồi sai rồi, xin lỗi."
Nghe được chữ "ngồi", sắc mặt Triệu Miên càng thêm khó coi, lầu bầu nói: "Ngươi kêu ta ngồi như thế nào......"
Ngụy Chẩm Phong ngẩn người, liếc mắt nhìn xuống phía dưới thắt lưng của Triệu Miên, đột nhiên chột dạ: "Nếu không ngươi vẫn là nên nằm thôi. Nào nào nào, bổn vương tự mình hầu hạ Thái tử Điện hạ ngài đi ngủ."
Nghe được bốn chữ "Thái tử Điện hạ", Triệu Miên chợt đờ đẫn. Hắn đau đầu dữ dội, đau đến mức sắp mất đi khả năng suy nghĩ: "Ngươi lại suýt chọc cho ta khóc nữa?"
Ngụy Chẩm Phong cho rằng mình nghe lầm: "Sao cơ?"
Một khi vết nứt bị xé toạc, Triệu Miên cũng không có cách nào dừng lại sự tố cáo của mình nữa. Hắn đoan chính quá lâu, ở trước mặt phụ hoàng Thừa tướng, ở trước mặt văn võ bá quan, ở trước mặt thuộc hạ bằng hữu.
Hắn rất mệt mỏi, hắn rất buồn ngủ, hắn thực sự...... không có sức lực để giả vờ nữa.
"Ta không thể khóc, ta là Thái tử, Thái tử không thể khóc." Triệu Miên nhẹ giọng nói, "Ta cũng không thể làm nũng, không thể dính người."
Ngụy Chẩm Phong mơ hồ cảm thấy lời nói của Triệu Miên không đúng lắm, nhưng giờ phút này y cũng không thể phân tâm nghĩ đến chuyện khác: "Ngươi có khỏe không? Ngươi đang mộng du hả?"
Thái tử Điện hạ lúc bình thường sẽ nói ra những lời như vầy sao?
Chàng thiếu niên trong tầm mắt Triệu Miên xuất hiện bóng chồng. Hắn nhắm mắt lại, lắc đầu, muốn làm cho mình tỉnh táo một chút. Nhưng khi hắn mở mắt ra, trước mắt chỉ thấy được một mảnh đen kịt, hai chân cũng mất đi khí lực để chống đỡ thân thể hắn.
"Triệu Miên?"
Ngụy Chẩm Phong nhanh tay lẹ mắt đỡ được Thái tử Điện hạ suýt nữa ngất xỉu, mặc dù cách lớp quần áo y cũng có thể cảm giác được độ nóng đáng sợ trên người đối phương, ngay cả hơi thở phả ra cũng nóng.
Sắc mặt Ngụy Chẩm Phong khẽ thay đổi: "Thân thể ngươi nóng quá, ngươi bệnh rồi."
Y lập tức ẵm Triệu Miên lên, đặt trên giường của mình, đắp chăn lại: "Ta đi đun một chút nước."
Triệu Miên co vào trong chăn, lộ ra nửa cái đầu: "Vương gia."
"Hửm?"
Giọng của Triệu Miên ồm ồm: "Tại sao ngươi không một mình uống thuốc giải?"
Ngụy Chẩm Phong thuận miệng nói: "Chúng ta đã chơi với nhau khi còn nhỏ, lúc thiếu niên, ta đã tặng lễ vật cho ngươi. Ta nghĩ chúng ta có thể là bạn."
Bạn á?
Triệu Miên tuy rằng không tỉnh táo, nhưng bản năng nói xấu nước khác vẫn còn. Hắn giật giật khóe miệng, dùng một tia khí lực cuối cùng châm chọc nói: "Người Bắc Uyên các ngươi... sẽ ngủ với bạn của mình sao?"
Ngụy Chẩm Phong: "..... Ngươi lo ngủ đi."
Triệu Miên không chịu nổi cơn mệt mỏi, ngủ mê man trên giường của Ngụy Chẩm Phong.
Trong lúc hoảng hốt, hắn giống như rời khỏi khu rừng tre, trở về hoàng cung Nam Tĩnh, trở về nhà mình.
Cơ thể của hắn trở nên nhỏ lại, nhỏ như khi hắn được năm hoặc sáu tuổi.
Hắn đang khóc, khóc rất thương tâm. Hắn quên mất vì sao mình lại khóc, lúc nhỏ hắn thường xuyên khóc, lúc tập võ bị thương sẽ khóc, bị đùa giỡn dọa sợ sẽ khóc, làm hỏng con ngựa gỗ phụ hoàng tự tay làm cho hắn vào ngày sinh nhật hắn cũng sẽ khóc.
Có thể có quá nhiều nguyên nhân, hắn cũng không biết là cái nào khiến hắn lại khóc. Để điều tra rõ ràng, hắn đã đi ra khỏi tẩm cung.
Hắn nhìn thấy hai bóng người, hai bóng người hắn vô cùng quen thuộc, là phụ hoàng và Thừa tướng khi còn trẻ.
Đã lâu không gặp được các phụ thân, trong lòng hắn hớn hở một trận. Hắn nhanh chóng chạy về phía hai người, nhưng bước chân lại bởi vì tiếng đối thoại dần dần rõ ràng mà trở nên do dự.
Phụ hoàng và Thừa tướng dường như đang cãi nhau.
Các phụ thân rất ít khi cãi nhau, lần trước là bởi vì chuyện chọn thư đồng cho Thái tử, lúc này lại là vì cái gì.
"Miên Miên nói hắn không muốn ở Đông Cung một mình, tại sao ngươi nhất định muốn hắn chuyển đi?" Trong ánh mắt phụ hoàng nhìn Thừa tướng rõ ràng viết mấy chữ to "Ngươi là cha ruột của nó sao", "Nó mới năm tuổi."
Thừa tướng nói: "Thái tử theo lý phải ở Đông Cung, năm tuổi không nhỏ."
Phụ hoàng nói: "Ta trước kia đều ở với cha mẹ ta đến năm mười tám tuổi."
Thừa tướng bất đắc dĩ nói: "Ngươi không thể cứ luôn dùng phong tục quê hương của ngươi để dạy dỗ cho vua tương lai của một nước."
Phụ hoàng đại khái là cảm thấy lời nói của Thừa tướng có đạo lý của ông ấy, nghĩ ngợi một hồi, giọng điệu gian nan thỏa hiệp: "Vậy ta lấy một nửa được không? Miên Miên cũng coi như một nửa là người quê hương ta, chờ nó chín tuổi hẵng để cho nó chuyển đến Đông Cung được không?"
Lần này Thừa tướng không có ý định nhượng bộ như mọi khi, ông ấy trầm giọng nói: "Triệu Tê."
Phụ hoàng nghe thấy thừa tướng gọi đầy đủ tên mình bỗng dưng sửng sốt, không cam lòng yếu thế nói: "Chẳng hay Tiêu thừa tướng có chuyện gì."
Thừa tướng nói: "Hôm nay An Viễn Hầu vào cung, ở ngự hoa viên tình cờ gặp Miên Miên."
An Viễn Hầu là một lão thần trong số những võ tướng của Nam Tĩnh, vì Nam Tĩnh vào sinh ra tử nhiều năm, trên mặt đầy những vết thương cũ lớn nhỏ, còn mất đi một con mắt, tướng mạo quả thực có thể dùng bốn chữ không thể nhìn nổi để hình dung.
"Ông ấy thích Miên Miên, lần này trước khi hồi kinh phụng mệnh, cố tình tìm thợ lành nghề ở Bắc Cương, chế tạo cho Miên Miên một cây cung. Nhưng mà, lúc Miên Miên nhìn thấy ông ấy...."
Phụ hoàng đoán được chuyện tiếp theo: "Miên Miên bị dọa khóc?"
"Không có, chỉ mém thôi, nó đã nhịn xuống." Thừa tướng nhàn nhạt nói, "Nó rũ mắt không dám nhìn An Viễn Hầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, nhận lễ vật của An Viễn Hầu xong liền trốn sau lưng ta."
Phụ hoàng: "......"
"Ngươi có cho rằng đây là chuyện tốt không? Tê nhi."
Phụ hoàng bị hỏi đến á khẩu không nói nên lời, ánh mắt ảm đạm xuống, chìm vào trong sự rối rắm tột độ.
Bầu không khí giằng co giữa hai người khiến cho Triệu Miên rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn lên tinh thần chạy ào về phía phụ hoàng, bộp một cái ôm lấy hai chân phụ hoàng.
Phụ hoàng cúi đầu đỡ lấy hắn, kinh ngạc nói: "Miên Miên?"
"Phụ hoàng con sai rồi, con có lỗi với lão Hầu gia, con sẽ đi xin lỗi ông ấy. Con bằng lòng chuyển đến Đông Cung ở, sau này cũng sẽ không khóc nữa, người đừng cãi nhau với phụ thân." Hắn nắm long bào của phụ hoàng, cố gắng ngửa đầu, cam đoan với phụ hoàng và Thừa tướng, "Con cũng sẽ không làm nũng, con sẽ cố gắng không dính người, phụ thân người đừng tức giận....."
Hắn đối diện với tầm mắt của Thừa tướng, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng hắn lại thấy trong đó một chút vẻ không đành lòng.
Phụ hoàng vội vàng cúi người ôm hắn vào trong lòng, vô cùng đau lòng nói: "Không không không, Miên Miên con muốn khóc thì cứ khóc, muốn làm nũng cứ làm nũng, muốn dính người thì phụ hoàng sẽ mãi ở bên cạnh con..... Phần còn lại, lớn lên chúng ta lại nói tiếp."
Hắn vùi đầu vào trong ngực phụ hoàng, ngửi mùi long mật hương đặc biệt trên người phụ hoàng, gật gật đầu, rất nhanh lại lắc đầu.
Kể từ đó, hắn không bao giờ khóc nữa trong mười hai năm tiếp theo.