Nhất thời khiến Vương Manh Manh không hề phòng bị liên tiếp gật đầu: “Cũng được, so với ta trước kia cũng không sai biệt lắm……”
Vương Manh Manh còn chưa nói hết, đột nhiên đưa tay lên che môi mình.
Nhìn Ngọc Hồ Điệp ý cười dạt dào, trong mắt Vương Manh Manh, tất cả đều là đề phòng hậu tri hậu giác.
Trong lòng đồng thời thầm kêu không ổn, nhìn bộ dạng này của Ngọc Hồ Điệp, hẳn là đã phát hiện có chỗ nào không đúng, cho nên mới dùng điệu bộ này nói chuyện với nàng.
Ngọc Hồ Điệp khinh khẽ nhướn mi, ra sức trừng trừng đôi mắt, mặt giãn ra cười đến yêu mị với Vương Manh, tiếp tục truy vấn: “So với ngươi trước kia cũng không sai biệt lắm? Vậy ngươi trước kia có bộ dáng gì a?”
Chỉ tiếc là, hiện tại toàn bộ tinh thần phòng bị đã tập trung trong mắt Vương Manh Manh, nụ cười như vậy của Ngọc Hồ Điệp quả thực chính là cáo đội lốt thỏ.
Nàng không phải là một người dễ dàng mắc mưu như vậy.
Đưa tay che miệng, gắt gao đặt trên môi mình, dù thế nào cũng không buông tay.
Tiếp tục mở to hai mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, điệu bộ đánh chết không nói.
Hành động như vậy, khiến đôi mắt Ngọc Hồ Điệp nhất thời híp lại thành một đường, trong mắt, là sát ý đáng sợ.
Hắn đột nhiên phát hiện tình cảnh mình bây giờ vô cùng nguy hiểm, nữ hài ngồi trước mắt này hẳn là không phải Vương đại nữ hiệp, mà là gián điệp ẩn núp bên người mình.
Mục đích, không rõ.
Từ hai năm trước, Ngọc Hồ Điệp đã nhìn thấy một bức họa đại siêu cấp nữ hiệp Vương Manh Manh trên báo Truyện văn.
Truyện văn vì muốn tăng cường hiệu quả của tin đồn đã đặc biệt bỏ ra một số tiền lớn, mời lão họa sư hoàng thất đã nghỉ hưu, tuy rằng giá cả có đắt một chút, nhưng tuyệt đối có giá trị, kỹ thuật của bức họa quả thật là lô hỏa thuần thanh. [tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật…]
Ngọc Hồ Điệp nhìn thấy Vương Manh Manh và người trước mắt này bộ dáng đúng là giống nhau như đúc.
Có thể dịch dung hai người thành giống nhau như đúc, trong chốn võ lâm ngoại trừ xảo thủ Vương Cường – huynh đệ kết bái của Giang Nam minh chủ Vương Mông thì còn có thể là ai?
Nhất định là bọn họ đã thiết lập cạm bẫy.
Xác định được điều này sắc mặt Ngọc Hồ Điệp có chút không tốt, nhìn chằm chằm Vương Manh Manh, sắc mặt chợt trầm xuống, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”