Vì sao? Ta vốn đã hiểu mọi chuyện chỉ còn là quá khứ, tại sao ta vẫn vô pháp khắc chế chính tâm cùng ánh mắt, luôn dõi tìm hắn, vô pháp dời đi. Ta chỉ có thể trốn trong bóng đêm, dơ bẩn nhìn trộm người dưới ánh dương quang. Hắn vẫn như xưa, tối loá mắt. Hãy để ta nhìn hắn thêm vài lần nữa. Chỉ đến mai, suốt đời này, chúng ta sẽ mãi mãi không gặp lại nhau nữa. Đây chính là giấc mộng mỹ lệ mà tàn khốc cuối cùng ông trời dành cho ta.
Nhìn Phiêu Thịnh về tới phòng, Võ Kinh mới thu hồi đường nhìn. Chật vật tương những mảnh thuỷ tinh nhỏ trên mặt đất dọn sạch sẽ, sau đó ngồi tại bên giường. Cởi y phục, nhìn những vết thương vừa mới xuất hiện, dùng nước sạch lau qua. Mỗi khi tình cảm giấu kín vô pháp ức chế, Võ Kin lại tự hại mình để phát tiết tình cảm đang bị kiềm hãm trong lòng sắp sửa bạo phát, dùng đau nhức của cơ thể để giải quyết thống khổ của tâm linh. Từ đêm đó, lưu lại không chỉ một cơ thể tàn tật, mà tâm linh y lại càng khiếm khuyết. Từ đêm đó, y chỉ có một khao khát cháy bỏng. Từ đêm đó, y đình chỉ trưởng thành, dù về sinh lý hay chính tâm lý.
Chân lại bắt đầu đau nhức. Cơn đau từ khớp xương lan tỏa khắp cơ thể làm Võ Kinh cực kỳ đau đớn. Y cố sức đánh mạnh vào chân, đây là căn bệnh đêm đó đã lưu lại. Cảm giác đau nhức còn chưa thuyên giảm, y kéo cao gấu quần, lộ ra một đôi chân đầy những vết thương xấu xí, hầu như không còn một nơi nào lành lặn.
Đau quá. Lại bắt đầu rồi. Cái loại đau nhức từ trong xương tủy truyền tới, đau đến cắt da cắt thịt, khiến ta oán hận không thể chặt bỏ đôi chân này đi. Cúi người, Võ Kinh dùng ranh cắn mạnh vào bắp chân, cắn đến chảy máu, lúc này mới ngừng cắn. Nhìn đôi chân chảy máu, y lạnh lùng kéo lại quần, đứng dậy tập tễnh vào trù phòng.
Có lẽ ngày mai lại mưa đây, Võ Kinh nghĩ.
Đầu nặng trĩu, Võ Kinh nằm trên giường chỉ cảm thấy mệt mỏi, dần dần đi vào giấc ngủ.
Nửa đêm, đùi đau nhức như bị vô số con kiến cắn xé, Võ Kinh bị đau nhức làm tỉnh dậy. Mở mắt, đột nhiên cảm thấy đầy khói tỏa trong phòng làm y khó thở, trong đầu chợt lóe lên, có chuyện xảy ra. Võ Kinh vội vàng từ trên giường ngồi dậy, xuyên qua cửa, phía ngoài, ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.
Sáng hôm sau.
Lão bản nương mặt xám nghoét, vô pháp tin tưởng nhìn hơn phân nửa điếm đã bị đốt thành tro tàn. Nếu Võ Kinh ban đêm không giật mình tỉnh giấc, sợ rằng năm người bọn họ đã táng sinh nơi biển lửa.
“Sao động tĩnh lớn như vậy mà chúng ta không hề phản ứng, thái kỳ quái.” Lan Tử nhìn y phục ám khói, nhíu mày suy nghĩ.
“Đều do ta. Ta đã không cẩn thận chú ý tới.” Phiêu Thịnh khuôn mặt bị khói ám hơi hơi đen, bất mãn nói.
“Phiêu Thịnh, chúng ta không phát hiện ra cũng là chuyện bình thường, ngươi nói đúng ba? Ngay cả lão bản nương võ công tốt như vậy cũng không phát hiện ra, phần lớn chúng ta đã bị kẻ nào đó hạ mê dược.” Lan Tử lời nói mang theo thâm ý nhìn lão bản nương.
Nhìn Phiêu Thịnh cùng Lan Tử một lúc, lão bản nương mới nói: “Vốn trượng phu đã tạ thế của ta từng đắc tội một đại ma đầu, tên ma đầu kia biết trượng phu ta đã qua đời, lương tương cừu báo tại ta cùng nghĩa đệ đệ, từ đó hai người chúng ta đành lang bạc kỳ hồ, sống những ngày cư vô định sở. Chúng ta đã có mấy năm sống yên ổn, không nghĩ tới giờ hắn lại tìm tới, làm liên lụy tới các vị. A Thổ, tỷ tỷ có lỗi với ngươi.”
“Tỷ tỷ.” Hàm chứa lệ, A Thổ nhìn lão bản nương kêu lên đau đớn.
“Nha! Không nghĩ tới kẻ kia lại hung ác đến thế. Lão bản nương, hôm nay ngươi gặp được ta, toán ngươi vận khí tốt. Hừ, dám đối với Lan Tử ta hung ác như vậy, vậy đừng có trách ta. Đi theo ta đi, yên tâm không có việc gì.” Cầm lấy tay lão bản nương, Lan Tử quay đầu nhìn Phiêu Thịnh nói: “Ta sẽ không đi cùng ngươi nữa.”
“Biết rồi.”
Lão bản nương vốn đang không hiểu gì hết, vừa nghe thấy Lan Tử nói rõ chính thân phận, trên mặt liền lộ vẻ vui mừng, thiên tạ vạn cảm, sau đó liền theo Lan Tử rời đi.
Võ Kinh sau khi thấy Lan Tử nói rõ thân phận, tâm tự thở phào nhẹ nhõm. Nguyên lai bọn họ đều không phải quan hệ như vậy. Ngẩng đầu, thấy lão bản nương đang nhìn chính lo lắng, Võ Kinh khóe miệng nhếch lên: “Lão bản nương, ngươi không cần phải lo lắng cho ta, thiên hạ lớn đến vậy, chẳng lẽ lại không có chỗ cho ta dung thân? Cảm ta mấy năm qua ngươi đã chiếu cố ta.”
Nhìn tỷ đệ lão bản nương cùng Lan Tử cưỡi hai con ngựa dần dần tiêu thất, Võ Kinh giờ mới thu hồi ánh mắt, tâm cả kinh, chỉ thấy Phiêu Thịnh đang dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá chính.
“Ngươi từ giờ sẽ thế nào?”
“Di?” Không nghĩ tới đối phương tự nhiên lại quan tâm hỏi chính như vậy, Võ Kinh hầu như không biết phải làm thế nào, một cảm giác kinh hỉ nhược cuồng bất ngờ đánh tới, cố gắng ổn định tâm tình, Võ Kinh hít sâu một hơi, nói: “Ta có một đôi tay, còn sợ không có cơm ăn?”
“Nga, được rồi. Ngươi thế nào biết ta họ Trần? Ta vốn chưa từng nói ra.” Cẩn thận đánh giá Võ Kinh, Phiêu Thịnh hỏi thẳng.
“A!” Mở miệng, Võ Kinh nói không nên lời, trong đầu liên tục suy nghĩ: “Cái kia, cái kia, bởi vì rất lâu trước đây, ta đã từng đi qua Bình An trấn, lúc đó vô tình thấy đại gia gọi ngươi là Trần đại thiếu gia.” Quả thực là lời giải thích không có tính thuyết phục, xem ra dù có qua bao nhiêu năm, ta vẫn không được ban cho thiên phú nói dối.
“Nga!” Không hề vạch trần lý do nông cạn, Phiêu Thịnh cười cười. Nhất thời, Võ Kinh phảng phất như thấy mình trở về những ngày trước đây. Hắn rốt cục cũng cười với ta. Lệ vô pháp ức chế tràn mi, Võ Kinh cố gắng nhắm chặt mắt, nghẹn ngào miễn cưỡng nói: “Thật là, khói làm cay mắt quá!”
Tuy hành vi Võ Kinh rất kỳ quái, Phiêu Thịnh lại cảm thấy có gì đó quen thuộc, cảm giác như trước đây đã từng quen biết. Nhìn người đang đứng trước mặt hắn che chính mắt, nước mắt từ kẽ tay chảy ra, nhìn nam nhân đang cố sức cắn chính môi, hầu như đúng thốt ra: “Ngươi thật đúng là dễ rơi lệ. Nếu không, ngươi theo ta đi.” Lời vừa thốt ra, hai người đều kinh ngạc đến ngây người.
Võ Kinh buông lỏng tay, bất khả tin tưởng quan sát nam nhân trước mắt. Hắn vừa nói gì đó? Ta không phải vừa nảy sinh huyễn thính ba? Cái ngươi trước đây từng muốn ta nắm chặt tay hắn, hiện tại lại nói với ta: Ngươi… cùng… ta… đi… ba.
Phiêu Thịnh cũng không hiểu chính vì sao lại nói như vậy, phảng phất như đó là việc đương nhiên, hoặc như thuận lý thành chương. Đây là lần đầu tiên, hắn không muốn có người ở trước mặt hắn tĩnh tĩnh khóc. Phiêu Thịnh lập lại lần nữa: “Hiện giờ ta phải về nhà, nhưng ta đã ly khai nơi đây chín năm, không quen đường. Ngươi có thể dẫn đường giúp ta mạ? Hơn nữa ngươi đã cứu mạng ta, khoản đãi một chút ân nhân cứu mạng cũng không có gì là quá đáng ba?” Hắn cười lớn.
Vô pháp chống cự nụ cười như vậy, cũng vô pháp chống cự kẻ kia, Võ Kinh sỏa lăng lăng gật đầu. Lúc này, y đã quên cái nơi đáng sợ kia đã từng mang lại cho y điều gì. Y cũng không còn tâm trí để lo lắng nếu bị người phát hiện, y sẽ lại bị hành hạ như thế nào. Hiện giờ, y chỉ thầm nghĩ phải nắm thật chặt cơ hội ông trời ban cho này, cơ hội duy nhất trong cuộc đời để y có thể được ở bên người mình yêu. Cần gì để tâm đối phương đã quên chính, đâu cần để ý tới đối phương đã không còn giống năm xưa, chẳng màng thời gian ngắn hay dài, cũng không lo lắng nếu y bị kẻ khác phát hiện sẽ lại phải trải qua những hành hạ đương sơ. Những điều này đều không thể so sánh với ba chữ “theo ta đi”.
“Được rồi. Tôn tính đại danh của ngươi?”
“A Nê. Chỉ có tên không có họ.”
“Vậy ta gọi ngươi A Nê huynh ba. Ta là Trần Phiêu Thịnh. Ngươi cứ gọi ta Phiêu Thịnh là được rồi.”
Ngươi chính gọi A Nê ba. Phiêu Thịnh. Phiêu Thịnh. Võ Kinh phân không rõ tâm tình hiện tại đúng kinh đúng hỉ. Trải qua bao nhiêu năm, y cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại, không hề bị trở ngại gọi tên này, cái tên đã được giấu kín trong lòng bao năm qua.
***
Rạng sáng, thái dương chậm rái nhô cao. Trên đường lớn hai người bước tới, không nhìn thấy khuôn mặt họ, chỉ thấy người phía trước bình ổn tiêu sái, người phía sau khập khễnh theo sau, cố gắng đuổi kịp, theo sát phía sau. Bóng dáng hai người chậm rãi cách xa rồi lại đột nhiên sát cạnh.
Cận hương tình khiếp, người bất đồng tâm tình cũng bất đồng. Phiêu Thịnh đúng tâm tình vui sướng mang theo hưng phấn trở về Bình An trấn, mà Võ Kinh ngoài sợ hãi, còn có nhàn nhạt vui sướng trở về. Nhìn thân ảnh cao ngất phía trước, Võ Kinh trong lòng khe khẽ cười, chỉ cần chút hạnh phúc này cũng đủ để xóa bỏ toàn bộ bất an cùng sợ hãi của y.
Nhìn đại môn chu hồng sắc sừng sững trước mặt, vốn đã sớm chuẩn bị tâm lý, bỗng cảm giác hoảng sợ không biết từ đâu kéo tới, buổi tối như cơn ác mộng đó lại phảng phất trước mặt Võ Kinh. Toàn thân như bị vô số lãnh đao chém vào, vô số lãnh khí tiến nhập trong cơ thể, cường liệt sợ hãi, cảm giác nôn mửa chính cố gắng ức chế bỗng hướng thẳng tới yết hầu. Dùng hết toàn lực ức chế xung động muốn chạy trốn, thân thể Võ Kinh liên tục run rẩy. Tất cả đã qua rồi, đều chỉ còn là quá khứ. Không có gì đáng sợ hết. Nơi đây chỉ có thanh xuân như ngươi mong muốn, còn cả thời niên thiếu vui tươi.
Phiêu Thịnh không hề chú ý tới Võ Kinh khuôn mặt hầu như đúng thảm đạm mà cứng đờ, tới trước đại môn, đập mạnh môn hoành.
“Chi.” Cửa mở.
Hai mắt Võ Kinh hầu như muốn trợn trừng, tim như muốn từ trong lồng ngực nhảy vọt ra. Mở rồi, cửa lại một lần nữa mở trước mặt ta. Lần đầu đúng một sáng mùa thu, khi ta mười bốn tuổi. Lần thứ hai đúng ngày hè, ta giờ đã hai mươi sáu tuổi, cái cửa có liên quan chặt chẽ tới sinh mệnh ta.
Phía sau cửa bỗng có người ngó đầu ra dò xét, Võ Kinh hầu như ngừng hô hấp nhìn người kia. Tâm liền an tâm, đúng người không nhận ra.
“Ngươi là?” Một thanh niên ôn tồn hỏi.
“Ai nha?” Một thanh âm lão luyện vang lên. Cửa hơi mở ra, một người bước ra, ngây người nhìn Phiêu Thịnh, sau đó hét to : “Đại thiếu gia, đại thiếu gia, người… người đã… lai, A Phúc, còn không mau vào bẩm báo cho lão gia thái thái biết, đại thiếu gia đã trở về.”
“Cáp, ta đoán ngươi là Tằng quản gia ba.” Phiêu Thịnh sang sảng cười.
“Vâng ạ. Nhìn đại thiếu gia đã trưởng thành, Tằng quản gia hỉ cực mà khóc. Nhanh lên, đại thiếu gia, mau vào a. Lão gia phu nhân mong ngài đã lâu.”
Theo Tằng quản gia vào cửa, Phiêu Thịnh như chợt nhớ ra, quay hướng Võ Kinh thuyết : “A Nê, mời tiến vào.”
“Vị này?” Biểu tình mang theo nghi hoặc, Tằng quản gia nhìn từ trên xuống dưới nam nhân đứng ngoài cửa dưới thềm đá, toàn thân rách mướp, vẻ mặt bụi bặm.
“Nga, đây chính là ân nhân cứu mạng của ta. Nếu không có y, ta có lẽ đã không trở về được. Thỉnh tiến vào. Đây là quản gia Tằng thúc, y là A Nê. Ta mời y tới nhà chơi.”
Máu như đông cứng lại. Võ Kinh hầu như vô pháp nhúc nhích thân thể. Hắn đã nhìn ra mạ ? Hoảng sợ làm Võ Kinh cảm giác đã qua nhiều năm, Tằng quản gia bỗng cười cười, vẻ mặt vui mừng nói: “Đã là ân nhân của đại thiếu gia, cũng là ân nhân của Trần phủ chúng ta. Nê thiếu gia, mời vào.”
Bước đi cứng ngắc, Võ Kinh chậm rãi tập tễnh bước lên bậc cầu thang, chậm rãi vượt qua đại môn, hầu như đúng nháy mắt, một trận gió bỗng thổi qua bên tai Võ Kinh, thanh âm ầm ĩ xuất hiện bên tai y.
“Tiểu Võ, hảo hảo sống.”
“Ngươi còn nhỏ như vậy, thật là tội nghiệp.”
“Từ nay về sau, hắn sẽ ở Hiên Văn các.”
“Ngày hôm qua không cùng nhau ngủ.”
“Người đâu, đem đại thiếu gia nhốt vào phòng hắn, không cho phép ra ngoài. Tha tên lang tâm cẩu phế này ra ngoài cho ta. Đánh chết y đi.”
“Ta đạp chết ngươi, giẫm chết ngươi, ngươi cái tên không bình thường, tên điên, ngươi là kẻ không có đạo đức, vô liêm sỉ.”
“… Ta muốn ngươi cả đời phải nhớ kỹ tội lỗi ngươi đã phạm phải, vĩnh viễn vô pháp đối kẻ khác lặp lại việc này. Từ nay về sau trong trăm dặm Trần phủ, ta nếu thấy ngươi sẽ lập tức giết ngươi.”
Hơi dừng lại trước cửa, quá khứ toan điềm khổ lạt, quá khứ mỹ lệ cùng xấu xí lại tái hiện trước mặt y. Như bị điện giật, Võ Kinh cả người run rẩy, một lát mới khôi phục được bình tĩnh, nhìn nhãn thần thân thiết của Phiêu Thịnh, khàn khàn nói: “Trần phủ quả nhiên rất lớn.” Liền bước qua quản gia.
Hắn không nhận ra ta. Đúng rồi. Hiện tại không ai có thể nhận ra ta. Ta sớm đã hoàn toàn thay đổi. Chỉ cần không nhìn kỹ, sẽ không ai phát hiện ra được. Dù sao cũng không có kẻ nào nghĩ tới cái tên Võ Kinh kia cư nhiên lại trở lại đây, hơn nữa còn theo đại thiếu gia trở về.
“Đông.” Thanh âm đóng cửa từ phía sau vang lên, Võ Kinh nhẹ nhàng rung động, không có quay đầu lại, theo Phiêu Thịnh đi vào đình viện của Trần Phủ.