Hắc Tình Âm Thầm Ôm Lấy Em

Chương 4: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh



"..."
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc, rất khó để xác định hoàn cảnh là như thế nào, bao gồm cả người đàn ông đang ngồi trên ghế.

Anh ta nhìn xuống người phụ nữ nằm trong lòng mình, trầm mặc một lúc lâu, trong lòng hiện ra vô số câu hỏi.
Cái quỷ gì vừa mới xảy ra vậy? Chiêu trò dụ dỗ mới sao?
Ăn vạ? Giả vờ đáng thương để nhận sự đồng cảm? Diễn cũng giống thật đấy!
Người đàn ông cau mày, khuôn mặt dần hiện ra dưới ánh đèn mờ ảo, ngũ quan sắc nét tinh tế, như một bức tranh nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ.

Hai hàng mày đậm dài, đôi mắt hai mí rõ nét, chiếc mũi cao vút như tưởng chừng có thể trượt dài trên đó, cùng với bờ môi mỏng mím chặt, quả thực là sắc đẹp trời ban, cực phẩm quý hiếm có một không hai.
Thế nhưng người đàn ông này lại vô cùng có ác cảm với phụ nữ, có lẽ bởi vì tính đến thời điểm hiện tại, mỗi một cô gái tiếp cận anh ta đều là có mục đích nên trong mắt anh, tất cả phụ nữ rất giống nhau, yếu đuối và tham vọng.
Nhìn Black gục ngã ngay trong lòng mình, anh ta rất khó chịu, muốn đưa tay đẩy cô thì bất chợt người tài xế phía trước lên tiếng ngăn lại:
- Khoan đã thiếu gia, hình như cô gái này bị thương rồi.
Nghe thế, người đàn ông mới quan sát kĩ lại, phát hiện trên vai phải cô có một vết thương, nhìn thoạt qua không phải do vũ khí bình thường gây ra, nhưng lại chảy máu tương đối nhiều.
- Vết thương vẫn chưa được xử lý, nếu cứ tiếp tục với tình trạng như thế, chắc chắn tính mạng cô ta sẽ gặp nguy hiểm.


- Người tài xế giải thích.
Thấy vậy, người đàn ông im lặng vài giây, rồi khiên cưỡng nói một câu:
- Đi....!đến bệnh viện gần nhất.
===================================
Vài phút sau, trong phòng cấp cứu của bệnh viện Bắc Kinh, người đàn ông đứng nhìn Black đang được chăm sóc trên giường bệnh, nét mặt không một chút biểu cảm.

Phía sau, người tài xế tiến gần đến, nói khẽ vào tai anh:
- Thiếu gia, đã sắp xếp bác sĩ chữa trị cho cô ta xong rồi.
Người đàn ông không đáp lại, chỉ rút trong túi áo vest ra một chiếc điện thoại, trên màn hình hiển thị dãy số gọi đến cùng với tên của người đó, anh ta thở nhẹ một hơi, đưa lên tai nghe:
- Này Mặc Khiết Thần, tại sao cậu lại bỏ về giữa chừng như vậy, còn đám phụ nữ đó thì tính sao đây?
Người đàn ông được gọi là Mặc Khiết Thần vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, lạnh nhạt trả lời:
- Câu hỏi này không phải cậu nên tự hỏi mình sao? Đám phụ nữ đó do cậu mang tới mà?
- Cái gì chứ? Tôi dẫn họ đến là vì tốt bụng muốn giới thiệu đối tượng cho cậu, bây giờ nó lại thành lỗi của tôi à? - Đầu dây bên kia ngay lập tức vang tiếng than trách.
Mặc Khiết Thần bỏ một tay vào túi, ung dung nói:
- Vậy không lẽ là lỗi của tôi?
"..."
Người bên kia có chút cứng họng, hạ giọng bất lực:
- Được rồi, là lỗi tôi, lỗi tôi hết.

Nhưng mà Mặc thiếu gia à, ít nhiều cậu cũng phải cho tôi chút mặt mũi chứ, đang chơi vui vẻ đột nhiên cậu bỏ về như vậy tôi phải làm sao đây hả?
Mặc Khiết Thần chớp đôi mắt đen dài, rành rọt đáp:
- Cậu đừng có tùy tiện sắp đặt chuyện tình cảm của tôi, chưa có sự cho phép của tôi mà cậu lại đi hẹn những người đó nên chuyện phụ lòng họ không phải lỗi ở tôi đâu.

Cố Thiên Vương, cậu tự lo liệu đi.
Nói rồi, anh liền cúp máy.

Bấy giờ, người đằng sau mới rón rén hỏi:
- Nhưng mà thiếu gia, tôi không hiểu...!tại sao ngài lại muốn giấu thân phận của mình chứ?
Mặc Khiết Thần đưa mắt nhìn về phía Black, trả lời một câu ngắn gọn:

- Sẽ phiền phức lắm!
Vết thương trên vai của cô ta, vừa nhìn anh đã biết là do súng gây ra, loại vũ khí đó ở Bắc Kinh này không mấy ai được công khai sử dụng như thế, ngoại trừ người thi hành công vụ.

Nhưng với dáng vẻ và hành động trước đó thì cô ta không giống cảnh sát, có lẽ thân phận còn đặc thù hơn nữa.

Dù sao thì, động đến súng cũng sẽ rất phiền phức, anh tốt nhất là không nên dính vào.
Vừa nghĩ, người đàn ông vừa nhìn xuống chiếc áo vest của mình, đã bị vấy bẩn bởi những vết máu loang lổ.

Anh cau mày, không nói không rằng cởi nó ra, rồi vứt lên giường bệnh của Black phía trước.

Sau đó quay người rời đi.
=================================================
Tại căn cứ của tổ chức V,
"Rầm" - Một tiếng động lớn vang lên, dọa đám người đang đứng tập trung phía dưới giật mình sợ hãi, Lãnh Hàn Thiên Lâm xả cơn tức giận đang bộc phát, không ngừng lên tiếng trách mắng:
- Một đám vô dụng.

ta còn nuôi các ngươi làm gì chứ? Không những không mang được Black về, còn để cô ta thoát khỏi địa bàn của ta, năng lực của đám sát thủ tự nhận mình là xuất sắc các ngươi chỉ đến đó thôi sao?
Rin, Phi Điểu cùng những kẻ khác không hẹn mà cúi đầu, họ không dám phản bác lại, chỉ im lặng nghe khiển trách.

Đây là lần đầu họ nhìn thấy Lãnh Thiên Hàn Lâm tức giận như vậy, nếu không biết điều mở miệng, có thể sẽ chuốc họa vào thân, ai dám chứ?
- Thông báo đến toàn thành viên của tổ chức, tạm dừng các nhiệm vụ đang thực hiện, khẩn cấp truy tìm tung tích của Black.

Tất cả các ngươi, ta không cần biết dùng cách gì, nhất định phải mang Black nguyên vẹn trở về, bằng không, dùng thủ cấp* của các ngươi thay thế đi.

Nghe rõ chưa?
*Thủ cấp: tức là đầu người.
Mệnh lệnh của Lãnh Hàn Thiên Lâm như chiếu chỉ của vua ban xuống, triệt để khiến đám người run sợ, ai nấy đều đồng loạt đồng thanh đáp:
- Rõ, thưa chủ nhân!
Phi Điểu âm thầm siết tay, không ngờ chủ nhân lại làm đến mức này, có lẽ cô đã đánh giá thấp vị trí của Black trong lòng ngài ấy rồi.

Thoát khỏi trận "tra khảo" về tinh thần đến toát mồ hôi của Lãnh Hàn Thiên Lâm, đám người chia nhau rời căn cứ, Phi Điểu cũng trở về phòng của mình sắp xếp hành lý.
Bây giờ các sát thủ khác đều muốn nhanh chóng tìm ra Black, họ không đợi được thêm một ngày nào mà muốn hành động ngay, cô dù không muốn thì cũng phải giả vờ tỏ vẻ để qua mắt chủ nhân.

Nhưng cô hiện tại lo lắng cho Black nhiều hơn, không biết tình trạng của cậu ấy sao rồi, lại không có một chút manh mối nào về địa điểm nơi mà cậu ta sẽ đến, cô làm sao có thể bí mật báo tin được đây?
Đang lúc do dự không biết phải làm thế nào thì Rin đột nhiên từ đâu xông vào, Phi Điểu theo bản năng đứng dậy, ánh mắt khó hiểu nhìn cô ta.
Người phụ nữ không để tâm ai, lớn tiếng chất vấn:
- Phi Điểu, lúc nãy cô để Black chạy thoát được là thế nào? Nếu cô làm tốt hơn thì chúng ta đã không phải đến mức này rồi.
Phi Điểu mím môi, bình tĩnh trả lời:
- Là cô đánh giá năng lực của tôi cao hay là do cô nghĩ năng lực của Black quá thấp vậy? Ai cũng biết Black là sát thủ đứng đầu tổ chức chúng ta, năng lực của cô ấy tất cả đều hiểu rõ, đến cô còn không đánh lại, thì với năng lực của tôi sao có thể cầm chân cô ấy được lâu chứ?
Rin hậm hực áp sát người cô, nghiến răng hỏi:
- Tôi thì lại thấy, cô cố tình muốn thả cô ta đi, có đúng không?
Phi Điểu cười nhếch môi, mắt đối mắt cùng người phụ nữ không chút sợ hãi:
- Cô nghĩ nhiều rồi, một viên đạn bạc như Black không phải là người mà chúng ta có thể cản phá nổi đâu.
Khí thế của hai người dày đặc, không ai chịu nhường ai, nhưng rốt cuộc Rin cũng không có bằng chứng gì để buộc tội Phi Điểu cả, chỉ nhìn cô với ánh mắt căm tức rồi xoay đi, ở phía sau, Phi Điểu nhìn theo bóng lưng cô ta, trong lòng nổi lên từng cơn sóng ngầm....
================================================
Quay trở lại bệnh viện Bắc Kinh, sau khi Mặc Khiết Thần rời đi không lâu, Black đã dần tỉnh lại.
Y tá thấy vậy ngay lập tức chạy đi tìm bác sĩ, cô thở vài hơi năng nề, gắng gượng ngồi dậy.

Trên vai truyền đến cơn đau nhói, Black theo bản năng đưa tay lên nắm chặt, nhìn thấy trên mu bàn tay có gắn dây truyền nước, cô nhìn xung quanh vài giây mới phát hiện mình đang ở bệnh viện.
Nghĩ đến thân phận hiện tại, Black không nói gì liền giật dây truyền nước ra, sau đó nghiêng người muốn xuống giường.

Mắt thấy một chiếc áo vest vắt ngang bên người, cô không suy nghĩ đưa tay hất văng nó xuống đất, rồi loạng choạng bước từng bước rời khỏi bệnh viện.
Đợi đến khi bác sĩ cùng các y tá quay lại thì giường bệnh đã trống không, dưới đất chỉ còn chiếc áo vest dính máu nằm ngổn ngang....