Hắc Tình Âm Thầm Ôm Lấy Em

Chương 1: Sát Thủ Giỏi Nhất!



"Các bối cảnh, sự kiện và nhân vật trong truyện đều là hư cấu"
========================================================
"Muốn trở thành một sát thủ giỏi, hãy nhớ rằng khi giết người, tay phải nhanh, tâm phải ác..."
....
Mười bốn năm sau, một đêm mưa tầm tã ngoài ngoại ô Thẩm Dương (Trung Quốc), đám người chạy tán loạn dưới màn đêm đen tối, mặc cho nước mưa xối thẳng vào mặt đau rát, họ vẫn dốc lực tiến về phía trước.

Còn vừa chạy vừa không ngừng nhìn lại phía sau, dường như đang canh chừng một thứ gì đó rất kinh khủng, thế nhưng từng người từng người trong số họ đột nhiên ngã xuống một cách không rõ lí do, tiếng la hét vang vọng khắp nơi.
Người đàn ông hơi béo chạy vật vã đằng trước, mắt thấy chiếc xe ô tô của mình ở chính diện, hắn liều mạng lao vào, run run cắm chiếc chìa khóa, nhưng chưa kịp khởi động xe thì một thanh kiếm từ trên cao đâm thẳng xuống, nó xuyên qua cả lớp thép dày cộm, trực tiếp cắm vào đầu người đàn ông, chết ngay tại chỗ.
Tên chạy đằng sau thấy vậy liền dừng lại, hắn hoảng sợ ngã bệt ra đất, nhìn người bịt mặt đang chậm rãi rút thanh kiếm ra, nhảy khỏi xe tiến về phía mình.

Nước mắt hắn hòa cùng mưa rơi, khuôn mặt méo mó không ngừng khóc lóc van xin:
- Xin...!xin hãy tha cho tôi, đừng giết tôi mà...
Người bịt mặt đi đến cách hắn một khoảng rồi dừng lại, cô liếc nhìn tấm ảnh đã ướt sũng rơi ra từ người của tên đó, từ từ cúi xuống nhặt lên.

Người đàn ông vẫn run rẩy rên rỉ:
- Đại hiệp, xin hãy rộng lòng thương...!tôi...!tôi ở nhà còn có con nhỏ...!tôi không thể chết được...
Người bịt mặt im lặng không lên tiếng, thấy vậy, tên kia liền bò ra xa rồi đứng dậy muốn chạy đi, thế nhưng "Vụt" một tiếng, con dao găm bay trong mưa với vận tốc kinh người, ghim ngay vào cổ hắn, trong phút chốc máu tươi trào ra.
"Phịch" thân thể ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.


Người bịt mặt vẫn nhìn vào tấm ảnh, sau một lúc thì vò nó lại, rồi lê bước rời khỏi.

Máu tươi từ kiếm của cô chảy dài xuống nền đất, hòa tan cùng những giọt mưa nặng hạt....!Tí tách...!tí tách...
===================================
Bước vào bên trong một căn cứ, đám người lập tức ào đến, có người choàng lấy vai lên tiếng:
- Black, cô về rồi, lại hoàn thành xong một nhiệm vụ lớn đúng chứ? Chà, mùi máu nồng quá, nước mưa cũng không gột rửa được thứ tanh hôi này à?
- Black, cô giỏi thật đấy!
- Black, hôm nay là sinh nhật của cô mà cũng phải làm nhiệm vụ à, đến đây đi, bữa tiệc chúc mừng sinh nhật vẫn còn đấy!
- Đúng vậy, mau lại đây đi.
- Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, hôm nay hãy uống cho thật say đi.
- Đúng đó đúng đó.
...
Vô số những lời nói vây quanh nhưng cô gái không đáp lại ai, chỉ nhẹ nhàng hất tay người đàn ông ra, trả lời qua loa một câu rồi đi về phía phòng mình:
- Không cần, mọi người cứ chơi thoải mái đi.
Đám người bị thái độ của cô làm cho hụt hẫng, không tránh khỏi khó chịu nhăn nhó:
- Thái độ gì vậy?
- Đúng đấy, thái độ gì vậy? Chúng ta làm gì cô ta chứ?
...
Lúc này, một cô gái xinh đẹp bỗng bước tới, nhướn mày nói:
- Được rồi, Black vừa mới làm nhiệm vụ về, ai cũng biết mức độ nhiệm vụ chủ nhân giao cho cô ấy đều là cấp cao, đương nhiên sẽ rất mệt, để cho cô ấy nghỉ ngơi tí đi.

Các người muốn chơi cái gì thì chơi, đừng tập trung tám chuyện.
Nghe vậy, đám người cũng không nói thêm gì nữa.

kéo nhau rời đi, bấy giờ, cô gái mới tiến về phía căn phòng của Black, khẽ mở cửa bước vào, nhìn cô gái đang ngồi gần tủ quần áo, thân thể ướt nhẹp, đầu tóc có chút rối bời, cô đóng cửa lại, hỏi:
- Cậu sao vậy? Tâm trạng không tốt?
Ánh mắt Black vẫn đặt ở thứ trên tay mình, chậm rãi trả lời:
- Phi Điểu, tôi vừa phá hủy một gia đình.
Cô gái được gọi là Phi Điểu cau mày thắc mắc, cô nhìn theo tầm mắt của Black, phát hiện thứ trên tay cô ấy, thì ra là một bức ảnh chụp một người đàn ông đang ôm hai đứa trẻ.

Nhưng tấm ảnh này đã vấy máu, có lẽ là...
Nghĩ tới đây, Phi Điểu đã hiểu được, cô mím môi không lên tiếng.

Black lại nói tiếp:
- Nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ có bao nhiêu gia đình bị chúng ta hủy hoại nữa.

Rồi sẽ có bao nhiêu đứa trẻ giống như tôi? Không cha, không mẹ, không người thân...
- Black...!- Phi Điểu khẽ gọi tên cô.

Ánh mắt Black mang nhiều thương cảm, giọng cũng nhẹ đi nhiều:
- Tôi không muốn làm sát thủ nữa....
Phi Điểu cắn răng, lắc đầu nói:
- Black, đừng suy nghĩ nhiều nữa, hãy cứ xem đây như một nhiệm vụ thôi, chúng ta đều bắt buộc phải làm, dù có muốn hay không.

Chúng ta không có quyền lựa chọn, cả tôi và cậu.
Nghe xong, Black vò tấm ảnh lại, cô cúi đầu, yên lặng không lên tiếng.

Phi Điểu đứng bên cạnh chờ cô bình tâm lại một lúc lâu rồi cả hai cùng đi ra ngoài.
Sinh nhật của Black là một trong những sự kiện hiếm có tổ chức tại căn cứ, và là dịp để mọi người tụ tập lại với nhau vui chơi sau một quãng thời gian dài nhận nhiệm vụ, hơn hết, chủ nhân của bọn họ cũng tham dự, và như mọi năm, anh ta sẽ gọi Black vào phòng riêng tặng quà cho cô.
Phải nói Black là thành viên được ưu ái nhất tổ chức, không những được nhận nhiều nhiệm vụ cao cấp nhất mà còn được chủ nhân nuôi dạy chỉ dẫn từ nhỏ đến lớn, là học trò cưng của anh ta, sự chống đỡ này khiến nhiều người ngưỡng mộ nhưng đồng thời cũng là con dao hai lưỡi, đem lại cho cô nhiều phiền phức không đáng có.

Trong môi trường nào cũng vậy, chỉ cần có người giỏi hơn thì đương nhiên sẽ có người thua kém, và không bao giờ những kẻ đó tự nhận mình dở hơn, mà sẽ lấy lí do chủ nhân thiên vị để đổ lỗi cho Black.

Tuy nhiên, cô lại không quan tâm đến những chuyện ấy, bởi vì cô biết, chủ nhân coi trọng năng lực của cô, so với nhiều người, cô cố gắng nhiều hơn, bỏ ra nhiều hơn, vậy thì thứ cô nhận lại, sao có thể bằng những người khác chứ?
Người đàn ông gọi Black vào phòng riêng, nơi này không mấy ai được đặt chân tới nếu không có sự cho phép của anh, tính cả Black và Rin thì cũng chỉ có hai người duy nhất trong tổ chức.
Người đàn ông lấy ra một hộp quà đưa đến trước mặt Black, nhưng cô lắc đầu từ chối:
- Không cần đâu chủ nhân, bữa tiệc đối với tôi là một món quà rất to lớn rồi.
- Black, tôi đã nói rồi, khi chỉ có hai chúng ta, em không cần gọi tôi là chủ nhân.

- Người đàn ông nhìn cô đáp.
Black khá bối rối, nhưng cô cũng không tùy tiện gọi thêm gì, chỉ đứng thẳng người im lặng.

Thật ra cô biết tên thật của chủ nhân, là Lãnh Hàn Thiên Lâm, trong tổ chức chỉ có một mình cô biết bí mật nay, nhưng cô chưa bao giờ gọi thẳng tên anh, một phần là vì thói quen, một phần là vì cô không muốn.
Thấy Black im lặng, Lãnh Hàn Thiên Lâm lên tiếng:
- Em thích thứ gì có thể nói với tôi.
Cô lắc đầu, chậm rãi trả lời:
- Không cần đâu, hiện tại tôi không thiếu thứ gì cả.
Nhìn dáng vẻ cố chấp của cô, người đàn ông không gượng ép nữa, anh phất tay ra hiệu cho cô ra ngoài, nhưng Black lại không đi, cô lưỡng lự vài giây thì nói:
- Chủ nhân, tôi...!tôi có một thỉnh cầu.
Lãnh Hàn Thiên Lâm chớp mắt, bình tĩnh hỏi:
- Thỉnh cầu gì?
Black đứng chắp tay sau lưng, hai bàn tay cô siết chặt, mím môi đáp:
- Tôi...!tôi muốn rời tổ chức.
"..."
Một câu nói, khiến căn phòng yên tĩnh đến kì lạ.

Giọng của người đàn ông cũng đột nhiên thay đổi, lạnh lẽo hỏi tiếp:

- Em nói lại một lần nữa.

Em muốn cái gì?
Lần này, Black lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn thẳng Lãnh Hàn Thiên Lâm, thái độ vô cùng nghiêm túc:
- Tôi muốn rời tổ chức, tôi không muốn làm sát thủ nữa!
“…”
Lãnh Hàn Thiên Lâm im lặng, anh nhìn vào đôi mắt của cô gái, sự kiên định không hề có chút giả dối nào, hắn nhận ra..

cô ấy là đang nói thật.
Black đối diện với ánh nhìn của anh, không tỏ ra sợ hãi, nhưng chỉ một giây sau, người đàn ông đột nhiên đứng bật dây, gằn giọng quát lớn:
- Không được!
Black bị dọa cho giật mình, cô theo bản năng gọi:
- Chủ nhân...
"Rầm" - Lãnh Hàn Thiên Lâm đập mạnh xuống bàn, hắn chỉ tay về phía cô, trừng mắt nói:
- Em không phép rời khỏi đây, không được!
Black sững người, khi cô còn chưa kịp trả lời thì người đàn ông đã lao nhanh về phía mình, anh ta dùng tay bóp chặt cằm của cô, ánh mắt đỏ sòng sọc:
- Tôi nói...!em không được phép rời khỏi đây, không được có ý định làm chuyện đó dù chỉ là tơ tưởng một lần nữa, nghe rõ chưa?
Ba chữ cuối cùng, Lãnh Hàn Thiên Lâm gầm gừ rất rõ ràng, sức ở bàn tay càng lớn hơn, khiến Black có cảm giác như cằm mình sắp bị bóp nát.

Cô kiên cường không phát ra tiếng nhưng cũng không còn lựa chọn nào chỉ đành gật đầu đồng ý.
Có được câu trả lời của cô, tâm trạng của Lãnh Hàn Thiên Lâm mới dần dần hạ xuống, anh mím môi, chậm rãi thả tay khỏi cằm cô, ra lệnh:
- Ra ngoài đi!
Black nuốt một ngụm nước bọt, cô nghiến răng để ngăn cơn run rẩy trong lòng, không nhìn người đàn ông một cái nào mà trực tiếp quay người rời khỏi.

Đóng cửa lại, Black đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, bây giờ chỉ nuốt một ngụm nước bọt thôi cô cũng cảm thấy cằm mình đau rát, như vậy đủ chứng tỏ anh ta đã dùng bao nhiêu sức lực.
Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến Lãnh Hàn Thiên Lâm nổi giận, quả thực đáng sợ, rất đáng sợ...
Đúng lúc này, Phi Điểu bỗng đi đến chỗ cô, phát hiện vết hằn đỏ trên mặt Black, cô ấy tỏ ra kinh ngạc, khẽ nâng cằm lên hỏi:
- Black, cậu làm sao vậy?
Black vô thức gạt tay của Phi Điểu ra, lạnh lùng đáp:
- Không có gì.
Dứt lời, cô liền nhấc chân rời đi.