Long Phi đứng trước cổng lớn của Tiêu gia trang. Theo lời Đinh Hạc nói
với chàng, Tiêu Lập từ lâu đã bế môn tạ khách. Song, muốn giải đáp dù
chỉ một phần các thắc mắc trong lòng, Long Phi không thể không mặt dày
tìm cách tiếp kiến chủ nhân.
Lớp sơn đỏ trước cửa đã bong ra loang lổ, rõ ràng đã lâu không tu sửa tân trang. Lẽ nào Tiêu Lập lại nghèo đến thế?
Long Phi đã gõ cửa hai lần, đều không có tiếng trả lời.
Trong trang viện này thực sự còn bao nhiêu người?
Long Phi lòng thấy có chút nghi vấn, đang định gõ lần thứ ba thì cửa đột ngột xịch mở, một mái tóc bạc thò từ trong khe cửa ra ngoài.
Vẫn là bà lão tối qua, hôm nay lại vận y phục sẫm màu. Long Phi nở một nụ cười thân thiện: “Kính chào lão nương!”
Bà lão tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, nhìn chàng: “Lại là cậu ư?”
Long Phi vẫn giữ nụ cười, nói tiếp: “Thưa lão lão...”
Bà lão sầm mặt, ngắt lời chàng: “Cậu lại đến làm gì?”
Long Phi hỏi, vẫn nụ cười thân thiện: “Lão lão, đây có phải Tiêu gia trang?”
Lão bà nhìn Long Phi chằm chằm: “Phải thì làm sao?”
“Khong biết Tiêu Lập lão tiền bối có nhà không?”
Lão bà hỏi có chút thảng thốt: “Cậu quen với chủ nhân nhà chúng tôi?”
“Vãn bối không quen!”
“Vậy cậu đến đây làm gì?”
“Không biết lão lão là thế nào ở Tiêu gia trang?”
“Ta là quản gia ở đây, cậu gọi là Bạch Tam Nương là được rồi”.
“Dạ, vãn bối đâu dám!” - Long Phi vẫn giữ vẻ mặt tươi cười lễ phép.
Bộ mặt nghiêm nghị của Bạch Tam Nương bất giác nhẹ nhõm hẳn đi. Chàng
thanh niên đến trước mặt tuy có hơi đường đột nhưng từ diện mạo đến lời
ăn tiếng nói thật khả ái từ hòa. Tuy thế, bà vẫn giữ vẻ cảnh giác, nhìn
Long Phi lần nữa từ đầu đến chân, hỏi: “Cậu đã không quen với chủ nhân
nhà tôi thì đến tìm lão gia làm gì?”
Long Phi đã chuẩn bị từ trước, đang định trả lời thì bỗng từ trong cổng, một giọng rền như chuông vang lên: “Là ai đến tìm ta vậy?”
Bạch Tam Nương vội nghiêng người tránh đường.
Một lão nhân tay cầm đoản thương, vận bộ võ phục màu vàng sẫm đứng trong khu vườn đầy hoa rộng chừng bảy thước phía sau Tam Nương. Mái tóc lão
nhân đã bắt đầu điểm bạc, tuổi có lẽ cũng đã xấp xỉ sáu mươi, nhưng điệu bộ vẫn vô cùng nhanh nhẹn, không một chút gì gọi là già cả.
Ông ta thân hình cao lớn, cánh tay vạm vỡ, eo gấu, lưng hổ, mũi chim
ưng, miệng sư tử, mắt tựa chuông đồng, lông mày như chiếc chổi sơn. Cả
con người này cái gì cũng to lớn hơn so với người thường, trông như một
tòa thiết tháp.
Long Phi cúi đầu, vòng tay thi lễ: “Xin hỏi có phải là Tiêu Lập lão tiền bối?”
Ông già nói giọng sang sảng: “Đúng, ta là Tiêu Lập!”
Long Phi tiếp: “Vãn bối Long Phi”.
“Có phải Nhất Kiếm Cửu Phi Hoàn Long Phi đó không?”
“Chính là vãn bối!”
Tiêu Lập quan sát Long Phi một hồi, bỗng cười lớn: “Được lắm, đúng là
anh hùng xuất thiếu niên, nghe danh không bằng nhìn mặt, nhìn mặt mới
thấy còn hơn xa những gì nghe được”.
Long Phi cúi người: “Tiền bối quá khen rồi!”
“Hà! Chẳng ngờ cậu còn khiêm tốn đến như vậy! Thảo nào bằng hữu giang hồ nhắc đến cậu đều giơ một ngón tay!” - Tiêu Lập không ngớt cười sảng
khoái - “Không kết giao với cậu thì còn kết giao với ai! Nào, vào đi, ta uống với nhau chút rượu!”
Không hỏi đến làm gì, đã mời vào uống rượu, Tiêu Lập quả đúng là người trực tính!
Long Phi tuy có chút ngạc nhiên, nhưng trong lòng đã yên tâm hơn nhiều.
Những người trực tính như Tiêu Lập này thường rất dễ nói chuyện.
Chàng lập tức đáp lại: “Cung kính không bằng tuân mệnh”, rồi theo Tiêu Lập vào trong.
Bạch Tam Nương đứng bên cạnh, nét mặt vẫn nghiêm nghị nhưng không có ý ngăn Long Phi, đợi chàng bước qua rồi đóng ngay cổng lại.
Tiêu Lập quay sang dặn dò: “Tam Nương, bà đi chuẩn bị rượu cho chúng ta, đồ nhắm cũng không được thiếu đâu đấy!”
Tam Nương đang định lui thì Tiêu Lập lại gọi: “Khoan đã!”
“Lão gia có gì dạy bảo?”
“Bà qua phòng Ngọc Lang, bảo nó đến đại sảnh gặp ta!”
“Lão gia, Đại thiếu gia không có nhà”.
“Nó đi đâu rồi?”
“Điều này tôi cũng không biết, cậu ấy đi từ hôm qua. Sáng nay tôi đã tìm khắp nơi, đúng là Đại thiếu gia vẫn chưa về!”
“Tên tiểu súc sinh này học được cái thói to gan ấy từ lúc nào, đi đâu cũng không để lại một câu!”
“Lão gia, Người tìm Đại thiếu gia có việc gì?”
“Ta muốn nó gặp vị Long anh hùng này cho nó thấy người ta tiền đồ sán lạn, còn nó thì vô dụng thế nào!”
Tam Nương cúi đầu im lặng.
Long Phi nghe thấy, lòng không khỏi bất nhẫn lẫn khó hiểu. Gọi con trai
là tiểu súc sinh, lẽ nào Tiêu Lập không nghĩ ông ta sẽ là đại súc sinh?
Dĩ nhiên Tiêu Lập không thể có ý ấy. Chỉ có thể là ông ta vô cùng tức tối và khinh thường đứa con trai của mình.
Tiêu Ngọc Lang tinh thông điêu khắc đến mức được tôn xưng “Ma Thủ”, sao có thể bảo là “vô dụng”?
Tiêu Lập huơ tay mấy cái: “Đã không có nhà thì thôi vậy!”
Nói rồi ông quay sang Long Phi: “Mời!”, rồi bước lên đại sảnh. Long Phi cất bước theo sau.
* * * * *
Vườn trước không đến nỗi hoang tàn như khu hậu viện, ít nhất không đến
nỗi cỏ dại mọc um tùm, song hoa trên lối đi thì rõ ràng đã lâu không hề
được cắt tỉa.
Sơn trắng trên tường nhiều chỗ đã bong ra, những lớp chạm bạc thiếp vàng trên đồ gỗ cũng chịu số phận tương tự. Tiêu gia trang này đúng là đã
quá tiêu điều.
Dù là như vậy, vẫn có thể nhận ra, quy mô của nó rõ ràng không hề thua kém Đinh gia trang bên cạnh.
Đại sảnh rộng rãi bề thế, đúng là nơi tiếp khách của các bậc phú hào,
chỉ có điều, bốn bên tường vách đều trống trơn, khác hẳn với Đinh gia
trang, tường treo đầy thư họa.
Xem ra, Tiêu lập này đúng là kiểu người thô lỗ.
Tuy nhiên so với Phụ Dung Phụng Nha, loại người không biết giả biết ấy, những người như Tiêu Lập còn tốt hơn gấp vạn lần.
Phía trước bức tường đối diện với cửa đặt một bình phong rất cao, sau
bình phong khói hương nghi ngút, mùi trầm đan tràn ngập gian phòng.
Phía sau bình phong rốt cuộc để thứ gì? Ánh mắt Long Phi dừng lại, bắt
đầu phán đoán. Bình phong vừa to vừa cao một cách bất thường, trên mặt
lại trắng tinh, không một chữ một hình nào cả. Có lẽ công dụng của nó là để che đi những thứ phía sau.
Tiêu lập mời Long Phi ngồi xuống chiếc bàn bát tiên trước bức bình
phong. Chàng tuy rất muốn đi ngay ra sau xem rốt cuộc là bình phong đang che vật gì nhưng vẫn phải nén lòng ngồi xuống.
Tiêu Lập lên tiếng: “Cậu từ chỗ Đinh Hạc đến phải không?”
Long Phi chưa kịp trả lời, Tiêu Lập lại tiếp ngay: “Đinh Hạc vẫn khỏe chứ?”
“Thưa tiền bối, vẫn khỏe”.
“Còn Tử Trúc?”
“Vãn bối vẫn chưa gặp cô ấy”.
“Thế nó đi đâu?”
“Vãn bối nghe cô ấy đi sang nhà bà ngoại, chiều nay mới về”.
“Dịp vui của hai người cũng sắp đến rồi hả?”
Thực sự Long Phi không ngờ Tiêu Lập lại có câu hỏi như vậy, chàng ngạc nhiên đến ngẩn người ra.
Tiêu Lập nhìn Long Phi, cười: “Không phải giấu ta, chuyện của hai người ta đã biết từ lâu!”
Long Phi: “Thế ạ?”
Tiêu Lập hơi nhăn mặt: “Vì chuyện hôn sự của hai người mà tên tiểu súc sinh nhà này buồn bực mất mấy tháng”.
Long Phi ngạc nhiên: “Tiền bối, thế là sao?”
Tiêu Lập như tự nói với mình: “Nó buồn bực cũng là tự chuốc lấy thôi, có trách là chỉ tự trách mình”.
Dừng một lát, ông nói tiếp: “Tuy nó là con trai ta, ta cũng phải nói như vậy!”
Long Phi thăm dò: “Vãn bối nghe nói Ngọc Lang huynh tinh thông điêu khắc, có đôi tay biến hóa xuất thần, được mệnh danh Ma Thủ?”
Tiêu Lập gật đầu: “Đúng như vậy”
Nói đến tài năng của con trai mình, Tiêu Lập lại có vẻ chán ngán chứ
không tự hào chút nào, cứ như khả năng tuyệt thế vô song của Ngọc Lang
với ông ta chỉ là thứ bỏ đi vậy.
Long Phi nói tiếp: “Về phương diện điêu khắc, vãn bối là người ngoại
đạo, song cũng biết để được gọi là diệu thủ không đơn giản chút nào”.
Tiêu Lập nhăn mặt: “Cũng có nhiều ngôi chùa mang lễ vật đến mời nó khắc tượng”
Rồi ông lại nói như than thở: “Chỉ có, Tam Thương Truy Mệnh của ta ngay cả nửa thức nó cũng không luyện nổi!”
Long Phi ngạc nhiên: “Ngọc Lang huynh có đôi tay nhanh nhẹn khéo léo như vậy, sao không thể luyện được?”
Tiêu Lập lắc đầu: “Tiểu súc sinh ấy tính tình quái gở, từ nhỏ đã không
thích luyện võ, ta ép thế nào cũng không được, đúng là trời hại mà!”
Long Phi bặm môi gật đầu: “Hóa ra là như vậy!”
Tiêu Lập có chút ngạc nhiên, nhìn Long Phi: “Hóa ra Tử Trúc không nói gì về nó với cậu sao?”
Long Phi lắc đầu: “Quả thực là không có”.
Tiêu Lập thở dài: “Từ đó mới thấy, đúng là Tử Trúc không hề có nó trong lòng!”
Long Phi không biết nói gì, chỉ gượng cười.
Tiêu Lập nói tiếp: “Hai đứa nó là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng với nhau”.
Long Phi: “Dạ”.
“Tuy nhiên tình cảm kia lại là một thứ khác, không thích là không thích” - Tiêu Lập có vẻ cảm thương - “Ta tuy là người lỗ mãng, song xét người
lại ít khi sai. Từ nhiều năm trước ta đã nhìn ra Tử Trúc sẽ tuyệt đối
không yêu cái loại yếu đuối đàn bà, không có chút khí phách đàn ông như
Ngọc Lang, vì thế khi nó nói muốn kết hôn với Tử Trúc, thật làm ta đau
đầu”.
Long Phi ngạc nhiên: “Tiền bối, thế là sao?”
“Cậu biết rồi đấy, Đinh Hạc và ta giao tình không tệ, dựa vào tình bạn
của hai chúng ta, muốn tác hợp chuyện này về căn bản, tuyệt đối không
thành vấn đề, nhưng nếu để hai người tính tình hoàn toàn không hợp sống
với nhau thì ta thật không cam tâm”.
Long Phi mỗi lúc một ngạc nhiên, song không khỏi gật đầu liên tiếp.
Chàng càng lúc càng có cảm tình với Tiêu Lập, không phải vì ông đã không cho con trai lấy Tử Trúc mà là vì thái độ của ông với vấn đề này.
Người có được tư tưởng như Tiêu Lập thực sự rất ít.
Tiêu Lập lại tiếp: “Ta chỉ nhắc sơ qua chuyện đó với Đinh Hạc, thậm chí còn không hỏi ông ta nghĩ gì”.
Long Phi: “Chắc tiền bối và Đinh thúc thúc cũng phải có sự bàn bạc nào đó?”
Tiêu Lập lắc đầu: “Tuy ta không muốn ép gả Tử Trúc cho tiểu súc sinh ấy, song cũng không chịu được khi nó suốt ngày không ăn không ngủ, thở vắn
than dài. Bây giờ cậu hiểu tại sao ta lại đau đầu chứ?”
Long Phi: “Vậy...”
Tiêu Lập cắt lời chàng: “Vậy ta đã làm sao chứ gì? Hà, đúng lúc ta đang
đau đầu, lại muốn nói chuyện này với Đinh Hạc thì lại có chuyển biến
lớn”.
Long Phi vội hỏi: “Tiền bối, là chuyển biến gì?”
“Mẹ nó, tức là phu nhân ta, cũng đồng thời phản đối kịch liệt cuộc hôn nhân này”.
“Vậy sao?”
“Đại để là bà ấy cũng phát hiện nó và Tử Trúc tính tình căn bản không
hợp nhau, không thể sống chung mà có hạnh phúc. Nói tóm lại, có lời bà
ấy ta cũng bớt đau đầu, cũng không phải bận tâm về chuyện đó nữa”.
“Còn về sau?”
“Về sau thì là chuyện của bà ấy, ta cũng không hỏi gì thêm” - Tiêu Lập
nhìn quanh rồi bỗng nhiên hạ giọng: “Có thể cậu thấy ta võ công có hạng
trong giang hồ, hình dáng thì cũng đủ vẻ hung hãn, nhưng trước mặt bà ấy ta lại không dám nói lại nửa câu”.
Long Phi ngạc nhiên nhìn Tiêu Lập.
Tiêu Lập lại như đắm chìm trong một kỷ niệm nào đó, nói như hoài tưởng:
“Ta nhìn bà ấy bao giờ cũng như thỏ nhìn thấy hổ, chỉ còn biết run
thôi!”
Thật không ngờ, Tam Thương Truy Mệnh lại là người sợ vợ đến như vậy.
Tiêu phu nhân rốt cuộc là người như thế nào?
Long Phi không khỏi liên tưởng đến Cổ Đại Tẩu, biệt danh “Mộc Đại
Trùng”. Cổ Đại Tẩu là một trong ba nữ nhân ghê gớm, ba mẫu hổ của võ lâm Lưỡng Hà. Lẽ nào Tiêu phu nhân cũng như một trong ba nữ nhân ấy?
Tiêu Lập như biết Long Phi đang nghĩ gì, bật cười: “Nhưng nếu cậu nghĩ bà ấy giống mẫu hổ thì thật nhầm to rồi!”
Long Phi vội nói: “Vãn bối đâu dám!”
“Một người đàn ông không chỉ sợ vợ bởi tính nết đanh đá hay hình dáng dữ dằn của cô ta. Ta gọi là sợ vợ nhưng đó là vì ta quá yêu bà ấy, nếu
không yêu, sẽ không ai sợ vợ như ta!”
Long Phi ngày càng thú vị về con người Tiêu Lập, chàng gật đầu liên tiếp.
Tiêu Lập nhìn chàng, cười: “Có lẽ bây giờ cậu còn chưa hiểu hết, nhưng
sẽ rất nhanh thôi, cậu sẽ thấy những lời ta nói đúng đến mức nào”.
Nói rồi ông nhanh chóng quay lại chuyện Ngọc Lang: “Nếu chỉ có ta phản
đối thì nó còn có hy vọng, nhưng đến khi bà ấy cũng không cho thì nó
tuyệt vọng hoàn toàn”.
Long Phi: “Thật vậy sao?”
Tiêu Lập: “Nếu không tại sao nó lại bỏ ăn bỏ ngủ, suốt ngày khắc tượng Tử Trúc chứ!”
Long Phi giật nảy mình: “Ngọc Lang huynh suốt ngày khắc tượng Tử Trúc sao?”
Tiêu Lập gật đầu than vãn: “Thằng con này không khéo thành ngớ ngẩn mất rồi!”
Long Phi ngồi thừ ra, không phải vì thông cảm với Tiêu Lập, mà bởi những câu hỏi quay cuồng trong đầu chàng.
Lẽ nào lại là bức tượng gỗ đó?
Chàng giật mình khi Tiêu Lập lại lên tiếng: “Sự việc cũng chỉ có vậy. Về chuyện này cậu có thể yên tâm được rồi”.
Long Phi lúng túng: “Vãn bối...”
Tiêu Lập khoát tay: “Có lẽ gần đây cậu nghe ai nói đến chuyện này nên
tìm đến ta hỏi cho ra nhẽ chứ gì? Tuổi trẻ đúng là tuổi trẻ, còn nhớ
trước đây, ta làm việc gì cũng đều đơn đao trực nhập như cậu bây giờ,
phải dứt khoát, không dài dòng loanh quanh!”
Long Phi vẫn lắc đầu.
Tiêu Lập lại cười: “Cho dù hôm nay cậu tìm đến đây, Ngọc Lang lại đi
vắng nhưng cậu nói với ta cũng thế thôi. Lúc nào về ta sẽ nói với nó,
tin chắc nó không cho ta là nhiều chuyện đâu...”
Tiêu Lập hơi khựng lại, ngạc nhiên: “Hiểu lầm? Ta hiểu lầm cái gì?”
Long Phi: “Vãn bối đến là vì chuyện khác. Cho dù không có tiền bối và
Ngọc Lang huynh ở nhà, chỉ cần là người sống trong trang viện này là vãn bối muốn thỉnh giáo vài câu”.
Tiêu Lập càng ngạc nhiên hơn: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Về chuyện hôm qua vãn bối thấy ở đây”.
Vừa nói được nửa câu, bên ngoài Bạch Tam Nương đã bưng khay đi vào. Trên khay có hai vò rượu, một đĩa đồ nhắm và hai chung lớn.
Tiêu Lập chuyển ánh mắt sang khay thức ăn: “Uống chung rượu rồi hẵng nói!”
Long Phi lễ phép gật đầu.
Thấy Bạch Tam Nương còn nấn ná ở lại, Tiêu Lập khoát tay: “Ở đây không còn việc của bà!”
Bạch Tam Nương nghiêm nghị nhìn Long Phi rồi quay người đi ra.
Tiêu Lập nâng vò rượu, đích thân rót cho Long Phi một chung đầy, thậm chí tràn cả ra ngoài.
Đúng là con người tính tình xuề xòa hào sảng.
* * * * *
Không phải là rượu nấu mà là rượu ngâm đã lâu năm. Long Phi chỉ cần ngửi qua là biết đây là đại hảo tửu, chỉ dùng để tiếp các vị khách quý.
Nhưng hôm nay Long Phi đến đây không phải để uống rượu. Chàng chỉ nâng chung lên, làm một ngụm nhỏ rồi đặt ngay xuống.
Tiêu Lập trái lại, tự rót cho mình một chung đầy rồi làm một hơi cạn sạch như thể người đang khát uống nước.
Uống xong chung rượu, thần tình ông càng quắc thước hơn lên. Ai cũng
nhận thấy, Tiêu Lập chính là còn muốn uống thêm, thậm chí rất nhiều
chung nữa.
Đúng lúc đó, Long Phi lên tiếng kể về những chuyện chàng đã gặp chiều
qua. Tiêu Lập không còn cách nào khác, phải đặt chung xuống lắng nghe
chàng.
* * * * *
Tài ăn nói của Long Phi không thật tốt lắm. Sự việc thế nào chàng cứ ngay thế ấy mà kể, không hề tô vẽ thêm bớt.
Tuy thế, mắt Tiêu Lập càng lúc càng trợn tròn.
Sự việc dù không tô vẽ cũng đã đủ kỳ dị lắm rồi.
Long Phi nhận thấy, từ lúc chàng kể về sự xuất hiện của Thủy Nguyệt Quan Âm, sắc mặt Tiêu Lập càng khó coi hơn.
Tuy nhiên, ông không ngắt lời Long Phi. Long Phi cũng vậy, nhận ra thần
tình biến đổi kỳ lạ của Tiêu Lập, chàng vẫn kiên trì kể tiếp câu chuyện, cho đến đoạn chàng và Thiết Hổ chia tay nhau ngoài cổng sau Tiêu gia
trang.
Đợi đến khi Long Phi kể xong, mặt Tiêu Lập đã trắng bệch ra như tờ giấy.