Khung cảnh sơn trang mỗi lúc một thêm u ám tiêu điều.
Quái nhân đó chạy thục mạng đến tiểu lâu của Tiêu Ngọc Lang, nơi cất giữ những con thằn lằn gỗ.
Long Phi truy theo dấu kẻ chạy trốn, chẳng mấy chốc đã vượt qua Thiết
Hổ. Từ trên cao chàng nhìn thấy quái nhân chạy về phía sân sau trang
viện, liền hét lên chỉ đường cho Thiết Hổ. Quái nhân đã đến được tiểu
lâu của Bạch Tiên Quân.
Long Phi dừng trước tiểu lầu, Thiết Hổ cũng hổn hển chạy đến nơi.
Long Phi thốt lên: “Đằng này!”
Hai người tìm hết trong ngoài tiểu lầu nhưng quái nhân đã không còn tăm tích.
Hắn ta rốt cuộc đã chạy đi đâu?
Long Phi nhảy qua cửa số ra bãi cỏ hoang bên ngoài. Phía sau tiểu lâu
bỗng cất lên tiếng gọi của Thiết Hổ: “Long Phi, huynh qua bên này xem!”
Long Phi chạy qua bên chỗ Thiết Hổ: “Huynh phát hiện dấu vết gì vậy?”
Thiết Hổ lắc đầu cười gượng: “Hay là hắn đã hóa thành khói trắng bay lên trời rồi”.
Long Phi lắc đầu: “Rõ ràng ta nhìn thấy quái nhân đó trốn vào trong tiểu lâu này mà!”
Thiết Hổ hỏỉ: “Vậy thì bây giờ hắn đâu?”
Long Phi nói: “Cửa sổ đằng sau bị vỡ, nhưng không biết hắn chạy đường nào?”
Thiết Hổ nói: “Không có chút dấu tích nào sao?”
Long Phi lắc đầu: “Đều không phát hiện ra!”
Thiết Hổ nghiến chặt răng: “Hảo tiểu tứ, ta lại để ngươi chạy thoát mất!”
Vừa nói dứt lời, hai người bỗng nghe tiếng âm thanh vọng lại từ phía bức tường sát vách: “Đinh Hạc, ông muốn giết tôi bịt miệng ư?”
Long Phi, Thiết Hổ đều nghe thấy rõ, Thiết Hổ còn buột miệng nói: “Dừng tay!”
Cả hai cùng vội vàng nhảy qua bức tường sang nhà bên cạnh xem có chuyện gì xảy ra.
Nhà bên cạnh đó chính là gia trang của Đinh Hạc!
Âm thanh phát ra từ bên trong thư phòng. Long Phi nhanh như chớp lao vào trong cửa, chàng nhìn thấy ngay Đinh Hạc, nhìn thấy Câu Hồn kiếm của
ông ta. Kiếm đã xuất khỏi vỏ, đó là một thanh trường kiếm dài ba thước,
sắc nhọn sáng loáng. Tay phải Đinh Hạc cầm chặt kiếm, mũi kiếm hướng
xuống đất, những giọt máu tươi đỏ chảy theo lưỡi kiếm nhỏ xuống nền thư
phòng.
Trước mặt Đinh Hạc, dưới lưỡi kiếm của ông ta là một kẻ mặc áo đỏ đang
nằm dưới đất. Áo bào màu máu, nước da xanh nhợt, khuôn mặt dài như thằn
lằn.
Chính là quái nhân đó!
Tay hắn cầm một thanh đao dài cổ quái, lưỡi đao cũng dính đẫm máu tươi.
Máu từ yết hầu hắn bắn ra tứ tung, ngực đã không còn biểu hiện của sự sống.
Máu nhỏ xuống phía sau lưng Đinh Hạc, áo của ông ta cũng bị rách, vết
thương đó chính là vết tích bị đao chém. “Nhất Kiếm Câu Hồn” của ông ta
có thể chém đứt yết hầu của đối phương, nhưng ông cũng không khỏi bị
thương dưới đao của quái nhân, vết thương tuy lớn, nhưng nhát chém không lợi hại, chưa đủ để lấy mạng Đinh Hạc!
Ngay khi Long Phi xông vào, Đinh Hạc gục ngã. Mắt ông ta vẫn mở trừng
trừng, con ngươi trong mắt đỏ như hòn lửa, tràn đầy kinh ngạc và phẫn
nộ.
Cuối cùng, Long Phi đã tận mắt nhìn thấy thân hình quái nhân!
Thiết Hổ bước vào theo sau chàng, gật gù: “Nhất Kiếm Câu Hồn quả thật danh bất hư truyền!”
Long Phi không nói gì, bước nhanh về phía Đinh Hạc, định phong tỏa huyệt đạo sau lưng ông ta để cầm máu khỏi chảy ra ngoài. Đi đến gần chàng mới phát hiện ra máu của Đinh Hạc đã tự nhiên ngừng chảy.
“Thật kỳ lạ!”
Phần da thịt cạnh vết thương sau lừng bỗng từ từ chuyển sang màu trắng
bệch, Long Phi vội đưa tay ra kiểm tra. Vừa đụng vào vết thương, khuôn
mặt Long Phi đã biến sắc.
Một luồng lãnh khí ghê người ngâm vào tay chàng, Long Phi vội rút tay lại, thất thanh kêu lên: “Băng Hồn tán!”
Thiết Hổ ngơ ngác: “Cái gì?”
Long Phi vội nói: “Ông ta bị trúng Băng Hồn tán”.
Thiết Hổ bước tới nhìn vào lừng Đinh Hạc: “Từ đâu ra vậy?”
Long Phi nói: “Chỉ sợ là từ trên lưỡi đao”, vừa nói vừa nhìn sang phía thanh đao của quái nhân.
Nhìn kỹ, quả nhiên lưỡi đao thoáng có màu xanh nhạt, màu xanh gần giống
với màu trắng của thép, nếu không để ý thì rất khó nhận ra. Long Phi
chạm nhẹ tay lên lưỡi đao, trầm giọng nói: “Quả nhiên là ở trên lưỡi đao này!”
Thiết Hổ gằn giọng: “Đây chính là báo ứng, ông ta định dùng Băng Hồn tán để hại người, nhưng không ngờ chính ông ta cũng bị Băng Hồn tán khống
chế!”
Long Phi trầm ngâm lặng im.
Thiết Hổ thở dài: “Con người này còn thiếu cái gì? Tại sao ông ta phải làm vậy?”
Long Phi chỉ tay vào những bình rượu vỡ ở dưới đất, hỏi: “Thiết huynh có nhìn thấy những bình rượu đó không?”
Thiết Hổ gật đầu: “Có liên quan gì đến chuyện này?”
Long Phi nói: “Lúc trước tôi truy đuổi quái nhân áo đỏ đến tận Đinh gia, Tiêu Lập cũng nhìn thấy tên quái nhân áo đỏ đó chạy qua bên nhà Đinh
Hạc”.
Thiết Hổ nói: “Như thế chẳng phải Đinh Hạc là người mặc áo đỏ sao?”
Long Phi nói: “Nhưng khi tôi và Tử Trúc đến thư phòng thì ông ta đã say nằm dưới đất rồi”.
Thiết Hổ bác lại: “Đó là ông ta cố ý say để hai người nhìn thấy!”
Long Phi cau mày: “Trong khoảng thời gian ngắn thế làm sao ông ta uống được nhiều rượu như vậy?”
Thiết Hổ thở phì ra: “Thì uống một bình quật vỡ một bình!”
Long Phi nói “Lúc đó rõ ràng là ông ta đã say mềm rồi!”
Thiết Hổ bác lại: “Có một số người chỉ uống một bình rượu đã không thể bước nổi”.
Long Phi đành im lặng.
Thiết Hổ nói tiếp: “Băng Hồn tán là do Đường Thập Tam bào chế, Đường
Thập Tam lại chết dưới kiếm của Đinh Hạc, như vậy độc dược này nhất định đã rơi vào tay ông ta”.
Long Phi chỉ có thể than một tiếng.
Thiết Hổ lại nói: “Tiêu Nhược Ngu không nên quen biết Đinh Hạc”.
“Ây”.
Thiết Hổ nói: “Đinh Hạc cũng không ngờ Tiêu Nhược Ngu lại có thể đến
nghĩa trang chơi và phát hiện ra chuyện ông ta cải trang thành quỷ
quái”.
“Hả?”. Long Phi thốt lên.
Thiết Hổ nói vẻ đắc chí: “Đinh bá bá ở nhà bên cạnh lại có thể cải trang thành ma quỷ, với một đứa đần độn như Tiêu Nhược Ngu có phải là rất thú vị không?”
Long Phi cố xen vào: “Cũng có thể là...”
Thiết Hổ vẫn say sưa với suy nghĩ của mình: “Đinh Hạc cải trang thành ma quỷ để dọa người, điều này có thể lắm chứ!”
Long Phi không thể phủ nhận Thiết Hổ phân tích có lý.
Thiết Hổ nói tiếp: “Lúc đó Đinh Hạc quay lại, ông ta muốn xem những trò
đêm qua có tác dụng không. Thấy Tiêu Nhược Ngu chuẩn bị đem bí mật này
kể cho Tử Trúc nghe, ông ta liền cố giết Tiêu Nhược Ngu để diệt khẩu”.
Long Phi gật gù: “Huynh nói tiếp đi!”
Thiết Hổ nói: “Khi bị huynh truy đuổi, trước tiên ông ta chạy vào Đinh
gia trang để phân tán sự chú ý của huynh, sau đó lén lút trở về thư
phòng đóng giả say rượu”.
Hắn dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng mà ông ta vẫn không yên tâm”.
Long Phi hỏi: “Huynh muốn nói đến hiệu quả của Băng Hồn tán đó ư?”
Thiết Hổ gật đầu: “Băng Hồn tán vốn không phải là đồ của ông ta, để dùng nó hạ sát Tiêu Nhược Ngu đối với ông ta cũng là một vấn đề. Ông ta
không chắc Tiêu Nhược Ngu đã chết chưa nên mới phải sai thuộc hạ đi xem
xét, tên thuộc hạ đó cũng chính là người mặc áo đỏ kia”.
Long Phi không nói được gì cả.
Thiết Hổ ngày càng trôi chảy: “Tên thuộc hạ này chạy đến nghĩa trang,
phát hiện thấy Tiêu Lập đã đến trước một bước và đã nhìn ra Tiêu Nhược
Ngu bị trúng Băng Hồn tán rồi vội chạy đi tìm Thần y Hoa Phương, và nghe thấy Tiêu Lập bảo chúng ta đưa Tiêu Nhược Ngu về nhà, vì thế hắn đã trở về Đinh gia trang trước và ẩn nấp trong bức tượng gỗ để thực hiện ý đồ
giết Tiêu Nhược Ngu, sau đó hắn chạy về đây”.
Long Phi thứ phản biện: “Một trợ thủ đắc lực như vậy giết đi chẳng lẽ không đáng tiếc sao?”
Thiết Hổ lắc đầu: “Nếu không giết thì sẽ lộ ra bí mật. Giá trị lợi dụng không còn, để hắn ta lại làm gì?”
Thiết Hổ dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Tên thủ hạ của ông ta cũng biết có thể bị khử để bịt đầu mối nên bản thân cũng đã đề phòng, nhưng kết
cục vẫn bị một kiếm của ông ta hạ sát. Kẻ này chắc chắn cũng là hàng cao thủ, trước khi chết vẫn đã được Đinh Hạc một đao”.
Long Phi vẫn trầm ngâm yên lặng.
Thiết Hổ nói: “Ông ta sợ không giết chết được Tiêu Nhược Ngu nên bôi cả
Băng Hồn tán lên lưỡi đao, kết cục ông ta cũng bị thương bởi chính lưỡi
đao đó, chẳng lẽ đó chính là báo ứng sao?”
Thiết Hổ ngẩng mặt lên trời nói lớn: “Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, câu nói của người xưa vẫn luôn còn hữu dụng!”
Long Phi rốt cuộc cũng lên tiếng: “Thiết huynh hình như sơ ý bỏ qua một chuyện”.
Thiết Hổ quay ngay sang chàng: “Là chuyện gì vậy?”
Long Phi nói: “Vị sư thúc này của tôi tại sao được xưng là Nhất Kiếm Câu Hồn?”
Thiết Hổ cười: “Tôi tin rằng bởi vì ông ấy ra tay ác độc, lấy mạng người khác chỉ bằng một kiếm duy nhất”.
Long Phi gật đầu: “Không sai, khi ông ấy vung kiếm, chưa ai có thể sống được qua chiêu thứ hai!”
Thiết Hổ nói: “Nếu không do ông ta ra tay ác độc, làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?”
Long Phi chậm rãi: “Đã là Nhất Kiếm Câu Hồn, tại sao tên thuộc hạ sau
khi bị một nhát kiếm vào yết hầu vẫn còn chém lại được ông ta một đao?”
Thiết Hổ lắc đầu: “Long huynh đã bỏ qua một tình tiết rồi”.
Long Phi nhìn hắn: “Huynh muốn nói đến chi tiết sư thúc ta uống nhiều rượu?”
Thiết Hổ gật đầu: “Một người uống rượu say, lúc ra tay khó mà chuẩn xác được như bình thường”.
Long Phi nói: “Nhưng vết thương lại ở sau lưng!”
Thiết Hổ nói “Một kiếm của ông ta đâm trúng yết hầu của tên thuộc hạ,
ông ta cho rằng hắn đã chết nên rút kiếm quay người lại, đó cũng là hành động tự nhiên. Tên kia hóa ra còn sống, nhân lúc ông ta quay lại mới
chém một nhát vào sau lưng”.
Long Phi cười nhỏ: “Nhưng cũng có khả năng quái nhân đó cũng âm thầm
tính toán chém một đao vào sau lưng sư thúc tôi, sư thúc tôi trong khi
bị thương đã vung tay lại đâm thủng yết hầu hắn ta”.
Thiết Hổ than một hơi: “Tôi rất hiểu tâm tư của Long huynh, Đinh Hạc rốt cuộc vẫn là sư thúc của huynh”.
Long Phi chỉ gượng cười.
Thiết Hổ nói tiếp: “Câu nói đó Long huynh cũng đã nghe thấy rồi mà!”
Long Phi chỉ còn biết lắc đầu thở dài.
Thiết Hổ nói: “Câu đó chẳng phải là nói với chúng ta sao?”
Long Phi nói “Cũng chưa chắc!”
Ihất kiể Thiết Hổ cười: “Hắn ta quen Đinh Hạc, biết rõ dưới Nhất Kiếm
Câu Hồn của Đinh Hạc thì tuyệt đối không thể sống được vậy mà vẫn mạo
hiếm chém ông ta một đao, mục đích là để chúng ta nghe thấy câu nói đó,
khiến chúng ta nghi ngờ Đinh Hạc, liệu rằng có đạo lý đó không?”
Long Phi trầm ngâm nhìn quái nhân.
Thiết Hổ hạ giọng: “Kẻ này thân thủ tuy không kém nhưng tuyệt đối không thể bằng huynh được!”
Long Phi gật gù: “Cũng có thể”.
Thiết Hổ tiếp lời chàng: “Dựa vào võ công ấy mà cũng dám mạo hiểm tính mạng để giá họa cho Đinh Hạc sao?”
Long Phi không thể nào nói lại Thiết Hổ, bởi những lời biện luận của hắn ta thực sự rất có lý.
Chàng than một tiếng, nâng Đinh Hạc đặt xuống giường tre bên cạnh, đoạn nói: “Muốn chứng minh việc này thật dễ”.
Thiết Hổ hỏi: “Là đợi Đinh Hạc tỉnh dậy sao?”
Long Phi gật đầu.
Thiết Hổ nhìn thân hình đã cứng lại của Đinh Hạc, giọng trầm đi: “Huynh cho rằng ông ta còn bao nhiêu cơ hội sống nữa?”
Long Phi nói: “Nội công của Tiêu Nhược Ngu còn không bì được với ông ấy!”
“Ý huynh là, nếu Tiêu Nhược Ngu không bị Băng Hồn tán làm tổn thương, Đinh Hạc cũng sẽ phải tỉnh dậy?”
Long Phi gật đầu: “Không sai!”
Tuy chàng tin Đinh Hạc sẽ tỉnh dậy nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.
Sắc mặt Đinh Hạc đã chuyển sang màu trắng bệch, cơ thịt bên cạnh vết
thương chuyển sang màu cá chết. Khi Long Phi nâng ông ta lên, cảm giác
không khác bê một xác chết là bao.
Chàng cũng từng tiếp xúc với Tiêu Nhược Ngu, so vẻ ngoài hai người với nhau thì Đinh Hạc bị thương nặng hơn nhiều.
Thiết Hổ cũng nhìn ra điều đó, hắn sờ vào trán Đinh Hạc rồi cau mày rút
ngay tay về: “Tiêu Nhược Ngu tuy cũng trúng Băng Hồn tán, tình hình
dường như không ác liệt đến vậy!”
Long Phi nói: “Cũng không hẳn”
“Huynh đương nhiên là phải biết nguyên nhân ở đâu chứ!”
“Ây”
“Tiêu Nhược Ngu chỉ bị trúng độc phun ra từ xa, Đinh Hạc lại bị Băng Hồn tán trực tiếp xâm nhập vào cơ thể”.
“Bất luận thế nào thì ông ấy cũng không được chết, chỉ cần ông ấy còn một hơi thở là chúng ta còn tia hy vọng”.
“Há”.
“Bệnh này có thể trị được!”
“Thần y Hoa Phương ư?”
“Tiêu Lập chẳng nhẽ lúc trước cũng đi tìm ông ta?”
“Ông ấy vốn dĩ đi tìm Hoa Phương để cứu con trai mình, bây giờ lại trở
thành người đi trả thù cho con trai mình, tạo hóa thật là trớ trêu!”
Long Phi lắc đâu: “Trước khi chưa hoàn toàn chứng minh được, Thiết huynh không nên võ đoán như vậy!”
Thiết Hổ bỗng phá lên cười: “Long huynh, Thiết mỗ là người như thế nào đến giờ mà huynh vẫn chưa rõ sao?”
Long Phi cũng cười lên, cái cười lại thập phần miễn cưỡng.
Thiết Hổ nói tiếp: “Làm người kiểu như công việc của tôi thì luôn lấy bằng chứng làm trọng”.
Hắn nhìn Đinh Hạc: “Nhưng cho đến bây giờ, tất cả câu trả lời đều nằm ở chỗ vị sư thúc này”.
Long Phi nói: “Nếu như quái nhân kia ra tay trước, thì ông ấy giết hắn chỉ là tự vệ”.
Thiết Hổ lắc đầu: “Nếu như quái nhân kia ra tay trước thì vị sư thúc này của huynh đã thiệt mạng ngay tức khắc rồi”.
Long Phi nói: “Rốt cuộc là làm thế nào để có câu trả lời nhanh nhất?”
Thiết Hổ: “Tiêu Lập vẫn chưa tìm được Hoa Phương”.
Long Phi thở dài: “Danh y như Hoa Phương lúc nào cũng có bệnh nhân đến tìm, ông ta không ở nhà cũng không có gì là lạ cả”.
Thiết Hổ: “Nếu như thực sự mà không tìm được, hoặc trở về không phải là
lúc này, huynh nghĩ xem liệu vị sư thúc này của huynh liệu có cứu được
không?”
Long Phi trầm giọng: “Cứ xem tình hình hiện nay thì độc tính của Băng
Hồn tán đó thực sự là rất lợi hại, nếu không tìm được Hoa Phương ngay
bây giờ thì e sẽ nguy đến tính mạng mất”.
Thiết Hổ nói: “Như vậy không hẳn không phải là một kiểu giải thoát”.
Long Phi cười lên: “Thiết huynh trước sau vẫn là một quan niệm ấy?”
Thiết Hổ thẳng thừng: “Muốn thay đổi quan niệm của tôi cũng không khó,
chỉ cần tìm ra chứng cứ chứng minh ông ta không phải giết người diệt
khấu là xong”.
Long Phi than thở: “Phải tìm ra lý do tại sao ông ấy làm vậy”.
Thiết Hổ lắc đầu: “Huynh không phải là con giun trong bụng Đinh Hạc, làm sao biết được tâm tư ông ta?”
Long Phi nói: “Làm như vậy đối với ông ta không có lợi ích gì!”
Thiết Hổ: “Nếu như huynh có thể nhìn ra được, đó chẳng phải là lợi ích sao?”
Long Phi băn khoăn: “Dựa vào võ công của ông ấy, nếu thật sự có tư thù
với Tiêu Lập thì có thế tìm Tiêu Lập để tự giải quyết chứ?”
Thiết Hổ nói: “Hoặc là ông ấy biết không thể đấu lại Tiêu Lập!”
Long Phi lắc đầu: “Dù là như vậy, ông ấy cũng không có lý do gì để đổ cơn thịnh nộ lên con trai Tiêu Lập!”
Thiết Hổ chợt thở dài: “Không biết được giữa Đinh Hạc và Tiêu Lập có mối tư thù gì?”
Long Phi trầm hẳn đi.
Tiêu Lập và Đinh Hạc từ chỗ thân thiết đã trở thành xa lạ, thậm chí không qua lại với nhau nữa.
Ba năm trước Bạch Tiên Quân chết, Tiêu Lập cũng không báo với Đinh Hạc một tiếng, chuyện này là có thực.
Từ việc trên có thể xem tình bằng hữu giữa hai người không còn nghi ngờ gì nữa, sớm đã đi đến chấm dứt.
Họ đã từng sánh vai vào sinh ra tử, bây giờ trở nên như vậy không thể không có nguyên nhân!
Rốt cuộc nguyên nhân là ở đâu?
Long Phi không biết nguồn cơn, nhưng cũng nghĩ rằng bên trong đó ắt xảy
ra chuyện gì rất nghiêm trọng. Từ chỗ là bạn thân thiết bỗng cắt đứt
không bao giờ qua lại, thậm chí trở thành đối địch.
Sai là ở Tiêu Lập hay Đinh Hạc đây?
Người chủ động xa lạ với Đinh Hạc là Tiêu Lập, chẳng lẽ sai là ở Đinh Hạc?
Đinh Hạc rốt cuộc là làm chuyện gì đắc tội với Tiêu Lập?
Bạch Tiên Quân, liệu có phải là vì Bạch Tiên Quân không?
Nghĩ đến Bạch Tiên Quân, một ý tưởng xuất hiện trong đầu Long Phi.
Chẳng nhẽ Đinh Hạc lại có chuyện gì mờ ám với thê tứ của Tiêu Lập?
Đinh Hạc sư thúc làm sao lại là con người như vậy?
Long Phi không nghĩ ra lý do thứ hai hợp lý hơn.
Từ tình đến thù, nhiều khi chỉ trong nháy mắt. Sự thù hận xem ra càng
ngày càng chất chứa này lẽ nào lại có nguồn gốc từ một mối oan tình?
Thiết Hổ cũng phát hiện ra thần thái khác thường của Long Phi. Hắn nhìn
chàng băn khoăn, định hỏi rồi lại thôi. Long Phi cũng không để ý gì,
trong tâm trí của chàng dường như không có sự tồn tại của Thiết Hổ.
Chàng bỗng nhiên bật cười bi phẫn.
Thiết Hổ nói ngay: “Xem ra huynh không phải hoàn toàn không biết gì?”
Long Phi thở dài: “Không biết có khi lại tốt hơn!”
Thiết Hổ vội hỏi “Rốt cuộc huynh đã đoán ra điều gì?”
Long Phi lắc đầu: “Bây giờ không phải là lúc nói ra!”
Thiết Hổ trừng mắt: “Biết mà không báo, huynh có biết phạm tội gì không?”
Long Phi nói: “Chỉ là còn một vài điều vướng mắc”.
Thiết Hổ vẫn trừng mắt song lại bật cười: “Huynh không chịu nói ra thì
ta cũng không có cách gì cả, chẳng nhẽ đem huynh đi phạt tám mươi roi”.
Long Phi nói: “Thực ra ta cũng chưa hề chắc chắn nên chưa muốn nói ra”.
Thiết Hổ: “Huynh nói ra cho ta nghe, có thể ta hiểu thông được”.
Long Phi vẫn lắc đầu: “Trước khi chưa chứng thực, việc này phải tạm thời giữ kín”.
Thiết Hổ nói: “Huynh đã trở thành con người như vậy từ khi nào vậy?”
Long Phi: “Điều này có liên quan đến danh dự của cả hai người!”
Thiết Hổ vẫn không bỏ cuộc: “Tôi là người như thế nào huynh còn không hiểu sao?”
Long Phi lắc đầu nói: “Nếu quả là sự thật ta nhất định sẽ nói, huynh phải vội gì chứ?”
Thiết Hổ lại trừng mắt: “Thực sự không còn cách nào đối với huynh!”
Long Phi chuyển ánh mắt về phía quái nhân: “Bây giờ chúng ta cùng làm rõ người nằm dưới đất kia rốt cuộc là ai?”
Thiết Hổ giật mình: “Ài, làm sao tôi lại quên chuyện này được nhỉ?”. Hắn ta lại gần nhìn kỹ quái nhân, khuôn mặt dài như thằn lằn, lấp loáng ánh xanh kỳ dị.
Thiết Hổ quay sang nhìn Long Phi: “Mặt người làm sao lại như vậy?”
Long Phi nói: “Hắn đeo mặt nạ”, đoạn cũng cúi người xuống xem xét quái nhân.
Thiết Hổ giọng ngạc nhiên “Tại sao huynh biết hắn đeo mặt nạ, ta nhìn mãi cũng không ra”.
Long Phi chăm chú xem xét khuôn mặt quái nhân: “Ta cũng chỉ nghi ngờ mà thôi!”
Thiết Hổ cũng biết tâm trạng mình hơi nặng, cười gượng nói: “Huynh cũng
đừng trách tôi, trời sinh ra tôi đã chuyên đa nghi như vậy”.
Long Phi nói: “Cho nên huynh không nên chỉ làm một chức Bổ đầu nho nhỏ như vậy”.
Thiết Hổ cười gượng.
Long Phi bắt đầu đưa tay vuốt lên mặt quái nhân.
Thiết Hổ liền nói: “Bây giờ tôi có chút khâm phục huynh rồi”.
Nói chưa dứt lời, Long Phi đã từ từ tháo bỏ bộ da thằn lằn trên mặt quái nhân ra.
Thiết Hổ giật mình: “Quả nhiên là một tấm mặt nạ!”
Đằng sau chiếc mặt nạ gớm ghiếc đó là khuôn mặt của một người bình
thường. Hơn thế nữa, khuôn mặt ấy không hề xa lạ gì đối với Long Phi.
Chàng quen người này, lại đã từng giao đấu với hắn một trận kịch liệt
trên dốc Đoạn Trường. Không phải ai khác, chính là Tư Mã Nộ.