- “Thế mới được chứ! Chẳng lẽ bao nhiêu ngày theo dõi lại chẳng thu được kết quả nào sao? Ngọc Phiến Lang Quân! Một nam tử có chiếc quạt ngọc! Lần này thì không còn lầm lạc như tại Dương gia trang nữa!”
Hắn vờ vẻ thản nhiên buông gọn một tiếng ạ, như để tỏ cho lão già biết hắn chú ý nghe câu chuyện của lão, lão mới thấy hứng, tiếp tục kể.
Vương lão đầu không cần ai hỏi cứ kể luôn :
- Tiểu tử họ Hầu đó, bề ngoài thì trông như người vào trạc hai mươi hơn, nhưng thật ra hắn còn lớn tuổi hơn thuộc hạ vì hắn luôn luôn mang mặt nạ da người, vì hắn có dáng dấp của hạng thanh niên, nên ai ai cũng lầm tưởng hắn trẻ trung lắm! Đến lão chủ nhân cũng phải lầm, hà huống kẻ khác? Có một hôm hắn sơ suất thế nào quên mang mặt nạ, thuộc hạ mới bất ngờ trông thấy gương mặt thiệt của hắn. Trời! Một gương mặt đáng tởm lạ! Không thể đếm tất cả những vết xẹo chằng chịt trên gương mặt của hắn! Thuộc hạ thoáng trông thấy liền rùng mình không dám nhìn nữa!
Bạch Thiếu Huy hỏi gấp :
- Lão chủ nhân của ngươi không biết lai lịch hắn?
Vương lão đầu đáp :
- Ban sơ, lão chủ nhân chẳng biết gì về hắn. Mãi đến sau này, người mới khám phá ra hắn là một tên dâm tặc, vì cái tánh dâm dật đó bị người khác hủy diệt dung mạo, cho nên hắn luôn mang mặt nạ thành thử ai cũng lầm hắn là một trang thanh niên, gia dĩ hắn cũng cúc xung tận tụy nên có vẻ khả ái lắm! Sau khi bị thuộc hạ bắt gặp hắn trong thực trạng rồi hắn sợ thuộc hạ mách lại với lão chủ nhân, lập tức trốn khỏi sơn môn, trước khi trốn, hắn có lấy trộm mấy pho sách quý dạy cách chế luyện độc dược cũng như giải dược. Lão chủ nhân vì cái việc đó, tức uất, sanh bệnh, người nằm liệt giương đến lúc chết! Bắt đầu từ ngày họ Hầu rời sơn môn, giang hồ có thêm một nhân vật vừa xuất hiện, lấy ngoại hiệu là Văn Hương giáo chủ!
Phạm Thù lại hỏi :
- Rồi Đường chủ chúng ta bỏ qua, không đi tìm hắn?
Vương lão đầu tiếp :
- Năm năm sau, khi Đường chủ luyện thành bản lĩnh hữu dụng thì Văn Hương giáo chủ bỗng dưng mất tích, không còn ai gặp lại hắn trên giang hồ nữa.
Phạm Thù liền nghĩ :
- “Có lẽ chĩnh là lúc Văn Hương giáo chủ gặp mẹ Hương Hương, cùng nhau ẩn nấp trong tòa địa thất! Cũng vì vậy mà giang hồ cho là lão mất tích!”
Hắn vờ gật đầu :
- À! Sự tình là như thế! Dĩ nhiên lão ấy mất tích rồi Đường chủ làm sao tìm được!
Vương lão đầu bước đến gần Phạm Thù một chút, thấp giọng hỏi :
- Đội trưởng có biết võ công của Đường chủ do ai truyền dạy chăng?
Phạm Thù ngạc nhiên :
- Ta làm gì biết được tường tận như ngươi?
Vương lão đầu càng hạ giọng thấp hơn :
- Chính vị Tổng giám Phân cung truyền cho Đường chủ đó!
Tổng giám Phân cung? Chức vị này hẳn phải cao hơn Phân cung chủ, nhưng nhân vật nào đảm nhiệm chức vụ đó?
Bạch Thiếu Huy muốn biết lắm song nghĩ khó mở miệng hỏi, chàng sợ Vương lão đầu nghi hoặc. Thế để lão cao hứng nói ra, chứ hỏi nhiều quá lão sẽ có cảm tưởng là bị hỏi cung đâm nghi ngờ, rồi không chịu khai sự thật.
Vương lão đầu cười mơn, tiếp :
- Còn một việc nữa, có lẽ Đội trưởng chưa được biết!
Phạm Thù lắc đầu :
- Tự nhiên rồi! Ta không rành việc trong Phân cung bằng ngươi, ngươi biết gì cứ nói ta nghe, đừng ngại!
Vương lão đầu làm ra vẻ thần bí, lắc lắc đôi vai rồi thấp giọng thốt :
- Nghe nói, Đường chủ của chúng ta là nghĩa nữ của Tổng giám Phân cung, từ ngày lập ra Phân cung này. Tổng giám đưa Đường chủ đến đây trao trọng trách cai quản mọi việc lớn nhỏ.
Phạm Thù biết lão đã nói hết những gì lão hiểu về Đường chủ của lão rồi, hắn khoát tay :
- Được! Ta hứa không hề thuật lại với Đường chủ những gì ngươi đã nói với ta. Cứ yên trí, hiện giờ ngươi hãy ra ngoài kia, khi nào cần, ta gọi!
Vương lão đầu miệng thì vâng mà chân còn dán chặt tại chỗ, chưa chịu quay mình bước đi, lão còn dặn dò :
- Xin Đội trưởng nhớ nhé, thuộc hạ xem Đội trưởng như người rất thân mới dám thổ lộ can trường, nếu Đường chủ hay được, thuộc hạ sẽ không còn đất dung thân đấy!
Phạm Thù mỉm cười :
- Yên trí, ta đã hứa là giữ lời, vả lại có việc gì quan trong lắm, đâu cần phải mách lại với Đường chủ?
Hắn vỗ vào vai Vương lão đầu, cười tươi tiếp nối :
- Ngươi đã có nhã ý xem ta như người thân, ta lại xem ngươi như người ngoài được sao? Lần này, bắt được hai tên gian tế, ta sẽ ghi công trọn vẹn cho ngươi, và hết lòng van xin Đường chủ cất nhắc cho ngươi nhờ!
Vương lão đầu cúi rạp mình xuống :
- Mọi sự xin nhờ Đội trưởng đề bạt, thuộc hạ quyết chẳng quên ơn.
Rồi lão điểm một nụ cười bước ra ngoài.
Loại thuốc mê của Vương lão đầu, không làm bằng chất bột thuốc đó đặt trong những bao nhỏ, dùng bao nhúng luôn trong rượu, thuốc ngấm ra nhờ vậy mà rượu không biến màu, mỗi bao nhúng được mười lần. Hiện tại Bạch Thiếu Huy lấy bao thuốc, nhúng vào một chén rượu chàng vừa rót ra, rồi cạy miệng Lục đội trưởng, đổ vào một nửa chén còn nửa chén chàng đổ vào miệng Dao Năng.
Xong việc đó, chàng nhìn Phạm Thù mỉm cười :
- Giờ thì mình đi được rồi!
Phạm Thù cười khổ :
- Kế của đại ca tuyệt vời thật, rất tiếc chúng ta chẳng hiểu gì về đường đi nước bước, luôn cả những người ở đây, tiểu đệ chỉ sợ mình bị lộ hình tích mất!
Bạch Thiếu Huy lắc đầu :
- Điều đó chẳng quan hệ gì cả. Chúng ta chỉ cần lưu ý, dè dặt từng việc, nhận xét kỹ rồi tùy cơ hành sự, thiết tưởng chúng ta cũng có thể đối phó với mọi diễn tiến bất ngờ!
Chàng bước đến cửa cao giọng nói :
- Các anh em vào đây, mang hai tên này cùng đi!
Mang hai người chỉ cần bốn đại hán cũng đủ làm công việc đó, bốn tên vâng một tiếng bước vào nhà, chia nhau khiên Lục đội trưởng và Dao Năng ra khỏi quán.
Phạm Thù sửa dáng cho thật oai, bước theo chúng. Hắn liếc mắt xem con Tiểu Bạch đang ở đâu, nhận ra nó vẫn còn ngồi nguyên dưới chiếc ghế của hắn lúc đầu, không hề bỏ đi đâu cả. Hắn khen thầm con chó rất khôn, hắn vô cùng khâm phục Hạo Thiên Cẩu có tài huấn luyện chó, biến con vật thành một cộng sự viên rất đắc lực, tiếc một điều là nó không nói được tiếng người. Nhưng không nói được, lắm lúc cũng là một cái hay chứ nói được mà bép xép như Vương lão đầu chỉ hại cho chủ nhân chứ ích gì?
Hắn khen nó thông linh vô cùng, vì vừa rồi trước khi giả vờ bị mê mang vì độc dược, hắn đã dặn nó, bất cứ sự tình xảy ra như thế nào, chỉ nằm im đừng kêu la nhúc nhích. Nó đã làm đúng như hắn dặn dò.
Hắn bước đến bên cạnh con chó, cao giọng thốt :
- Con vật này xem ra có chỗ dùng được, vậy ta mang nó cùng theo luôn về Phân cung!
Tiểu Bạch nghển cao đầu vẫy đuôi, như mừng rỡ với đề nghị của Phạm Thù.
Phạm Thù mỉm cười, quay lại phía sau, gọi to :
- Dao Năng đâu? Hãy dắt con chó này theo ta!
Bạch Thiếu Huy cười thầm, trông thấy Phạm Thù đóng kịch cũng khá lắm, chàng vâng một tiếng, bước tới tròng sợi dây da vào cổ dắt đi.
Phạm Thù hết sức khó khăn, thầm nghĩ :
- “Đi, là phải về Phân cung, nhưng Phân cung ở đâu? Làm sao đi được?”
Bạch Thiếu Huy trông thần sắc Phạm Thù, biết hắn đang lo lắng gì rồi, định thốt mấy tiếng trấn an hắn, song hắn cũng có tài ứng biến đúng lúc, hắn vẫy tay cho bọn đại hán đang chờ lịnh.
- Các anh em cứ đi trước, ta và Dao Năng đi sau, phòng ngừa bất trắc!
Tám tên đại hán vâng một tiếng, bốn tên khiêng hai mạng, bốn tên kia đi kèm hộ tống, phía sau có Bạch Thiếu Huy và Phạm Thù đoạn hậu, Tiểu Bạch đi kèm.
Từ Vinh và Dao Năng là đôi vệ sĩ của Lục đội trưởng, Dao Năng đâu thì Từ Vinh đấy, nên lúc đó Từ Vinh đi bên cạnh Dao Năng.
Loanh quanh từ chân núi theo các con đường mòn, khi lên cao, khi xuống thấp, lần lần đoàn người lên tới đỉnh.
Phạm Thù thầm nghĩ :
- “Đỉnh này có thể là Thần Nữ Phong đây!”
Con đường này phải trải qua một cây cầu trúc, qua khỏi cầu trúc, có bốn đại hán vận y phục xanh, mang đao đứng gác trông thấy Lục đội trưởng, nghiêng mình cung kính chào.
Phạm Thù nhận ra, y phục của bốn đại hán này, đồng dạng với bọn đi theo hắn, chúng cũng có mang đinh bài thêu hai chữ Thần Long như bọn đi với hắn, nhưng chẳng biết chúng thuộc đội một hay đội hai.
Hắn chỉ gật đầu chào rồi đi qua luôn.
Từ đó đi tới, con đường không còn khúc khuỷu nữa, cát trải đều, chân bước rất êm, rộng vừa đủ cho hai con ngựa sóng vó cùng chạy, con đường cát rất dài, dài từ đỉnh núi xuống chân dĩ nhiên là phía đối diện.
Đi không bao lâu, đoàn người tiến đến một khu đất rộng, có cây cao, có nhà ngang dãy dọc. Nơi đó là Phân cung Vu Sơn.
Tám đại hán đi trước, không dừng chân nơi nào cả, cứ đi thẳng đến một tòa kiến trúc to lớn.
Phạm Thù và Bạch Thiếu Huy nhận ra tòa kiến trúc đó là một ngôi miếu cổ, được sửa sang lại làm cơ sở của chúng.
Mặt trước tòa kiến trúc có ba khung cửa, khung giữa lớn hơn hai khung bên, sơn màu đỏ, lúc đó cửa đóng kín.
Cửa bên tả có hai võ sĩ vận áo xanh đứng canh, mang đao sắc, cửa bên hữu cũng có hai võ sĩ mang đao, nhưng lại vận y phục đen.
Phạm Thù a khẽ một tiếng thầm nghĩ :
- “Trông ra tình hình, thì bọn đứng bên tả thuộc Thần Long đường, bọn đứng bên hữu thuộc Thần Cơ đường”.
Hai võ sĩ đứng bên cửa tả, trông thấy Phạm Thù liền nghiêng mình chào cực kỳ cung kính.
Thế là đoàn người đã đến Phân cung Vu Sơn rồi. Đã đến nơi tất phải vào, vào là cả một vấn đề, rất có thể Phạm Thù và Bạch Thiếu Huy bị lộ hành tích.
Phạm Thù bối rối vô cùng. Nhưng chẳng lẽ về đến “nhà” lại không vào?
Hắn cố lấy can đảm, ngang nhiên bước qua ngưỡng cửa.
Bên trong là một con đường hành lang, bên tả có một dãy phòng độ bảy tám gian, có lẽ phòng ngủ của bọn thuộc hạ Thần Long đường.
Tận đầu hành lang có một cửa ngách, qua khỏi cửa ngách đó, đến một tòa tiểu viện, đến tận thềm tòa tiểu viện, tám tên đại hán mang hai tội phạm là Lục đội trưởng và Dao Năng thật dừng chân lại.
Phạm Thù dù sao cũng còn non tuổi giang hồ, chưa thuộc rành quy củ của các Bang, Hội, hiện tại hắn chẳng biết xử trí như thế nào cho hợp tình hợp lý.
Nhưng đã có Bạch Thiếu Huy, chàng nhanh mắt trông vào tiểu viện, trông thấy nơi đầu trong đại sảnh có một chiếc ghế bành, trước ghế bành có hai ghế nhỏ, trên cao một chút tại trung ương có một tấm biển nêu lồng lộng ba chữ Thần Long đường.
Nhìn tấm biển, nhìn chiếc ghế bành, chàng biết ngay nơi đây là cơ sở trị sự của Đường chủ.
Chàng dùng phép truyền âm nhập mật bảo Phạm Thù :
- Hiền đệ bước tới thềm, xưng tên, tuyệt đối không nên ngang nhiên bước vào.
Phạm Thù cảm thấy thẹn vì kiến thức không bằng Bạch Thiếu Huy. Hắn y lời chàng bước đến gần thềm tiểu viện, cao giọng báo trình :
- Thuộc hạ là Lục Trường Sinh, xuất ngoại hành sự, nay trở về Phân cung, xin phục lịnh Đường chủ!
Hắn vừa buông dứt câu nói, từ bên trong một thiếu nữ vận áo xanh bước ra thốt :
- Lục đội trưởng hãy vào đại sảnh chờ một chút, cho tiểu tỳ thông báo với Đường chủ.
Phạm Thù bước vào đại sảnh, vòng tay :
- Làm nhọc cô nương, tại hạ hết sức áy náy!
Thiếu nữ áo xanh rót một chén trà, mang đến, đoạn tiếp :
- Lục đội trưởng dùng trà, chờ một chút nhé!
Thiếu nữ đặt chén trà lên bàn, trước chiếc ghế thứ nhất.
Chàng thầm nghĩ :
- “Nàng đặt chén trà nơi đó, tức là mình thuộc đội thứ nhất, và chiếc ghế đó hẳn là dành cho mình. Mình cứ ngồi, chắc chắn chẳng sai lầm đâu!”
Hắn liền ngồi vào chiếc ghế đó.
Hắn ngồi xuống xong, thiếu nữ lại cúi đầu chào và lui vào trong.
Không lâu lắm, một người từ trong bước ra, người đó có gương mặt dài, ốm, vận chiếc áo xanh tay cầm một chiếc quạt nan bằng ngọc, thần thái hết sức văn nhã.
Phạm Thù đã nghe Dao Năng tiết lộ tại quán, Đường chủ họ Hàn, tên Khuê, ngoại hiệu Ngọc Phiến Lang Quân, hiện tại người này cầm chiếc quạt, như vậy đúng là Đường chủ rồi, mà Đường chủ là Ngọc Phiến Lang Quân Hàn Khuê rồi!
Hắn đứng lên, nghiêng mình cung kính thốt :
- Thuộc hạ xin bái kiến Đường chủ!
Song phương đứng cách nhau không xa lắm, Phạm Thù nhận thấy đôi mắt của Đường chủ sáng lạ lùng, ẩn ước có sát khí lành lạnh.
Hắn lại nghĩ :
- “Tên này không phải tay hiền, mình phải cẩn thận mới được!”
Ngọc Phiến Lang Quân đưa mắt nhìn ra bên ngoài một thoáng đoạn cất giọng lạnh lùng :
- Lục đội trưởng tân khổ quá! Có lẽ đã bắt được hai tên đó rồi chứ?
Y vừa thốt vừa bước đến chiếc ghế bành, ngồi xuống.
Phạm Thù vâng một tiếng :
- Thuộc hạ may mắn thành công trong sứ mạng do Đường chủ giao phó!
Ngọc Phiến Lang Quân Hàn Khuê tiếp :
- Ngươi có hỏi tên họ chúng chăng?
Phạm Thù lắc đầu :
- Không. Chúng chỉ cho biết là thừa lúc rỗi rảnh, đến đây với mục đích du sơn ngoạn cảnh, chúng muốn lên đỉnh Thần Nữ Phong, sau đó chúng bị đánh thuốc mê, đến bây giờ chưa tỉnh!
Ngọc Phiến Lang Quân rùn vai :
- Chúng bị hạ mê dược dễ dàng như thế à?
Phạm Thù cảm thấy mồ hôi lạnh rịn ở lòng bàn tay, tuy nhiên hắn bình thản đáp :
- Thoạt đầu, bọn thuộc hạ ẩn mặt, để cho một Vương lão đầu tiếp chúng, hạ Nhập Khẩu Mê vào trà, cho chúng uống, chất trà đắng quá, chúng không uống, bắt buộc Vương lão đầu phải thuyết phục chúng dùng rượu, đến lúc đó mới bị hạ mê dược.
Hắn nhờ Bạch Thiếu Huy chỉ dạy cách thức biến giọng nói và nhại đúng với người mình giả mạo, nên hắn đóng vai Thiên Lang Sát Lục Trường Sinh cũng khá lắm, dù sao thì hắn cũng thấy khó khăn vô cùng, vì phải giữ gìn ý tứ từng ly từng chút.
Ngọc Phiến Lang Quân hừ lạnh :
- Bảo chúng đưa hai tên đó vào đây!
Phạm Thù kêu khổ, thầm nghĩ :
- “Nguy rồi! Y muốn tự hỏi cung, như vậy tất phải làm cho hai tên đó tỉnh lại, chúng tỉnh lại là hắn và Bạch Thiếu Huy lộ hình tích mất! Thế này mình phải tiên hạ thủ vi cường rồi!”
Nghĩ như vậy rồi, Phạm Thù liền quay mình ra hướng bên ngoài dõng dạc gọi :
- Các anh em đâu, mang chúng vào đây!
Vừa lúc đó Bạch Thiếu Huy dùng phép truyền âm nhập mật bảo hắn :
- Phạm đệ hãy bình tĩnh! Nếu chưa phải lúc cần thiết tuyệt đối không nên vọng động!
Bốn đại hán, theo lịnh của Phạm Thù, khiên Lục đội trưởng và Dao Năng vào, đặt chúng xuống nền, nghiêng mình chào Đường chủ rồi lui ra ngoài!
Ngọc Phiến Lang Quân quắc mắt nhìn cả hai nằm bất động, lâu lắm không nói tiếng nào.
Phạm Thù biết Đường chủ là tay lợi hại, ngầm chuẩn bị, đôi tay nắm chặt giấu trong hai ống tay áo, mặt ngoài giữ vẻ trầm tĩnh, bên trong ngưng tụ chân khí, vận dụng đủ mười thành công lực, sẵn sàng ứng phó mọi diễn tiến.
Thời khắc trôi qua, trầm trọng, không gian lắng đọng khó thở vô cùng.
Đường chủ nhìn cả hai một lúc, tự lẩm nhẩm :
- Kỳ quái thật, ta chưa từng trông thấy hai tên này!
Phạm Thù thốt nhanh :
- Chúng từ Xuyên Tân đến đây, thuộc hạ theo sát, tuyệt đối không lầm người!
Ngọc Phiến Lang Quân trầm giọng :
- Dù chúng là ai cũng mặc, đã lọt vào vùng Thần Nữ Phong là phải bị xử tử.
Đột nhiên y đưa tay lên, phóng ra hai đạo chỉ phong, nhắm đúng tử huyệt của Lục đội trưởng và Dao Năng.
Phạm Thù ghê sợ sự tàn ác của Đường chủ, giết người không chớp mắt, không lý do chính đáng, nhất là không hỏi han một lời!
Nếu y muốn hỏi, cứ làm cho cả hai tỉnh lại, điều đó có khó khăn gì?
Tuy nhiên, y giết chết Lục Trường Sanh và Dao Năng, là có lợi cho hắn và Bạch Thiếu Huy, hắn phải mừng hơn là tiếc thương cho chúng.
Hắn vờ kinh hãi, hỏi một câu :
- Đường chủ không hỏi cung chúng!
Chừng như Ngọc Phiến Lang Quân không thích nói nhiều, y không lưu ý đến câu hỏi của Phạm Thù, lạnh lùng thốt :
- Bảo bọn thuộc hạ mang hai xác chết đó ra ngoài. Còn các ngươi, chắc phải nhọc mệt lắm, phần việc tuần phòng đêm nay, hãy để cho bọn nhị đội Tôn Nhất Phương làm cho!
Buông dứt câu nói, y đứng lên lui vào hậu sảnh.
Phạm Thù thở phào nhẹ nhõm, việc lo ngại đầu tiên tại Phân cung, kể như đã qua rồi, hắn vâng một tiếng với theo Ngọc Phiến Lang Quân, đoạn bước ra cửa quát :
- Vào đây mấy tên mang chúng đi!
Bốn đại hán bước vào khiêng hai xác chết trở ra.
Phạm Thù vẫy tay cho bốn đại hán còn lại ra lịnh :
- Đường chủ cho phép, các ngươi hôm nay nghỉ ngơi, còn Dao Năng và Từ Vinh thì theo ta, ta có việc sai khiến!
Đợi cho bốn đại hán đi rồi, Bạch Thiếu Huy nhìn Từ Vinh trầm giọng :
- Đi chứ! Đội trưởng có việc phân phó chúng ta thi hành, sao ngươi còn đứng đó?
Cả hai không biết đường, tự nhiên phải để cho Từ Vinh đi trước.
Từ Vinh cấp tốc chuyển mình, bước đi ngay. Bạch Thiếu Huy theo sát hắn, Phạm Thù đoạn hậu.
Ra khỏi Thần Long đường, theo con đường hành lang thẳng đến cửa tả, ra ngoài cũng theo hướng tả, đến một tòa tiểu viện khác, tòa tiểu viện đó có ba gian phòng, không rộng lắm.
Phạm Thù lại nghĩ :
- “Nơi đây là cơ sở của Thiên Lang Sát Lục Trường Sanh nếu y có vợ con thì thật là khó xử!”
Phía trước Từ Vinh và Bạch Thiếu Huy đã vào nhà rồi. Bỗng từ bên hữu, một giọng nói nhỏ khô khan vọng ra :
- Lục lão ca đã về đấy à?
Tiếp theo câu nói, một gương mặt vàng xuất hiện có đôi mày ngắn lông, giữa đôi mày có vết xẹo đao trông như một con mắt thứ ba, vận chiếc áo màu xanh.
Phạm Thù chợt tỉnh ngộ, chưa kịp nói gì, Từ Vinh đi đầu đã cất tiếng chào :
- Thuộc hạ kính mừng Tôn đội trưởng.
Thì ra Phạm Thù nhận được đối phương là Tôn Nhất Phương, ngoại hiệu Tam Nhãn Thần, Đội trưởng đệ nhị đội trong Thần Long đường, dưới quyền sai khiến của Ngọc Phiến Lang Quân.
Bạch Thiếu Huy đóng vai Dao Năng cũng nghiêng mình chào như Từ Vinh đã làm.
Phạm Thù bước tới vòng tay điểm nụ cười, thốt :
- Tiểu đệ đã về đây, Tôn huynh vẫn ăn ngon ngủ kỹ chứ!
Tôn Nhất Phương bật cười ha hả :
- Tự nhiên rồi! Đệ ăn ngon ngủ kỹ, trong khi Lục huynh tân khổ, kể ra cũng chẳng khoái gì! Huynh xuống núi lần này, học đâu được cái lối khách sáo hơi lạ đấy? Chừng như ăn nói văn hoa hơn trước!
Y không đợi Phạm Thù đáp tiếng nào, tiếp nối ngay :
- Lão ca xuất ngoại hành sự lại trở về nhanh thế, chắc đã thành công chứ?
Phạm Thù giật mình, đoán là đối phương có nghi ngờ gì đấy, nên mới hỏi như vậy, hắn gật đầu thốt :
- Mọi việc đều nhờ Vương lão đầu làm hộ, thành ra khỏi phí lực và phí thì giờ nên trở về sớm!
Giọng nói của Lục Trường Sanh nghe ồ ồ như tiếng thác nước đổ xuống triền. Phạm Thù cố gắng nhại theo, nhưng khó làm cho giống hệt nổi.
Tam Nhãn Thần Tôn Nhất Phương đưa tay vỗ vai Phạm Thù, cười lớn :
- Nghe nói hai tên đó đã đánh bại bọn hòa thượng Thiếu Lâm, vậy mà lão ca bắt được chúng, đáng phục lắm!
Phạm Thù nghe cái vỗ vai đó khá mạnh, hắn cau mày, nhưng lấy lại thản nhiên liền, cười nhẹ đáp :
- Thì... mình cứ cố gắng hết sức mình, thi hành lịnh thượng cấp, may mà thành công...
Hắn đổi đề, đổi luôn giọng :
- Đường chủ vừa bảo, việc tuần phòng đêm nay, do Tôn huynh đảm nhận đấy!
Tam Nhãn Thần kinh ngạc :
- Lục lão ca đừng đùa chứ! Đêm nay đúng là phiên của lão ca mà!
Phạm Thù chỉnh sắc mặt :
- Đường chủ vừa đích thân bảo với tiểu đệ như vậy! Đêm nay, đệ nhất đội được nghỉ, bù lại công tác vừa rồi, để cho đệ nhị đội của Tôn huynh thay thế. Nếu Tôn huynh không tin, cứ hỏi Đường chủ.
Tam Nhãn Thần cười khanh khách :
- Được rồi, được rồi! Nếu có lịnh Đường chủ tiểu đệ phải tiếp phiên chứ sao! Đệ nhất đội cực khổ, vất vả, thì đệ nhị đội phải thay, đó là lẽ đương nhiên mà!