Hắc Thánh Thần Tiêu

Chương 49: Thoát hiểm trong đường tơ

Chàng đã phát hiện ra Tử Vi đàn chủ bị song kiếm của địch thủ chém mấy nơi trên thân hình, riêng ở vai tả thì một mũi đồng châm còn cắm sâu vào da thịt chưa kịp rút ra.

Nhận xét kỹ chàng trông thấy Đàn chủ chiến đấu hăng say khí thế hùng dũng, song đó là khí thế của một đường dây cung kéo thẳng, chỉ cần nhích mạnh một chút nữa là đứt liền.

Cuộc chiến giữa song phương kéo dài qua mấy chiêu thức nữa, Tử Vi đàn chủ trầm giọng quát :

- Dừng tay!

Kiếm Sát Phùng lão tà liền thu song kiếm về bật cười khanh khách :

- Bé con! Ngươi đủ sức tiếp nhận một trăm hai mươi chiêu của lão phu, quả thật là một tay hy hữu trong võ lâm đó. Theo quy củ năm xưa, phàm kẻ nào chịu đựng nổi trăm chiêu của lao phu, kẻ đó được lão phu xem như một kiếm hữu.

Phùng lão tà dừng lại một chút rồi tiếp :

- Nhưng đêm nay thì tình thế đổi khác, cái quy củ năm xưa cũng đổi theo. Lão phu có ý tìm người trong Bách Hoa cốc lại gặp được người rồi, dù cho người đã tiếp hơn trăm chiêu của lão phu, người vẫn phải đi theo lão phu như thường lệ. Tuy nhiên nếu người thực hiện được điều kiện này, lão phu sẽ không buột người buông kiếm chịu trói, trái lại còn để cho người ra đi thong thả.

Tử Vi đàn chủ bĩu môi :

- Điều kiện đó như thế nào?

Kiếm Sát Phùng lão tà cười lớn :

- Ngươi phải tiếp đủ một trăm tám mươi kiếm của ta! Hiện tại chỉ còn sáu mươi chiêu nữa thôi! Ngươi có làm nổi điều đó chăng?

Tử Vi đàn chủ nhếch môi cười mỉa, sang kiếm qua bên tả, còn tay hữu thì đưa vào mình lấy ra một viên thuốc bọc sáp hai ngón bẻ lượt sáp bên ngoài cho viên thuốc vào miệng nuốt ngay.

Nuốt viên thuốc khỏi yết hầu, Đàn chủ lạnh lùng hét to :

- Phùng lão tà! Ngươi cứ xuất thủ.

Phùng lão tà lộ vẻ kinh dị gật đầu.

- A! Người có cảm đảm! Được rồi!

Đứng nơi cội cây gần đó, Hắc Thủ Đồ Phu đột nhiên quát lớn :

- Hãy khoan!

Kiếm Sát Phùng lão tà trừng mắt nhìn về hướng đó :

- Lão Đồ! Ngươi muốn gì?

Hắc Thủ Đồ Phu trầm giọng :

- Ngươi đã đánh nhau bằng thích rồi chứ gì? Hiện tại phải đến lượt bọn ta!

Phùng lão tà sừng sộ :

- Tại sao lại phải luân phiên đến các người? Vô lý! Đừng mong vô ích!

Hắc Thủ Đồ Phu lại quát :

- Ngươi nói thế là nghĩa làm sao?

Phùng lão tà hừ một tiếng :

- Còn nghĩa gì nữa? Ta nói thế mà người nghe không thông à?

Hắc Thủ Đồ Phu lắc đầu :

- Thông làm sao được với câu nói hồ đồ của người?

Phùng lão tà vụt bật cười ha hả :

- Lão phu bắt buột phải giải thích cho người nghe đây! Người này đã bị chính lão phu chặn lại, mà lão phu thì có ý tìm bọn trong Bách Hoa cốc, đương nhiên y là con mồi của ta, người có tư cách gì mà ta phải luân phiên cho người chứ? Huống chi ta với y có giao ước với nhau, nếu y tiếp đủ một trăm tám mươi chiêu kiếm của ta, y sẽ được phép ra đi thong thả. Nhất định không một kẻ nào ngăn trở y được. Ngược lại nếu y không tiếp nhận đủ số chiêu kiếm, y sẽ phải theo ta mà đi bất cứ nơi nào tùy ta.

Ngồi dựa cội cây Ác Cái Tiền Bình chen lời :

- Đó có phải là một quy củ không? Ai đặt ra quy củ đó?

Phùng lão tà rùn vai :

- Quy củ hay không tùy người hiểu, có điều ta với y đã ước định như vậy rồi, không thể nào khác hơn!

Ác Cái Tiền Bình cười lớn :

- Ngươi với y ước định, thì điều kiện chỉ ràng buộc hai người thôi, bọn ta có cần gì phải tôn trọng. Sự ước định đó không liên can gì đến bọn ta cả! Đã không tôn trọng, ta có quyền làm ngược lại ước định của hai người như thường!

Hắc Thủ Đồ Phu cao giọng phụ họa :

- Đúng vậy! Đúng vậy! Chính bọn ta cũng vì y mà đến đây, nào phải chỉ có một người đâu!

Phùng lão tà hét lớn :

- Đừng lôi thôi gì cả. Ta nói thế nào là hành động thế ấy! Các người hẳn có ý muốn phỗng tay trên ta phải không! Đợi ta dọn cỗ sẵn rồi là vào ăn sao chớ!

Hắc Thủ Đồ Phu cười ha hả :

- Nào ai cần gì đợi người quần y cho mệt rồi mới ra tay! Bọn ta kém người sao? Cho người biết bọn ta đã đến đây trước người lâu lắm rồi!

Phùng lão tà xì một tiếng :

- Đã đến trước sao không xuất thủ? Các người muốn xem cuộc chiến để khảo cứu kiếm pháp của ta chăng?

Hắc Thủ Đồ Phu hừ lạnh :

- Đừng khoác lác gì cả! Chúng ta cứ so tài cho biết ai hơn ai kém, nhất định con mồi đó phải về tay bọn này, lão Phùng đừng nuôi ảo mộng vô ích.

Lão vây tay :

- Vào! Vào đi! Ta cùng người trao đổi mấy chiêu ngay đi! Ai thì sợ người chứ ta thì chẳng xem người ra gì cả!

Ác Cái Tiền Bình vội chặn :

- Hãy khoan, lão Đồ! Cứ để cho lão Phùng chiến đấu với tên đó, đợi lúc lão bị đánh bại, lão sẽ câm họng như thường!

Phùng lão tà bị chạm mạnh tự ái, râu tóc dựng ngược gầm lên như thú bị thương :

- Bại! Ta bại thì còn trời đất gì nữa! Năm sáu mươi năm dài luyện kiếm, ta lại bị một tiểu tử vô danh đánh bại à? Đừng mong có việc đó!

Bạch Thiếu Huy nghe họ đối đáp với nhau, biết ngay họ đến đây không cùng mục đích với nhau, bất quá họ cùng đeo đuổi một mục tiêu rồi ngẫu nhiên gặp nhau tại nơi đây, gặp rồi lại không chịu nhường nhau. Rất có thể họ sẽ khai diễn ác đấu với nhau cũng nên!

Tử Vi đàn chủ thấy họ cứ lôi thôi mãi, nóng nảy hét to :

- Kẻ nào muốn cứ vào! Bổn tòa chấp cả ba đấy, vào một lượt càng hay, bổn tòa khỏi phí công hạ từng người một!

Phùng lão tà thốt :

- Chúng nói gì mặc chúng! Ngươi đừng để ý, cứ giao đấu với lão phu! Đủ số rồi, người sẽ được thong thả ra đi, nếu kẻ nào ngăn trở sẽ có lão phu đây!

Hắc Thủ Đồ Phu cười hăng hắc :

- Vị tất người đã làm gì được bọn ta mà dám lớn tiếng đảm bảo cho y?

Phùng lão tà nghiêm giọng :

- Ta không có thì giờ tranh biện dông dài với người. Nếu không phục hay chờ một chốc nữa đi, rồi có muốn trổ tài cũng không muộn.

Lão hướng sang Tử Vi đàn chủ :

- Vào đi! Lão phu nhường cho người xuất thủ trước đấy!

Tử Vi đàn chủ không đợi lão giục lần thứ hai, vung cánh tay quét thanh trường kiếm một vòng, bất thình lình chọc kiếm vào yết hầu Phùng lão tà.

Nhìn qua thế kiếm, Phùng lão tà nhận xét nội lực của Đàn chủ hùng mạnh vô cùng, không kém lão chút nào cả. Lão hết sức kinh ngạc thầm nghĩ :

- “Hắn đã bị một mũi đồng châm nơi vai, hắn lại bị thương nơi đùi, nơi ngực máu chảy khá nhiều, lại giao đấu với ta trên một trăm chiêu, công lực của hắn phải kém giảm quan trọng chân khí tiêu hao phần lớn, không cần kế tục như ý muốn, thế tại sao bỗng nhiên hắn lại quật khởi mạnh mẽ như thế?”

Hai tay lão cũng vung lên, vũ lộng hai thanh kiếm một công một thủ.

Tử Vi đàn chủ vội rút thanh kiếm về đảo bộ tránh né thế phản công của đối phương, rồi hoành chân lướt tới công tiếp một chiêu thứ hai. Chiêu kiếm đó Đàn chủ quét ngang hông Phùng lão tà.

Không chậm trễ Phùng lão tà uốn người qua một bên đồng thời trường kiếm từ bên tên chém xuống, quyết đánh bật thanh kiếm của Đàn chủ vuột khỏi tay.

Nhưng Đàn chủ đã rút kiếm về, tránh va chạm vào kiếm địch đồng thời biến sang chiêu khác.

Phải công nhận kiếm pháp của Tử Vi đàn chủ đã luyện đến mức hỏa hầu, trong chớp mắt y xuất phát đúng năm chiêu, hết sức thần tốc.

Năm chiêu đó vừa trầm vừa mạnh, rít gió vù vù kiếm quang như điện nhoáng, khí thế cực kỳ ác độc.

Phùng lão tà không chịu kém vũ lộng đôi kiếm vun vút, song không sao nhượng bộ bên nào.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Tử Vi đàn chủ đã khôi phục công lực nguyên vẹn, như không hề tổn thương phần nào nhỏ nhặt. Chừng như sinh lực của Đàn chủ, còn dồi dào hơn trước! Tại sao? Có một sức nhiệm màu nào đột nhiên xâm nhập vào người Đàn chủ, khiến Đàn chủ quật cường hung mãnh đến thế?

Làm lão Phùng lão tà cũng phải xám mặt và nếu sơ hở một chút là bị thương ngay dưới những thế kiếm như vũ bão của Đàn chủ.

Đứng bên ngoài, Hắc Thủ Đồ Phu cũng phải sửng sốt, không thể tưởng có được sự biến đổi lạ kỳ như thế, ngồi tại gốc cây Ác Cái Tiền Bình cũng giương to mắt theo dõi diễn tiến.

Riêng Bạch Thiếu Huy thoạt đầu thì chàng còn lạ nhưng sau đó chàng thức ngộ được ngay.

Là dưỡng tử của một danh y, được hắc bạch lưỡng đạo nể trọng, tuy chuyên luyện võ công, Bạch Thiếu Huy vẫn được nghĩa phụ truyền cho y học, chàng biết rõ cái sức nhiệm màu hiện tại giúp cho Đàn chủ quật khởi mãnh liệt, là do viên thuốc y vừa uống. viên thuốc đó hẳn thuộc loại kích thích công hiệu vô cùng, biến con người đang suy nhược trở thành một tay vũ dũng phi phàm, song công hiệu đó chỉ phát hiện một thời gian ngắn, nó có lợi cấp thời, nhưng nó lại có cái hại lớn lao, làm tiêu hao phần chân khí còn lại mau chóng, khi thuốc không còn công hiệu nữa, thì con người trở lại suy nhược gấp hai có thể rất nguy hại đến cho bản thân.

Rất có thể Tử Vi đàn chủ biết vậy, đã biết mà còn dám dùng, là lâm vào bất khả kháng khi bị dồn vào cảnh chết, ai cũng phải chọn cái chết có danh dự hơn.

Thà rằng mượn chất thuốc kích thích, gia tăng nội lực xoay chiều cục diện trận chiến tạo phần thắng cho mình cứu gỡ danh dự cho khỏi hoen ố rồi sau đó có chết vì thuốc, ầm thầm mà chết, cũng vui cho.

Song phương càng lúc càng hiển lộng tuyệt kỹ vung kiếm ào ào, kiếm khí bốc lạnh rợn người kiếm ảnh chớp lên như điện nhoáng liên tục, những cành cây lá gần đó bị kiếm phong quét vùn vụt, cành gẫy răng rắc lá đổ tả tơi.

Đánh mãi, đánh mãi Phùng lão tà vẫn không áp đảo nổi đối phương, bất giác lão sôi giận quát to một tiếng, sử dụng ngay chiêu thức “Phong Lôi Giao Kích”, trong Phong Lôi kiếm pháp của lão, đoản kiếm tung ra trước, tiếp theo là trường kiếm từ bên trên chém xả xuống.

Tử Vi đàn chủ vội né sang một bên, tránh đường kiếm đoản, đồng thời hất mũi kiếm lên, chặn thế kiếm của Phùng lão tà.

Xoảng!

Hai thanh trường kiếm chạm nhau, lửa bắn ánh kiếm của một vùng tại cục trường, song phương cùng lùi lại mấy bước.

Thực ra Phùng lão tà có công lực tu vi thâm hậu hơn Tử Vi đàn chủ một bậc, sở dĩ lão cũng chấn dội như Đàn chủ là vì lão từ bên trên đáp xuống, chưa đặt chân giữ tấn, trong tư thế lơ lửng, lão không thể giữ vững thân hình nổi.

Vì dùng quá sức mạnh sau khi lùi lại, Tử Vi đàn chủ đứng thở dốc, máu lại rỉ từ những vết thương, nơi vai tả mũi đồng châm còn căm nguyên tại chỗ, nhói mạnh vào thịt làm y nghe đau đớn vô cùng.

Y giương mắt nhìn trừng trừng, Phùng lão tà không nghĩ sao đột nhiên vọt tới cử kiếm công liền.

Xuất phát chiêu công tối hậu đó, Đàn chủ đã làm cho Phùng lão tà kinh hãi không ít, đúng là một sự kiện hết sức lạ lùng trên chỗ tưởng của lão. Suốt mấy mươi năm ngang dọc trên giang hồ mỗi lần lão thi triển chiêu “Phong Lôi Giao Kích” là mỗi lần địch thủ phải mất mạng, cũng phải tiện một cánh tay. Lão có thành kiến là chiêu đó phát ra, cầm chắc là địch phải bị loại khỏi vòng chiến. Huống chi hiện tai y vận dụng đến bảy thành công lực khí thế tất nhiên phải phi thường.

Vậy mà đối phương vẫn hóa giải được, chẳng những thế lại còn phản công lại.

Đối phương không hề bị chiêu kiếm “Phong Lôi Giao Kích” làm tâm trí sôi trào đảo ngược, đối phương không cần điều tức khôi phục chân nguyên! Lão suýt mất cả tin tưởng nơi mình.

Tuy nhiên lão chưa bại thì lão còn cao ngạo, lão chỉ tưởng Đàn chủ liều lĩnh tột độ, nên vừa vung kiếm đón chặn vừa quát :

- Tiểu tử kia! Thương thế của người ...

Tử Vi đàn chủ thu nhanh kiếm về tránh va chạm hừ lạnh một tiếng :

- Đừng nói nhiều vô ích! Còn bốn mươi hai chiêu nữa, hãy xuất phát nốt cho nhanh, người đi đàng ngươi, ta đi đàng ta! Này! Tiếp chiêu của ta đây!

Y lại phát kiếm sang công đối phương.

Phùng lão tà không ngờ Đàn chủ còn hung mãnh đến thế, lão bật cười hắc hắc :

- Khá lắm! Khá lắm! Ta hãy xem người còn bao nhiêu công lực cho biết!

Một tiếng xoảng vang lên, kiếm chạm ngay bật muôn ngàn tia lửa, Tử Vi đàn chủ cắn răng, vận công giữ tấn, thân hình bất động. Qua phút giây rung khiếp vừa kìm hãm lại được, Đàn chủ lại nhoài người tới thanh trường kiếm vút theo liền.

Cả hai quần nhau một lúc nữa, ba thanh kiếm một ngắn hai dài đảo lộn tung hoành, như ba con rồng vùng vay trong không gian, gió bốc thành trốt.

Một chiêu qua, một chiêu nữa qua, một lúc sau Phùng lão tà bật cười ha hả :

- Đủ số rồi! Tiểu tử! Ngươi cứ đi! Thong thả mà đi!

Tử Vi đàn chủ không nói năng gì cả, quay người hướng ra đường cái, phóng mình vút đi.

Hắc Thủ Đồ Phu hét lớn :

- Đứng lại đó!

Vừa hét lão vừa rời tàng cây định đuổi theo.

Nhưng Phùng lão tà đã bước tới, thủ trường kiếm trước ngực trầm giọng quát :

- Lão Đồ! Đừng chọc giận ta! Hãy đứng im!

Hắc Thủ Đồ Phu rít lên :

- Phùng lão tà người định động thủ với ta?

Ác Cái Tiền Bình vớ lấy chiếc gậy đuổi chó cầm tay, đứng lên :

- Bọn ta chờ đợi hơn nửa ngày trời, phần người đã dứt khoát xong với hắn, thì đến lượt bọn ta chứ? Tại sao người trở ngăn?

Phùng lão tà trầm giọng :

- Đừng nói nhảm! Ta với hắn đã thỏa thuận như thế rồi, không ai được làm khó dễ hắn!

Bạch Thiếu Huy thấy Đàn chủ thoát đi rồi, chàng không còn chậm trễ được nữa, len lén rời khỏi tàng cây, bất thình lình phóng chân chạy như bay.

Nhưng Phùng lão tà đã kịp trông thấy quát to :

- Kẻ nào đó?

Như cái móng bạc chớp lên, lão đã nhoài người vung kiếm vọt tới chặn đầu chàng.

Bạch Thiếu Huy cấp tốc cử Trúc tiêu đánh thốc từ dưới lên trên.

Một tiếng xoảng rợn người vung dội trường kiếm của Phùng lão tà bật dội lại.

Nhanh như chớp Bạch Thiếu Huy né qua một bên, chạy luôn.

Tuy hất được thanh kiếm của Phùng lão tà, Bạch Thiếu Huy nghe cánh tay mình tê dại, chàng hết sức hãi hùng, thầm phục công lực của lão quả hùng mạnh vô tưởng.

Chàng giở hết tốc lực chạy đi, không dám quay đầu lại.

Phía sau lưng chàng, có tiếng cười sang sảng vang lên, kế tiếp là tiếng quát tháo ầm i, rồi tiếng vũ khí chạm nhau. Chàng biết ngay là ba tên đại ác đã khai diễn kịch chiến với nhau rồi. Họ bận giao đấu với nhau dĩ nhiên không có ai đuổi theo chàng.

Chàng thấy vững tâm phần nào, song không dám chậm chân bởi Đàn chủ đã chạy khá xa rồi, chàng sợ không theo kịp.

Trong khoảnh khắc chàng đã vượt hơn mười dặm đường, nhìn ra phía trước, chàng thấy thấp thoáng một bóng người, bóng đó cúi gầm đầu chạy đi có vẻ gấp rút lắm.

Vì khoảng cách còn khá xa, phần bóng đen lơ mơ, chàng không thể nhận định bóng đó một cách rõ rệt, nhưng chàng nghi ngờ bóng đó chính là Tử Vi đàn chủ, bởi đêm đã xuống khuya lắm rồi, còn ai bận lo việc gì mà độc hành trên đường vắng một cách khẩn cấp thế này.

Bạch Thiếu Huy vận dụng hết tốc lực đuổi theo, khoảng cách dần thu hẹp, cuối cùng chàng đã thấy rõ bóng người chạy phía trước.

Bóng đó đúng như chàng ức đoán, chính là Tử Vi đàn chủ.

Chàng mừng rỡ vô hạn vội kêu lên :

- Đàn chủ! Đàn chủ! Xin Đàn chủ chậm chân chờ tại hạ!

Tử Vi đàn chủ nghe gọi, dừng chân quay đầu lại, hoàng tay thủ trường kiếm trước ngực, quắc đôi mắt sang nhìn về phía chàng.

Có lẽ y ngờ là đối phương đuổi theo chứ không thể tin được là một kẻ trong Bách Hoa cốc gọi y, chính mắt y đã trông thấy tất cả bọn danh thủ trong đoàn quân áo tím bị địch bắt sống hết cả kia mà.

Bạch Thiếu Huy chạy trờ tới, bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu của Đàn chủ, lộ hẳn vẻ căm hờn oán độc, ánh mắt đó giống như mắt thú dữ bị thương, chỉ chực chờ tóm được kẻ địch là hạ sát mới hả.

Bạch Thiếu Huy kinh hai dừng chân trước mặt Đàn chủ vòng tay nghiêng mình thốt :

- Tại hạ tham kiến Đàn chủ!

Tử Vi đàn chủ trố mắt nhìn sững chàng một lát, đoạn hỏi :

- Ngươi là số hiệu mười chín?

Bạch Thiếu Huy gật đầu :

- Chính tại hạ!

Đàn chủ buông thong tay kiếm xuống thở dài :

- Chỉ còn một người thôi à?

Những thớ thịt trên mặt Đàn chủ giật giật, thoạt đầu nhẹ, dần dần mạnh, rồi thân hình chao chao đột nhiên mửa vọt ra một búng máu, đôi chân quờ quạng chực ngã.

Bạch Thiếu Huy hoảng hồn cấp tốc bước tới, dang tay ra định đỡ lấy thân hình Đàn chủ.

Đàn chủ vừa chống kiếm xuống đất cố giữ vững thân hình vừa hét :

- Đừng động đến mình ta!

Y có tánh khí cao ngạo quá, dù đang lúc bị thương nặng, cũng không muốn tỏ ra suy nhược trước mạt thuộc hạ.

Bạch Thiếu Huy giật mình hai tay dang ra dở chừng chàng để nguyên như vậy, không đưa tới mà cũng không rụt về.

Chừng như Đàn chủ quá kiệt sức, tay kiếm chống xuống đất quá yếu, phần gắng gượng hét lên mấy tiếng, khí lực tiêu tan, không thể trì nổi thân hình, buông kiếm ngã nhào.

Bạch Thiếu Huy chồm tới bất chấp Đàn chủ có thuận ý hay không, đưa tay cúi xuống bế xốc Đàn chủ lên.

Đôi mắt nhắm nghiền Đàn chủ đã bất động.

Bạch Thiếu Huy giữ Đàn chủ trong tay gọi gấp :

- Đàn chủ! Đàn chủ có sao không?

Tử Vi đàn chủ đã hôn mê, cón đáp làm sao được? Nếu không hôm mê, y đã quở mắng chàng mò vào người, chàng còn hỏi gì khác?

Bạch Thiếu Huy cau mày kềm một tay giữ thân hình Đàn chủ, tay kia ấn vào cổ tay y nghe mạch.

Mạch vẫn còn nhảy nhưng rất yếu, lại không được liên tục.

Chàng chợt tỉnh ngộ :

- Đúng là hậu quả của viên thuốc kích thích đã gây ra tình trạng này, khi chất thuốc tiêu tan, thì chân khí cũng theo. Thảo nào mà Đàn chủ không đủ sức chi trì, đến nỗi phải ngã!