Có tiếng nhạc vang đâu đây, phát ra từ một con thuyền buông lửng mái chèo trên mặt nước, rồi một chiếc thuyền hoa kết đèn màu ngũ sắc từ từ lướt tới.
Trong khoang thuyền, đèn đuốc sáng như ban ngày, có tám cô thiếu nữ vận y phục trắng như tuyết ngồi đối diện nhau, nàng nào nàng nấy đều xinh đẹp tuyệt vời.
Mỗi nàng đều cầm một món nhạc khí, hoặc tỳ bà, hoặc tiêu sáo, hoặc dao cầm, tất cả nhạc khí cùng một lúc đều được trỗi lên, tạo thành khúc nhạc du dương mỹ miều lạ lùng.
Trác công tử hết sức kinh dị, nói nhỏ với Tiền công tử :
- Tiền huynh xem kìa, không biết các cô nương ấy là con gái nhà ai mà xinh đẹp thế nhỉ?
Tiền công tử nhắm nghiền đôi mắt, ngâm nga :
Gió đưa khách lạ từ đâu đến
Tưởng khúc “Nghê Thường” đón khách du
Bạch Thiếu Huy quay đầu nhìn lại thì thấy Vương Lập Văn đang chăm chú nhìn chiếc thuyền hoa ngũ sắc với thần thái rất kinh dị. Tường Vân ngồi lặng im cắn móng tay, có vẻ như đang để ý đến sắc mặt của Vương Lập Văn.
Chỉ có Triệu công tử và Kim Nhất Phàm lúc này đang đấu rượu với nhau là không chú tâm đến chiếc thuyền hoa ngũ sắc, mặc dù biết đến sự xuất hiện của nó. Triệu công tử cao hứng kêu lên :
- Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu! Lão Kim, nào ta cùng cạn chén.
Kim Nhất Phàm cao giọng :
- Uống thì uống chứ, chỉ cần có hứng ngồi uống với tri kỷ thì cần quái gì các cô nương xinh đẹp mỹ miều làm chi?
Thuyền hoa ngũ sắc đến gần thuyền của Vương Lập Văn thì cập vào, một thiếu nữ áo xanh từ trong khoang thuyền bước ra, cất giọng dịu dàng hỏi :
- Có phải là thuyền của Vương công tử ở Tây thành đấy không?
Triệu công tử cất giọng lè nhè hỏi lại :
- Thuyền ai cũng thế, cô hỏi làm chi vậy?
Thiếu nữ áo xanh điềm nhiên mỉm cười nói :
- Không rõ vị nào là Vương công tử?
Triệu công tử hừ lạnh, nói :
- Muốn nói gì thì cứ nói với ta, cần gì phải nói với Vương công tử?
Thiếu nữ áo xanh nhìn y một thoáng rồi nói :
- Nếu tiểu tỳ không lầm thì người là Triệu công tử ở Đông thành phải không?
Triệu công tử cười ha hả nói :
- À, cô nương cũng nhận ra tại hạ hả?
Thiếu nữ áo xanh gật đầu :
- Tứ đại công tử danh nổi như cồn ở Thành Đô, còn ai mà không nhận ra cơ chứ?
Triệu công tử càng cười to hơn, nói :
- Danh chấn thiên hạ thì mới đáng nói, chứ khư khư một địa phương nhỏ hẹp như Thành Đô thì đáng kể gì?
Kim Nhất Phàm chen ngang nói :
- Còn tại hạ, cô nương có nhận ra tại hạ không?
Thiếu nữ áo xanh che miệng cười :
- Tự nhiên là nhận ra được, Kim đại gia danh trấn Thành Đô với ngoại hiệu Kim Ty Miêu mà.
Kim Nhất Phàm cảm thấy như bị dội cả gáo nước lạnh, ngoại hiệu của hắn là Kim Mao Hồng, vậy mà cô gái lại sửa thành Kim Ty Miêu, hắn bất giác sửng cồ, định nổi xung gây sự.
Đúng lúc đó, Vương Lập Văn đã từ trong khoang thuyền bước ra, nở nụ cười tươi nói :
- Tại hạ chính là Vương Lập Văn, chẳng hay cô nương có gì chỉ giáo?
- Tiểu tỳ vâng lệnh Công chúa đến đây nghinh tiếp Tứ đại công tử.
Rồi nàng lấy trong mình ra một tấm thiếp hồng đưa lên.
Triệu công tử đưa tay đón lấy, nhìn qua một thoáng rồi bật cười kêu to :
- Vương huynh, Hoán Hoa công chúa cho mời, chúng ta coi bộ không thể từ chối rồi.
Y hoành tay đưa tấm thiệp cho Vương Lập Văn. Tiền công tử và Trác công tử cũng đã ra khỏi khoang thuyền, đứng canh Vương công tử rồi cùng nhìn vào tấm thiệp, sau đó đọc to :
“Từ lâu đã ngưỡng mộ phong thái thanh cao của Thành Đô tứ đại công tử, hận mình vô duyên không được diện kiến dung nhan. Nay nhân kỳ Hoán Hoa Nhật, tôi có bày tiệc mọn kính phụng quí vị, xin chớ khước từ để cho tôi được cái vinh hạnh đón tiếp”.
Bên dưới tấm thiếp có ghi “Hoàn Hoa Công chúa kính thỉnh”.
Tiền công tử đưa mắt nhìn Vương Lập Văn hỏi :
- Vương huynh nghĩ sao?
Trác công tử nhíu mày đáp thay :
- Tự nhiên là phải đi rồi, còn nghĩ gì nữa chứ?
Y điểm một nụ cười, nói tiếp :
- Chỉ riêng bốn tiếng “Hoán Hoa công chúa” cũng đủ làm cho chúng ta say rồi, cần chi phải uống Quỳnh Tương tửu chứ?
Vương Lập Văn trầm ngâm một chút đoan nhìn thiếu nữ áo xanh nói :
- Quý Công chúa hiện ở đâu?
Thiếu nữ áo xanh đáp :
- Công chúa hiện ở Hoán Hoa cung, đang lau chén ngọc chờ quí vị.
Lại có Hoán Hoa cung nữa.
Hoán Hoa cung, Hoán Hoa công chúa, cả hai đều là những thứ mà chưa từng ai nghe qua.
Bạch Thiếu Huy và Tường Vân thấy sự tình kỳ dị nên cũng bước ra ngoài khoang thuyền theo dõi cuộc đối thoại.
Kim Nhất Phàm mở to đôi mắt, cười ha hả nói :
- Hoán Hoa cung ư? Trong vòng trăm dặm quanh Thành Đô chưa có nơi nào là tại hạ chưa đặt chân đến, vậy mà chưa hề nghe thấy địa danh nào có tên là Hoán Hoa cung cả.
Thiếu nữ áo xanh cười nhẹ nói :
- Đó là một tòa lân thuyền, kết châu khảm ngọc, một hành cung trên mặt nước thì làm sao mà Kim đại gia biết được?
Triệu công tử vỗ tay nói :
- Tuyệt diệu, kiến trúc được một tòa hành cung trên mặt nước thì quả thật là vô cùng tuyệt diệu.
Thiếu nữ áo xanh nhìn Bạch Thiếu Huy và Tường Vân một thoáng rồi cười nói :
- Công chúa biết là Vương công tử dạo thuyền thưởng cảnh luôn luôn có bằng hữu, vì vậy Công chúa cũng đặc biệt căn dặn rằng tất cả thượng khách của Vương công tử thì cũng là thượng khách của Công chúa. Xin quý vị nể mặt cho.
Kim Nhất Phàm cười to nói :
- Hay! Hay lắm! Mình đi chứ Vương huynh?
Vương Lập Văn suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu đồng ý.
Thiếu nữ áo xanh cười nói :
- Tiểu tỳ xin đi trước dẫn đường.
Nàng vừa nói xong thì trong khoang thuyền đã có hai thiếu nữ khác bước ra, mỗi người cầm một sợi dây thừng lớn, rồi buộc hai thuyền vào với nhau.
Hai con thuyền lập tức rẽ sóng lướt đi. Tám thiếu nữ trong khoang thuyền đi trước lại trỗi nhạc trầm bổng du dương, tiếng nhạc cuốn theo chiều gió bay xa trên khoảng sông dài.
Du khách trên những con thuyền trên dòng Cẩm Giang nhìn theo hai con thuyền đang lướt sóng chạy đi với vẻ kinh dị, hầu hết đều cho rằng năm nay Vương công tử có cách chơi mới. Cũng có kẻ lắc đầu nói :
- Họ lấy đâu ra tiền mà hoang phí như vậy? Hay là ông cha họ đục khoét của dân nhiều quá nên họ không thể xài hết, phải làm như vậy cho tiêu bớt đi gia sản khổng lồ của dòng họ mình?
Về phần tứ đại công tử, thoạt đầu họ còn lấy làm lạ nhưng dần dần thì cũng thấy bình thường, bởi một người mời người khác đến uống rượu thì cũng có gì là lạ lắm đâu? Họ cũng không còn muốn tìm hiểu Hoán Hoa công chúa là ai nữa.
Họ thản nhiên nhưng Bạch Thiếu Huy thì không. Chàng cho rằng phải có một lý do nào đó thì mới có một cuộc họp thần bí đột ngột đến như vậy. Huống chi theo chàng nhận xét thì tứ đại công tử này đều không phải là hạng con ông cháu cha, thừa hưởng sự sang giàu của tổ phụ, nên có thể họ đều là những tay giả công tử, mượn cái mã công tử để che giấu hành tung bí mật của mình. Chắc chắn lai lịch của họ rất phi thường, và cũng đang mưu toan một âm mưu rất phi thường, tuy bên ngoài cười nói nhưng bên trong thì âm trầm kín đáo, khó mà đoán biết được.
Tường Vân nãy giờ đứng kế bên Bạch Thiếu Huy nên không bỏ sót chút thay đổi nào trên gương mặt chàng, nàng thấp giọng hỏi :
- Hình như Bạch công tử có tâm sự?
Bạch Thiếu Huy giật mình, cười nói :
- Tại hạ từ xa đến đây, vô tình được dự Hoán Hoa Nhật, nên không thể bỏ lỡ dịp may mà nhìn cho thỏa thích, nghe cho khoan khoái, vì vậy có thể hơi mơ màng chút ít...
Tường Vân nhìn chàng, dịu dàng nói :
- Tôi lại nghĩ nguyên nhân khác hơn.
Bạch Thiếu Huy lại giật mình, vội nói :
- Vậy cô nương cho rằng tại hạ mơ tưởng chuyện gì chứ?
Tường Vân cười nhẹ nói :
- Tâm tư của công tử mà, làm sao tôi hiểu nổi chứ?
Triệu công tử bỗng xen vào :
- Cô nương mà còn không biết tâm sự của Bạch huynh thì còn ai biết đây?
Giọng nói của y rất khôi hài, làm cho mọi người đều bật cười vui vẻ.
Bỗng Vương Lập Văn quay đầu lại, kêu khẽ một tiếng.
Thì ra thuyền đã vượt hơn mười dặm đường ra khỏi phạm vi cuộc lễ, đèn trên dòng Cẩm Giang đã mờ dần, hai bên bờ sông đen tối âm u...
Họ đã đến một nơi hoang vắng âm u, tiếng đàn hát, reo hò của dân chúng không còn vang đến tai họ được nữa, đằng sau lưng là một vùng tối hun hút, không ai có thể tưởng tượng được là con thuyền vừa ra khỏi một vùng nhộn nhịp lễ hội.
Lân thuyền của thiếu nữ áo xanh thì càng lúc càng lướt nhanh, tiếng nước rẽ dưới hai lườn thuyền kêu ro ro như vó ngựa nhịp đều. Mọi người đều lấy làm kinh dị, không ngờ trạo phu bên lân thuyền lại có công lực hùng hậu có thể đẩy mái chèo mãnh liệt như vậy.
Vương Lập Văn kêu lên một tiếng vì bất ngờ trước tình hình, nhưng ngay sau đó y đã lập tức lấy lại bình tĩnh, cười nói như không, tỏ ra chẳng quan tâm gì đến những sự việc đang diễn ra.
Bạch Thiếu Huy nhận ra rằng không chỉ có Vương Lập Văn phát giác thuyền đã đi quá xa mà ba vị công tử kia cũng biết như vậy. Nhưng chỉ có Vương Lập Văn là buột miệng kêu lên, còn ba vị công tử kia thì thản nhiên như không, đến hỏi không thèm hỏi một tiếng.
Chàng sực nhớ đến câu “tùy ngộ nhi an” mà Cửu Nghi tiên sinh đã ghi trong mảnh giấy, bất giác không còn lưu ý nữa, cứ mặc cho sự việc diễn ra như thế nào cũng vậy, rồi sau đó sẽ tùy cơ mà hành sự.
Nơi đầu thuyền, Kim Nhất Phàm lẩm bẩm :
- Muốn uống một bữa rượu ngon mà phải vượt qua cả quãng đường dài như vậy thì nghĩ cũng không mấy khoái nữa.
Qua một lúc lâu, trước mắt mọi người bỗng hiện ra một vùng sáng chói lọi.
Trong vùng sáng đó có một tòa lân thuyền to lớn, trang sức cực kỳ hoành tráng hoa lệ đang từ từ tiến tới.
Kim Nhất Phàm buột miệng kêu lên :
- Các vị xem kìa, có lẽ đó là hành cung của Hoán Hoa công chúa đó.
Khoảng cách thu hẹp dần dần, song phương đã tiếp cận nhau. Bọn Vương Lập Văn nhận ra lân thuyền đó cao độ ba trượng, dài độ mười trượng, cả con thuyền đều được khảm châu ngọc đúng như thiếu nữ áo xanh đã nói, số châu ngọc đó chiếu sáng lấp lánh dưới ánh sáng của muôn ngàn ngọn đèn lồng ngũ sắc, thật là xa xỉ vô cùng.
Bọn Vương Lập Văn tuy đều là những tay vung tiền như rác nhưng cũng phải lè lưỡi lắc đầu khi nhìn thấy lân thuyền, chưa chắc gì tổng tài sản của họ có giá trị ngang với số châu ngọc gắn trên đó.
Hai thuyền cập vào nhau, tám bạch y thiếu nữ rời thuyền nhỏ sang thuyền lớn. Sợi dây bạc được mở ra, cột vào thuyền lớn rồi một chiếc cầu vàng được bắc qua thuyền của bọn Vương Lập Văn.
Một nữ tỳ áo xanh cao giọng nói :
- Xin mời các vị.
Vương Lập Văn đứng lên, nói :
- Mình sang bên đấy thôi.
Tiền công tử vẫy tay nói :
- Vương huynh và Bạch huynh cứ đi trước, bọn tôi sẽ theo sau.
Sang đến lân thuyền, mọi người đều có cảm tưởng là đang đứng trên đất liền, trong một tòa lâu đài, dù phạm vi lâu đài có nhỏ hẹp phần nào. Họ vào một gian trống, rộng rãi, có một cầu thang lót gấm hoa, trên cao treo một tấm biển đề ba chữ vàng “Hoán Hoa cung”.
Tám thiếu nữ cũng đã vào trong, bắt đầu trỗi nhạc. Nhạc vừa trỗi lên thì trên cầu thang có hai thiếu nữ vận cung trang bước xuống, đến trước mặt bọn Vương Lập Văn rồi vòng tay nói :
- Công chúa kính thỉnh các vị lên lầu hội kiến.
Vương Lập Văn thầm nghĩ :
- “Vị Công chúa này cũng khéo bày vẽ nghi vệ thật”.
Hắn giữ tròn lễ độ, vòng tay đáp lễ :
- Xin nhờ hai vị cô nương dẫn đường.
Hai thiếu nữ cung trang điểm một nụ cười, đoạn quay mình bước lên thang.
Vương Lập Văn và mọi người cũng theo bước đi sau.
Kim Nhất Phàm đi sau cùng, vừa nhấc chân đặt lên bậc cầu thang thì một nữ tỳ áo xanh đã đưa tay chặn lại, cười nói :
- Kim đại gia xin thư thả một chút.
Kim Nhất Phàm trố mắt nói :
- Chuyện gì vậy?
Tỳ nữ áo xanh nói :
- Phàm là tân khách của Công chúa thì không một ai được mang vũ khí lên trên lầu gác, mong Kim đại gia hiểu cho.
Kim Nhất Phàm nhìn xuống sợi nhuyễn tiên quấn quanh thắt lưng, cười nói :
- Tại hạ đi khắp Bắc Nam mà chưa bao giờ chủ vật xa lìa, quy củ ở đây sao mà lạ lùng thế?
Tỳ nữ áo xanh mỉm cười nói :
- Kim đại gia đến đây dự tiệc chứ nào phải đến đánh nhau mà cần vũ khí cơ chứ? Xin ngài cứ trao nó cho tiểu tỳ giữ hộ, khi nào tiệc tàn thì tiểu tỳ sẽ trao hoàn vật về nguyên chủ.
Kim Nhất Phàm nhún vai :
- Nếu như tại hạ không bằng lòng?
Tỳ nữ áo xanh điềm nhiên nói :
- Thì bằng như Kim đại gia trái qui củ, chắc ngài không làm khó tiểu tỳ chứ?
Kim Nhất Phàm cười lớn nói :
- Cô nương muốn tại hạ rời vũ khí thì tức là có ý khinh thường tại hạ, mà đã không coi tại hạ ra gì thì tại hạ cũng không cần khách sáo nữa.
Tỳ nữ áo xanh thoáng biến sắc nói :
- Xin Kim đại gia đừng làm khó tiểu tỳ. Tiểu tỳ chỉ thừa lệnh trên hành sự mà thôi, nếu như ngài không làm thì tiểu tỳ buộc phải làm thay vậy.
Cục diện trở nên vô cùng gay cấn.
Vương Lập Văn đi đầu, nghe có tiếng cãi vã phía sau thì vội dừng chân nghe ngóng, mọi người cũng đều khựng lại, quay đầu nhìn xem.
Họ nghe tỳ nữ áo xanh đòi tước vũ khí của Kim Nhất Phàm thì hơi ngạc nhiên, không biết nàng ta sẽ làm cách nào nên không muốn can thiệp mà chờ xem thủ đoạn của nàng ra sao.