- Phải đó! Bảo xác chết giống Nam Vân đạo trưởng thì đúng hơn. Sư huynh đệ của họ có thân vóc suýt soát nhau, nhưng Quán chủ thì cao hơn một tí. Ngươi có con mắt nhận xét khá lắm!
Tiết Thiếu Lăng lại hỏi :
- Vậy xác chết đó không phải là của Nam Nhạc quán chủ giả mạo mà là của Nam Vân đạo trưởng?
Trương Quả Lão trầm giọng :
- Tiểu hữu còn bảo là của ai khác nữa?
Tiết Thiếu Lăng suy nghĩ một chút, đoạn gật đầu :
- Đúng rồi! Thảo nào lúc đó tiền bối có bảo tôi dù có khám phá được sự gì khác lạ cũng không nên nói ra.
Tiết Thiếu Lăng nhìn sững lão hỏi :
- Tiền bối còn khám phá ra sự gì khác lạ nữa không?
Trương Quả Lão mỉm cười :
- Còn! Còn nhiều điều khác lắm!
Tiết Thiếu Lăng kinh dị :
- Tại sao tôi không nhận thấy gì hết?
Trương Quả Lão nói :
- Chúng có âm mưu tự nhiên chúng có đề phòng, trong nhất thời mình không thấy chỗ sơ hở của chúng. Tuy nhiên, lão phu chỉ bằng vào lời nói của chúng, phối kiểm với những gì chúng đã làm là đoán được phần nào mưu mô của chúng.
Tiết Thiếu Lăng chú ý :
- Tiền bối có thể giải thích rõ ràng hơn cho tôi hiểu được chăng?
Trương Quả Lão gật đầu :
- Lão phu bắt đầu từ lúc chúng ta sa vào cạm bẫy của chúng. Thoạt tiên, khi thấy lão phu và tiểu hữu thoát đi rồi, Lăng đường chủ đoán thế nào mình cũng đến Hành Sơn, do đó, y đã phái người đến đó trước mình để dàn cảnh chờ mình.
Tiết Thiếu Lăng lấy làm lạ :
- Làm sao Lăng đường chủ biết được điều đó?
Trương Quả Lão cười nhẹ :
- Tiểu hữu đã quên thanh tiểu kiếm của Nam Nhạc quán chủ rồi à? Lăng đường chủ lục soát trong người tiểu hữu bắt được thanh tiểu kiếm, biết ngay là Nam Nhạc quán chủ đã nhờ tiểu hữu mang nó đến Hành Sơn. Mà đến Hành Sơn chỉ để gặp Nam Vân đạo trưởng mà thôi, chứ không còn ai khác hơn nữa. Vả lại, nếu tiểu hữu đi Hành Sơn thì thế nào lão phu cũng có đi theo.
Tiết Thiếu Lăng gật đầu :
- Tiền bối sáng ý quá!
Trương Quả Lão tiếp :
- Tự nhiên Lăng đường chủ sẽ dàn cảnh chờ mình. Nếu để mình đến trước gặp Nam Vân đạo trưởng thì cơ mưu của chúng phải bị bại lộ mất. Do đó, chúng hạ sát Nam Vân đạo trưởng rồi điền người vào thay thế. Trước sau, mình chỉ nghi ngờ Nam Nhạc quán chủ mà thôi, chứ mình làm gì nghi ngờ đến cả Nam Vân đạo trưởng? Cho nên, chúng để Nam Vân đạo trưởng giả ra mặt nghênh tiếp mình cho mình đừng sanh nghi rồi Nam Nhạc quán chủ giả mới xuất hiện, tường thuật các việc, như vậy thì mình tin ngay. Phần Nam Vân đạo trưởng thì tùy lúc, tùy việc góp lời để xác nhận. Họ dám đề cập đến việc giả mạo người là không thể nghi ngờ được nữa. Tiểu hữu phải hiểu, chính Nam Nhạc quán chủ không biết là lão bị người mạo nhận lúc chạy thoát nạn kia mà. Việc mạo nhận chỉ bị phát giác lúc lão trở về Hành Sơn thôi, chúng dàn cảnh như vậy để chứng tỏ Quán chủ thật tình không biết gì cả. Nhưng chắc gì Nam Nhạc quán chủ có trở về đây? Chúng bịa ra chuyện giết chóc, ngoài ra chúng còn mượn xác chết của Nam Vân đạo trưởng để làm bằng chứng!
Lão dừng lại, Tiết Thiếu Lăng mơ màng :
- Chúng muốn gây niềm tin nơi lão tiền bối...
Trương Quả Lão gật đầu :
- Nếu mình tin được người trên Hành Sơn thật sự là Nam Nhạc quán chủ thì mình cũng tin luôn Ngọc Chân Tử và Đại Thông thiền sư giả hiệu. Sự kiện đó rất có lợi cho chúng. Vì nếu có kẻ nào nghi ngờ, chúng sẽ nhờ mình thanh minh hộ.
Lão trầm ngâm một lúc lâu rồi tiếp :
- Ngoài ra, chúng còn muốn tìm hiểu nơi mình mấy điều.
Tiết Thiếu Lăng hỏi :
- Mấy điều gì?
Trương Quả Lão đáp :
- Điều thứ nhất, chúng muốn biết vị cao nhân đã cứu lão phu và tiểu hữu là ai? Điều thứ hai, chúng muốn biết Tang lão đầu hiện hạ lạc phương nào? Điều thứ ba, chúng dò xem mình có hiểu được âm mưu của chúng phần nào chăng? Và điều cuối cùng, là chúng muốn vịn vào chánh nghĩa giang hồ khơi động lão phu xem coi lão phu có thật ý muốn qui ẩn hay lại tái xuất giang hồ đương đầu với chúng?
Tiết Thiếu Lăng mỉm cười :
- Nhưng lão tiền bối đã nói rõ nguyện vọng với chúng rồi.
Trương Quả Lão lắc đầu :
- Dù vậy, nhưng chắc gì chúng sẽ tin ta!
Tiết Thiếu Lăng lại hỏi :
- Tiền bối còn khám phá điều gì nữa không?
Trương Quả Lão đáp :
- Tặc đảng đã dùng Chúc Dung chỉ để hạ sát đối phương, nhưng Chúc Dung chỉ đâu có thể gây nên tình trạng đó cho nạn nhân được.
Tiết Thiếu Lăng trố mắt :
- Vậy là chúng đã dùng môn công gì?
Trương Quả Lão nói nhanh :
- Thiên Lôi chưởng!
Rồi lão nở một nụ cười đắc ý :
- Trong một âm mưu vĩ đại, dù chúng có giữ gìn bí mật như thế nào cũng không tránh khỏi có một sơ hở, chính cái sơ hở đó giúp chúng ta phanh lần ra manh mối sự tình. Giả sử Nam Nhạc quán chủ giả đừng đứng bên cạnh xác chết đó thì ta đâu có dịp so sánh, và tự nhiên còn lâu lắm ta mới khám phá ra những việc vừa nêu...
- Bây giờ mình phải làm sao đối phó với chúng đây lão tiền bối?
Trương Quả Lão lắc đầu :
- Khó! Khó lắm! Kế hoạch của chúng rất bí mật, bố trí rất kín đáo mà mình chỉ có một già, một trẻ. Dù mình có tài thông thiên triệt địa cũng không mong gì ứng phó kịp mọi mặt.
Tiết Thiếu Lăng lo lắng :
- Nghĩa phụ tôi còn kẹt trong tay chúng, làm sao cứu người thoát khỏi được?
Trương Quả Lão cười khổ :
- Kẹt trong tay chúng nào có mỗi một nghĩa phụ tiểu hữu đâu!
Tiết Thiếu Lăng lại hỏi :
- Lão tiền bối đã nói là tìm nghĩa phụ tôi?
Trương Quả Lão trầm ngâm một chút :
- Tìm Tang lão đầu là tìm, chứ có lão ấy cũng không mong gì thay đổi được cục diện, bất quá có lão là có thêm được một người cho cánh mình. Tài nghệ của lão vẫn chưa thấm vào đâu so với bọn Lăng đường chủ và Bạch Y tứ linh, chứ đừng nói đến Chủ thượng của chúng. Lão phu muốn tìm Tang lão đầu là để cho lão ấy biết tình hình nghiêm trọng của võ lâm như thế nào vậy thôi.
Tiết Thiếu Lăng thất vọng :
- Nếu vậy lão tiền bối đã có phương pháp gì...
Trương Quả Lão lại lắc đầu cười khổ :
- Khoan đã! Khoan nói đến phương pháp trong lúc này. Bọn chúng có hành tung vô cùng bí mật, mình có biết chúng là ai, có căn cứ ở đâu mà hòng nghĩ đến phương pháp sớm?
Lão cau mày nói tiếp :
- Sư phụ của lão phu đã từ lâu không màng đến thế sự nữa, vả lại hành tung của người vô định, ẩn hiện thất thường. Dù lão phu có muốn tìm gặp để thỉnh giáo một vài điều cần yếu cũng không thể biết chắc người ở phương trời nào... Hiện tại, chỉ còn có cách là lão phu và tiểu hữu chia nhau mỗi người đi một nơi. Lão phu đi tìm Tang lão đầu, còn tiểu hữu thì làm một chuyến viễn hành đến Cửu Nghi sơn...
Tiết Thiếu Lăng lấy làm lạ :
- Lão tiền bối bảo tôi đến đó tìm ai?
Trương Quả Lão nhìn chàng :
- Mấy mươi năm trước đây, trên giang hồ có nói câu truyền ngôn, chẳng rõ Tang lão đầu có nói cho tiểu hữu biết không?
Tiết Thiếu Lăng chú ý :
- Câu truyền ngôn đó như thế nào?
Trương Quả Lão mơ màng, tâm tư như hướng về dĩ vãng :
- Phong Trần tam kỳ, Vô Vô Vô Nghi!
Tiết Thiếu Lăng lắc đầu :
- Không! Tôi không hề nghe sư phụ nhắc đến câu đó. Phong Trần tam kỳ có lẽ là ba vị kỳ nhân trong Phong Trần! Còn Vô Vô Vô Nghi xin lão tiền bối giải thích cho tôi hiểu.
Trương Quả Lão trầm giọng :
- Vô Vô Vô Nghi là danh úy của ba vị kỳ nhân đó. Một là Vô Danh Tẩu, một là Vô Cực lão nhân, sư phụ của lão phu, còn vị thứ ba là Vô Nghi Ông. Sáu mươi năm trước, ba vị đó được hầu hết nhân vật võ lâm tôn kính như bậc thánh, họ luôn luôn vân du tứ hải giang hồ, ẩn hiện vô định. Họ lưu lại trong lịch sử võ lâm biết bao nhiêu là thành tích thần kỳ. Thinh danh họ rền vang như sấm, nhưng không một ai lúc đó được biết rõ mặt mày họ. Do đó nên người ta gọi là Phong Trần tam kỳ.
Lão dừng một lát rồi tiếp :
- Mãi đến sau này, sư phụ của lão phu dựng lều cỏ tại Nhạc Ly Phong, Vô Nghi Ông thì ẩn tích tại Cửu Nghi sơn, chỉ còn Vô Danh Tẩu thì không ngừng vân du khắp sông, núi. Vô Danh Tẩu thì lại không thu nhận đồ đệ...
Vừa lúc đó, một giọng nói vang lên :
- Ai cho rằng lão phu không có môn đồ?
Giọng nói đó đập vào tai Trương Quả Lão chát chúa, lão vội bay vọt tới hấp tấp gọi to :
- Lão tiền bối! Lão tiền bối...
Tiết Thiếu Lăng hết sức kinh dị :
- Lão tiền bối gọi ai vậy?
Trương Quả Lão nhìn quanh quẩn :
- Tiểu hữu không thấy gì à?
Tiết Thiếu Lăng lắc đầu.
Trương Quả Lão lại hỏi :
- Có nghe thấy gì không?
Tiết Thiếu Lăng trố mắt :
- Lão tiền bối bảo tôi nghe gì?
Trương Quả Lão chưa hết kinh hãi :
- Mình vừa nhắc đến Phong Trần tam kỳ, đột nhiên lão tiền bối Vô Danh Tẩu bay ngang trên đầu mình...
Tiết Thiếu Lăng còn kinh dị :
- Do đâu mà lão tiền bối biết được?
Trương Quả Lão thốt :
- Lão phu vừa bảo Vô Danh Tẩu không có môn đồ, thì có tiếng cãi lại từ trên không vọng xuống...
Tiết Thiếu Lăng ngây người :
- Có việc vậy sao? Tôi chẳng thấy, chẳng nghe gì cả?
Trương Quả Lão cười khổ :
- Buông dứt câu nói là Vô Danh Tẩu lão tiền bối đã vọt đi ít nhất một dặm đường, mình không thấy kịp là lẽ dĩ nhiên rồi.
Tiết Thiếu Lăng không mấy lưu ý đến việc đó, chàng trở lại câu chuyện vừa rồi :
- Lão tiền bối bảo tôi đến Cửu Nghi sơn có phải là để tìm Vô Nghi lão nhân không?
Trương Quả Lão lắc đầu :
- Vô Nghi lão nhân ẩn cư tại Cửu Nghi sơn là việc cách đây đã sáu mươi năm rồi, tiểu hữu đến đấy là để tìm người đệ tử, giang hồ gọi Cửu Nghi tiên sanh.
Tiết Thiếu Lăng lại hỏi :
- Tìm nhân vật đó để làm gì?
Trương Quả Lão từ từ nói :
- Người đệ tử đó là bậc kỳ tài hiện nay trong thiên hạ, bát cổ thông kim, biết cả thiên văn địa lý. Tiểu hữu chỉ cần phát họa tình hình là người biết ngay lai lịch của bọn tặc đảng.
Tiết Thiếu Lăng lo ngại :
- Nhưng tôi chưa từng gặp mặt tiên sanh lần nào, liệu nói ra tiên sanh có chịu tin không?
Trương Quả Lão mỉm cười nói :
- Đương nhiên là không tin rồi! Tiên sanh có tính đa nghi, nếu là người không quen biết thì đừng hòng được tiên sanh tiếp đón. Chứ phải chi chiếc Thiết tiêu của lão đầu chưa mất?
Tiết Thiếu Lăng cười khổ :
- Chứ làm sao tôi tìm gặp được tiên sanh?
Trương Quả Lão mơ màng :
- Gặp được Cửu Nghi tiên sanh không phải là việc khó, có khó chăng là làm thế nào cho tiên sanh nói thật cho mình nghe!
Tiết Thiếu Lăng quả quyết :
- Chỉ cần gặp được tiên sanh thôi, tôi sẽ có cách làm cho người chịu nói.
Trương Quả Lão nghĩ ngợi một chút :
- Tiểu hữu đến Cửu Nghi sơn, lẩn quẩn ở đó cứ ngâm mãi mấy câu thì lão ấy sẽ xuất hiện liền.
Tiết Thiếu Lăng lấy làm lạ :
- Mấy câu gì?
Trương Quả Lão điểm một nụ cười :
- Ba mươi năm trước đây, sau khi chu du khắp bốn phương trời, tiên sanh trở về Cửu Nghi sơn ẩn cư trong động đá, tự xưng là Cửu Nghi tiên sanh. Bỗng một hôm, có một đạo nhân đến trước của động hỏi tiên sanh mấy câu...
Tiết Thiếu Lăng động tính hiếu kỳ :
- Đạo nhân đó hỏi làm sao?
Trương Quả Lão đáp :
- “Bằng vào đâu mà tiên sanh lấy hiệu Cửu Nghi”?. Tiên sanh đáp: “Đạo, càng nghi càng đạt cái lẽ huyền vi. Lý, càng nghi càng hiểu thông suốt. Cửu, là con số trong toán học, sau nó là Thập, là hoàn toàn, là không còn nghi nữa”. Lão nhân nghe xong bật cười ha hả, cao giọng: “Thiên hạ vốn không nghi, chỉ có kẻ tầm thường hay đa nghi, nghi luôn cả chính mình”.
Tiết Thiếu Lăng thích thú quá :
- Rồi tiên sanh nói làm sao?
Trương Quả Lão cũng điểm một nụ cười :
- Tiên sanh nổi giận, hỏi lão nhân là ai dám khinh miệt tiên sanh như thế? Lão nhân không đáp, vừa đi vừa nện đầu gậy xuống đất ngâm nga :
“Tôn sư đạo hiệu gọi Vô Nghi,
Thu nhận môn đồ cứ đa nghi!
Thân xác hình hài được mấy kiếp?
Ngày trời không hưởng cứ đa nghi!..”.
Lão bật cười ha hả nói :
- Tiểu hữu đã đoán được lão nhân đó là ai chứ?
Tiết Thiếu Lăng suy nghĩ một chút rồi đáp :
- Có lẽ là sư phụ của Cửu Nghi tiên sanh?
Trương Quả Lão gật đầu :
- Đúng vậy! Tiểu hữu cứ y theo lời lão phu, đến Cửu Nghi sơn rồi cứ ngâm nga mấy câu thơ đó, tự nhiên Cửu Nghi tiên sanh sẽ ra mặt ngay.
Lão chỉ rõ đường lối đến động Cửu Nghi cho Tiết Thiếu Lăng rõ, rồi sau cùng thốt :
- Bây giờ tiểu hữu đi được rồi!
Tiết Thiếu Lăng vội hỏi :
- Lão tiền bối tìm sư phụ tôi rồi, tôi biết lão tiền bối ở đâu mà đến?
Trương Quả Lão mỉm cười nói :
- Lão phu vẫn chưa biết tìm gặp Tang lão đầu ở đâu mà hẹn với tiểu hữu. Song, tiểu hữu không cần phải lo ngại, nếu cần, chính lão phu sẽ đi tìm tiểu hữu.
Tiết Thiếu Lăng vẫn không yên lòng :
- Nhưng tôi vẫn không biết mình sẽ ở đâu, vào thời gian nào thì làm sao mà ước hẹn với tiền bối?
Trương Quả Lão trấn an chàng :
- Lão phu có cách, tiểu hữu cứ an lòng đi đi!
Chính lão lại phi thân vút đi trước.
Đợi lão khuất dang, Tiết Thiếu Lăng mới khởi hành. Chàng xuôi về Nam.
Chiều lại thì chàng đến Hành Dương. Chàng có cảm giác như bị người theo dõi.
Nhưng, vào lúc chiều hôm, khách lữ hành tấp nập vào thành. Giòng người cuồn cuộn như thác đổ, ai ai cũng vội vàng cho kịp giờ cổng thành đóng lại, chàng còn biết kẻ nào đang theo dõi chàng?
Chàng cười nhẹ nghĩ thầm :
- Dù các ngươi có theo dõi vị tất sẽ làm gì ta được? Ta chỉ sợ không biết các ngươi là ai mà tìm, nếu tự các ngươi tự dẫn xác đến thì càng hay chứ sao.
Chàng vào thành tìm khách sạn thuê phòng nghỉ đêm. Trong khi ăn tối, chàng cho rằng đêm lại thế nào bọn tặc đảng cũng đến viếng phòng.
Song, chàng chờ suốt đêm vẫn không thấy động tĩnh gì cả. Mãi đến lúc đêm tàn chàng mới chợp mắt.
Sáng ra, chàng thanh toán tiền xong rồi mới lên đường. Ra khỏi thành, chàng hết sức chú ý, trông trước, nhìn sau, ngó tả, trông hữu, đi được một quảng dài mà chẳng thấy ma nào theo dõi.
Chàng cho là hôm qua vì đa nghi mà lầm tưởng có kẻ theo dõi, chứ sự thật thì chưa hẳn tặc đảng biết được hành tung của chàng.
Đến giữa trưa, chàng trông thấy có một hòn núi ven đường. Dựa chân núi có một tòa hương đình, chung quanh tòa hương đình có mấy bộ bàn ghế thô sơ kê dưới tàn cây, có kẻ bán trà cho khách qua đường giải khát.
Chàng nhanh bước tới nơi, vừa định tìm một chỗ ngồi nghỉ chân và giải khát, bỗng nghe có tiếng gọi từ trong hương đình vọng ra :
- Lão đệ vào trong này đây mát hơn, mình làm mấy chung trà cho đỡ khát.
Tiết Thiếu Lăng giật mình, nhìn vào thấy một người ăn vận như văn sĩ, tay cầm quạt phe phẩy. Người đó nhìn chàng cười.
Người đó tác độ trung niên, mặt ốm, nơi môi trên có mấy sợi râu lưa thưa như râu chuột, hai vai hơi nhô lên, mình vận chiếc áo màu xanh.
Vốn tính nhã nhặn, lúc nào chàng cũng muốn giữ tròn lễ độ dù không quen người đó. Tiết Thiếu Lăng vẫn bước vào hương đình, vòng tay hỏi :
- Huynh đài quí tánh cao danh là chi?
Văn sĩ nhoẻn miệng cười :
- Họ Hắc tên Tâm Tú!
Hắn hỏi lại :
- Còn lão đệ?
Tiết Thiếu Lăng không nghi ngờ, không do dự :
- Tại hạ họ Tiết, tên Thiếu Lăng!
Hắc Tâm Tú gật đầu :
- Đúng rồi! Đúng rồi!
Tiết Thiếu Lăng lấy làm lạ, không hiểu đối phương nói thế là có ý gì?
Hắc Tâm Tú cười ha hả :
- Ngày xưa, có thi nhân tên là Đổ Thiếu Lăng, vốn là con người thanh lịch. Ngày nay, lão đệ cũng là Thiếu Lăng, cũng thanh lịch, người đã đúng thì cái tên cũng phải đúng chớ.
Tiết Thiếu Lăng phì cười. Thấy cái ngông của hắn, chàng không còn nghi ngờ y là một tên trong tặc đảng nữa.