Công Tôn vẫn luôn là người rất đáng tin cậy, tuy chưa nghe hắn nói cụ thể nhưng không hiểu sao mọi người đã cảm thấy rất đáng tin.
Công Tôn bảo, “Trên cửa Hỏa Luyện Cung ngoại trừ những đồ án bảo vệ và bùa chú nguyền rủa ra thì còn có một vài hình vẽ đặc biệt.”
Công Tôn vừa nói vừa lấy ra một chùm trái cây màu đỏ cho mọi người xem, “Là cái này!”
“A… đây là Hỏa Liệt Quả.” Lâm Dạ Hỏa nói, “Là trái ăn được, thanh phế trừ độc nhưng vị không ngon, chát chát.”
Công Tôn gật đầu. “Trên cửa và trên vách tường của Hỏa Luyện Cung có không ít hình vẽ loại quả này.”
“Hỏa Liệt Quả?” Triển Chiêu cầm lấy một xâu xem thử.
“Các ngươi chạm vào thử xem.” Công Tôn vừa nói vừa vươn tay nhẹ nhàng chạm vào một quả màu đỏ rực.
Chợt nghe “bụp” một tiếng.
Quả trái cây kia nổ tung, một dòng nước quả màu đỏ bắn tung tóe.
Lâm Dạ Hỏa gật đầu, “Thứ trái cây này sau khi chính là như vậy, chỉ cần chạm nhẹ vào liền vỡ tung, nước trái cây bắn ra như một ngọn lửa đang bùng cháy cho nên mới được đặt tên là Hỏa Liệt Quả.”
Công Tôn mỉm cười, “Thứ quả này ngoại trừ có tên là Hỏa Liệt Quả ra thì còn một cái tên khác là Hắc Ma Khương.”
Tất cả mọi người đều không hiểu, trong lòng buồn bực, bây giờ là lúc bàn về thảo dược à?
Công Tôn cầm xâu trái cây kia quơ quơ trước mặt Lâm Dạ Hỏa, “Đốt thử xem!”
Hỏa Phượng dở khóc dở cười, hắn không phải là Hồng Cửu Nương, chỉ cần muốn là có thể tiện tay phóng lửa.
Bất đắc dĩ Hỏa Phượng đành phải lấy dụng cụ đốt lửa ra đốt chỗ trái cây kia.
Mà kỳ quái chính là, những quả mọng màu đỏ rực sau khi bị đốt thì toàn bộ trái cây liền biến thành màu đen, sau đó mềm nhũn ra như tương…
Công Tôn dùng một cái gậy nhỏ chọc một chút, Triển Chiêu định vươn tay ra chạm thử vào cái mớ mềm mềm màu đen kia.
Công Tôn vội vàng ngăn hắn lại. “Đừng đụng vào!”
Triển Chiêu giật bắn mình.
Những người khác đều cảm thấy kỳ lạ.
Công Tôn quơ quơ cái thứ trông như thuốc mỡ màu đen kia bảo: “Thứ này có độc.”
Triển Chiêu nhanh chóng rụt tay lại.
“Làm gì có...” Lâm Dạ Hỏa cũng giật mình, “Lần đầu tiên ta mới nghe thấy chuyện Hỏa Liệt Quả có độc.”
“Đối với con người thì lượng độc này rất nhỏ, cùng lắm thì tay chỉ nổi mấy vết mẩn đỏ thôi nhưng nó có thể nói là thiên địch của côn trùng.” Công Tôn giải thích. “Thứ thuốc mỡ này phát ra một thứ mùi khiến cho côn trùng bị choáng.”
“Bị choáng?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
“Côn trùng rất ghét thứ trái cây này.” Công Tôn nói còn chưa dứt lời thì Lâm Dạ Hỏa đã vỗ tay một cái. “Đúng thế! Người ở đây thường đốt cây Hỏa Liệt Quả để đuổi côn trùng, thì ra đốt quả cũng được sao?”
“Đúng là đốt cành lá của Hỏa Liệt Quả thì có thể đuổi côn trùng, còn trái của nó sau khi đốt thì sẽ làm côn trùng bị bất tỉnh.” Công Tôn nói. “Thật ra khi ta vừa nhìn thấy mấy đồ án kia đã nghĩ đến điểm này nhưng không chắc cho lắm.”
“Vậy bây giờ đã chắc chắn rồi?” Bạch Ngọc Đường nghi hoặc hỏi.
Công Tôn gật đầu, “Ta vừa rồi hỏi mấy người trong cung Hỏa Luyện Thành, nơi này có một truyền thống.”
“Truyền thống...”
Công Tôn mỉm cười, “Lịch đại Thành chủ của Hỏa Luyện Thành khi hạ táng đều phải bỏ đầy Hỏa Liệt Quả trong quan tài.”
Mọi người ngây ra một lúc, sau đó lập tức hiểu ra.
“Cho nên mỗi một vị Thành chủ của Hỏa Luyện Thành khi hạ táng đều phải chôn trong Hỏa Luyện Cung sao?” Triển Chiêu hỏi, “Là để đề phòng lũ sâu kia tỉnh lại?”
“Nhưng cho dù trong quan tài có trái cây, khoảng cách mỗi một Thành chủ hạ táng thường mất ba đến bốn mươi năm, trái cây nào mà còn cho nổi?!” Triệu Phổ lắc đầu.
“Cho nên nếu như có thể mở cửa Hỏa Luyện Cung ra thì cho dù lũ sâu kia có tỉnh lại cũng không sợ, chỉ cần đổ một lượng lớn Hỏa Liệt Quả xuống là được.” Công Tôn bảo. “Chẳng cần bao lâu thì lũ sâu kia đều sẽ ngất hết.”
“Nói cách khác, chúng ta dựa theo phương pháp lúc trước đem lũ sâu kia gom lại chỗ Lỗ Hổng Lớn, sau đó đổ vào một lượng lớn Hỏa Liệt Quả…” Triệu Phổ hỏi, “Như vậy có thể làm bất tỉnh tất cả lũ sâu kia, đến lúc đó sẽ có cách tiêu diệt chúng?”
“Ừm.” Công Tôn gật đầu. “Ta cảm thấy phóng hỏa đốt là được!”
“Đốt?” Mọi người không hiểu mà nhìn Công Tôn. “Hỏa Trọng Thiên vốn mang lửa trên người mà!”
“Mang lửa đâu có nghĩa là không sợ lửa?!” Công Tôn nói. “Trên vỏ của Hỏa Trọng Thiên có lửa nhưng chắc gì thân thể bên trong của nó không đốt được, tưới dầu lên, dùng hỏa tiễn bắn thủng lớp vỏ rồi đốt từ bên trong!”
Triệu Phổ sờ cằm cân nhắc, quả thật là có khả năng này!
“Vương gia.”
Mọi người đang nghị luận thì một hắc y nhân đột nhiên đáp xuống một chạc cây gần đấy rồi nhảy xuống đất, là Đổng Thiên Dực.
“Phía Tây Bắc Phong Tê Cốc có rất nhiều binh mã đang tập kết!” Đổng Thiên Dực bẩm báo cho Triệu Phổ.
Tất cả mọi người nhíu mày —— binh mã?
“Binh mã của ai?” Triệu Phổ hỏi.
“Ăn mặc giống như đám binh mã đã từng cố gắng dùng đá lửa đánh lén chúng ta lần trước ở núi Bình Chung!” Đổng Thiên Dực nói, “Hẳn là binh mã của Ác Đế Thành!”
Chân mày của Triệu Phổ nhướng thẳng lên, nghiến răng. “Đám tôn tử kia có lá gan không nhỏ nhỉ? Ta chưa đi tìm chúng thì chúng đã tự mình tìm đến tận cửa.”
“Tên gian tế trộm chìa khóa chắc là người của Ác Đế Thành…” Triển Chiêu gật đầu. “Bọn chúng hẳn là đoán Hỏa Trọng Thiên rất nhanh sẽ chui ra khỏi mặt đất, định chờ khi chúng ta tử chiến với Hỏa Trọng Thiên thì đến đánh lén!”
“Khó trách…” Sắc mặt của Công Tôn cũng rất khó coi. “Vừa rồi khi ta đi tìm chỗ Hỏa Liệt Quả này thì phát hiện rất nhiều cây đã bị hái trụi!”
“Đối phương thu nhặt rất nhiều Hỏa Liệt Quả sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Lại nói…” Dường như Triển Chiêu đã nhớ ra điều gì đó. “Sớm nay khi chúng ta trên đường đi vào Phong Tê Cốc hái thảo dược, quả thật có cảm giác có người đã hái rất nhiều thảo dược…”
“Vậy số lượng Hỏa Liệt Quả còn lại có đủ không?” Lâm Dạ Hỏa lo lắng.
Triệu Phổ sai người đi tìm Thống lĩnh Thị vệ Tô Lâm của Liệt Tâm Dương đến hỏi.
Sau khi Tô Lâm nghe xong liền giậm chân nói lúc trước vị “ái phi” kia của Thành chủ nhà họ đột nhiên nói cái gì mà trái cây của Hỏa Liệt Quả ngâm tắm rất tốt cho thân thể, Thành chủ mê muội liền sai người cơ hồ hái sạch tất cả Hỏa Liệt Quả trong Phong Tê Cốc, ngay cả cành lá cũng bẻ về, lại nói… đống trái cây đó không biết đã biến đi đâu, hơn mười sọt lớn lận!
“Không ổn rồi.” Lâm Dạ Hỏa sốt ruột.
Mọi người cũng cảm thấy không ổn, ai ngờ Triệu Phổ lại liên tục xua tay, “Không hề không ổn! Không hề không ổn! Rất tốt!”
Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi Triệu Phổ. “Đối phương đã hái hết cành lá lẫn quả đủ để khống chế Hỏa Trọng Thiên mà còn tốt?”
Triệu Phổ mỉm cười. “Đúng vậy, đốt cháy cành lá có thể điều khiển được hướng đi của Hỏa Trọng Thiên, mà quả thì đóng vai trò mấu chốt để tiêu diệt chúng!”
Tất cả mọi người gật đầu —— đúng vậy, thế mà ngươi còn nói rất tốt?
Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Trước tiên ngươi có hoàn toàn chắc chắn là Hỏa Liệt Quả có tác dụng với Hỏa Trọng Thiên chứ?”
“Ơ…” Công Tôn gãi đầu, “Quả thực hầu hết là do ta phỏng đoán thôi!”
“Đúng thế!” Triệu Phổ gật đầu, “Bây giờ thì chính xác là Hỏa Liệt Quả có thể khắc chế được Hỏa Trọng Thiên!”
Mọi người ngẩng đầu ngẫm nghĩ —— ra là vậy, Cửu vương gia nghĩ đúng là đủ rộng.
“Nhưng bây giờ thứ quan trọng như vậy lại nằm trong tay địch!” Lâm Dạ Hỏa nhắc nhở. “Lũ sâu ở chỗ chúng ta sắp chạy ra lại không có thảo dược trong tay, đường cùng rồi!”
Triệu Phổ bình tĩnh mỉm cười, “Ở trong tay ai không quan trọng, chỉ cần để cho ta sử dụng thì ai giữ cũng vậy thôi.”
Tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ, bên trong lời nói tràn đầy thâm ý, lẽ nào Triệu Phổ đã có chiêu?
Cửu vương gia chắp tay sau lưng đi vài vòng tại chỗ, ngẩng đầu lên bắt đầu ngắm sao.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Triển Chiêu mở to hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường —— là sao?
Triệu Phổ vươn tay ôm lấy bả vai Công Tôn lắc lắc, bảo: “Đã nói ngươi là phúc tinh! Có ngươi ở bên, lão tử là thiên hạ vô địch!”
Công Tôn bị ôm lắc cho đỏ bừng cả mặt.
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa không hiểu ra sao —— đây là tình huống gì?
Thanh Lân cùng Trâu Lương càng không hiểu.
Triệu Phổ vui vẻ xong rồi, bĩu môi nhìn xuống đất nói: “Nhìn thấy con sâu vừa rồi không?”
Không ai hiểu gì hết —— đám sâu vừa bò đầy đất vừa rồi đã chui hết xuống bùn, còn con nào đâu?
“Con sâu ú nu như quả cầu bằng bùn đang lăn ấy!” Trên mặt Cửu vương gia chợt xẹt qua một nụ cười xấu xa. “Ta đã sớm muốn xài thử chiêu này mà vẫn chưa có cơ hội!”
“Chiêu gì?” Công Tôn tò mò hỏi. “Lăn quả cầu bằng bùn?”
Triệu Phổ vươn tay nắm lỗ tai Công Tôn lắc nhẹ, mở miệng, “Thuyền cỏ mượn tên!”
(*) Được Gia Cát Lượng biến thể từ 1 kế trong 36 kế là Mạn Thiên Quá Hải, giấu trời qua biển, mượn sương mù để lẩn trốn. Trong trận Xích Bích, Chu Du thách Gia Cát Lượng làm sao kiếm được 10 vạn tên trong 10 ngày. Gia Cát Lượng đã cùng Lỗ Túc và 30 thuyền cỏ đi trong sương mù, Tào Tháo không dám xuất quân nên chỉ bắn tên ra, hàng chục vạn mũi tên cắm hết lên thuyền cỏ, Gia Cát Lượng lấy về đưa cho Chu Du làm sính lễ =,,=
Mọi người há to miệng —— gì?
Lâm Dạ Hỏa híp mắt, nháy mắt với Trâu Lương —— lão đại nhà ngươi bị nóng đến hồ đồ rồi hả? Thủy đàm lớn như vậy, không thuyền cũng không sương, Thuyền cỏ mượn tên như thế nào?
Bạch Ngọc Đường cũng quay sang, không phải nhìn Triệu Phổ càng không phải nhìn Công Tôn mà là nhìn Lâm Dạ Hỏa đang gãi đầu, lẩm bẩm. “Chính xác…”
Triệu Phổ bật cười vỗ vai Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, hai người “thông suốt” sớm nhất, “Đã nói hai ngươi rất giỏi, đừng về Khai Phong Phủ bắt tặc nữa, theo ta lăn lộn đi!”
Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường đều dở khóc dở cười nhìn Triệu Phổ. “Chỉ có ngươi mới nghĩ ra được phương pháp này!”
Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa đều nghiêng đầu, vẻ mặt rất nghi hoặc —— phương pháp gì cơ?
Triệu Phổ búng tay với nhóm ảnh vệ, sai người dựng quân trướng trước cửa Hỏa Luyện Cung, mang bản đồ địa hình lên, bắt đầu sắp xếp kế hoạch tác chiến.
Thanh Lân được Triệu Phổ an bài nằm trên nóc Hỏa Luyện Cung tiếp tục nghe, theo dõi hướng đi của Hỏa Trọng Thiên.
Trâu Lương thì bị an bài đi làm một chuyện càng kỳ quặc hơn —— thu thập bó củi và cỏ khô, dùng dây bện lại thành một “quả cầu” cao ngang thân người, có thể lăn được.
Những người còn lại thì tập trung trong quân trướng.
Triệu Phổ vỗ bản đồ địa hình Phong Tê Cốc trên bàn, nói. “Biện pháp rất đơn giản! Trước khi Hỏa Trọng Thiên chạy ra thì phóng hỏa trước!”
Lâm Dạ Hỏa lẫn Công Tôn đều sửng sốt.
Công Tôn suy nghĩ, hỏi. “Ý ngươi là muốn để đối phương tin rằng Hỏa Trọng Thiên đã chạy ra?”
“Hơn nữa hướng đi còn không đúng!” Triệu Phổ cười. “Không đi theo kế hoạch của chúng là đi theo sườn núi hướng về Hỏa Luyện Thành, cũng không đến Ma Quỷ Thành hay Lang Vương Bảo mà là chạy thẳng về hướng bọn chúng đang mai phục!”
Triệu Phổ vươn một ngón tay ra chỉ vào Lâm Dạ Hỏa và Triển Chiêu. “Trận lửa này phải vừa nhanh lại vừa mạnh, tất cả dựa vào hai ngươi! Dùng lửa đốt những quả cầu bằng cỏ khô kia, tạo thành cảnh tượng hàng trăm con Hỏa Trọng Thiên đang cuồn cuộn tiến tới!”
Lâm Dạ Hỏa và Triển Chiêu nhìn một đống “quả cầu” đang được lăn tới trước quân trướng, gật đầu. “Không khó!”
“Khi đối phương nhìn thấy hỏa cầu tiến về phía mình… nhất định sẽ chủ động dùng cành lá của Hỏa Liệt Quả đã chuẩn bị sẵn ra đuổi sâu để Hỏa Trọng Thiên đổi phương hướng!”
“Không tồi!” Triệu Phổ vẽ hai vòng tròn hướng Tây Bắc, bảo. “Phái bốn lão gia tử vào trong đó! Thanh Lân mang theo Long Giáp Quân mai phục ở phụ cận!”
Mọi người cả kinh —— dùng chiến lực cực mạnh, ngươi muốn làm gì?
“Đoạt hết trái cây lẫn cành lá trong tay của chúng!” Triệu Phổ nói. “Cùng đạo lý với Thuyền cỏ mượn tên, nếu chúng đã chuẩn bị tốt thì chúng ta sẽ mượn để dùng! Mà còn thuận thế tiêu diệt một phần quân địch để chúng rút khỏi sơn cốc!”
“Sau đó…” Triệu Phổ vẽ một vòng ở cửa khu vực chính, “Chia bình làm hai đường, một nhóm dựa theo kế hoạch lúc trước, chuẩn bị tốt ở chỗ Lỗ Hổng Lớn, dùng cành lá Hỏa Liệt Quả xua đuổi lũ sâu kia, bảo đảm chúng nó rơi hết vào trong đó rồi ném hết Hỏa Liệt Quả vào, cuối cùng đốt sạch bọn chúng!”
Nói xong, Triệu Phổ lấy binh phù ra, đặt lên một chỗ hổng phía Tây Bắc Phong Tê Cốc, “Một nhóm khác mang theo một phần binh mã ở đây chặn đường lui không cho binh mã của Ác Đế Thành chạy thoát. Phối hợp với binh mã của Thanh Lân đang đuổi kẻ địch rời khỏi sơn cốc, cùng tiêu diệt toàn bộ binh mã của Ác Đế Thành. Lần này không chỉ cần phải tiêu diệt hết Hỏa Trọng Thiên mà còn phải bắt sống được vài tướng lãnh của Ác Đế Thành!”
Sau đó Triệu Phổ an bài Trâu Lương xếp người ở các vùng xung quanh sơn cốc bắt cá lọt lưới, Hỏa Luyện Thành cũng để lại lính thủ thành. Chỉ trong một thời gian ngắn Triệu Phổ đã an bài thỏa đáng toàn bộ nhân mã cần thiết cho chiến dịch.
Đám người Triển Chiêu vẫn là lầu đầu tiên thấy Triệu Phổ bày binh bố trận đánh giặc, xem từ đầu đến cuối vẫn có cảm giác không thể tin nổi —— rõ ràng là đã rơi vào đường cùng, vì cái gì lại biến thành toàn bộ có lợi cho phe ta? Rốt cục Triệu Phổ đã làm như thế nào?
Mọi việc đều đã sắp xếp xong, những quả cầu bằng cỏ cũng được làm xong, nhiều người làm nhanh, hành động của quân binh Triệu gia quân rất nhất quán.
Lúc này Thanh Lân cũng nhảy xuống nói với Triệu Phổ. “Vương gia, tình hình của Hỏa Trọng Thiên coi như ổn định, cách mặt đất còn một quãng, dựa theo tốc độ… chúng ta còn khoảng một canh giờ.”
Triệu Phổ mỉm cười khoát tay. “Soạt” một tiếng… bản vẽ trên bàn được thu lại.
Bên ngoài trướng, Liệt Tâm Dương mang theo một đám nhi tử văn võ toàn tài, cao lớn anh tuấn tới, bốn vị lão thần tiên cũng đến hỗ trợ.
Trên bàn được dọn sạch sẽ, Triệu Phổ nhận lấy đồng hồ cát Giả Ảnh đưa cho để tính thời gian, giương mắt nhìn mọi người, sắc mặt hiếm có mà nghiêm túc. “Một canh giờ! Sau một canh giờ nữa Hỏa Trọng Thiên sẽ chui lên từ mặt đất!”
Cửu vương gia nhìn quanh một vòng, thanh âm trầm xuống, “Chiến dịch này quan hệ đến tính mạng của mấy trăm vạn dân chúng của Hỏa Luyện Thành, Hắc Phong Thành, Ma Quỷ Thành và Lang Vương Bảo, chỉ được phép thắng, không được thất bại, không được phép để bất kỳ một con Hỏa Trọng Thiên nào chạy thoát!”
Dứt lời, Triệu Phổ ném đồng hồ cát lên trên bàn, “Xuất binh!”