Màn đêm dần buông, sắc trời thành Hỏa Luyện chuyển tối, khí nóng bốc lên cũng dần tản đi.
Dân chúng trong thành rối rít đi ra ngoài hoạt động, mọi người đều vui sướng, đại khái là vì hôm nay trời mưa đặc biệt to.
Ở cửa sơn cốc Phong Tê Cốc, Thanh Lân mang theo vài tên lính, cùng tra xét địa hình ở cửa sơn cốc.
Dưới sự hướng dẫn của người dẫn đường thành Hỏa Luyện, các tướng lãnh và Thanh Lân căn bản đã nắm giữ toàn bộ địa mạo sơn cốc, vừa rồi gặp phải cơn mưa to, cho nên liền tránh trong sơn động để lánh mưa.
Đợi đến khi tạnh mưa, hắn mới mang người ra khỏi sơn cốc.
Lúc lại đến chỗ cửa cốc, Thanh Lân quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, khẽ cau mày.
Tướng lãnh thành Hỏa Luyện đối với Long Giáp tướng quân đỉnh đỉnh đại danh của Triệu gia quân rất hết sức tôn kính, thấy Thanh Lân dừng bước, bọn họ cũng đều cùng dừng lại nhìn.
Thanh Lân đứng nguyên vị trí một lát, đột nhiên lại lui về phía sau mấy bước, giẫm chân đạp đạp mặt đất sau đó cau mày nhìn bốn phía, rồi lại đi lên trước mấy bước, dùng nhiều sức hơn tiếp tục đạp mấy cái xuống mặt đất.
Mấy tùy tùng của Thanh Lân trông thấy hành động kỳ lạ này của hắn cũng đều cảm thấy rất khó hiểu.
Có mấy tướng lãnh thành Hỏa Luyện tò mò hỏi, “Thanh tướng quân?”
Thanh Lân đột nhiên dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm phần gốc cây ở cách đó không xa, tự nhủ một câu, “Quả nhiên không phải là ảo giác.”
Chúng tướng quân hai mặt nhìn nhau – Cái gì?
Thanh Lân vung tay về vị trí gốc cây mà hắn vừa mới nhìn chằm chằm, ghim lên đó một mũi phi tiêu, sau đó nhấc chân bước đi.
“Ai? Tướng quân…”
Tướng quân thành Hỏa Luyện không hiểu gì đuổi theo sau.
Thanh Lân để lại một câu, “Tiếp tục canh giữ.”
Nói xong, mang người quay về thành.
Chờ đến khi Thanh Lân trở lại hoàng thành thành Hỏa Luyện, thì đụng phải bọn Triệu Phổ đang đi về.
Thanh Lân đứng ở cửa chính, nghiêng đầu nhìn Nguyên soái mình, bỗng cảm thấy Triệu Phổ hiện tại và trước kia có gì đó khang khác, trạng thái bây giờ trông tốt hơn nhiều… Vừa gặp phải chuyện tốt đẹp gì sao?
“Thanh Lân.” Tiểu Lương Tử nhảy qua vịn bả vai Thanh Lân nói cho hắn biết về trận luận võ vừa rồi.
Thanh Lân không khỏi cảm thấy tiếc nuối vì đã bỏ lỡ trận luận võ đặc sắc như vậy.
Triệu Phổ đi về phía trước, nhìn Tiểu Lương Tử đằng trước cứ như chú khỉ con leo lên bả vai Thanh Lân.
“Ồ, tình cảm giữa Tiểu Lương Tử và Thanh Lân không tệ nhỉ.” Công Tôn nói.
“Tiểu Lương Tử lăn lộn thành quen hơn phân nửa người trong quân doanh.” Triệu Phổ khẽ cau mày, “Có phải Thanh Lân vừa có phát hiện gì không?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi ở bên cạnh hắn, nghe được cũng có chút khó hiểu mà nhìn Triệu Phổ – Phát hiện gì?
“Cảm giác của Thanh Lân rất nhạy bén.” Trâu Lương nói, “Hôm nay để hắn đi tra xét địa hình, có khả năng là đã phát hiện gì đó cho nên mới đứng ở đây chờ.”
“Nguyên soái.”
Chờ Triệu Phổ đi tới trước mặt, Thanh Lân kéo Tiểu Lương Tử xuống.
“Sao rồi? Tình huống ở Phong Tê Cốc thế nào?” Triệu Phổ hỏi.
“Không phát hiện thấy có quân địch mai phục, địa hình ở đó phức tạp, dễ thủ khó công.”
Thanh Lân vừa đi theo mọi người vào bên trong, vừa báo cáo cho Triệu Phổ kết quả tình hình tra xét địa hình hôm nay.
Nói xong chuyện địa hình, Triệu Phổ cười hỏi hắn, “Sao nữa? Còn có phát hiện gì khác?”
“Không biết có nên tính là phát hiện mới không, nhưng mà ta có chút để ý.” Thanh Lân vẫn nghiêm chỉnh như thường lệ.
“Có phát hiện gì?” Triển Chiêu tò mò.
“Là mặt đất của Phong Tê Cốc.” Thanh Lân trả lời.
“Mặt đất.” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
“Sau khi trời mưa, bùn đất ở dưới không bị ẩm ướt mấy mà khô rất nhanh.” Thanh Lân trả lời, “Còn nữa… hình như mặt đất có nâng cao lên một chút.”
“Mặt đất nâng cao?” Lâm Dạ Hỏa cảm thấy kỳ quái, “Sao mặt đất lại nâng cao lên?”
Thanh Lân lắc đầu một cái, “Dấu hiệu không rõ ràng cho lắm, hơn nữa chắc còn cao lên, ta đã làm dấu hiệu rồi, không biết qua một đêm sẽ cao lên thêm bao nhiêu.”
Triệu Phổ sờ cằm, hỏi Liệt Tâm Dương, “Tại sao mặt đất Phong Tê Cốc lại không ẩm ướt khi trời mưa mà lại còn có thể cao lên?”
“Á…” Liệt Tâm Dương gãi đầu một cái, hắn cũng không hiểu nổi.
“Dấu hiệu mặt đất nâng lên rất rõ ràng sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Thanh Lân lắc đầu, “Chỉ có một chút xíu.”
Mọi người suy nghĩ một chút – Nếu mặt đất nâng lên quá cao, người đi đường nhất định sẽ có cảm giác, hơn nữa bốn phía Phong Tê Cốc được núi rừng bao quanh, nếu địa thế có phát sinh biến hóa sẽ rất dễ xảy ra cảnh núi lở, lúc đó động tĩnh chắc chắn không nhỏ.
Triệu Phổ chắp tay sau lưng suy nghĩ – Hạ Nhất Hàng bảo hắn mang theo Thanh Lân tất nhiên là có đạo lý, trong quân doanh hắn có hai người có trực giác và lực quan sát nhạy bén như động vật, một là Trâu Lương hai là Thanh Lân, bởi vì từ nhỏ đã lớn lên cùng bầy sói nên ngũ giác Trâu Lương khác hẳn với người thường, hắn giỏi về phát hiện nguồn nước, nguy hiểm, mùi của kẻ địch đang ẩn nấp… mà độ nhạy bén của Thanh Lân và Trâu Lương cũng không giống nhau, Thanh Lân giỏi nhất là về khả năng phát hiện “biến hóa”.
Thanh Lân dị thường quen thuộc các vùng núi, một phần là bởi vì đã từng bị người ta ném xuống vách đá, trước đây Thanh Lân từng trải qua một khoảng thời gian rất đặc biệt, trước khi được thần y nhặt về, hắn chỉ có thể nằm yên dưới vực chứ không thể động đậy, một mình nằm suốt hai ngày một đêm ở bên dòng suối bên cạnh sơn cốc.
Trong thời gian hai ngày đêm, Thanh Lân chẳng khác gì đang bên bờ tử vong, hắn có thể cảm giác rõ ràng biến hóa mười hai canh giờ trong một ngày, bên tai lay động tiếng cỏ non duỗi mình chui lên từ mặt đất, cỏ dại qua một đêm dài thêm ba tấc, tiếng cá bơi trong dòng suối, luồng gió đảo quanh theo địa thế trong vách núi…
Trong khoảng thời gian được thần y nhặt về rồi trị liệu, gần như hắn nằm trên giường gần cả năm, trong thời gian một năm này, hắn dựa vào cảm giác để quan sát hết thảy… Từng ngày, từng canh giờ, từng khoảnh khắc, cho dù là những biến hóa nhỏ thế nào đi chăng nữa, hắn cũng có thể cảm giác được.
Nếu dùng một từ để nói về thiên tính nhạy bén của Trâu Lương thì đó là từ “Động”, còn Thanh Lân sẽ là chữ “Tĩnh”, hai người dựa vào loại trực giác này mà lập nên vô số công lao hiển hách.
Mà lần này, người bình thường vô luận thế nào cũng sẽ không dễ dàng phát hiện biến hóa mặt đất nâng cao lên… nhưng Thanh Lân sau khi đi một chuyến ra vào sơn cốc, liền phát giác mặt đất dưới bàn chân có sự biến đổi nâng cao. Lúc hắn trông thấy cái cây kia, phần rễ cây cùng bùn đất có xuất hiện vết nứt, hiện tượng này chỉ có sau khi mưa to xối xả chứ không thường gặp!
Triệu Phổ tất nhiên sẽ đặt lời của Thanh Lân vào trong lòng, Cửu vương gia sở dĩ luôn thường thắng bất bại, tất nhiên không phải chỉ dựa vào một mình hắn đánh trận, bốn chủ tướng mười phó tướng mỗi người đều mang trong mình mỗi tuyệt kỷ riêng, người không có bản lãnh thì không thể đặt chân trong Triệu gia quân.
Sau khi ăn xong cơm tối, Triệu Phổ vẫn rất để ý chuyện mặt đất nâng cao nên liền hẹn Công Tôn đi xem một chút.
Đi tới cửa hoàng thành, thì đụng phải Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Thì ra Bạch Ngọc Đường cũng hết sức tò mò về lời của Thanh Lân, cứ như vậy, bốn người cùng đi đến Phong Tê Cốc.
Vừa tới cửa sơn cốc thì trông thấy mấy người lính đang vây tại một chỗ, toàn bộ đều cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, không biết đang nghị luận cái gì.
Triển Chiêu đi tuốt ở đằng trước, bước tới liếc một cái rồi vội vàng lui về chặn Bạch Ngọc Đường lại.
Ngũ gia không hiểu, “Thế nào?”
Triển Chiêu đưa ra một đầu ngón tay lắc lắc với Chuột nhà mình, “Vừa ăn cơm xong ngươi đừng có qua nhìn! Không mấy ngày sau lại nuốt không nổi cơm.”
Bạch Ngọc Đường bị y dọa cho sợ hết hồn, tâm nói có cái gì bẩn thỉu sao? Chẳng lẽ là mấy con sâu lớn gì đó à?
Triệu Phổ và Công Tôn lại bị câu nói của Triển Chiêu khơi lên lòng hiếu kỳ, Công Tôn chạy tới liếc mắt nhìn thử, rồi ngoắc tay với Giả Ảnh và Tử Ảnh, bảo cho bọn họ vào trong rừng và bốn phía xung quanh xem một chút.
Nhóm ảnh vệ cũng chui vào rừng liếc mắt nhìn, cũng chạy đến.
Tử Ảnh giơ chân, “Ai nha mẹ ơi, thật là ghê tởm!”
Triệu Phổ cau mày đứng ở bên cạnh Công Tôn… Vừa nãy bọn thị vệ vây quanh nhìn cái gì vậy?
Trên mặt đất ngoài Phong Tê Cốc là một đống lại một đống trùng, toàn bộ đều chui từ dưới lòng đất lên, đang ra sức bò ra bên ngoài, nhìn tràng diện kia cũng khó trách Triển Chiêu muốn ngăn Bạch Ngọc Đường lại, nếu không đoán chừng cả da đầu Ngũ gia cũng tê rần rồi lại không nhịn được mà thiêu lửa đốt núi.
“Bắt đầu từ bao giờ vậy?” Triệu Phổ hỏi mấy thị vệ ở lại canh chừng.
Bọn thị vệ nói, khi mặt trời mới vừa xuống núi thì từ trong núi chạy ra khá nhiều con chuột, muộn một chút, thì có rắn trùng chuột lục tục chui từ dưới lòng đất lên.
“Tình huống này có thường gặp không?” Triệu Phổ hỏi mấy thủ vệ thành Hỏa Luyện.
Những thủ vệ kia đều lắc đầu, ban ngày ở thành Hỏa Luyện quá nóng nên mấy loại trùng hay chuột đều sống ở sâu trong lòng đất, bình thường chúng nó tuyệt đối sẽ không bò ra.
Công Tôn cũng cau mày, “Kỳ quái a… Lấy hoàn cảnh thành Hỏa Luyện mà nói, ban ngày nếu bò ra ngoài chắc chắn sẽ bị nóng nắng chết, mà buổi tối bò ra thì cũng sẽ chết rét ngay thôi…”
“Mà hình như chúng nó không phải về hướng trong thành, mà là muốn chạy khỏi Phong Tê Cốc.”
Công Tôn ngồi chồm hổm xuống nhìn thử… Sau khi bò ra ngoài sơn cốc, những loại trùng kia lại bắt đầu đào động chui xuống dưới lòng đất.
“Có cảm giác chúng nó chỉ đang chuyển chỗ ở mà thôi…” Triệu Phổ nhìn một con trùng nhỏ đẩy một viên bùn tròn vo chạy ra khỏi cánh rừng, cảm thấy khá thú vị, “Dưới lòng đất Phong Tê Cốc này có gì xảy ra với mấy con trùng này sao? Khiến chúng nó sợ đến như vậy?”
“Có phải do mạch nước ngầm tăng lên không?” Bạch Ngọc Đường vẫn còn đứng tránh ở chỗ xa mà nói vọng qua, trước đây hắn từng cư ngụ trên hải đảo, tại Hãm Không Đảo thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện tình huống như thế, nước vị đột nhiên tăng lên, đa phần đất động vật sống dưới đều bắt đầu dời lên chỗ cao hơn.
“Ừ.” Công Tôn gật đầu, dùng cây gậy gỗ chọt chọt một con giun mũm mĩm, “Chắc là lý do này.”
“Không phải là địa chấn hay gì đó chứ?” Triệu Phổ hỏi, “Lúc khí trời xảy ra dị biến cũng không thường có động vật di chuyển đi nơi khác?”
“Nhưng mà đa số động vật trong núi đâu có chạy ra.” Công Tôn lắc đầu, chỉ chỉ bầu trời, “Mấy ngày nay ta đều xem khí trời, gần đây không có dấu hiệu báo trước rung chấn, lũ mèo con cũng đều nằm ngoan trong phòng.”
Mọi người nghe xong, cùng đồng thời liếc Triển Chiêu một cái.
Mí mắt Triển hộ vệ run lên – Nhìn ta làm gì?
Bạch Ngọc Đường nhìn cửa động tối đen của Phong Tê Cốc – Hắn vẫn luôn để ý trận mưa lớn này, Giao Giao khai kim khẩu nói chữ “Nước” và Tiểu Tứ Tử nói chữ “Không ổn” giống với Ngân Yêu Vương năm đó, có ý gì đây?
“Đáng tiếc là lão đầu kia làm mất chìa khóa Hỏa Luyện Cung.” Triệu Phổ lắc đầu, “Nếu không có thể vào xem một chút, ta vẫn luôn cảm thấy không an tâm.”
“Không vào được…” Bạch Ngọc Đường cau mày cúi đầu chìm vào tâm tư riêng.
Triển Chiêu đưa tay chọt hắn một cái, “Làm sao?”
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu lên. hỏi Triển Chiêu, “Miêu Nhi, trong chúng ta nhiều người như vậy ai là kẻ có thính lực tốt nhất?”
Triển Chiêu bị câu hỏi của Bạch Ngọc Đường làm cho khó hiểu, “Thính lực?”
“Vậy phải xem ngươi muốn nghe cái gì.”
Lúc này, Triệu Phổ phía trước lên tiếng, Vương gia hiển nhiên cũng lưu ý đến biến hóa của Bạch Ngọc Đường, dù sao, vị này có mang theo một Giao nhân có thể biết trước nguy hiểm.
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn sang.
Triệu Phổ quay đầu, nói, “Nếu nói nghe được bao xa, đương nhiên là nội lực càng cao thì nghe càng tốt.”
“Không phải có thể nghe được bao xa mà là nghe biến hóa.” Bạch Ngọc Đường nói.
Triệu Phổ khẽ mỉm cười, bảo Giả Ảnh đi gọi Thanh Lân tới.
Lát sau, Thanh Lân tới, khi vừa đến hắn liền chỉ gốc cây mình làm dấu ban nãy cho Triệu Phổ nhìn… Vừa nãy hắn đã để lại mũi phi tiêu ở trên gốc cây, lúc này có gần nửa mũi tiêu đã chìm trong đất, vết nứt nơi mặt đất cũng có thể nhìn ra là hơi dốc cao lên.
“Còn nâng lên nữa a, mà vết nứt cũng không thiếu, chuyện gì xảy ra đây?”
Lâm Dạ Hỏa theo tới xem náo nhiệt đứng ở cây nhìn, Trâu Lương cũng cảm thấy kỳ quái.
Ngũ gia chỉ một ngón tay vào Phong Tê Cốc, “Đi Hỏa Luyện Cung.”
Mọi người cũng không nhiều lời, xuyên qua Phong Tê Cốc, đi tới Hỏa Luyện Cung.
Buổi tối tại Hỏa Luyện Cung có không ít thủ vệ.
Trên nóc nhà Hỏa Luyện Cung, trên vách tường có rất nhiều thạch đèn, vì để chiếu sáng nên bọn lính điểm không ít đèn lồng… lúc này Hỏa Luyện Cung được ánh đèn tỏa sáng rọi quanh lại có một loại khung cảnh đẹp đẽ khác.
Thanh Lân hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngũ gia muốn ta nghe cái gì?”
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy có chút làm khó dễ Thanh Lân, hỏi, “Nếu nói… trong phòng bếp Khai Phong phủ có một quả trứng gà đang nở, mà ngươi đang đứng ở cửa chính Khai Phong phủ, liệu có thể nghe thấy không?”
Tất cả mọi người trợn to hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu sờ cằm thử tưởng tượng tình huống kia.
Lâm Dạ Hỏa “phụt” một tiếng vui vẻ, “Cái này phải nghe thế nào chứ?”
Triệu Phổ cũng nhìn Thanh Lân.
Thanh Lân suy nghĩ một chút, nói, “Cũng không phải không thể.”
Mọi người cả kinh.
Triển Chiêu hỏi, “Như vậy cũng có thể nghe được?”
“Nhưng phải xem quả trứng gà kia được đặt ở đâu mới được.” Thanh Lân nói, “Nếu quả trứng đặt trên mặt đất, lúc đó ta cũng nằm trên mặt đất trước cửa Khai Phong phủ, và nếu bốn phía không có người nào đi lại thì hoàn toàn có thể nghe được.”
“Vậy nếu không chỉ có một quả trứng gà thì sao?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi, “Mà có tận một trăm quả…”
“Vậy thì chỉ cần đứng đó cũng có thể nghe được.” Thanh Lân cười nói.
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ Hỏa Luyện Cung.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường, ngươi cảm thấy dưới lòng Hỏa Luyện Cung có Hỏa Trọng Thiên?”
“Chắc không có khả năng đâu.” Lâm Dạ Hỏa nói, “Dù sao cũng đã mấy trăm năm rồi mà…”
“Nhưng mà trận mưa to này… mấy trăm năm nay không hề gặp.” Triệu Phổ ngầm hiểu Bạch
Ngọc Đường đang lo lắng cái gì, “Nên có lẽ… sẽ có biến hóa.”
“Tên gian tế kia trộm mất chìa khóa nhưng đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có hành động gì cả.” Triển Chiêu cau mày, “Chúng ta đều cảm thấy hắn muốn mở cửa đi vào, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ lại một chút, tên đó trộm đi chuỗi chìa khóa duy nhất của tòa cung điện, trừ bỏ việc mình muốn đi vào thì còn có…”
Triển Chiêu lời còn chưa dứt, mọi người trăm miệng một lời, “Không để cho những kẻ khác đi vào!”
Công Tôn sờ cằm, “Mặc dù ta không quá hiểu rõ cái thứ Hỏa Trọng Thiên kia, nhưng lúc ta nuôi cổ trùng có từng phơi khô qua không ít, tuy trông như đã chết nhưng nếu được ngâm trong nước thì chúng sẽ lập tức sống lại.”
“Không phải dọa người như vậy chứ!” Hỏa Phượng nhảy lui mấy bước, “Khó trách lại nuôi Hỏa Trọng Thiên ở Hỏa Luyện Cung, mà Hỏa Luyện Cung lại được kiến tạo ở thành Hỏa Luyện, hẳn cũng bởi vì ở đó nắng hạn không mưa!”
“Nhưng ai ngờ được lần này lại đột ngột mưa to như vậy!” Triệu Phổ cảm thấy không quá hay,
“Cũng quá trùng hợp!”
Thanh Lân bảo mọi người giữ yên lặng, tốt nhất là đứng yên tại chỗ đừng động đậy, còn hắn còn liền nhảy một cái lên nóc nhà Hỏa Luyện Cung, vừa nằm ở trên nóc bừa dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Triệu Phổ ra lệnh tất cả binh lính đang đóng ở đây lập tức lui ra, mà những người khác đều đứng yên không nhúc nhích, không hề lên tiếng, ngay cả hô hấp cũng rất nhẹ, lẳng lặng chờ đợi.
Thanh Lân nằm bất động trên nóc… Rất nhanh, nửa canh giờ đã trôi qua.
Lâm Dạ Hỏa đứng đến nỗi chân cũng tê rần, nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu cũng cảm thấy mỏi lưng đau chân, mấy vị cao thủ này thường ngày nhảy nhót tưng bừng cả một ngày cũng không cảm thấy mệt mỏi, nhưng mới đứng bất động nửa canh giờ thì lại mệt mỏi thành thế này.
Công Tôn thấy Thanh Lân chẳng có tý động tĩnh nào, hỏi Triệu Phổ, “Không phải là ngủ gật rồi đấy chứ?”
Triệu Phổ khoát tay với Công Tôn, “Nếu là Âu Dương thì chắc chắn đã ngủ rồi, Thanh Lân thì sẽ tỉnh…”
Triệu Phổ còn chưa dứt lời, chỉ thấy thân ảnh màu đen trên nóc nhoáng một cái, Thanh Lân nhảy xuống.
Long Giáp tướng quân đưa tay xoa gò má, chỉ thấy trên mặt hắn có dấu đo đỏ, đúng là đã dán mặt trên nóc suốt nửa canh giờ thật.
Mọi người thấy sắc mặt Thanh Lân, liền nhớ tới câu nói kia của Tiểu Tứ Tử – Không ổn!
“Thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Thanh Lân ngẩng đầu nhìn mọi người, nói đạo, “Dưới lòng đất có thứ còn sống!”
“Ngươi… chắc chắn?” Triển Chiêu cảm thấy nổi cả da gà – Hỏa Trọng Thiên kia không phải là vẫn còn sống thật đấy chứ?
“Nghĩ xem có khi nào đó chỉ là rắn trùng gì đó thôi không?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.
Thanh Lân lắc đầu một cái, nói, “Thật ra thì âm thanh phía dưới rất rõ ràng, ta vừa nhảy lên đã nghe thấy rồi.”
“Vậy sao ngươi lại lâu như vậy?” Triệu Phổ hỏi, “Còn phát hiện gì khác nữa không?”
Thanh Lân gật đầu, “Nhiệt độ có thay đổi.”
“Nhiệt độ thay đổi?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
“Khoảng thời gian nửa canh giờ, trên nóc có nóng lên một chút!” Thanh Lân nói, “Nhất định bên dưới có thứ gì đó rất nóng…”
“Là lửa…” Công Tôn cả kinh, “Không phải lão Kiền đã nói sao, Hỏa Trọng Thiên khi ma sát lẫn nhau sẽ tạo thành mồi lửa, mà loại lửa đó cho dù có tạt nước cũng không thể dập tắt được!”
“Khó trách mặt đất lại nâng cao.” Bạch Ngọc Đường cũng chợt hiểu ra, “Bởi vì quá nóng nên mới nở ra!”
“Cho nên mấy con trùng vừa bỏ chạy kia không phải là vì nước dưới đất… Mà là nhiệt độ dưới lòng đất bỗng đột ngột thay đổi.” Triển Chiêu hỏi, “Nếu mà bốc cháy… thì sẽ thế nào?”
Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh một chút, “Toàn bộ mặt đất sẽ bị nứt ra!”
“Vậy… Hỏa Trọng Thiên sẽ bò ra ngoài sao?” Công Tôn khẩn trương.
“Nếu lòng đất dưới Hỏa Luyện Cung bị cháy, vậy cũng không đúng.” Triệu Phổ chau mày, “Kẻ ăn trộm chìa khóa hẳn không muốn cho người khác đi vào! Bởi vì một khi có người đi vào thì thứ lửa dưới Hỏa Luyện Cung kia tuyệt đối sẽ bị phát hiện, có thể phải nghĩ đối sách, không thể dùng nước hay đất để dập tắt lửa… có lẽ nên nghĩ đến những biện pháp khác…”
“Lửa này nếu cứ cháy như vậy, thì mất bao lâu sẽ đốt lên mặt đất?” Lâm Dạ Hỏa khẩn cấp, “Thứ đồ chơi kia mà bò ra ngoài cũng không được a!”
“Nếu chúng nó mà bò ra ngoài thì thành Hỏa Luyện, xung quanh Phong Tê Cốc, Lang Vương Bảo, Ma Quỷ Thành sẽ bị san thành bình địa chỉ trong nháy mắt.” Vẻ mặt Triệu Phổ cũng trở nên nghiêm nghị, “Kế đó sẽ là Hắc Phong Thành!”
Mọi người hoàn toàn có thể tưởng tượng được tình huống lúc đó sẽ thê thảm thành thế nào.
Cửu vương gia khoanh tay nhìn Hỏa Luyện Cung, “Khó trách cả Yêu Vương và Tiểu Tứ Tử đều nói không ổn, chuyện lần này thật đúng là quá không ổn a!”
“Làm sao bây giờ?” mọi người theo bản năng cùng quay qua nhìn Triệu Phổ.
Cửu vương gia cũng nhìn mọi người, gật đầu, “Đúng vậy… Phải làm gì bây giờ đây?”.