Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 87: Lửa và phật

Edit: Linh

Beta: Fin

Thiên Tôn đưa tay túm lấy Lâm Dạ Hỏa ném ra ngoài.

Gần như cùng một lúc, Triển Chiêu nhanh chóng đuổi theo Lâm Dạ Hỏa.

“Nhanh quá!”

Tiểu Lương Tử hô lên.

Ân Hậu cũng gật đầu, “Quả thật là nhanh hơn trước kia rất nhiều.”

Triển Chiêu cách Lâm Dạ Hỏa khoảng nửa người thì duỗi tay ra bắt.

“Với không tới!” Tiểu Lương Tử nóng nảy.

Nhưng Lâm Dạ Hỏa ở giữa không trung lại đột nhiên bất động, cứ như vừa bị chộp lại.

Mọi người nhìn qua… Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường ở trên mặt đất vươn tay ra.

Trâu Lương nhíu mày, “Xa như vậy?”

“Là uy lực của Cách Không Chưởng, hay là do hắn bảo Giao Giao làm?” Túc Thanh khó hiểu.

“Ai mà biết.” Yêu Trường Thiên sờ sờ cằm, “Hiệu quả của năm mươi chiêu lúc trước đúng là không tồi!”

Ân Hậu cùng Vô Sa đại sư cũng gật đầu đồng ý, sau khi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bị Thiên Tôn đùa giỡn năm mươi chiêu, quả thực cứ như vừa ‘thoát thai hoán cốt’.

Lúc Lâm Dạ Hỏa bị giữ lại, Triển Chiêu thuận lợi vươn tay bắt lấy vạt áo hắn.

Nhưng lúc Triển Chiêu vừa mới bắt lấy thì bỗng có một thân ảnh màu trắng xuất hiện ngay bên cạnh.

“Qua khi nào vậy?” Mọi người kinh ngạc.

Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường ở trên mặt đất đều chau mày – Triển Chiêu đã rất nhanh rồi, vậy mà Thiên Tôn còn nhanh hơn nữa.

Lúc Triển Chiêu nắm lấy vạt áo của Lâm Dạ Hỏa, Thiên Tôn lướt tới bên cạnh, mỉm cười.

Tóc gáy của Hoả Phượng đều dựng đứng cả lên – Thiên Tôn vẫn như trước một phen tóm lấy tay áo của Lâm Dạ Hỏa, Hỏa Phượng chưa kịp xuất thủ thì đã bị ném xuống mặt đất.

“Oa a!” Tiểu Lương Tử gấp đến độ dậm chân.

Đại sư Vô Sa xắn tay áo, “Lão tử làm thịt ngươi!”

Yêu Trường Thiên và Ân Hậu mỗi người một tay kéo lấy hoà thượng béo đang hùng hổ muốn liều mạng với Thiên Tôn.

Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử ở một bên khuyên, “Đại sư, bình tĩnh đã!”

Lâm Dạ Hỏa bị ném xuống đất, Triển Chiêu có muốn đuổi theo cũng không còn kịp nữa, còn Bạch Ngọc Đường vừa thu chiêu lại, giữa không trung, Giao Giao lại một phen túm lấy ống tay áo của Lâm Dạ Hỏa…

Trên mặt đất, Triệu Phổ đứng gần cầm Tân Đình Hầu chém ra một đao, giảm một nửa lực đạo, sau đó là ‘bịch’ một tiếng.

Giữa sân tuyết bay mù mịt, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to.

Lâm Dạ Hỏa chui từ dưới đó lên, “Ngã chết gia rồi!”

Tiểu Tứ Tử sợ đến mức nhũn cả chân, “A thật nguy hiểm!”

Nhưng Lâm Dạ Hỏa vừa mới đứng lên thì thân ảnh màu trắng lại nhoáng lên bên cạnh hắn.

Triển Chiêu vừa đáp xuống đất, cùng Bạch Ngọc Đường nhìn lại, thấy Thiên Tôn đã đến bên cạnh Lâm Dạ Hỏa, hai người chau mày.

Triệu Phổ kinh ngạc, “Còn nữa sao?”

Lâm Dạ Hỏa vừa mới thấy rõ mặt Thiên Tôn đã bị y túm lấy tay áo.

Bên sân, Yêu Trường Thiên và Ân Hậu đều sắp không cản được đại sư Vô Sa đang nổi trận lôi đình, hoà thượng mặc kệ, Thiên Tôn khi dễ đồ đệ ông.

Lâm Dạ Hỏa chợt nghe Thiên Tôn hỏi một câu, y hỏi chậm rãi lại mang theo ý cười, “Ngươi đúng là khó tỉnh ngủ nhỉ?”

Nói xong, Hoả Phượng lại một lần nữa bị ném bay lên không trung.

Trâu Lương ngửa mặt nhìn Lâm Dạ Hỏa bị ném đi lần thứ ba, mặc dù bị ném như vậy nhưng về căn bản vẫn không thể đả thương Lâm Dạ Hỏa được, nói cách khác, Thiên Tôn đang muốn chọc giận hắn?

Túc Thanh bất đắc dĩ thở dài, tự nhủ, “Thỉnh thoảng cũng phải cho gánh một chút trọng trách… Tính cách này thật sự là không giống ai mà.”

Tiểu Tứ Tử trước giờ thích nhất là Thiên Tôn, lúc này cũng có chút tức giận, bĩu môi hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, vì sao Tôn Tôn lại khi dễ Tiểu Lâm Tử?”

Tiểu Lương Tử đưa tay xoa đầu Tiểu Tứ Tử, trấn an bất mãn của bé, quơ quơ đầu ngón tay, “Ngốc Phượng kia một chút nhiệt tình cũng chả có, bình thường trình độ cứ tà tà.”

Tiêu Lương tuy là đồ đệ của Triệu Phổ, nhưng không thể nghi ngờ là trong tứ đại cao thủ, nhóc là người có quan hệ thân thiết với Lâm Dạ Hỏa nhất.

Lúc Tiểu Lương Tử sinh ra chưa được bao lâu thì đã quen biết Lâm Dạ Hỏa, nhóc giỏi võ công một phần cũng nhờ lăn lộn ở Hỏa Phượng Đường từ bé.

Lâm Dạ Hỏa từng nhiều lần có ý muốn thu Tiểu Lương Tử làm đồ đệ nhưng Tiểu Lương Tử lại không chịu.

Vì thế nên Tiêu Thống Hải và Liêu Tiệp thường quở trách nhi tử không biết trời cao đất rộng, nhưng trong lòng Tiểu Lương Tử lại rất minh bạch, tên nhị hoá này đâu thèm để tâm đến chuyện làm anh hùng.

Lời này của Tiểu Lương Tử, mọi người trong Hỏa Phượng Đường đều biết rõ là có ý gì, nhưng Lâm Dạ Hỏa lại không cảm thấy lời nói này có vấn đề gì, hắn chỉ là một người “nhàn rỗi” mà thôi.

Trong bốn cao thủ, có hai người gánh vác trách nhiệm trọng đại, còn hai người kia thì rất rảnh rỗi.

Triển Chiêu và Triệu Phổ một người phải trừ gian diệt ác, một người phải bảo vệ quốc gia, trên vai đều là gánh nặng.

Bạch Ngọc Đường tuy rằng vui vẻ thanh nhàn nhưng trách nhiệm lặt vặt cũng không ít, nào là quản đám người của phái Thiên Sơn, giúp đỡ việc buôn bán của Hãm Không Đảo và cả việc hỗ trợ Triển Chiêu phá án.

Còn Lâm Dạ Hỏa là một người rảnh đến không thể rảnh hơn.

Chuyện bang vụ của Hoả Phượng Đường hắn không quan tâm, không phải thuộc võ lâm Trung Nguyên nên cũng chẳng ai coi hắn là kình địch, tiền tài danh lợi cũng không cần, tóm lại… Trừ việc làm đẹp cho bản thân, cái gì hắn cũng không để ý.

Sự tồn tại của Hỏa Phượng trong võ lâm giang hồ là điều quỷ dị thế nào đây?

Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa vốn rất thân thiết, với trình độ ‘không muốn vươn lên’ của hắn cực kì bội phục.

Vị này đến ổ sói ôm sói con lăn tới lăn lui là hết một ngày, nửa ngày ngủ dưỡng dung nửa ngày ngâm ôn tuyền, không muốn phơi nắng thì có thể một ngày không ra khỏi cửa.

Trâu Lương từng nghĩ thay cho Lâm Dạ Hỏa, người này rốt cuộc muốn gì? Hắn đã có dung nhan tuyệt thế, nhưng cho dù có nó hắn cũng không ỷ lại hay dùng điều đó để chiếm tiện nghi này nọ.

Nói tới việc lúc đầu mình cùng hắn luận võ cũng không chọc giận hắn được, hắn không hạ sát thủ, để lại một bại danh cũng chẳng màng để ý.

Một câu của Túc Thanh làm cho Trâu Lương cảm khái nghìn lần – Gánh vác trọng trách? Tên yêu nghiệt này, có thứ gì mà không muốn hay không thể sao? Cho dù có đụng tới gì cũng đều thoải mái buông tay xem như không có gì quan trọng, sao có thể đảm đương trọng trách?

Yêu Trường Thiên và Ân Hậu cũng nhìn về phía Lâm Dạ Hỏa trên không trung, “Lại nói, nó học được chiêu Hoả Phương Liệt Thiên sao?”

Đại sư Vô Sa im lặng không nói gì.

Yêu Trường Thiên híp mắt, nhìn Lâm Dạ Hỏa đang xoay mòng mòng giữa không trung, kinh ngạc, “Như vậy cũng không tức giận sao?”

Đại sư Vô Sa đỡ trán, “Ngoại trừ việc bị chê là béo đen xấu xí, thì những chuyện khác đứa bé này chẳng để ý đâu.”

Mọi người ngẩng mặt suy nghĩ – Hình như là vậy! Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đều có những lúc tức giận, nhưng Lâm Dạ Hỏa thì… Lần nhặt được Ngai Ngai đó có tính là tức giận không? Tuy hắn có đánh mấy tên ác nhân thành thịt nát nhưng dường như cũng không phải là tức giận, nhiều lúc tính tình Lâm Dạ Hỏa rất giống như mấy đứa trẻ đùa giỡn cho vui mà thôi.

“Trước kia lúc nó sử dụng chiêu Hoả Phượng Liệt Thiên là ở tình huống nào?” Ân Hậu hỏi.

“Cũng chẳng phải là tình huống đặc biệt gì.” Túc Thanh nhíu mày, “Càng không phải bị chọc tức gì đó…”

“Lúc nó dùng chiêu này.” Lúc này, chợt nghe Yêu Trường Thiên chậm rãi hỏi một câu, “Hòa thượng có ở đó không?”

Tất cả mọi người sửng sốt nhìn về phía lão.

Đại sư Vô Sa nhíu mày.

Túc Thanh nhìn đại sư, nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Đại sư lúc đó không có mặt.”

Yêu Trường Thiên hừ mũi một tiếng, lắc lắc đầu.

“Chỉ trách ta…”

Lúc này, đại sư Vô Sa khe khẽ thở dài, “Lúc ta dạy nó chiêu này, đã dặn nó nếu được hãy cố tận lực đừng sử dụng chiêu này. Có thể bởi vì chính câu nói ấy mà từ đó về sau nó mới kiêng kị với chiêu thức này, bình thường không thể đem ra sử dụng.”

“À…” mọi người hiểu rõ, thì ra là thế sao.

“Ngươi xác định sao?”

Lúc mọi người đang gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ thì lại nghe Ân Hậu và Yêu Trường Thiên hỏi tiếp.

Đại sư Vô Sa hơi sửng sốt, “Hả?”

“Ngươi xác định nó thật sự chưa đến lúc nguy cấp thì không thể xuất chiêu sao?” Yêu Trường Thiên hỏi lại Vô Sa.

Đang nói, bỗng nhiên… hướng gió phía trước biến đổi, bông tuyết hình như càng thêm dày đặc, trong gió tuyết nội lực của Thiên Tôn đột nhiên tăng mạnh lên, xung quanh lại càng thêm rét lạnh.

Tiểu Tứ Tử hà hơi xoa xoa tay, lông mi của Túc Thanh và Trâu Lương đứng ở phía trước dính lại, kết thành từng vụn băng nhỏ.

Tiểu Lương Tử nắm lấy tay Tiểu Tứ Tử hà hơi, vừa nhìn trận đấu.

Lúc này, Lâm Dạ Hỏa bị ném bay lên trời cũng đã rớt xuống mặt đất, trong nháy mắt, Thiên Tôn lại một lần nữa xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Thiên Tôn chỉ mới xuất hiện, chỉ thấy ánh đao chợt loé, Bạch Ngọc Đường quét một đao qua đây.

Ngũ gia cũng đã tức giận, sư phụ hắn lại bắt đầu khi dễ người khác, Thiên Tôn dạy võ thích nhất là ném ngươi ra ngoài rồi mới nhặt về dạy võ công, kì thật mục đích chính là chọc giận người ta, trước đây hắn cũng từng chịu không ít khổ cực.

Triển Chiêu và Triệu Phổ ở một bên trong lòng im lặng đồng tình với Bạch Ngọc Đường, bản tính của Thiên Tôn quả thật đáng sợ, khi còn bé Ngũ gia học công phu chịu khổ không ít, nếu hắn không phải thiên chi kiêu tử, lớn lên cũng chẳng dễ dàng gì!

Kì quái chính là ánh đao của Bạch Ngọc Đường đã xuyên qua người Thiên Tôn nhưng chẳng thể tổn thương đến y.

Tiểu Lương Tử nhắm mắt rồi lại mở mắt, oán giận, “Chiêu này thật quỷ dị!”

Tiểu Tứ Tử dùng sức gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Trói buộc của Tuyết Trung Kính vẫn còn tồn tại nên chúng nó vẫn chưa thấy rõ!” Ân Hậu nhíu mày.

Cùng lúc đó, Lâm Dạ Hỏa lại một lần nữa cảm giác cổ áo bị túm lại.

Hỏa Phượng dở khóc dở cười, đưa tay cản lại phía sau, quay đầu lại… Quả nhiên, Thiên Tôn lại xuất hiện bên cạnh hắn.

Hỏa Phượng bất đắc dĩ hỏi y, “Lão gia tử, người có ý gì đây?”

Thiên Tôn mỉm cười, “Phải xem ngươi có tỉnh ngủ không.”

Lâm Dạ Hỏa cũng cười, nắm lấy tay áo Thiên Tôn, “Quá tam ba bận a.”

Thiên Tôn nhướng mày, “A?”

Hỏa Phượng bĩu môi, “Lát nữa nếu hòa thượng nhà con mà thối mặt, tất cả đều tính trên đầu người đấy!”

Mọi người chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa đột nhiên quay người lại, mái tóc màu đỏ bay tung lên…

Ân Hậu khoanh tay có chút kinh ngạc nói, “Cũng không phải là không tức giận.”

Yêu Trường thiên gật đầu.

Chỉ thấy mái tóc đỏ đang lay động giữa không trung bỗng nhiên tràn ra, nhuộm đỏ bầu trời…

“Tốt rồi, cuối cũng cũng thành công!” Tiểu Lương Tử một phen ôm lấy Tiểu Tứ Tử lùi lại mấy bước.

Sau khi Tiểu Lương Tử lùi lại, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ cũng đồng loạt lùi về phía sau, dùng nội lực dồn ép lại vùng tuyết bay hỗn loạn.

Sau khi gió thổi hỗn loạn… ‘Vụt’ một tiếng, lửa cháy!

Lúc này trước mắt mọi người xuất hiện một màn kỳ cảnh.

Mưa tuyết bay đầy trời bắt đầu rực cháy, màu trắng của tuyết biến thành từng đốm lửa đỏ, bay múa bốn phía.

Trên mặt đất dần hình thành một ngọn lửa màu đỏ, kéo dài liên tiếp trong màn tuyết, cuối cùng thành một biển lửa.

Ngọn lửa màu đỏ lẳng lặng thiêu đốt màn tuyết, băng tuyết cũng dần tan rã.

Mà Lâm Dạ Hỏa bị Thiên Tôn bắt lấy, đã bốc cháy… Tan ra.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ đều ngây ra, sau khi hiểu rõ, liền hô, “Băng!”

“Không sai!”

Bên cạnh, ánh mắt của Ân Hậu và Yêu Trường Thiên đều sáng lên, “Mấu chốt của Tuyết Trung Kính chính là băng!”

Chờ bông tuyết đầy trời bị lửa thiêu cháy thành hơi nước rồi tiêu tán, mọi người mới thấy được sự thật về ‘Tuyết Trung Kính’…

Bên ngoài sân võ chỉ có vài hạt mưa nhỏ tí tách, còn ở giữa sân không có hạt mưa nào, trong không trung lơ lửng rất nhiều phiến băng mỏng, cảm giác giống như treo không trung là một tấm gương lớn.

“A…” Tiểu Lương Tử vỗ tay một cái, “Khó trách lại gọi là Tuyết Trung Kính a!”

“Phiến băng mỏng như cánh ve, lại rất giống gió tuyết nên dễ bị Thiên Tôn dùng nội lực khống chế.” Ân Hậu nói, “Lão Quỷ kia chỉ đang trêu đùa với bọn nhỏ, nếu dùng Tuyết Trung Kính chân chính thì lúc đó cả bầu trời sẽ biến thành lưỡi dao sắc bén vô hình, người đứng trong trận đấu đều sẽ biến thành mẩu vụn.”

“Khó trách ông ấy lại đột nhiên biến mất.” Trâu Lương và Túc Thanh cũng hiểu được, quay đầu lại hỏi, “Bởi vì gió tuyết quá lớn nên mới không nhận ra phiến băng Tuyết Trung Kính nằm ở nơi nào, thế nên công kích của bọn họ chính là bóng ngược của Thiên Tôn ở mặt băng phía trên!”

“Không sai.” Yêu Trường Thiên gật đầu.

“Nhưng nếu muốn hình thành Tuyết Trung Kính thì phải cần đến rất nhiều hơi nước.” Ân Hậu giải thích, “Bình thường hơi nước trong không khí chỉ đủ để hình thành gió tuyết, còn nếu muốn hình thành nhiều băng kính như vậy, nhất định trời phải mưa.”

“Khó trách lại nói trời mưa thì không thể nào thắng được Thiên Tôn a…” Công Tôn cũng cảm thán.

“Trời có sương mù lớn cũng có thể.”

Yêu Trường Thiên sâu kín mở miệng, “Tây Nam nhiều mưa còn Thục Trung nhiều sương, năm đó nhiều nước Tây Nam mang binh chỉ cần nhìn thấy bạch y nhân là bỏ chạy, chạy còn nhanh hơn cả thấy quỷ nữa.”

“Vậy đối phó với Tuyết Trung Kính chỉ cần phóng hoả đốt là được rồi?” Tiểu Lương Tử hỏi.

“Lửa bình thường thì không được.” Đại sư Vô Sa lắc đầu, “Chỉ có hỏa thượng thiên mới được… Và phải mang nội lực Hỏa! Lúc đó thiêu đốt gió tuyết mới có thể nhìn thấy vị trí mặt kính. Sau đó dùng nội lực phá giải.”

Đại sư Vô Sa nói chưa dứt lời, đột nhiên… chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa vung Phá Thiên Kiếm chém một nhát… Đường kiếm quang kéo dài trên vô số mặt băng thấp thoáng giống như khói lửa nở rộ, theo đường kiếm, liệt hỏa màu đỏ trên mặt đất đột ngột vụt lên…

Mọi người ngẩng mặt, chỉ thấy một ngọn lửa thật dài hướng thẳng về phía chân trời, sau khi ánh lửa xuyên phá tầng mây thì tách thành hai hướng, kiếm quang xé trời từ giữa không gian biến thành đầu phượng hoàng, đuôi lửa từ mặt đất bùng lên, tản ra thành đuôi phượng, ánh lửa hai bên như đôi cánh.

Giữa sân, một con phượng hoàng lửa thật lớn đang giương cánh.

Mọi người vây xem bị hình ảnh tuyệt mĩ này làm cho xúc động không nói nên lời – Hai chữ ‘Hoả Phượng’ quả nhiên danh bất hư truyền!

Tiểu Tứ Tử ôm mặt, “Nha! Võ công của Tiểu Lâm Tử cũng xinh đẹp y như thúc ấy vậy! Về sau lễ mừng năm mới chúng ta không cần phóng pháo hoa nữa, phóng phượng hoàng luôn đi!”

Mọi người nghe xong lời này đều ngẫm nghĩ – Chủ ý không tồi! Luận về khí phái thì pháo hoa nhà ai cũng phải thua xa.

“Cho nên…” Công Tôn là người đầu tiên hồi thần, hỏi, “Thứ gì kích thích hắn thi triển chiêu thức này vậy?”

Ân Hậu và Yêu Trường Thiên đều quay sang đại sư Vô Sa – Quả nhiên, trong mắt đại sư hiện lên bất đắc dĩ, thậm chí có chút khổ sở, một chút cũng không giống như Thiên Tôn và Ân Hậu vui vẻ khi nhìn thấy Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường rốt cuộc cũng phá tan chướng ngại võ học để nâng cao thêm một bước.

Lâm Dạ Hỏa đốt hết gió tuyết đầy trời xong rồi nhìn trộm qua chỗ bọn họ.

Bên cạnh, Triển Chiêu tò mò, “Có thể sử dụng tốt như vậy, sao ngươi không sớm dùng?”

Lâm Dạ Hỏa gãi gãi đầu lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, “Nhưng hòa thượng nhà ta lại không vui.”

Nghe hắn nói như vậy, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ đều quay qua nhìn đại sư Vô Sa, khó hiểu – Sao lại không vui?

Bên ngoài, Trâu Lương vẫn luôn chú ý đến biểu tình của đại sư Vô Sa đột nhiên hiểu được lý do tại sao yêu nghiệt kia lại không có chí cầu tiến như vậy… Lâm Dạ Hỏa không có tâm tranh thắng thua, không phải là vì không muốn nhận trọng trách, mà là… Cho dù có luyện một thân võ nghệ cao cường đi chăng nữa cũng không thể làm cho đại sư Vô Sa vui vẻ.

Yêu Trường Thiên lắc lắc đầu, đồ đệ sử dụng thuần thạo tuyệt học của sư môn, đương nhiên là muốn được sư phụ khen ngợi, nhưng vẻ mặt tên hòa thượng kia lại trông như muốn chết, cho nên dù đồ đệ có thuần thục nắm giữ chiêu thức cũng chẳng dám đem ra dùng?

Mọi người cũng không hiểu tại sao đại sư Vô Sa lại như vậy, chỉ có Ân Hậu hiểu được đạo lý trong đó, đây là khúc mắc của Đại hoà thượng.

Năm đó vụ cá cược giữa đại sư Vô Sa và Thiên Tôn chấm dứt, đổi lại kết quả là sự thảm bại của đại sư… Đại hoà thượng không chỉ giết người, mà còn giết rất nhiều rất nhiều người.

Cụ thể đã xảy ra chuyện gì cho dù không đề cập tới cũng vậy, Ân Hậu nhớ rõ lúc hai người tìm được hoà thượng trong một ngôi miếu đổ nát trên đỉnh núi, toàn bộ đỉnh núi đều bị máu tươi nhiễm đỏ, bức tượng Phật tổ trong ngôi miếu đổ nát cũng bị nhiễm máu, trên mặt đất ngoài miếu là thi thể quần ma, cùng với một vài thi thể của các tiểu hoà thượng.

Ân Hậu muốn chạy vào, lại bị Yêu Vương phía sau kéo lại, Yêu Vương không cho Ân Hậu đi qua, mà là đẩy Thiên Tôn mặt không chút thay đổi lên, để y đi tới.

Thiên Tôn tuy mặt nhăn mày nhíu, nhưng vẫn đi qua…

Lúc này, trời đổ tuyết lớn, bông tuyết thuần trắng che phủ lên máu đen trên mặt đất.

Thiên Tôn đi đến bên cạnh đại sư Vô Sa đang quỳ trên mặt đất.

Ân Hậu từ xa nhìn tới, một bên là thiếu niên áo trắng thuần khiết ánh mắt như băng, một bên là tiểu hòa thượng người đầy máu quỳ xuống mặt đất nhiễm đầy máu đen khóc lóc thảm thiết.

Thiên Tôn đi đến trước mặt đại sư Vô Sa, đứng một lát, đột nhiên nhấc chân đạp ông một cước.

Ân Hậu quay đầu lại nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương bất đắc dĩ, “Tiểu Du thật là một chút cũng không đáng yêu mà!”

Lúc ấy, Thiên Tôn nói với đại sư Vô Sa bị mình đá ngã lăn trên đất mấy câu… Xa xa, Ân Hậu và Yêu Vương cũng chẳng nghe thấy.

Tiểu hòa thượng ngồi trong trời tuyết một lát, sau đứng lên, lau nước mắt, hai tay tạo thành hình chữ thập, bắt đầu niệm kinh siêu độ cho vong hồn.

Sau khi niệm xong, Thiên Tôn xoay người đi ra ngoài, tiểu hòa thượng cũng đi theo y.

Khi hai người họ bước ra, trên đỉnh núi liền dấy lên ngọn lửa lớn, bông tuyết cùng với thi thể quần ma bị đốt cháy sạch sẽ, ngay cả tượng phật dính máu trong miếu cũng bị ngọn lửa thiêu sạch, hoá thành tro bụi.

Về việc Thiên Tôn đã nói gì với Vô Sa lúc ấy, Ân Hậu đã từng hỏi rất nhiều lần nhưng hòa thượng lại không chịu nói.

Từ đó về sau, hoà thượng vẫn như trước nói dông nói dài nào là chúng sinh ngang hàng, nhưng vẫn sẽ ra tay giết kẻ ác nhân, sau mỗi lần đại khai sát giới, ông sẽ nghiêm túc niệm kinh siêu độ, rồi lại một phen đốt lửa, đem tội nghiệt thiêu thành tro bụi.

Từ đó về sau, hoà thượng không mặc áo cà sa đỏ nữa để khỏi nhớ lại kí ức năm đó.

Từ đó về sau, tiểu hòa thượng vẫn thích khóc nhè như cũ.

Nhưng mà cũng từ đó về sau, ông không còn ghét Thiên Tôn nữa.

Ân Hậu hơi cau mày.

Màu đỏ rực lửa kia, phượng hoàng giương cánh đó, xem ra trong mắt Đại hoà thượng, là tội nghiệt của chính mình.

Cả đời này của hòa thượng đều mãi mâu thuẫn, loại mâu thuẫn này cũng ảnh hưởng đến thái độ với đồ đệ… Võ công đồ đệ tốt thì vui vẻ, nhưng khi võ công càng tốt thì càng có khả năng dẫm lên vết xe đổ của ông năm đó, mỗi khi nhìn đến ánh lửa lan đến tận trời kia, ông sẽ hoài nghi rằng mình có nên dạy dỗ đồ đệ này hay không. Nếu như có một ngày, hai tay đồ đệ cũng dính đầy máu tươi giống như ông năm đó, hỏa phần sát nghiệt, ông nên làm thế nào cho phải đây?

Triệu Phổ nhịn không được hỏi LÂm Dạ Hỏa, “Sư phụ ngươi làm sao vậy?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu.

Hỏa Phượng bất đắc dĩ buông tay, buồn bã nói, “Vốn định thanh đăng cổ phật, nhưng lại phải trảm yêu trừ ma, trong lòng hòa thượng rất khổ sở a.”

Lâm Dạ Hỏa vừa nói ra, Thiên Tôn đứng đối diện liền sửng sốt.

Đại sư Vô Sa đứng bên ngoài cũng sửng sốt.

Yêu Trường Thiên và Ân Hậu liếc mắt nhìn nhau – Cái gì?

Đại sư Vô Sa mở to mắt nhìn chằm chằm đồ đệ mình, cảm thấy không thể tin nổi.

Năm đó… khi ông quỳ gối giữa trời tuyết, Thiên Tôn đi đến nhấc đôi giày tuyết trắng đạp cho ông một cước.

Sau khi bị ăn đạp, ông ngửa mặt nhìn thiếu niên bạch y lãnh khốc không ai bì nổi.

Năm đó, câu mà Thiên Tôn nói với ông trong gió tuyết chính là “Hoà thượng! Ngươi còn muốn khóc đến khi nào hả? Ngươi muốn thanh đăng cổ phật, nhưng Phật gia nhà ngươi lại muốn ngươi trừ yêu diệt ma, nếu ngươi một lòng hướng phật, vậy thì nghe theo lời Phật gia ngươi nói đi!”



Sau khi hồi thần, Thiên Tôn nhịn không được nở nụ cười, hỏi Lâm Dạ Hỏa, “vậy còn ngươi? Thanh đăng cổ phật hay trừ yêu diệt ma? Ngươi chọn cái nào?”

Đại sư Vô Sa ngẩng mạnh đầu – Chọn cái nào?

Hỏa Phượng bình thản thong dong đáp, “Có gì mà phải chọn? Nếu con thanh đăng cổ phật thì người khác phải trừ yêu diệt ma, con trừ yêu diệt ma thì người khác phải thanh đăng cổ phật, chính là câu ‘Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục’, A di đà Phật.”

Triển Chiêu, Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, nói rất có lí.

Bên ngoài, Ân Hậu nhìn sang đại sư Vô Sa.

Yêu Trường Thiên cũng cười, trêu chọc hòa thượng, “Tuệ căn của đồ đệ ngươi có thể sánh bằng ngươi rồi.”

Đại sư Vô Sa ngơ ngác nhìn về phía trước… Thì ra là thế, hoá ra đây chính là đáp án, năm đó Thiên Tôn chỉ nói nửa câu đầu, nửa câu sau do mình vẫn quá mức chấp nhất mà không ngộ ra.

Từ đầu đến cuối, không phải là vấn đề thiện ác, mà là vấn đề ai sẽ tới làm.

Ông đã từng làm hết thảy, lại vô ý làm rối rắm, nguyên nhân chính là vì bọn họ đã làm hết tất cả, hiện giờ lại có được thiếu niên có thiên phú như bọn họ năm đó, không cần phải đi con đường kia để bàn tay dính đầy máu tươi.

Công Tôn thờ ơ từ đầu đến cuối, mặc dù có chút không hiểu nhưng ở tình cảnh này, vẫn có thể hiểu được một ít.

Bốn cao thủ trẻ tuổi, đều lấy phương thức của riêng mình để kế thừa tinh hoa của sư phụ bọn họ.

Cho dù là võ học hay nhân phẩm, đều nói lên sự sùng bái của bọn họ đối với sư phụ mình.

Kế thừa võ học của Thiên Tôn chính là Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu vì chính nghĩa Ma giáo mà làm việc thiện, Triệu Phổ đem Bạch Quỷ Vương kêu oai oái trên đường trở về…

Lâm Dạ Hỏa cũng vậy.

Giang hồ đều nói Hoả Phượng không có chí lớn, nhưng Lâm Dạ Hỏa tuỳ tính, hoàn toàn là vì sự tôn kính to lớn đối với đại sư Vô Sa. Hòa thượng tâm địa thiện lương, không muốn giết chóc sát phạt cả đời, tự mình tạo nghiệt, cho dù là trừng trị cái ác hay làm việc thiện, ông đều không bỏ xuống được.

Đáp án mà đồ đệ cho ông chính là, đời trước đồng lứa bọn ông không thể lựa chọn đổi lại đám hậu bối đời sau của bọn ông hoàn toàn có thể lựa chọn, việc từng ngồi trong trời tuyết khóc thảm thiết không phải là không có bất kỳ ý nghĩ gì, toàn bộ đều có ý nghĩa. Bởi vì có tiểu hòa thượng từng rối rắm thống khổ kia nên mới có Đường chủ Hỏa Phượng ‘không làm việc đàng hoàng’ như bây giờ.

Ân Hậu mỉm cười nhìn qua bên cạnh, trên mặt Đại hòa thượng là nụ cười tươi đầy hoài niệm.

Yêu Trường Thiên lấy tay chọt chọt khuôn mặt múp múp của ông, “Hoà thượng ngươi cười trông khó coi muốn chết.”

Vô Sa chụp tay lão, vội thu lại ý cười nơi khoé miệng, bảo trì uy nghiêm của thánh tăng.

Lúc này, từ bên trong truyền đến tiếng âm thanh vỡ vụn liên tiếp.

“Băng bị nứt ra rồi!” Công Tôn chỉ vào phiến băng mà Tuyết Trung Kính hình thành trên không trung.

Quả nhiên, từng tảng lớn phiến băng đang bắt đầu vỡ vụn.

“Là nội lực!” Trâu Lương nói.

Yêu Trường Thiên gật đầu, “Bốn đứa nó nội lực cũng không thấp, chỉ cần có thể nhìn thấy băng, làm vỡ vụn không phải là việc khó.”

Phượng hoàng dần dần biến mất, trên bầu trời lại một lần nữa xuất hiện bông tuyết, băng kính lại một lần nữa hình thành với tốc độ mắt thường có thể thấy.

“Cơ hội tới rồi!” Yêu Trường Thiên hô một tiếng.

Đại sư Vô Sa chỉ tay vào Thiên Tôn, “Tiểu Lâm Tử, mau đốt tên Bạch Mao kia!”

Theo lời đại sư Vô Sa, Phá Thiên Kiếm của Lâm Dạ Hỏa lại xuất ra lần nữa, lần này không phải xông thẳng lên trời mà là về phía Thiên Tôn.

Hỏa Phượng nhắm về phía Thiên Tôn, còn có Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ nữa.

Hai thanh kiếm, một đen một trắng, cùng ngọn lửa màu đỏ cùng nhau hướng về Thiên Tôn.

Gần như là cùng lúc, Triển Chiêu xuất hiện trên đỉnh đầu Thiên Tôn, trên không trung vẽ nên một chữ ‘Sơn’ lớn.

“A?” Yêu Trường Thiên tán thưởng một câu, “Có chút đặc sắc!”

“Sơn Hải kiếm!” Tiểu Lương Tử nhảy dựng lên, đó là tuyệt học kiếm pháp của Ân Hậu.

Bốn người xuất toàn bộ nội lực đánh một kích vây Thiên Tôn lại trong đao quang kiếm ảnh.

Chỉ thấy bên trong ‘ầm’ một tiếng, nội lực va chạm lẫn nhau, các loại quang ảnh hoả, tuyết, vũ đan xen nhau, bụi mù mịt.

Mọi người nín thở mở to mắt.

Tiểu Lương Tử khẩn trương, “Chém trúng không?”

Bên trong sân, bông tuyết cùng ánh lửa biến mất….

Chỉ thấy binh khí của bốn người đều dừng ở trên đỉnh đầu Thiên Tôn.

Trong tay Thiên Tôn có một thanh trường đao màu trắng, chặn lại binh khí của bốn người.

“Đao!” Tiểu Lương Tử kêu lên.

Đây cũng là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Thiên Tôn xuất đao khi đối chiến, đương nhiên, ai cũng biết người chân chính đứng đầu giang hồ chính là Thiên Tôn mới đúng! Mà Thiên Tôn giấu đao vô số, giang hồ có lưu truyền rằng ông dùng các loại danh đao khảm sơn khảm thuỷ khảm quái thú trong truyền thuyết, mà y thật sự đang dùng đao đối chiến, hơn nữa… Đó là loại đao gì vậy? Toàn đao trắng như tuyết, không phải bạc cũng không phải ngọc thạch.

“Xuất đao!” Yêu Trường Thiên kinh ngạc.

“Vậy mà có thể làm cho Lão Quỷ kia xuất đao!” Ân Hậu cũng cười.

Đại sư Vô Sa gật đầu, “Bốn tiểu quỷ, cùng dốc lòng a!”.