Trên tràng giáo quân của Hắc Phong Thành, cát đá bay loạn xạ, binh lính vội vàng lui về phía sau, Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa đứng đối diện nhau ở giữa đài gỗ, hai người đi vòng quanh còn chưa được nửa vòng, chỉ thấy Triệu Phổ tiến lên trước một bước…
Nhóm binh lính vây xem đều sửng sốt — Chiêu thức mà Triệu Phổ đang dùng chính là chiêu thức mà bọn họ vừa đánh ban nãy… Đương nhiên, nội lực hoàn toàn bất đồng.
Cửu vương gia nâng một tay lên, chỉ thấy năm ngón tay của hắn tạo thành một độ cong, rồi nắm chặt lại thành quyền, nhảy lùi lại đánh thẳng lên mặt Lâm Dạ Hỏa.
Một quyền cương mãnh này mang theo nội lực hùng hậu, nhóm binh lính gần đó đều cảm giác được một cỗ kình phong đập thẳng vào mặt… Cả đài đều chấn động, vang lên từng tiếng cạch cạch.
Trên lầu, Âu Dương Thiếu Chinh kinh ngạc, “Ta nói con mẹ nó a! Triệu Phổ dùng tới mười thành nội lực!”
Triệu gia quân gọi một quyền này là Côn Lôn quyền, bọn lính đều không nhịn được mà nuốt nước miếng… Bọn họ đánh đã nhiều năm nhưng đây là lần đầu biết còn có thể đánh ra loại uy lực mạnh thế này.
Mà nhìn lại Lâm Dạ Hỏa.
Đối mặt với một quyền dùng tới mười thành nội lực của Triệu Phổ, người bình thường đều sẽ muốn trốn… Nhưng mà Hỏa Phượng lại hơi lùi chân về sau nửa bước, hai tay tạo thành chữ thập chắn phía trước.
Chúng tướng Triệu gia quân tiếp tục kinh ngạc… Chiêu mà Lâm Dạ Hỏa sử dụng là nhất chiêu trong Triệu gia quyền, chắn ngàn quân…
“Rầm rầm” một tiếng vang thật lớn truyền đến, toàn bộ đài gỗ bắt đầu kịch liệt chấn động, bọn lính rối rít lui về phía sau…
Trên đài, Lâm Dạ Hỏa đưa hai tay ngăn cản một quyền của Triệu Phổ.
“Vậy mà lại tiếp được!” Chúng tướng trên thành lâu rất kinh ngạc, sôi nổi bàn luận.
Bên cạnh, Tiêu Lương liếc mắt nhìn mọi người một cái, bĩu môi, “Các người thực sự nghĩ Hỏa Kê chỉ biết trang điểm thôi chắc?”
Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa sau khi xuất một chiêu rồi, tiếp đó là cùng lúc thu chiêu, quay người lại vừa đủ một cước, vừa rồi chính là bộ quyền pháp trong Càn Khôn đá dùng trong huấn luyện quân đội.
Mọi người cũng cảm giác được trên không trung hai loại nội lực bất đồng đang va chạm vào nhau, sau đó chính là “Ầm” một tiếng vang thật lớn.
Đài gỗ cao kia rốt cuộc không chịu nổi loại sức ép quá mãnh liệt này, rầm một tiếng tiêu tán...
Trên tràng giáo quân bụi bay mù mịt, vụn gỗ văng tứ tán.
Bọn lính liên tiếp lui về phía sau. Khi nhìn lên lại đài gỗ thì phát hiện lúc đầu nó vẫn còn nguyên vẹn, bây giờ đã gần vỡ ra, giữa giáo quân tràng xuất hiện hai hình nửa vòng tròn, là do nội lực của hai người chạm vào nhau mà tạo thành.
“Khụ khụ…” Bọn lính vội vàng đưa tay xua đi bụi bặm… Chờ bụi tan đi, chỉ thấy trên mảnh đất trống, một đen một đỏ hai thân ảnh cuốn vào nhau nhào vào đánh tiếp.
Nhìn người không hề cảm thấy hoa mắt — Bởi vì hai người họ đều dùng Triệu gia quyền, chỉ là có chút kỳ quái, rõ ràng là bộ quyền pháp giống nhau, nhưng phong cách hai người đánh ra lại hoàn toàn bất đồng.
Mỗi quyền của Triệu Phổ cương mãnh bá đạo, từng thế tiến công vô cùng sắc bén.
Lâm Dạ Hỏa rõ ràng chỉ thủ thế, thủ kín đến mức không có một kẽ hở.
Hai người một công một thủ, nội lực lại cao… Nguyên bản đây vốn là bộ công phu phổ thông mà các tướng sĩ luyện tập mỗi ngày, đột nhiên lại trở nên uy lực vô cùng.
Bọn lính hai mặt nhìn nhau — Ngày thường có phải là đã luyện sai rồi không? Vì sao mấy người bọn đánh ra lại không giống một bộ quyền chứ.
Hai người liên tục hủy đi hơn ba mươi chiêu sau, hoàn toàn phân không ra ưu khuyết điểm.
Mấy chục vạn binh Triệu gia quân lúc này xem như được mở rộng tầm mắt, chứng kiến bộ quyền chưa từng thấy qua nhưng lại rất quen mắt, một người, hai người… từng người một trợn mắt há hốc mồm nhìn hai đại cao thủ đang đối chiến. Họ không khỏi cảm thấy thế giới này quá thần kỳ, rõ ràng mọi người đều cảm giác được mỗi một chiêu của Triệu Phổ hoàn hoàn có thể đập bẹp Lâm Dạ Hỏa, nhưng Lâm Dạ Hỏa lại chính là đập không bẹp, tất cả chiêu thức y đều có thể ngăn cản.
Trên thành lâu, các vị chủ tướng cùng phó tướng Triệu gia quân đều nhìn chằm chằm tình hình chiến đấu phía dưới.
Âu Dương vuốt cằm, “Tất cả y đều có thể tiếp được?”
Long Kiều Quảng tò mò hỏi Thiên Tôn và Ân Hậu ở phía sau, “Cái này chính là Thiện cảnh trong truyền thuyết ạ?”
Trâu Lương nhíu mày, “Nói nửa ngày, Thiện cảnh rốt cuộc là cái gì?”
Ân Hậu lắc đầu, “Không đâu, thiện cảnh vẫn chưa xuất hiện đâu.”
Thiên Tôn nâng cằm, “Ngươi nói Tiểu Lâm tử chưa từng dùng qua chiêu này à?”
Ân Hậu lắc đầu, “Nhất định là chưa, nếu dùng phỏng chừng sẽ bị người khác chán ghét, chắc nó sẽ không chủ động dùng.”
Thiên Tôn gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Năm đó Yểu Trường Thiên thiếu chút nữa bị Thiện cảnh ép đến điên luôn rồi, không biết tiểu tử Triệu Phổ có biện pháp phá giải không?.”
…
Trước núi Bình Chung có hai con sông giao nhau, hiện tại ở đó tụ tập không ít mã xa.
Sông Bình Xuyên và sông Trung Xuyên chảy giao nhau, sông Bình Xuyên nước chảy xiết, sông Trung Xuyên nước chảy nhẹ nhàng. Hai nhánh sông giao nhau hình thành nên diện tích sông ngòi cực lớn, vừa lúc ở tiền phương núi Bình Chung.
Hạ Nhất Hàng mang theo Triển Chiêu tới sông Bình Xuyên chờ người trước.
Muốn đi núi Bình Chung, nhất định phải vượt qua hai con sông này… Thuyền đưa đò cơ bản đều là cùng nhau đi qua sông, bởi vì sông Bình Xuyên dòng nước chảy mạnh, mà hai sông lượng nước đổ vào rất lớn, dưới đất có mạch nước ngầm, lốc xoáy rất nhiều, có thể khiến thuyền dễ lật.
Đám người Triển Chiêu trên mã xa dừng lại.
Bên bờ sông còn có mấy chiếc xe ngựa cùng vài con ngựa. Trên xe ngựa có huy hiệu, lại còn có xa phu, hẳn là người Liêu quốc.
Hạ Nhất Hàng kéo lại Thiên Tinh Đạp, liếc mắt nhìn một vài tướng sĩ Liêu quốc đang đi tới đi lui ở bờ sông. Tại xe ngựa bên bờ bên kia có dựng một lều vải nhỏ tạm thời.
Hạ Nhất Hàng nhìn lều trại kia, hơi cười.
Phong Khiếu Thiên chạy đến bờ sông, phiêu mắt liền thấy mấy binh lính Liêu quốc, hỏi, “Các ngươi đứng ở đây làm gì? Không chịu đi sao?”
Vài binh lính vừa ngẩng đầu đã giật mình, đều đi về một bên, hiển nhiên là biết Phong Khiếu Thiên.
Phong Khiếu Thiên không hiểu ra làm sao cả.
Lúc này, chỉ thấy lều trại bên kia được vén mành lên, từ bên trong có một người đi ra.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúc này đều xuống ngựa giống Hạ Nhất Hàng.
“Triệu Phổ vậy mà lại phái ngươi đến.”
Lúc này, chợt nghe người vừa đi ra lều trại nói. Mọi người ngẩng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy từ trong lều trại đi ra là một người tuổi còn trẻ, so với tuổi của Hạ Nhất Hàng thì không sai biệt lắm, dáng người cân xứng, có thể nói là tương lai của Liêu quốc, hắn không tính là đặc biệt cao lớn. Người này có mái tóc nâu dài, thắt lại thành một bím, toàn thân mang nhuyễn giáp, bên hông đeo loan đao, bộ dạng cũng không tệ lắm, mũi cao mắt sâu, còn có một chòm râu được chăm chút kĩ lưỡng, rất là có dáng vẻ.
Hạ Nhất Hàng còn chưa lên tiếng, chợt nghe tiếng Phong Khiếu Thiên truyền đến, “U oa… Đây không phải là Khảm nhi sao!”
Biểu tình trên mặt Hạ Nhất Hàng vừa hiện lên một tia vi diệu vừa lộ vẻ cố nhịn cười, cúi đầu kéo dây cương Thiên Tinh Đạp.
Mà biểu tình trên mặt của vị đang đứng đối diện kia lại là lúc xanh lúc trắng, hắn cau mày nhìn thoáng qua… Phong Khiếu Thiên ở đối diện ngoắc hắn, “Bé con ơiiiii~!”
Không ít người Liêu đều cúi đầu đứng ở một bên, không khác nhau mấy so với biểu tình hiện tại của Hạ Nhất Hàng.
“Khụ khụ.” Hạ Nhất Hàng ho khan một tiếng, nói với Phong Khiếu Thiên, “Khiếu Thiên, không nên nói bậy.”
Phong Khiếu Thiên cười hì hì chạy trở về.
“Đò đâu rồi?” Hạ Nhất Hàng hỏi hắn.
Phong Khiếu Thiên buông tay, “Ở bờ sông có một chiếc đò nhưng mà đò này không chở người, chẳng lẽ người núi Bình Chung đều về nhà ăn cơm hết rồi à. Bến đò cũng không có người.”
Hạ Nhất Hàng khẽ nhíu mày.
Vị người Liêu kia ngượng ngùng mà sờ sờ chòm râu trên cằm, nói, “Chúng ta đợi hơn nửa canh giờ, không thấy người Bình Chung sơn lại đây. Ai, cũng tại Triệu Phổ đắc tội Bình Chung sơn, chuyện này lại không có quan hệ gì với chúng ta. Chẳng lẽ là cá nằm trong chậu?”
Hạ Nhất Hàng hơi cười, biết hắn hẳn là nghe mấy lời đồn đãi nói Triệu Phổ không chịu đưa hắc hổ, nên giờ mới nói mát.
Vị người Liêu kia nói xong, liếc mắt trừng Phong Khiếu Thiên một cái, rồi trở về trong lều trại của mình tiếp tục ngồi chờ.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Hạ Nhất Hàng, ý bảo — Vị này là ai?
Hạ Nhất Hàng nói, “Hắn là Đại tướng quân Liêu quốc, Tiêu Khảm.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, hình như là đã từng nghe qua, có điều… Hai người lại nhìn Phong Khiếu Thiên, không hiểu — vì sao lại gọi người ta là con?
Phong Khiếu Thiên ôm cánh tay nói, “Ta từng cùng hắn chơi trò đá chiến! Vì trước đó đã đánh cược nên lúc thua hắn phải nhận ta làm cha nuôi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu, “Đá chiến là cái gì?”
Phong Khiếu Thiên cười hì hì, “Có rảnh chỉ cho các ngươi cùng chơi, đó là sở trường của ta!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật gật đầu.
Hạ Nhất Hàng lại nhìn thoáng qua cái lều trại kia.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều là cao thủ, từ khí tức đều có thể cảm giác được bên trong lều trại có hai người, trừ bỏ Tiêu Khảm vừa rồi đi ra nói chuyện, hẳn là vẫn còn có một vị cao thủ.
Trong xe ngựa, Công Tôn vén mành xe liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái, hỏi, “Vẫn không thể qua sông sao? Còn trễ nữa sẽ không qua được”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều quay đầu lại nhìn Công Tôn.
Hạ Nhất Hàng mỉm cười, “Công Tôn tiên sinh quả nhiên bác học.”
“Sao lại trễ nữa thì không qua được?” Triển Chiêu không hiểu.
Hạ Nhất Hàng vươn tay một lóng tay chỉ một ngọn núi cao ở đằng xa, nói, “Đó là núi Bình Chung.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn qua... Chỉ thấy thành Bình Chung dựa vào núi Bình Chung đứng thẳng trong mây, quần loan(1) núi non trùng điệp. Hơn nữa đỉnh núi đều là tuyết trắng, xem ra là hàng năm đều đóng băng.
(16) Loan: chỗ núi quanh co liền nối gọi là loan.
“Sông Bình Xuyên chảy từ Tây sang Đông, dòng nước chảy rất nhanh, nước lại ấm. Mà sông Chung Xuyên là từ trên núi Bình Chung chảy xuống, dòng nước tương đối chậm, lại nhỏ, bởi vậy hầu hết chúng ta qua sông đều là đi sông Chung Xuyên. Vùng này ngày đêm nhiệt nhiệt độ chênh lệch rất lớn, đến buổi tối, thượng du sông Chung Xuyên sẽ đóng băng, dòng nước sẽ càng nhỏ, vì thế nước sông Bình Xuyên sẽ đổ về hai bên. Như vậy thì không có cách nào đi đò qua sông, vả lại sự chênh lệch nhiệt độ của hai dòng nước rất rõ ràng, sẽ có rất nhiều lốc xoáy sinh ra, vô cùng nguy hiểm.”
Phong Khiếu Thiên ngẩng đầu nhìn sắc trời, “Nếu bên Núi Bình Chung kia trong vòng một canh giờ không có người tới, chúng ta cũng chỉ có thể ở qua đêm ở chỗ này.”
“Này!”
Lúc này, có mấy quan binh Liêu quốc đứng ở trước đò, có vẻ là thủ vệ canh gác ở cửa thành Bình Chung.
Nhưng mà, người bên kia tựa như hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn đứng im không nhúc nhích.
Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua, hỏi Hạ Nhất Hàng, “Đối phương hẳn là cố ý?”
“Xem ra đúng là vậy.” Hạ Nhất Hàng gật đầu.
“Chúng ta tự ngồi thuyền đi qua đó đi?” Phong Khiếu Thiên nói, “Dù sao cũng có thuyền.”
Hạ Nhất Hàng nhìn nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Hai người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Phong Khiếu Thiên đến bến đò, hỏi người Liêu, “Các ngươi sao vẫn chưa đi a? Nếu không cần thì cứ để chúng ta dùng.”
Vài quan binh Liêu quốc đều lắc đầu — Trên thuyền một người đều không có, vạn nhất có trá.
Phong Khiếu Thiên khóe miệng giật giật, “Các ngươi cho là vua phương Bắc diệt núi Bình Chung sao, sợ cái gì?”
Đám người Liêu đều nhìn trời.
Phong Khiếu Thiên dắt ngựa lên thuyền, Hạ Nhất Hàng cùng Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường còn có Công Tôn ở trên xe ngựa cũng đều lên rồi.
Thấy trên thuyền còn có mấy phòng trống, Phong Khiếu Thiên vịn lan can thét to, “Khảm nhi? Có muốn vào thành với cha ngươi không?”
Trong lều trại trong không thấy có ai lên tiếng, Phong Khiếu Thiên liền hướng về phía thủ hạ, ý bảo — Qua sông!
Đò rời khỏi bờ, đi ở phía trước.
Tiền phương cách đó không xa chính là núi Bình Chung, hẳn là chỉ đi trong chốc lát sẽ đến, dòng nước chảy nhẹ nhàng, thuyền chạy vô cùng vững vàng.
Triển Chiêu có chút ngạc nhiên, hỏi Hạ Nhất Hàng, “Vì sao chỉ có đò mà không có người đưa đò?”
“Quan trọng là các ngươi có can đảm đi hay không thôi.” Hạ Nhất Hàng nói, “Lan Khắc Minh muốn ra uy đánh phủ đầu mấy người đến viếng tang, người Tây Vực không rành về sông ngòi, hai con sông này chính là lá chắn tốt nhất của hắn.”
“Liệu hắn có đục một lỗ ở dưới thuyền không?” Phong Khiếu Thiên cảm thấy mức nước có vẻ sâu, từ lan can đi xuống nhìn xem.
Hạ Nhất Hàng cười cười, “Nếu thật sự đã đục một lỗ, chúng ta là người đầu tiên… Người thứ hai đi càng nguy hiểm không phải sao?”
Phong Khiếu Thiên có vẻ vui mừng.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường đứng ở đầu thuyền, ánh mắt hướng về phía lều trại của quân Liêu ở nơi xa xa.
“Ngọc Đường?” Triển Chiêu hỏi hắn, “Làm sao vậy?”
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, nói, “Người có nội lực ở trong lều trại kia… Ta có cảm giác hình như từng quen biết.”
Triển Chiêu “A…” một tiếng, gật gật đầu, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia phục hồi lại tinh thần, phát hiện Triển Chiêu nhìn mình chằm chằm, có chút không hiểu hỏi, “Làm sao vậy?”
Triển Chiêu nhắc nhở hắn, “Ngươi không phải say tàu sao…”
Triển Chiêu vừa mới nói chữ “sao”, thì chỉ thấy trên mặt Bạch Ngọc Đường trắng bệch.
Triển Chiêu cả kinh, “A… Ta không phải cố ý đâu! Ngươi đừng có nôn a! Lớn như vậy đẹp trai như vậy mà nôn thì rất mất mặt!”
Bạch Ngọc Đường siết tay vào lan can đứng bất động.
Triển Chiêu chỉ vào bờ biển, “Gần đến rồi!”
Hạ Nhất Hàng cùng Công Tôn đều quay đầu lại nhìn động tĩnh ở đằng này, chỉ thấy Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường dậy đi khỏi thuyền.
Phong Khiếu Thiên cả kinh, “Ai! Vẫn còn cách bờ khá xa nha…”
Nhưng mà Phong Khiếu Thiên nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã bay đến bờ rồi.
Hạ Nhất Hàng nhìn khoảng cách từ đây đến bờ một chút… Hỏi Công Tôn, “Triển Chiêu cũng biết bay sao?”
Công Tôn cũng vuốt cằm quan sát, “Trước kia chưa từng thấy hắn gấp gáp như vậy, chắc là có chút nóng vội…”
Hạ Nhất Hàng lầm bầm lầu bầu, “A… Thì ra khi nóng vội còn có thể bay, cái này được, về sau có chỗ dùng được”
Công Tôn kinh hãi mà há miệng nhìn Hạ Nhất Hàng.
Hạ Nhất Hàng vẫn như cũ rất vô hại mà nhìn Công Tôn cười cười, quay đầu bảo Phong Khiếu Thiên mau cập bờ.
Công Tôn khoanh tay nhìn Hạ Nhất Hàng — Đúng là cái bụng đen! Người này so với Triển Chiêu còn đen hơn!