Ban ngày ở thành Hỏa Luyện mà đi ra ngoài tuyệt đối không phải là một chủ ý tốt, nhưng nếu như đi theo Bạch Ngọc Đường ở cùng một chỗ thì không cần phải lo lắng nữa.
Nội lực là thứ càng luyện càng cao cường, tương tự như việc mài đao vậy, càng mài càng bén, cho nên một đám người cũng chẳng lấy làm ngại, tóm được Bạch Ngọc Đường cũng giống như việc thu được một tảng núi băng trong tay vậy.
Có rất nhiều người cảm thấy kì quái, tại sao hễ học võ công thì phải rời khỏi nhà, Triển Chiêu, Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa từ nhỏ đã đi theo sư phụ học công phu nhưng sư phụ đâu có bắt bọn họ phải tách khỏi mọi người, một thân một mình sống cuộc sống trên đỉnh núi Thiên Sơn ngăn cách với bên ngoài.
Chẳng hạn như hiện tại, dường như cha mẹ cũng như ông ngoại của Bạch Ngọc Đường hoàn toàn không hề phản đối… Không phải vì loại võ công Thiên Tôn truyền dạy tương đối đặc thù mà điều chân chính đặc biệt ở đây chính là quá trình tiếp thu loại nội lực cực hàn này.
Lấy một ví dụ đơn giản nhất, Bạch Ngọc Đường mãi cho tới năm tám tuổi mới có thể hoàn toàn khống chế được nội lực của chính bản thân mình, như vậy trước lúc tám tuổi sẽ phát sinh ra loại tình huống như thế nào?
Thời điểm bắt đầu học tập là năm ba tuổi, mỗi buổi sớm Tiểu Bạch Ngọc Đường phải nằm ngủ trên một chiếc giường đã đông cứng, Thiên Tôn hàng ngày đều phải dùng hơi lửa làm chăn.
Từ năm bốn tuổi đến khi năm tuổi, ngủ cả một đêm thẳng đến sáng ngày hôm sau băng đã phủ kín cả nóc nhà.
Sau năm tuổi nội công luân chuyển cực đại, thi thoảng thậm chí còn đóng băng cả một tòa nhà.
Đối với một người luyện công bình thường mà nói, nội lực tràn ra ngoài có thể dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, thế nhưng đối với nội lực cực hàn thì việc tẩu hỏa nhập ma lại không hề tồn tại, vấn đề xuất hiện chính là trong lúc vô ý có thể hại chết người khác không mà thôi.
Đây chính là lý do vì sao Thiên Tôn muốn dẫn hắn đi ẩn cư để luyện công, bởi vì e ngại tiểu tử nằm mộng trong giấc ngủ không cẩn thận sẽ đóng băng toàn bộ tòa nhà.
Thiên Tôn, Lục Thiên Hàn cùng Lục Tuyết Nhi là ba người duy nhất có thể ở bên ôm Bạch Ngọc Đường ngủ khi còn bé, cho dù có là người làm phụ thân như Bạch Hạ cũng không được, hắn chỉ có thể vừa ôm cái lò ấm áp đứng ở cạnh giường nhìn gương mặt say ngủ đáng yêu của đứa con trai, vừa run cầm cập bởi vì quá lạnh.
So với buổi tối không thể khống chế, ban ngày Tiểu Bạch Ngọc Đường rất được hoan nghênh, nhất là khi trời nóng, phụ thân của nhóc là Bạch Hạ lại ôm lấy nhóc, coi nhóc như một cái lò băng mà hưởng dụng, đi đâu cũng ôm lấy nhất định không buông.
Thời điểm ở Phủ Khai Phong, Ngũ gia cũng rất được chào đón, dĩ nhiên… Chỉ có Triển Chiêu, Yêu Yêu cùng Tiểu Ngũ là chào mừng.
…
Bỏ qua một đám cao thủ không phúc hậu đi một đường cọ toàn “khí lạnh”, lại nói tới mọi người sau khi đi tới Phong Tê Cốc.
Bên trong Phong Tê Cốc tình huống hết sức phức tạp, sơn cốc bốn phía đều là dãy núi, hướng đi quanh co khúc khuỷu, gió núi không có lối thoát nên thường xuyên đảo quanh trong cốc, tạo thành một trận lốc xoáy nhỏ, tên gọi cũng từ đó mà ra.
Vừa tiến vào Phong Tê Cốc liền có thể nghe được thanh âm vù vù tựa như tiếng kêu của thú vật, xét về tổng thể thì sơn cốc này thật sự rất sâu, xung quanh có núi đá và cây cối che khuất đi ánh mặt trời, cho nên mát mẻ hơn rất nhiều so với bên ngoài sơn cốc.
Tô Lâm đã từng nhắc nhở qua, khi đi tất cả mọi người nhớ mang theo áo choàng để giữ ấm, vào trong sơn cốc rốt cuộc cũng phát hiện ra thật sự phải cần dùng đến, phía bên trong không hiểu tại sao rất u ám, khí lạnh từ trong lòng đất cứ thế tỏa ra.
“Quá lạnh lẽo mà!” Công Tôn cảm thấy quái lạ, “Bên ngoài rõ ràng nóng như vậy, thậm chí mặt đất cũng không còn màu đỏ mà biến thành màu đen luôn rồi!”
“Loại đất đỏ trong thành Hỏa Luyện sở dĩ không có lấy một ngọn cỏ là vì cấu tạo và tính chất của thổ nhưỡng, thế nhưng bên trong Thạch Lâm này đất đen lại dị thường phì nhiêu.” Tô Lâm cất tiếng, “Có rất nhiều loại cây sinh sống? Các ngươi nhìn những bụi cây sinh trưởng thật tốt kia mà xem!”
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay mà Tô Lâm chỉ… Quả nhiên!
Hai bên Phong Tê Cốc núi đá cao vút, vô luận là cột đá hay trên vách đá đều quấn đầy dây leo, hơn nữa còn có kì hoa dị thảo sắc thái sặc sỡ cùng với loài phi điểu khoác trên mình bộ lông vũ mĩ lệ tươi đẹp, đều là thứ mà ở Trung Nguyên chẳng thể nào nhìn thấy.
Cả quãng đường tâm tình Công Tôn rất hưng phấn, bởi vì y phát hiện ra rất nhiều loại dược liệu quý giá, còn có loại y chưa từng thấy qua chỉ biết được trong sách vở. Cộng thêm một đường đều là cao thủ đi theo, cái gì gọi là thảo dược mọc ở nơi hiểm trở đều có thể hái xuống, ngay cả trùng hiếm thấy còn có thể bắt được… Dĩ nhiên, loại chuyện bắt trùng này chỉ có Triển Chiêu nhiệt tình và Tiểu Lương Tử hoạt bát là đồng ý giúp đỡ.
Chờ cho tới vùng lân cận của Hỏa Luyện Cung, Giả Ảnh thay Công Tôn vác cái gùi nhỏ đã đầy ắp dược liệu.
“Phía trước chính là Hỏa Luyện Cung đấy.” Liệt Tâm Dương suốt một đường bởi vì không có Ân Hậu cùng đi nên buồn bả ỉu xìu cuối cùng cũng chịu mở miệng.
Nhìn theo phía ngón tay của Liệt Tâm Dương, hoàn toàn không thấy cái gì gọi là cung điện, thay vào đó là mấy dãy tường đá xen kẽ lẫn nhau.
Vượt qua dãy tường đá, phía trước đột nhiên biến chuyển thật nhanh, địa thế bỗng dưng trũng xuống… Một thung lũng khổng lồ xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Sườn đồi phía trước hiện ra hình dạng của một cái chén khổng lồ.
Miệng chén có chín nhánh thác nước chảy nghiêng dọc theo sườn núi, dưới đáy là một thủy đàm rộng lớn lềnh bềnh bọt nước trắng xóa, chính giữa thủy đàm nhô lên một thạch đài(16) màu đen khổng lồ, trên đài kiến tạo một tòa cung điện hùng vĩ, bên trong cung điện thấp thoáng sắc đỏ của một loài cây mà mọi người chẳng thể gọi thành tên, cung điện ngoại trừ phần thân có kích thước quá lớn cùng phần đỉnh chóp ở phía ngoài có kết cấu khá kì lạ thì còn lại không có gì đặc biệt. Chỉ có điều cây cối màu đỏ tươi ở phía dưới lại rất nổi bật giống hệt như ngọn lửa vậy… Khó trách lại được gọi là Hỏa Luyện Cung.
(16) Tượng đài hoặc một cái cầu thang bằng đá nổi lên trên mặt nước.
Công Tôn đột nhiên mỉm cười.
Tất cả mọi người đồng thời nhìn lại.
“Cây này gọi là Long Ân.” Chỉ nghe Công Tôn nói, “Cửu Long thành đàm, Long Ân thành mạch, Hỏa Luyện Cung này tuyệt đối là một tòa mộ phần nha!”
“Đích xác là nơi có phong thủy tốt!” Triệu Phổ cũng gật đầu, “Vừa nhìn liền biết chính là lăng mộ của Đế vương.”
Bạch Ngọc Đường cũng có chút tán thưởng, “Từ trên núi nhìn xuống thoạt nhìn không có gì lạ, thế nhưng nhìn chính diện lại vô cùng đồ sộ.”
“Bởi vì nguyên nhân do địa thế.” Tô Lâm mang theo mọi người bước lên một cái cầu treo, lối thông duy nhất tiến vào Hỏa Luyện Cung, “Địa hình của Phong Tê Cốc chính là như vậy, từ trên đỉnh núi nhìn xuống chỉ thấy được sườn núi, nhưng liếc sang bên cạnh liền thấy ngay một cái đầm nước, cho nên người nào không thông thuộc địa hình nơi đây mà đi vào rất dễ bị lạc.”
Bạch Ngọc Đường chỉ về phía giao nhau của ba bức tường đá mà nói, “Đó là một quẻ Càn(17) chưa thành hình, hẳn là đã bị sập mấy lớp, nơi này đã từng xảy ra động đất à?”
(17) Quẻ Càn, một trong 8 quẻ do ba vạch dương tạo thành, nghĩa là ‘kiện’ (mạnh, khỏe)
“Ừ!” Liệt Tâm Dương gật đầu khen ngợi, “Vị công tử này đối với kiến trúc của trận pháp rất có nghiên cứu nha.”
Liệt Tâm Dương cười híp mắt tiến lại gần mũi giày của Bạch Ngọc Đường, nhiệt tình nói cho hắn biết xung quanh Hỏa Luyện Cung vốn có tổng cộng mười hai trận pháp, thế nhưng bởi vì một trận động đất nghiêm trọng xảy ra vào sáu mươi năm trước nên những trận pháp kia đều đã bị hủy, thế nên bất cứ ai cũng có thể tiếp cận cung điện này, nếu không nhất định phải có người dẫn đường mới có thể đi vào.
Mọi người đổ mồ hôi giùm hắn khi thấy hắn càng ngày càng sáp lại gần… Triển Chiêu ở một bên ánh mắt liền nheo lại, nhìn tư thế như kiểu hận không thể đạp một cước tống hắn xuống dưới đầm vậy.
Triệu Phổ vươn tay tóm lấy cổ áo của lão đầu kia, đem hắn từ trước mũi giày của Bạch Ngọc Đường kéo ra, trong lòng tự nhủ – Ngươi sao có thể hả! Đầu tiên là trêu chọc ông ngoại sau lại chòng ghẹo nhân tình, thật là không sợ chết mà.
Cầu treo này mặc dù nguy hiểm nhưng lại vô cùng vững chắc, mọi người sau khi an toàn đi qua thì đã chân chính đứng ở trước cổng lớn của Hỏa Luyện Cung.
Cổng chính của Hỏa Luyện Cung cần phải ngẩng mặt lên mới có thể xem hết, trên cửa là các loại hoa văn cổ quái, nhưng mọi người sau khi nhìn thấy liền cảm giác có điểm quen mắt.
Lâm Dạ Hỏa vuốt cằm liếc trên liếc dưới, ngoắc ngoắc tay với Túc Thanh ở phía sau.
Túc Thanh tiến lên, tháo tấm khiên ở trên lưng ra đặt xuống cạnh cánh cửa… Quả nhiên là cùng một loại hoa văn.
Trâu Lương hỏi Túc Thanh, “Những thứ hoa văn này thật sự ám chỉ điều gì sao?”
“Không ổn?” Trong lòng mọi người liền có chút hồi hộp… Gia đình Túc Thanh vốn có tiếng uyên bác, đối với những chuyện kì bí rất có hiểu biết, hắn nói không ổn phải chăng là chỉ loại đồ án này có cái gì đó không may mắn.
“Tóm lại là muốn chỉ điều gì?” Công Tôn hỏi.
“Tất cả đều là đồ án ngăn trở.” Túc Tranh trả lời.
“Nếu Hỏa Luyện Cung thật sự là chỗ trọng yếu, vẽ lên một bức đồ án ngăn trở hoàn toàn là chuyện rất bình thường.” Triệu Phổ nói.
Những người khác đồng thời gật đầu.
Nhưng mà Túc Thanh lại cau mày lắc đầu, “Cũng không hẳn là như vậy.”
“Có ý gì?” Triển Chiêu nghi hoặc.
“Những hoa văn này không phải là vì muốn ngăn cản người từ bên ngoài tiến vào.” Túc Thanh nói, “Là để ngăn cản thứ gì đó từ bên trong bước ra ngoài.”
Túc Thanh vừa dứt lời vừa khéo lại có một trận gió lạnh lùa qua, mọi người chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát.
“Khó trách.” Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn thoáng qua mấy dãy tường đá kia.
“Khó trách cái gì?” Triển Chiêu hỏi.
“Những bức tường đá kia tạo thành trận pháp Phản.” Bạch Ngọc Đường nói, “Không phải là ngăn cản người bên ngoài mà là cản trở người từ bên trong.”
“Nói cách khác…” Hỏa Phượng ngẩng đầu lên đánh giá một chút vị trí của Hỏa Luyện Cung, “Người tạo ra cái cung điện này là muốn dùng nơi này giam giữ thứ gì đó, không để cho nó thoát ra ngoài?”
“Dọa người như vậy hả?” Tiểu Lương Tử khẽ run rẩy, “Bên trong là thứ gì thế?”
“Cái này trông không giống như mạch nước cũng chẳng giống cái giếng gì cả.” Triệu Phổ nói.
Những người còn lại đều nhìn về phía Liệt Tâm Dương đang núp ở sau lưng Triệu Phổ.
Lời nói của mọi người khiến cho toàn thân Liệt Tâm Dương nổi da gà, hắn trước kia thích nhất là dẫn những người tuấn tú tới chỗ này để khoe khoang, hóa ra chỗ này thật sự nguy hiểm? Chắc không phải là có quái vật bị nhốt trong cái hang tối thui đó đấy chứ?
Lâm Dạ Hỏa hỏi người vẫn đang nghiên cứu đồ án là Túc Thanh, “Có thể nhìn ra thứ bị ngăn trở là cái gì không?”
Túc Thanh mạnh mẽ vò đầu, “Nếu có Tử di ở đây thì tốt rồi, ta cũng chỉ là dân nửa mùa, cùng lắm cũng chỉ đọc hiểu được một phần.”
“Bây giờ thả kim xác tử trở về để báo tin cho Tử di thì tới đây nhanh nhất cũng phải mất khoảng từ ba đến năm ngày.” Triển Chiêu hỏi, “Ngươi nhìn có thể hiểu cái phần kia ám chỉ điều gì không?”
Túc Thanh chỉ vào một phần bên trong đồ án, nói, “Cái này trông giống như nghi thức cúng bái của thời cổ đại nào đó, loại đồ án này thường xuất hiện ở những địa phương có đường thủy không an toàn.”
“Đường thủy?” Công Tôn hỏi, “Dùng để tế bái Hà Bá, thủy quái sao?”
Túc Thanh vừa gật đầu vừa chỉ vào một dạng hoa văn xuất hiện nhiều lần trên tường, “Đây là xoáy nước thời cổ đại, trên khắp bề mặt tường phủ kín dấu hiệu cản trở, có thể đồ án ngăn trở này có liên quan tới nước!”
“Nước?”
Mọi người theo bản năng nhìn thác nước xung quanh mình.
“Địa hình vùng Phong Tê Cốc hầu như không có con sông lớn nào chảy qua.” Triệu Phổ khoanh tay nhớ lại vị trí, “Khu vực này xảy ra lũ lụt là chuyện hoàn toàn không có khả năng!”
“Không phải nạn lụt đâu!” Túc Thanh lắc đầu, chỉ vào phía bên trong đồ án lớn nhất, nói, “Nhìn cái này đi.”
“Đây là cái gì?” Lâm Dạ Hỏa nhìn thấy một dạng giống như mặt quỷ hiện ra, vô cùng dọa người.
“Là Tà Thú Phù.” Túc Thanh nói, “Dùng để trấn giữ hết thảy tà vật trên thế gian, thông thường dựa vào thứ tự lớn bé để phân biệt mức độ đáng sợ của đồ án ngăn trở.”
Tất cả mọi người tỉ mỉ xem xét loại phù chú này, nhận thấy nó rộng ba thước, cũng không nhỏ đâu…
“Tà Thú Phù lớn nhất mà ta từng thấy là ở Kỳ Lân Điện, vùng cửa khẩu của Thiểm Tây.”
“Ta biết Kỳ Lân Điện.” Công Tôn gật đầu, “Dùng để trấn một tòa lăng mộ, nghe nói bên trong có Kỳ Lân thú, một khi thoát ra thì chu vi trong vòng trăm dặm sẽ dấy lên hừng hực Liệt Hỏa, toàn bộ sẽ hóa thành trọ bụi.”
“Tà Thú Phù đó chỉ lớn bằng một chậu nước rửa mặt thôi.” Túc Thanh trả lời.
Mọi người một lần nữa ngẩng mặt lên cẩn thận nhìn hoa văn trên cửa, “Lớn hơn gấp mầy lần so với Kỳ Lân lận nha!”
“Cho nên mới nói thứ bị giam trong này còn dọa người hơn cả Kỳ Lân biết phun lửa hả?”
“Hơn nữa, hoa văn này chỉ có một nửa!” Túc Thanh lắc đầu.
“Một nửa và một thì có gì khác nhau?”
“Một ám chỉ vật thể đã chết.” Túc Thanh nhỏ giọng nói, “Nửa thú nghĩa là… Vật còn sống!”
Túc Thanh vừa nói xong, chẳng hiểu sao trong rừng lại có một trận gió thổi qua, dọa mấy con quạ khiến chúng kêu lên quang quác đầy thê lương.
Cả đám người run lên vì sợ hãi.
Tiểu Tứ Tử còn đang ở trong ngực Triệu Phổ cũng bị dọa cho tim đập thình thịch.
“Sống… Vật còn sống… Vật…” Liệt Tâm Dương cũng vì thế mà cà lăm.
Triệu Phổ hỏi hắn, “Ngươi cứ ra ra vào vào rồi trở về không lẽ không nghe được phía dưới có động tĩnh gì hay sao?”
Triệu Phổ biết hỏi hắn cũng vô dụng nên liền nhìn về phía thị vệ phía sau hắn là Tô Lâm.
Tô Lâm trong đầu lóe sáng, bọn họ hẳn là biết gì đó đi?
“Chi bằng hỏi hắn một chút?”
Lúc này Bạch Ngọc Đường liền mở miệng.
Mọi người sửng sốt cùng nhìn.
Chỉ thấy Ngũ gia ngẩng đầu nhìn sườn núi cách đó không xa.
Mọi người ngẩng đầu nhìn theo… Chỉ thấy ở chỗ chính giữa sườn núi có một người quần áo lam lũ, đầu tóc rối bời râu ria xồm xoàm đang đứng.
Trang phục của người nọ khá giống với dã nhân sống trong núi sâu, có chút quỷ dị, hắn đứng ở phía trước dãy tường đá đen nhánh được lấp kín, không hề nhúc nhích ngó chừng đám người ở phía dưới.
Tiểu Lương Tử giật mình, “Cái quái gì thế, kia là một dã nhân à?”
Triệu Phổ hỏi Liệt Tâm Dương, “Hắn chính là Người giữ cửa?”
Liệt Tâm Dương gật đầu, không quên nhắc nhở, “Vị này thoạt nhìn vô cùng bẩn nhưng không có bị điên đâu, chỉ là tính tình vô cùng không tốt không hề quan tâm người khác.”
“Ngươi chắc chắn?” Công Tôn nhìn, “Trông như có thể sẽ cắn người ấy.”
Liệt Tâm Dương cười ha ha hai tiếng, “Thỉnh thoảng sẽ cắn…”
Tất cả mọi người đều hãi hùng.
Lâm Dạ Hỏa đẩy Triển Chiêu, “Ngươi mau đi khai thông.”
Triển Chiêu vẻ mặt ngỡ ngàng, “Ta đi ấy hả?”
“Ngươi chẳng phải người gặp người thích sao!” Lâm Dạ Hỏa thúc dục Triển Chiêu, “Hơn nữa ngươi có khinh công tốt chạy trốn sẽ nhanh hơn mà!”
Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia vẫn nhíu mày chăm chú nhìn ông lão đang đứng bất động như tượng đá ở giữa sườn núi, một lúc lâu sau mới hỏi, “Sao ta cứ cảm thấy hắn ta nhìn có điểm quen mắt vậy?”.