Bình thường mà nói, công phu giỏi tới được cảnh giới như Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ, Lâm Dạ Hỏa, người có thể làm bọn họ sợ cũng không nhiều lắm.
Bọn họ trừ bỏ có võ công ra thì còn rất có đầu óc, cho nên dù đụng phải tiền bối có nội lực cao cường hay công phu giỏi giang trên giang hồ, cũng có thể nghĩ biện pháp đánh thắng.
Nhưng cũng có ít người, như bọn họ bây giờ mà nói, thì dù như thế nào cũng đừng nghĩ có biện pháp thắng được. Nói ví dụ như Lục Tuyết Nhi và Ân Lan Từ, hoặc là Lục Thiên Hàn, Ngô Nhất Họa, Hồng Cửu Nương…
Mà đối với bốn người Thiên Tôn, Ân Hậu, Vô Sa đại sư cùng với Yêu Trường Thiên, dù có Ân Lan Từ, Lục Tuyết Nhi, Lục Thiên Hàn, Ngô Nhất Họa, Hồng Cửu Nương… một đám người cùng liên kết lại cũng không có biện pháp đánh thắng được. Đó là sự bất đồng của cảnh giới, gần như là cảnh giới của Thần, không thể với tới được.
Chỉ có công phu đủ cao, tài năng lĩnh hội chênh lệch, phải ở cùng cái loại người gần như là Thần này từ lớn tới bé, mới biết kính sợ và sợ hãi.
Không phải ai cũng có thể dùng một câu nói để Bạch Ngọc Đường ngoan ngoãn nghe lời, hoặc nên nói trên đời này chỉ có Thiên Tôn có thể chỉ một câu đầu tiên đã khiến Bạch Ngũ Gia vốn kiêu ngạo thiên hạ trở nên dễ bảo. Triển Chiêu trêu chọc được ba trăm Ma đầu của Ma Cung, nhưng lại không trêu nổi Ân Hậu. Đối với người ngoài y là Miêu yêu, nhưng với ông ngoại của y, thì chỉ là một bé mèo ngoan ngoãn. Lâm Dạ Hỏa ngoài miệng kêu Đại hòa thượng, Đại hòa thượng không biết lớn nhỏ, nhưng Vô Sa đại sư ở trong lòng hắn, cùng với Phật gia cũng không có gì khác nhau.
Cho dù là Triệu Phổ tự cao tự đại, khi đối mặt với Yêu Trường Thiên điên khùng, thì sự kiêu ngạo cũng biến mất chỉ trong nháy mắt.
Cho nên khi bọn họ phát hiện một trong bốn vị lão gia tử sẽ chân chính đối địch với bọn họ, thì cả bốn người đều tinh thần rối loạn.
Đương nhiên, biểu tình chấn kinh của bốn người không cùng một kiểu. Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường thuộc loại thấy chết không sờn, trên mặt không hề có một chút biểu tình nào. Một người là vì tôn nghiêm của Nguyên Soái, còn một người là mặt than. Cũng cùng tình huống đó, nhưng Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa thì thẳng thắn hơn nhiều. Triển Chiêu như mèo bị kinh sợ mà dựng hết cả lông, còn Lâm Dạ Hỏa thì càng trực tiếp hơn, nhảy tót lên rất là cao.
Bốn người đồng thời mở to hai mắt nhìn ra cửa. Người xuất hiện ở cửa một cách vô thanh vô tức kia, không phải Yêu Trường Thiên cũng chẳng phải Lục Thiên Hàn, lại càng không phải Thiên Tôn và Ân Hậu đã mất tích… mà là một vị cao thủ khác – Hắc Thủy Bà Bà.
Người đứng ngoài cửa nhìn chỉ như một tiểu nha đầu tóc trắng mắt đỏ mới có mười mấy tuổi, trong tay ôm một chú gấu trúc con đen trắng, có chút không hiểu mà nhìn mấy người trong viện.
Cũng khó trách cả bọn bị dọa. Hắc Thủy Bà Bà bình thường không có cảm giác bước chân đi đường, mà là cảm giác “lướt” rất nhẹ. Bọn Bàng Dục cũng đều bị bà dọa sợ bỏ chạy rất nhiều lần.
“Gấu trúc con!” Tiểu Tứ Tử hoàn toàn không bị dọa sợ, cùng Tiểu Lương Tử đồng thời nhảy khỏi ghế, nhào qua.
Hắc Thủy Bà Bà vốn ôm gấu trúc con tới cho Tiểu Tứ Tử chơi, liền vươn tay đưa qua.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử ôm gấu trúc nhỏ đang cuộn thành một cục, đem qua một bên cùng chơi.
Hắc Thủy Bà Bà dặn dò hai đứa nhóc, “Ta mới trộm từ Đường Môn ra đó, xong giờ cơm chiều là phải mang trả lại liền.”
“Vâng ạ!” Hai nhóc con ngoan ngoãn đáp ứng.
Bà Bà gật gật đầu, vừa định “lướt” ra bên ngoài thì nghe thấy mọi người phía sau trăm miệng một lời nói, “Chờ một chút!”
Hắc Thủy Bà Bà dừng bước, quay đầu lại nhìn mấy “đứa trẻ con” trong viện.
“Bà bà.” Triển Chiêu vẫy vẫy tay gọi Hắc Thủy Bà Bà.
Ở cửa, thân hình Hắc Thủy Bà Bà nhoáng lên một cái.
Mọi người nháy mắt mấy cái, chợt nghe thấy bên cạnh bàn có người nói chuyện, “Mấy tên tiểu quỷ các ngươi lại đang tính quỷ kế gì đó?”
Lúc quay đầu lại… Hắc Thủy Bà Bà đã ngồi xuống bên cạnh bàn, trong tay đang cầm cái chén trà nhỏ.
Công Tôn châm trà cho bà, thở dài – Vị Bà Bà này thật không giống người sống gì cả, giống quỷ hồn hơn…
“Bà Bà.” Triển Chiêu tiến lên hỏi, “Bà đánh thắng được ông ngoại của con không?”
Hắc Thủy Bà Bà ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, lại nhìn Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa, hơi nheo mắt lại, “Các ngươi lại gây họa gì rồi?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau.
Triệu Phổ đem cây Vô Hoa để lên trên bàn.
Hắc Thủy Bà Bà không hiểu mà nhìn nửa thanh gỗ trên bàn, nghiêng đầu một cái, “Trò gì đây?”
Mọi người ngược lại cũng lắp bắp kinh hãi.
Lâm Dạ Hỏa tò mò hỏi, “Bà Bà, bà chưa từng thấy qua vật này ư?”
Hắc Thủy Bà Bà nắm lấy quai hàm, nhìn mấy người, “Các ngươi tính lấy cái khúc gỗ mục này đi lừa ai a?”
“Bà Bà… Chúng ta đổi cách nói khác.” Triệu Phổ tính tình tốt, dù sao cũng có quan hệ tới sư phụ hắn, liền hỏi, “Bà rất quen thuộc với sư phụ ta sao?”
Tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ, cảm thấy đây rõ ràng là câu hỏi tất yếu, hai người này không có vẻ gì là quen thân cho lắm.
Hắc Thủy Bà Bà nghe xong cũng không biểu hiện ra vẻ phản cảm, nhưng lại hỏi, “Các ngươi nói Phong Thiên Trường hay là Yêu Trường Thiên a?”
Công Tôn tò mò, “Bà Bà, bà biết Bạch Quỷ Vương từ rất sớm sao?”
Hắc Thủy Bà Bà gật gật đầu, “Ừ.”
“Vậy bà có biết chuyện Yêu Trường Thiên thay tim sao?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.
Hắc Thủy Bà Bà nhíu mày, “À… Biết.”
“Bên trong cái này.” Triển Chiêu vỗ vỗ vào cây Vô Hoa, nói với Hắc Thủy Bà Bà, “Bên trong chính là trái tim nguyên bản của Yêu Trường Thiên.”
Triển Chiêu vừa nói hết, Hắc Thủy Bà Bà đang cầm cái chén liền bất động, một đôi mắt đỏ như cây lựu lại vô cùng quỷ dị nhìn chằm chằm vào cây Vô Hoa kia.
Những người khác đều nín thở ở một bên nhìn.
Thật lâu sau, Hắc Thủy Bà Bà vươn tay, bàn tay so ra chỉ lớn hơn bàn tay nhỏ của Tiểu Tứ Tử có một chút, đè lên cây Vô Hoa kia… Hắc Thủy Bà Bà chậm rãi nhắm mắt lại, tựa hồ đang cảm thụ ở giữa cây Vô Hoa, trái tim kia của Yêu Trường Thiên khẽ nảy lên.
“Bà Bà?”
Triển Chiêu chờ đến có chút thở không thông, nhịn không được mà kêu lên một tiếng.
Hắc Thủy Bà Bà mở mắt ra, che miệng cười khẽ một tiếng, “Hửm… Quả nhiên Phong Thiên Trường vẫn tương đối thú vị, Yêu Trường Thiên lại là một tên không thú vị chút nào.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Triệu Phổ hỏi, “Có ý gì?”
“Tuy rằng bọn họ hiện tại có vẻ nhân khuông cẩu dạng, nhưng ta vẫn tương đối thích bộ dạng nguyên bản của bọn họ hơn. Dù sao tuổi trẻ vẫn tốt hơn nhiều, người đã già thì lại không thú vị.” Hai mắt Hắc Thủy Bà Bà híp lại, khóe miệng tràn đầy nụ cười hứng thú, “Tất cả mọi người đều thay đổi, đổi tim cũng không phải chỉ có mỗi Yêu Trường Thiên.”
Hắc Thủy Bà Bà nói tới đây, khiến tất cả mọi người đang chăm chú lắng nghe đều trợn tròn mắt.
Lâm Dạ Hỏa không hiểu, “Có ý gì? Hòa thượng béo nhà con từng thay tim bất thành sao?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng liếc mắt nhìn nhau một cái.
Công Tôn ở một bên lắc đầu – Không hiểu nổi a, không hiểu nổi!
“Ha ha.” Hắc Thủy Bà Bà tựa hồ bị chọc cười, nhìn Lâm Dạ Hỏa một cái, “Ngươi cho là hòa thượng nhà ngươi chưa từng thay đổi hay sao? A… Đúng rồi, là cái vị tiểu hòa thượng từ bi vi hoài kia, mỗi lần đi đường đều vô cùng cẩn thận tránh đạp trúng mấy con sâu, còn một đường đuổi theo Thiên Tôn cho y phật hiệu vì muốn y biết yêu vạn vật trên thế gian, kết quả tiểu hòa thượng chẳng phải lại bị đánh đau sao?”
Lâm Dạ Hỏa ngoẹo đầu, sư phụ hắn từ bi vi hoài phật hiệu là Vô Biên… Có điều lại tới trình độ này luôn sao?
Bạch Ngọc Đường càng nghi hoặc hơn – Vô Sa đại sư thế mà lại muốn sư phụ hắn biết yêu vạn vật trên thế gian…
“Vị Thánh tăng nhà ngươi trước kia từng ở trước mặt Phật gia huyết tẩy quần ma, không phải ngươi luôn thắc mắc không biết vì sao hắn chưa từng bao giờ mặc tăng bào có sắc đỏ?” Hắc Thủy Bà Bà nháy mắt với Lâm Dạ Hỏa mấy cái.
Lâm Dạ Hỏa há to miệng đứng ngốc tại chỗ.
Triển Chiêu có chút sợ hãi mà nhìn Hắc Thủy Bà Bà.
“Ngoan.” Hắc Thủy Bà Bà vỗ cánh tay Triển Chiêu, “Ông ngoại con chịu tra tấn nhiều hơn so với bất cứ ai trong số bọn họ. Con nói cũng chỉ có bà ngoại đã khuất của con mới gặp một lần sao? Được xưng là Ma không chỉ do thế nhân hiểu lầm hắn, mặc cho ai đi ngang qua cuộc đời của hắn thì hắn cũng đều sẽ sa đọa, nhập vào ma đạo mà thôi.”
Triển Chiêu ôm ngực – Sớm biết vậy thì đã không hỏi rồi, quá ngược quá ngược quá ngược…
Cuối cùng Hắc Thủy Bà Bà mỉm cười nhìn Bạch Ngọc Đường, “Sư phụ ngươi thì càng đừng nói tới, y đã sớm điên rồi, phải điên đến hoàn toàn y mới có thể đối xử với người ta hòa khí như vậy, bắt một đám tiểu hài nhi các ngươi phải bồi y nghe diễn hí uống trà. Thiên Tôn chân chính ngay cả tim cũng được làm bằng băng.”
Tất cả mọi người có chút hối hận vì đã hỏi Hắc Thủy Bà Bà vấn đề này.
Triệu Phổ bất đắc dĩ trước vị lão thái thái nhìn giống như Yêu lại không giống Yêu này, “Bà Bà, bà muốn biểu đạt điều gì vậy?”
“Ta muốn biểu đạt cái gì hả?” Hắc Thủy Bà Bà nhướng mày, “Ta nghĩ nói rất đúng, mấy tên tiểu quỷ các ngươi cho rằng mình có thể quan tâm những chuyện này sao? Yêu Trường Thiên cũng tốt, mà Phong Thiên Trường cũng thế, các ngươi nghĩ có thể quản hắn được sao?”
Mấy người đều cảm thấy thực đả kích, nhưng lại tựa hồ vô pháp phản bác – Cái này sao…
Hắc Thủy Bà Bà gõ ngón tay lên khúc cây Vô Hoa kia, “Chúng ta đã một đống tuổi rồi, vô luận là người hay quỷ thì so với các ngươi chúng ta đều đã thấy rất nhiều. Có một ngày nếu Cung chủ thực sự muốn ma hóa thì không một ai có thể ngăn cản! Thiên Tôn một ngày nào đó lại quay trở về như tượng băng cũng chả ai ngăn cản được, mà khi Đại hòa thượng muốn đại khai sát giới thì không phải chỉ cần niệm kinh là có thể khiến hắn dừng lại… Nếu Bạch Quỷ Vương muốn lấy lại trái tim của chính mình, chỉ bằng vài tên tiểu quỷ các ngươi, các ngươi cho là mình có thể chống đỡ nổi?”
Công Tôn bưng ấm trà yên lặng ngồi ở một bên, nhìn một nhóm võ lâm cao thủ bên cạnh đang há hốc mồm. Quả nhiên thế giới cao thủ không ai có thể hiểu.
Hắc Thủy Bà Bà nói xong, đặt chén trà xuống rồi đứng lên, “Trên đời này có thể chế ngự được bốn người kia chỉ có Ngân Yêu Vương mà thôi, nhưng Yêu Vương đã chết, nghĩa là trừ bỏ chính bọn họ ra thì không ai có thể chế phục được bọn họ! Không phải chỉ có Thần phổ độ chúng sinh mới là Thần, Sát Thần hay Tà Thần cũng đều là Thần. Thần sở dĩ được phong là Thần, không phải bởi vì bọn họ tốt hay xấu, mà vì bọn họ cường đại. Mặt khác, nếu đều là Thần thì tốt xấu còn quan trọng sao? Ai thèm quản bọn họ tốt hay xấu nữa?”
Mọi người nghe xong thì như có điều suy nghĩ, đều nhìn Hắc Thủy Bà Bà.
“Mấy người các ngươi… Sư phụ của ai cũng đều không ít điên hơn Yêu Trường Thiên đâu, chẳng qua là phương pháp biểu hiện của mỗi người không giống nhau mà thôi.” Hắc Thủy Bà Bà quơ quơ tay, “Thay vì không biết lượng sức mình mà đi quản bọn họ, còn không bằng suy nghĩ cẩn thận một chút, việc gì là việc mà các ngươi chân chính phải làm, cùng với có thể chân chính làm thật tốt.”
Nói xong, bà lại “Lướt” một cái ra khỏi cửa viện.
Trong viện, tất cả mọi người vẫn đang duy trì trạng thái bất động cứng ngắc, Công Tôn yêu lặng cầm chén trà uống một ngụm, giương mắt, nhìn bốn người đang đứng cạnh bàn tới phát ngốc – Bà Bà vừa mới dạy bọn họ đạo lý làm người…
Đang tại không khí trầm mặc vi diệu này, Long Kiều Quảng từ bên ngoài chạy vào.
Quảng gia tựa hồ có chuyện rất cấp bách, chạy vào trong sân liền tới ngay chỗ Triệu Phổ nói, “Vương gia, ở phía Tây có động tĩnh.”
Triệu Phổ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cau mày, “Động tĩnh gì?”
“Lại có một thương đội mất tích nữa.” Long Kiều Quảng trả lời, “Đây là thương đội buôn lậu muối, nhân số đông đảo, trên đường về có mang theo số lượng lớn vàng bạc. Bởi vì sợ bị tra ra cho nên không đi trên quan đạo mà từ tiểu lộ đi vào núi, nhưng sau đó lại không thấy đi ra nữa. Người báo án này chính là đồng bọn ở ngoài núi chuẩn bị tiếp bọn họ.”
Triệu Phổ gật gật đầu, nhìn Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa.
Hỏa Phượng còn đang đắm chìm trong một viễn cảnh Hòa thượng béo nhà hắn đại khai sát giới mà không sao thoát được, ôm ngực xua tay với mọi người, ý là – Đại gia ta trước chậm rãi đã, các ngươi cứ nói tiếp đi.
Triển Chiêu thở dài, cầm lấy Cự Khuyết rồi khoanh tay với Triệu Phổ, “Bà Bà nói cũng không phải không có đạo lý, trước hết chúng ta nên làm tốt chuyện của bản thân đã.”
Triệu Phổ gật gật đầu.
Bạch Ngọc Đường hỏi Long Kiểu Quảng, “Có manh mối gì không?”
“Có, ở trong núi tìm được một ít ngựa cùng mã xa hỏng bị vứt lại, còn tìm được một tên xa phu may mắn còn sót lại.” Long Kiều Quảng trả lời, “Xa phu kia tuổi còn rất nhỏ, lúc gặp chuyện không may liền nhanh chân tránh xuống dưới xe nên may mắn tránh được một kiếp.”
“Hắn có nhìn thấy là ai làm không?” Công Tôn tò mò hỏi.
“Nói tới cũng khéo, miêu tả của hắn cùng với đoàn xe Đường Môn từng bị tập kích đều giống nhau.”
Tất cả mọi người nhíu mày.
“Cho nên nói cướp bóc đoàn xe này, cùng với kẻ đả thương Đường đại ca chính là cùng một nhóm người?” Triển Chiêu nghi hoặc, “Chẳng lẽ những thương đội mất tích gần đây cùng là một án, đều do một nhóm người làm sao?”
“Lần này so với trước còn nhiều hơn một manh mối.” Long Kiều Quảng nói, “Trước đó không phải là Đường đại ca có thấy được một người trẻ tuổi tóc ngắn màu trắng hay sao?”
Tất cả mọi người gật đầu.
“Lần này thiếu niên kia cũng thấy, hơn nữa còn thấy được mặt của người nọ.” Long Kiều Quảng lấy ra một bức họa, đặt lên bàn, “Đây là tranh do họa sĩ căn cứ theo miêu tả của hắn ta mà vẽ ra. Mọi người nhìn một chút, có thấy quen mắt không?”
Mọi người tiến tới bên cạnh bàn, vừa thấy liền kinh hãi.
Lâm Dạ Hỏa đã lấy lại tinh thần rốt cuộc cũng liếc một cái, nhíu mày, “Đây chẳng phải là tên Bạch Mao mấy bữa trước ăn cơm cùng Trần gia huynh đệ tại khách điếm đó sao?”.