Triển Chiêu kể lại những kinh nghiệm truyền kì của mình ở Thục Trung khiến cho mọi người vui vẻ suốt một đêm, mà bởi vì trong lòng buồn bực nên Triển Chiêu uống cũng không ít rượu, cuối cùng trở thành một con mèo say.
Tửu lượng của Triển Chiêu vốn không tồi, dù sao Ma Cung có tới ba trăm ma đầu, luyện ra được một tửu lượng như thế cũng là lẽ dĩ nhiên. Chẳng qua là hôm nay tâm tình của Triển hộ vệ không tốt cho nên mới uống một cách vô tội vạ, vì thế liền say.
Đêm khuya sau khi tất cả mọi người đều đã yên giấc, Triển Chiêu ốm lấy Tiểu Ngũ đã “say khướt”, Tiểu Ngũ oán niệm mà nhìn Bạch Ngọc Đường – Ôm Mèo nhà ngươi dính trên người ta đi đi!
Ngũ gia bất đắc dĩ kéo Triển Chiêu lên, đỡ y quay về phòng.
Trạng thái của Triển Chiêu đại khái là nửa say nửa tỉnh, một tay ôm bả vai Bạch Ngọc Đường, một tay thì lắc lư qua lại, vẻ mặt nghiêm túc cộng thêm ánh mắt mê ly nói với Bạch Ngọc Đường, “Ta thật sự không phải cố ý mà! Cái đó… Chỉ là ngoài ý muốn thôi!”
“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, đỡ y đi tiếp.
“Con gấu trúc con đó, đặc biệt đáng yêu…” Triển Chiêu còn hàm hàm hồ hồ nói thêm, “Nhưng mà nương của nó, rất… dữ dằn!”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, lắc đầu đỡ Triển Chiêu tiếp tục đi, Triển Chiêu lại nói tiếp, “Có điều… Gấu mèo nghe đáng yêu hơn so với gấu trúc ha?”
Bạch Ngọc Đường vô nguyên tắc tiếp tục gật đầu, ở phía trước là ngưỡng cửa, Ngũ gia chuẩn bị dùng sức ôm con Mèo say này ném lên trên giường.
Thế nhưng Bạch Ngọc Đường vừa mới nhấc chân, Triển Chiêu liền quay người lại, ngẩng mặt lên nhìn ánh trăng mà kêu to, “Miêu gia thật sự không phải cố ý đâu… Ô.”
Một tiếng rống này của Triển Chiêu làm chấn động toàn bộ biệt viện ở đây, cả nửa Lương Châu phủ cũng nghe được, Bạch Ngọc Đường có muốn vươn tay bịt miệng y cũng không kịp nữa.
Rống xong một tiếng, Triển Chiêu có lẽ đã say hoàn toàn, ngửa mặt về phía sau…
Bạch Ngọc Đường vội vàng vươn tay tiếp lấy, mới phát hiện Triển Chiêu đã ngủ thiếp đi.
Cửa sổ ở bốn phía xung quanh đều được mở ra, bọn Công Tôn đều nhìn ra bên ngoài, thấy Bạch Ngọc Đường đang lúng túng đỡ Triển Chiêu đứng ở cửa, đều xua tay với hắn, ý là – Mau mau đem con Mèo say nhà ngươi vào đi, đừng quấy rầy giấc ngủ người khác!
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, dứt khoát khiêng Triển Chiêu vào, nhấc chân đá cửa phòng…
…
Sáng sớm hôm sau, tiếng chim hót ríu rít cùng với tiếng cười đùa của Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử truyền vào phòng.
Triển Chiêu vừa trở mình thì nghe thấy tiếng “Loảng xoảng” vang lên, bị giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang khom lưng nhặt một cái chậu đồng từ trên mặt đất, Yêu Yêu thì đập cánh ở trong phòng, đại khái là chỗ này không được rộng rãi như quân doanh nên có chút ầm ĩ.
Ngẩng đầu thì trông thấy Triển Chiêu đã tỉnh, Bạch Ngọc Đường hỏi y, “Tỉnh rồi à?”
“Ừm…” Triển Chiêu dụi dụi mắt, cảm thấy cổ và lưng đều đau, cả đầu cũng vậy, cho nên liền ngồi dậy nhìn xung quanh một chút.
Bạch Ngọc Đường bước đến bên giường mở cửa sổ ra… Ánh mặt trời lập tức chiếu vào.
Triển Chiêu nhắm mắt lại, “Chói mắt quá…”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, vươn tay đưa tấm khăn ấm nóng cho y.
Triển Chiêu xoa xoa mặt, cảm thấy tỉnh táo không ít, “Giờ nào rồi?”
“Buổi trưa.” Bạch Ngọc Đường trả lời.
“Đã trưa rồi á? Ngày nào rồi?” Triển Chiêu đưa tay vỗ vỗ gáy, hiển nhiên là vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh bàn, cầm chén trà cho y.
Triển Chiêu cũng không nghĩ nhiều nhận lấy rồi uống một ngụm, ai ngờ một mùi vị chua cay và gay mũi xộc thẳng lên não, làm y sặc đến mức thiếu chút nữa không thở nổi, ho khan hai tiếng, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo, mở to hai mắt ngồi ngẩn ra ở trên giường.
Bạch Ngọc Đường cầm lấy chén trà trong tay Triển Chiêu ngửi một cái, cau mày, “Quả nhiên giống như Công Tôn nói, trà mạnh có công dụng giải rượu, mới uống một hớp đã tỉnh táo rồi.”
Triển Chiêu cau mày nghiêng đầu, chuyện tình tối hôm qua rời rạc từng đoạn lộn xộn, miễn cưỡng cũng có thể nhớ lại một chút, hình như y uống không ít rượu, liền hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ta uống say sao?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cũng không phải say bình thường.”
Triển Chiêu ngẩng mặt nghĩ nghĩ, cúi đầu tự nhìn mình một chút rồi dùng cái chăn che ngực, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi có thừa dịp ta uống say rồi làm gì không?”
Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn Triển Chiêu một lát, hỏi, “Ngươi là đang ám chỉ trong lúc ngươi say ta có nhân cơ hội làm cái gì không hả?”
Triển Chiêu để chăn xuống nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi, “Vậy ta có thừa dịp uống say rồi làm gì ngươi không?”
Bạch Ngọc Đường dùng một tay vuốt cằm, đầy hứng thú dựa vào bàn mà đánh giá Triển Chiêu, hỏi, “Ngươi nghĩ muốn làm gì ta?”
Triển Chiêu lại ngồi trên giường thêm một lát, hai người cứ nhìn nhau như vậy… Cuối cùng Triển Chiêu đứng lên xếp chăn, tâm tình có vẻ không tồi, “Hôm nay thời tiết rất tốt.”
Ngũ gia tự rót cho mình một chén trà, gật đầu, “Còn không phải sao, lát nữa còn có người mời ăn cơm đấy.”
“Ồ?” Triển Chiêu hăng hái, “Ai mời cơm?”
“Đường Môn đó.”
Bạch Ngọc Đường tạt một chậu nước lạnh xuống, trong nháy mắt Triển Chiêu không biết nói gì, mím môi tiếp tục xếp chăn, cứ như vừa gặp phải cảnh khốn cùng không bằng.
Bên ngoài cửa sổ, có người gõ hai cái lên khung cửa.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều ngẩng đầu, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang nhón chân vịn cửa sổ nhìn hai người bọn họ, “Miêu Miêu tỉnh rồi ạ?”
Triển Chiêu gật đầu.
Tiểu Tứ Tử vươn tay đưa một túi giấy dầu vào, “Sắp tới bữa cơm trưa cơm rồi, điểm tâm sáng đã hết rồi nha, cháu có giữ lại điểm tâm cho thúc nè.”
Triển Chiêu cười híp mắt nhận lấy điểm tâm, thuận tay bế Tiểu Tứ Tử ở ngoài cửa sổ vào, đặt ở trên giường cùng bé chia nhau ăn.
Bạch Ngọc Đường rót cho bọn họ hai chén trà.
Lúc này, Bạch Phúc từ bên ngoài chạy vào, cầm một bọc giấy, “Thiếu gia, đã mang tới rồi.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu nhận lấy.
Triển Chiêu tò mò hỏi, “Cái gì vậy?”
Bạch Ngọc Đường nói, “Bạc mua Thiên Thủy Mộc, đoán chừng sẽ tăng giá.”
Triển Chiêu thiếu chút nữa bị nghẹn điểm tâm, cau mày, “Còn tăng giá nữa sao? Vốn đã rất đắt rồi mà.”
Tiểu Tứ Tử gật đầu.
Bạch Phúc ở một bên cũng rất bất đắc dĩ, “Triển đại nhân ngài không biết đâu, hôm nay ta có đi Thẩm phủ hỏi thăm một chút, người tới mua đồ lần này còn nhiều gấp đôi so với số thiệp mời được phát ra, hơn nữa toàn là các bậc phú hào, hiện tại tất cả bảo vật cổ mà Thẩm gia cất giữ được định giá cao gấp ba lần so với giá báo mà Thẩm gia đưa ra, người mua Thiên Thủy Mộc coi như không nhiều lắm, có chút ít ỏi, giá tăng không quá cao so với mấy thứ đồ ngọc hay đồ sứ linh tinh kia.”
“Mua như vậy không phải sẽ lỗ à?” Triển Chiêu cảm thấy mua đồ kiểu này đúng là lãng phí bạc mà.
Tiểu Tứ Tử nhíu mày lấy từ trong túi nhỏ ra tờ danh sách bảo vật cổ, vuốt cái cằm bầu bĩnh, lẩm nhẩm, “Đều tăng giá hết sao?”
Triển Chiêu thấy Tiểu Tứ Tử vẽ mấy vòng tròn lên một số đồ cổ, tò mò hỏi, “Tiểu Tứ Tử, cháu cũng mua đồ hả?”
“Vâng.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Cháu muốn mua cái này cho phụ thân.”
Triển Chiêu thấy thứ mà Tiểu Tứ Tử chỉ là “Mặc Ngọc áp phương quy”, liền tò mò hỏi, “Áp phương quy?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Ưm! Ngọc thạch này được dùng để đè đơn thuốc, ngày đó Tôn Tôn có nói với cháu cái áp phương quy này là một con rùa nhỏ bằng Mặc Ngọc, ở tiền triều có một lang trung rất nổi danh đã từng dùng qua nên cháu muốn mua về cho phụ thân.”
Triển Chiêu xoa xoa đầu bé, “Cháu đúng là hiếu thuận, có điều thứ trong danh sách này sẽ rất khó mua được.”
Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ túi tiền nhỏ, “Cháu có bạc.”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, đúng vậy, Tiểu Tứ Tử và Mãn Ký có hùn vốn buôn bán, mới một năm ngắn ngủn mà đã kiếm được không ít tiền, Mãn Mộ Hoa vốn muốn lấy bé làm chiêu tài đồng tử(88), nên hắn chưa từng đưa thiếu bé một phân tiền nào.
(88) Đứa trẻ chiêu tài, (nghĩa tương tự con mèo thần tài màu vàng hay giơ một chân ra vẫy vẫy)
“Con rùa nhỏ này ra giá bao nhiêu tiền?” Triển Chiêu tò mò hỏi.
“Ra giá chỉ một trăm lượng thôi.” Tiểu Tứ Tử trả lời.
“Đây chỉ là đồ chơi không phải đồ cổ.” Bạch Ngọc Đường nói, “Với lại Mặc Ngọc cũng không đắt lắm, chỉ cần không gian lận giá cả thì nhất định là mua được.”
“Trong đám bảo vật cổ mà Thẩm gia cất giữ thì thứ gì quý nhất nhỉ?” Triển Chiêu vậy mà lại có chút hứng thú.
“Là cái này đây!” Tiểu Tứ Tử chỉ cho Triển Chiêu nhìn.
Triển Chiêu chỉ thấy ba chữ – Bách Hoa Đăng.
Triển Chiêu nghi hoặc, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Bách Hoa Đăng là cái gì?”
Bạch Ngọc Đường cười cười, “Nói ra có thể ngươi sẽ không tin.”
Triển Chiêu không hiểu.
Bạch Ngọc Đường buông tay, “Cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng nghe nói qua.”
Trên mặt Triển Chiêu không ngoài dự đoán mà lộ ra vẻ kinh ngạc, hơn nữa còn là dáng vẻ rất giật mình, “Ngươi không biết? Thậm chí còn có loại đồ cổ mà ngươi không biết?”
Bạch Ngọc Đường cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Tiểu Tứ Tử ngước mặt lên nói với Triển Chiêu, “Miêu Miêu, không chỉ riêng Bạch Bạch đâu! Phụ thân và Tôn Tôn cũng không biết đấy, ngay cả Tiểu Mập Mạp và Hoàng Hoàng cũng chưa từng nghe nói qua nữa!”
Triển Chiêu vuốt cằm, “Đây chính là lần đầu tiên nha!”
Đang trò chuyện, từ bên ngoài truyền đến tiếng Tiểu Lương Tử, “Cận Nhi! Cận Nhi!”
Tiểu Tứ Tử nhìn ra bên ngoài, “Tiểu Lương Tử!”
Tiêu Lương nhảy lên trên cửa sổ, vẻ mặt hưng phấn hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cận nhi? Đi nhìn gấu trúc không?!”
Tiểu Tứ Tử sửng sốt, nhảy dựng lên, “Gấu trúc ư?”
“Có tỷ tỷ xinh đẹp tới đây còn mang theo con gấu trúc rất đáng yêu!” Tiểu Lương Tử vươn tay.
Tiểu Tứ Tử liền chạy tới.
Tiêu Lương kéo Tiểu Tứ Tử ra cửa sổ, hai nhóc con chạy tới trước nhìn gấu trúc.
Bạch Ngọc Đường dõi theo kẻ đang nhìn ngó xung quanh là Triển Chiêu, hình như là chuẩn bị tìm một chỗ để trốn, nói, “Có lẽ là Tiểu Muội đến đây.”
“Cho nên mới tìm chỗ trốn đó.” Triển Chiêu xem xét tấm bình phong.
Bạch Ngọc Đường cười lắc đầu, “Miêu Nhi.”
“Hả?” Triển Chiêu đang mở một cái rương gỗ, phát hiện bên trong đã đầy đồ rồi, bèn đi mở ngăn tủ.
“Ngươi có biết thật ra Tiểu Muội căn bản không hề hận ngươi quấy rối hôn lễ của nàng.” Bạch Ngọc Đường nói, “Nàng còn không biết phải cảm ơn ngươi bao nhiêu mới đủ.”
Mặt Triển Chiêu nhăn lại.
“Bốn ca ca cộng thêm mẹ nàng năm đó đều không muốn chuyện hôn sự này, chẳng qua là ngại gia quy nên đùn đẩy không xong.” Bạch Ngọc Đường nói, “Ngươi đánh bậy đánh bạ lại có thể khiến hôn sự này bị hủy, ngay cả gấu trúc ở Đường Môn cũng muốn cám ơn nữa là…”
Triển Chiêu vô lực, mặt nhăn nhó, “Đó không phải là trọng điểm!”
Bạch Ngọc Đường nói, “Kỳ thật Đường Tứ Đao căn bản không phải định đỡ cây kim chuy, mà là tính cướp lấy kim chuy. Có một lần uống rượu hắn nói với ta, năm đó vì muốn giúp Tiểu Muội hủy bỏ hôn sự này, hắn thật sự muốn đem đám thi đấu võ đài kia đi làm thịt.”
Triển Chiêu cả kinh, “Ác như vậy?”
“Chẳng phải bởi vì người trong nhà không nghĩ ra cách từ chối hôn sự sao?” Bạch Ngọc Đường bật cười, “Đường Tứ Đao nói, trong khoảnh khắc con gấu trúc kia rơi xuống, hắn đã nghĩ tới chuyện dập đầu với ngươi một cái.”
Nửa người Triển Chiêu đã giấu trong tủ treo quần áo, mới phát hiện có chút chật, lại đi ra quyết định đổi chỗ khác.
“Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường kêu Triển Chiêu đang chuyên tâm tìm chỗ trốn một tiếng.
Triển Chiêu đứng lại xoay mặt trừng hắn, “Chuyện gì!”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, “Tại sao ngươi lại phải trốn?”
Triển Chiêu thở dài, cầm cái ghế đi qua ngồi ở trước mặt Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhướng mày nhìn y – Làm sao vậy?
Triển Chiêu xoa xoa cái mũi, nói với Bạch Ngọc Đường, “Đó cũng không phải trọng điểm!”
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng gật đầu một cái, “Vậy trọng điểm là gì?”
“Ví dụ như…” Vẻ mặt Triển Chiêu nghiêm túc hỏi Bạch Ngọc Đường, “Nếu ngày đó đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ, nhún vai một cái, “Ta không lạc đường…”
Triển Chiêu nhìn trời, “Nghiêm túc một chút!”
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, “Ừm… Nếu như là ta?”
“Ngươi ôm con gấu trúc kia rớt xuống, lặp lại toàn bộ chuyện ta đã làm…” Triển Chiêu hỏi, “Ngươi sẽ thế nào?”
Bạch Ngọc Đường vươn tay nhẹ nhàng búng mũi Triển Chiêu, “Ta lập tức đổi tên rồi trở lại giang hồ một lần nữa, lúc đó ai không cho ngươi đổi chứ?”
Triển Chiêu hơi sửng sốt – Đúng vậy, còn có chiêu này!
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ ngoài cửa sổ, “Bằng không ngươi đừng tới Thục Trung nữa, mà có tới cũng đừng tránh.”
Triển Chiêu xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy đối diện ngoài cửa viện có một cô nương xinh đẹp mang theo con gấu trúc tròn tròn đi vào, vừa liếc mắt thì trông thấy hai người trong phòng, liền lộ ra vẻ mặt tươi cười vẫy tay.
Triển Chiêu đang trong lúc lúng túng, chợt nghe Bạch Ngọc Đường tiến đến bên tai y nhỏ giọng nói, “Thay vì lo lắng người của Đường Môn, chi bằng ngươi nên đề phòng người Trần gia.”
Triển Chiêu hơi sửng sốt, “Trần gia nào?”
Bạch Ngọc Đường nói, “Trần Tử Vô, còn nhớ rõ chứ.”
Triển Chiêu nghiêng đầu, “Ai vậy?”
“Người bị ngươi đá bay từ trên lôi đài xuống kia vốn là cô gia Đường Môn.” Bạch Ngọc Đường nhắc nhở y.
Triển Chiêu cau mày, “Á…”
“Hắn là người của Long Thần Cốc, đệ đệ của Long Vương Trần Tử Hư.” Bạch Ngọc Đường nói, “Bạch Phúc vừa rồi có nghe tin, Long Thần Cốc lần này không nhận được thiệp mời nhưng vẫn đến Lương Châu phủ.”
Triển Chiêu há miệng thở dốc, “Cái này… Không ổn nha.”
“Ngươi còn trốn?” Bạch Ngọc Đường cười bất đắc dĩ, “Sao ngươi không suy nghĩ lại một chút xem Trần Vô Tử bị gấu trúc đoạt mất vợ rồi thì thành cái dạng gì.”
Triển Chiêu hết sức áy náy, “Cái này…”
“Trần Tử Hư từ trước tới giờ không nói lý, ta đã gặp hắn một lần, hắn là người không dễ đối phó.” Bạch Ngọc Đường vươn tay nhẹ nhàng chọt gáy Triển Chiêu, “Ngươi phải tự giải quyết cho tốt.”
Triển Chiêu lại ủ rũ, “Có cơ hội ta phải nói lời xin lỗi với Trần Tử Vô…”
“Chậc.” Bạch Ngọc Đường chau mày, trừng y, “Ai bảo ngươi phải giải thích với Trần gia chứ?”
Triển Chiêu lộ ra vẻ mặt hoài nghi nhìn Bạch Ngọc Đường – Đó là do ta không đúng mà.
“Luận võ chọn rể là do thiên ý, không được chọn chứng tỏ không có duyên phận còn trách được ai. Bọn họ cũng ỷ vào gia quy, cô nương không muốn gả còn cưỡng ép phải lấy sao?” Bạch Ngọc Đường nhướng một bên mày, “Ta để ngươi tự giải quyết cho tốt nhưng phải cẩn thận đề phòng, tránh bị đám thằn lằn kia lợi dụng.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Chuột ngươi còn rất không nói đạo lý nữa nha.”
Bạch Ngọc Đường nắm cằm y lay lay hai cái, “Người Bạch gia ta từ trước tới nay luôn bao che khuyết điểm, ngươi cũng không phải không biết điều này.”