Ba ngày sau khi vụ án Huyết yêu kết thúc, trước doanh trại Hắc Phong Thành bỗng xuất hiện một đoàn xe ngựa.
Đoàn xe đi đường mệt nhọc, một tên thị vệ vén màn xe lên, đỡ một vị lão gia béo ú từ trong xe bước xuống.
Vị lão gia vừa bước xuống xe, từ bên trong Hắc Phong Thành, Bàng Dục và Bao Duyên cùng nhau chạy đến.
Tiểu Hầu gia vừa chạy vừa thở hổn hển, sau gáy toàn mồ hôi, phất tay với lão gia phía đằng xa, “Cha ơi!”
Lão gia béo ú quay đầu lại, chòm râu bạc liền vểnh lên, “Con của ta ơi!”
Vậy vị lão đương gia béo đến đây là ai? Tất nhiên là Bàng thái sư rồi.
Lúc bọn Triển Chiêu đến Hắc Phong Thành, không chỉ có Bàng Dục mà ngay cả Bàng phi cũng ôm theo Hương Hương và Triệu Trinh từ xa cùng tới đây, Bàng thái sư và Bao đại nhân ở lại thành Khai Phong, phụ tá Bát vương gia đang tạm thời quản lý triều chính.
Bao đại nhân mỗi ngày đều rất bận rộn nhiều việc, cũng may Bao phu nhân ở bên phụng bồi cho nên không quá nhớ Bao Duyên, Thái Sư thì lại khác, hôm nay mong chờ nhi tử, hôm sau lại nhung nhớ khuê nữ, mỗi đêm nằm mơ đều là ngoại tôn nữ, cả ngày ăn không ngon ngủ không yên, cái bụng béo cũng vì thế mà nhỏ lại.
Bao đại nhân hàng ngày đấu khẩu với hắn sớm đã thành thói quen, lúc Thái Sư tràn đầy tinh thần thoải mái mà trêu chọc thì vô cùng thú vị, nhưng lúc này mặt mày hắn ủ rủ như con vịt béo, Bao đại nhân cũng không nhẫn tâm ăn hiếp thêm nữa.
Vừa đúng lúc Tưởng Tứ gia đi một chuyến đến phủ Khai Phong, trong lúc Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không có ở đây, người Hãm Không Đảo và Thiên Ma Cung đều đến hỗ trợ cho Khai Phong Phủ, mẫu thân của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng thường hay đến, nha môn bây giờ càng rộn ràng hơn trước.
Tưởng Tứ gia nói với Bao đại nhân chuyện đến Lương Châu phủ để mua bảo vật cổ mà hậu nhân của Thẩm Quan muốn bán, còn Bạch Ngọc Đường cũng cùng đi mua Thiên Thủy Mộc về làm long cốt…
Bao đại nhân nhớ kỹ chuyện này rồi dùng nó đi kích động Thái Sư, để hắn đi một chuyến đến Lương Châu phủ mua bảo vật, thuận tiện mang Hoàng Thượng trở về.
Thái sư một đêm ngủ không ngon, sáng ngày hôm sau mới vừa rạng sáng đã ồn ào muốn lên phía Tây tìm con trai, con gái, cháu ngoại, Bao đại nhân chuẩn bị đem ông ta nhét vào trong rương đem đi Hắc Phong Thành, nếu trên đường đi có lỡ bị kẻ trộm cướp mất thì âu cũng là chuyện tốt.
Về sau vẫn là Bát vương gia không nỡ để Thái Sư cực khổ, bèn hỏi Ma Cung xem có ai muốn đi Tây Bắc không, vừa đúng dịp Hồng Cửu Nương và Ngô Nhất Họa cũng muốn đến mua chút đồ, vì thế liền thuận tiện mang theo Thái Sư theo.
Thái Sư và Hắc Thủy Bà Bà ngồi chơi bài trong xe ngựa suốt một đường, nhìn hai người cứ như ông cháu, nhưng thật ra thì ông hay cháu cũng phải đảo ngược lại, Thái Sư vẫn luôn kêu Hắc Thủy Bà Bà thoạt nhìn mới mười ba, mười bốn là bà nội.
Bởi vì trước đó không hề để lộ chuyện ra này cho nên tất cả mọi người đều không biết Thái Sư cũng muốn đến đây, Bàng Dục sáng nay còn đang học ở thư viện Hắc Phong Thành đây, vừa rồi nghe Thuần Hoa nói là sáng nay cữu cữu mình bảo Thái Sư vào thành, Tiểu Hầu gia và Bao Duyên liền cùng nhau chạy ra.
Thái Sư đã lâu không gặp con trai, vội vàng vươn ra hai cánh tay ngắn ngủn muốn ôm một cái, nhưng lại nghe từ phía sau thằng con nhà mình có một tiếng nói mềm mại phát ra, “Tiểu mập mạp!”
“Ai nha!” Lão Thái Sư mặt mày nhăn nhó, không phản ứng với Bàng Dục mà nhào về Tiểu Tứ Tử ở phía sau.
Bàng Dục nhào vào khoảng không, khóe miệng co giật nhìn Thái Sư ôm lấy Tiểu Tứ Tử mà kêu bảo bối, chỉ biết thở dài.
Triệu Phổ cũng nghe nói Thái Sư đến đây, liền sai người mở cửa lớn quân trại, tự mình ra nghênh đón, Thái Sư xoa cái bụng cảm thấy mặt mũi mình thật lớn, vui vẻ ra mặt.
Lại nói tiếp nhân duyên Thái Sư quả thật rất tốt, ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng đi ra tiếp hắn, lão nhân vui vẻ đến mức mặt mày cũng hồng hào.
Ngô Nhất Họa vừa mới xuống xe, chợt nghe thấy trên thành lâu Long Kiều Quảng kêu “Sư phụ sư nương”.
Mọi người nhìn trời, tốc độ Hữu tướng quân chạy từ doanh trại đến đây cũng thật nhanh nha!
Ngô Nhất Họa thở dài xoa xoa mi tâm, Long Kiều Quảng đã nhảy xuống rồi, hỏi han ân cần cộng thêm năm vạn chữ không ngừng kể lể tình cảm đối sư phụ sư nương rất là thương nhớ.
Ngô Nhất Họa bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt hớn hở của Long Kiều Quảng, nhớ tới trong nhà còn bày một đống thư đây… Long Kiều Quảng cứ cách vài ngày là lại viết thư gửi cho hắn, viết lưu loát mấy chục trang cũng không biết viết nhảm cái gì nữa, thì ra vốn đã nói nhiều nên lúc viết thư cũng nói nhiều nốt. Ngô Nhất Họa và Cửu Nương đi vân du tứ hải khắp nơi, đám người Ma Cung giúp hắn nhận thư đều rất buồn bực, đồ đệ này cứ cách vài ngày liền đưa “Thư” tới cho sư phụ hắn, có ý gì đây a?
Có điều Cửu Nương rất vừa ý Long Kiều Quảng, không có việc gì còn giúp Ngô Nhất Họa hồi âm, đến chỗ nào chơi vui lại có đồ ăn ngon sẽ đưa đến Hắc Phong Thành cho hắn, Long Kiều Quảng liền đóng khung lại trên đầu giường.
Long Kiều Quảng chuẩn bị một tòa nhà trong Tướng quân phủ cho sư phụ và sư nương hắn, còn đặc biệt xây dựng lều trướng trong quân doanh, tri kỷ mà đặt bên phụ cận lều trướng của Ân Hậu Thiên Tôn.
Ngô Nhất Họa dàn xếp ổn thỏa mọi việc xong xuôi rồi liền vỗ vỗ Long Kiều Quảng, bảo hắn đừng viết thư nữa, thân là Đại tướng quân hẳn là mỗi ngày bận rộn rất nhiều chuyện công vụ, có rảnh rỗi phải nghỉ ngơi nhiều.
Long Kiều Quảng gật đầu lại gật đầu, chẳng qua là chờ lúc ăn cơm bọn Triển Chiêu hỏi hắn, Ngô Nhất Họa nói với hắn cái gì đó, Quảng gia một câu cũng không có nhớ kỹ, chỉ biết là sư phụ hắn anh minh uy phong, nói cái gì cũng đều đúng hết, giọng nói đặc biệt dễ nghe nha!
Triệu Phổ và Hạ Nhất Hàng liếc mắt nhìn nhau – Có chút lo lắng lần này phái Long Kiều Quảng đi tiêu diệt sơn phỉ có phải là chủ ý tốt không, nếu nói Bạch Ngọc Đường là hai mươi bốn hiếu đồ đệ thì Long Kiều Quảng đơn giản là tên cuồng sư phụ. Cái tên Hữu tướng quân giỏi giang này vừa đặt bên người sư phụ liền biến thành đứa ngốc liền.
Ngay đêm đó Triệu Phổ bày mấy bàn tiệc rượu trong quân đón tiếp bọn Thái Sư và Ngô Nhất Họa, Triệu Trinh cũng đến tham dự.
Giữa lúc ăn cơm có nói đến chuyện Thẩm gia ở Lương Châu lần này muốn bán đống bảo vật cổ, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều muốn đi, ngay cả Triệu Trinh cũng đi, dù sao Lương Châu phủ cách Hắc Phong Thành cũng không xa lắm, để lại bọn Hạ Nhất Hàng, Âu Dương Thiếu Chinh giữ nhà, những người khác đều đóng gói cùng đi theo Bạch Ngọc Đường Triển Chiêu.
Lại nói tiếp, vốn Triệu Phổ “Không cho phép” được đi nhưng mà Tiểu Tứ Tử và Công Tôn nhất định phải đi, vẻ mặt Cửu vương gia có chút rối rắm, Hạ Nhất Hàng cảm thấy để hắn ở lại Hắc Phong Thành phỏng chừng cũng cũng chỉ có tác quái, bèn dứt khoát cho hắn đi chơi đùa một chút. Hơn nữa nếu thực sự có sơn phỉ, Triệu Phổ cũng có chỗ trọng dụng.
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày hôm sau mọi người cùng ra khỏi thành, cải trang thành đoàn thương gia bình thường, tiến về phía Lương Châu phủ.
Lương Châu quả thật là không xa, đi không nhanh không chậm cũng đã được hai ngày rưỡi.
Triệu Phổ vốn đến để tiêu diệt sơn phỉ, đoạn đường từ Hắc Phong Thành đến phụ cận Lương Châu phủ này cũng có núi rừng, làm sao có thể dụ mấy tên trộm ra đây?
Đều nói nhà họ Bạch hay giấu tài, Triệu Phổ không thể hiểu nổi đây là cái đức tính gì nữa, Bạch Ngọc Đường đi mua Thiên Thủy Mộc cần không ít ngân lượng, Ngũ gia vốn tùy thân mang theo ngân phiếu, nhưng Triệu Phổ bảo hắn đổi thành mấy xe vàng xe bạc, rêu rao khắp nơi là bọn họ dùng xe ngựa kéo đi đường núi.
Đừng nói chứ, thật đúng là câu được không ít cường đạo, bọn Triển Chiêu bắt suốt một đường, Thiên Tôn lạc đường cũng có thể nhặt được hai tên tiểu tặc.
Nhưng cũng đều là bọn nháo tặc không đáng kể, phần lớn bọn họ đều thấy hơi tiền là nổi máu tham chứ không theo nhóm sơn phỉ hay mã tặc, tổng thể vẫn xem như thái bình thịnh thế. Đương nhiên, càng đi về phía Tây Nam, núi rừng càng nhiều hơn, có khả năng tình huống sẽ không lạc quan như vậy nữa.
Hai ngày sau, đám người tới một huyện thành cách Lương Châu phủ chưa đến ba mươi dặm – Huyện Cung Huyền.
Huyện này tuy nhỏ nhưng tương đối náo nhiệt, tuy nhiên người ra ra vào vào trông không giống người địa phương, tất cả đều mang đến cảm giác xa xỉ, người ngựa tấp nập, chắc là đều đến mua bảo vật mà Thẩm gia cất giữ.
Sau khi đoàn xe ngựa của bọn Triệu Phổ tiến vào Cung Huyền, bèn đi hỏi chỗ ở mấy khách điếm nhưng chỗ nào cũng đều đã đầy khách, ngay cả tửu lâu cũng bị bao trọn. Hơn nữa mỗi gian của khách sạn cũng không phải đã chật kín người, chỉ là vài gian có người bỏ ra số tiền lớn bao trọn phòng mà thôi, làm hại những lữ nhân khác không có chỗ để trọ, thậm chí ngay cả người địa phương cũng không cách nào bước vào đó ăn cơm, lời oán giận cũng theo đó mà ra.
Triển Chiêu quan sát một chút, ở mỗi khách điếm, tửu lâu bị bao trọn đều có số lượng lớn người giang hồ, tiêu sư này nọ, xem ra bọn họ đa phần đều được thuê, bên trong hẳn là không thiếu người giang hồ của các đại môn phái.
Triển Chiêu lắc đầu, đúng là giống với câu nói trong truyền thuyết – Chỉ cần có tiền là có thể sai khiến ma quỷ.
Mọi người đều bất đắc dĩ, trong huyện thành quá nhiều người, Triệu Trinh Triệu Phổ dù sao cũng có thân phận đặc thù, vì vậy tạm thời xuống xe ngựa nghỉ ngơi ở mảnh đất trống trước cửa thành.
Bọn Triển Chiêu vào thành đi mua chút thức ăn về, sau khi cơm nước xong xuôi, cả nhóm đi một mạch suốt đêm đến Lương Châu phủ.
Hai tay Tiểu Tứ Tử vịn lên thành cửa sổ xe ngựa, nhìn những đoàn xe hoa lệ ra vào cửa thành, hỏi Công Tôn, “Phụ thân, bọn họ đều tới đây mua đồ sao?”
Công Tôn đang nhìn một phần ghi chép, là danh sách bảo vật cổ mà Thẩm gia cất giữ, vừa gật đầu vừa lẩm nhẩm, “Ừm, Thẩm gia này chắc chắn là khai quật cổ mộ, còn là đại mộ nữa, nếu không thì phải đến mấy đời mới tích lũy được nhiều bảo bối như vậy chứ.”
“Chỉ là một nhà bán bảo vật mà nhiều người mua như vậy a?” Tiểu Tứ Tử dịch tới bên cạnh Công Tôn, đầu hướng về phía trước danh sách, cố gắng khiến cho cha chú ý.
Công Tôn thuận tay kéo bé con vào trong ngực, cùng nhìn nhau, vừa nói, “Bởi vì có thể bảo vật cần bán quá nhiều.”
Tiểu Tứ Tử ngước mặt lên, “Vì sao Thẩm gia lại muốn bán đi nhiều bảo vật cổ như vậy? Đồ cổ không phải càng giữ lại càng đáng giá sao?”
“Ừ…” Công Tôn gật đầu một cái, “Có thể là bởi vì quá nhiều chăng, nếu giấu trong nhà nhiều đồ cổ như vậy thì sẽ ăn không ngon ngủ không yên.”
“Trong nhà Tôn Tôn có thiệt là nhiều đồ cổ nha!” Tiểu Tứ Tử nói, “Vậy Tôn Tôn mỗi ngày có ngủ ngon giấc không.”
Công Tôn xoa bóp cái cằm tròn u ú của Tiểu Tứ Tử, “Tôn Tôn và những người giấu đồ cổ kia không giống nhau, không thể đặt chung một chỗ mà so sánh được.”
Công Tôn nói, “Có một số người mua đồ cổ là bởi vì đồ cổ càng để lâu thì sẽ càng đáng giá, có vài người mua là bởi vì cảm thấy vừa mắt hoặc là trông rất đẹp, cũng có thể là mua vì yêu thích.”
“Bởi vì Tôn Tôn thích nên mới mua sao?” Tiểu Tứ Tử mở to mắt, hỏi.
Công Tôn suy nghĩ, lắc đầu, “Ta cảm thấy không phải, ít nhất là vẫn không được đầy đủ, nói thích chẳng qua chỉ là một phần lý do mà thôi.”
Công Tôn cười cười, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Nếu phụ thân để con giúp phụ thân cất giấu một thứ đồ vật…”
“Con thay phụ thân giấu một ngàn năm năm, con có thể giấu được không?” Công Tôn hỏi.
Tiểu Tứ Tử há hốc miệng nhìn Công Tôn, “Một ngàn năm ư?” Vừa nói còn vừa cúi đầu xòe ra các đầu ngón tay.
Công Tôn lấy từ trong áo Tiểu Tứ Tử ra một mảnh ngọc bội hình con thỏ trắng mà bé vẫn luôn đeo, nói, “Mảnh ngọc bội này tuy rằng không phải rất đắt, nhưng trên thực tế, đây là đồ vật có từ một ngàn năm trước đây.”
Tiểu Tứ Tử nhìn mảnh ngọc bội nhỏ đang cầm kia… Ngọc bội này có từ mấy năm trước đây, lúc cha của bé dẫn bé ra ngoài thì vô tình mua được từ trong tay một ông già bán khoai lang ở ngoài chợ.
Ông lão kia tương đối thú vị, bên cạnh một sọt khoai lang còn bày mấy khối ngọc bội, bán cùng nhau. Lúc Công Tôn chỉ miến ngọc hình con thỏ trắng hỏi giá tiền, ông ta ra giá một lượng bạc.
Dù vậy, không thiếu người nói ông lão này điên khùng, chẳng qua chỉ là một mảnh đá bị vỡ mà lại muốn bán một lượng bạc.
Nhưng Công Tôn lại đưa toàn bộ một trăm lượng bạc tùy thân mang theo cho ông già kia, còn nói với ông ta, đây là cổ vật, một trăm lượng vẫn còn thiếu.
Ông già kia hình như có biết giá cả thứ này, liền thu bạc, đưa bạch ngọc cho Công Tôn, nói, “Bán nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có một người biết hàng đến đây.”
Tiểu Tứ Tử vẫn luôn tùy thân đeo bên người, sau này Bạch Ngọc Đường và Bàng Dục đều nhìn qua khối ngọc bội này, Ngũ gia cùng tiểu Hầu gia đều nói đây là mảnh cổ ngọc vô cùng hiếm thấy, có tiền cũng khó mua.
Tiểu Tứ Tử nắm mảnh ngọc bội nhỏ nhìn Công Tôn.
Công Tôn chọt chọt cái mũi bé, nói, “Trong mảnh ngọc bội này có cất giấu một ngàn năm.”
Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái, hỏi, “Cho nên Tôn Tôn cũng đang cất giấu một ngàn năm sao?”
Công Tôn chọt chọt quai hàm bé, “Con hãy đeo sợi dây chuyền này sống qua một trăm tuổi, sau này lúc con nhìn lại nó cùng hiện tại nhìn vốn không có sự giống nhau, đến lúc đó con có thể sẽ hiểu được, đến tột cùng là Tôn Tôn đang cất chứa những gì.”
“Ưm…” Tiểu Tứ Tử cái hiểu cái không mà gật gật đầu.
Đang trò chuyện, màn xe được vén lên, Tiểu Lương Tử cầm thực hạp chui vào xe ngựa, “Ăn cơm thôi!”
Công Tôn bất đắc dĩ, “Bữa cơm này mua cũng thật lâu a.”
Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu, vừa rồi Tiểu Lương Tử cùng bọn Triển Chiêu nói đi tìm tửu lâu mua thức ăn, một chuyến này đi hơn một canh giờ, bé đói đến mức muốn xỉu.
“Đừng nhắc tới nữa!” Tiểu Lương Tử lộ ra vẻ mặt bất mãn.
“Tửu lâu khách điếm không một nhà nào buôn bán, đều bị bao sạch trơn, cuối cùng đành phải mượn phòng bếp nhà người ta, để Thần Tinh Nhi tỷ tỷ và Nguyệt Nha Nhi tỷ tỷ xuống bếp làm cơm.”
Tiểu Lương Tử vừa nói, vừa hạ nhỏ giọng nói bát quái với bọn Công Tôn, “Nghe nói lần này có rất nhiều người mua đến đây, có thể sẽ tranh mua cây Thiên Thủy Mộc kia với Bạch đại ca!”
Tiểu Tứ Tử tò mò, “Rất nhiều người mua ư? Không phải khúc gỗ chỉ có một cây thôi sao?”
“Đúng vậy Cận Nhi!” Tiểu Lương Tử gật đầu, “Loại này chỉ toàn là người trả giá cao đến, nghe nói còn thường giở thủ đoạn sau lưng.”
Tiểu Tứ Tử cảm thấy như vậy mua đồ không quá giảng đạo lý, “Đồ vật kia vốn chỉ trị giá một lượng bạc, nếu có người tranh nhau mua, vậy có thể bán được hai lượng bạc không?”
“Nếu có người tranh nhau mua, thì có thể từ một hai lượng bán được một trăm lượng… Thậm chí còn nhiều hơn.”
Màn xe lại được vén lên, Triển Chiêu cầm trong tay hai hộp thức ăn cũng chui vào, mở ra cho Tiểu Tứ Tử Tiểu Lương Tử thêm món ăn, một hộp khác là của y mới vừa ăn một nửa
Tiểu Lương Tử có chút không hiểu, hỏi Triển Chiêu, “Triển đại ca, không phải huynh nói ăn cơm trong xe buồn chán nên muốn ra bên ngoài ăn sao?”
Triển Chiêu nhìn nhóc, “Suỵt… Đừng có lộ ra.”
Công Tôn sờ sờ cằm, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử nhìn nhau một cái, đồng thời buông bát trong tay xuống, vừa chen đến bên cửa xe mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài có một đoàn xe ngựa đi tới, dẫn đầu là một công tử, tuổi tác chắc bằng Công Tôn, mặc một thân cẩm bào màu đen, buộc tóc màu bạc quan, sắc mặt trắng trẻo, mũi cao mắt phượng, có chút giống nữ nhân nhưng mà thân hình cao lớn, nhìn rất có bộ dáng.
Người nọ cưỡi ngựa, mang theo tùy tùng đến phụ cận rồi xuống ngựa.
Bạch Ngọc Đường hình như có biết hắn, cùng hắn lên tiếng chào hỏi.
“Bạch huynh lâu rồi không gặp, biệt lai vô dạng”. Người trẻ tuổi kia cũng chắp tay với Bạch Ngọc Đường.
Trong một chiếc xe ngựa khác, Lâm Dạ Hỏa nằm úp sấp vén màn xe lên, “Đây không phải Đường lão tứ sao?”
Người trẻ tuổi kia cũng chắp tay với hắn, “Lâm Đường chủ, khách ít đến.”
Lâm Dạ Hỏa nhướng một bên mày xem như chào hỏi.
Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử nhìn nhau một cái – Người nào a?
Công Tôn nghe được đối thoại bên ngoài, bưng chén ở một góc xe đàng hoàng ăn cơm hỏi Triển Chiêu, “Hắn chính là Đường Môn Tứ công tử Đường Tứ Đao sao?”
Triển Chiêu bĩu môi một cái, “Còn không phải sao…”
Lúc này, Đường Tứ Đao ở bên ngoài hình như là nhìn thấy Thiên Tôn và Ân Hậu, liền hành đại lễ với hai vị tiền bối.
Công Tôn có chút không hiểu, danh tiếng Tứ Xuyên Đường Môn cũng khá lớn, ngay cả y không phải là người giang hồ vẫn có nghe nói qua. Đường Tứ Đao là lão Tứ của Đường Môn, Đường Môn bốn nam một nữ, toàn bộ đều có võ nghệ cao cường, hơn nữa người ta còn là giang hồ chính phái, nhìn Thiên Tôn Ân Hậu cung kính như vậy…
Không giống như có cừu oán với Triển Chiêu a? Công Tôn tò mò hỏi Triển Chiêu, “Ngươi và Đường Môn có quan hệ không tốt?”
“Triển Chiêu cười khan hai tiếng khoát khoát tay, “Một lời khó nói hết, một lời khó nói hết…”