Triệu Phổ cùng Công Tôn chạy ra cửa đi tìm Tiểu Tứ Tử… Cửu vương gia muốn tìm người ở Hắc Phong Thành đương nhiên là chuyện quá dễ dàng rồi, ảnh vệ canh cổng cũng biết Tiểu Tứ Tử ở đâu mà.
Hai người cứ chạy khắp nơi gây chú ý trên đường Hắc Phong Thành, cơ hội dân chúng trong thành có thể thấy Triệu Phổ cùng các vị tướng lãnh rất nhiều, không hề xa lạ gì, mọi người đều chào hỏi bằng cách gọi Nguyên soái hoặc là Vương gia, khác với dân chúng ở Khai Phong rất sợ Triệu Phổ.
Cùng Triệu Phổ đi trên con đường chật chội, nhưng Công Tôn không hề bị chen lấn, dân chúng trong Hắc Phong Thành tuy rằng không sợ Triệu Phổ, nhưng lúc hắn đến gần đều tự động thối lui hoặc là bỏ chạy ra xa, bởi vậy mười bước chân xung quanh Triệu Phổ căn bản là không có người nào.
Trước đây Công Tôn cũng đã phát hiện chuyện này, mới hỏi Triệu Phổ, “Là trên người của ngươi có mùi hay là trên người của ta có mùi a? Sao người đi đường trông thấy chúng ta lại chạy xa như thế?”
Triệu Phổ bĩu môi một cái, rất bất mãn mà nói, “Đều là chủ ý của Hạ mụ, lúc đầu ta muốn đi dạo phố nhưng bọn họ không cho, sau đó thấy không ngăn ta lại được liền ban xuống một mệnh lệnh, mọi người không được tới gần ta trong vòng mười bước, vào mười bước hai tay phải chắp ra sau người, vào năm bước hai tay phải giơ quá đỉnh đầu, nếu không sẽ bị hiềm nghi là thích khách rồi bắt lại điều tra.”
Nói xong, Triệu Phổ còn cố ý chạy đến trước một quầy hàng bán chén đĩa, mấy tiểu nhị ở quầy hàng kia liền giơ chén đĩa lên đỉnh đầu, vui tươi hớn hở tiếp đón Triệu Phổ, “Ý, Cửu vương gia, muốn mua cái gì?”
Công Tôn bị tình huống này chọc cười… Ở thời điểm quá nhiều người, nếu không thể tránh khỏi, trên đường phố ai cũng đều giơ tay, mọi người giơ tay hướng Triệu Phổ cười há há, dân chúng trong thành cũng biết an nguy của Triệu Phổ quyết định tương lai an ổn của bọn họ, bởi vậy rất hiểu biết và thích ý tuân thủ quy củ này của Hạ Nhất Hàng.
Triệu Phổ cảm thấy tình huống này nhìn rất ngu độn, bởi vậy thời điểm náo nhiệt có nhiều người hắn đều vô cùng đàng hoàng đợi ở quân doanh không đi ra ngoài tác quái, miễn cho người ta thêm phiền toái.
Đối với chuyện này, Công Tôn chỉ có thể nói Hạ Nhất Hàng đúng là cao minh, muốn chèn ép Triệu Phổ thì phải dựa vào kĩ thuật khéo léo, không có kĩ thuật khéo léo liền dùng tiện chiêu đùa giỡn, cứng rắn hơn so với dựa vào bài bản.
Hai người rất nhanh đi tới một căn nhà có tên “Cao Thăng khách điếm”.
Công Tôn nhìn bảng hiệu, “Đi đâu cũng gặp phải tên khách điếm thế này? Thông thường khách điếm tên như vậy trình độ đều như nhau.”
Triệu Phổ lôi kéo Công Tôn vào cửa, đi thẳng lên trên lầu.
Lên lầu hai mới phát hiện có rất nhiều người, một vị thuyết thư tiên sinh(69)đang kể chuyện, hình như là giảng Tam quốc, tiên sinh này có vẻ rất nổi danh, khi kể chuyện rất dí dỏm, học bộ dáng Trương Tam gia kêu oa oa, chọc cho người toàn lâu đều cười ha ha.
(69) Người kể chuyện
Triệu Phổ cùng Công Tôn liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử bên cạnh bàn, chẳng qua ngồi cùng hai nhóc con cũng không phải Thiên Tôn và Ân Hậu, mà là hai người trẻ tuổi nhã nhặn.
Triệu Phổ cùng Công Tôn nhìn nhau một cái, cùng đi tới.
“Sư phụ, tiên sinh.” Tiểu Lương Tử cầm hạt đậu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bọn Triệu Phổ, liền kêu một tiếng.
Tiểu Tứ Tử vốn đang chuyên tâm nghe kể chuyện, sau khi nghe thấy cũng ngẩng đầu lên, “Phụ thân Cửu Cửu!”
Công Tôn ôm bé lên, sau khi ngồi xuống thì đặt lên trên đùi.
Triệu Phổ cũng ngồi xuống.
Hai người trẻ tuổi kia hướng hắn chào một cái, “Nguyên soái.”
Triệu Phổ nhướng mày, “Sao hai ngươi lại ở đây?”
Trong hai người trẻ tuổi kia, một vị Công Tôn rất quen thuộc, là Thẩm Thiệu Tây. Mà một vị khác, trước đây Công Tôn đã gặp qua một lần, nhưng vẫn chưa nói chuyện nhiều, hắn là phó tướng Tả doanh của Trâu Lương, Tần Duyệt, chính là vị kỳ nhân trong truyền thuyết phản ứng chậm chạp có thể giết chết người…
Tần Duyệt thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, được xưng nho tướng là có lý do, hắn và Thẩm Thiệu Tây đều có một giọng điệu thư sinh, nhã nhặn lại tuấn lãng.
Dáng vẻ Tần Duyệt cảm giác có chút “Lười biếng”, không biết có phải là do tính cách quyết định khí chất không? Hắn có hàng mi dày, hai đuôi mắt hơi cong, sống mũi cao môi mỏng, vầng trán cao, một mái tóc đen ngăn ngắn chỉ buộc sơ qua ở phía sau, dáng người thoạt nhìn khá cao gầy, hình thể hẳn là không khác với Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường lắm, mặc một thân xám tro, đang bưng cái chén chậm rãi uống trà.
Công Tôn liếc mắt một cái, động tác uống trà của hắn cũng chậm hơn người khác nửa nhịp.
Thẩm Thiệu Tây nói cho Triệu Phổ, hắn và Tần Duyệt vừa mới từ dưới lầu lên đã bị Thiên Tôn cùng Ân Hậu kêu lên đây. Thì ra Nhị lão không muốn uống trà nghe kể chuyện, mà muốn nghe hát khúc uống rượu, nhưng mà Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử lại muốn nghe kể chuyện, cho nên tìm người quen đến thay ca.
Thẩm Thiệu Tây cùng Tần Duyệt cũng không có chuyện gì, liền đơn giản giúp Nhị lão trông hai nhóc con.
Triệu Phổ trêu đùa Tiểu Tứ Tử Tiểu Lương Tử, “Hai đứa vậy mà đi uống rượu sao!”
Công Tôn một cước đá chân Triệu Phổ.
Triệu Phổ cười tủm tỉm nhìn Công Tôn, chẳng qua hắn đang muốn bị đá mà thôi, một ngày Công Tôn không đá hắn cả người hắn đều khó chịu.
Tần Duyệt đột nhiên mở miệng, “Nguyên soái…”
Tất cả mọi người nhìn hắn.
Sau một lúc lâu, Tần Duyệt hỏi, “Vụ án thế nào rồi?”
Công Tôn ngồi chờ ở đây đã uống ba chén trà mới không bị một câu kia làm cho nghẹn chết.
Triệu Phổ và Thẩm Thiệu Tây có vẻ cũng đã thành thói quen, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử vẫn đang nghe kể chuyện, không để ý.
“Thư ngốc tìm được hung thủ rồi.” Triệu Phổ chỉ chỉ Công Tôn.
Thẩm Thiệu Tây có chút kinh ngạc, “Nhanh như vậy đã phá được án?”
Công Tôn nói, “Đã biết thủ pháp giết người thì hung thủ cũng có thể bắt được, có điều Tiêu Yêu Lâu ở đâu thì vẫn chưa biết.”
Mọi người cũng nhịn không được nhìn hắn – Vị này có biết gì về Tiêu Yêu Lâu không đây? Vẫn còn nửa câu sau không vội nói sao?
Đang lúc bọn họ nhẫn nại để chờ xem Tần Duyệt có nói nốt nửa câu còn lại hay không thì chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng “Rầm”.
Sau đó thì có người rống lên, “Ngươi mù hả?! Nóng bỏng chết đại gia ta rồi!”
Khách trên trà lâu đều nhìn về nơi ồn ào, chỉ thấy một gã sai vặt châm trà hình như không cẩn thận làm phỏng một vị khách nhân uống trà. Người nọ thân hình cao lớn bộ dáng hung hãn, bị nóng một cái tính tình liền bạo phát, đẩy gã sai vặt kia ra.
Gã sai vặt không đứng vững, ấm trà cũng bị đổ, còn đụng phải một khách nhân khác.
Tên to con kia đứng lên vỗ vỗ nước nóng đổ trên người, kêu la ồn ào bảo chưởng quỹ bồi thường tiền, hắn bị phỏng rồi.
Cách thật xa, Công Tôn cũng có thể ngửi thấy cả người hắn toàn mùi rượu, chẳng lẽ uống nhiều quá?
Bên cạnh tên to con kia cũng có mấy người ngồi chung, nhìn có vẻ giống bằng hữu của nhau, kéo hắn ý bảo hắn đừng lớn tiếng như vậy.
Công Tôn thấy tên to con vô cùng kiêu ngạo ương ngạnh, liền hỏi, “Người nào a?”
Y mới vừa hỏi ra miệng, phía sau có tiếng nói truyền đến, “Người này tên là Lương Bính, thợ mộc ở Hắc Phong Thành, chuyên làm khuôn của khung cửa sổ cho người ta, tay nghề không tồi có điều tính tình không tốt.”
Công Tôn há to miệng nhìn Đổng Thiên Dực đột nhiên xuất hiện ở phía sau, nhịn không được hỏi, “Ngươi từ đâu chạy tới vậy?”
Đổng Thiên Dực nhận lấy quả cam mà Tiểu Tứ Tử đưa cho hắn, vừa lột vỏ vừa cùng Công Tôn nói, “Lương Bính thích uống rượu, nhưng tửu lượng lại không tốt, uống say lại thích đánh nhau gây chuyện ầm ĩ, làm cho tính tình đã thối lại còn thối hơn.”
Công Tôn gật đầu, sau đó lại không hiểu mà nhìn Đổng Thiên Dực, “Ngay cả cái này ngươi cũng biết ư?”
Đổng Thiên Dực lắc lắc một quyển sách trong tay, nói, “Hắn chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà thôi, đứng vị trí thứ một trăm bảy mươi hai trong bảng ác bá của Hắc Phong Thành.”
Triệu Phổ phiêu hắn – Ngay cả cái này cũng phải có bảng sắp xếp thứ tự, ngươi có bao nhiêu rảnh rỗi vậy hả?
Lương Bính mượn rượu làm càn, càng lúc càng ầm ĩ, mấy bằng hữu của hắn liều mạng kéo lại nhưng vẫn không kéo được, những người còn lại của tửu lâu đa phần là xem kịch vui.
Lương Bính thường uống rượu rồi nháo chuyện khiến người ta hết sức chán ghét, hôm nay vốn đã uống say, vài bằng hữu của hắn muốn mang hắn tới uống trà cho tỉnh rượu, buổi chiều còn có việc phải làm đây.
Ai ngờ vừa mới lên lầu ngồi xuống, thì phát hiện Tần Duyệt và Thẩm Thiệu Tây tới đây, tuy nói hai vị này là danh tướng Triệu gia quân, nhưng ngày thường vô thanh vô tức, nhìn tính khí thấy cũng không tệ.
Mấy người bằng hữu của Lương Bính muốn khuyên hắn mau đi, nhưng hắn không chịu, nói muốn nghe kể chuyện.
Mới ngồi được một lát, Triệu Phổ đã tới rồi.
Tất cả mọi người biết, Lương Bính lần này thảm rồi.
Thấy túm không được, mấy bằng hữu của Lương Bính đã tính lôi kéo hắn đi, tránh cho lát nữa đụng phải Triệu Phổ rồi lại bị phạt.
Ba tên nam nhân to lớn, kéo một tên to con đang mượn rượu làm càn đi ra ngoài.
Đi chưa được vài bước, từ lầu dưới có một gã sai vặt đang cầm cái khay, bên trên có mấy dĩa hạch đào, đang đi lên trên.
Vì né tránh Lương Bính, gã sai vặt không cẩn thận đụng phải một bên của cái bàn, “Lộc cộc” vài tiếng, mấy hột hạch đào liền rơi xuống mặt đất.
Chỉ thấy mấy hột hạch đào kia “Lộc cộc” lăn đến bên chân Lương Bính…
Lương Bính bèn đẩy mấy người bằng hữu đang lôi kéo mình kia ra, ngại bọn họ phiền, định trở về tiếp tục nghe kể chuyện.
Hắn quay người lại, ai ngờ vừa lúc dẫm lên hạt hạch đào kia làm nó vỡ nát, dưới chân vừa trượt một cái liền lảo đảo, từ trong miệng kêu một tiếng “Ai nha…”.
Mọi người chỉ thấy hắn trượt về phía sau tựa vào hai tay vịn của lan can lầu hai, “Rắc” một tiếng… Tay vịn bị gãy.
“Oa!” Đám người kinh hô một tiếng, trơ mắt nhìn Lương Bính đang ngã xuống lầu.
Triệu Phổ cau mày, Công Tôn cũng cả kinh, cơ hồ là cùng lúc… Tần Duyệt trước mắt đã không thấy đâu nữa.
Dưới lầu truyền đến tiếng “Rầm rầm”, là tiếng do đám người tản ra xung quanh đụng phải bàn ghế nên làm ngã.
Mọi người trên lầu phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng vọt tới cầu thang mà nhìn…
Chỉ thấy trên mặt đất của lầu một, Tần Duyệt đứng ở nơi đó, mũi chân nâng Lương Bính phía sau lưng, một tay nắm lấy lưng quần của hắn, đai lưng cũng bị kéo ra. Lương Bính mở trừng hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, hồi lâu, chỉ thấy hắn nháy mắt một cái.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm – May mà không ngã chết!
Công Tôn cũng tán thưởng – Tần Duyệt không phải tính tình chậm chạp sao? Phản ứng mau lẹ như vậy còn vượt qua cả Triển Chiêu!
Lương Bính lúc này cũng đã tỉnh rượu, theo bản năng quay mặt sang, chỉ thấy khoảng cách giữa mặt đất cứng ngắc và gáy mình không quá ba tấc, trên mặt đất còn có mảnh vỡ của vò rượu.
Sắc mặt Lương Bính tái nhợt mà nhìn Tần Duyệt đang nắm lấy đai lưng của mình, nuốt ngụm nước miếng.
Tần Duyệt kéo Lương Bính nhảy lên lầu, trở lại bên cạnh bàn, đem hắn thả xuống mặt đất.
Lương Bính bị dọa tới mức hai chân mềm nhũn, ngồi dưới đất ngửa mặt nhìn Triệu Phổ bên cạnh bàn đang nhìn hắn.
Lúc này, một bàn bọn Triệu Phổ vẻ mặt đều có chút phức tạp mà nhìn Lương Bính… Vừa rồi nếu không phải Tần Duyệt cứu hắn, hắn có thể đã ngã chết, nhưng chỗ này là lầu hai, té xuống vẫn chưa chắc sẽ chết hẳn, vậy tên này rốt cuộc là thật sự ngoài ý muốn, hay là lại chết ngoài ý muốn giống mấy người trước kia, do bị người khác hạ “Huyết chú”?
Triệu Phổ nhìn Công Tôn.
Công Tôn cũng không rõ, liền hỏi Lương Bính, “Gần đây ngươi có làm chuyện xấu gì không?”
Mấy bằng hữu của Lương Bính cũng bất đắc dĩ, tiểu tử này một tháng say rượu ít nhất cũng hai mươi ngày, có thể làm thiếu loại chuyện xấu nào được?
Lúc Công Tôn hỏi Lương Bính, những khách nhân kia đều đã trở lại chỗ ngồi tiếp tục uống trà, điểm chú ý lại không ở trên người thuyết thư tiên sinh. Mơ hồ có thể nghe được, tất cả mọi người đang bàn một chuyện – Có phải Lương Bính bị người ta hạ Huyết chú không? Hắn ngày thường làm không ít chuyện xấu, chắc là gặp báo ứng đó!
Công Tôn cùng Triệu Phổ nhìn nhau một cái – Xem ra chuyện Huyết yêu vẫn bị truyền ra ngoài.
Thẩm Thiệu Tây lắc đầu một cái, “Mấy lời đồn đãi này cũng không tốt, nếu kéo dài thì sẽ không có cách nào phá án tìm được hung thủ, lại có khả năng gây nhiễu loạn quân tâm và dân tình.”
Triệu Phổ nhìn Công Tôn – Đêm nay thật sự có thể bắt được hung thủ sao?
Công Tôn gật gật đầu.
Triệu Phổ nhẹ nhàng sờ sờ đầu y – Vậy đều nhờ vào ngươi!
…
Mà ở một đầu khác, trong quân doanh.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngươi một miếng ta một miếng đã ăn xong gạo nếp ngó sen, cũng không quan tâm hung thủ kia là ai.
Triển Chiêu không cam lòng, bỏ chạy đi gửi tài liệu ở kho hàng Đổng Thiên Dực.
Diện tích kho hàng này với diện tích giáo trường mà các tướng sĩ thường thao luyện vào buổi sáng sớm không khác nhau lắm, bên trong sắp xếp một hàng rương thật dài bày đầy tài liệu, bộ sách tự tay ghi chép… Cần cái gì đều có hết.
Trước đây Triển Chiêu từng nghe Công Tôn nhắc qua nơi này quy mô rất lớn, chính thức bước vào cửa rồi y mới biết được đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại!
Bạch Ngọc Đường cho dù chỉ cần xem qua là sẽ không quên được, nhưng khi thấy lượng sách nơi này vẫn khiến hắn có chút buồn nôn.
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Ngươi muốn tìm manh mối ở chỗ này sao?”
Triển Chiêu gật đầu, “Nếu vấn đề ở con nhện thì ta tìm sách có liên quan tới nhện! Không chừng còn có thể tìm ra đầu mối gì đó!”
Nói xong, Triển Chiêu đi tìm nhân viên quản lí kho sách.
Quản lý kho sách nơi này có hơn hai trăm người, đều là thủ hạ Đổng Thiên Dực, toàn bộ đều có trí nhớ phi phàm. Vừa nghe Triển Chiêu nói muốn tìm sách về con nhện, bọn họ liền nhanh chóng tìm ra một quyển đưa cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu liền lật một quyển lại một quyển sách mà bọn họ tìm tới.
Bạch Ngọc Đường thấy phần nhiều là bút ký vẽ côn trùng dùng trong y học, không có hứng thú, đơn giản chắp tay sau lưng, rời khỏi chỗ ngồi đi thăm kho sách thật lớn này.
Ngũ gia đi dạo qua từng hàng sách một, phát hiện thư tịch chỗ này cũng có thể dùng được, có chút thú vị.
Cuối cùng, có một cuốn sách liên quan kiến trúc cùng cơ quan đã thành công dẫn đến sự chú ý của Bạch Ngọc Đường, hắn liền đứng trước giá sách, rút ra mấy quyển lật xem.
Cho dù kho sách có lớn hơn nữa, nhưng sách liên quan đến con nhện số lượng lại khá ít.
Triển Chiêu rất nhanh đã lật xong hết rồi, không tìm được manh mối có thể dùng, cũng không tìm được chi tiết con nhện có thể đánh sấm chớp.
Buông sách xuống, Triển Chiêu nhìn xung quanh một chút, không thấy Bạch Ngọc Đường đâu, liền bắt đầu đi tìm.
Rất nhanh, Triển Chiêu thấy được Bạch Ngọc Đường đứng trước kệ sách, chỉ thấy hắn đang cúi đầu lật xem hai bản tập tranh, tựa hồ còn vừa so sánh, vừa nhíu mày.
Triển Chiêu chạy tới, ghé đầu nhìn thoáng qua, hỏi, “Ngọc Đường, ngươi ở đây xem gì vậy?”
Bạch Ngọc Đường dời tầm mắt từ trên sách sang nhìn Triển Chiêu, “Miêu Nhi.”
“Hửm?”
“Ta biết Tiêu Yêu Lâu ở chỗ nào rồi!” Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói.
Triển Chiêu cả kinh, “Ngươi biết hung thủ là ai rồi?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Không phải, hung thủ là ai thì ta không biết, nhưng ta biết tòa Tiêu Yêu Lâu xuất hiện trong giấc mộng của mọi người, rốt cuộc là ở chỗ nào!”.