Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 35: Đêm khó ngủ

Edit: Ka

Beta: Fin

Đêm khuya, trong quân doanh.

Bạch Ngọc Đường trước khi ngủ còn nhìn tình huống của Giao Giao ở Thanh Liên Tự một chút.

Giao Giao lúc này đang ngồi ở nóc nhà của Thanh Liên Tự, bên cạnh không biết có một con mèo nhỏ chạy tới từ lúc nào, đang liếm lông.

Thanh Liên Tự im ắng, phế tích đã được dọn dẹp hoàn tất, nhóm tăng lữ vội vã cả một ngày, phỏng chừng cũng mệt chết rồi, từng người một trở về phòng rồi nghỉ ngơi ngay.

Chỉ có ngọn đèn trong thiện phòng của phương trượng là vẫn sáng, Huyền Đình nhìn có vẻ có tâm sự nặng nề, chắp tay phía sau đi lại thong thả trong phòng.

Giao Giao ngồi ở trên cao có thể nhìn thấy tình huống bên trong.

Bạch Ngọc Đường trở mình định ngủ, chỉ thấy Triển Chiêu ở giường đối diện đột nhiên đứng lên, xuống giường, chạy tới cửa trướng.

Ngũ gia không hiểu nhìn hành động của Triển Chiêu.

Triển Chiêu tới cửa, xốc lên màn trướng, dập tắt ngọn lửa ở thán hỏa đăng(65) sau đó lại chạy về chui vào giường.

(65)Là cái đèn, gồm một cái đếở dưới như cái chảo, bên trong bỏ than vào và đốt lửa, có dây xích làm quai để treo lên, hay thấy trong phim quân đội.

Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu, hỏi, “Miêu Nhi? Ngươi làm gì vậy?”

Triển Chiêu trở mình một cái, nói, “Trên cái chậu than kia có con thiêu thân cứ bay qua bay lại, ảnh hưởng tới giấc ngủ của ta!”

Bạch Ngọc Đường nghi hoặc – Cách màn trướng mà cũng ảnh hưởng tới giấc ngủ sao? Bồn lửa này được đốt từ sáng tới tối ở cửa cũng chả thấy ngươi ngủ không được a…

Bạch Ngọc Đường nhìn dưới giường, Giao Giao nhìn lại hắn, vung cái đuôi to xinh đẹp lên, chạm vào mép giường của hắn.

Bạch Ngọc Đường vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ đuôi của Giao Giao hai cái.

Giao Giáo nâng cánh lên tới bên giường, bày ra dáng vẻ làm nũng với Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia vươn tay lại sờ cánh của nó, Giao Giao phát ra những âm thanh vù vù nhẹ nhàng.

Bên cạnh Giao Giao, Tiểu Ngũ trở mình một cái, cái bụng hướng lên trời, đang say ngủ.

Bạch Ngọc Đường cũng dần cảm thấy buồn ngủ, đang chập chờn đi vào giấc ngủ, chợt nghe ở giường đối diện, Triển Chiêu trở mình lần thứ nhất, còn vỗ vỗ gối đầu.

Ngũ gia không để ý, tiếp tục ngủ.

Một lát sau, Triển Chiêu trở mình lần thứ hai, đạp chăn.

Lại một lát sau, Triển Chiêu lại trở mình, giũ giũ chăn.

Tiếp trong một chốc nữa, lại trở mình một cái, kéo hai cái gối đầu…

Chờ Triển Chiêu trở mình tới hai mươi cái, Ngũ gia bèn ngồi dậy.

Bên trong lều trướng tối thui, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường đột nhiên ngồi dậy, nhỏ giọng hỏi, “Ngọc Đường? Mộng du a?”

Bạch Ngọc Đường vô lực mà quay đầu nhìn y, “Ngươi mới mộng du, trong mộng mở quầy bánh rán hay sao mà lật nhiều thế!”

Triển Chiêu híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, thật lâu sau, mới than thở một câu, “Nếu không phải là do ta mang ngươi đi thì ngươi cũng chả biết quán bánh rán như thế nào, đắc sắt cái gì, hành thái hay tỏi tươi phân chia ra sao.”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ thở dài, nằm xuống tiếp tục ngủ.

Sau một lát, chợt nghe Triển Chiêu phía đối diện thở dài.

Lại sau một lát, Triển Chiêu gãi gãi tay.

Lại sau một lát nữa, nghe được Triển Chiêu lại thở dài.

Lại sau một lát nữa nữa, lại gãi gãi chỗ ngứa.

Bạch Ngọc Đường âm thầm nhẫn nại… Cuối cùng, chợt nghe đến một âm thanh “bộp bộp bộp bộp” rất nhỏ và kỳ quái, vừa mở mắt nhìn, chỉ thấy Triển Chiên đang một tay chống cằm, vẻ mặt rối rắm, còn tay kia thì ngón tay đang gõ gõ mép giường.

Ngũ gia lại bất đắc dĩ ngồi dậy.

Triển Chiêu nhìn thấy, vẻ mặt đồng tình hỏi, “Ngọc Đường, ngươi cũng không ngủ được a?”

Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi, “Ta vốn là ngủ được.”

“Vậy thì vì sao mà không ngủ được?” Triển Chiêu vừa hỏi vừa cau mày suy nghĩ, “Hay là chén trà lúc chiều uống quá đậm…”

“Miêu Nhi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái.

“Tay bỏ vào trong chăn, ôm ở trước ngực.” Bạch Ngọc Đường nói.

Triển Chiêu nghe theo, không giải thích được mà nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Nhắm mắt lại.” Bạch Ngọc Đường không quên dặn một câu, “Đừng nhúc nhích, chỉ cho thở, không được nói chuyện!”

Triển Chiêu liếc hắn một cái.

Bạch Ngọc Đường nằm xuống, vừa mới đắp chăn xong, chợt nghe Triển Chiêu mở miệng, “Chắc là ta đói bụng.”

Ngũ gia kéo chăn che đầu.

Triển Chiêu trở mình hỏi hắn, “Ngươi đoán Công Tôn có thuốc trị mất ngủ không? Hay là ôm Tiểu Tứ Tử sẽ có tác dụng gây ngủ…”

Bạch Ngọc Đường không nói lời nào.

“Ngọc Đường, chúng ta có thể tâm sự được không?”

“Hay là chúng ta đi tìm Long Kiều Quảng đi?”

“Ngày đó, Long Kiều Quảng nói cho ngươi cái gì mà ngươi nghe xong, trở về liền ngủ như chết vậy…”

Triển Chiêu còn nói chưa xong, “Bốp” một tiếng, một cái gối đầu đã đập vào mặt y.

Nhìn lại phía gối đầu ném ra, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường, Tiểu Ngũ cùng Yêu Yêu dùng biểu tình giống hệt nhau mà nhìn mình, như là đang nói – Còn nói nữa là cắn ngươi đó a!

Triển Chiêu gãi gãi cằm, nằm xuống tiếp tục ngủ.

Bạch Ngọc Đường và Yêu Yêu, Tiểu Ngũ đều thở dài, cơn buồn ngủ đánh tới, vừa muốn ngủ, đột nhiên, lại thấy Triển Chiêu “À ha” một cái, rồi chạy tháo ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, nhìn cái giường trống không ở phía đối diện, không hiểu – Có chuyện gì vậy?

Lại nhìn Tiểu Ngũ cùng Yêu Yêu, chúng nó cũng đồng dạng mở to hai mắt nhìn cửa trướng, không rõ Triển Chiêu vì sao lại đột nhiên chạy ra ngoài.

Một lát sau, màn trướng nhấc lên, Triển Chiêu đã trở lại.

Sau khi chạy đi, lên giường liền lập tức ngủ say.

Bạch Ngọc Đường cùng Yêu Yêu và Tiểu Ngũ nhìn nhau một cái – Tình huống gì đây?

“Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường nhịn không được hỏi.

Chỉ thấy Triển Chiêu nhìn hắn “Suỵt ~ ngoan, đừng làm rộn ha, ngủ đi.”

Bạch Ngọc Đường nằm một lát thì phát hiện càng nằm càng tỉnh táo, cuối cùng đơn giản xốc chăn đứng lên, đi tới bên giường Triển Chiêu.

Triển Chiêu quả nhiên còn chưa ngủ, mở một con mắt nhìn hắn.

“Ngươi làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường nhịn không đươc hỏi.

Triển Chiêu lấy từ trong lồng ngực ra một một món đồ đưa cho hắn, chỉ thấy đó là cục vàng có viết chú văn.

Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi, đoạt lấy rồi ném đi, “Ngươi đi ngủ mà ôm cái này còn không sợ mơ thấy ác mộng à!”

Triển Chiêu mau chóng đoạt lại, “Chính là ác mộng đó thì sao!”

“Đừng có ôm cái này đi ngủ, đặt cạnh cái đống tử thi bao nhiêu năm rồi, không sợ bẩn à!” Ngũ gia đem ném cục vàng lên bàn, không cho Triển Chiêu lấy.

Lúc này, Tiểu Ngũ cùng Yêu Yêu phát ra âm thanh bất mãn “Grừ Grừm”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ thấy một rồng một hổ đang nhìn cả hai người – Hai ngươi có ngủ hay không ngủ đây?!

“Ngươi sẽ không ngoan ngoãn đi ngủ!” Bạch Ngọc Đường đem Triển Chiêu nhét trở về.

“Ngủ không được!” Triển Chiêu liếc nhìn cái cục vàng kia, “Ôm nó thì tương đối dễ ngủ.”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, vươn tay xốc chăn của Triển Chiêu.

Triển Chiêu không hiểu, “Làm gì thế?”

Bạch Ngọc Đường chui vào ổ chăn nằm xuống, vươn tay cho y, “Ôm lấy!”

Triển Chiêu trừng mắt nhìn, ôm cánh tay hắn như ôm gối đầu, lựa chọn một góc độ thật thoải mái.

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ gối đầu, “Ngủ đi!”

Triển Chiêu dựa vào gối đầu nhìn gương mặt của Bạch Ngọc Đường, mới vừa há miệng, Bạch Ngọc Đường cũng không mở mắt, chỉ nói một câu, “Đừng nhúc nhích!”

Triển Chiêu bất động, nhắm mắt lại, lại muốn há mồm nói gì đó, Bạch Ngọc Đường lại mở miệng, “Suỵt!”

Triển Chiêu bất động không nói, xê dịch một chút, rồi ngoan ngoãn ngủ.

Yêu Yêu và Tiểu Ngũ chụm đầu vào một chỗ, thoải mái mà ngủ…

Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu tỉnh lại trong tiếng thao luyện của bính lính ở quân doanh, một đêm ngủ ngon khiến y cảm thấy tinh thần khỏe khoắn, duỗi người mở mắt ra, chỉ thấy bên người, Bạch Ngọc Đường một tay nâng một bên mặt dựa vào gối đầu, vẻ mặt mệt mỏi, tao nhã mà ngáp.

Triển Chiêu không hiểu, “Ngọc Đường, ngươi ngủ không ngon sao?”

Bạch Ngọc Đường thở dài, tâm nói ngủ được mới là lạ, liền hỏi Triển Chiêu, “Ngươi thì sao? Có nằm mơ không?”

“Á…” Triển Chiêu ngược lại nghiêm túc mà lo lắng một chút, cuối cùng gật gật đầu.

“Gặp được Huyết yêu rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Huyết yêu thì không gặp, chẳng qua có khả năng là ta nghĩ quá nhiều chuyện liên quan tới máu, cho nên tối qua mơ thấy đi theo ngươi uống áp huyết thang.”Bạch Ngọc Đường vẻ mặt “Quả nhiên là vậy”, xoa xoa mi tâm ngồi dậy, cảm thấy so với nhịn một đêm còn mệt hơn.

Triển Chiêu tinh thần rất tốt, vươn tay vỗ vỗ hắn, “Có điều ta nghĩ đến một chuyện!”

“Nghĩ đến cái gì?”

“Trước ngày Trần lão đầu nằm mơ thì đã làm những gì?” Triển Chiêu hỏi, “Trước binh bính đi qua chỉ có ba chỗ, Thanh Liên Tự, cửa hàng phấn son và trà lâu.”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, mặc dù có chút mệt rã rời nhưng dù sao cũng thông minh, liền hiểu được ý tứ của Triển Chiêu, “Cho nên Trần lão gia tử đi qua chỗ nào trong ba địa điểm trên, thì chỗ đó sẽ là chỗ có hiềm nghi phải không?”

Triển Chiêu gật đầu, “Lão gia tử hẳn là không có lý do nào đi cửa hàng son phấn đi?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu cảm thấy có đạo lý.

“Giao Giao bên kia đâu?” Triển Chiêu hỏi, “Canh giữ ở Thanh Liên Tự một đêm có phát hiện thấy cái gì không?”

“Không, tối hôm qua tầm giờ Tý, Huyền Đình tắt đèn rồi đi ngủ, sau đó mãi cho tới hừng đông cũng chưa phát sinh chuyện gì.” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ vào trong trướng, chỉ thấy Yêu Yêu còn đang nằm rạp trên mặt đất, Giao Giao nằm ở phía dưới cánh của nó, cả người dựa vào cái bụng, đều co vào trong ngực của Yêu Yêu, ngủ say sưa.

“Có vẻ như mệt chết đi a.” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi cũng giống vậy a.”

“Có khỏe không?” Ngũ gia xuống giường, vẫy tay với Triển Chiêu, “Đi xem Trần lão gia tử thế nào.”

“Tối hôm qua ông ngoại và Thiên Tôn ở cạnh, chắc là không có vấn đề gì đâu.” Triển Chiêu rời giường rửa mặt, vừa nhìn Bạch Ngọc Đường đi tới cửa, lại nhìn Giao Giao đang núp dưới cánh của Yêu Yêu.

Triển Chiêu liền có chút khó hiểu, tối hôm qua náo loạn cả buổi, Ngọc Đường nhà hắn sau nửa đêm ngủ không ngon sao? Chạy tới vén cánh của Yêu Yêu lên, Triển Chiêu vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Giao Giao, Giao Giao trước sau như một đều thuận theo.

Triển Chiêu cẩn thận mà đem cánh của Yêu Yêu thả lại chỗ cũ cho Giao Giao, nhỏ giọng nói, “Nghỉ ngơi thật tốt đi.”



Theo Bạch Ngọc Đường cùng nhau đi về phía quân trướng, Triển Chiêu cảm thấy trong quân doanh hết thảy vẫn như thường, không có cảm giác hỗn loạn, vậy chứng tỏ Trần lão gia tử hẳn là không có chuyện gì?

Quả nhiên, tới cửa lều trướng của Thiên Tôn và Ân Hậu, chỉ thấy trên khoảng đất trống đặt một cái bàn rất lớn, tất cả mọi người đều tập trung lại một chỗ ăn điểm tâm.

Trần lão gia tử tinh thần so với tối hôm qua tốt hơn nhiều, cũng không đi tìm cái chết nữa, Trần thị huynh đệ ngồi ở một bên.

Triệu Phổ lên tiếng chào với hai người.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi qua, ngồi xuống hỏi tối qua có xảy ra chuyện gì không.

Thiên Tôn và Ân Hậu đều lắc đầu – Cái gì cũng không có hết, chờ cả buổi cũng không gặp Huyết yêu thật là thất vọng mà.

Công Tôn xem mạch cho Trần lão gia tử, thân thể của ông khỏe mạnh, không có vấn đề gì.

Triển Chiêu liền hỏi lão gia tử, vào ngày nằm mơ thấy Huyết yêu, có từng đi qua ba địa điểm kia không.

Ngoài dự đoán của mọi người, lão nhân chỗ nào cũng đều đi qua cả.

Lâm Dạ Hỏa vẻ mặt kinh ngạc, hỏi lão nhân, “Lão gia tử ngươi một đống tuổi như thế này rồi mà còn tới cửa hàng son phấn làm gì chứ? Chẳng lẽ là có cô tình nhân nhỏ nào?”

“Ai nha, người đừng có nói bậy a!” Lão nhân nhanh chóng xua tay, “Ngày đó sáng sớm ta phải đi Thanh Liên Tự thắp hương, con dâu ta qua đời cũng được nửa năm…”

Nói xong, lão gia tử nhìn huynh đệ Trần thị, quả nhiên, hai người đều ăn không vô điểm tâm, cúi đầu thở dài.

“Lúc từ Thanh Liên Tự trở về, ta có đi trà lâu mua về một chút điểm tâm mà hai đứa nó thích.” Lão nhân nói tiếp, “Trước lúc ra ngõ hẻm thì có đi qua một cửa hàng son phấn, bên trong lui tới không ít người, ta mới đột nhiên nghĩ tới, từ khi con ta chết con dâu ta vẫn luôn không trang điểm ăn diện… Nếu con ta mà còn sống, nhất định là sẽ thường xuyên mua son phấn cho nó, không chừng ta còn có thể có tôn nữ nhi(66) nữa…”

(66)Cháu gái

Lão nhân vừa dứt lời, huynh đệ Trần gia chĩ không nổi, ôm đầu khóc rống.

Trên bàn ăn cơm còn có vài phó tướng, Phong Khiếu Thiên vóc người to lớn trông mặt cũng rất buồn, vừa khóc vừa lau mặt, “Quá thảm rồi!”

Thẩm Thiệu Tây bất đắc dĩ đưa cho hắn cái khăn lau mặt.

Triệu Phổ đỡ trán, hắn sợ nhất là thấy nam nhân khóc a… Phiền muốn chết.

Triển Chiêu nhanh chóng nói sang chuyện khác, hỏi tiếp lão gia tử, “Vậy ông mua son ư?”

“Ừ.” Trần lão gia tử gật gật đầu, “Ta mua một hộp, chuẩn bị cho con dâu khi đi bái tế con ta, đặt ở mộ phần của nàng.”

“Son kia còn không?” Công Tôn đột nhiên hỏi.

“Ta đặt ở bên ngăn kéo ở tủ cạnh giường.” Lão nhân gật đầu.

Công Tôn nói, “Lát nữa mang ta đi tìm xem.”

Trần Húc Trần Lâm đều gật đầu, tỏ vẻ ăn cơm xong sẽ mang y đi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng chuẩn bị rời quân doanh vào thành đi dạo. Hôm nay trọng điểm là đi qua ba địa điểm kia, Thanh Liên Tự, Lạc Dương trà lâu, cùng với nơi vốn không có hiếm nghi gì, hiện tại lại đột nhiên có hiềm nghi rất lớn – Cửa hàng son phấn.

Lâm Dạ Hỏa và Triệu Phổ tỏ vẻ cũng muốn đi theo.

Triển Chiêu hỏi Ân Hậu và Thiên Tôn có muốn đi cùng không, Ân Hậu lắc đầu tỏ vẻ không có hứng thú.

Thiên Tôn lại nhìn chằm chằm đồ đệ nhà mình.

Bạch Ngọc Đường cầm chén trà, thấy Thiên Tôn tiến đến trước mặt mình, cau mày vươn tay đẩy mặt y ra.

Thiên Tôn híp mắt quan sát đồ đệ nhà mình, đột nhiên hỏi, “Ngươi tối hôm qua làm chuyện gì xấu rồi?”

“Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường bị sặc một hớp nước trà, buông cái chén nhìn Thiên Tôn, “Cái gì ạ?”

Thiên Tôn nhìn đồ đệ, “Ngươi vừa mới ngáp mấy cái! Trừ bỏ khi còn bé bị ta vứt xuống núi, ngươi bò lên cả đêm nhằm chủ ý báo thù ra, cũng chưa thấy ngươi ban ngày ngáp qua ba cái nào! Tối hôm qua ngươi làm gì rồi?”

Tất cả mọi người tò mò nhìn qua Bạch Ngọc Đường. Đúng nha, Bạch Ngọc Đường rất ít khi ngáp.

Miêu Bát Thải nâng cằm lắc đầu, “Hắn vậy mà lại ngáp, hoàn toàn không tưởng tượng nổi.”

Âu Dương Thiếu Chinh bát quái mà nhìn Miêu Bát Thải, “Ngươi không phải thích Bạch Ngọc Đường nhất khoản này sao? Nam nhân có mỗi cái mặt sáng cũng vô dụng a!”

Miêu Bát Thải gật đầu, “Đúng vậy, còn phải có thân hình đẹp, đáng tin, công phu tốt, thông minh, có tiền lại nhàn rỗi, đúng không?”

Hỏa Kỳ Lân bưng bát cơm suy nghĩ, bĩu môi, “Chán ghét hắn!”

Miêu Bát Thải thuận tay ôm Tiểu Tứ Tử đang tỉ mẫn lột một quả trứng gà, “Tiểu vương gia, Bạch Ngọc Đường thích kiểu dáng gì?”

Tiểu Tứ Tử đang cầm trứng gà nhìn Miêu Bát Thải, “Ưm…”

“Ai, trước đừng nói kiểu dáng gì.” Miêu Bát Thải cười, hỏi, “Hắn thích nam hay nữ?”

Hỏa Kỳ Lân kéo nàng, “Loại chuyện này mà ngươi cũng hỏi con nít làm gì?”

“Trẻ con không nói láo.” Miêu Bát Thải chọt chọt cái bụng Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử lắc đầu.

“Không biết?”

“Không phải a.” Tiểu Tứ Tử tiếp tục lắc đầu, “Bạch Bạch không thích nam nhân, cũng không thích nữ nhân.”

Miêu Bát Thải sửng sốt, “Vậy hắn thích cái gì?”

“Thích Miêu Miêu nha.” Tiểu Tứ Tử đem trứng gà lột xong rồi bỏ vào trong bát của Tiểu Lương Tử đang xì xụp ăn mì.



Ăn cơm xong, mọi người đều đang muốn xuất môn, đã thấy Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh chạy về.

“Hai người không phải đang canh giữ ở Thanh Liên Tự sao?” Giả Ảnh khó hiểu, hai người bọn họ sáng nay vừa mới đổi ban với Xích Ảnh và Thanh Ảnh, sao đã quay về lại rồi?

“Huyền Đình chết rồi!” Hắc Ảnh đột ngột phán xuống một câu, mọi người chưa chuẩn bị một chút tư tưởng nào liền choáng váng.

“Chết như thế nào?” Triển Chiêu xem như hoàn hồn sớm nhất, nhanh chóng hỏi.

“Có trời mới biết, tối hôm qua viên tịch ngay trên giường.” Bạch Ảnh lắc đầu, “Còn có a! Đám hòa thượng kia có chút kỳ quái!”

“Hòa thượng kỳ quái như thế nào?”

“Tình huống ở đó rất quỷ dị, một lời khó nói hết.” Hắc Ảnh xua tay, “Các ngươi mau chóng đi Thanh Liên Tự nhìn xem đi.”.