Đám người Triển Chiêu rời khỏi phủ Khai Phong đi tới Hắc Phong thành, thật không nghĩ tới vậy mà lại gặp được một vụ án tử kỳ quái.
Án tử này càng điều tra thì càng ly kì, đến cuối cùng lại cùng cảnh trong mơ có dây mơ rễ má với nhau.
Chuyện người sống nằm chiêm bao, mơ thấy gì đó là điều vô cùng bình thường, hầu như tất cả mọi người đều đã trải qua, ví dụ như mộng thấy được gặp người thân của mình, nhìn thấy người mình thích, mộng thấy chuyện vui, thấy người mình không thích, mộng những chuyện không vui, vân vân… Thế nhưng chuyện có rất nhiều người cùng mơ thấy một tòa tiểu lâu, còn nghe được cùng một câu nói, kiểu gì cũng có chút kì quái.
Triệu Phổ hỏi Đổng Thiên Dực, những cảnh trong mơ làm thế nào tra ra được, Thiên Dực nói là do tuyển chọn, tham gia loại điều tra này đa số đều là lính mới.
Triệu Phổ cau mày, phân phó Thiên Dực triệu tập toàn bộ tân binh nằm mơ thấy giấc mộng ấy, kể lại một ít chi tiết đã được điều tra.
Trong quân doanh, mệnh lệnh của người đứng đầu là Triệu Phổ còn có hiệu lực hơn bất cứ thứ gì, rất nhanh, Thiên Dực đã mang tất cả binh lính nằm mộng thấy “Tiêu Yêu Lâu” tập trung lại cùng một chỗ.
Có tới mấy trăm binh lính mà phải đi hỏi từng người thì hoàn toàn không thực thi, cũng may sở trường giỏi nhất của Đổng Thiên Dực chính là tổng hợp lại tất cả tin tức đã thu thập được, hắn để cho đám lính đem nội dung giấc mơ từ đầu tới cuối trong ba ngày này tường thuật lại, những cảnh trong mơ đều được ghi chép một cách tỉ mỉ, sau đó giao cho một đám học sinh của Thái Học Viện phân tích, đem những điểm giống nhau tập hợp lại.
Mặc khác, đối với bản thân những binh lính bị “Trúng chiêu”, Thiên Dực cũng làm một ít nghiên cứu.
Bọn người Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa uống trà, vừa nhìn Đổng Thiên Dực hết chỉ huy đám lính này rồi lại đến bọn lính kia, lập tức có cảm giác điều tra vụ án như thế này thật là vô cùng “Hạnh phúc”!
Cuối cùng, quả nhiên tìm ra được rất nhiều điểm giống nhau.
Đầu tiên là về bản thân những người lính kia.
Đúng như trong lời nói của Thiên Dực, toàn bộ binh sĩ đều là lính mới, tuổi tác nằm trong khoảng từ mười tám đến hai mươi mốt, võ công không cao, thân thể cũng không đặc biệt cường tráng, thuộc về nhóm quần thể cần tăng cường rèn luyện. Quân doanh là một nơi mà ở đó dùng vũ lực để phân chia địa vị, nếu như thân thể yếu, võ công lại không tốt, dĩ nhiên sẽ bị ức hiếp, tuy rằng trong quân doanh Triệu Phổ nghiêm khắc ngăn chặn việc bắt nạt tân binh, thế nhưng có một số việc muốn tránh cũng không tránh được.
Thông qua điều tra, phát hiện mấy người lính mới này đều đã từng trải qua tình huống bị ức hiếp, thế nhưng tình trạng cũng không quá nghiêm trọng.
Cho dù việc bọn họ nằm mơ tới nay đã qua ba ngày, mọi chuyện xảy ra về cơ bản có khác biệt, duy chỉ có một điểm tương đối đặc biệt chính là… Bọn họ đều đã từng tới vùng viện trợ thành Tây hỗ trợ tu sửa phòng ốc.
Triển Chiêu khó hiểu, hỏi Đổng Thiên Dực, “Hỗ trợ tu sửa phòng ốc?”
“Ừ…” Thiên Dực lật từng trang của cuốn sổ ghi chép nghiệp vụ trong từng thời kỳ, liền nói, “Tây thành có rất nhiều nhà cũ, các hộ gia đình phần lớn đều là người cao tuổi, phòng ốc lâu năm không được tu sửa qua mùa đông sẽ bị tuyết đè lún xuống, đó là lí do vì sao quân doanh lại phái binh sĩ hỗ trợ tăng cường phòng ốc, ước chừng kéo dài khoảng ba tháng, đám lính thay phiên nhau làm, mà tân binh là chủ lực.
Triển Chiêu để cho bọn lính viết lại chi tiết một chút, ở thành Tây đã làm những gì, cụ thể là sửa bao nhiêu nhà ở, đến nơi nào để ăn cơm, vân vân…
Sau đó đem những thứ viết được thống kê lại một lần, quả nhiên lập tức phát hiện những điểm giống nhau!
Những binh lính này đều từng sửa qua một tòa tháp ở Tây thành, tòa tháp này tên là Phi Vân Tháp, cao chín tầng, là một tòa tháp cổ biểu tượng đặc trưng của Hắc Phong thành. Tòa tháp này thuộc Thanh Liên Tự, là nơi cất giữ tro cốt của các bậc cao tăng qua từng thời đại. Thanh Liên Tự là một trong những ngôi chùa có hương khói vượng nhất Hắc Phong thành, chủ yếu thờ phụng Quan Thế Âm nghìn tay. Ngôi chùa này được xây từ triều đại trước, trải qua một trận động đất, tu sửa thêm mấy lần, hiện tại trụ trì là Huyền Đình, tuổi không lớn lắm, khoảng ngoài năm mươi.
Mặc khác, đám lính thường ghé đến một tòa “Lạc Dương Trà Lâu” ở thành Tây để uống trà ăn điểm tâm, Trà Lâu này, ngoại trừ trà ngon, món mì hoành thánh cũng là số một ở Hắc Phong thành.
Hơn nữa, có khá nhiều binh lính phải đi qua một cửa hàng bán son gọi là “Thủy Hương Các”, đại khái là nơi chuyên bán các loại son phấn cho những đối tượng muốn mua tặng cho ý trung nhân. Ngoài ra, có người nói Thủy Hương Các là do mấy vị cô nương xinh đẹp mở ra để buôn bán, đăc biệt nhất là bà chủ nơi đây mỹ mạo tuyệt thế, những tên lính này rất có thể mượn cớ mua đồ làm lí do để có thể ngắm người đẹp… Lòng yêu mến cái đẹp ai mà chẳng có, đều là những tiểu tử còn trẻ tuổi, đây hoàn toàn là điều bình thường.
Triển Chiêu tỉ mỉ nhìn xuống, cảm thấy trọng điểm điều tra chính là ở Thanh Liên Tự, Lạc Dương Trà Lâu cùng với Thủy Hương Các.
Mọi việc đều bắt nguồn từ thành Tây, mọi người quyết định cùng nhau đi nhìn một cái.
Cùng lúc đó, tại Tả doanh bên ngoài Hắc Phong thành.
Trâu Lương hoàn thành xong quân vụ liền cho quân rút về quân doanh, chỉ thấy trong lều lớn có đặt một bộ áo choàng màu đỏ.
Trâu Lương nhìn thấy áo choàng thì biết ngay Lâm Dạ Hỏa đã tới rồi, cho nên lập tức ra ngoài đi tìm…
Mấy người thủ vệ nói, xác thực đường chủ Hỏa Phượng có tới đây một chuyến, ném áo choàng rồi đi thăm ổ sói.
Trâu Lương có chút bất đắc dĩ rời khỏi quân doanh hướng về phía “Ổ sói” mà đi tìm Hỏa Kê thất lạc nhà mình.
Tả doanh của Trâu Lương có vị thế vững chắc, kề bên là khu rừng lớn nhất Tây Bắc, mà ổ sói Tắc Lặc lớn nhất vùng Tây Bắc lại ở ngay bên trong.
Cánh rừng này có một cái tên mà bất cứ người bình thường nào một khi đã nghe tên tuyệt không dám đi vào, gọi là “Rừng Hắc Phong”, người Tây Bắc thật sự không dám tiếp cận ổ sói này.
Vốn nơi đây là một địa phương không người qua lại, thế nhưng vị trí địa lý lại vô cùng tuyệt vời, bởi vậy Tả doanh của Hắc Phong thành mới được dựng tại đây.
Dĩ nhiên, nếu đổi lại là người ngoài, dám tiến vào núi Hắc Phong thì chỉ có một kết cục thê thảm đó là trở thành thức ăn của đàn sói. Nhưng Tả doanh lại là người của Trâu Lương, cho nên đám sói mới xem họ là một “bầy sói”, là bầy sói thân thích của Lang Vương.
Tả doanh có mệnh lệnh nghiêm ngặt, cho dù là ai cũng không được tổn thương sói, làm bị thương sói sẽ phải chịu tội tương đồng với làm bị thương binh sĩ. Mà bầy sói cũng phải sinh hoạt theo “ranh giới”, sẽ không tới gần Tả doanh, nếu thỉnh thoảng có đi ngang qua thì cũng coi như nhân loại không hề tồn tại.
Mặc dù là như thế, ngoài Trâu Lương ra, chẳng ai có dũng cảm tùy tiện tiến vào cái ổ sói to lớn ở rừng Hắc Phong này, dĩ nhiên… Ngoại trừ một vị!
Lâm Dạ Hỏa đã ra vào rừng Hắc Phong rất nhiều lần, nhiều đến mức cả bầy sói đều ghét bỏ hắn, nếu như theo lời nói của Phó đường chủ Hỏa Phượng thì việc Lâm Dạ Hỏa tiến vào ổ sói còn chuyên cần hơn cả việc quay trở về Hỏa Phượng Đường đấy.
Trâu Lương tiến vào khu rừng, liền nhìn thấy hai con sói nhỏ đang đùa giỡn ở bìa rừng, sau khi thấy hắn thì lập tức kêu “ngao ngao” rồi chạy đến cọ chân.
Trâu Lương thuận tay bế lên, ôm trước ngực rồi tiến sâu vào trong, đi một hồi, vén ra một bụi cỏ, đem hai con sói nhỏ đẩy vào, vốn dĩ nơi này có một ổ sói.
Bên trong ổ sói, có một con sói màu xám xinh đẹp đang ngủ, nhìn hai sói con được bỏ vào đã quay trở về thì ngáp một cái, sau đó nhích mình ra một chút… Chỉ thấy bên dưới bụng sói mẹ còn có ba con sói nhỏ nữa, ăn no nên đã ngủ say.
Trâu Lương mang hai con sói nhỏ tinh nghịch chạy ra ngoài chơi thả trở về bên mình sói mẹ, lúc này, bên cạnh có một con sói xám tuấn mĩ cao lớn đang chạy đến, nhìn hình thể hẳn là sói cha.
Trâu Lương khom lưng bước tới, sói cha cũng lại gần, một người một sói nhẹ nhàng chạm mũi vào nhau, sói cha kêu lên vài tiếng “Grừ grừm”, hình như là đang cùng Trâu Lương nói cái gì đó.
Trâu Lương bất đắc dĩ gật đầu với nó, “Yêu nghiệt kia thật là phiền nha, ta giữ làm lương thực, nuôi mập rồi sẽ ăn.”
Sau khi chào từ biệt gia đình sói xám, Trâu Lương tiếp tục đi vào trong rừng, càng đi sói xuất hiện càng nhiều, những con sói nhỏ được sinh vào mùa hè giờ đã biết chạy, chúng đi tán loạn khắp nơi. Còn những con ra đời vào mùa đông thì chưa biết đi, chỉ có thể bụ bẫm nằm trong ổ sói lăn qua lăn lại.
Trâu Lương cuối cùng cũng đến được vùng lân cận “Cung điện”, tìm được cái thân ảnh đỏ rực kia.
Cái gọi là “Cung điện” thực chất là là một tòa kiến trúc bằng đá đã bị bỏ hoang
Bầy sói Tắc Lặc đã có từ thời cổ đại, trước kia có người từng ở nơi này kiến tạo một tòa thành, là nơi sinh hoạt dành riêng cho Lang Vương. Người xưa truyền lại rằng, người đó là ông cố của Triển Chiêu, cũng chính là phụ thân của Ân Hậu, Ưng Vương trong truyền thuyết!
Có lẽ ngoại trừ Trâu Lương, người duy nhất có thể cùng bầy sói giao tiếp chính là Ưng Vương, cái này giống như trời ban cho Ưng Vương triều dòng huyết thống hoàng tộc, ví như Ân Hậu cũng có thể trò chuyện cùng Tắc Lặc.
Ưng Vương ở sâu bên trong rừng rậm Hắc Phong, tạo nên một tòa ổ sói bằng đá, khắp nơi ở đây đều nói lên rằng ông ấy đối với sói có bao nhiêu là yêu thích, còn có một bức tượng điêu khắc “Lang Vương”, không biết là tổ tiên đời thứ mấy của Tắc Lặc, hơn nữa còn là một con sói trắng uy phong lẫm liệt, hai mắt màu lam xanh thẳm được khảm bằng ngọc bích xanh nhạt, toàn thân bạch ngọc, tứ chi đặt trên bệ hoàng kim, thoạt nhìn trông giống như huynh đệ của Tắc Lặc.
Trâu Lương nhìn thấy trên một tảng đá lớn ở Lang Vương cung, một con Bạch Lang Vương đang nằm một cách bất đắc dĩ, nhìn xuống tảng đá to phía dưới, xem Lâm Dạ Hỏa bị một đám sói con vờn quanh.
Trâu Lương đi tới, “Tức phụ” của Tắc Lặc mới vừa hạ sinh cách đây không lâu, sói con ra đời mấy hôm trước giờ chắc đã mở mắt rồi, sở dĩ hôm nay Lâm Dạ Hỏa chạy tới “Động” này là vì muốn trông chừng.
Nhìn thấy Trâu Lương, Tắc Lặc ngồi dậy.
Trâu Lương chào hỏi nó từ xa, “Sói con thế nào rồi?”
Lâm Dạ Hỏa ngẩng đầu, hất cằm về phía Trâu Lương, “Câm kia!”
Trâu Lương nhìn hắn một thân hồng y ngồi bên cạnh ổ sói, có chút không biết phải nói gì, “Ngươi và bọn nó kỳ thật không cùng một chủng tộc, ngươi có biết không vậy? Không sợ trở thành điểm tâm của bọn nó à?”
Hỏa Phượng híp mắt, “Dừng! Bọn chúng rất là yêu mến ta!”
“Chẳng qua là bắt ngươi làm lương thực dự trữ thôi, chê ngươi gầy nên không muốn ăn đấy.” Trâu Lương nói, tiếp đó Lâm Dạ Hỏa cười tủm tỉm nâng lên một con sói con nói với hắn, “Nhìn nha!”
Trâu Lương sửng sốt.
Chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa đang cầm trên tay một con sói sơ sinh màu trắng vô cùng cứng cáp, còn lớn hơn so với sói nhỏ. Sói con kia có một cặp mắt màu băng lam nhạt, hai mắt nhìn thẳng Trâu Lương, bình tĩnh dị thường.
Trâu Lương kinh ngạc nhìn về phía Tắc Lặc.
Tắc Lặc ngẩng đầu, dáng vẻ vô cùng đắc ý.
Trâu Lương bước qua nhận lấy chú sói con xem xét một chút, mấy bào thai trước của nhà Lang Vương tuy rằng cũng có hạ sinh được sói trắng, thế nhưng lại không có con sói con nào có tố chất trở thành đầu đàn, Trâu Lương nóng ruột, cuối cùng cũng chờ được! Con này tốt! Nói đơn giản chính là tuyệt hảo, so với Tắc Lặc lúc nhỏ còn có khí chất của Lang Vương hơn!
Lâm Dạ Hỏa ôm Tiểu Bạch lang hỏi Trâu Lương, “Ta có thể mang về quân doanh nuôi không?”
Trâu Lương đoạt lấy sói con cho vào ổ sói, trả lại cho sói mẹ, lôi cổ áo Lâm Dạ Hỏa kéo ra ngoài cửa, “Ngươi đừng có quấy rầy sản phụ nhà người ta nữa, mặt dày vẫn hoàn mặt dày!”
“Ta nào có!” Hỏa Phượng bị Trâu Lương lôi ra bên ngoài, lập tức giãy giụa, “Ta muốn dọn tới nơi này ở!”
Hai bên đường tụ tập rất nhiều sói lớn sói nhỏ, nhìn hai người “Lôi lôi kéo kéo”.
Lâm Dạ Hỏa ôm một thân cây lườm Trâu Lương, “Ngươi chẳng lẽ không biết bản lĩnh của ta hơn hẳn ngươi hay sao! Ta đánh ngươi bây giờ!”
Trâu Lương tiến tới kéo hắn ra, “Yêu nghiệt như ngươi không nên dạy hư sói con!”
Hai người đang trong lúc giằng co thì đột nhiên bầy sói nhốn nháo giật mình, hình như vừa phát hiện ra thứ gì, tập thể cùng nhìn về một hướng.
Trâu Lương cũng sửng sốt, nhẹ buông tay, Lâm Dạ Hỏa thò chân vào trong bụi cỏ, một con sói nhỏ lập tức nhào tới liếm liếm hắn.
Trâu Lương đi tới phía sau một thân cây, cùng bầy sói nhìn về một phía.
Lâm Dạ Hỏa cũng tiến tới, chợt nghe thấy một giọng nói truyền đến, “Nếu phải chết, chi bằng chết ở chỗ này là tốt nhất… Dù sao cuối cùng cũng phải chết…”
Lâm Dạ Hỏa kinh ngạc nhìn bóng người phía xa đi vào rừng rậm, “Chỉ có một người thôi nha! Là binh sĩ của quân doanh hả?”
Trâu Lương nhíu mày lắc đầu, “Mùi vị ngửi thấy không giống.”
Hỏa Phượng nheo mắt khinh bỉ nhìn hắn, “Ngươi ngay cả mùi vị của binh sĩ trong quân doanh cũng nắm rõ?”
Trâu Lương lôi kéo hắn, “Đi xem.”
Lâm Dạ Hỏa nắm lấy vạt áo của hắn, cùng nhau đi về hướng ban nãy.
Bầy sói tuy rằng không tập kích binh sĩ của Triệu gia quân cũng không có tấn công con người, thế nhưng bàn về người nào dám xông vào bên trong ổ sói này, ngoài Lâm Dạ Hỏa ra thì chẳng còn ai khác.
Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa dựa vào hướng vừa phát ra tiếng nói mà đi tìm, rất nhanh, liền nhìn thấy một lão đầu già yếu run rẩy đi vào cánh rừng, trên vai lão còn vác một cuộn dây thừng. Chỉ thấy lão tìm một gốc cây ngã nghiêng, cật lực đem dây thừng ném lên cây khô, buộc chặt rồi di chuyển đến một tảng đá lớn.
Lúc này, có mấy con sói đen tiến đến nhìn chằm chằm lão nhân.
Đầu năm nay, thức ăn của bầy sói rất dồi dào, lại cùng Trâu Lương có “ước định”, bởi vậy dưới tình huống ở nơi này bị quấy nhiễu, chúng cũng không tập kích nhân loại, chỉ là có chút khó hiểu nhìn “người xâm nhập” gầy yếu kia.
Lão nhân nọ nhìn thấy sói, ban đầu sợ đến run rẩy nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, tiếp đó đạp lên tảng đá, hai tay gầy gò túm lấy sợi dây thừng, tròng cổ vào bên trong sợi dây, sau đó nói, “Chờ ta chết đi các ngươi hãy ăn ta… ít ra… còn có thể trở thành thức ăn của các ngươi, dù sao cuối cùng cũng phải chết…”
Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa liếc mắt nhìn nhau, lão đầu này thật sự muốn đến nơi này tự tử sao? Còn có vì sao lại nhiều lần lặp lại câu “Dù sao cuối cùng cũng phải chết?” Chẳng lẽ lại mắc phải bệnh nan y gì?
“Bệnh nan y thì cứ tìm Công Tôn là được mà!” Lâm Dạ Hỏa bước ra ngoài, níu lại lão đầu đang muốn đạp tảng đá.
Lão đầu đột nhiên bị một người xông tới giữ lấy thì càng hoảng sợ, nhìn thấy Lâm Dạ Hỏa một thân hồng y, lão bỗng dưng hô lên, “A! Huyết yêu! Huyết yêu ngươi tới lấy mạng ta sao?”
Lâm Dạ Hỏa khóe miệng co giật – Yêu cái gì mà yêu?
Trâu Lương cũng chạy tới, hai người đem lão đầu đỡ xuống, lúc này, bốn phía đã bị bầy sói vây quanh.
Sói lớn sói nhỏ cùng nhau ngồi chồm hổm, nghiêng đầu nhìn tình hình phía bên này, đại khái nghĩ con người càng ngày càng không thể nói lý lẽ.
Lâm Dạ Hỏa giơ tay lên vỗ một cái về phía lão đầu luôn miệng gọi “Huyết yêu” đang nắm chặt lấy ống tay áo của mình, “Này! Nhà ngươi đây là xảy ra chuyện gì thế hả?”
Lão đầu hồi phục tinh thần, “Cái này…”
Trâu Lương nhìn trang phục của lão, đích xác không phải lính trong quân doanh, hơn nữa tuổi tác đã lớn, chắc hẳn là bách tính thông thường của Hắc Phong thành.
Lão đầu bị Lâm Dạ Hỏa vỗ một cái, dần dần khôi phục thanh tỉnh, nhìn chằm chằm Lâm Dạ Hỏa hồi lâu, sau lại nhìn sang Trâu Lương, chú ý tới quân hiệu Tả doanh trên người hắn, “Các ngươi… Các ngươi không phải là Huyết yêu? Các ngươi là người của Triệu gia quân?”
“Ngươi nói cái gì mà Huyết yêu muốn giết ngươi?” Lâm Dạ Hỏa trước khi đến ổ sói đã cùng bọn Triển Chiêu tra xét án tử, biết được sự kiện Thẩm phu nhân buông lời nguyền rủa, liền hỏi, “Ngươi cũng biết hạ Huyết chú?”
Lão nhân gật đầu.
“Vậy người ngươi nguyền rủa đã chết rồi?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.
Lão nhân tiếp tục gật đầu, “Thẩm Đại đã chết! Là ta nguyền rủa hắn chết! Hiện tại đến phiên ta rồi! Ta thật sự không phải cố ý, ta cũng không có hận hắn như vậy…”
Lão đầu vừa nói vừa khóc.
Lâm Dạ Hỏa thế nhưng trợn tròn mắt nhìn Trâu Lương.
Trâu Lương cau mày, “Mặc dù ta không rõ lắm chuyện gì đã xảy ra, nhưng chẳng phải Thẩm Đại đã bị vợ của mình nguyền rủa mà chết sao? Vợ của hắn vừa mới chết trong quân doanh.”
Hỏa Phượng tiện tay bế lấy một con sói nhỏ mập mạp vừa vuốt lông nó, vừa cảm khái – Chậc chậc, cái tên Thẩm Đại kia đã làm ra loại chuyện xấu xa gì? Sao lại có nhiều người muốn đồng vu quy tận với hắn như vậy…