Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 248: Chân giả long vương

Yêu Vương để cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường làm một chuyện, chính là thuận tay giúp Âu Dương làm một số  chuyện… Mở sòng bạc.

Cái này cũng cùng mục đích trước đó Triển Chiêu hô hào khắp thành vậy. Vì vậy lúc thực hiện cũng rất đơn giản.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhau chạy đến sòng bạc mà  Âu Dương đã chuẩn bị, chỉ thấy một đám binh lính ăn mặc giống tiểu nhị sòng bạc, đang bề bộn trước, bận bịu sau khuân đồ.

Bởi vì trước kia Triển Chiêu ở trong thành giả trang thành Giang Nam nhị Đại Đổ Vương nói những lời đó cho nên nhiều tiểu nhị sòng bạc khác thật là cũng chạy sang bên này, ngoài cửa xếp hàng thành đội ngũ thật dài.

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi đoán Yêu Vương là tính ra Âu Dương sẽ dùng chiêu này, hay là hai người bọn họ có ý tưởng giống nhau vậy…”

Bạch Ngọc Đường trong tay bưng “Nồi” kia, bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu một chút, lòng nói các ngươi ý tưởng cũng không sai biệt lắm, cho nên nói da mặt đều giống nhau.

Ngũ gia oán thầm đủ rồi, liền hỏi Triển Chiêu, vậy cái “Nồi trấn trạch bảo” này   ngươi chuẩn bị để nơi nào?

Triển Chiêu nhìn xung quanh một chút, chỉ ngày chỗ  đài để cúng  Thần Tài “Để nơi đó!”

Ngũ gia không hiểu, “Vậy Thần Tài đặt ở đâu?”

Triển Chiêu trừng mắt nhìn, “Đặt trong nồi?”

Ngũ gia thiêu mi nhìn hắn, “Được a, thật đúng là dám đem thần tiên tìm vui vẻ?”

Triển Chiêu ung dung sờ lên cằm Bạch Ngọc Đường, “Cho nên ngươi có phải ở nhà len lén cúng thần tài gia hay không?”

Ngũ gia đem nồi để trên đài một cái, “Đài lớn như vậy, dứt khoát để chung…”

“Chưởng quỹ!”

Lúc này, bên ngoài một “Tiểu nhị” chạy vào.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn lại, không biết làm sao, hóa ra nhân vật đốc công trọng yếu của sòng bạc công là giao cho “Hắc Ảnh” tới diễn.

Hắc Ảnh một khi đã nhập vai là diễn rất sâu, diễn rất vui vẻ.

“Tài thần gia tới rồi.” Hắc Ảnh hướng về phía bên ngoài ngoắc ngoắc tay.

Chỉ thấy bốn tiểu nhị mang “Thần tài” tiến vào.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vị Thần Tài kia mà choáng váng.

Hồi lâu, Triển Chiêu mới khều Bạch Ngọc Đường một chút, “Đây mới gọi là mang thần tiên ra đùa a!”

Chỉ thấy vị thần tài đang bị mang tiến vào, là một con kim quy lớn.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Có thể là phong tục ở Hắc Phong Thành đi… Trước chúng ta đi phá quán mấy sòng bạc kia cũng đều có kim quy, chính là không lớn như vậy.”

Chỗ để Thần Tài lúc nãy đoán chừng là căn cứ theo kích thước lớn nhỏ của kim quy này mà làm ra, nếu để vị kim quy này lên là vừa vặn a.

Triển Chiêu đưa tay đem “nồi” bưng lên, Hắc Ảnh để cho người đem kim quy buông xuống, liền chạy ra ngoài bận bịu việc khác.

Triển Chiêu nhìn “nồi” trong tay một chút lại nhìn kim quy một chút, cuối cùng quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia nhìn biểu tình Triển Chiêu, có chút không biết làm sao, “Miêu nhi, ngươi muốn làm gì?”

Triển Chiêu khẽ mỉm cười, “Hắc hắc.”



Chạng vạng tối, đám người Công Tôn cùng Lâm Dạ Hỏa đến tham quan cũng đều trợn mắt há mồm nhìn một con kim quy đang cõng một cái nồi.

Tiểu Tứ Tử ngước mặt hỏi Công Tôn, “Cha, vì sao con rùa này lại phải cõng theo cái nồi kia a?”

Công Tôn cũng tò mò hỏi Lâm Dạ Hỏa, “Đây là tập tục nào đó ở Tây Vực sao?”

Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay thở dài, hỏi một bên Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang ổn định uống trà, “Yêu vương để cho hai ngươi làm gì?”

Triển Chiêu đặt ly trà xuống, “Người để cho hai ta há miệng chờ sung rụng.”

Lâm Dạ Hỏa nghi ngờ, “Đợi cái gì?”

“Nói là chờ bắt Đại Long Vương.” Triển Chiêu trả lời.

“Yêu Vương biết thân phận Đại Long Vương?” Tiểu Lương Tử đang muốn thay sư phụ tìm ra vị Long vương kia, vừa nghe liền cảm thấy quả nhiên Yêu Vương đáng tin nhất a.

Thế nhưng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu một cái, “Chúng ta cũng hỏi, Yêu Vương nói không biết.”

Tất cả mọi người buồn bực —— không biết vậy phải thế nào bắt? Tùy cơ ứng biến sao?

“Bất quá Yêu Vương nói.” Triển Chiêu đưa tay chỉ gò má, “Nói Đại Long Vương trên mặt có hai nốt ruồi.”

“Cho nên Đại Long Vương là truyền nhân nhà họ Uông kia sao?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.

“Nói đến trên mặt có hai nốt ruồi, chúng ta trước đó ở  Thành gia tìm được một cái đầu người cũng có hai nốt ruồi.” Công Tôn có chút không hiểu, “Theo lý thuyết trên mặt có một nốt ruồi đều là tình huống ít thấy, chớ nói chi là hai nốt.”

“Vậy có thể đều là hậu nhận của nhà họ Uông?”

“Cũng có thể, mà một người trong đó chính là Đại Long Vương.”

Thảo luận một vòng cũng không kết quả gì, mọi người quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu cơm tối muốn ăn cái gì, bọn họ chuẩn bị một hồi tắt đèn đóng cửa lại, vừa ăn vừa chờ đối phương đến cửa.

Công Tôn cảm thấy rất có ý nghĩa, liền mang theo Tiểu Tứ Tử, Tiểu  Lương Tử còn có Lâm Dạ Hỏa đều ở lại.

Lúc ăn cơm tối, Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi đưa món cua chưng tới.

Triển Chiêu một bên pha dấm chua một bên hỏi Tiểu Tứ Tử là ăn cua đực hay cua cái,  Tiểu Lương Tử thì ngậm đũa cùng Lâm Dạ Hỏa cướp cua.

Duy còn dư lại hai người là đứng đắn, Công Tôn cùng Bạch Ngọc Đường cũng có chút bận tâm, cái này là một phòng toàn mùi dấm mà, liệu một hồi Đại Long Vương kia có tới hay không a?



Cùng lúc đó ở Hắc Phong Thành trong soái phủ.

Triệu Phổ sau khi tiếp mấy vị sứ giả Tây Vực xong liền tìm không được cha con Công Tôn cùng học trò bảo bối, đi ra ngoài sân tìm thì gặp được Ngân Yêu Vương mới ngủ trưa dậy.

Yêu Vương hỏi Triệu Phổ, “Đầu người các ngươi nhặt được để ơ đâu?”

Triệu Phổ gãi đầu, ” Um… Hẳn là ở phòng ngỗ tác a.”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng từ trong nhà đi ra, tò mò hỏi, ” Vậy mấy tên lính sắp mang ra chém thì sao? Thả a?”

Triệu Phổ tựa hồ cũng có chút khó xử, “Trước đó Hỏa Long Đản nổ bên ngoài thành động tĩnh huyên náo thật lớn, hơn nữa đã có người truyền tin tức ra là chúng ta đã bắt được sơn tặc rồi.”

“Muốn đột nhập đại lao trong quân doanh cứu người, đây là phương pháp tốt nhất.” Ân Hậu gật đầu một cái, “Lão rèm đích xác là có chút bản lãnh.”

“Cho nên cái viên Hỏa Long Đản này không phải dùng để tập kích Chiêu Nhi, mà là dùng để đưa tới hiệu quả náo động, thuận lợi thả tin tức?” Thiên Tôn không khỏi cảm khái một chút, “Lão rèm rất thiếu tiền sao? Làm như vậy là muốn Hỏa Long Kim?”

“Trừ tiền đại khái để cho bọn họ nhức đầu chính là quyển danh sách kia đi.” Triệu Phổ cười lạnh một tiếng, “Lão Hạ bọn họ cẩn thận kiểm soát qua a, cái lưới này trải rộng Trung Nguyên cùng Tây Vực, các ngành các nghề đều có. Hơn nữa thú vị chính là Hắc Phong Thành lại là đại bản doanh của bọn họ, cái này có thể cũng coi là chân chính đứng ở sau đèn thì tối rồi, nhìn như chỗ nguy hiểm nhất kì thực an toàn nhất.”

“Cứ điểm quân sự có đôi khi quá chú ý an toàn nhân thể tất cùng ngăn cách ngoại giới. ” Ân Hậu hiển nhiên là có kinh nghiệm người từng trải,  “Càng ngăn cách kỳ thực càng yếu đuối, càng nhìn như vững chắc… thật ra tan vỡ cũng rất nhanh. “

Triệu Phổ gật đầu a gật đầu, khiêm tốn thỉnh giáo, “Lão gia tử có …. đề nghị gì cùng kinh nghiệm không, lúc rãnh rỗi chúng ta trò chuyện một chút.”

Triệu Phổ cùng Ân Hậu vừa đi vừa trò chuyện rất là hợp ý.

Thiên Tôn ở phía cuối nhìn, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, bỉu môi một cái, đồ nhi nhà mình cũng biết bồi mèo cũng không trông thấy người đâu.

Đang bất mãn, sau lưng một cái duỗi tay đi lên, sờ đầu hắn một cái.

Thiên Tôn quay đầu.

Yêu Vương ngay tại bên cạnh hơi cười, “Bực bội a? Có muốn hay không cùng vi sư nói chuyện phiếm làm trò chơi?”

Thiên Tôn theo bản năng liền giơ tay lên liền đẩy khuôn mặt Yêu Vương ra, cãi lại, “Ai muốn ngươi bồi, ta lại không phải là trẻ nít!”

Lời ra khỏi miệng, Thiên Tôn sững sốt một chút, trước mặt Ân Hậu cũng quay đầu nhìn.

Yêu Vương cười, trên tay dùng sức sờ sờ mái tóc bạch kim của Thiên Tôn, “Tiểu Du quả nhiên vĩnh viễn cũng sẽ không đổi.”

Thiên Tôn vén vén tóc, phát hiện không loạn, vừa nghiêng đầu, y như khi còn bé liếc mắt nhìn Yêu Vương, tự mình bỏ đi.

Ngân Yêu Vương cười híp mắt đuổi theo, đi theo phía sau Thiên Tôn, “Tiểu Du a, hiếm thấy tới một chuyến, chúng ta thăm phòng ngỗ tác cùng phòng giữ xác a?”

Thiên Tôn liền ghét bỏ, xoay đầu đạp Yêu Vương, “Ngươi có bệnh a, phòng giữ xác có cái gì tốt mà thăm!”

“Vậy đi thiên lao một chút thì sao, tới thiên lao chơi một ngày, phụ cận đây có nghĩa địa hay không?”

Đi tới cửa Triệu Phổ há to miệng nhìn trong phòng ngỗ tác bị “Quấy rầy”, đồ đệ Yêu Vương, yên lặng gật đầu. Phong cách Yêu Vương rất giống Thiên Tôn, Ân Hậu ngày thường hay chơi đùa Bạch Ngọc Đường và  Triển Chiêu a…

Ân Hậu cũng đi vào phòng ngỗ tác, đối diện liền bị Yêu Vương nhào, “Tương Tương! Có đầu người!”

Ân Hậu nhìn trời, “Phòng Ngỗ tác đương nhiên là có đầu người…”

Chẳng qua là Ân Hậu lời còn chưa dứt, sự chú ý liền bị đầu người trên bàn hấp dẫn đi.

Đồng thời, Thiên Tôn cũng ở đây nhìn… Trên bàn để mấy cái đầu người, cũng có chút quen mắt, nhất là cái đầu trên đó có hai nốt ruồi, chính là người bọn họ mới vừa gặp ở Vĩnh Cửu Thủy Trấn.

“Đây không phải là…” Ân Hậu chỉ đầu người kia hỏi Yêu Vương, “Là chưởng quỹ sòng bạc cùng ngươi làm giao dịch a!”

“Đúng vậy a, sao lại chết ở đây a?” Thiên Tôn không hiểu, “Hắn chết vậy ngày mai ngươi đi Thái Bạch Cư thì gặp ai?”

Yêu Vương khẽ mỉm cười, tựa hồ cũng không ngoài suy đoán cũng không kinh hãi, cùng Triệu Phổ thương lượng nói muốn đi thăm phòng giam trong quân doanh.

Triệu Phổ nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu, chỉ thấy hai người đối với mình mà lắc đầu a lắc đầu —— không cần để ý Yêu Vương!

Cửu vương gia nhỏ giọng hỏi Yêu Vương, “Lão gia tử là muốn gặp mấy người lính kia một lần?”

Yêu Vương cười, vỗ bả vai Triệu Phổ một cái “Như vậy Nguyên soái cảm thấy, tại sao phải đi gặp mấy người lính kia chứ?”

Triệu Phổ suy nghĩ một chút, tầm mắt rơi xuống cái đầu người kia.

Đưa tay chỉ cái đầu người của vị chưởng quỹ kia, “Cho bọn họ nhìn cái này?”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn nhau một cái.

Yêu Vương lại nhìn một chút Triệu Phổ, đột nhiên rất cảm thấy hứng thú hỏi, “Bây giờ vị hoàng đế này, cùng Nguyên soái sống chung có hòa thuận?”

Triệu Phổ gật đầu một cái, “Hòa thuận.”

Yêu Vương lại hỏi, “Như vậy hắn sợ ngươi sao?”

Triệu Phổ lắc đầu một cái, “Không sợ.”

“Như vậy a.” Yêu vương tựa hồ cảm thấy hài lòng, “Xem ra là một hoàng đế thông minh.”

Triệu Phổ để cho Giả ảnh đem đầu người trên bàn gói lại, vừa hỏi Yêu Vương, “Như vậy tiền bối cảm thấy, để cho bọn họ nhìn đầu người, bọn họ sẽ có phản ứng gì?”

Yêu Vương vui vẻ, “Không bằng ngươi đoán một chút thử xem?”

Cửu vương gia ngón tay chỉ lên trên cái đầu người mà Giả Ảnh đang bỏ vào trong hộp, “Sẽ đem tất cả lỗi cũng đẩy trên người hắn?”

Yêu Vương tán thưởng gật đầu, “Ừ! Yểu Trường Thiên xem ra là trị ngươi rất gắt gao, không giống nhà ta vậy rất khi dễ học trò.”

Triệu Phổ khẽ mỉm cười —— cái này rất hiển nhiên a.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu ở phía cuối nghe, cùng nhau quay mặt, ai khi dễ tiểu hài nhi  a!



“Hắt xì…”

Đang trong sòng bạc tắt đèn ăn cua,  Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhảy mũi một cái,  Tiểu Tứ Tử thật giống như cũng bị dấm chua xông, xoa lỗ mũi hừ hừ hai tiếng.

Lúc này trời đã tối rồi, vừa mới lên đèn, ánh trăng trên đường cùng ánh đèn đem sòng bạc lầu hai chiếu sáng.

Cầm một ly rượu gừng uống, Công Tôn hỏi, “Thật sẽ có người đến cửa trộm đầu vương sao “

Lâm Dạ Hỏa cũng thật buồn bực, “Nồi kia quan trọng như vậy a?”

“Chúng ta có nên ăn xong rồi đi ngủ một giấc trước không?” Tiểu Lương Tử hỏi, “Hẳn là phải chờ tới sau nửa đêm chứ?”

“Yêu Vương nói rất nhanh sẽ tới a.” Triển Chiêu đem xác cua đã ăn xong ở trong khay bày ra một con cua hoàn chỉnh, “Còn nói sẽ rất dễ dàng theo dõi.”

Công Tôn cau mày, “Ý là đối phương sẽ cố ý tới trộm đầu vương, sau đó bị các ngươi theo dõi?”

“Đây coi là chiêu gì? Tương kế tựu kế?” Lâm Dạ Hỏa mới vừa hỏi ra lời, liền nghe được dưới lầu có chút động tĩnh.

Mọi người nhìn nhau một cái, Triển Chiêu xoa xoa tay lắc người một cái đến cạnh cửa, mở ra một khe hở nhìn xuống dưới lầu một cái, liền đối với phía sau mọi người ra dấu tay —— tới!

Lưu lại Lâm Dạ Hỏa chiếu cố Công Tô, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mở cửa sổ ra nhảy lên nóc phòng.

Chỉ chốc lát sau, thấy hai người quần áo đen từ trong sòng bạc chạy ra ngoài, trên tay bưng “Nồi”, lén lén lút lút liền chạy trốn. Hai người xuyên phố qua hẻm, đi tới một rừng cây phía nam ngoài Hắc Phong Thành.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một đường đi theo rất thuận lợi, đáp xuống trên một thân cây cao, phát hiện trong rừng có ánh đèn. Có ba người đang chờ, một người trong đó chắp tay sau lưng xem ra là một thủ lãnh, ngoài ra hai người cầm đèn giống như tùy tùng.

Hai người quần áo đen kia đến bên cạnh ba người, hành lễ dâng lên đầu vương, miệng hô, “Đại Long Vương, đầu vương đã đoạt lại.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, đều có chút khiếp sợ —— đây chính là Đại Long Vương thần bí trong truyền thuyết?

Đại Long Vương kia chắp tay sau lưng gật đầu một cái, để cho thủ hạ thu đầu vương chuẩn bị rời đi.

Triển Chiêu khều Bạch Ngọc Đường một cái, “Yêu vương nói, đụng phải liền bắt sống.”

Bạch Ngọc Đường có chút do dự, “Không cảm thấy quá đơn giản sao? Có muốn theo dõi tiếp hay không?”

Triển Chiêu gật đầu “Có thể Yêu Vương để cho chúng ta lập tức bắt người a.”

Ngũ gia mặc dù tâm tồn nghi ngờ, nhưng nếu Yêu Vương an bài như vậy, nhất định có lý do của Người.

Hai người đồng loạt nhảy xuống cây.

Liền nghe mấy tên tùy tùng bên cạnh Đại Long Vương hô to một tiếng, “Người nào”, liền rút đao hướng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tới, Đại Long Vương xoay người chạy, tốc độ còn rất nhanh.

Bất quá Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mắt liếc một cái, phát hiện mấy người võ thuật đều rất bình thường, nhất là cái vị Đại Long Vương kia đang cuống quít chạy trốn.

Bạch Ngọc Đường ung dung giải quyết mấy tên thủ hạ, Triển Chiêu đi lên ba chiêu liền bắt giữ Đại Long Vương.

Ngũ gia nhặt đèn lồng lên, đi tới bên cạnh Đại Long Vương đang bị điểm huyệt không thể động đậy.

Triển Chiêu cũng cúi đầu nhìn một chút, chính là trên gương mặt người nọ cũng có hai nốt ruồi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng âm thầm chớp mắt —— ác! Quả nhiên là hậu nhân Uông gia…

Thế nhưng đến khi cẩn thận nhìn một chút, hai người cũng cau mày lên, vị này làm sao quen mắt như vậy a, ở nơi nào gặp qua a?

Phương diện này trí nhớ Bạch Ngọc Đường tương đối khá, chân mày nhíu lại, đưa tay nhẹ nhàng vừa đụng triển chiêu.

Triển Chiêu quay đầu nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường nhắc nhở, “Thành Gia.”

Triển Chiêu sững sốt một chút, sau đó bừng tỉnh hiểu ra, ngồi xuống cẩn thận nhìn chằm chằm vị “Đại Long Vương”, vừa nhìn vừa há to miệng —— người này, cùng cái đầu người trên mặt có hai nốt ruồi ngày đó ở trong tiền trang Thành gia tìm ra dáng dấp giống nhau như đúc!