Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 245: Người bí ẩn

Hắc Phong Thành là cứ điểm quân sự, bên trong thành sự vụ lớn nhỏ dĩ nhiên là quân doanh định đoạt. Nhưng mà, Triệu Phổ vẫn luôn cho rằng mình là Đại Tống Nguyên Soái, không phải là thành chủ Hắc Phong Thành, cho nên nha môn ở Hắc Phong Thành vẫn có một số chuyện không thể quản. Chỉ cần không ảnh hưởng đến quân doanh cùng sự an toàn của Hắc Phong thì Triệu Phổ cơ bản cũng sẽ không đến nha môn quản việc.

Nhưng mà phạm vi quyền lợi nha môn vẫn rất có hạn, bởi vì mọi việc bên trong Hắc Phong Thành đều có hai người quản lý, một người là Phó soái Hạ Nhất Hàng, một người chính là quản giáo quân doanh phụ việc cho Lỗ Nghiêm.

Vị này chính là Huyện thái gia, kêu Chu Tịch, chính là một quan thất phẩm nho nhỏ, lại là quan văn, ở Hắc Phong Thành đâu đâu cũng là tướng quân thống lĩnh đại anh hùng, cảm giác hắn tồn tại cơ hồ không đáng kể.

Chu Tịch cũng có thể coi là một quan viên trong Hắc Phong Thành tương đối rảnh rỗi, trong thành trị an rất tốt, giết người phóng hỏa loại chuyện này một năm cũng chỉ xảy ra một hoặc hai trường hợp, lừa gạt cũng ít, ngay cả ăn trộm vặt móc túi, lưu manh cồn đồ cũng không có.

Vị Huyện thái gia này ngày thường việc bận nhất chính là vài vị hàng xóm tranh chấp, vợ chồng gây gổ, những chuyện vụn vặt như vậy.

Chu Tịch đã sớm nghe nói ở trong Hắc Phong Thành có người đến phá quán các đại sòng bạc, bất quá hắn cũng lười quản, dù sao trời sập xuống trước tiên cũng đè Triệu Phổ.

Vị Chu đại nhân này đang ở trong sân, mới vừa rót một ly trà chuẩn bị ngồi xuống nghỉ một hồi, liền thấy ngoài cửa viện sư gia cuống cuồng hoảng loạn chạy vào, vừa chạy còn vừa kêu, “Đại nhân! Đại nhân!”

Chu Tịch nhìn thấy hắn còn thật vui vẻ, ngoắc ngoắc tay, “Sư gia nhàn rỗi không? Tới, chúng ta đánh ván cờ…”

Sư gia chạy vào liền giậm chân, “Đánh cờ cái gì a! Đại nhân, Nguyên soái tới!”

Chu Tịch sững sốt một chút, “Vị Nguyên soái nào a?”

Sư gia liếc mắt, “Hắc Phong Thành có mấy Nguyên soái a! Cửu vương gia tới rồi!”

Chu Tịch ngây người chốc lát sau, đứng bật dậy, động tác quá nhanh còn đụng phải bàn đá, đau đến xoa chân, vừa kinh hãi nhìn sư gia, “Nguyên… Nguyên soái tới nha môn rồi?”

“Ở phía trước … còn đang chờ a, ngài mau thay quần áo đi!”

Sư gia thúc giục, Chu Tịch cuống cuồng bận bịu đổi quan phục cùng đội quan mão, vừa hỏi sư gia, “Nguyên soái có phải biết cái gì hay không?”

Sư gia cũng khẩn trương, cẩn thận dặn dò, “Đại nhân một hồi cẩn thận nói chuyện a! Có thể giả bộ ngu liền giả bộ ngu!”

Chu Tịch gật đầu, trong lòng chính là có dự cảm xấu, “Có câu nói thuật lại Yêu Vương lại đến chính là tai họa ngập đầu… Xem ra thật không sai a!”



Dưới chân núi Thiên Sơn, Ngân Yêu Vương đang mang Thiên Tôn, Ân Hậu cưỡi ngựa xuống núi, một đường theo gió bay xuống, từ phong tuyết biến thành lá rụng lại biến thành cánh hoa, nhưng mà ba người một mực đi đường, cũng không có thời gian dừng lại thưởng thức cảnh đẹp dọc đường một chút.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng có chút kỳ quái, Yêu Vương giống như rất sốt ruột, liền hỏi, “Rất gấp sao?”

Ngân Yêu Vương khẽ mỉm cười một cái, quay đầu nói, “Ta mới vừa rồi tính toán một chút.”

“Ân?” Thiên Tôn, Ân Hậu đều nghiêng đầu, “Tính ra chuyện gì a?”

“Nga… Hai đứa con nít nhà ngươi gặp nguy hiểm.” Ngân Yêu Vương không nhanh không chậm tới một câu, “Nếu tới trễ, hai đứa trẻ sẽ không có…”

“Cái gì?!”

Không đợi Yêu Vương nói xong, Thiên Tôn cùng Ân Hậu tóc cũng dựng lên, “Ngươi không nói sớm!”

Nói xong giật giây cương một cái, chạy trước một bước.

Yêu Vương nhìn hai thân ảnh phía trước, mỉm cười gật đầu, “Vẫn dễ gạt như thường lệ a, thật thú vị…”



Lúc này, Triệu Phổ đứng ở trong đại sảnh huyện nha, ngước mặt đánh giá trang trí bên trong đại đường.

Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử ngồi ở một bên uống trà, Tiểu Lương Tử thì nhòm ngó khắp nơi, xúc động, “So ra thì nhỏ hơn với trong đại sảnh ở Khai Phong Phủ a.”

Triệu Phổ vỗ vỗ đầu tiểu đồ đệ, “Khai Phong Phủ là nha môn lớn nhất ở Đại Tống, tất cả nha môn ở Đại Tống đều do Khai Phong Phủ quản.”

Tiểu Lương Tử gật đầu, “Bao đại nhân quản thật là nhiều chuyện nga, rất bận bịu.”

Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử bưng ly trà gật đầu.

Tiểu Tứ Tử nói, “Bánh bao nhỏ cực khổ nhất, ngày đó Hoàng Hoàng cũng nói như vậy.”

Triệu Phổ gãi cằm hai cái, nghiêm túc tỉnh lại một chút, thời điểm không đánh giặc mình chính là tương đối rỗi rãnh a…

Đang suy nghĩ, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Huyện thái gia chạy vào liền hành đại lễ với Triệu Phổ, “Tham kiến Vương gia vạn thọ, hạ quan nghênh tiếp chậm trễ, Nguyên soái thứ tội.”

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cũng trợn to hai mắt nhìn, Công Tôn cũng mất tự nhiên —— thật lâu rồi mới thấy có người cùng Triệu Phổ chào hỏi như vậy.

Cửu vương gia cau mày khoát khoát tay, “Đứng lên đứng lên, miễn lễ miễn lễ.”

Công Tôn bưng ly trà uống một hớp, trong quân doanh Triệu Phổ bất kể là binh lính như thế nào cũng không được hành đại lễ, nghe nói là Triệu Phổ có quy củ, nam nhi dưới gối có hoàng kim, hắn ghét nhất binh lính quỳ tới quỳ lui hành lễ với hắn, đây cũng là một cái lý do Triệu Phổ không thích quan văn.

Chu Tịch trong lòng đánh trống, Triệu Phổ tới làm gì chứ?

Công Tôn đột nhiên phát hiện, đúng là không có bao nhiêu quan văn dám cùng Triệu Phổ phát biểu… Nghĩ tới đây, Công Tôn tự mình tỉnh lại một chút, lần đầu tiên gặp mặt liền hung hăng châm biếm Đại Tống binh Mã đại nguyên soái một trận … Hẳn là chỉ có một mình mình như vậy a.

Công Tôn thất thần một hồi liền cảm giác Tiểu Tứ Tử đang kéo tay áo mình, phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện Chu Tịch đang hành lễ với chính mình, miệng hô quân sư, hết sức tôn kính.

Công Tôn có chút lúng túng, đến bây giờ còn chưa quen thuộc cái chức quân sư này, cũng may sắp trở về Khai Phong Phủ a, chính là ở Khai Phong làm sư gia vẫn khá hơn a.

Chờ Chu Tịch cùng Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cũng chào hỏi xong, quay đầu lại, chỉ thấy Cửu vương gia đang mỉm cười nhìn mình.

Gương mặt Triệu Phổ tà như vậy a, cứ như vậy tự tiếu phi tiếu nhìn ngươi, người bình thường nơi nào chịu được.

Chu Tịch cảm thấy lòng bàn tay toát ra mồ hôi, khẩn trương nhìn Triệu Phổ.

Cửu vương gia cười một hồi, đến bên cạnh Công Tôn ngồi xuống, nâng ly trà lên.

Chu Tịch thoáng thở phào nhẹ nhõm, cũng bưng ly lên, vừa định uống một hớp cho đỡ sợ, liền nghe Triệu Phổ bất thình lình tới một câu, “Thành gia tiền trang…”

Vừa nghe đến mấy chữ này, tay Chu Tịch liền khẽ run lên, vội vàng đem chén trà buông xuống, hồi bẩm, “Hạ quan cũng nghe nói có án mạng xảy ra.”

Triệu Phổ khoát tay một cái, ” Ừ, án mạng do Khai Phong Phủ phụ trách, Triển Chiêu đang tra án a.”

Chu Tịch gật đầu liên tục.

“Ta là muốn hỏi một chút, người ở trong Thành gia tiền trang kia, ngươi quen thuộc sao?”

“Ách…” Chu Tịch cười hơi lúng túng, lắc đầu một cái, “Không… Không quá quen.”

“Không phải đâu?”

Đang đi đến bên cạnh Chu Tịch, Tiểu Lương Tử sáp tới gần, dựa vào một bên bàn ngước mặt nhìn hắn, “Huyện thái gia ắt hẳn là phải hiểu rõ nhất khu vực mình quản lý, ngay cả sòng bạc cùng các tiền trang nữa chứ?”

“Ách…” Chu Tịch bị Tiểu Lương Tử hỏi đến có chút bất ngờ không kịp đề phòng, há miệng tựa hồ là đang nghĩ nên trả lời thế nào.

Tiểu Lương Tử rất thông minh a, híp mắt dòm hắn, “Chu đại nhân, ngươi có phải hay không đang nghĩ thế nào lừa bịp được?”

Chu Tịch vội vàng khoát tay.

Tiểu Lương Tử càng hoài nghi, nhảy lên ghế, nhìn chằm chằm vào mắt của Chu Tịch, ” Lỗ đại gia đã dạy ta, nhìn người có phải nói thật hay không thì nhìn ánh mắt hắn, ngươi ánh mắt cũng đảo liên tục rồi! Có phải biết chuyện mà không báo hay không nha?”

Chu Tịch hốt hoảng lắc đầu, “Không… Không phải a điện hạ…”

Triệu Phổ nhìn Tiểu Lương Tử đang nháo sự với Huyện thái gia xui xẻo kia, cũng không đi ngăn cản, mà chỉ nhìn phản ứng của Chu Tịch.

Tiểu Lương Tử không phải đứa con nít bình thường, đừng xem bé tuổi nhỏ nhưng thật ra lại rất có khí thế, bị một đôi mắt Tiểu Lương Tử nhìn chằm chằm tra hỏi, người bình thường thật đúng là chống đỡ không được.

Công Tôn vốn cảm thấy Tiểu Lương Tử bất quá là đang đùa giỡn cùng Chu Tịch một chút, nhưng từ phản ứng Chu Tịch lại có chút vi diệu.

Công Tôn cau mày nhìn Triệu Phổ một chút——Vị Huyện thái gia này dầu gì cũng là quan viên a, làm sao lại giống như đang gặp cảnh khốn cùng, lại còn ăn nói khép nép như vậy a?

Triệu Phổ thật ra thì muốn ở trong vụ án này … Nếu ở trong Hắc Phong Thành quả thật có “Đại nhân vật” như vậy tồn tại, nhưng bọn họ trong quân doanh một chút tin tức cũng không có, có thể giấu giếm nhiều năm như vậy, duy nhất chỉ có một chỗ sơ hở như vậy, chính là vị huyện nha môn này..

Vị Huyện thái gia này giả bộ ngu ngốc đã là một tay hảo thủ, bảo sao mà hỏi cái gì cũng không biết, Tiểu Lương Tử dùng câu “Lừa bịp” rất tốt.

Hắn có thể lừa bịp, vậy Triệu Phổ cũng có thể lừa bịp, Cửu vương gia đối với Tiểu Lương Tử nhẹ nhàng khoát tay một cái.

Tiểu Lương Tử lập tức lui về, Chu Tịch thở phào.

Triệu Phổ quan sát trên dưới Chu Tịch một chút, khẽ mỉm cười, “Ta tại sao tới, ngươi biết không?”

Chu Tịch mặt đầy hoảng sợ lắc đầu một cái.

Nụ cười trên mặt Triệu Phổ thu lại, lạnh lùng nhìn Chu Tịch, “Ta nghe nói, trong Hắc Phong Thành của ta có một “Đại nhân vật.”

Bên cạnh Chu Tịch, Tiểu Lương Tử chỉ hắn một cái, “Nha! Ánh mắt lại đảo!”

Chu Tịch lúng túng, hướng về phía Triệu Phổ lắc đầu, “Hạ quan tuyệt đối không có giấu giếm, Vương gia…”

Triệu Phổ không nhanh không chậm nói, “Chu Tịch, ngươi biết ở Hắc Phong Thành làm quan ý vị như thế nào sao?”

Chu Tịch nuốt nước miếng một cái, cảm thấy lạnh cả người… Hắc Phong Thành là cứ điểm quân sự, không giống với những địa phương khác, đi sai bước rất dễ dàng sẽ mang trọng tội phản quốc, chém đầu không cần cân nhắc, không chừng còn bị chu di cửu tộc”.

Triệu Phổ giơ lên một ngón tay, “Bổn soái cho ngươi một cái cơ hội.”

Chu Tịch ngây ngốc nhìn chằm chằm Triệu Phổ.

Bên cạnh Triệu phổ, Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử cũng đều quay mặt sang.

Tiểu Tứ Tử phồng má —— thích nhất chính là Cửu cửu tự xưng “Bổn soái”

Công Tôn khó hiểu cũng sờ mặt mình một cái, tuy là không có thịt, tay dám khẳng định không tốt bằng Tiểu Tứ Tử, bất quá sao… ngược lại là hiếm thấy Triệu Phổ nghiêm túc như vậy, rất đẹp trai a…

“Cơ hội chỉ có một, ngươi suy nghĩ thật rõ ràng.” ngón tay Triệu Phổ khe khẽ gõ một cái trên thành ghế, chỉ là gõ nhẹ hai tiếng, nhưng khi Chu Tịch nghe tới, chính là rất run sợ.

“Cơ hội này là đường sống duy nhất của ngươi.” Triệu Phổ nói xong ánh mắt trở lại trên người Chu Tịch, cặp mắt mang sát khí giống như là có thể đem người nhìn thấu, ” Lời ngươi tiếp theo nói ra khỏi miệng, nếu như không thể để cho ta hài lòng, đó chính là câu nói sau cùng của ngươi, bổn soái sẽ bắt ngươi làm người thứ nhất để khai đao.”

Tiểu Lương Tử ngay tại bên cạnh Chu Tịch, rõ ràng thấy tay vị Huyện thái gia này đang run run, mà chính xác hơn là cả người đều run rẩy.

Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy Chu Tịch run rẩy từ trên ghế xuống, bò lổm ngổm trên đất.

“Vương gia… Vương gia nhìn rõ mọi việc.. đúng … vậy!” Chu Tịch gật đầu liên tục, “Đúng là có người như vậy! Chúng ta cũng gọi hắn là Đại Long Vương.”

Triệu Phổ trên mặt không động thanh sắc, trong lòng lại bắt đầu mắng mẹ nó —— lại tự xưng Long vương, đồ quái gì đây!

“Nói tường tận…”

Chẳng qua là chưa chờ Triệu Phổ hỏi xong, Công Tôn đột nhiên ném ly né sang một bên.

Triệu Phổ cũng đứng lên.

Tiểu Lương Tử cũng nhảy né đi một đoạn, “Oa! Hắn làm sao rồi!”

Chỉ thấy Chu Tịch nằm trên đất run rẩy kịch liệt, sau đó màu da bắt đầu biến thành màu xám tro…

“Đừng đụng hắn!” Công Tôn chạy tới bên cạnh, trước ngăn cản Tiểu Lương Tử muốn lên nhìn kết quả đàng trước.

Tiểu Tứ Tử cũng từ trên ghế xuống, ngồi xuống ngoẹo đầu quan sát Chu Tịch nằm trên đất. Chỉ thấy vị Huyện thái gia này mặt mũi vặn vẹo, sắc mặt xám trắng, đã chết.

“Bách hương tán.” Công Tôn có chút tiếc nuối đứng lên, lắc đầu một cái, “Đã chết.”

Triệu Phổ nghi ngờ, hỏi Công Tôn, “Tiểu tử này lúc nào trúng độc? Độc phát trùng hợp như vậy a.”

Công Tôn cau mày, “Bách hương tán là kịch độc, sau khi trúng độc sẽ không lập tức phát tác, theo cảm xúc bị kích động huyết khí trong cơ thể mà độc phát, nhưng loại độc này là kịch độc không phải là độc mạn tính, sau khi trúng độc vô luận như thế nào tuyệt không sống qua nửa canh giờ.”

Triệu Phổ cười lạnh một tiếng, “Ý là, chúng ta sau khi vào cửa, vị Huyện thái gia này liền trúng độc đúng không…”

Triệu Phổ lời mới vừa hỏi xong, chỉ thấy ngoài cửa Tử Ảnh sắc mặt không tốt lắm chạy vào, “Vương gia!”

“Thế nào?” Triệu Phổ quay đầu nhìn hắn.

Tử Ảnh nói, ” Một sư gia trong nha môn chết.”

Triệu Phổ chỉ chỉ thi thể trên đất, hỏi, “Là cách chết này sao?”

Tử Ảnh nhìn một cái, gật đầu một cái, trên mặt có điểm ghét bỏ, “Là chết như vậy.”

Triệu Phổ khó chịu, “Chỉ mới hỏi ra được Đại Long Vương.”

Tử Ảnh giật mình, “Cái gì Đại Long Vương a?”

Lúc này, Công Tôn đi tới bên Cạnh Triệu Phổ, đưa ngón tay ra ở trên cánh tay Triệu Phổ đâm một cái.

Triệu Phổ nhìn Công Tôn.

Công Tôn nghiêm túc nói, “Ngươi nhìn! Đại Long Vương một chút mặt mũi cũng không cho ngươi!”

Cửu vương gia giận, “Lẽ nào lại như vậy a! Cái gì đại long tiểu Long, để cho đại gia bắt được, cạo sạch vảy hắn a!”

Nói xong, Triệu Phổ kéo Công Tôn liền đi, Tiểu Lương Tử kéo Tiểu Tứ Tử đuổi theo, Tử Ảnh để cho Thanh Ảnh chạy đi tìm TRIỂN CHIÊU, lần này lại chết hai người, không xong rồi!

Bỏ qua việc Thanh Ảnh đang đi tìm Triển Chiêu không đề cập tới, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở nơi nào chứ? Hai người bọn họ lúc này đã ra thành.

Triển Chiêu từ bọn người kia thắng được một đống núi vàng núi bạc liền lấy ra một ít vàng thỏi, chạy đi mướn một đội xe hoa, sính lễ rồi mấy bà mai, tìm thêm mấy người lính hóa trang một chút, trang phục thành đội ngũ đưa lễ vật đám hỏi, rêu rao khắp thành đi ra khỏi thành.

Bạch Ngọc Đường ngược lại cũng đoán được Triển Chiêu muốn làm gì, liền hỏi hắn, “Miêu nhi, ngươi muốn dụ bọn thổ phí đánh cướp à?”

Triển Chiêu gật đầu, vốn là muốn khen Bạch Ngọc Đường một câu quả nhiên là hiểu ý a, giống như con giun trong bụng Miêu gia a… Nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở về, nơi nào có con giun đẹp trai như vậy a, quên đi…

“Như trước đã nói qua, việc đánh cướp không phải là cùng một nhóm người, đều là người giang hồ.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có phải hay không là tán phỉ?”

Triển Chiêu hơi cười một tiếng, “Đầu tiên ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng cẩn thận lại suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút không đúng!”

Ngũ gia nhìn Triển Chiêu, “Không đúng chỗ nào?”

“Ngươi nghĩ a, Hắc Phong Thành quản nghiêm lắm a, loại này cản đường cướp bóc, cách làm rất dễ dàng đưa tới quân lính, nguy hiểm cực cao.” Triển Chiêu nói, ” Phụ cận Hắc Phong Thành một mực rất thái bình, mà lễ vật đám hỏi thì có bao nhiêu bạc? Một khi bị bắt tội rất nặng, không có lợi lắm a!”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cảm thấy thuyết pháp này thật có ý tứ, “Không có lợi lắm?”

“Đúng vậy!” Triển Chiêu gật đầu, “Trừ phi…”

Ngũ gia hiển nhiên lĩnh hội ý nghĩ Triển Chiêu, “Làm xong một lần là bỏ chạy, không thể bị bắt về biên cảnh, cho nên cũng không sợ truy nã. Đám tặc kia chính là cướp lộ phí!”

Triển Chiêu cười, lầm bầm lầu bầu một câu, “Chưa thấy qua con giun nào đẹp trai như vậy a!”

“Hửm?” Ngũ gia nghe không hiểu, “Cái gì trùng?”

“Khụ khụ.” Triển Chiêu khoát khoát tay, mặt nghiêm túc nói tiếp, “Ta cảm thấy cùng Yêu Vương trở lại có quan hệ, lão rèm này phỏng đoán là chuẩn bị đường rút lui, thủ hạ đường ai nấy đi bảo mệnh, thời gian cấp bách bạc không đủ, cho nên làm một nhóm giữa đường cướp lộ phí. “.”

Ngũ gia vừa nghe vừa yên lặng gật đầu một cái, suy nghĩ của Triển Chiêu đích rất có đạo lý.

“Lão đại chạy trốn phân phát thủ hạ cũng là muốn cho phụ cấp thôi việc sao! ” Triển Chiêu xoa xoa tay, “Cần thủ hạ mình chạy đến cướp có khả năng có ba loại. “

“Một loại là lão đại không có bạc? ” Ngũ gia hỏi, “Loại thứ hai là thủ hạ tự mình cảm thấy thuyền sắp chìm nên muốn sớm đào tẩu… Loại thứ ba là cái gì? “

“Giống như bốn cái đầu người trong Thành gia tiền trang.” Triển Chiêu cười lạnh một tiếng, “Dự cảm nếu không đi sẽ bị diệt khẩu, cho nên cướp tiền cũng muốn chạy trốn lấy mạng a.”

“Như vậy bắt một người, hẳn là có thể hỏi ra không ít tin tức, nhưng vấn đề là…” Ngũ gia ôm cánh tay nhìn Triển Chiêu, “Chủ ý rất tốt, nhưng có thể gặp được sao?”

Triển Chiêu đưa ra một ngón tay chỉ một lỗ mũi cái mình, “Ta a! Ta!”

Bạch Ngọc Đường có chút buồn cười, tâm nói ngươi làm sao rồi?

Triển Chiêu bĩu môi, có chút không tình nguyện đưa tay che che ngực mình, “Các ngươi bình thường đều nói ta cái gì a?!”

Bạch Ngọc Đường mỉm cười trả lời, “Khai Phong đệ nhất tham ăn?”

Triển Chiêu vẻ mặt kinh ngạc, “Có cái biệt hiệu này sao?”

Ngũ gia lại suy nghĩ một chút, “Khai phong đệ nhất Miêu vương?”

Triển Chiêu há miệng, “Miêu… Miêu vương?”

Ngũ gia, “Miêu yêu?”

“Không phải những cái này!” Triển Chiêu đưa tay chỉ một cái phía trên đỉnh đầu, “Ngôi sao gì cao chiếu?”

Bạch Ngọc Đường: “Tai tinh!”

Triển Chiêu vừa chỉ chỉ sau lưng, “Cái gì thần phụ thể?”

Ngũ gia; “Suy thần.” (=]] trời ơi =]])

“Vậy không phải!” Triển Chiêu còn thật ủy khuất, “Miêu gia đến núi hoang đi dạo một vòng, có thể không gặp được một tên giặc cướp? Làm sao có thể! Ta hành tẩu giang hồ những năm này, đi đường núi không đụng phải giặc cướp tình huống đó căn bản lại không tồn tại!”

Bạch Ngọc Đường không nói nhìn Triển Chiêu, “Khó trách có lời đồn đãi nói ngươi năm đó hành tẩu giang hồ, cơ bản mỗi ngày bắt một cá kẻ gian…”

Triển Chiêu đỡ trán, “Đoạn thời gian đó đi đường núi tương đối nhiều… Bên ngoài thành bắt kẻ gian bên trong thành nhặt thi thể, đời người tột cùng là một tháng gặp phải ba mươi mốt lần cản đường, làm sao a?!”

Ngũ gia nhìn chằm chằm Triển Chiêu hồi lâu, hỏi, “Tháng thừa, tháng thiếu?”

Triển Chiêu giận, “Trọng điểm đâu?”

Ngũ gia chớp mắt.

Triển Chiêu nghẹn nửa ngày, ” tháng thiếu…”

“Nga…” Ngũ gia gật đầu một cái, giơ lên hai ngón tay thon dài, “Có một ngày gặp hai lần?”

Triển Chiêu buồn rầu, “Là một ngày đụng phải ba, có một ngày ta nghỉ ngơi!”

Ngũ gia hướng về phía hắn cười.

Triển Chiêu đưa tay phải đi bóp mặt Ngũ gia, ngươi cười.. cười a cười …

Chẳng qua là đầu ngón tay mới vừa nắm được quai hàm Ngũ gia, liền nghe được phía trước một trận đại loạn, tiếng thét bà mai chói tai truyền tới, “Ai nha! Có cường đạo a!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xoay mặt, liền thấy phía trước trong rừng chạy ra hai người cầm đao xông tới.

“Xem đi!” Triển Chiêu hất vạt áo một cái, cầm Cự Khuyết khí thế hung hăng tiến lên đánh người xấu.

Ngũ gia ôm cánh tay ở phía sau gật đầu, “Cái thể chất gây họa này thật là…có một không hai a!”

Đang muốn đi lên hỗ trợ, Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên đứng lại, dư quang liếc về ven đường trong rừng, tựa hồ có vật gì đang phát sáng ….