Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 232: Kỳ văn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Yêu Vương hỏi mọi người có nghe qua về “Hỏa Long Ký” hay không.

Mà nhiều người đang ngồi ở đây, thật đúng là cũng chưa nghe nói qua.

Một đám người nhỏ tuổi, cũng tò mò nhìn Yêu Vương.  Thiên Tôn, Ân Hậu chính là bình tĩnh tiếp tục ăn cơm, tỏ ra rất quen thuộc với sự tình này.

Yêu Vương cũng không trực tiếp cho mọi người câu trả lời, mà là lại hỏi một câu, “Các ngươi ngày thường hành tẩu giang hồ đều không gặp được tên lừa gạt nào sao a?”

Mặc dù rất không hiểu Yêu Vương tại sao phải nhảy đến cái vấn đề này, bất quá tất cả mọi người vẫn là thành thật gật đầu.

Yêu Vương ánh mắt rơi vào trên người Triển Chiêu, cười híp mắt hỏi, “Tiểu Miêu Yêu [Yêu Vương là gọi Triển Chiêu Yêu là Yêu trong chữ Yêu Vương đó a], ngươi biết  không ít mấy tên lừa gạt chứ?”

Triển Chiêu gật đầu một cái, cũng có chút bất đắc dĩ… Yêu Vương trở lại cũng đã mấy ngày, cùng với mính có tướng mạo tương đương, sau đó liền bắt đầu gọi mình bằng Tiểu Miêu Yêu, còn Ngọc Đường nhà mình thì gọi  Tiểu Bạch Đường, Lâm Dạ Hỏa là Tiểu Phượng Hoàng, Triệu Phổ là Tiểu Nguyên Soái, Công Tôn là Tiểu Thần Y… Tiểu Tứ Tử là Tiểu Bảo Bối… Dù sao ở trong miệng Yêu Vương, thì bọn họ cùng Tiểu Tứ Tử thuộc về cùng thế hệ.

“Những kẻ đó bị Ngọc Đường bắt về nhiều nhất.” Triển Chiêu chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia đang uống rượu, theo Triển Chiêu gật đầu một cái, bày tỏ —— đúng vậy! Gia một năm bắt rất nhiều tên lừa gạt.

Vừa gật đầu, Bạch Ngọc Đường vừa liếc Thiên Tôn đang lột vỏ một con tôm bự bên cạnh một cái.

Thiên Tôn một tay bóc vỏ tôm vẫn như ngày thường rất vụng về chỉ kéo xuống được một cái đầu tôm.

Ngũ gia đưa tay đem con tôm kia gắp lấy, thay sự phụ lột vỏ tôm rồi đặt tôm đã lột võ vào trong chén.

Thiên Tôn ăn tôm, vừa đưa tay nhìn học trò, ý kia —— còn muốn ~~

Ngũ Gia lại tiếp tục lột vỏ tôm cho sư phụ, vừa kêu tiểu nhị mang lên một bàn tôm nữa.

Ân Hậu an vị ngồi ở đối diện, cầm trong tay cái muỗng, đang cúi đầu đút cho Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên đùi mình ăn.

Tiểu Tứ Tử còn rất bận rộn, vừa ăn vừa cùng Tiểu Lương Tử trò chuyện cái gì sách dạy đánh cờ, dường như là Tiểu Lương Tử gần đây thật thích đánh cờ.

Tiểu Tứ Tử vừa mất thần, Ân Hậu liền đem cái muỗng đưa đến bên miệng bé, Tiểu Tứ Tử ngửa mặt nhìn Ân Hậu, Ân Hậu liền đối với đứa nhỏ mập mạp cười ngây ngô.



Yêu Vương nhìn, đột nhiên thất  thần.

Một bên Công Tôn Mỗ bỗng nhiên sâu kín nói một câu, “Không nghĩ tới sao?”

Yêu Vương lấy lại tinh thần, xoay mặt nhìn Công Tôn Mỗ.

Công Tôn Mỗ đối với Yêu Vương hơi nhíu mày, “Hài tử lớn rồi lại không thông minh, ngược lại lại trở nên ngốc ngốc.”

Nghe nói như vậy Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn hai lão đầu, ý kia ——nói xấu ai chứ?

Yêu Vương cũng vui vẻ, đưa tay hướng về phía Tiểu Tứ Tử trên đùi Ân Hậu vỗ một cái, ý kia —— cho ta ôm một hồi.

Ân Hậu đem Tiểu Tứ Tử đưa cho Yêu Vương để Yêu Vương cho bé ngồi ở trên chân mình.

Tiểu Tứ Tử mới vừa rồi cũng nghe những người lớn nói chuyện a, liền ngước mặt hỏi Yêu Vương, “Yêu Yêu, Hỏa Long Ký cùng tên lừa gạt có quan hệ thế nào nha? Có thể giúp Cửu Cửu tìm được vàng sao?”

Cửu vương gia liền gật đầu —— đúng vậy! Vẫn là nhi tử đáng tin, nghiêm chỉnh mà nói chứ không như tiểu tư họ Bạch kia.

“Nga.” Yêu Vương tiếp lời mới rồi nói tiếp, hỏi triển chiêu, “Ngươi bắt nhiều tên lừa gạt như vậy, cái lợi hại nhất đó là lừa gạt cái gì?”

Cái vấn đề này ngược lại thật là có chút làm khó Triển Chiêu, Triển Chiêu cẩn thận suy nghĩ một chút, nói, “Vậy thật là khó mà nói, có lừa gạt mấy hộ cự phú táng gia bại sản nha, cũng có lừa gạt người ta tan cửa nát nhà nha… Tóm lại a, cũng có mấy tên lừa gạt thật lợi hại.”

“Vậy… cái gì quyết định người đó là một tên lừa gạt thật lợi hại, các ngươi biết không?”

“Thuật lừa gạt sao?” Tiểu Hầu gia Bàng Dục hỏi, “Phần lớn mấy tên lừa gạt đều có những thuật lừa gạt độc chiêu a, một khi lừa người đều chuẩn xác.”

Yêu Vương khẽ lắc đầu một cái.

Bạch Ngọc Đường lột thêm cho Thiên Tôn mấy con tôm to, xong việc xoa tay một chút, nói một câu, “Xem người bị lừa có bao nhiêu ngốc…”

Lời còn chưa dứt, Thiên Tôn liếc mắt nhìn nhìn đồ đệ nhà mình —— thằng nhóc con ngươi nói gì?

Ngũ gia mặt đầy vô tội nhìn Thiên Tôn —— ta nói gì? Ta lại không nói bị lừa gạt nhất định ngốc …

Yêu Vương đưa tay, vỗ một cái trên đầu Thiên Tôn.

Thiên Tôn cúi đầu tiếp tục ăn tôm, không trừng đồ đệ.

Ngũ gia kinh ngạc nhìn Yêu Vương —— cái này cũng được? Vỗ một cái liền ngoan? Yêu thuật gì a?

Yêu Vương chỉ sau ót Thiên Tôn tỏ ý Bạch Ngọc Đường —— ngươi cũng thử một chút? Vỗ vỗ nơi này.

Ngũ gia mới vừa đưa tay liền bị Thiên Tôn một cái trừng trở về, vội vàng rút tay về tiếp tục bóc tôm.

Lâm Dạ Hỏa một miệng đầy thức ăn, hỏi, “Vậy đối với với một tên lừa gạt mà nói, quyết định hắn có lợi hại hay không đến tột cùng là cái gì?”

Triệu Phổ đột nhiên giống như là nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu lên, hỏi một câu, “Có phải hay không… là can đảm?”

Yêu Vương hơi cười một tiếng, đưa tay khoa tay múa chân một đoạn ngắn, nói, “Gần đúng.”

Tất cả mọi người tò mò, “Kia đến tột cùng là cái gì?”

Yêu Vương vẻ mặt hơi nghiêm túc một ít, trả lời, “Đều nói lòng tham không đáy, quyết định một tên lừa gạt có thể tới đạt trình độ gì chính là khẩu vị của hắn.”

Tất cả mọi người sững sốt một chút.

Yêu Vương nhẹ nhàng gõ gõ cái chén trước mắt, “Không phải khẩu vị ăn cơm, mà là khẩu vị trong lòng hắn… Có vài người chỉ lừa gạt mấy lượng bạc liền thỏa mãn, có vài người lừa gạt núi vàng núi bạc cũng không thỏa mãn.”

Tất cả mọi người gật đầu —— đúng là có đạo lý.

“Hỏa Long Ký này a, liên quan đến một đoạn kỳ văn.” Yêu Vương a a vui một chút, ” Ở Tây Vực đã từng có một tên lừa gạt đặc biệt không bình thường các ngươi đoán hắn lừa cái gì?”

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Yêu Vương —— lừa cái gì?

“Hắn lừa cả một ngôi vị hoàng đế, còn là yên vị đến tận ba năm.” Yêu Vương chỉ nói một câu, đem tất cả mọi người nói đến ngây người.

“Hoàng đế?” Công Tôn cảm thấy không tưởng tượng nổi, “Cái này còn có thể lừa được a?”

Lúc này, Hạ Nhất Hàng đưa tay tỏ ý mình biết, hỏi Yêu Vương, “Ta  thấy qua hồ sơ gia gia ta lưu lại trong một phần có ghi lại, năm đó khi Tây Vực còn thống nhất, có một  vương triều duy trì ba năm, gọi là Hỏa Long Vương Triều.”

Yêu Vương cười, gật đầu một cái, “Chính là cái này, Hỏa Long Quốc!”

Bàng Dục hỏi Bao Duyên, “Ai, đại tài tử, có quốc gia như vậy sao?”

Bao Duyên nhìn Công Tôn, Công Tôn cũng là lắc đầu, dã sử trên địa phương chí cũng không có ghi lại, dù sao chính mình cũng chưa từng thấy.

“Ta cũng là đang trong lúc sửa sang lại bản thảo gia gia ta lưu lại thấy một phần văn chương trong đó nhắc tới Hỏa Long Quốc, ta lúc ấy còn tưởng rằng là sách đang biên soạn mà bị ngưng.” Hạ Nhất Hàng lại nói, “Nếu như là thật, quả thực quá thần kỳ!”

Yêu Vương cầm đũa chỉ chỉ thức ăn, nói, “Ăn cơm! Ăn cơm, mang các ngươi đi xem một chút đồ tốt!”

Mọi người vội vàng bưng lên chén cơm ăn cơm, vừa ăn vừa tò mò —— nhìn thứ tốt gì chứ?



Đại khái sau nửa giờ, Yêu Vương mang mọi người ăn cơm xong đi ra Hắc Phong Thành, đi vào Hắc Phong Lâm.

Vừa vào Hắc Phong Lâm, Tắc Lặc liền mang theo bầy sói chạy tới đón tiếp.

Yêu Vương ngồi xuống ngang tầm với Tắc Lặc, sau đó giống Triển Chiêu vậy, ôm tiểu lang vương nhà người ta mà cọ cọ.

Tắc Lặc bất đắc dĩ bị cọ một chút, trong cặp mắt màu xanh chó sói con, chẳng biết tại sao còn có mấy phần cưng chiều.

Bạch Ngọc Đường liền nghe Triển Chiêu ở bên cạnh lẩm bẩm, “Không đúng a…”

Ngũ gia xoay mặt nhìn, Triển Chiêu đang sờ cằm nhìn về phía trước Lang Vương cùng Yêu Vương đang tương thân tương ái, mặt lộ vẻ không hiểu.

Bạch Ngọc Đường cánh tay nhẹ nhàng vừa đụng Triển Chiêu —— thế nào?

Triển Chiêu lại gần, ở bên tai hắn nhỏ giọng nói, “Không có lý do a, đều nói cáo mượn oai hùm, ngân hồ cùng lão hổ quan hệ tốt ta có thể hiểu, không có lý do chó sói cùng hồ ly còn tốt như vậy a!”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu —— quả nhiên, mèo này ăn no tâm tư liền bắt đầu lung tung, suy nghĩ cái gì vậy chứ?

Lúc này, Lâm Dạ Hỏa bên cạnh hai người bọn họ sâu kín chen vào một câu, “Hồ ly, chó sói và chó là một nhà, dĩ nhiên thân cận rồi!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều kinh ngạc nhìn Lâm Dạ Hỏa, hiển nhiên là lần đầu tiên nghe được loại thuyết pháp này.

Ngay cả Triệu Phổ cũng mặt đầy thụ giáo, “Nguyên lai hồ ly cùng chó sói và chó coi như là một nhà a, khó trách có câu nói hồ bằng cẩu hữu! Lợi hại!”

Lâm Dạ Hỏa gật đầu, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mặt đầy bừng tỉnh hiểu ra.

Công Tôn lặng lẽ nhìn bốn vị cao thủ —— hồ bằng cẩu hữu thật là giải thích như vậy sao?



Yêu Vương cùng Tắc Lặc sau khi nồng nhiệt, liền chọt chọt nó, sau đó bắt đầu khoa tay múa chân, trong miệng huyên thuyên không biết được nói gì.

Tắc Lặc sau khi nghe xong, xoay người liền mang theo mọi người, đi vào nơi sâu nhất trong Hắc Phong Lâm.

Lâm Dạ Hỏa ở Hắc Phong Lâm cùng với Tắc Lặc cũng đã lâu, nhưng cũng chưa từng tới cánh rừng này bao giờ, Lâm Dạ Hỏa thật tò mò hỏi Trâu Lương, “Nè? Đây là đi chỗ nào a?”

Ngoài dự liệu của mọi người, ngay cả Trâu Lương cũng không biết bọn họ là muốn đi nơi nào.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ xuyên qua một cánh rừng, đi tới một ngọn núi, dưới chân là một cái dốc, nhưng cũng không phải là trên một ngọn núi cao chót vót, bên dưới có một cái khe núi, một dòng nước suối đang lẳng lặng chảy qua.

Núi này không cao, cho nên tất cả mọi người dễ dàng nhảy xuống, rơi xuống trên bãi sỏi gần dòng suối.

Yêu Vương phân biệt phương hướng một chút, liền dọc theo dòng suối nhỏ tiếp tục đi.

Không lâu sau đó, trước mắt mọi người, xuất hiện một tòa nhà.

Ngôi nhà này dựa vào núi non, khe suối chảy quanh mà xây lên, kích thước không nhỏ, tường trắng ngói đen, tường viện thật cao, từ bên ngoài xem, bên trong có mấy toà tiểu lâu, thảm thực vật tươi tốt.

Bất quá từ lá rụng ngoài cửa và trên mái hiên mạng nhện chằng chịt thì xem ra tòa nhà này hoang phế nhiều năm rồi.

Mấy ảnh vệ chặt được mấy nhánh cây, đem mạng nhện quét rụng, lại quét một vòng cửa lá rụng không coi là nhiều.

Đẩy một cái cửa phòng, phát hiện bên trong hẳn là đã cài khóa cửa.

Yêu Vương chỉ chỉ tường viện, nói, “Vào đi mở cửa đi, tòa nhà này là không chủ, chủ nhà sớm đã qua đời.”

Giả ảnh liền nhảy tường đi vào, chỉ chốc lát sau, cửa mở ra.

Mọi người từng bước đi vào, trước mắt là một vườn hoa, bởi vì hàng năm không người xử lý, cho nên hoa cỏ sinh trưởng tốt, nhưng rất nhiều hoa phẩm loại hiếm hoi.

Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn nhìn chằm chằm mấy cây thược dược, hai miệng đồng thanh tới câu, “Điểm giáng bạch đế!”

Bao Duyên tựa hồ không thể tiếp nhận, “Đế vương chi hoa lại trồng cùng với cải trắng các loại vậy a!”

Bàng Dục kích động, “Đào mấy bụi trở về trồng a! Đồ chơi này hoàng cung cũng không có! Giá trị liên thành! Giá trị liên thành!”

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa  nhìn Bàng Dục [Chỗ này trong bản Raw thẫy tác giả ghi là Bạch Ngọc Đường, mà nhìn thì thấy có vẻ sai sai nên đổi lại thành Bàng Dục cho nó thuận a] cùng một đám thư ngố lộn chung một chỗ phẩm hoa, cũng cảm thấy thật có ý tứ.

Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay liếc miệng, “Ai nha, nhìn một chút cách xây dựng tiểu lâu này  a!”

Những người khác cũng chú ý tới phía trước mấy cây cột chạm trổ của tiểu lâu, cũng đều cảm khái —— những thứ hoa văn trạm trổ  lầu các này tinh xảo nhã nhặn, xây dựng hết sức tinh tế!

Triệu Phổ cũng nghi ngờ, “Ai ở nơi rừng sâu núi thẳm này mà tạo dựng ngôi nhà sang trọng như vậy a?”

Ngân Yêu Vương vẫy vẫy tay, tỏ ý đi theo mình tiếp tục đi về phía trước.

Đem một đám lớn nhỏ tài tử từ trong bụi hoa lôi đi ra, mọi người đi theo Ngân Yêu Vương xuyên qua sân, vòng qua lầu các, đi tới hậu viện.

Hậu viện có đình đài lầu các, còn có một cái võng dài, được treo ở  trên hai cây du [*] rất cao rất cao.

Cây Du(danh pháp khoa học: Ulmaceae) là một họ thực vật có hoa (Thực vật có hoacòn gọi làthực vật hạt kínhaythực vật bí tử, là một nhóm chính củathực vật. Chúng tạo thành một trong hai nhóm thuộcthực vật có hạt(Spermatophyte). Chúng bao phủ các hạt của mình bằng cách đưa hạt vào trongquảthực thụ. Chúng chứa các cơ quan sinh sản trong một cấu trúc được gọi làhoa;noãnđược bao phủ bởilá noãn, nó sẽ dẫn tới sự hình thành quả.). Bao gồm các loài du (một loài thực vật) và cử (Chi Cử(danh pháp khoa học:Fagus) là một chi thực vật thuộc họFagaceae, có tên tiếng Việt làchi cửtheo tên gọi loài đại diện có phân bổ ở Việt Nam làFagus longipetiolata(Cử cuống dài). Chi này gồm các loài thực vật có bộ nhiễm sắc thể 2n=24) .

Các loài trong họ này phân bổ rộng rãi trong khu vực ôn đới thuộc Bắc bán cầu, nhưng khá thưa thớt ở các khu vực khác và có lẽ không có tại khu vực Australasia.







Mọi người ngẩng mặt lên, liếc mắt nhìn một cái võng đang treo ở trên cao… Hẳn lả sẽ không có người đem võng treo cao như vậy chứ? Rõ ràng là bởi vì cây cao hơn.

“Tòa nhà này hoang phế đã nhiều năm rồi? Có thể gìn giữ hoàn hảo như vậy, cũng là bởi vì nguyên nhân địa thế, nơi này cũng coi là mưa gió không vào là một địa phương tốt.” Bạch long vương quan sát một chút địa thế phụ cận, gật đầu, “Rất tốt lợi dụng sơn thế cùng thung lũng, mưa không xuống nổi, gió thổi không tới, cho nên ngay cả lá rụng cũng không có bao nhiêu.”

Yêu Vương gật đầu một cái, mang mọi người đi tới cửa hậu viện, mở cửa, trước mắt là mấy bậc thềm đá, đi qua một sườn núi.

Đi theo Yêu Vương bước lên đồi, cách đó không xa, hai ngôi mộ hấp dẫn chú ý của mọi người.

Hai ngôi mộ cũng xếp song song đứng sừng sửng hướng về phía mặt trời mọc trên sườn núi, đối diện chính là tòa nhà dưới chân núi kia.

Trước mộ phần có bia đá, nhưng là không có chữ, là hai ngội mộ không có chữ trên bia.

Mọi người quay đầu nhìn lại, nơi này mắt nhìn xuống tòa viện kia là vừa đủ.

Ngân Yêu Vương đi tới trước mộ phần, vỗ tay nhè nhẹ, chắp hai tay hướng về phía bia một kia mà vái lạy.

Tiểu Tứ Tử cũng lạch bạch chạy đến bên cạnh Yêu Vương, học theo động tác của người, chắp hai tay vái lạy.

Yêu Vương lạy xong rồi, đưa tay, nhẹ nhàng sờ đầu Tiểu Tứ Tử, vừa cùng mọi người nói, “Trong này chôn chính là chủ nhân ngôi nhà phía dưới kia.”

Tất cả mọi người gật đầu, thật ra thì mọi người đều đoán được, bất quá vẫn là nháo không hiểu nơi này cùng Hỏa Long Ký còn có hoàng kim có quan hệ thế nào.

Cửu vương gia quay đầu nhìn tòa đại trạch, lầm bầm lầu bầu, “Tòa nhà này trị giá hai mươi vạn lượng hoàng kim sao?”

Tiểu Hầu gia nghe được lắc đầu a lắc đầu, “Mua nhà trọng yếu nhất chính là địa điểm a! Tòa nhà này nếu là ở đường phố Khai Phong Phủ, kia nhất định trị giá nhiều tiền rối, thế nhưng nơi này là rừng sâu núi thẳm, ai mua a.”

Yêu Vương khẽ mỉm cười, “Tòa nhà này trị giá không được cái giá này a,  nhưng là vật như vậy liền đáng giá tiền.”

Vừa nói, chỉ thấy Yêu Vương đưa tay ở bên trái tấm bia không có chữ phía sau lục lọi một hồi, liền nghe “Ken két” một tiếng, Yêu Vương thu tay về, trong tay có thêm một cái hộp.

Cái hộp này bằng cỡ một lòng tay vuông vắn, nhìn màu sắc, là một màu vàng.

“Hoàng kim?”

Cửu vương gia gần đây đối với vàng tương đối nhạy cảm, tất cả mọi người bất đắc dĩ nhìn hắn.

Yêu Vương mở ra cái hộp kia, từ bên trong lấy đồ ra, bày ở trên tay, cho mọi người nhìn.

Chỉ thấy trong tay Yêu Vương, là một khối con dấu bích ngọc hình vuông, ngọc sắc mới nhìn tựa như bích, nhưng nhìn kỹ vừa tựa như bạch, nhuận trạch ôn hòa.

Bạch Ngọc Đường cùng Bàng Dục đánh giá một cái, còn chưa kịp nói chuyện, Thiên Tôn sờ cằm khen ngợi, “Ngọc tốt a!”

Trên con dấu này có ngũ long điêu khắc cỡ cái nút, phong cách hết sức cổ xưa, điêu khắc thủ pháp hiếm thấy. Một góc Ngọc ấn có một nơi hư hại, dùng hoàng kim  sửa lại, thủ pháp tương đối cao tay, tăng thêm mấy phần tôn quý hoa mỹ.

Bạch Ngọc Đường đưa tay, nhẹ nhàng sờ cằm một cái, nhìn chằm chằm con dấu như có điều suy nghĩ.

Triển Chiêu lòng nói đây nhất định là đồ cổ hoặc là bảo bối, tuy rằng chính mình không hiểu nhưng nhìn ra vẫn thấy được vật này giá trị liên thành.

Yêu Vương khẽ mỉm cười, nắm lấy ngũ long kia, đem chữ trên phần đáy con dấu cho mọi người nhìn.

Công Tôn ngay tại bên cạnh, híp mắt tới gần nhìn, ấn vuông có hai bên, bên trong có hình vẽ hai con rồng tạo thành hình tròn, vây quanh tám chữ triện nhỏ. Công Tôn từng chữ từng chữ nói ra, “Thụ Mệnh Vu Thiên, Ký Thọ Vĩnh Xương…” [Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi – Liên quan đến ngọc tỷ truyền quốc của Tần Thủy Hoàng a~]

“A…” Công Tôn đọc xong sững sốt như vậy lập tức, đột nhiên hiểu được đây là cái gì, hung hăng hít vào một ngụm khí lạnh.

Chỉ thấy công Tôn tiên sinh mặt mũi tái xanh, sau lưng Bao Duyên đưa đầu ngón tay chỉ con dấu kia.

Mọi người tại đây coi như dốt nát đi nữa cũng biết mấy chữ này đại biểu cái gì.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều kinh ngạc há to miệng.

Trong nháy mắt kinh hãi qua đi, mọi người đều la to, “Truyền… Truyền Quốc Ngọc Tỷ?!”

Yêu vương “Hắc hắc” vui một chút, “Tới, biết một chút về… Hòa Thị Bích (*) trong truyền thuyết a!”

(*)[Ngọc bích họ Hòa (chữ Hán: 和氏璧, Hòa thị bích) là một viên ngọc nổi danh trong lịch sử Trung Quốc. Nó không chỉ nổi tiếng là một viên ngọc hoàn hảo, ghi nhiều dấu ấn trong lịch sử mà còn được sử dụng như một đối tượng trong nhiều thành ngữ ở các nước Đông Á].  

Hình ảnh tượng trưng

Ngân Yêu Vương lời ra khỏi miệng, lập tức liền bùng nổ.

Mấy vị cao nhân đã trải qua sự đời cũng không dám tin tưởng trước mắt khối ngọc này lại thật là truyền quốc ngọc tỷ.

Công Tôn cầm miếng ngọc lật đi lật lại nhìn, lầm bầm lầu bầu, “Là thật sao? Xác định là thật sao? Nhưng là sử liệu ghi lại, Tào Phi cùng Triệu Thạch Lặc cũng đã từng ở truyền quốc tỳ đích một bên khắc chữ… Dĩ nhiên cũng có thể là đỗ & soạn… Hoặc là lúc ấy bọn họ bắt được chính là giả tỳ… Có sống chi năm a! Không dám tin tưởng a!”

[Tào Phi (chữ Hán: 曹丕; 187 – 29 tháng 6, năm 226[1]), biểu tựTử Hoàn (子桓), là vị Hoàng đế đầu tiên của Tào Ngụy, một trong 3 nước thời kì Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông trị vì từ năm 220 đến năm 226, tổng cộng 6 năm.

Sau khi cha ông Tào Tháo qua đời, ông kế vị tước hiệu Ngụy vương (魏王) của cha mình trong vòng 7 tháng; từtháng 5 đến khi xưng Đế vào tháng 12 năm 220, sau khi ép Hán Hiến Đế Lưu Hiệp thiện nhượng, sự kiện được sử Trung Hoa gọi là Tào Phi soán Hán (曹丕篡漢).

Bên cạnh là vị Hoàng đế Tào Ngụy đầu tiên, ông còn nổi tiếng là nhà thơ lỗi lạc, cùng cha Tào Tháo và em trai Tào Thực, được gọi là Tam Tào (三曹), rất nổi tiếng trong văn học Kiến An. Hiện còn lại Ngụy Văn Đế tập (魏文帝集) gồm 2 quyển. Ngoài ra, ông còn là nhà lý luận và nhà phê bình văn học đầu tiên của Trung Quốc[2], sở hữu tậpĐiển luận (典論).

Sau khi qua đời, ông được con là Ngụy Minh Đế Tào Duệ truy tôn thụy hiệu là Văn Hoàng đế (文皇帝), miếu hiệuThế Tổ (世祖), thông thường gọi Ngụy Văn Đế (魏文帝).]

[Triệu Thạch Lặc(chữ Hán: 赵石勒; 274 – 333) là vua khai quốc nướcHậu TriệuthờiNgũ Hồ thập lục quốctronglịch sử Trung Quốc, người dân tộcYết(một sắc dân nhỏ thuộc liên minh Hung Nô).]

Nghiên cứu hồi lâu, mọi người cuối cùng cũng không cách nào chắc chắn thiệt giả, không thể làm gì khác hơn là tập thể nhìn về Ngân Yêu Vương, “Đây thật là năm đó Tần Thủy Hoàng lệnh Lý Tư dùng Hòa Thị Bích chế thành Truyền Quốc Ngọc Tỷ sao?”

[Lý Tư(李斯, 280 TCN – 208 TCN) là nhà chính trị Trung Quốc cổ đại, làm đến chức thừa tướng dưới đời Tần Thủy Hoàng và Tần Nhị Thế. Ông là người có công lớn trong việc Tần Thủy Hoàng thống nhất chư hầu, đưa Trung Quốctrở thành một nước quân chủ tập quyền, thống nhất về văn tự, đo lường, tư tưởng.]

Đối mặt với mọi người mặt đầy chân thành, trông đợi, không dám tin tưởng, Yêu Vương cười đặc biệt không chịu trách nhiệm mà buông tay một cái, “Trời biết a!.” [Ta cũng ặc vỡi Yêu Vươnga~~~]