Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 224: Sơn cốc

Triệu Phổ bắt được mấy người tù binh bên Ác Đế Thành chỉ là không ngờ người ta tới liền nói là muốn đầu hàng, còn muốn Triệu Phổ chừa cho một con đường để chạy thoát khỏi Ác Đế Thành.

Hạ Nhất Hàng xoay mặt đối với Triệu Phổ nháy mắt.

Cửu vương gia vung tay lên để cho Âu Dương đem người giam lại trước, còn bọn họ cần thương lượng một chút rồi mới nói sau.

Chờ người đều đi, Triệu Phổ hỏi Hạ Nhất Hàng: “Thấy thế nào?”

Hạ Phó soái hơi cau mày, ngồi ở đằng kia lắc đầu: “Vô luận thiệt giả, đều không phải là chuyện gì tốt.”

Triệu Phổ thở dài: “Ta cũng nghĩ như vậy a… Nếu như là thật, vậy ta có chút bận tâm đến Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường… Còn nếu là giả…”

Hạ Nhất Hàng: “Nếu như là giả đó chính là kéo dài thời gian, hoặc có lẽ là … Muốn chạy trốn a?”

Triệu Phổ gật đầu một cái: “Nói cách khác… Cái gì mà Chín cột vòi rồng cũng không tồn tại.”

Hạ Nhất Hàng nâng cằm: “Sách… Chúng ta có phải hay không tìm người thương lượng một chút?”

Triệu Phổ gật đầu một cái, để cho Giả ảnh đi tìm Công Tôn.

Trong chốc lát, Giả ảnh chạy trở lại nói, Công Tôn cùng Tiểu Tứ tử mang Ân Hậu cùng Thiên Tôn, cưỡi Yêu Yêu bay đi Thục Trung  rồi.

Triệu Phổ vừa nghe, sững sốt: “Hắc? Thư ngốc kia chạy đến Thục Trung làm gì?”

Giả Ảnh lắc đầu một cái, hắn cũng không rõ ràng lắm.

Hạ Nhất Hàng hỏi: “Hẳn là dẫn sự chú ý của Thiên Tôn cùng Ân Hậu nên đi nơi khác sao?”

“Như vậy cũng là đi quá xa nha…” Cửu vương gia gãi đầu, không gặp được thư ngốc nhà mình, hắn tìm ai thương lượng chuyện a…

Hạ Nhất Hàng nhìn Triệu Phổ đứng ngồi không yên, cười lắc đầu.

Triệu Phổ híp mắt nhìn Hạ phó soái: “Chuyện gì?”

Hạ Nhất Hàng thở dài: ” Triệu Phổ ngươi thời điểm đánh giặc còn có tâm thần không yên a? Thật là phong thủy luân lưu chuyển.”

Cửu vương gia “Sách” một tiếng, “Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?”

” Ừ…” Hạ Nhất Hàng suy nghĩ một chút: “Vậy thì tìm một Công Tôn khác… tới hỏi một chút a?”

Triệu Phổ suy nghĩ một chút, gật đầu, Công Tôn Sách không có ở đây, vậy thì tìm Công Tôn Mỗ a.

Lão gia tử vừa lớn tuổi lại không có công phu, Triệu Phổ cũng muốn thay đổi đầu óc, liền dứt khoát mang theo Hạ Nhất Hàng ly khai quân doanh đến Hắc Phong Thành tìm Công Tôn Mỗ.

Chờ Cửu vương gia thấy Công Tôn Mỗ, đem chuyện này nói lại một chút, vốn là Công Tôn Mỗ đang cầm ly uống trà đột nhiên ngây dại, tay run một cái, ly rơi xuống trên đất nát bấy.

Triệu Phổ cùng Hạ Nhất Hàng cả kinh.

Công Tôn nào đó kích động đến mặt đỏ bừng: “Hồ đồ… Hồ đồ a! Tiểu tử vô tri thật là không biết sống chết! Vội vàng đem Chiêu nhi cùng Ngọc Đường bọn họ gọi trở về a!”

Triệu Phổ cùng Hạ Nhất Hàng sợ hết hồn.

Triệu Phổ sờ cằm: “Cái này khó khăn a…”

Hạ Nhất Hàng trước tiên trấn an lão gia tử một chút, tránh cho người thượng hỏa.

Công Tôn nào đó trực giậm chân: “Tiểu Du bọn họ đâu?”

Triệu Phổ gãi gãi đầu, “Ách…”

Công Tôn Mỗ thở hổn hển: “Các ngươi ngay cả thương lượng đều không cùng bọn họ thương lượng một chút… Liền đi ngay rồi?”

Triệu Phổ nhìn trời.

Hạ Nhất Hàng vội vàng giải thích: “Không cần quá lo lắng lão gia tử, bọn họ chỉ là đi dò đường với lại còn có Bạch Long Vương cùng Thánh Linh Vương…”

Công Tôn Mỗ chau mày: “Khiếu Nguyên cũng đi?”

Triệu Phổ gật đầu, bổ sung một câu: “Lão gia tử kích động rồi!”

Công Tôn Mỗ cau mày vừa than thở vừa đi đi lại lại một chỗ, hỏi: “Ngươi bắt được những tù binh kia, bọn họ nói, Ác Đế không phải là người?”

Triệu Phổ cùng  Hạ Nhất Hàng đều gật đầu.

Công Tôn Mỗ sờ cằm, không nói tiếng nào liền rơi vào trầm tư, Triệu Phổ cùng Hạ Nhất Hàng nhìn nhau một cái, thở mạnh cũng không dám, sẽ đúng đó mà chờ a.



Không nói tới đám người Triệu Phổ, lại nói tới vào lúc này hai cha con Công Tôn cùng Ân Hậu và Thiên Tôn chạy tới Thục Trung.

Công Tôn mặc dù là thân chạy đến Thục Trung, nhưng trong tâm lại là treo ở Hắc Phong Thành cùng Ác Đế Thành.

Công Tôn liền hỏi Thiên Tôn và Ân Hậu, “Vạn Chú Cung có nhiều cơ quan không a”.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu không ngừng lắc đầu, nói Vạn Chú Cung nguy hiểm a! Đi vào thật là có đi khó trở về, hai người bọn họ năm đó cũng là thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nói khiến cho Công Tôn sợ hết hồn hết vía, luôn cảm thấy Triển Chiêu bọn họ cứ như vậy chạy đi ngầm thăm dò, có thể hay không có chút lỗ mãng? Vạn nhất xảy ra chuyện gì…

Công Tôn mặt mày ủ dột, cũng cảm giác Tiểu Tứ Tử trong ngực động mấy cái.

Bình thường ngồi ở trên lưng Yêu Yêu, Tiểu Tứ Tử đều là ngồi trên đùi những người lớn, sau đó dùng cá cái áo choàng lớn mà bao lại, dẫu sao trên không trung vẫn tương đối lạnh.

Bất quá hôm nay khí trời đặc biệt tốt, vì vậy Công Tôn chẳng qua là ôm con trai, Yêu Yêu bay cũng không mau.

Công Tôn cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử đang động cái gì, chỉ thấy bé vươn người ra bên ngoài cúi xuống đang xem phía dưới.

Công Tôn cũng thò đầu nhìn một cái, liền sững sốt…

Yêu Yêu lúc này, đang bay ở phía trên rừng rậm Tây Nam.

Khu vực Tây Nam vốn là nhiều núi nhiều rừng rậm, lúc này, phía dưới dãy núi phập phồng núi non trùng điệp, dõi mắt nhìn lại đều là những tán cây bích lục, nhìn như một biển rừng cây vậy.

Tiểu Tứ Tử cúi người xuống nhìn, Công Tôn chỉ nhìn thấy phía sau gáy của con trai, cũng có chút buồn bực —— nhìn cái gì vậy chứ? Lại còn nhìn nghiêm túc như vậy?

Công Tôn mới vừa muốn hỏi Tiểu Tứ Tử một chút, bỗng nhiên cũng cảm giác đôi tay Tiểu Tứ Tử vồ một cái lên cánh tay mình.

Công Tôn đang ôm eo Tiểu Tứ Tử,  bé đột nhiên liền kéo một cái, Công Tôn tay buông lỏng một chút…

Đang nháo không hiểu chuyện gì xảy ra, Công Tôn cũng cảm giác Tiểu Tứ Tử hai chân ở trên đùi mình đạp một cái… Nhảy xuống.

“Tiểu Tứ Tử!”

Công Tôn cả kinh không phải chuyện đùa, cứ như vậy trong nháy mắt, hắn kịp phản ứng, con trai không phải là do mình ôm không ổn té xuống, mà là chính bé nhảy xuống.

Công Tôn theo bản năng liền nhào qua ôm, cơ hồ là đồng thời, tiếng kêu to của Yêu Yêu truyền tới, thân người liền rơi xuống theo phương hướng của  Tiểu Tứ Tử, Công Tôn dùng sức đưa tay một cái vẫn là không có nắm được con trai, chính mình cũng là đang rơi xuống, quần áo sau lưng liền bị một người níu lại.

Đồng thời, Công Tôn liền thấy trước mắt một tay áo màu trắng thổi qua, Thiên Tôn từ trên lưng Yêu Yêu nhảy xuống, liền đuổi theo Tiểu Tứ Tử.

Ân Hậu một tay nắm được Công Tôn, một cái tay khác vỗ trên đỉnh đầu Yêu Yêu một cái.

Thật ra thì không cần Ân Hậu vỗ đầu, Yêu Yêu thấy Tiểu Tứ Tử rơi xuống trong nháy mắt cũng đã xoay người quay đầu lại.

Công Tôn cặp mắt chăm chú nhìn theo hướng Tiểu Tứ Tử rơi xuống cùng Thiên Tôn.

Thấy Thiên Tôn đã nắm được đai lưng của bé, kéo bé lên ôm vào trong lòng, Công Tôn mới thở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời, Yêu Yêu đã cúi đầu lao xuống.

Mắt thấy Yêu Yêu sắp tiếp được Thiên Tôn, bỗng nhiên… Không biết nơi nào thổi tới một trận gió mạnh…

Ngay lập tức, Thiên Tôn ôm Tiểu Tứ Tử bị cuốn vào trong gió, từ trước mắt Công Tôn, bọn họ biến mất.

Công Tôn há to miệng, ngu người…

Yêu Yêu cũng bị một trận gió này thổi mất đi phương hướng liền đập cánh giữ thăng bằng, còn muốn xoay người đi đuổi Thiên Tôn.

Nhưng này phía sau bọn họ cách đó không xa có một đỉnh núi vượt trội, Thiên Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, bị gió cuốn đến phía sau đỉnh núi, đã ra khỏi tầm mắt Ân Hậu cùng Công Tôn.

Yêu Yêu ở trong gió kêu to mấy tiếng, hướng đỉnh núi đụng tới.

Ân Hậu giơ tay lên một chưởng vỗ hướng vách núi, Công Tôn liền nghe được “Oanh” một tiếng.

Nội lực Ân Hậu đưa tới một cỗ cổ phong lực đạo, Yêu Yêu rốt cuộc xoay người, giữ thăng bằng, đôi chân ở trên vách núi duỗi một cước, giương cánh, vòng qua đỉnh núi…

Nhưng là đỉnh núi phía sau, vừa nhìn vào là vô tận rừng rậm, tàng cây quá mức dày đặc, nơi nào còn có bóng người Thiên Tôn cùng Tiểu Tứ Tử.

Yêu Yêu vừa bay quanh quẩn phía trên cánh rừng cánh rừng này vừa  phát ra tiếng kêu to.

Công Tôn cũng kêu: Tiểu Tứ Tử!

Nhưng là trong sơn cốc trừ từng lần một tiếng vang, không có gì cả.

Công Tôn liền khẩn trương: “Lấy nội lực Thiên Tôn… Không nghe được chúng ta đang gọi sao?”

Ân Hậu cau mày quan sát bên rừng cây, lắc đầu một cái: “Thanh âm truyền không đi xuống, trong cốc gió quá lớn, hoặc là có gió xoáy thanh âm chúng ta đến không tới sơn cốc. “

Công Tôn vào lúc này đầu đều là trống không, liền muốn nhảy xuống tìm, nhưng lý trí lại nói cho chính mình là không thể hoảng, mới vừa rồi Thiên Tôn xác định là đã giữ được Tiểu Tứ Tử, có Thiên tôn ở, Tiểu Tứ Tử tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện…

Công Tôn ngẩng đầu nhìn Ân Hậu.

Vào lúc này, Ân Hậu cũng có chút buồn bực… Cõi đời này không người nào so với mình hiểu rõ Thiên Tôn hơn, nơi nay tương đối cao cộng thêm một trận gió như vậy căn bản không thể làm bị thương lão quỷ chút nào… Nhưng lão quỷ tại sao không đi lên chứ? Chẳng lẽ không rơi ở trên phiến cây ở nơi này? Hoặc giả… Tàng cây phía dưới có cái gì khác, sơn cốc các loại?

Ân Hậu nhìn ra Công Tôn mất hết hồn vía, liền đưa tay vỗ vai Công Tôn một cái, “Đừng lo lắng, lão quỷ có biện pháp… Chúng ta ở phụ cận đây chờ một chút, trên người Tiểu Tứ Tử có liên lạc tên lệnh.”

Công Tôn gật đầu một cái, do dự một chút.

Ân Hậu nhìn ra Công Tôn muốn nói lại thôi, liền hỏi: “Thế nào?”

Công Tôn cau mày, nói: “Tiểu Tứ Tử… Là chính mình nhảy xuống.”

Ân Hậu sững sốt một chút, không hiểu: “Tự mình nhảy xuống?”

Công Tôn rầu rỉ gật đầu một cái: “Tiểu Tứ Tử hình như là nhìn đúng chỗ này, sau đó liền nhảy xuống…”

Ân Hậu suy nghĩ một chút, khẽ mỉm cười một cái: “Kia liền không cần lo lắng.”

Công Tôn nghe được câu này cảm thấy trong lòng buông lỏng một chút, nhìn Ân Hậu: “Thật sao?”

Ân Hậu nói: Lão quỷ mới vừa rồi ngồi ở đây, so ra là người ngồi gần nhất với Tiểu Tứ Tử, nếu là chính Tiểu Tứ Tử nhảy xuống, ngươi nhìn thấy thì lão quỷ khẳng định cũng nhìn thấy, nếu không cũng không thể phản ứng nhanh như vậy cùng đi xuống.

Công Tôn gật đầu liên tục —— nghe rất an tâm!

Ân Hậu suy nghĩ một chút: “Lần này tới Thục Trung cũng là Tiểu Tứ Tử nói lên chứ?”

Công Tôn gật đầu: “Đúng vậy! Vãn bối cũng cảm thấy bé đột nhiên nói đến Thục Trung, thật kỳ quái.”

Ân Hậu vỗ đầu Yêu Yêu một cái, chỉ một cái đỉnh ngọn núi mới vừa rồi kia, “Chúng ta ở nơi đó chờ, lão quỷ nhất định sẽ mang Tiểu Tứ Tử trở về, không cần lo lắng.”

Công Tôn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy lúc này nên tin tưởng Thiên Tôn, ổn định tâm thần.

Yêu Yêu ré dài một tiếng, rơi vào mảnh đất trống trên đỉnh núi.

Công Tôn cùng Ân Hậu xuống, tìm khối núi đá ngồi, Ân Hậu mở túi nước để cho Công Tôn uống miếng nước áp an ủi, nghỉ ngơi một hồi.



Như vậy Thiên Tôn có phải là thấy hay không thấy Tiểu Tứ Tử tự mình nhảy xuống chứ? Đích xác là nhìn thấy.

Thiên Tôn vừa mới nhìn thấy Tiểu Tứ Tử té xuống, liền theo bản năng đuổi theo, một cái tay nắm được đai lưng Tiểu Tứ Tử, lão gia tử trước mắt nhìn thấy hình ảnh Tiểu Tứ Tử rơi xuống… Tiểu Tứ Tử không phải thẳng tắp một đường ngã xuống, mà trước khi bé ngã xuống còn một cái động tác giật lên trên.

Nói cách khác, Tiểu Tứ Tử hoặc là tự mình dùng sức giật mình nhảy xuống, bằng không chính là bị Công Tôn vứt ra ngoài.

Công Tôn mỗi lần ngồi Yêu Yêu đều là liều mạng ôm con trai, Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử ném ra là không thể nào, nói cách khác… Đứa trẻ là tự mình nhảy xuống.

Tiểu Tứ Tử nhát gan nhất, ngày thường sợ rất nhiều đồ, nhưng lại có ba điểm đặc biệt lớn gan, cùng người khác bất đồng. Một là không sợ độc vật, xà trùng loại, hai là không sợ chết người, ba là không sợ cao!

Nếu như hai điểm trước là vì Công Tôn đích thân dạy dỗ, như vậy cuối cùng một điểm này, chính là trời sanh.

Ngồi ở trên lưng rồng bay lên trời, còn nhìn xuống, loại chuyện này đối với lứa tuổi của đứa con nít bình thường mà nói, hẳn là sẽ bị  dọa sợ nhưng Tiểu Tứ Tử vô luận Yêu Yêu bay bao cao, bé cũng không sợ. Cái gì vực sâu vạn trượng, khe sâu thung lũng, bé cũng mặt không đổi sắc mà nhìn xuống.

Thiên Tôn đời này, chỉ gặp qua hai người trời sanh cứ như vậy thích ứng chỗ cao, một người là Tiểu Tứ Tử, một  người khác, chính là Ngân Yêu Vương… Tựa như thời điểm bọn họ ra đời, chính là ở trên trời, bọn họ đứng ở chỗ cao nhìn xuống, nhìn cũng không phải vực sâu, mà là nhân gian…

Ôm lấy Tiểu Tứ Tử, Thiên Tôn cũng cảm giác một trận gió cuốn mình vòng qua núi.

Liên tưởng đến lần này đi Thục Trung chính là Tiểu Tứ Tử đặc biệt nói lên, bản thân cũng có chút khác thường… Cho nên Thiên Tôn dứt khoát ôm lấy bé bất động, theo gió núi, vòng quanh núi chuyển mình mấy lần, rơi xuống trong một rừng cây.

Xuyên qua những táng cây thật dầy, Thiên Tôn cũng không đụng vào cành cây, mà là vô cùng thuận lợi rơi xuống dưới tàng cây…

Dưới tàng cây cũng không phải là mặt đất bằng phẳng, mà là một dốc núi, dưới sườn núi là sơn cốc, chất đống thật dầy lá rụng.

Thiên Tôn lúc rơi xuống đống lá rụng lại bắn ra rồi lại rơi xuống cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, rốt cục thì nằm ngang ở trong đống lá rụng mềm mại.

Tiểu Tứ Tử liền nằm ở trên người Thiên Tôn, ôm cổ Thiên Tôn, trên dưới xóc nảy hai cái, bé vẫn còn cười.

Thiên Tôn lắc đầu một cái, nhìn gương mặt trắng trắng tròn tròn của bé mà hỏi: “Ngươi đó a, đứa nhỏ này cũng là nhân tính, là ngại sợ không dọa chết cha ngươi a?”

Tiểu Tứ Tử mím môi, cũng có chút áy náy, mắt to long lanh.

Thiên Tôn thở dài, một lần nữa cảm khái gương mặt đoàn tử này a, ai lại  giận bé cho được …

Nhéo má bé một cái, Thiên Tôn hỏi: “Ngươi thật xa chạy tới  đây lại nhảy xuống lần này là vì cái gì a?”

Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên bụng Thiên Tôn, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một chút, sau đó hướng một phương hướng chỉ một cái.

Thiên Tôn ngưỡng mặt lên, theo phương hướng ngón tay Tiểu Tứ Tử nhìn sang, đầu tiên là sững sốt một chút, sau đó hoắc mắt liền ngồi dậy