Cuồng phong cuốn theo ân oán số mệnh, hòa cùng cát vàng cuồn cuộn khắp bầu trời đại mạc.
Hắc Phong Thành, Lang Vương Bảo, Cuồng Thạch Thành, Ma Quỷ Thành, Bình Chung Thành... tất cả những người đang sống trên mảnh đất này, dường như đều cảm nhận được sự rung động nào đó. Không biết từ khi nào, vọng tháp, thành lâu, nóc nhà... tất cả những nơi cao nhất, tập trung rất đông người. Có binh lính quân doanh, võ lâm nhân sĩ, có người danh chấn thiên hạ, cũng có kẻ không ai biết đến. Những người này đều quen thuộc mảnh hoang mạc này, mảnh đất cằn cỗi này có quy luật của riêng nó, là điều mà người đến từ những mảnh đất giàu có sung túc không cách nào có thể hiểu được. Hoang mạc vốn tàn khốc, nước mắt vô pháp làm dịu được, những thứ yếu đuối nhất định sẽ bị chôn vùi dưới đất cát, tựa như vận mệnh.
Lúc này hai người đang đứng giữa sa mạc, dường như ngay từ lúc bắt đầu đã đứng ở hai ngã rẽ của số mệnh, rõ ràng có thể trở thành huynh đệ cùng sinh cùng tử, cuối cùng lại trở thành sinh tử lưỡng đoạn chỉ có thể đứng ở vị trí đối địch với người kia.
Khâu Ngạo Nguyệt và Bạch Nhất Thanh đứng đối diện nhau tạo thành vẻ đối lập rõ ràng, một kẻ tựa như lệ quỷ, một người lại tựa như con của thần, nhưng bởi vì võ học nguyên bản là đồng tông, nội lực của hai người lại cực kỳ giống nhau, nội lực khiến thiên địa biến sắc rất hiếm thấy. Nói cho cùng, bất luận là con thần hay ác quỷ, muốn ở mảnh đất này làm nên thành tựu, đều quy về một loại hung đồ đi...
"Khâu Ngạo Nguyệt, có chút giống Bạch Quỷ Vương năm đó."
Thiên Tôn đột nhiên cảm khái, "Kỳ thật, năm đó con đường luyện công của hắn cũng không sai lệch, cho nên Tiểu Bạch từ nhỏ đều không ngăn cản hắn, tính ra, so với Nham Tâm thì Bạch Nhất Thanh có khả năng còn hiểu Khâu Ngạo Nguyệt hơn."
Triển Chiêu nghe xong thì có chút không hiểu, "Khâu Ngạo Nguyệt giống Bạch Quỷ Vương sao?"
Lâm Dạ Hỏa lại không nhìn ra được hai người họ giống nhau chỗ nào, "Cảm giác không giống lắm."
Thiên Tôn hơi cười cười, "Không phải nói nội lực giống, cũng không phải quá khứ giống, lại càng không giống tính cách."
"Vậy giống ở điểm nào?" Tất cả mọi người tò mò.
"Giống mục đích."
Lúc này, Ân Hậu đứng một bên hỗ trợ trả lời một câu.
"Mục đích?"
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, hỏi, "Là nói mục đích luyện công của Khâu Ngạo Nguyệt và Bạch Quỷ Vương giống nhau sao?"
"Một kẻ là vì xưng bá Tây Vực, một kẻ lại vì tàn sát thiên hạ..." Thiên Tôn lắc đầu, "Hai người họ đều là vì luyện công mà luyện công, võ công là công cụ của bọn họ, nội lực của họ tương tự như đao kiếm trong tay, hết thảy đều là để họ sử dụng, có thể coi như là lợi ích của võ học."
"Lợi ích..." Bọn Triển Chiêu cân nhắc cái từ này.
"Bạch Nhất Thanh khác với hắn ở chỗ, khi Bạch Nhất Thanh luyện công không hề có mục đích, nghiên cứu võ học cũng không trông đợi võ học sẽ mang đến điều gì cho hắn, có thể coi như là võ học tinh thuần." Ân Hậu giải thích. "Cũng không thể nói học võ vì lợi ích thì nhất định không tốt mà tinh thuần lại nhất định là tốt, chỉ là điểm xuất phát và mục đích bất đồng thì nhất định cách nhìn của họ cũng bất đồng. Vừa vặn công phu của Nham Tâm là võ học tinh thuần, bởi vậy Bạch Nhất Thanh thông suốt tương đối sớm, mà Khâu Ngạo Nguyệt lại là khó có thể học theo. Nhưng đợi cho Khâu Ngạo Nguyệt hiểu ra được, hắn cũng có thể rất tinh thuần..."
Tất cả mọi người nháy mắt lĩnh hội được ý tứ của Ân Hậu, đồng thanh nói một câu, "Có mục đích là đạt được tính tinh thuần?"
Thiên Tôn và Ân Hậu đều gật đầu, cũng may mấy tiểu hài nhi này đều thông tuệ, một chút đã hiểu.
"Luyện võ có mục đích cũng không có vấn đề." Ngữ điệu của Thiên Tôn bình thản, "Luyện võ là phải chịu khổ, mọi người cũng sẽ không chủ động khiến cho bản thân mình chịu khổ, tất cả đều có mục đích. Muốn trở thành người đứng trên mọi người, muốn vô địch thiên hạ, muốn báo thù, muốn kiếm tiền... Trên đời này, trong một trăm người luyện võ, chỉ e hết chín mươi chín người đều luyện võ vì có mục đích."
"Vậy còn lại một người thì sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
"Kẻ còn sót lại kia, là bẩm sinh đã thích hợp luyện võ, chính là cái gọi là thiên tài." Ân Hậu đáp, "Quá trình luyện võ không có thống khổ, không có mục đích, không có mê mang, càng luyện càng vui vẻ. Võ công sẽ theo tuổi của hắn tự nhiên mà tăng trưởng, luyện công một cách tự nhiên tựa như ăn ngủ hằng ngày vậy."
Bạch Ngọc Đường nhìn Ân Hậu, lại nhìn Thiên Tôn, hỏi, "Tựa như hai người sao?"
Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều gật đầu.
Tiền Thiêm Tinh ở một bên cười "phụt" một tiếng vui vẻ, lão gia tử vừa cười vừa vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường, "Là giống như các ngươi mới đúng, hai tên này căn bản không thuộc về phạm trù của người bình thường, họ là quái vật."
Bất quá Triển Chiêu bọn họ hiển nhiên là có thể tiếp thu cách nói này, quả thật, tuy nói luyện võ công thức khuya dậy sớm rất vất vả, nhưng theo quá trình bọn họ trưởng thành có thể nói khi luyện công đều rất khoái nhạc.
"Hơn nữa con người là sinh vật tương đối phức tạp, rất có khả năng có người cả mục đích lẫn tinh thuần đều có đi?" Lâm Dạ Hỏa hỏi, "Cũng giống như Tiểu Lương Tử luyện chữ, vốn chỉ là vì muốn luyện cho tốt để viết thư cho phụ mẫu, nhưng theo Vương Kỳ luyện một chút, càng viết càng tốt, sau này liền dần dần thích thư pháp."
Tiểu Lương Tử ở một bên liên tục gật đầu. Đúng thế! Bắt đầu luyện chữ rất khổ sở, bây giờ luyện chữ rất vui vẻ.
"Đúng vậy." Thiên Tôn và Ân Hậu đều gật đầu, "Cho nên mới nói Bạch Quỷ Vương và Khâu Ngạo Nguyệt là loại tồn tại đặc biệt này."
"Hai người bọn họ... là loại người có mục đích cao hơn hết thảy đi?" Bạch Ngọc Đường tựa hồ đã lĩnh ngộ ra. "Trong lòng chỉ có một mục tiêu, vì thực hiện mục tiêu này, hết thảy đều có thể gạt bỏ, không tồn tại thích hay không thích."
Thiên Tôn gật đầu, "Đó cũng là một loại thiên phú đặc biệt. Các ngươi cảm thấy tiểu tử Triệu Phổ là cao thủ võ lâm hay là nhà quân sự?"
Tất cả mọi người hiểu rõ gật đầu, tuy võ công của Triệu Phổ rất cao nhưng ai cũng cảm thấy vế thứ hai mới là thân phận thực sự của hắn!
"Năm đó Bạch Quỷ Vương, nói cho chính xác thì ngay cả nhà quân sự cũng không tính. Hắn luyện công lẫn đánh trận đều là vì mục đích xưng bá thiên hạ, nói trắng ra, hắn chính là một tên bạo quân toàn tâm toàn ý muốn làm bạo quân." Ân Hậu chắp tay sau lưng nhìn Khâu Ngạo Nguyệt phía xa xa, tỏ ra bất đắc dĩ. "Hắn cùng Bạch Quỷ Vương như nhau, đáng tiếc lại không có được thiên phú như Bạch Quỷ Vương. Khâu Ngạo Nguyệt sở dĩ ẩn núp lâu như vậy, thậm chí lại còn kiếm tẩu thiên phong mà đầu nhập vào Ác Đế Thành, có thể là hắn từ rất sớm đã ý thức được, dù cho bản thân mình hướng về con đường "chính xác" mà nỗ lực cũng không cách nào thực hiện được mục đích của mình."
(*) Kiếm tẩu thiên phong: ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.
"Đại đa số mọi người không phải đều như thế sao?" Lâm Dạ Hỏa đột nhiên hỏi lại một câu, "Đây là chuyện thường tình của người bình thường! Muốn cố gắng nhưng phát hiện ra thiên phú lẫn các mặt khác đều không cho phép."
"Nói cách khác..." Triển Chiêu có chút dở khóc dở cười, "Thiên phú của Khâu Ngạo Nguyệt không đủ để hoàn thành mục đích của hắn?"
"Các ngươi cảm thấy, khi nào thì hắn phát hiện ra sự thật này?" Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều không đáp, nhưng lại ăn ý mà cùng nghĩ đến —— cái đêm mười sáu tuổi đó, khi Bạch Nhất Thanh lộ ra thiên phú, khả năng Khâu Ngạo Nguyệt đã ý thức được, cả đời này mình sẽ không đánh thắng được Bạch Nhất Thanh. Thay đổi của hắn, có lẽ không đơn thuần bắt nguồn từ ghen tỵ hoặc là không cam lòng, mà là một loại cam chịu số mệnh nào đó!
"Là vận mệnh nha..."
Lúc này, Tiểu Tứ Tử được Công Tôn ôm trong lòng bỗng nhiên xen vào một câu.
Người luyện võ nói chuyện phiếm, Công Tôn là thường dân, chen miệng vào không lọt, bất quá nghe rất hăng say. Nhi tử trong lòng một câu cảm khái nhân tiểu quỷ đại chọc cho hắn bật cười, vươn tay chọc cái bụng của nhi tử.
(*) Nhân tiểu quỷ đại ý chỉ người thì nhỏ tuổi nhưng lại tinh ranh.
Đám người Triển Chiêu mỉm cười nhìn Tiểu Tứ Tử, không ai để ý tới mấy vị lão nhân gia nhìn Tiểu Tứ Tử, vẻ mặt có vài phần bất đắc dĩ...
"Đây là số mệnh."
Đây là một câu mà Yêu Vương năm đó thích nhất lấy ra làm tổng kết.
Ân Hậu và Thiên Tôn còn nhớ rõ khi còn bé, nhìn thấy một việc gì hay một người nào đó, đều lôi kéo Yêu Vương hỏi nguyên nhân. Mà Yêu Vương, người có được trí tuệ tột đỉnh lẫn tài ăn nói cùng khả năng kiến giải, lại thường dùng bốn chữ ngắn ngủn này đáp lại họ.
Vận mệnh đến tột cùng là cái gì? Quanh quanh co co bao nhiêu vòng, cuối cùng Bạch Nhất Thanh và Khâu Ngạo Nguyệt vẫn là về lại mảnh đại mạc này, cuối cùng hai người vẫn là phải liều mạng đến ngươi chết ta sống để kết thúc tất cả. Nếu vào cái đêm thời niên thiếu kia, Khâu Ngạo Nguyệt không ý thức được vận mệnh của mình, vậy kết cục vào giờ khắc này, có phải sẽ thay đổi không?
...
Mọi người ở đây đang miên man suy nghĩ, không trung toàn bộ trở nên tối sầm, không biết là do mây mù tụ lại hay là bão cát bị gió cuốn lên phủ kín không trung.
Điện quang màu lam thoáng hiện phía chân trời, toàn bộ mặt đất tựa hồ đang chấn động, nội lực xuất phát từ cùng môn phái của Nham Tâm cuồng bạo tựa như hai mãnh thú cắn xé lẫn nhau trên không trung, cảm giác đè nén khi cao thủ so chiêu khiến cho mọi người hít thở không thông.
Lâm Dạ Hỏa cũng sốt ruột, "Bão cát lớn quá, không nhìn thấy gì cả."
Chính lúc này Triển Chiêu đột nhiên vươn tay ra chỉ phía trước, "Bên kia!"
Nhìn theo hướng ngón tay của hắn, chỉ thấy đại mạc xa xa tựa như bị xé toạc, trung gian xuất hiện một khe nứt, khe kia càng lúc càng lớn, có thể thấp thoáng nhìn thấy một bức tường thành phía sau...
"Trận huyễn thuật bị phá vỡ rồi!" Lâm Dạ Hỏa kinh ngạc, "Bạch Long Vương cư nhiên đánh ngược lại toàn bộ nội lực cuồng bạo như vậy của Khâu Ngạo Nguyệt..."
"Trước thực lực chân chính, bất luận trò bịp nào cũng không thể chống nổi một kích." Tiền Thiêm Tinh cảm khái. "Võ học chung quy rất thành thật, thiên phú như thế nào, luyện được như thế nào... không chấp nhận được nửa phần giả dối hay mưu lợi!"
Đang nói chuyện, bỗng nhiên cuồng phong bị kiềm hãm...
Ngay khoảnh khắc yên tĩnh này, một loạt tiếng nổ truyền đến, sấm sét xẹt qua không trung, quang mang màu lam mang theo vết nứt kia kéo rộng ra... theo sát sau đó chính là một luồng nội lực cường đại xé toạc ra hai bên, cảm giác áp bức khiến mọi người không hít thở nổi vừa rồi đột nhiên tiêu tán.
Theo nội lực tiêu tán, bão cát cũng hạ xuống, bên trong đại mạc xuất hiện một màn kỳ cảnh, cát vàng rơi xuống tựa như bông tuyết, cùng với cát vàng rơi xuống còn có một tầng hơi sương mỏng manh được kéo xuống từ thiên không.
Tất cả mọi người cảm thấy tầm nhìn xa đột nhiên rõ ràng lên... giống như màn sương mù dày đặc đang tiêu tán trước mắt, cát vàng và đại mạc mang đến cảm giác chân thật hơn. Mà giữa đại mạc nguyên bản trống trải, xuất hiện một bức tường thành cao ngất trong mây, giống như một tấm lá chắn sừng sững ngăn trở ở phương xa.
Mọi người tìm kiếm trên cát vàng, cuối cùng tìm được thân ảnh màu trắng kia.
Bạch Long Vương đứng giữa đại mạc hoang vu trống trải, cúi đầu, nhìn Khâu Ngạo Nguyệt nằm ngửa mặt lên trời bên chân mình.
Nửa thân của Khâu Ngạo Nguyệt vùi trong cát, hai mắt nhìn thiên không.
Bạch Long Vương từ trong đôi mắt kia, nhìn thấy ảnh ngược của bản thân mình... cùng với thiên không quang đãng.
Khâu Ngạo Nguyệt đột nhiên hé miệng, như ho khan lại như đang cười, máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng... cùng sắc mặt thảm đạm hình thành vẻ đối lập rõ rệt, có chút chói mắt.
Ánh mắt Khâu Ngạo Nguyệt chậm rãi di động, tựa hồ đang nhìn Bạch Long Vương một lần cuối cùng, thanh âm trầm thấp phát ra từ cổ họng khẽ nhúc nhích, mang theo vẻ thê lương nhưng lại không chút cảm xúc.
"Trận chiến ngày hôm nay, sẽ được người đời sau tán dương sao?" Khâu Ngạo Nguyệt hỏi.
Bạch Long Vương nhìn hắn, thật lâu sau, nhẹ nhàng mà lắc đầu.
Khâu Ngạo Nguyệt nở nụ cười, lại mang đến một trận ho khan, máu tươi từ sườn mặt rơi xuống nền cát vàng, giống như mực rơi trên giấy từ từ loang ra...
Bạch Long Vương nhìn máu trên mặt cát, nghe câu nói cuối cùng của Khâu Ngạo Nguyệt, "Nếu còn sống không thành truyền kỳ, chết lại không thể trở thành truyền thuyết, vì cái gì chúng ta lại còn oán hận lẫn nhau..."
"Bởi vì vận mệnh đi..."
Bạch Long Vương quay người lại, dùng thanh âm còn thấp hơn tiếng gió khẽ nói một câu, ống tay áo màu trắng nhè nhẹ lướt qua không trung... mang theo một lớp cát vàng, vùi lấp đi thi thể của Khâu Ngạo Nguyệt.
Bạch Nhất Thanh trở về, phía trước là cửa bắc của Hắc Phong Thành, ba phiến đại môn đồng thời mở rộng.
Trên cổng thành vang lên ba tiếng pháo, Triệu Phổ mang theo mười vạn đại quân chớp nhoáng xông ra, mặt đất Tây Bắc chấn động, cát bụi nổi lên cuồn cuộn, mang theo mùi bùn đất khô hanh tựa như mùi máu, cùng với tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc khiến người ta huyết mạch dâng trào.
Kỵ binh màu đen lướt qua Bạch Long Vương, gót sắt san bằng mảnh cát vàng đã mai táng không biết bao con người.
Triệu Phổ kéo dây cương Hắc Kiêu, hai vó câu chiến mã đen tuyền đá lên không trung, hí dài một tiếng, mười vạn kỵ binh phía sau dàn ra hình cánh nhạn.
Cửu Vương gia ngồi trên ngựa, nhướng mày quan sát bức tường thành phía trước, chậm rãi vung tay...
Theo động tác của hắn, trên thành lâu xa xa, Hữu tướng quân giương trọng cung, dây cung kéo lên... tiếng gió sắc bén xé ngang không trung, nháy mắt trên tường thành xuất hiện hai lỗ thủng rất lớn hình chữ thập, cùng với một mũi tên cuối cùng của Long Kiều Quảng, tường thành ầm ầm đổ sập...
Phía sau tường thành xuất hiện một tòa thành trì đổ nát màu đen, bốn bề thành trì báo hiệu bất ổn, cùng tiếng nổ lớn... trú quân phía sau tường thành bị ép tới người ngã ngựa đổ, gậy gỗ lôi thạch nguyên bản dùng để phòng ngự rơi rụng khắp đất.
"Ác Đế thành!"
Đám người Triển Chiêu nhìn tòa thành trì rốt cuộc lộ ra hình dáng, nhịn không được mà tán thánh, "Cuối cùng cũng tìm được!"
...
Triệu Phổ ngồi trên lưng Hắc Kiêu, hỏi Âu Dương Thiếu Chinh bên cạnh, "Cần hỏi bọn hắn muốn đầu hàng hay không không?"
Hỏa Kỳ Lân nháy mắt mấy cái, hắng giọng liền hét, "Ê! Đầu hàng không thì giết!"
Một tiếng rống này rống đến hai lỗ tai Triệu Phổ kêu ong ong.
Rống xong rồi, Âu Dương Thiếu Chinh hớn hở xoay mặt nhìn Triệu Phổ, "Coi bộ không muốn đầu hàng! Chúng ta giẫm bẹp Ác Đế Thành đi!"
Triệu Phổ vừa ngoáy lỗ tai vừa hết nói nổi nhìn tiên phong quan đầy hưng phấn trước mặt.
Lúc này, chỉ thấy cửa thành Ác Đế Thành mở ra, bên trong một đội nhân mã mang theo mấy vạn kỵ binh đánh ra, chiến kỳ tung bay trên thành lâu.
Cửu Vương gia nhướng mày, "Hoắc! Còn có chút danh dự."
Theo đại binh Ác Đế Thành đánh ra, hai đội quân bày xong chiến trận cách một mảnh đại mạc.
"Đây là muốn đơn đấu?" Ân Dương Thiếu Chinh vươn tay gãi cái đầu đỏ rực.
Triệu Phổ quan sát phía đối diện, con mắt màu xám nhạt đi vài phần, cười lạnh một tiếng, "Thú vị."
...
Đám người Triển Chiêu cũng cảm thấy thú vị, Ác Đế Thành đây là chuẩn bị đánh một trận đàng hoàng sao?
"Thực lực binh mã Ác Đế Thành kém quá xa với Hắc Phong Thành." Ân Hậu quan sát một chút, "Xem dáng vẻ là muốn dùng cách đối đầu truyền thống nhất giữa hai quân, nói trắng ra, chính là tướng quân đấu tướng quân, một chọi một đơn đấu đi."
"Ác Đế Thành hẳn là có mấy cao thủ." Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu. "Đơn đấu so với quần đấu có lợi hơn rất nhiều, nếu Triệu Phổ phái đại quân đánh qua, trước ném cự thạch lại thêm cung nỏ, cuối cùng binh mã đánh lên, Ác Đế Thành nháy mắt sẽ bị san bằng."
"Cho nên lựa chọn chạy ra cứng đối cứng, đây xem như lần giãy dụa cuối cùng đi?" Lâm Dạ Hỏa nheo mắt đánh giá mấy chiến tướng đứng trước của Ác Đế Thành.
Tiểu Lương Tử hưng phấn đến nhảy dựng, "A! Ta rốt cục cũng chờ đến ngày này!"
Cùng lúc đó, chỉ thấy Triển Chiêu vẫy tay với Yêu Yêu, vươn tay kéo Bạch Ngọc Đường liền nhảy lên lưng rồng.
Ngũ gia không hiểu mà nhìn Triển Chiêu, "Miêu Nhi?"
"Nhanh lên!" Vẻ mặt Triển Chiêu rất nghiêm túc, "Tranh thủ còn có cơ hội biểu hiện, chúng ta đoạt nổi bật với Triệu Phổ đi!"