Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 212: Ngược dòng mà đi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ruby

Bạch Long Vương giữa lúc ăn cơm thì gặp người của Ngạo Nguyệt Đàm, tân chưởng môn thần bí Tiết Lâm Nghĩa của Ngạo Nguyệt Đàm tựa hồ mang đến hứng thú cho Bạch Long Vương.

Gia Luật Tề và Lý Vinh ngồi cùng bàn đầy vẻ mờ mịt, Bạch Mộc Thiên và HiênViên Phách cùng đi theo thì lại thấy không khéo một chút nào.

Hơn nữa vị Gia Luật Tề này là Tứ hoàng tử Liêu quốc, vạn nhất lát nữa xảy ra tranh chấp thì hắn sẽ giúp ai đây? Cũng không thể xung đột với Bạch Nhất Thanh được...

Tiếng độc thoại của Bạch Long Vương chẳng lớn hơn tiếng muỗi kêu vo ve là bao, Triển Chiêu bọn họ nghe không rõ, nhưng cảm thấy không khí có một chút thay đổi vi diệu.

Bạch Ngọc Đường cũng thấy tựa hồ sắp xảy ra chuyện... Tuy Bạch Long Vương trông giống như thỏ con nhưng vị này rõ ràng không dễ chọc, hơn nữa có đôi khi một người tính tình cực tốt, một khi bộc phát ra thì càng khó ngăn cản. Nói đâu xa, Ngũ gia liếc mắt nhìn Triển Chiêu bên cạnh đang cắm đầu ăn cơm... Tính tình càng tốt thì một khi nổi giận lên càng ghê gớm, cho nên bình thường phải cố gắng mà dỗ cho tốt.

Vừa nghĩ, Ngũ gia vừa gắp thức ăn cho Triển Chiêu.

Ngay khi bầu không khí càng lúc càng trở nên lúng túng thì bỗng Tiểu Tứ Tử hoan hỉ gọi một tiếng, "Cửu Cửu!"

Mọi người theo bản năng quay đầu lại thì thấy Triệu Phổ mang theo Long Kiều Quảng tản bộ đến.

Sau khi Cửu Vương gia vào trong tửu lâu, lơ đãng liếc nhìn bàn người bên kia, tâm tình rất tốt đi tới chỗ bàn Triển Chiêu bọn họ.

Vươn tay ôm Tiểu Tứ Tử lên, Triệu Phổ và Long Kiều Quảng đều ngồi xuống, Quảng gia bảo tiểu nhị muốn uống rượu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn Triệu Phổ, luôn cảm thấy trong mắt của Cửu Vương gia hiện rõ vẻ "vui sướng khi người gặp họa".

Tất cả mọi người có chút khó hiểu, rõ ràng Triệu Phổ đã ăn cơm trưa rồi nhưng sao đột nhiên lại chạy tới đây?

Vì sao Cửu Vương gia lại chạy đến? Bởi vì vừa rồi có ảnh vệ chạy đến báo cho hắn biết Triển Chiêu bọn họ đi ăn cơm gặp phải người của Ngạo Nguyệt Đàm, Triệu Phổ vừa nghe liền kéo Long Kiều Quảng chạy tới tình cờ gặp mặt.

"Tình cờ gặp mặt ha!"

Quả nhiên, Triệu Phổ vừa ngồi xuống mở miệng chính là câu này.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nói thầm, vị này có biết ngượng là gì không, Tiểu Tứ Tử thì lại vỗ tay, "Cửu Cửu lát nữa ăn cơm xong thì đi đâu chơi không ạ?"

Triệu Phổ chọc chọc quai hàm đầy thịt của bảo bối, "Con muốn đi đâu chơi?"

"Ừm..." Tiểu Tứ Tử vốn đang hưng phấn đột nhiên không nói gì, tựa hồ nghĩ tới điều gì, cảm xúc không hiểu sao lại trầm xuống.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn bé.

Thiên Tôn vươn tay vỗ mông Tiểu Tứ Tử, "Sao vậy?"

Tiểu Tứ Tử bóp ngón tay nhỏ giọng nói, "Khi nào chúng ta có thể về Khai Phong Phủ nha?"

Mọi người sửng sốt.

Tiểu Tứ Tử tiếp tục thì thầm, "Tiểu Tứ Tử hơi nhớ Tiểu Bao Tử và Tiểu Đỗ Tử, còn nhớ Hương Hương, Hoàng Hoàng, Hoàng nãi nãi mọi người..."

Tiểu Tứ Tử nói hết lời, đôi đũa trong tay Triển Chiêu cũng ngừng lại.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.

Triển Chiêu bẹt miệng mếu máo với hắn —— ta cũng có chút nhớ Khai Phong Phủ, Bao đại nhân không biết thế nào, Miêu gia không ở đó vạn nhất có người khi dễ Bao đại nhân thì sao?

Ngũ gia chống cằm tiếp tục uống rượu, nói chứ đến Hắc Phong Thành ở đã hơn nửa năm, lăn qua lăn lại đủ chuyện, khi nào diệt Ác Đế Thành xong phải nhanh chóng quay về Khai Phong Phủ mới được.

Mọi người cùng nhau thảo luận, Lý Vinh và Gia Luật Tề ngồi bàn bên cạnh đều dựng thẳng lỗ tai —— khi nào Triệu Phổ về Khai Phong Phủ vậy?! Đi nhanh dùm cái!

Cửu Vương gia xoa đầu Tiểu Tứ Tử. "Nhanh thôi!"

Tất cả mọi người sửng sốt.

Ngay cả Lý Vinh và Gia Luật Tề đều cả kinh, Bạch Mộc Thiên và Hiên Viên Phách liếc nhìn nhau, đều quay sang nhìn về phía bên này —— nhanh?

Triệu Phổ mỉm cười vỗ ngực với Tiểu Tứ Tử, "Nhiều nhất là hai tháng, hai tháng nữa chúng ta có thể về Khai Phong Phủ rồi."

"Thật sao?" Hai mắt Tiểu Tứ Tử đều sáng long lanh.

Mọi người không rõ lời này của Triệu Phổ là có ý gì, đều theo bản năng nhìn sang Long Kiều Quảng.

Hữu tướng quân nhún vai —— ai biết được hắn nói cái gì, dù sao hắn là lớn nhất, hắn nói hai tháng tức là hai tháng đi.

Bạch Long Vương đưa tay sờ cằm, "Nói tới, đã lâu ta không đến Khai Phong... "

"Ngươi là đã lâu không đến Trung Nguyên thì đúng hơn." Ân Hậu sửa lời.

"Đúng rồi!" Bạch Long Vương gật đầu.

Thiên Tôn liền khuyến khích, "Vậy không bằng hai tháng sau người theo chúng ta cùng về Khai Phong, mùa xuân ở Trung Nguyên thú vị hơn Tây Vực nhiều."

Bạch Long Vương bưng chén nghiêm túc hỏi, "Là thế nào? Mùa xuân ở Trung Nguyên có gì hay vậy?"

Thiên Tôn cũng cầm chén nghiêm túc trả lời, "Mùa xuân động vật tương đối không chịu nằm yên, là mùa bọn võ lâm quần hùng tìm chỗ chết đó."

Ân Hậu ngồi một bên gật đầu, chỉ chỉ ngoại tôn nhà mình, "Ngươi đi theo Chiêu Nhi vài ngày, ra ngoài dạo phố có thể nhặt được án mạng gì đó, thú vị lắm."

Bạch Long Vương tò mò quay đầu lại nhìn Triển Chiêu —— Ách! Cuộc sống thường ngày của ngươi là như vậy sao...

Triển Chiêu ủy khuất xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường—— bọn họ đang nói xấu ta!

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cũng xích qua nói với Bạch Long Vương, "Đi theo con mèo này còn có thể ăn sạch mỹ thực ở Khai Phong!"

Hai mắt Bạch Long Vương sáng lấp lánh nhìn Triển Chiêu chằm chằm, ánh mắt kia như đang nói —— quả nhiên cuộc sống của người trẻ tuổi chính là muôn màu muôn vẻ!

Triển Chiêu buồn bực liếc Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia nhìn lại hắn —— vở kịch hay này khi nào mới kéo màn đây, cảm giác chờ hơi lâu rồi.

Triệu Phổ thuận miệng đùa Tiểu Tứ Tử một câu, nhưng với những người khác, nhất là sứ thần các nước Tây Vực nghe vào tai thì ý tứ sẽ không đơn giản như vậy.

Lý Vinh tò mò hỏi Triệu Phổ, "Cửu Vương gia, lẽ nào đã nghĩ ra diệu kế tiêu diệt Ác Đế Thành?"

Triệu phổ vừa cùng Tiểu Tứ Tử chia một cái bánh bao nhân đậu, vừa thờ ơ trả lời, "Chỉ một Ác Đế Thành mà thôi, tiêu diệt cần đến diệu kế gì, ta có diệu kế cũng để dành để đối phó với hai nhà các ngươi."

Bạch Long Vương bị Triệu Phổ chọc cười, cầm chén cười khe khẽ như muỗi kêu.

Gia Luật Tề nghe ra trong lời của Triệu Phổ tựa hồ có ý gì, nghĩ nghĩ liền hỏi, "Có liên quan tới đoàn xe ngươi phái từ Hắc Phong Thành đến?"

Triệu Phổ gặm bánh nhân đậu nhướng mày, "Hửm?"

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều trộm liếc Triệu Phổ, hai người họ biết rõ Triệu Phổ đã mang thứ gì đến, nhìn lại ánh mắt đầy tò mò của một bàn người bên cạnh, hai vị đại hiệp lặng lẽ gật đầu —— đã nói Triệu Phổ mắc gì vui vẻ hớn hở chạy đến, hóa ra cố tình đến đây.

Bạch Mộc Thiên và Hiên Viên Phách vẫn luôn cúi đầu tỏ ra ngây ngô, tận lực không tham gia vào cuộc nói chuyện này, bất quá Tiết Lâm Nghĩa liếc mắt nhìn hai người.

Hiên Viên Phách nhìn sang Bạch Mộc Thiên.

Bạch Mộc Thiên bất đắc dĩ, mở miệng hỏi, "Cuồng Thạch Thành thiếu dược liệu sao? Đừng nói là đã xảy ra chuyện gì chứ? Từ xa ta đã ngửi được mùi dược liệu rồi."

Triệu Phổ nhìn hắn một chút, cười lộ ra hàm răng trắng, hỏi, "Vị này là ai đây? Xưng hô thế nào?"

Bạch Mộc Thiên căm giận quay đầu lại liếc mắt trừng Hiên Viên Phách.

Hiên Viên Phách bất đắc dĩ nhìn Triệu Phổ, "Cửu Vương gia, quả nhiên quý nhân bận rộn..."

"Cũng không hẳn." Triệu Phổ không đợi hắn nói hết liền cười ha hả đáp lại một câu, "Bổn soái từ trước tới giờ vốn dĩ không nhớ được tiểu nhân vật... Ngươi là ai vậy? Trông cũng quen mắt."

Bạch Ngọc Đường thấy khóe miệng Triển Chiêu liền cong lên, dáng vẻ đang rất vất vả nhịn cười.

Hiên Viên Phách và Bạch Mộc Thiên bị thái độ của Triệu Phổ khiến cho cảm thấy nan kham, bất quá hai người đều hiểu rõ Triệu Phổ so với quỷ còn tinh hơn! Tiết Lâm Nghĩa vẫn đem hai người họ làm mũi thương mà sử dụng, chuyện gì cũng đẩy hai người họ ra trước, lúc này tốt rồi, Triệu Phổ chặn trước hai người họ, còn nói mấy lời khách sáo, cũng chỉ có thể để Tiết Lâm Nghĩa tự mình xuất mã.

Lý Vinh và Gia Luật Tề cảm thấy hôm nay Triệu Phổ có chút khác thường... Hai người bọn họ đã tiếp xúc với Triệu Phổ rất nhiều, khả năng vị này uống nhiều quá hay là khinh suất nói bậy cơ hồ không có, nói cách khác thái độ của hắn khác thường đồng nghĩa với việc muốn giở trò gì đó! Phải chú ý một chút, cẩn thận kẻo bị hắn kéo vào trong mương...

Hai người quen bị khi dễ này quyết định kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cúi đầu ăn cơm uống rượu, trong lòng ngóng trông Cửu Vương gia tâm tưởng sự thành, giải quyết xong Ác Đế Thành nhanh chóng về Trung Nguyên! Đừng đến Tây Vực nữa là tốt rồi.

Ngoài dự đoán của mọi người, nguyên bản cho rằng Triệu Phổ sẽ nói ra lời gì đó thật bất ngờ, nhưng hắn không nhận khiêu khích cũng không phản ứng lại bàn người kia mà là cầm bầu rượu rót cho Bạch Long Vương, dáng vẻ rất khách khí.

Thiên Tôn ngồi ngay cạnh Bạch Long Vương, để ý thấy Triệu Phổ vỗ nhẹ lên cánh tay Bạch Long Vương, ném một ánh mắt ra hiệu.

Bạch Long Vương không rõ có lĩnh hội được không, chỉ cười tủm tỉm uống rượu, tia khác thường vừa chợt lóe lên trong mắt đã hoàn toàn biến mất, khôi phục lại trạng thái thỏ con như cũ.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia ngầm hiểu, Triệu Phổ đi chuyến này ngoại trừ giăng bẫy ra dường như còn có ý muốn ngăn cản Bạch Long Vương... Vậy nếu Triệu Phổ không đến, Bạch Long Vương sẽ làm gì đây? Bạch Long Vương và Tiết Lâm Nghĩa có quan hệ gì?

Ăn xong bữa cơm, Lý Vinh và Gia Luật Tề đứng dậy như chạy trốn mà rời đi.

Khi Tiết Lâm Nghĩa đi ngang qua mọi người, liếc nhìn Bạch Long Vương một cái.

Bạch Long Vương vừa vặn ngẩng đầu... Hai người nhìn nhau, Tiết Lâm Nghĩa đột nhiên mở miệng, "Đệ nhất Tây Vực vĩnh viễn là Khâu Ngạo Nguyệt."

Thiên Tôn ngồi bên cạnh Bạch Long Vương liền liếc mắt khinh thường.

Ân Hậu cũng lắc đầu... Bất quá nói thật, Tây Vực thậm chí Trung Nguyên bây giờ, rất nhiều người đều cho rằng Khâu Ngạo Nguyệt là đệ nhất cao thủ Tây Vực năm đó... Cho nên mới nói có đôi khi người thật sự có bản lĩnh lại không bằng người ta biết thổi gió đi.

Bạch Long Vương khẽ lắc đầu, chậm rãi mở miệng, từng chữ từng chữ chậm rì rì nói ra một câu, "Khâu Ngạo Nguyệt chính là một tên phế vật khi sư diệt tổ."

Tất cả mọi người cả kinh, yên lặng nhìn nụ cười ôn hòa ấm áp trên mặt Bạch Long Vương.

Vẻ mặt Tiết Lâm Nghĩa càng thêm âm trầm mấy phần.

Bạch Long Vương như trước vân đạm phong khinh nói những câu đâm thẳng vào tâm phế đối phương, "Hắn sống càng lâu sẽ càng hiểu ra bản thân mình có bao nhiêu tầm thường! Không có sư phụ ta, hắn cái gì cũng không phải! Trong mắt Bạch Nhất Thanh ta, hắn còn không bằng một con chó!"

Tiếng nghiến răng của Tiết Lâm Nghĩa to đến nỗi mọi người đều nghe thấy, chỉ thấy hắn đen mặt phất tay áo bỏ đi, trong tửu lâu lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Long Vương.

Triệu Phổ bịt tai Tiểu Tứ Tử, nhìn bạch Long Vương ngồi một bên như không có gì mà ăn một cái bánh đậu hình thỏ con.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều liếc nhìn Thiên Tôn và Ân Hậu —— vị này, là loại tính cách này sao?

Ân Hậu và Thiên Tôn đều nhướng mày —— hai ngươi thật xem người ta là thỏ sao?

Cơm nước xong rời khỏi tửu lâu, Bạch Long Vương ôm Tiểu Tứ Tử đi phía trước, Cửu Vương gia ôm cánh tay tò mò lui ra sau mấy bước, đi qua hỏi Ân Hậu, "Vị kia là kiểu hỉ nộ vô thường? Hay là tương đối khó chọc?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu —— tính cách của lão gia tử có chút quỷ dị, ở chung có phải nên cẩn thận một chút không?

Ân Hậu bị vẻ thận trọng của ba đứa nhỏ làm cho bật cười, chỉ chỉ Thiên Tôn phía trước đuổi theo kéo tóc Bạch Long Vương, "Bạch Nhất Thanh người này yêu ghét phân minh. Chỉ cần là bằng hữu của hắn, muốn xoa muốn nắn cứ thoải mái, khi dễ hắn thế nào cũng được. Nhớ năm đó khi Khâu Ngạo Nguyệt còn chưa khi sư diệt tổ, hắn lúc nào cũng nhường nhịn sư đệ kia. Nhưng ngươi đừng để cho hắn chán ghét ngươi, một khi vượt quá giới hạn cuối cùng của hắn thì hắn còn tàn nhẫn hơn cả ta và lão quỷ, hắn sẽ chán ghét ngươi cả đời."

Mọi người sờ cằm, "A..."

"Vậy hẳn là Bạch Long Vương rất thích sư phụ của con đi?" Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn liên tục khi dễ Bạch Long Vương, cũng có chút khó hiểu.

Ân Hậu dở khóc dở cười, "Khi Bạch Nhất Thanh còn bé vừa mới quen biết ta và lão quỷ không lâu, các ngươi đoán hắn nói gì với lão quỷ?"

Tất cả mọi người tò mò.

Ân Hậu nói tiếp, "Hắn nói với lão quỷ, "Ngươi quyến luyến Ngân Yêu Vương như vậy, nếu có một ngày hắn chết thì thế nào?""

Mọi người hít một ngụm khí lạnh —— gan lớn như vậy?

"Cho nên ngay ngày đầu quen biết liền đánh nhau." Ân Hậu nhún vai, "Tiểu Bạch đánh không lại lão quỷ, bị đánh rất thảm, sau khi Yêu Vương phát hiện liền nhéo lỗ tai lão quỷ bắt hắn đi xin lỗi người ta."

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, "Sư phụ con hẳn là sẽ không giải thích đi?"

Ân Hậu cười lắc đầu, "Yêu Vương nhận lỗi với Nham Tâm, bảo Tiểu Bạch đừng để trong lòng, các ngươi đoán Bạch Nhất Thanh nói như thế nào?"

Mọi người nháy mắt mấy cái.

Ân Hậu sâu kín nói, "Hắn nói, hắn không giận, sau đó nói với Yêu Vương, "Ngươi phải sống lâu một chút, ngươi chết, Tiểu Du cũng sẽ chết. Tiểu Du quá ngu ngốc, chuyện này phải trách ngươi, ngươi quá sủng hắn." "

Mọi người vẻ mặt kinh hãi nhìn Ân Hậu chằm chằm.

"Sau khi Yêu Vương qua đời, lão quỷ kia không phải tác quái tại Thánh Điện Sơn sao?" Ân Hậu nói tiếp, "Bạch Nhất Thanh chạy tới xem hắn, nói với hắn một câu, "Người rồi cũng phải chết, Yêu Vương không có khả năng ở cả đời cùng ngươi." "

Bạch Ngọc Đường cảm thấy không tưởng tượng nổi cảnh lúc ấy, "Sư phụ con nhịn được không làm thịt Bạch Long Vương?"

"Khi đó ta và Vô Sa đều ở đấy, lúc ấy hai mắt lão quỷ đều đỏ, cảm giác như muốn một chưởng đánh chết Tiểu Bạch, ai biết Tiểu Bạch lại nói tiếp một câu..." Ân Hậu nhớ đến chuyện này, tựa hồ cảm thấy buồn cười, khẽ lắc đầu.

Bạch Ngọc Đường truy vấn, "Ông ấy nói gì?"

"Hắn nói, "Sư phụ ta cũng đã chết, ta biết ngươi khổ sở nhiều thế nào." " Ân Hậu khẽ thở dài một tiếng, "Mỗi một khắc ngươi đều hối hận, nếu như mình đến sớm một bước, có phải người đó sẽ không phải chết. Nếu lúc ấy có thể làm tốt hơn một chút, có phải có thể cứu được người đó hay không... Chỉ là vô dụng. Người đã chết! Không sống được, chúng ta chỉ có thể hối hận cả đời. Ngươi có thể cái gì cũng không nhớ rõ là một loại may mắn, ta không hề điên, nếu ngươi đã điên rồi, vậy quá vô dụng."

Nghe hết chuyện Ân Hậu kể, mọi người mãi một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần...

Lại liếc mắt nhìn Thiên Tôn và Bạch Long Vương phía trước vẫn gây nhau cả một đường, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hiểu được vì sao sư phụ hắn vẫn luôn "khi dễ" Bạch Long Vương!

Ngũ gia đột nhiên nở nụ cười —— bởi vì sư phụ hắn không cam lòng! Rất giống như khi còn bé đấu võ mồm thua, hoặc là như bị nhìn thấy chuyện mất mặt... Không cam lòng cũng không có biện pháp, liền nghẹn một bụng tức giận!

Triển Chiêu liếc Ân Hậu một cái, "Nên người và Thiên Tôn liên thủ khi dễ Bạch Long Vương... là vì người cũng giận đi?"

Ân Hậu hơi cười cười, "Thế nhân đều biết Nham Tâm sủng Khâu Ngạo Nguyệt, lại không biết Nham Tâm cũng rất sủng Bạch Nhất Thanh."

Nói xong, Ân Hậu bước nhanh lên trước.

Lão gia tử chạy lên, lén giật tóc Bạch Nhất Thanh, sau đó trốn sang bên cạnh Thiên Tôn.

Bạch Nhất Thanh quay lại, tưởng Thiên Tôn giật tóc mình, liền đấu võ mồm với Thiên Tôn.

Triệu Phổ sờ sờ cằm, tựa hồ không lĩnh hội được ảo diệu trong đó, tò mò hỏi Triển Chiêu, "Vậy Ân Hậu làm chi cũng khi dễ người ta?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau, đều bất đắc dĩ nở nụ cười, "Đúng vậy, thế nhân đều biết Nham Tâm sủng Khâu Ngạo Nguyệt mà không biết Nham Tâm cũng rất sủng Bạch Nhất Thanh. Tương tự, thế nhân đều cảm thấy Thiên Tôn tưởng niệm Ngân Yêu Vương, nhưng không biết Ân Hậu cũng tưởng niệm Ngân Yêu Vương. Về bản chất Ân Hậu cũng trải qua những gì mà Thiên Tôn đã trải qua, chỉ là phương thức xử lý bất đồng. Lời nói của Bạch Nhất Thanh có thể ghim thẳng vào tâm Thiên Tôn thì đương nhiên cũng ghim vào lòng Ân Hậu... Hai người họ liên thủ khi dễ Bạch Long Vương là chuyện quá bình thường."

"Bất quá ta ngược lại có thể hiểu được Bạch Nhất Thanh vì sao nói sư đệ ông ấy không bằng một con chó." Triệu Phổ đột nhiên nói một câu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn.

Triệu Phổ chỉ Thiên Tôn và Ân Hậu ở phía trước, "Nhìn hai huynh đệ nhà người ta được nuôi lớn từ tay một sư phụ kìa."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, quả thật, trong mắt Bạch Nhất Thanh, hành vi của Khâu Ngạo Nguyệt là tuyệt đối không thể tha thứ...

Đang nghĩ ngợi, chợt thấy Long Kiều Quảng vui vẻ chạy trở lại, Triển Chiêu bọn họ đều nhìn thấy hắn vừa rồi còn ở phía trước cùng Thiên Tôn và Bạch Long Vương hàn huyên một trận.

Long Kiều Quảng chạy về, nhỏ giọng nói với Triệu Phổ, "Bạch Long Vương bảo, Tiết Lâm Nghĩa chính là Khâu Ngạo Nguyệt!"

Triển Chieu và Bạch Ngọc Đường đều cau mày, "Không phải Khâu Ngạo Nguyệt đã chết rồi sao?"

"Nói là dung mạo quả thật thay đổi nhưng Bạch Long Vương nhận ra nội lực." Long Kiều Quảng giải thích, "Khó trách cảm giác võ công rất cao."

Triệu Phổ gật đầu, "Ngạo Nguyệt Đàm quả nhiên có kỳ hoặc..."

"Lại nói..." Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ, "Ngươi đột nhiên chạy tới, là có chủ ý gì?"

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, "Hai tháng sau thật có thể diệt Ác Đế Thành?"

Triệu Phổ mỉm cười, vươn một ngón tay chỉ lên không trung nhẹ nhàng quơ quơ, "Xem xem người ta có phối hợp hay không, đêm nay phỏng chừng có thể thấy được kết quả rồi."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không hiểu, "Ngươi đang bày kế gì vậy?"

Cửu vương gia nghĩ nghĩ, bĩu môi, "Ừ, gọi là kế ngược dòng mà đi đi, ha ha..."

(*) Nguyên văn là Phản kỳ đạo nhi hành, nghĩa là hành động theo một cách ngược lại với đối phương (Baidu)

------------------------

Bánh nhân đậu nè:



Ru: Chương gì khó như quỷ ("▔□▔)/, tra từ điển với mò Baidu muốn điên luôn (╯‵□′)╯ ︵┴─┴ ︵