Một chưởng của Ân Hậu vỗ lên ngực thi thể kia, khối thi thể quỷ dị không biết đã đóng băng bao nhiêu năm kia, lập tức sinh ra biến hóa.
Đầu tiên là trên làn da xám xanh của thi thể xuất hiện một số đường vằn vện màu xanh nâu cùng những vết lốm đốm bất quy tắc. Những đường vằn vện cùng vết đốm từ từ lan rộng, nối liền với nhau, rất nhanh liền tạo thành một thứ đồ án lớn như hình xăm.
Đám người Triệu Phổ kinh hãi nhìn bên ngoài thi thể bị đồ án như hình xăm bao trùm... Nói đến cũng kỳ quặc, vốn thi thể thoạt nhìn rất an tường nhưng sau khi bị một lớp hình xăm bao trùm thì không hiểu sao liền có vẻ rất quỷ dị, thậm chí còn có thể nhìn ra được cảm giác tà ác.
"Ngọa tào..."
Hữu tướng quân nhìn những đồ án kia từ từ hình thành, còn hơi gồ lên, không hiểu sao liền nổi da gà toàn thân, "Cái thứ gì?!"
Ân Hậu thu chưởng đứng một bên cau mày không nói, đám người Triệu Phổ nhìn lão gia tử mấy lần, không rõ là xảy ra chuyện gì.
Trong lúc mọi người đang còn đầy nghi hoặc thì đột nhiên Ân Hậu ngẩng đầu, nói với Triệu Phổ, "Có dầu hỏa không? Nhanh chóng thiêu hủy!"
"Hả?"
Cửu vương gia không hiểu, "Đốt..."
"Nhanh lên..."
Ân Hậu nói còn chưa dứt lời, Thanh Lân đứng một bên bỗng nhiên lui lại một bước.
Long Kiều Quảng đứng bên cạnh, không hiểu quay sang nhìn Thanh Lân.
"Động..."
"Cái gì?"
Thanh Lân mở to hai mắt nhìn chằm chằm cỗ thi thể kia, "Động!"
Triệu Phổ nhướng mày, "Cái..."
"Oa!"
Đang nói, Long Kiều Quảng cũng hô một tiếng, "Đúng là vừa động một cái!"
Lúc này ngay cả Triệu Phổ cũng nhìn thấy, chỉ thấy ngón tay của khối thi thể nhẹ nhàng nhúc nhích mấy cái...
"Sống..."
Không đợi Hữu tướng quân nói tròn hai chữ "Còn sống" thì thấy Ân Hậu lập tức lấy nửa vò rượu còn dư lại trên bàn tưới vào thi thể, sau đó vung tay lên... mọi người cảm nhận được một cỗ nội lực nóng rực quét qua, ngay sau đó liền nghe thấy "phực" một tiếng, một ngọn lửa màu lam bùng lên.
Ngọn lửa cháy càng lúc càng lớn, một cảnh tượng quỷ dị khác xuất hiện.
Chỉ thấy ngọn lửa tại những vị trí có hình xăm trên thi thể là màu đỏ, mà những vị trí khác lại là màu lam... lửa cháy rất nhanh thiêu hủy y phục bên ngoài của thi thể.
Mọi người nhìn thấy rõ ràng, thì ra phía dưới y phục cũng có đồ án lan ra rất rộng bao trùm lấy thân thể...
Theo lý mà nói, thi thể từng bị đóng băng, cho dù có tưới cả vò rượu mạnh cũng không dễ dàng bị thiêu hủy.
Nhưng chỗ "đồ án" này dường như rất dễ bị thiêu đốt, lửa trên những vị trí khác của thi thể dần dần lụi tắt, chỉ là những "đồ án" kia vẫn còn bốc cháy, hình ảnh thoạt nhìn có chút yêu dị.
Lúc này nhóm ảnh vệ cầm mấy bình dầu hỏa chạy vào.
Ân Hậu sai họ đem dầu hỏa đổ hết lên trên thi thể, sau đó ném củi vào đốt cùng.
Các ảnh vệ bận rộn hỏa táng cỗ thi thể kia.
Triệu Phổ tiến đến bên cạnh Ân Hậu muốn hỏi một chút rốt cuộc chuyện là như thế nào, Tử Ảnh lúc này đang ném củi vào lửa đột nhiên nhảy dựng lên, "Oa! Người này còn sống!"
Các ảnh vệ khác cũng "roạt" một tiếng tản ra hai bên.
Chỉ thấy cỗ thi thể giữa ngọn lửa cháy hừng hực kia kịch liệt co giật, rồi bỗng nhiên cỗ thi thể cong người hướng lên trên...
"Nương nha..."
Long Kiều Quảng đứng xem ở một bên nhảy dựng lên, Triệu Phổ cũng mở to hai mắt...
Cùng lúc đó hai mắt lẫn miệng của thi thể đều mở ra, từ bên trong phụt ra chính là lửa đỏ.
Ngay sau đó chợt nghe "rắc" một tiếng, cái giá đặt thi thể bị đốt sụp... thi thể rơi xuống giữa đống củi cháy đen.
Mọi người nhìn thi thể oằn mình co giật trong hỏa diễm tạo ra một loại trạng thái quái dị như bị thiêu từ trong ra ngoài.
Cửu Vương gia cau mày đầy nghi hoặc, "Vì sao nội tạng ngược lại bị thiêu hủy trước? Thân thể lại khó đốt như vậy? Bên trong bị nhét thứ gì như chất dễ cháy sao?"
Long Kiều Quảng chỉ vào thi thể nhận xét, "Những đồ án như hình xăm này cảm giác rất đễ bị đốt, ngược lại làn da của thi thể cư nhiên đốt tới bây giờ vẫn là màu lam, ngay cả bọt nước cũng không phồng lên..."
"Ít nhất cũng phải đốt tới hừng đông ngày mai."
Ân Hậu vẫn không nói tiếng nào từ nãy đến giờ rốt cuộc cũng mở miệng.
Triệu Phổ không hiểu, "Đốt lâu vậy sao? Người nọ không lẽ làm bằng sắt?"
Ân Hậu "chậc" khẽ một tiếng, tựa hồ có chút lo lắng.
Long Kiều Quảng và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau —— có chuyện gì?
Ân Hậu nhìn chằm chằm vào đống lửa một lúc, vẫy tay gọi Triệu Phổ, xoay người đi vào nhà.
Cửu Vương gia nhanh chóng theo vào.
...
Đối lập rõ rệt với sân viện đang hừng hực lửa cháy, là đoàn người Triển Chiêu đang rong ruổi chạy trong đêm.
Ban đêm tại Quỷ Hải lạnh đến dị thường, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng Yêu Yêu, bọc hai lớp thảm thật dày.
Tiểu Tứ Tử vùi đầu vào lòng Công Tôn ngủ say.
Công Tôn không buồn ngủ, ngẩng đầu nhìn Thiên Tôn không biết ở phía sau đã đi ra phía trước đứng từ khi nào.
Thiên Tôn chắp tay sau lưng đứng trên lưng Yêu Yêu nhìn Quỷ Hải chìm trong màn đêm, mái tóc dài màu bạc tung bay trong gió đêm...
Dáng vẻ này của Thiên Tôn khiến Công Tôn không hiểu sao sinh ra ảo giác người trước mắt không phải là người. Những lúc Thiên Tôn không nhị, quả thật đặc biệt không giống người.
Nhưng mà... Công Tôn lại cảm thấy, sau khi Thiên Tôn đi đến phía trước bọn họ, những cơn gió lạnh thấu xương vừa rồi liên tục quét đến đã không còn tồn tại.
Mới vừa rồi Tiểu Tứ Tử còn lạnh đến kéo thảm trùm kín người, lúc này đã bị nóng đến gương mặt nhỏ đỏ bừng.
Công Tôn nhìn chằm chằm mái tóc màu bạc trong đêm đen, vô thức nở nụ cười —— bên trong băng tuyết lơ đãng xuất hiện một chút ôn nhu, mới là động lòng người nhất...
...
Hứng gió lạnh cả một đêm, rốt cuộc khi thái dương xuất hiện, mọi người đã đến chân núi của Thánh Điện Sơn.
Thánh Điện Sơn dưới ánh bình minh cực kỳ thánh khiết tráng lệ... ngọn núi cao ngất trong mây, mọc san sát đủ loại cổ tháp.
Sáng sớm trên đỉnh núi truyền đến hàng loạt tiếng chuông ngân, dưới chân núi đã có không ít xe ngựa, Phật tử thành tín bước lên những bậc thang phủ đầy cát vàng hướng lên trên núi.
Khu vực Thánh Sơn Tự dư dả những mỏ đá trắng, từng khối từng khối cự thạch màu trắng là nguyên liệu chủ yếu để kiến tạo thềm đá lẫn chùa chiền. Nhưng mà bão cát bên trong đại mạc luôn mang theo cát vàng... Qua một đêm, trên bậc thang luôn phủ một lớp cát vàng mỏng manh.
Công việc đầu tiên mỗi sáng sớm của các tiểu hòa thượng từ trên núi đến dưới núi đều là cầm chổi từng bậc từng bậc quét dọn cát.
Dưới chân núi Thánh Sơn Tự có một vài khách điếm là nơi trú ngụ cho khách hành hương phương xa đến.
Trong đó có mấy căn là sản nghiệp của Hỏa Phượng Đường, Lâm Dạ Hỏa mang theo mọi người đem ngựa giao cho tiểu nhị dắt vào chuồng nghỉ ngơi, rửa mặt một chút, ngồi xuống ăn bữa sáng.
Tiểu Tứ Tử ngủ một đêm rất ngon, ngược lại Công Tôn ôm bé một đêm đến đau xương sống đau thắt lưng.
Tiểu Tứ Tử rất đau lòng, đứng trên băng ghế bóp vai cho phụ thân của bé.
Tiểu nhị mang bữa sáng lên... Tất cả các khách điếm xung quanh Thánh Điện Sơn đều chỉ có món chay, nhưng cháo trắng ăn sáng rất ngon miệng.
Mọi người ngồi ở lầu hai quan sát khách lữ hành lui tới.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường là lần đầu tiên đến Thánh Điện Sơn, Trâu Lương trước kia cũng chỉ đi ngang qua chứ không lên núi, tò mò hỏi Lâm Dạ Hỏa, "Nhiều khách hành hương đến vậy sao?"
"Đúng thế, nơi đây linh thiêng hơn bất kỳ chỗ nào khác."
Hỏa Phượng nói dứt lời, Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử ngậm bánh bao "soạt" một cái xoay mặt nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu đang ăn cháo, ngậm thìa trong miệng không hiểu nhìn hai tiểu hài nhi đang như hổ rình mồi mà nhìn mình chằm chằm —— có chuyện chi?
Thiên Tôn ngồi một bên cũng bưng bát cháo gật đầu với Triển Chiêu, "Lát nữa ngươi nhớ bái lạy nhiều một chút."
Triển Chiêu vô lực.
Ngũ gia chống cằm nhìn Triển Chiêu một chút, "Thôi dứt khoát cứ để chúng ta tra án, ngươi nghiêm túc bái Phật là được..."
Nói còn chưa dứt lời, chân ghế thiếu chút nữa bị Triển Chiêu đá gãy.
Ăn cơm xong, Lâm Dạ Hỏa mang theo mọi người đi vòng đến sau núi.
Trâu Lương tò mò, "Không đi từ cửa chính sao?"
"Phía trước núi đều là để cho khách hành hương đi, những cầu thang màu trắng kia chỉ có thể đến giữa sườn núi, các Thánh tăng thực sự của Thánh Điện Sơn đều ở trên đỉnh núi, nơi đó không có chút khinh công căn bản không lên được." Hỏa Phượng nhảy nhót đi tới chỗ cầu thang đá bể vụn và dốc đất nghiêng sau núi, "Đường lên núi khó khăn không thua gì Đồ Vân Phong đâu."
Công Tôn và Tiểu Tứ Tử vẫn như cũ ngồi trên lưng Yêu Yêu, những người khác khinh công đều tốt, đi theo Lâm Dạ Hỏa, rất nhanh liền tới đỉnh núi.
...
Chỉ có đến đỉnh núi, mới chính thức hiểu được thế nào là Thánh Điện Sơn.
Phía trước tuy rằng đã rất hùng vĩ nhưng Phật gia thiền cảnh chân chính, vẫn là phải đến phía sau núi này mới có thể lĩnh hội được.
Chùa chiền phía sau núi so với phía trước núi cũ kỹ hơn không ít, nhưng hình ảnh trải qua phong sương tang thương này mang theo một loại cảm giác đặc biệt trang nghiêm.
Vả lại thú vị chính là chùa chiền phía sau miếu kiến tạo cực kỳ tùy ý, có cái thậm chỉ chỉ xây được một nửa, tượng Phật tùy ý có thể thấy được, hình thức kỳ lạ, trên núi cũng có tiểu hòa thượng quét rác, nhưng không phải quét đi cát vàng, mà là quét những bậc thang đá vốn dĩ đã trắng ngần sạch sẽ.
Phía trước núi vang vọng tiếng chuông hòa cùng tiếng tụng kinh phiêu phiêu mờ ảo như có như không.
Phía sau núi lại thanh u mỹ lệ, phảng phất chỉ có mấy tiếng chim hót... Trên đỉnh núi có thác nước, lượng nước không lớn, tinh tế róc rách quấn quanh chùa chiền từng bậc từng bậc chảy xuống... Cuối cùng hội tụ lại với nhau, trút xuống một bên trong sơn cốc.
Rất xa, mọi người nhìn thấy một cái cầu treo bắt trên sơn cốc, xa xa nhìn thấy lung lay sắp đổ, cực kỳ mạo hiểm.
Triển Chiêu hỏi Lâm Dạ Hỏa, "Sơn cốc kia chính là Tiên tri cốc sao?"
Lâm Dạ Hỏa gật đầu, "Ừ, bia tiên tri đều ở trong sơn cốc đó."
Mọi người vừa đi vừa tán gẫu, chỉ thấy xa xa trước cửa một tòa cổ miếu, có một tiểu hòa thượng mập mạp đang ngồi.
Tiểu hòa thượng kia kháu khỉnh bụ bẫm, ngồi xếp bằng, dựa vào một pho tượng Phật Di Lặc cực lớn, đang ngủ gà ngủ gật, tựa hồ là sáng sớm chưa tỉnh ngủ.
Bên cạnh tiểu hòa thượng có một cây chổi rách, tăng y màu vàng đầy vết nhăn, trước ngực treo một chuỗi Phật châu bồ đề, trong ngực ôm một con hắc miêu mập mạp.
Triển Chiêu liếc mắt một cái liền nhìn trúng con mèo kia.
Mèo kia không ngủ, đang mở to một đôi mắt tròn xoe nhìn bọn họ.
Bạch Ngọc Đường cũng bị con mèo kia thu hút... mèo này nếu không mở to mắt, căn bản nhìn không ra là mèo... bởi vì thật sự quá đen!
Ngũ gia thấy qua không ít mèo đen, nhưng đen thành thế này lại chưa bao giờ gặp được, mèo này toàn thân không có một cọng lông tạp, hai mắt là màu kim lục giao nhau, trong vắt như bảo thạch, đáng yêu dị thường.
"Hoắc."
Thiên Tôn liếc mắt một cái nhìn thấy, vui vẻ, "Hòa thượng làm biếng!"
Tiểu hòa thượng kia tựa như nghe thấy, ngáp một cái dụi dụi mắt, lẩm bẩm, "Ai nha A Di Đà Phật, hình như gặp phải ác mộng..."
Vừa nói vừa ngoáy lỗ tai.
Hắc miêu trong lòng tiểu hòa thượng "Meo" một tiếng nhảy xuống.
Bởi vì Triển Chiêu ngoắc ngón tay với nó.
Mèo trong thần miếu vẫn là mèo, là mèo đều sẽ bị Triển Chiêu hấp dẫn... Hắc miêu đáng yêu lập tức nhanh nhẹn vọt về phía Triển Chiêu.
Triển Chiêu ngồi xổm xuống, vươn tay ôm mèo lên, sờ soạng một cái, con mèo này mập ú, phỏng chừng trong miếu có không ít chuột nên mới ăn đến béo như vậy. Tiểu Tứ Tử cũng rất hứng thú với mèo con, ngưỡng mặt lên, nhìn thấy trên chân hắc miêu có bôi chút thuốc mỡ, có thể là lúc trước mới bị thương đã được chữa trị.
Hòa thượng kia lúc này cũng xoay mặt qua, phát hiện ra người tới.
Lâm Dạ Hỏa đi ở phía trước vẫy tay, "Đại sư."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nheo mắt —— đại sư? Nhìn mới mười mấy tuổi mà...
Tiểu hòa thượng kia nhìn thấy Lâm Dạ Hỏa, vui vẻ cười tủm tỉm, "Ai u, Tiểu Lâm Tử a, đã lâu không gặp..."
Hòa thượng còn chưa dứt lời thì biểu tình trên mặt đột nhiên cứng lại.
Mọi người nhìn theo hướng tiểu hòa thượng đang nhìn chằm chằm thì chỉ thấy phía sau Lâm Dạ Hỏa, Thiên Tôn ló đầu ra, vẫy tay với hòa thượng, "Hắc! Tiểu Lan Tử."
"Á..."
Tiểu hòa thượng kia hút một ngụm khí lạnh, nhảy vọt lên trốn ra phía sau tượng Phật, một tay cầm chổi, cán chổi chỉ vào Thiên Tôn, "A! Ngươi... Sao ngươi lại tới đây..."
Thiên Tôn híp mắt, "Vèo" một tiếng liền vọt đến bên cổng chùa.
Tiểu hòa thượng kinh hô một tiếng ném chổi xoay người bỏ chạy, Thiên Tôn liền rượt theo sau, hai người rượt nhau chạy vòng tròn quanh pho tượng Phật Di Lặc cực lớn kia.
Tiểu hòa thượng vừa chạy vừa hét, "Cứu mạng nha!"
Tay Thiên Tôn đã túm được vạt tăng bào, "Đừng chạy! Để ta sờ đầu một cái!"
Tiêu Lương vừa vén tay áo vừa nói, "Lão gia tử đúng là hiểu biết! Cận Nhi, lát nữa chúng ta cũng nhân cơ hội sờ đầu đại sư một cái! Sẽ gặp may!"
Công Tôn hỏi Lâm Dạ Hỏa, "Tiểu hòa thượng kia là ai vậy?"
Lâm Dạ Hỏa vui vẻ đáp. "Cùng thế hệ với đại hòa thượng nhà ta, pháp danh là Vô Hối, nhân xưng Lan Diệp Thần Tăng, từng nghe qua chưa?"
Mọi người nghe thấy liền há hốc miệng —— rất nổi tiếng!
Ngũ gia kinh ngạc, "Lan Diệp Thần Tăng trong truyền thuyết..."
Hỏa Phượng cười hì hì khoát tay, "Thấy lạ nhưng không lạ đâu, nơi nơi ở Thánh Sơn Tự này đều là Thánh tăng."
Lúc này vị Vô Hối đại sư kia đã bị Thiên Tôn bắt được, lão gia tử đang sờ đầu của hòa thượng.
Vô Hối bĩu môi, "Sao ngươi lại tới đây? Lại muốn đến tác quái có phải không?"
Thiên Tôn sờ được rồi, thu tay thả tiểu hòa thượng, chắp tay sau lưng nhướng mày, "Có chút việc phải đến Tiên tri cốc."
Lúc này, Triển Chiêu bọn họ cũng đến trước mặt, Lâm Dạ Hỏa giới thiệu mọi người cho Vô Hối.
Vị Thánh tăng này cũng ôn hòa như Vô Sa đại sư, cười hì hì chào hỏi với mọi người, thấy Tiểu Lương Tử mon men muốn sờ đầu mình, vội vàng che lại.
Mọi người đều cảm khái một chút —— vị này nhìn gần càng thấy non, trình độ giữ tươi không khác gì với Hắc Thủy Bà Bà hay Tửu Tiên Tiết Tẫn... Lợi hại!
"Tiên tri cốc..." Vô Hối mang mọi người vào Phật đường, vừa đi vừa nói, "Đúng là đã lâu không ai nhớ đến tấm bia đá này, dù sao ngoại trừ Yêu Vương cũng không ai có thể xem hiểu được."
Xuyên qua miếu đường ra cửa sau, Vô Hối chỉ vào cầu treo xa xa nói, "Khi xuống núi cẩn thận một chút, gần đây anh vũ con mới vừa ấp nở ra, các ngươi cẩn thận đừng đụng trúng tổ chim ha."
Tất cả mọi người gật đầu, Thiên Tôn lại là tò mò, "Anh vũ? Hai con khi trước chúng ta mang lên núi sao?"
Đi về hướng sơn cốc, Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi Thiên Tôn, "Anh vũ gì?"
Thiên Tôn giải thích, "À, lần trước khi chúng ta đi theo Yêu Vương đến đây, ở dưới chân núi nhặt được hai con anh vũ màu trắng. Loài anh vũ đuôi dài này ở Tây Vực rất được yêu thích, phỏng chừng là tên buôn lậu chim nào đó đi qua nơi này, phát hiện anh vũ nhiễm bệnh liền vứt bỏ lại ven đường."
Triển Chiêu hỏi, "Mọi người đã mang anh vũ lên núi sao?"
"Khi chúng ta phát hiện ra thì anh vũ còn sống nhưng lông trên người đã trụi hết, bẩn hề hề hấp hối." Thiên Tôn đáp, "Yêu Vương bảo chúng ta dùng lụa bọc lại, mang lên núi. Lúc ấy Vô Hối còn nhỏ, Yêu Vương đem anh vũ cho hắn, hắn dùng phong lan chữa bệnh cho anh vũ... Sau đó anh vũ có sống được không thì chúng ta cũng không biết."
Công Tôn đi trước quay mặt lại. "Lan Diệp Thần Tăng lấy y thuật nổi tiếng thiên hạ, vừa rồi khi đi ngang qua bên cạnh, ta ngửi thấy mùi thơm của phong lan, trong truyền thuyết đại sư thiện dùng phong lan, cơ hồ có thể trị bách bệnh. Năm đó vùng Tây Vực bị ôn dịch hoành hành, đại sư mười sáu tuổi xuống núi, cứu được vạn bách tích Tây Vực."
Nghe Công Tôn nói đến lời này, Thiên Tôn "phụt" một tiếng.
Tất cả mọi người nhìn Thiên Tôn —— không đúng sao?
Thiên Tôn mỉm cười, "Đúng thì đúng, hắn từ nhỏ đến lớn đúng là rất buồn cười."
"Hương phong lan trên người Lan Diệp quá nặng, tất cả chim chóc, động vật bị thương... đều tìm được hắn, hắn liền trị liệu cho chúng." Thiên Tôn giải thích, "Hòa thượng rất lười biếng, khi không xem bệnh liền ngủ say, hơn nữa thích ngủ ở lộ thiên, thường xuyên ngủ một giấc tỉnh lại thì liền có mấy động vật bị thương nằm ngủ bên người."
Tiểu Lương Tử cũng nói, "Con người của Vô Hối đại sư rất tốt! Sở dĩ đại sư luôn lười biếng là bởi vì có đôi khi có bươm bướm, chim chóc gì đó đậu trên người đại sư, đại sư sợ làm chúng kinh sợ nên đơn giản liền ngủ bất động, vừa rồi phỏng chừng đại sư cũng là đang làm đệm dựa cho hắc miêu kia."
Vừa đi vừa tán gẫu liền đi tới bên chỗ cầu treo, nhìn xuống... là một cái sơn cốc rất sâu.
Chỉ nhìn thoáng qua, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Không phải sơn cốc cao quá hay hiểm trở gì mà là trong sơn cốc cư nhiên tràn ngập hương hoa chim hót...
Trên thạch bích trong sơn cốc u tĩnh phủ kín dây leo, cành lá sum xuê. Mọi người đi đến bên vách núi, có mấy viên đá vụn rơi xuống, nháy mắt trong sơn cốc đầy cánh chim trắng tung bay...
Chỉ thấy một đàn anh vũ kéo đuôi dài màu trắng bay lên từ một bên vách núi, giương cánh lượn vòng trong sơn cốc... Trên vách núi đá truyền đến tiếng chim non ríu rít, bừng bừng sức sống.
Mọi người đứng trên đỉnh núi, nhớ tới lời hòa thượng nói —— anh vũ non mới vừa ấp ra, đừng quấy nhiễu chúng...
Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhìn nhìn Thiên Tôn.
Lúc này trong mắt Thiên Tôn cũng không giấu được vẻ kinh ngạc —— một trăm năm trước khẽ động thiện niệm, nhặt lên hai con chim gần chết bệnh, một trăm năm sau trở thành một mảnh sinh sôi không ngừng.
Lâm Dạ Hỏa cũng nhịn không được cảm khái, "Loại anh vũ đuôi dài màu trắng này, năm đó bởi vì giá cao nên thợ săn Tây Vực cơ hồ người người đều săn lùng bán cho những kẻ buôn chim, hiện giờ gần như tuyệt tích, rất khó nhìn thấy loài chim này nữa, không ngờ..."
Lúc này tất cả mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới, cổ nhân thường nói, nhất niệm thành Phật nhất niệm thành ma... kết quả không bao giờ phản bội lại ta.
Đang cảm khái, chợt nghe cách đó không xa truyền tới một thanh âm già nua, "Ha ha ha... Chỉ Văn nói hôm nay ra cửa đi theo hướng đông có thể gặp được cố hữu, ta còn tưởng cố hữu nào, hóa ra là tên bạch mao nhà ngươi."
Mọi người nhìn theo tiếng, chỉ thấy từ phía đối diện của cây cầu treo lung lay sắp đổ này, một lão hòa thượng thong dong đi tới.
Tăng bào tăng mạo của hòa thượng kia đều màu xám, thân hình cao gầy, tay áo dài rộng mang theo mấy phần tiêu sái. Tuổi xem ra thật không nhỏ nhưng tinh thần không tồi, mang ý cười trên mặt vừa đi vừa vẫy tay với Thiên Tôn, "Đã lâu không gặp."
Đám người Triển Chiêu vừa đoán tuổi tác của vị cao tăng này, vừa kinh ngạc nhìn cây cầu treo dưới chân.
Cầu treo này thoạt nhìn cực nguy hiểm nhưng hòa thượng kia không nhanh không chậm đi bên trên, cây cầu cư nhiên ngay cả rung cũng không rung một chút... có thể thấy được nội lực của người này cực cao, khinh công rất tốt.
Thiên Tôn nghiêng đầu quan sát người mới tới, nghĩ nghĩ, "A" một tiếng, "Chỉ Kiến!"
Lâm Dạ Hỏa giới thiệu cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn đang mơ hồ, "Đây là Chỉ Kiến đại sư, cao thủ trên Thánh Điện Sơn có võ công gần với đại hòa thượng nhà ta, Chỉ Văn vừa rồi được nhắc đến là sư huynh của ông ấy, Chỉ Văn đại sư. Lão hòa thượng đoán trước mọi việc cực chuẩn, hai vị Thánh tăng một văn một võ đều là tập đại thành giả (*)."
(Tập Đại Thành nghĩa là đem những điều mà tổ tông truyền lại, viết thành văn tự ghi chép lưu truyền)
Triển Chiêu bọn họ liền gật đầu —— quả nhiên là Thánh tăng khắp nơi.
Chỉ Kiến đại sư qua cầu, đi đến bên cạnh mọi người.
Tiểu Lương Tử và Lâm Dạ Hỏa hiển nhiên đều quen biết với lão hòa thượng, giới thiệu bọn Triển Chiêu cho mọi người làm quen.
Chỉ Kiến tính cách hiền hòa, chào đón mọi người xong, vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử trêu đùa bé mấy câu.
Triển Chiêu bọn họ tìm đường chuẩn bị đi xuống Tiên tri cốc.
Chỉ Kiến không hiểu, "Các ngươi đi xuống Tiên tri cốc làm gì? Tìm tấm bia đá?"
Lâm Dạ Hỏa gật đầu, "Khi ta còn bé từng nhìn thấy mấy tấm bia đá, gần đây đụng phải một số chuyện nên muốn xem lại."
Chỉ Kiến chỉ chỉ cây cầu treo, "Phương pháp tương đối an toàn là nhảy từ giữa cầu xuống, đường xuống núi nguyên bản từ bốn vách đá đã không còn, hơn nữa gần đây có nhiều ổ chim lắm, còn có sóc con mới vừa sinh ra, kéo sợi dây leo nào cũng dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu đạp vỡ quả trứng chim nào thì Lan Diệp sẽ khóc nhè cho xem."
Bạch Ngọc Đường quan sát địa hình một chút, cảm thấy phương pháp tốt nhất có lẽ vẫn là trực tiếp cưỡi Yêu Yêu xuống.
Vì thế Ngũ gia huýt sáo một cái.
Yêu Yêu vừa rồi đáp xuống mái một tòa miếu nghỉ ngơi liền vỗ cánh bay tới.
Chỉ Kiến há hốc miệng nhìn cự long màu trắng bay qua đỉnh đầu, trong mắt đầy chấn kinh.
Lâm Dạ Hỏa ngồi trên lưng Yêu Yêu, dẫn đầu bay xuống sơn cốc, mọi người đều đứng đợi trên cầu.
Chẳng mấy chốc, Lâm Dạ Hỏa dường như đã tìm được tấm bia đá muốn tìm, liền nhảy xuống khỏi lưng Yêu Yêu, ngoắc tay với mọi người.
Đám người Thiên Tôn lục tục đi xuống, Yêu Yêu lại đi lên đón Công Tôn.
Công Tôn nhận lấy Tiểu Tứ Tử từ trong tay Chỉ Kiến đại sư, lúc này Chỉ Kiến đại sư vẫn còn nhìn Yêu Yêu đến phát ngốc.
Mọi người cũng không nghĩ nhiều... chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều từ trên núi xuống sơn cốc, Chỉ Kiến đại sư còn đứng bên núi cau mày, như có điều suy nghĩ.
...
Trong hoàng cung Cuồng Thạch Thành, lửa thiêu đốt cả đêm rốt cuộc cũng tắt.
Triệu Phổ hàn huyên với Ân Hậu nửa đêm, đại khái đã rõ ràng nguồn gốc của thi thể này, ra khỏi phòng đi đến trong viện, hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt.
Ảnh vệ nhặt hết than củi cháy đen đi, thi thể bị lửa thiêu một đêm cũng không hóa thành tro tàn mà lấy một loại hình thái khác thường nằm ở đó.
Long Kiều Quảng ghét bỏ nhìn thứ đó, hỏi Triệu Phổ vừa đi ra. "Thứ này rốt cuộc là cái quái gì vậy?"
Cửu Vương gia thở dài, không nói thêm gì mà vươn tay lấy một phong thư ra giao cho Long Kiều Quảng.
Long Kiều Quảng không hiểu nhận lấy thư.
Triệu Phổ nói, "Ngươi mang ít người, đi một chuyến về Hắc Phong Thành giao thư cho lão Hạ, việc này không được chậm trễ phải nhanh chóng xuất phát."
Long Kiều Quảng dù sao đã đi theo Triệu Phổ nhiều năm, từ ngữ khí nói chuyện của Triệu Phổ có thể đoán được sự tình tương đối nghiêm trọng. Hắn không hỏi nhiều, dẫn người chạy về Hắc Phong Thành đưa tin.