Ý định ban đầu của mọi người chẳng qua chỉ là muốn đến Cuồng Thạch Thành vui chơi, ai ngờ kết quả vẫn không thoát khỏi con đường nhặt trúng tử thi, cuối cùng tội này vẫn là do Triển Chiêu gánh.
Lâm Dạ Hỏa ở một bên phun tào, "Chi bằng mang ngươi đến Thánh Điện Sơn cúng bái thử xem? Cả trăm tòa miếu trên núi ngươi bái từng tòa một, ắt hẳn sẽ có một tòa có tác dụng đi?"
Triển Chiêu nhìn trời, bất mãn quay sang nhìn Bạch Ngọc Đường -- cái này cũng trách ta? Cái gì ta cũng đều chưa làm! Lần này rõ ràng là do Tiểu Tứ Tử tìm ra mà!
Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, lắc đầu -- bắt đầu từ lúc ngươi cầm cái rương cọ ra máu dính đầy móng mèo, mọi chuyện tiến triển càng lúc càng quỷ dị, nói tới nói lui người đầu tiên phát hiện ra thi thể vẫn là ngươi!
Triển Chiêu không phục nhưng cũng không có cách nào, đành phải ôm chầm lấy Tiểu Tứ Tử cọ hai cái.
Ân Hậu và Thiên Tôn bảo mọi người cẩn thận xử lý chuyện này, thật ra nói cho đúng là nói để Triệu Phổ nghe, mặc kệ truyền thuyết là thật hay giả thì hổ phù cũng đã rơi vào trong tay của hắn. Nếu Tiểu Tứ Tử đã cho Triệu Phổ thì hẳn không thể nào không phải là đồ tốt, để sau này xem thử nên dùng như thế nào đi.
Sau khi trò chuyện xong, Thiên Tôn và Ân Hậu nói muốn về Thất Tinh Đàm tìm Tiền Thiêm Tinh, bọn họ không hứng thú với cái gì yến tiệc cung đình, còn không bằng tìm Tinh Không uống rượu.
Hai lão gia tử đi rồi, Triệu Phổ bảo Trâu Lương đi trước thăm dò xem có những ai đến, Lâm Dạ Hỏa hớn hở chạy theo Trâu Lương xem náo nhiệt.
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử cọ một chốc, cân nhắc không biết hương vị yến hội cung đình ở Cuồng Thạch Thành này như thế nào, bằng không dứt khoát quay về Thất Tinh Đàm ăn tôm cho rồi?
Hắn vừa định thương lượng một chút với Bạch Ngọc Đường thì thấy Lâm Dạ Hỏa vội vàng chạy trở về, vừa chạy vừa gọi, "Triển tiểu miêu!"
Triển Chiêu híp mắt, vẻ mặt của Lâm Dạ Hỏa rõ ràng là dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa...
Bạch Ngọc Đường cũng rất khó hiểu, Hỏa Kê này đã thấy cái gì? Mới vừa chạy đi chưa bao lâu đã chạy ngược trở về.
Lâm Dạ Hỏa chạy đến trước mặt Triển Chiêu, vỗ vỗ vai hắn, bảo, "Lát nữa khi vào yến tiệc, ngươi nhớ là phải bình tĩnh nha! Biết chưa?! Nhất định phải bình tĩnh!"
Triển Chiêu dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn Lâm Dạ Hỏa, không rõ hắn đang nói cái gì. Đi cùng Lâm Dạ Hỏa, Trâu Lương cũng quay trở lại, còn dẫn theo Chu Tử Nguyệt.
Trâu Lương nói vài câu bên tai Triệu Phổ, trên mặt Cửu Vương gia hiện lên ý cười xấu xa, "Có chút thú vị ha ~"
Chu Tử Nguyệt và Triệu Phổ như có gì đó cần thương lượng liền đi ra ngoài thảo luận.
Triển Chiêu nhìn Lâm Dạ Hỏa đang xoa tay, biểu cảm như sắp có trò hay để xem, không hiểu.
Lúc này Trâu Lương cũng đi tới.
Bạch Ngọc Đường liền hỏi hắn, "Yến tiệc đêm nay có ai vậy?"
Trâu Lương trầm mặc một lúc, xoay mặt nói với Triển Chiêu. "Tóm lại... lát nữa ngươi phải bình tĩnh một chút."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, tình huống gì vậy?
Ngay cả Công Tôn cũng bị gợi lên tò mò, Tiểu Lương Tử ôm cánh tay ngồi trên bàn đung đưa chân, vừa ăn cam vừa hỏi, "Đừng nói là vận xui lại đến? Bằng không lần này chúng ta rời khỏi Cuồng Thạch Thành liền đi thẳng lên Thánh Điện Sơn đi, dù sao cũng rất tiện đường."
Triển Chiêu bụng nói không phải chứ, đã đủ xui xẻo rồi còn có thể xui tới đâu nữa?
Nghĩ nghĩ, Triển Chiêu cúi đầu hỏi Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên chân mình cùng Tiểu Lương Tử chia cam ăn, "Tiểu Tứ Tử, cháu xem giúp ta."
Tiểu Tứ Tử ngước mặt lên nhìn Triển Chiêu, nghiêng đầu -- xem cái gì?
Triển Chiêu chỉ chỉ trán mình, "Đỏ hay đen? Sắp gặp hên hay là xui?"
Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu chằm chằm một chốc, đột nhiên "phụt" một tiếng.
Triển Chiêu liền nheo mắt -- phụt?
Sau đó chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ôm Triển Chiêu, lại cọ hắn hai cái rồi nhảy xuống, cùng Tiểu Lương Tử tay nắm tay chạy vào trong viện chơi.
Triển Chiêu đưa tay sờ sờ trán, xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường -- Chuột! Ta có dự cảm không tốt!
Ngũ gia đỡ trán -- xem có vẻ như không quá khéo...
...
Rất nhanh trời liền tối, bên trong hoàng cung Cuồng Thạch Thành thắp đèn rực rỡ.
Cổ Liệt Thanh làm chủ, mở tiệc chiêu đãi khách khứa, Cuồng Thạch Thành luôn an nhàn từ trước tới giờ, hiếm khi trở nên náo nhiệt.
Triệu Phổ đương nhiên là thượng khách, bất quá dưới góc nhìn của Cửu Vương gia thì hoàng tộc Cổ Liệt hoàng tộc coi như là thông gia, người một nhà.
Yến hội này của Cổ Liệt Thanh thật ra tám phần cũng là mở vì Triệu Phổ, Cổ Liệt gia luôn đồng tâm với Triệu Phổ, hai vị này hẳn là đã sắp sẵn bẫy chuẩn bị chờ kẻ khác chui vào.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bọn họ thuần túy là đến ăn chực, hơn nữa vừa rồi nghe Lâm Dạ Hỏa nói vậy, tất cả mọi người đều tò mò... rốt cuộc là ai đến mà vì sao lại cần Triển Chiêu phải bình tĩnh?
Nơi Cổ Liệt Thanh mở tiệc rượu ở ngay trong hoa viên hoàng cung, những bàn tiệc nhỏ cho hai người một bàn được sắp thành hai hàng, một hàng là khách từ Tây Vực đến, hàng đối diện là Triệu Phổ và mọi người Khai Phong, còn có các vị hoàng nữ Cổ Liệt hoàng tộc cùng Chu Tử Nguyệt, Hi Cổ Lục, ghế trên là Cổ Liệt Thanh, Cổ Liệt Dao và Trịnh Trường Không.
Mọi người vào cửa liếc mắt nhìn một cái đều cảm thấy cách sắp xếp chỗ ngồi này rất thú vị.
Tiệc rượu hoàng gia tại Cuồng Thạch Thành không khác mấy so với tiệc rượu của Triệu Trinh trong hoàng cung, chỉ là trong tiệc rượu của Triệu Trinh, vị trí mà Bàng phi ngồi, lúc này là cho Trịnh Trường Không ngồi.
Cổ Liệt Dao không có tâm tư chào hỏi khách khứa, một tay chống cằm nghiêng đầu, một lòng một dạ đều là ngắm Trịnh mỹ nhân nhà mình.
Tạo hình tương tự còn có Chu Tử Nguyệt đang ngắm nhìn tên ngốc to xác nhà mình.
Triển Chiêu ngồi xuống, nhìn hai đôi kia thật thú vị, cũng nghiêng đầu học theo bộ dạng của họ, chống cằm ngắm chuột nhà mình.
Triển Chiêu vừa nhìn vừa cảm khái... xem dung mạo này dáng người này của chuột nhà mình! Ai nha... đẹp quá!
Triển Chiêu đang mỹ mãn, Bạch Ngọc Đường vươn tay vỗ vỗ đầu hắn, chỉ chỉ phía trước, ý là -- đừng ngắm nữa, nhìn phía trước đi!
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn theo hướng tay Bạch Ngọc Đường chỉ... mọi người chợt nghe thấy "rắc" một tiếng...
Lâm Dạ Hỏa và Công Tôn ngồi hai bên đều sửng sốt, Tiểu Lương Tử "Oa" một tiếng, cái bàn của Triển Chiêu đã bị bẻ mất một góc.
Đám người Công Tôn cũng ngẩng đầu, xem thử "vị khách" đến từ Tây Vực ngồi đối diện, nhìn lướt qua, cư nhiên có tới ba người quen!
Theo thứ tự sắp xếp, bàn bên trái có một người quen -- Bạch Mộc Thiên. Bàn ở giữa có một người quen -- Hiên Viên Phách. Bàn bên phải cũng có một người quen -- Tuần Việt Bạch.
Công Tôn và Bạch Ngọc Đường coi như hiểu được vì sao Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương lại dặn Triển Chiêu phải bình tĩnh! Được chứ! Một bữa tiệc có tới ba kẻ thù, lại còn là ba người đứng đầu danh sách những kẻ Triển Chiêu ghét nhất! Oan gia ngõ hẹp! Hẹp đến không thể nào hẹp hơn!
Mà lúc này, răng của Triển hộ vệ đã nghiến đến độ kêu ken két, hay lắm! Kẻ đối diện chính là kẻ không vừa mắt số một Hiên Viên Phách!
Bởi bàn tiệc đều là ghế đôi nên Bạch Ngọc Đường liền nghe thấy cái ghế mình đang ngồi phát ra tiếng "két két", cúi đầu nhìn lại thì thấy Triển Chiêu đang mài móng vuốt, nhìn giống như là muốn cào người.
Công Tôn ngồi ngay bên tay phải của Triển Chiêu, cứ cảm thấy Cự Khuyết có thể vọt ra bất kỳ lúc nào, nhịn không được liền vươn tay chọt chọt hắn.
Triển Chiêu hoàn hồn, Công Tôn liền nhét Tiểu Tứ Tử vào trong lòng hắn.
Triển Chiêu cúi đầu, Tiểu Tứ Tử ngửa mặt.
Triển Chiêu híp mắt.
Tiểu Tứ Tử vươn tay xoa ngực cho Triển Chiêu, ý là -- bớt giận ha, bớt giận.
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy thú vị, bưng chén trà quan sát ba người ngồi đối diện, ba người này đều có chút quan hệ với hắn, hoặc là nói... ngoại trừ Tuần Việt Bạch là vì tự tìm đường chết đắc tội Triển Chiêu ra, hai người còn lại đều là vì hắn mà bị Triển Chiêu ghi thù.
Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương ngồi bên tay trái Bạch Ngọc Đường, Hỏa Phượng ôm cánh tay chờ xem kịch vui, bên cạnh nữa là bàn của Long Kiều Quảng và Thanh Lân.
Thanh Lân tò mò mở to mắt quan sát, với cảm giác nhạy bén của mình hắn cảm giác có một luồng không khí kỳ quái đang dâng lên cuồn cuộn, Hữu tướng quân thì ngồi nhai đậu phộng, cảm thấy người ta ai nấy đều có đôi có cặp thật hâm mộ, sớm biết vậy đã đem Đường Tiểu Muội đến đây luôn rồi.
Thực ra, mấy người ngồi ở đối diện cũng rất xấu hổ, ba người kia liếc mắt một cái liền thấy Triển Chiêu, đều cảm thấy đầu đau, người nào người nấy bưng chén lên che đi vẻ xấu hổ, cúi đầu không muốn đối diện với Triển Chiêu.
Mặt khác Triệu Phổ cũng đang quan sát phía đối diện, ngoại trừ ba vị cừu địch của Triển Chiêu ra còn có hai người quen khác -- Lý Vinh và Gia Luật Tề.
Cửu Vương gia hơi gật đầu, ý là -- hai ngươi thật lợi hại ha! Sao chuyện nào chuyện nấy cũng có mặt các ngươi hết thế?!
Lý Vinh và Gia Luật Tề phân biệt là đại diện cho Tây Hạ và Liêu quốc đến, nhị vị này từ vụ Trầm Tinh Điện lúc trước bắt đầu bị Cửu vương gia lăn qua lăn lại, đến vụ Hắc Thủy Tà Linh cách đây không lâu bị bắt sống, lần nào lần nấy đều bị chỉnh cho dở sống dở chết, đoạn đường này kéo dài tới mấy tháng, tháng nào tháng nấy đều tiếp xúc với Triệu Phổ, hai vị vương gia đều gầy rồi...
Triệu Phổ nhìn hai vị này cũng rất là đáng thương, Lý Vinh và Gia Luật Tề, hai người này xem như là kẻ hiếm hoi trong hoàng thất Tây Hạ lẫn Liêu quốc biết nói đạo lý, văn võ toàn tài. Chỉ tiếc là ở nhà mình lại không được nhìn nhận, chuyện khổ sai gì cũng đều để hai người họ đi ra lo liệu, thuộc loại hình cha không thương nương không yêu.
Ngồi ở giữa Triệu Phổ và Công Tôn, nguyên bản là ngồi cùng với Tiểu Tứ Tử, lúc này chỉ còn lại Tiểu Lương Tử cũng đang quan sát hai người đối diện, Tiểu Lương Tử cũng cảm khái -- gặp qua nhiều kẻ tìm đường chết, chưa từng gặp qua kẻ nào tìm đường chết nhiều lần liên tục... da hai kẻ này thật dày.
Gia Luật Tề và Lý Vinh đều cảm nhận được sự khinh bỉ từ hai sư đồ Triệu Phổ, thở dài, cúi đầu uống trà thuận tiện xót thương cho chính mình.
Cổ Liệt Thanh đương nhiên biết sóng ngầm đang bắt đầu khởi động ở phía dưới, khách khứa hai bên người quen lẫn kẻ thù nhét chung một chỗ, liền vui vẻ hớn hở bưng chén rượu đứng dậy nâng cốc chúc rượu, "Các vị khách quý đường xa mà đến, vẻ vang cho Cuồng Thạch Thành ta, đến đến đến... ta kính mọi người một chén."
Tất cả mọi người đứng dậy, nâng chén đáp lễ Cổ Liệt Thanh.
Sau khi uống xong ngồi xuống, Trịnh Trường Không khẽ ho khan một tiếng với Cổ Liệt Dao đang còn nhìn mình chằm chằm mà ngẩn người.
Cổ Liệt Dao mới hoàn hồn, cười cười nói, "Ta giúp chư vị giới thiệu một chút..." Nói xong, khoát tay về phía nơi Triệu Phổ bọn họ đang ngồi, "Vị này chính là Binh mã Đại nguyên soái Đại Tống triều, Cửu thiên tuế Triệu Phổ, tất cả mọi người hẳn đã biết rồi..."
Cửu vương gia nhướng nhướng mi, quét mắt liếc qua mấy người đối diện một cái -- đều biết lão tử đúng không?
Khách quý chư quốc Tây Vực ngồi đối diện đều theo bản năng mà nuốt một ngụm nước bọt -- ai mà không biết ngài, đại gia ngài vẫn khỏe chứ?
Cổ Liệt Dao giới thiệu từng người một, giới thiệu xong hết mọi người ở Khai Phong rồi thì chuyển qua giới thiệu những người tới từ Tây Vực.
Tuy nói đối diện có người quen, nhưng Triển Chiêu vẫn có không ít nghi hoặc với cách bố trí bàn tiệc.
Cổ Liệt Dao giới thiệu đầu tiên chính là bàn của Bạch Mộc Thiên.
Bạch Mộc Thiên không phải đến một mình mà là đến cùng một người khác.
Người này mặc một thân áo choàng màu xanh tối, từ diện mạo đến ăn mặc đều tương đối âm trầm, tuổi tác thoạt nhìn không quá bốn mươi, tướng mạo u tối, gương mặt như khổ qua.
Cổ Liệt Dao giới thiệu người này chính là Đàm chủ Ngạo Nguyệt Đàm, Tiết Lâm Nghĩa.
Triển Chiêu liếc nhìn Bạch Mộc Thiên -- ngươi nha không ở Ác Đế Thành nằm vùng sao, sao lại chạy đến Ngạo Nguyệt Đàm? Ngươi dám tự tiện rời khỏi vị trí làm việc ha!
Bạch Mộc Thiên đương nhiên biết Triển Chiêu đang trừng mình, vẻ mặt hắn vẫn là rất bình tĩnh, khi cúi đầu uống trà liếc nhìn Triển Chiêu, lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với Triển Chiêu.
Triển Chiêu trợn mắt liếc lại -- ngươi nháy cái gì mà nháy! Mí mắt rút gân hả!
Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ nhìn con mèo bên cạnh nổi cơn thịnh nộ, lông xù lên nhảy vào trạng thái chiến đấu, vươn tay nhẹ nhẹ vỗ sau lưng hắn.
Triển Chiêu được vuốt lông, nhịn xuống, xem thử phía đối diện định tác quái thế nào.
So với Bạch Mộc Thiên, càng khiến cho Triển Chiêu bốc hỏa đương nhiên chính là Hiên Viên Phách ngồi đối diện.
Triển Chiêu híp mắt quan sát người ngồi cùng bàn với Hiên Viên Phách.
Theo lời Cổ Liệt Dao giới thiệu thì người đến cùng Hiên Viên Phách là một sứ giả của tộc Thổ Phiên, gọi là cái gì Cáp Mật Cáp hay là Hồ Mễ Hồ, dù sao Triển Chiêu không nghe rõ, hắn lo trừng Hiên Viên Phách.
Đại khái vẻ khinh bỉ "Ngươi nha thật đúng là tai họa lưu đến nghìn năm" trong mắt Triển Chiêu quá mức sinh động, Hiên Viên Phách cũng xấu hổ, cầu cứu nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh.
Hắn không nhìn còn đỡ, vừa nhìn lửa giận của Triển Chiêu càng vọt lên cao.
Bạch Ngọc Đường bưng chén ngồi một bên uống trà, lần này hắn không vươn tay vuốt lông Triển Chiêu, thực ra, hắn cũng rất bất mãn với Hiên Viên Phách.
Mà một kẻ khác bị Triển Chiêu xếp vào hàng tai họa cực phẩm là Tuần Việt Bạch, lại ngồi chung với Gia Luật Tề.
Triệu Phổ chống cằm suy nghĩ -- Tuần Việt Bạch khi nào thì trà trộn vào Liêu Quốc? Không phải hắn ta đã quy thuận Hiên Viên Phách sao? Bạch Mộc Thiên lại có quan hệ với Ác Đế Thành, bối cảnh của mấy bàn đối diện xem ra không đơn giản.
Cổ Liệt Dao giới thiệu xong, mời mọi người tự nhiên, sau đó rượu và thức ăn bắt đầu được đưa lên.
Cuồng Thạch Thành dồi dào tôm cá tươi và thức ăn sơn dã, khẩu vị thiên về chua ngọt, cực kỳ độc đáo, Triển Chiêu vốn rất thích.
Tay nghề của trù tử trong hoàng cung Cuồng Thạch Thành lại càng tốt, trên bàn cơ hồ đều là những món Triển Chiêu thích ăn. Nhưng mà Triển Chiêu ngay cả đũa cũng không động, chống cằm trầm tư, thỉnh thoảng lại đánh giá mấy người đối diện một chút.
Triệu Phổ lẫn Lâm Dạ Hỏa bọn họ đều cảm thấy hiếm lạ. Hoắc! Triển Chiêu ngay cả thức ăn đều không buồn để ý đến, ba kẻ đối diện này tội thật lớn.
Bạch Ngọc Đường gắp một con tôm lớn thả vào chén của Triển Chiêu, nhẹ nhàng dùng khuỷu tay huých hắn một cái.
Triển Chiêu ngẩng đầu, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ trong bụng hiểu rõ, Bạch lão Ngũ vẫn rất đáng tin cậy, Triển Chiêu đang nổi nóng, giáo huấn những người này là chuyện thứ yếu, chuyện quan trọng nhất vẫn là cần phải biết rõ mục đích họ đến Cuồng Thạch Thành trước, không nên chậm trễ việc chính!
Khi Bạch Ngọc Đường chạm vào người hắn thì Triển Chiêu cũng hiểu được tâm tư của Bạch lão thử nhà mình.
Có câu quân tử báo thù mười năm không muộn, Triển hộ vệ cầm đũa gắp tôm ăn, bụng nói, trước để Triệu Phổ hỏi chuyện nghiêm túc, lát nữa trừng trị các ngươi sau!
Cửu vương gia mỉm cười, ngẩng đầu quét mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lý Vinh và Gia Luật Tề.
Hai vị đại oan uổng run lên trong lòng -- chết rồi!
Cửu vương gia lúc này mở miệng, liền hỏi, "Hai vị như thế nào chạy đến Cuồng Thạch Thành? Gần đây cứ luôn đi theo bổn soái, lẽ nào là muốn quy thuận?"
Lý Vinh cùng Da Luật Tề không nói gì -- quả nhiên, Triệu Phổ mở miệng sẽ chẳng nói lời hay! Tự nhiên mang tiếng oan uổng, tức giận ngao!