Trận chiến Vọng Tinh Than, sau một trận bão tuyết, oanh oanh liệt liệt mà kết thúc.
Trước sau như một, chiến dịch chấm dứt bằng chiến thắng của Triệu Phổ, mà muốn hỏi lần này Cửu Vương gia rốt cuộc đã chiến thắng ai?
Tất cả mọi người ở Tây Vực sẽ hỏi lại —— quan trọng sao? Dù sao kết quả vẫn như nhau, Triệu Phổ thắng!
Binh mã các nước Tây Vực xấu hổ mà nghỉ ngơi hồi phục trên sa mạc, Triệu Phổ luôn mang “thuốc” mà thần y mới nghiên cứu chế tạo đến cho bọn họ khiến cho mấy chục vạn tàn binh này đắng đến lăn lộn đầy đất.
Chưa đầy mấy ngày sau, tình hình dịch bệnh thế nhưng thật sự đã giảm bớt.
Thân thể khôi phục khỏe mạnh, nhân mã các nước Tây Vực không dám mơ tưởng đến việc tìm Phá Băng Đao nữa, nhanh chóng nhổ trại, ai về nước nấy.
Trên đường về, Lý Nguyên Hạo và Gia Luật Tề thỉnh thoảng lại suy xét xem có phải Triệu Phổ đã gạt bọn họ không? Bọn họ rốt cuộc là bị tộc Thổ Phiên lừa hay là bị Triệu Phổ gạt? Lần này họ xuất binh giằng co nửa tháng, ngoại trừ uống mấy bát thuốc đắng nghét, chịu một trận hoảng loạn cùng với việc trở thành trò cười cho thiên hạ ra, còn làm được gì chứ? Rốt cuộc họ đã làm sai điều gì, vì sao lại trở thành như thế này?
Binh mã các nước Tây Vực đem giỏ trúc múc nước, tốn công dã tràng cất bước rời đi, đại mạc lại trở lại bình yên.
Chớp mắt, cuối năm đã dần đến, thời tiết đột nhiên trở rét.
Ngày đông giá rét ở các nước Tây Vực so với Khai Phong Phủ không biết lợi hại gấp mấy lần.
Sáng sớm, Triển Chiêu đứng trước cửa quân trướng ngẩng đầu nhìn không trung xám xịt, nhủ thầm, không biết lát nữa có tuyết rơi không.
Không khí trong quân doanh vẫn rất sôi nổi nhộn nhịp, binh lính ăn điểm tâm xong thì chạy đến trường luyện binh thao luyện, đi ngang qua trước mặt Triển Chiêu, đều xưng huynh gọi đệ chào hỏi hắn.
Nhân duyên của Triển Chiêu từ trước đến nay vẫn rất tốt, cười tủm tỉm chào hỏi các tướng sĩ, phát hiện từ sau trận thắng ở Vọng Tinh Than của Triệu Phổ, khí thế của toàn thể Triệu gia quân lại tăng lên không ít.
Tiễn bước một nhóm binh lính vui vẻ, Triển Chiêu quay đầu lại liếc căn lều trống rỗng, không có chuột ở đây... nhàn quá! Nếu đang ở Khai Phong Phủ, lúc này nên ra ngoài tuần phố.
Nghĩ đến tuần phố, Triển Chiêu cân nhắc một chút —— đâu phải ở Hắc Phong Thành thì không thể đi tuần phố đúng không? Đi ra ngoài dạo một vòng cũng được mà? Lấy vận khí của hắn không chừng có thể nhặt được kỳ án gì đó, vậy không phải sẽ có việc làm sao.
Tính toán xong, Triển Chiêu liền quyết định vào trong thành tìm xem có việc lặt vặt gì để quản không, phía sau, Tiểu Ngũ lười biếng duỗi thắt lưng, lắc lắc bộ lông đen thật dày, linh lợi chạy theo Triển Chiêu cùng nhau ra ngoài.
Lại nói sao Triển Chiêu lại chỉ có một mình? Bởi vì hai ngày trước, Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn đã mang theo Yêu Yêu ra ngoài.
Sau khi trận chiến ở Vọng Tinh Than chấm dứt, An Vân Khoát liền theo Ân Hậu cùng về Ma Cung, vốn là Hắc Thủy Bà Bà sẽ đi cùng nhưng mấy ngày nay Bà Bà lại “ngủ đông”.
Một khi Bà Bà đã ngủ thì không ai dám gọi bà tỉnh dậy, ngay cả Ân Hậu cũng không dám. Vừa lúc Ngô Nhất Họa và Hồng Cửu Nương cũng muốn về Ma Cung mừng năm mới, là Cung chủ Ma Cung, Ân Hậu cũng đã lâu không về nên mang theo An Vân Khoát và mọi người, tranh thủ gần đây không có đại sự gì, đi về trước một chuyến xem thử.
Lục Thiên Hàn và Yêu Trường Thiên cũng đi theo, Vô Sa đại sư thì ở Khai Phong Phủ, cứ như vậy... các lão nhân gia ở Hắc Phong Thành đã đi hơn phân nửa, chỉ còn lại Công Tôn Mỗ và Thiên Tôn đang khó chịu.
Tâm trạng của Thiên Tôn dạo gần đây cứ như vậy, An Vân Khoát ở đây nên Thiên Tôn rất mất tự nhiên, An Vân Khoát đi rồi vẫn không thấy Thiên Tôn đỡ hơn.
Hôm đó xong bữa cơm trưa, Thiên Tôn và Công Tôn Mỗ ngồi uống trà, không biết như thế nào liền nói đến phái Thiên Sơn.
Thiên Tôn thuận miệng nói một câu, nghe nói gần đây phái Thiên Sơn thu không ít tân đồ đệ, không biết thế nào.
Thiên Tôn vô tâm nói ra, Bạch Ngọc Đường rất hiếu thuận, ngẫm lại từ sau vụ án ở Bích Thủy Đàm, ít nhất đã hai năm không về phái Thiên Sơn, liền hỏi Thiên Tôn có cần mình thay sư phụ đi một chuyến về Thiên Sơn xem thử không.
Thiên Tôn ngẫm nghĩ, cũng đã lâu không cùng đồ nhi ra ngoài, liền nói để vi sư đi cùng với ngươi.
Cứ như vậy, hai sư đồ cưỡi Yêu Yêu về Thiên Sơn.
Triển Chiêu đích thực là rất muốn đi cùng, Bạch Ngọc Đường cũng hỏi hắn có muốn đi cùng không, nhưng Triển Chiêu lại cảm thấy rất ngại, hai sư đồ người ta đã lâu không đi cùng nhau. Hơn nữa Triển hộ vệ biết mình là một kẻ có thể chất chuyên gây họa, phái Thiên Sơn khó khăn lắm mới yên ổn được mấy ngày, đừng để mình đi theo một chuyến, lại nhặt về mấy cỗ thi thể hay nhặt phải đại án gì đó thì xấu hổ lắm.
Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn vừa đi, Triển Chiêu liền có chút hối hận bản thân không theo Ân Hậu cùng về Ma Cung. Yêu Yêu đã bị cưỡi đi rồi, bản thân cũng không thể một mình chạy về, dù sao hắn còn muốn ở lại Hắc Phong Thành hỗ trợ Triệu Phổ lo liệu việc của Ác Đế Thành, coi như cũng có công vụ trong người.
Mặt khác, ngoại trừ hắn ra, mọi người vẫn bận rộn như cũ.
Triệu Phổ và chúng tướng Triệu gia quân bận rộn liên lạc với mấy Chuyển vận sứ của tộc Thổ Phiên, giúp đỡ Hoàng thất tộc Thổ Phiên giải quyết việc binh biến.
Công Tôn tinh thông ngôn ngữ của tộc Thổ Phiên, giúp Triệu Phổ dịch thư, bày mưu tính kế... bận tối mày tối mặt.
Lâm Dạ Hỏa giúp Trâu Lương chuẩn bị cho mùa đông sắp tới, đương nhiên không phải là quân doanh qua mùa đông mà là bầy sói qua mùa đông.
Học sinh trường Thái Học chuẩn bị cho kỳ khảo thí mùa đông sắp cử hành của thư viện Hắc Phong Thành, nếu đại diện cho trường Thái Học đi thi thì nhất định không thể có kết quả kém, cho nên một đám tài tử tài nữ gần đây theo Lâm Tiêu lão phu tử ngày đêm khổ học, ngay cả Bàng Dục ra ra vào vào cũng cầm theo quyển sách, miệng liên tục lẩm bẩm.
Đột nhiên xung quanh trở nên cô độc lạnh lẽo hư không tịch mịch “nhìn không quen”, Triển hộ vệ đành nhấc đôi chân dài lười biếng đi về phía đại môn quân doanh.
Vừa nghĩ đến một mình tuần phố một mình ăn cơm một mình nhặt thi thể, Triển Chiêu cảm thấy thật thê lương, nghiêng đầu nghĩ tiếp —— hôm qua Tiểu Lương Tử một mình chạy về Lang Vương Bảo, vậy tức là bây giờ cũng trong tình trạng cô đơn như hắn, hẳn là còn có một người.
Triển Chiêu dừng bước, xoay người lại quay trở lại trong quân doanh, ba quẹo hai rẽ, ở trong lều của Công Tôn Mỗ, tìm được Tiểu Tứ Tử đang ngồi ở trên bàn gói thuốc.
Triển Chiêu thò đầu vào trong lều ngó nghiêng, trong lều bày không ít noãn lô, rất ấm áp.
Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu, nhìn thấy Triển Chiêu đến, liền cười tủm tỉm ngoắc hắn.
Triển Chiêu nhìn khuôn mặt tròn vo tươi cười của Tiểu Tứ Tử, liền cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu, may mắn... còn có bé mập!
Vào trong lều, phát hiện ngoài Tiểu Tứ Tử ra còn có một vị nữ tử ngồi cạnh bàn đang lật xem một quyển sách.
Phía sau bình phong cũng truyền đến tiếng lật sách, hẳn là Công Tôn Mỗ đang nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Lần trước lão gia tử cảm mạo nên có chút đau đầu, Công Tôn bốc thuốc cho ông, để ông nằm trên giường nghỉ ngơi hai ngày, đừng ra ngoài kẻo trúng gió.
Nữ tử ngồi bên cạnh bàn nhìn thấy Triển Chiêu, đứng dậy nhẹ nhàng thi lễ với hắn.
Triển Chiêu nhanh chóng hoàn lễ, “Lê tướng quân.”
Nàng kia còn rất trẻ, thoạt nhìn chỉ mới tầm hai mươi tuổi, đoan trang tú lệ tao nhã uyển chuyển, khí chất gần giống với Bao phu nhân, thoạt nhìn thì thấy đây là một vị tiểu thư khuê các đặc biệt có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Chỉ là vị đại tiểu thư đầy phong thái tri thức này cũng là một trong thập đại phó tướng dưới trướng của Triệu Phổ, ngoài Miêu Bát Thải ra, là một trong hai vị nữ tướng quân độc nhất, Lê Yên.
Lê Yên không lệ thuộc Tứ đại danh tướng, nàng là phó tướng lệ thuộc trực tiếp Triệu Phổ như Thanh Lân.
Rất nhiều người thấy một mặt này của Lê Yên, sống chết gì cũng không cách nào tìm được mối liên hệ giữa nàng và hai chữ “tướng quân”, nhưng mà... võ công của Lê Yên cực cao, lại còn tinh thông binh pháp, là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của Triệu Phổ.
Thân thế của Lê Yên cũng khá là thú vị, nàng là nữ nhi của Đại tướng quân Lê Thống.
Nhiều thế hệ Lê Gia đều là võ tướng, lão đầu có bảy nhi tử mà chỉ có độc một nữ nhi, bảy nhi tử đầu nhậm chức trong quân, nữ nhi Lê Yên này là lão đầu hơn năm mươi tuổi mới có được, sủng như minh châu trên tay.
Cả đời Lê Thống đều muốn có được khuê nữ, khó khăn lắm đến tuổi già mới có được nữ nhi, chỗ nào bỏ được để cho nàng tòng quân chứ, lão đầu đương nhiên muốn dưỡng nàng thành tiểu thư khuê các.
Nhưng mà ý trời trêu ngươi, có khả năng là vì cái gọi là hổ phụ vô khuyển nữ, Lê Yên cố tình lại kế thừa huyết thống võ tướng của cha nàng, từ nhỏ đã giỏi võ.
Vì không cho nàng tập võ, lão tướng quân dưỡng nàng trong khuê phòng, nhưng chính vì từ nhỏ bị giam trong phủ Tướng quân giúp cho nàng tuổi nhỏ gặp được kỳ ngộ, theo một vị cao nhân học một thân tà công.
Trước đây Lê Yên rất vất vả, vì không muốn để phụ thân thương tâm, nàng vẫn luôn âm thầm học võ, bên ngoài sắm vai tiểu thư khuê tú, vờ như không biết võ công đến hơn mười năm trời.
Thẳng cho đến một lần mấy vị ca ca của nàng xuất chinh rơi vào vòng vây của quân địch, tính mệnh như chỉ mành treo chuông, nàng mới một mình đánh giết đến cứu mấy vị huynh trưởng ra ngoài.
Một màn này vừa lúc bị Triệu Phổ đuổi đến cứu viện nhìn thấy.
Lúc ấy Triệu Phổ cũng đang còn niên thiếu, cảm thấy lão Lê gia rất biết đùa, sinh một ổ nhi tử mà đánh được nhất cư nhiên lại là tiểu khuê nữ.
Cửu Vương gia một khi đã cao hứng liền không biết giữ miệng, nói công phu của Lê Yên thế này làm tướng quân cũng được. Ai ngờ Lê Yên chờ chính là những lời này của hắn, lập tức tiếp lệnh, còn nói quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, nếu Triệu Phổ đã phong quan cho nàng, vậy thì phải để nàng ở lại quân doanh làm tướng quân.
Thế là Triệu Phổ choáng váng, Lê Thống càng ngây ngốc hơn.
Lão Lê đầu vọt tới quân doanh muốn cùng Cửu Vương gia liều mạng già, lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng Triệu Phổ hết cách, đành phải an bài nàng vào một vị trí tương đối an toàn.
Nhưng mà thời gian đã chứng minh, Lê Yên văn võ song toàn, là một vị tướng quân tài giỏi hoàn toàn xứng đáng, mấy năm nay nàng đã lập được không ít chiến công, là một vị nữ tướng tiếng tăm lừng lẫy. Cái gọi là “cân quắc bất nhượng tu mi”, Lê Thống coi nàng là niềm quang vinh của mình, kiêu ngạo không thôi.
(*) Câu ngạn ngữ “cân quắc bất nhượng tu mi”, cân quắc là khăn trùm đầu của phụ nữ thời xưa, tích là Gia Cát Lượng muốn đánh Tư Mã Ý nhưng Tư Mã Ý không chịu ra đánh, cho nên Gia Cát Lượng sai người gửi khăn trùm đầu của phụ nữ cho Tư Mã Ý để hạ nhục, sau đó thì cân quắc là để chỉ phụ nữ. Người cổ đại gọi đàn ông là tu mi. Truyền thống phong kiến phân biệt đối xử với phụ nữ cho nên khi một người phụ nữ tài giỏi sẽ được gọi là “cân quắc bất nhượng tu mi”, nghĩa là “phụ nữ không hề thua kém đàn ông”. (Nguồn Editor: Ddil – Ngự tỷ quyết đấu)
Nói đến Lê Yên, nàng và Triển Chiêu còn có chút quan hệ sâu xa. Khi còn bé Lê Yên theo một vị kỳ nữ học công phu, tính danh thân phận của nữ tử đó Lê Yên hoàn toàn không biết, chỉ biết là vì nguyên nhân nào đó mà người kia cải trang thành nha hoàn, lặng lẽ tránh ở Lê Phủ nhiều năm.
Mọi người không ai biết nữ tử đó có võ công, chỉ có Lê Yên tuổi nhỏ đã phát hiện, hai người cực kỳ hợp ý, người kia liền dạy nàng công phu.
Khi Triển Chiêu mới vừa gặp Lê Yên đã cảm thấy nội lực của nàng dường như tương tự với Hắc Thủy Bà Bà, một thân tà công tuyệt đối không thể học được từ các môn phái phổ thông.
Vì thế, hắn đặc biệt để Hắc Thủy Bà Bà đến xem thử, Bà Bà nhìn nàng, gật đầu nói công phu này đúng là công phu chính tông của Hắc Thủy Cung, liền hàn huyên mấy câu với Lê Yên.
Từ đó về sau, Lê Yên vẫn luôn gọi Hắc Thủy Bà Bà là sư tổ.
Lê Yên chuyên cần tập binh pháp, hơn nữa tinh thông trận pháp cổ, còn rất hiếu học. Nàng thường mang theo một số sách cổ mà mình đọc không hiểu tìm đến Công Tôn Mỗ lãnh giáo, bởi vậy thường có thể ở trong lều của lão gia tử tìm được nàng.
Tiểu Tứ Tử cầm gói thuốc đã gói trong tay đưa cho Lê Yên, nói cho nàng cách sắc thuốc cho lão gia tử uống.
Lê Yên gật đầu ghi nhớ, vừa nhìn Triển Chiêu, ý là —— Triển đại nhân có việc gì sao?
Triển Chiêu gãi cằm, nói sao bây giờ... chả lẽ lại nói vì rảnh quá nên đến tìm Tiểu Tứ Tử giải buồn à?
Tiểu Tứ Tử lấy một cây lược nhỏ trong hà bao ra, đè Tiểu Ngũ chải lông, vừa nói với Lê Yên, “Tỷ tỷ, chuyện đó tỷ có muốn hỏi Miêu Miêu một chút không?”
Triển Chiêu tò mò, “Có việc?”
“Đúng vậy, muốn hỏi một chút ý kiến của Triển đại nhân.” Lê Yên đặt sách xuống, ý bảo Triển Chiêu ngồi.
Triển Chiêu đến bên bàn ngồi xuống, tự châm trà cho mình.
Chợt nghe Lê Yên hỏi, “Triển đại nhân có quen thuộc với võ lâm Tây Vực không?”
Triển Chiêu suy nghĩ, “Ừm... đệ nhất cao thủ võ lâm Tây Vực hẳn là Lâm Dạ Hỏa, môn phái lớn nhất trên danh nghĩa là Hỏa Phượng Đường. Nhưng mà Hỏa Phượng Đường không mấy khi can thiệp vào chuyện võ lâm Tây Vực, có chút vô tranh với thế nhân. Cho nên trung tâm thực sự của võ lâm Tây Vực vẫn là Tây Hạ và Liêu quốc. Vả lại các đại môn phái võ lâm Tây Vực phần lớn có quan hệ với triều đình các nước Tây Vực, đại diện rõ ràng nhất chính là Thanh Vu Đường của Liêu quốc và Vạn Tông Môn của Tây Hạ. Mặt khác còn có một số thế lực chiếm cứ một phương, ví dụ như Đông Hồ Cung ở Bắc Tây Vực, cùng với mấy sơn trại lớn lớn nhỏ nhỏ, quy mô có hạn. Lại nói, trước kia ngược lại còn có một số rất giống như môn phái cổ, ví dụ Thánh Điện Tự ở Tây Vực là nơi xuất thân của Vô Sa đại sư, sau khi mấy vị Thần tăng viên tịch, môn phái không thu thêm đồ đệ, bây giờ chỉ là thánh địa Phật môn mà thôi. Còn có một Bách Độc Động rất nổi danh, đã không còn tồn tại nữa... ừm, đại khái ta chỉ biết có nhiêu đó.”
Triển Chiêu nói xong thì gãi đầu, bản thân ngay cả chuyện về võ lâm Trung Nguyên còn chưa hiểu hết thì chớ nói chi đến võ lâm Tây Vực.
Lê Yên gật đầu, ôm Tiểu Tứ Tử ngẩn người suy tư.
“Tướng quân?” Triển Chiêu cảm thấy dường như nàng đang có mối bận tâm gì đó.
“Triển đại nhân hiểu biết thế nào về Hắc Thủy Cung?” Đột nhiên Lê Yên hỏi.
Triển Chiêu ngược lại bị nàng hỏi đến sửng sốt, suy nghĩ, gật đầu, “Ừm... quả thật, nếu nói sâu xa, Hắc Thủy Cung mới từng là môn phái lớn nhất Tây Vực, dù sao Hắc Thủy Bà Bà cũng được Hắc Thủy Cung Cung chủ Dư Khiếu Nguyên dạy dỗ...”
“Lê tướng quân, vì sao lại nhắc đến Hắc Thủy Cung?” Triển Chiêu không hiểu.
Hai hàng mi thanh tú của Lê Yên nhíu lại, thấp giọng nói. “Gần đây chiến dịch ở Vọng Tinh Than tương đối nổi bật nên cơ hồ áp chế đi tất cả những tin tức khác, nhưng thực tế, gần đây võ lâm Tây Vực không hề yên ổn gì.”
“Không yên ổn?” Triển Chiêu gật đầu, đúng vậy, người giang hồ thì khi nào yên ổn qua? Quả nhiên võ lâm Tây Vực và võ lâm Trung Nguyên đều một kiểu.
“Gần đây các đại môn phái Tây Vực đều chết mất một số nhân vật quan trọng, liên lụy cũng tương đối rộng, khắp nơi sợ liên lụy đến hoàng tộc cho nên miệng bịt tương đối kín, tin tức có thể thám thính được rất ít.” Lê Yên nói tiếp, “Chuyện cụ thể thì ta không rõ lắm nhưng ngày hôm qua Thiên Dực nói với ta, những người chết đều có một đặc điểm chung, sau khi chết đều chảy ra máu đen từ miệng, ngỗ tác khám nghiệm tử thi, phát hiện nội tạng toàn bộ hóa thành hắc thủy.”
Triển Chiêu vừa nghe liền trợn tròn mắt, “Đây là công phu của Hắc Thủy Cung...”
“Đúng vậy, nhưng cần phải có nội lực thâm hậu mới được.” Lê Yên nhíu mày, “Ta cùng không cách nào dùng một chưởng đánh cho toàn bộ nội tạng của người thành hắc thủy, huống chi người chết còn có không ít cao thủ.”
“Vậy thật kỳ quái, một trăm năm trước khi Dư Khiếu Nguyên chết đã hơn trăm tuổi, không thể nào có khả năng tồn tại đến bây giờ. Hắc Thủy Cung cũng mai danh ẩn tích trăm năm... không thể nào có cao thủ mang nội lực cao như vậy còn lưu lại được.”
Lê Yên gật đầu, nhỏ giọng hỏi, “Có thể là Bà Bà không?”
Triển Chiêu lắc đầu liên tục, “Không quá khả năng, thời gian này Bà Bà đều ngủ say, lại nói các lão nhân gia của Ma Cung ta vô tranh với thế nhân vài chục năm, Bà Bà đã bao nhiêu năm rồi không hề giết người.”
“Vậy lẽ nào có kẻ giá họa?” Lê Yên hỏi, “Bây giờ tất cả chứng cứ đều chỉ về Hắc Thủy Cung năm xưa... có thể nào có kẻ gây bất lợi cho Bà Bà?”
Triển Chiêu ngược lại phẩy tay. “Nhưng trên đời này cơ hồ không có ai biết đến sự tồn tại của Hắc Thủy Bà Bà, Bà Bà đã ẩn cư tại Ma Cung nhiều năm như vậy, trước kia cũng không bước chân vào giang hồ. Khi ở Hắc Thủy Cung thì Bà Bà ngoại trừ theo Dư Khiếu Nguyên học công phu ra, không bằng hữu cũng không có kẻ địch... Bà Bà luôn cách biệt với thế giới bên ngoài, hẳn là không ai có cừu oán với Bà Bà được đâu.”
Lê Yên gật đầu, “Điều này cũng đúng.”
“Không cần lo lắng.” Triển Chiêu cười cười, “Trên đời này có kẻ nào có gan chọc Hắc Thủy Bà Bà chứ, ngoại công của ta và Thiên Tôn cùng không dám chọc Bà Bà.”
Thấy Lê Yên còn có chút sầu lo, Triển Chiêu liền hỏi, “Thế tướng quân thì sao?”
Lê Yên sửng sốt.
“Những người giang hồ kia có thể nghi ngờ tướng quân và việc này có quan hệ gì không?” Triển Chiêu hỏi.
Lê Yên lắc đầu, “Hẳn là không, thứ nhất rất ít ai biết sư thừa của ta, thứ hai, ta cũng không có bản lĩnh đó...”
Lê Yên nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu cười tiếp một câu, “Như vậy, vị dạy công phu cho tướng quân thì sao?”
Lê Yên giương mắt nhìn Triển Chiêu, thấy hắn cười khẽ, liền thở dài, thường nghe nói đầu óc của Triển Chiêu rất linh hoạt, xem ra, hắn sớm đã biết mình đang lo lắng điều gì.
“Bà Bà hẳn là biết sư phụ của ta.” Lê Yên thở dài, “Chính là lần trước khi ta hỏi Bà Bà rốt cuộc sư phụ của ta có thân phận gì, Bà Bà chỉ nói với ta, không cần nhớ đến người, người đã chết.”
Triển Chiêu kinh ngạc, “Bà Bà không nói gì khác sao?”
Lê Yên lắc đầu, tỏ ra bất đắc dĩ, “Ta không dám hỏi nhiều.”
Triển Chiêu gật đầu, “Vậy thì ngày nào đó có cơ hội, để ta hỏi Bà Bà một chút.”
Lê Yên mỉm cười cảm tạ Triển Chiêu.
Triển Chiêu lại ngồi một chốc, liền đứng dậy cáo từ, Tiểu Tứ Tử vừa lúc muốn ra phố mua chút dược liệu cho Công Tôn, liền theo Triển Chiêu cùng ra khỏi quân doanh.
Lê Yên cầm sách đọc tiếp, nàng cũng có tâm sự, cho nên không để ý đến, Công Tôn Mỗ phía sau bình phong, lúc này đã không có tâm tư lật sách nữa.
Lão gia tử khẽ cau mày, ngón tay nhẹ nhàng xoa thái dương, âm thầm lắc đầu —— sao mấy chuyện không yên ổn cứ gom về một nơi, ngay cả Hắc Thủy Cung cũng đã chạy đến? Sẽ không tà môn như vậy chứ?!