Triển Chiêu bọn họ ở trong lòng đất bên dưới Thúy Ngọc Ban gặp một sinh vật kỳ dị người không ra người quỷ không ra quỷ, một cước đá bay, sau đó mới nhận ra là quái vật nọ cơ bản không có sức chiến đấu gì, quả thật ngay cả đứng cũng không vững.
Mọi người sau khi nghe thấy động tĩnh thì rời khỏi sơn động trốn trong bụi cây, liền phát hiện ra vị Vạn sư phụ kia chạy đến, nâng quái vật kia dậy mà gọi “nhi tử”.
Lâm Dạ Hỏa le lưỡi, cảm thấy thật quỷ dị!
Trâu Lương thấp giọng hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Hai ngươi có cần trở về không? Cẩn thận bị lộ!”
Lúc này Vạn sư phụ đã đỡ “nhi tử” của hắn về sơn động, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vội vàng theo lối bên ngoài quay trở về.
...
Lúc này Thúy Ngọc Ban vẫn còn đang rất loạn, con voi hoảng sợ chạy ra kia bị dồn vào góc tường nhưng không chịu quay trở lại trong lồng, nó quất vòi xua đuổi ban chủ của Thúy Ngọc Ban đang cố gắng tiến lại để bắt nó.
Hồng Tề Thiên vốn đứng chờ ngay ngoài trướng bồng, nhìn thấy Vạn sư phụ vội vã quay lại khiến hắn rất sốt ruột, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chui vào đó nửa ngày nhưng sao vẫn chưa ra?
Vạn sư phụ dường như là nhớ ra gì đó mà vội vã quay về lều, hắn không hề để ý đến Hồng Tề Thiên mà trực tiếp vọt vào trong.
Hồng Tề Thiên sốt ruột mà nhìn vào trong lều thăm dò, chỉ thấy một thân ảnh màu đỏ lóe lên bên cạnh, Triển Chiêu đã trở lại.
Hồng Tề Thiên mới nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng khó hiểu mà nhìn Triển Chiêu —— ngươi quay lại từ hướng nào thế?
Triển Chiêu nheo mắt khoát tay với Hồng Tề Thiên, ý là —— lát nữa chúng ta sẽ nói kỹ càng tỉ mỉ!
Cùng lúc đó, Bạch Ngọc Đường cũng thừa dịp hỗn loạn mà trở lại đứng bên cạnh Bàng Dục và Bao Duyên đang còn xem náo nhiệt.
Ban chủ lau mồ hôi đến nhận lỗi, nói khiến mọi người chê cười rồi.
Bàng Dục còn giả vờ sợ hãi, “Sao voi chỗ các người lại không nghe lời vậy? Đừng để đến lúc tổ chức thọ yến cho lão gia tử thì lại gây náo loạn nữa, khi đó đừng mang nó theo đấy?!”
Ban chủ vội vàng gật đầu đồng ý.
Bạch Ngọc Đường gật đầu với Bàng Dục, Bàng Dục và Bao Duyên đều đoán hẳn là hắn đã tra ra được manh mối, không muốn ở lâu thêm, liền dặn dò vài câu với ban chủ rồi cáo từ rời đi.
Triển Chiêu và Hồng Tề Thiên vẫn còn đứng đợi bên ngoài trướng bồng.
Một lát sau, Vạn sư phụ đi ra.
Triển Chiêu để ý thấy đầu tóc hắn ướt đẫm mồ hôi, y phục trên người cũng xốc xếch, vừa nghĩ tới dung mạo của “nhi tử” hắn, Triển hộ vệ liền nhịn không được nhíu mày —— thứ đó rốt cục có phải là người hay không? Tính sai rồi, sớm biết thế đã mang Công Tôn theo!
Vạn sư phụ ra khỏi lều thấy hai người họ vẫn còn đứng chờ, bèn nói. “Hai ngươi cũng thấy rồi đấy, chỗ của bọn ta rất lộn xộn nên các ngươi vẫn là ở trong thành đi!”
Triển Chiêu và Hồng Tề Thiên giao hẹn với Vạn sư phụ, ba ngày sau sẽ bắt đầu học công phu.
Nguyên bản Triển Chiêu muốn bắt đầu học từ ngày mai nhưng dường như Vạn sư phụ đang có nhiều tâm sự nặng nề, hắn chỉ nói hai ngày tới bận nhiều chuyện quan trọng không thể thoát thân được, nhất quyết phải đợi đến ba ngày sau.
Từ biệt vị Vạn sư phụ kỳ kỳ quái quái kia, Triển Chiêu và Hồng Tề Thiên rời khỏi Thúy Ngọc Ban.
Ra khỏi Thúy Ngọc Ban đi về thành, Triển Chiêu kể lại những gì mình đã thấy cho Hồng Tề Thiên nghe.
Hồng Tề Thiên kinh ngạc, “Quái vật?”
Triển Chiêu miêu tả tỉ mỉ một chút diện mạo của quái vật kia cho Hồng Tề Thiên, đột nhiên Hồng Tề Thiên trở nên thất thần, lẩm bẩm. “Quả nhiên không phải là nằm mơ?!”
Triển Chiêu nghe vậy thì tỏ ra khó hiểu hỏi hắn, “Nằm mơ cái gì?”
Hồng Tề Thiên đáp, “Hình như ta đã từng gặp quái vật kia rồi!”
Lúc này đến phiên Triển Chiêu giật mình, “Ngươi gặp ở đâu?”
Hồng Tề Thiên nhíu mày, “Khi ta còn bé!”
Triển Chiêu mở to hai mắt, “Ngươi xác định chứ? Thứ đồ chơi kia nhìn không giống như sẽ sống được lâu. Từ khi ngươi còn bé đến giờ chẳng phải đã sống hơn mười mấy hai mươi năm rồi sao?”
“Ta cũng không chắc là có phải là một không.” Hồng Tề Thiên nhún vai. “Cho đến lúc nãy ta vẫn còn cho rằng đó chỉ là một giấc mộng ta gặp khi còn bé mà thôi!”
Lúc này, Triển Chiêu liếc mắt một cái nhìn thấy Bạch Ngọc Đường bọn họ đi vào một tửu lâu phía trước, vội vàng kéo Hồng Tề Thiên. “Ngọc Đường ở đằng kia! Để đó lát nữa nói luôn!”
Hồng Tề Thiên đi theo Triển Chiêu chạy lên lầu hai tửu lâu, đi vào một gian nhã gian đóng cửa lại.
Trong nhã gian, không chỉ có Bạch Ngọc Đường, Bao Duyên bọn họ mà Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương cũng đã đến.
Hỏa Phượng đang miêu tả sinh động như thật về diện mạo của quái vật kia cho Bao Duyên và Bàng Dục, hai người kia nghe đến há hốc miệng.
“Quấn đầy băng gạc... biết đâu là vì đang bị thương khá nặng?” Tiểu Bao Duyên không nhìn thấy tận mắt nên không quá tin tưởng vào mấy chuyện ma quỷ.
“Đầu lớn như trái dưa gang vậy này!” Lâm Dạ Hỏa khoa tay múa chân với Bao Duyên.
Bàng Dục khoanh tay tỏ ra chán ghét. “Ai nha! Chưa tính đến việc nuôi cái thứ đó, còn cái gì mà ngâm thi thể trong bình, thật là ghê tởm! Dứt khoát bắt sạch bọn chúng lại đi!”
“Bắt người cũng phải có chứng cứ.” Triển Chiêu đi đến ngồi xuống, “Coi như thứ kia là động vật chứ không phải là người, nếu chỉ vì lý do trong mấy cái bình đó ngâm thi thể mà phải bắt về thì kia chẳng phải Công Tôn sẽ phải ngồi xổm trong tù trường kỳ sao?
Mọi người ngẫm lại, cũng đúng!
Triển Chiêu để Hồng Tề Thiên kể lại tỉ mỉ chuyện vừa mới nói khi nãy về việc đã từng gặp qua quái vật nọ khi còn bé.
Vì khi còn bé Hồng Tề Thiên từng trúng độc sinh bệnh nặng nên có rất nhiều chuyện đã không còn nhớ rõ nữa.
Mà hắn thỉnh thoảng sẽ mơ thấy ác mộng, trong mộng có một con quái vật thật lớn hình người, bề ngoài của quái vật nọ không khác mấy so với thứ mà Triển Chiêu bọn họ miêu tả.
Cho tới bây giờ Hồng Tề Thiên vẫn luôn cho rằng đó chỉ là một giấc mộng, nhưng mới vừa rồi được Triển Chiêu nhắc tỉnh, hắn tự dưng nhớ ra được một số chuyện cũ, cảnh tượng tựa như ảo mộng kia cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
“Năm đó khi Tông Tổ đến thôn của ta cũng giống như một gánh hát bình thường, dựng lều ở.” Hồng Tề Thiên nhớ lại. “Cha ta vẫn luôn không tin những gì mà Tông Tổ nói, mà đám người Tông Tổ đó cũng rất thần bí, khu trại của họ được canh phòng cẩn mật, người ngoài đều không được phép đi vào. Có một hôm mưa to, ta thừa dịp hỗn loạn mà lén chui vào trong trướng bồng lớn nhất, muốn xem thử rốt cục họ đang che giấu bí mật gì. Lúc đó là buổi tối, trong trướng bồng có đốt đèn, sau khi ta đi vào thì ngửi thấy một cái mùi tanh tưởi kỳ quái, rồi ta nhìn thấy một cái bóng đang chuyển động phía sau bình phong... chẳng mấy chốc thứ kia đi ra, cư nhiên là một con quái vật cao lớn hình người, giống hệt như những gì các ngươi vừa miêu tả, trên người quấn rất nhiều băng vải, đầu nặng thân nhẹ, hình người nhưng dường như không phải là người, lúc ấy ta sợ lắm, liền xoay người bỏ chạy.”
Bọn Triển Chiêu nghiêm túc lắng nghe, rất lấy làm lạ.
“Bây giờ ngẫm lại...” Hồng Tề Thiên nhíu mày, “Bên trong trướng bồng quả thật có mấy cái kệ, trên đó bày rất nhiều bình bình hũ hũ, trên bàn cũng có rất nhiều bản vẽ, trên xà ngang còn treo mấy sợi xích sắt.”
Mọi người càng nghe càng cảm thấy khả nghi, lẽ nào đám Tông Tổ giả mạo đi lừa gạt khắp nơi năm đó có quan hệ gì với Thúy Ngọc Ban?
“Vạn sư phụ kia trông cũng đâu đến nỗi quá già... “ Lâm Dạ Hỏa hỏi, “Hai mươi năm trước đã có nhi tử lớn như vậy sao?”
“Vật kia có thể sống đến hai mươi năm?” Trâu Lương cau mày. “Một cước vừa rồi gần như đã đá hỏng rồi?!”
“Có một cách!” Triển Chiêu ngẫm nghĩ rồi mở miệng bảo. “Tìm một cơ hội mang Công Tôn vào để hắn xem thử rốt cuộc quái vật kia có phải là người không?! Còn có mấy động vật tinh thần uể oải và bình bình hũ hũ chứa đầy thi thể kia là để làm gì?”
Tất cả mọi người gật đầu, đây quả thật là ý kiến hay!
“Đúng rồi!” Triển Chiêu lại nghĩ đến chuyện này. “Thời gian tới có nên theo dõi sát Vạn sư phụ kia không? Dường như hắn cứ luôn cường điệu là mấy ngày nay bận rộn rất nhiều chuyện!”
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, nhìn thoáng qua Giao Giao ở phía sau.
Triển Chiêu cũng nhìn Giao Giao... muốn theo dõi Vạn sư phụ, để Giao Giao xuống đường ngầm đợi là tốt nhất.
Chỉ là vẻ mặt của Giao Giao rất ủy khuất, hiển nhiên là không muốn xuống đó.
“Lại nói...” Lâm Dạ Hỏa tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường, “Thứ kia được nhà ngươi dưỡng lớn như vậy, mang theo bên người không bị đụng trúng khung cửa à?”
Bạch Ngọc Đường nghe Lâm Dạ Hỏa hỏi vậy thì rất sửng sốt, quay đầu lại nhìn thử. Từ lúc luận võ với Thiên Tôn đã trôi qua một thời gian, Giao Giao bất tri bất giác lại thay đổi trở lại, vẻ mặt lẫn tính cách trước sau như một vẫn chẳng khác gì tiểu hài tử.
Bạch Ngọc Đường cẩn thận suy nghĩ một chút, nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu mở to đôi đá mắt mèo —— sợ bẩn sợ phiền toái, rõ ràng là giống ngươi nhiều hơn!
Nghĩ tới nghĩ lui, mọi người vẫn là quyết định về Hắc Phong Thành trước, tìm Triệu Phổ bọn họ thương lượng đối sách.
...
Trước khi trời tối, mọi người quay trở về Hắc Phong Thành, lúc này, quân doanh của Triệu gia quân đã an tĩnh hơn không ít so với lúc họ rời khỏi.
Triển Chiêu nhìn thoáng qua thao trường thì thấy cái chỗ nhốt mấy người bệnh đã được dỡ xuống thì cảm thấy vui mừng.
Lâm Dạ Hỏa cũng hỏi, “Có phải đã chữa được chứng mất hồn rồi không?”
Trâu Lương nhìn sân luyện binh đã được dọn dẹp sạch sẽ thì thản nhiên chen vào một câu. “Không chừng đều chết sạch rồi!”
Lâm Dạ Hỏa cùng Triển Chiêu đều liếc mắt nhìn hắn.
Tả Tướng quân bất đắc dĩ, “Rõ ràng cũng có khả năng này mà...”
“Ai... đều do lúc bé không dạy tốt, tính tình mới khó ưa như vậy!”
Lúc này, phía sau mọi người truyền đến tiếng nói.
Đám người Triển Chiêu quay đầu lại thì thấy Hữu Tướng quân Long Kiều Quảng đang đứng đó.
Quảng gia bĩu môi hướng về một cái quân trướng mới được dựng lên phía xa xa. “Người đều đã khôi phục, chỉ là mất máu quá nhiều nên cần phải tĩnh dưỡng.”
“Làm sao mà chữa khỏi được?” Bọn Triển Chiêu kinh ngạc, vừa đi về phía quân trướng vừa hỏi.
Long Kiều Quảng cười ha hả, “Ân Hậu cứu họ tỉnh.”
“Ngoại công?” Triển Chiêu càng giật mình.
Nói nhiều vươn tay bịt hai tai mình lại. “Ân Hậu bảo toàn bộ người trong quân doanh đều nhắm mắt bịt tai lại, ông ấy đi vào trong lồng dùng một chiêu Ma Vương Thiểm, thế là đám thư sinh kia lập tức ngất xỉu. Vốn Công Tôn tiên sinh sợ những thư sinh này cứ đi không ngừng như vậy sẽ mệt chết hoặc tự đụng chết nên mới nhờ Ân Hậu làm cho họ mê man đi, không ngờ là từng người từng người tỉnh lại thì thần trí đã thanh tỉnh!”
Triển Chiêu nghe xong thì suy tư. “Nói như vậy, những thư sinh kia chẳng phải là trúng âm thuật sao?”
“Thiên Tôn cũng nói như vậy.” Long Kiều Quảng xốc mành cửa lên.
Triển Chiêu vừa tiến vào trong thì thấy, được chứ, trong quân trướng bày mấy chục cái giường bệnh, những thư sinh kia từng người từng người yếu ớt mà nằm trên đó.
Công Tôn và Tiểu Tứ Tử mang theo một đám quân y đang hỗ trợ đút thuốc cho họ, tuy còn suy yếu, hơn nữa toàn thân đều quấn kín băng, nhưng vẻ mặt của họ đều đã khác.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhịn không được mà gật đầu —— đây mới là dáng vẻ của con người.
“Đã về rồi?”
Phía sau truyền đến tiếng của Triệu Phổ.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại.
Cửu vương gia tựa vào một trụ đèn bên ngoài lều, chào hỏi với mọi người.
“Tra được chút manh mối.” Triển Chiêu mở miệng.
Triệu Phổ cười, “Vừa vặn, sau khi những thư sinh kia tỉnh lại cũng cung cấp được manh mối.”
“Manh mối gì?” Bạch Ngọc Đường thấy Triệu Phổ vừa nói chuyện vừa liếc nhìn hắn, chắc hẳn là có liên quan đến hắn, liền nhịn không được mà hỏi Triệu Phổ.
Triệu Phổ vươn tay lục lọi trong tay áo lấy một đồng tiền ra, đây chính là manh mối duy nhất để Lục Thiên Hàn truy tìm hung thủ, đồng tiền hình vuông lỗ tròn.
Triển Chiêu cũng từ lấy ra được một đồng trong tay áo, khó hiểu mà nhìn Triệu Phổ —— sao lại dư ra một đồng?
“Vừa rồi ta đang tra án thì Tiểu Lương Tử chạy đi tìm công tượng dựa theo miêu tả mà đánh ra một đồng.”
“Tra án?” Bọn Triển Chiêu khó hiểu.
Triệu Phổ nhướng mày, đi vào trong lều, Triển Chiêu bọn họ cũng theo vào trong.
Cửu vương gia đi đến trước mặt một thư sinh, lấy đồng tiền kia ra đưa cho thư sinh kia xem, hỏi. “Có phải giống thế này không?”
Thư sinh kia ngẩng đầu nhìn thoáng qua, có chút kích động chỉ vào mảnh đồng tiền kia mà nói. “Đúng vậy! Chính là thế này!”
Hắn nói dứt lời thì bên cạnh có mấy thư sinh cũng nhìn thấy, đều lên tiếng. “Đúng! Chính là cái này!”
Mấy thứ sinh bên này còn đang kích động, Công Tôn liền chạy đến, ra lệnh cho họ nằm xuống, không được lộn xộn!
Đi cùng Công Tôn còn có Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử kéo tay Tiểu Lương Tử đứng bên cạnh Triệu Phổ, hai tiểu hài nhi cười tủm tỉm mà nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều cảm thấy khó hiểu —— hai oa nhi này làm sao vậy?
Bạch Ngọc Đường lại vội vàng hỏi Triệu Phổ, “Có ý gì? Bọn họ từng thấy đồng tiền này?”
Triệu Phổ gật đầu, “Mấy thư sinh này đều là bị bắt cóc tại những nơi vắng vẻ, họ nghe thấy một âm thanh quái dị rồi mất đi tri giác. Trước khi mất đi tri giác, bọn họ đều nhìn thấy một bóng người màu đen, người nọ là nam hay nữ thì họ đều không nhận ra, chỉ là đều thấy bên hông người nọ treo một đồng tiền như thế này.”
Hai mắt Bạch Ngọc Đường sáng rực. “Kẻ tấn công họ lẽ nào là hung thủ năm đó... ngươi có nói với ngoại công ta chưa?”
Triệu Phổ cười lắc đầu, “Cái này thì chưa.”
Triển Chiêu cảm thấy tâm trạng của Triệu Phổ dường như rất tốt, có chút khó hiểu mà nhìn hắn. “Có phải ngươi còn tìm được thứ gì tốt nữa không?”
Cửu vương gia nhướng nhướng mày, vươn tay kéo Tiểu Lương Tử lại, hai tay vỗ vai bé, nói với Bạch Ngọc Đường, “Lúc này, ngươi nên hảo hảo cám ơn tiểu tử này.”
Tiểu Tứ Tử ở một bên gật đầu, “Tiểu Lương Tử rất có năng lực!”
Tiêu Lương ngượng ngùng.
Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Lương Tử lại nhìn sang Triệu Phổ, nghi hoặc.
Cửu vương gia giải thích với Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Lương Tử điều tra ra được đồng tiền này là thứ gì!”
“Thật sao?”
Mọi người “soạt” một tiếng xoay mặt nhìn Tiểu Lương Tử.
Tiêu Lương cười hì hì gãi đầu, “Tình cờ thôi!”
Lâm Dạ Hỏa chống nạnh trêu bé, “Ngươi thật thần nha! Các lão gia tử tra xét lâu như vậy mà còn chưa tìm ra được manh mối, thế mà mới mấy ngày mà ngươi đã tra ra được?!”
Tiêu Lương vươn tay, lấy hai thứ khác nhau đưa cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu bọn họ xem, mở miệng nói. “Đồng tiền này, tên là Âm Bản!”