Nếu như bị người khác cưỡng bức trước mặt Nghê Lạc, cô thà chết còn hơn!
“Nghê Lạc!!! Cứu chị!!!”
Mà ngay lúc này, Nghê Lạc đỏ cả mắt, không biết lấy sức lực từ đâu ra, hét lên một tiếng như dã thú, hất tung bảy, tám người đang kìm chặt cậu ra.
Cậu tung một cú đánh vào Liễu Phi Dương, giành Nghê Già từ trong tay hắn, liều chết ôm cô vào lòng. Đồng thời, cậu đá một cước vào ngực Liễu Phi Dương, hắn bị bất ngờ, ngã xuống đất.
Nghê Lạc ôm Nghê Già chạy ra bên ngoài, người phía sau đuổi theo như quỷ hút máu nhìn thấy con mồi, vây quanh lấy cậu đá đánh một trận. Nghê Lạc ngã xuống đất, nhưng vẫn gắt gao che chở Nghê Già, không để cô bị thương tổn chút nào.
Nghê Già bị cậu ôm chặt vào trong lòng, nghe những tiếng nắm đấm rơi trên trên thân thể gầy gò của cậu, nhìn môi cậu bị cắn trắng bệch, nhưng không kêu dù chỉ một tiếng. Ánh mắt cô ươn ướt: “Không cần bảo vệ chị đâu!”
Cậu bị người ta đánh rồi đá, thân thể nặng nề đè trên người cô, nói bên tai cô: “Tôi đếm đến ba! Chị phải chạy ra ngoài, không được quay đầu lại!”
Nghê Già nhìn khuôn mặt trắng bệch nhưng vô cùng kiên cường của Nghê Lạc, đột nhiên phát hiện, em trai của cô, dường như đã thay đổi!
“Một, hai,” Cậu chầm chậm buông tay, “Ba!” Cậu đẩy cô về phía bên ngoài, hét lên: “Chạy mau!”
Nghê Già bị cậu đẩy ra khỏi đám đông, có điều, tay cô vẫn kéo theo Nghê Lạc, lại bị cậu nhanh chóng đẩy ra: “Bảo chị chạy cơ mà! Chạy mau!!!.”
Nghê già giật mình nhanh chóng xoay người lại, chạy ra bên ngoài không ngoái lại.
“Nghê Già, chạy nhanh lên!!” Cậu ở sau lưng cô hét to!
Trong đầu Nghê Già trống rỗng, cô liều mạng chạy ra ngoài, đi báo cảnh sát, đi tìm người giúp!
Cô sợ tên điên này và khung cảnh bẩn thỉu hỗn loạn này; chết rất dễ dàng, nhưng, bị người làm nhục ngay trước mặt Nghê Lạc, còn khó chịu hơn cả chết!
Cô chạy ra bên ngoài theo bản năng, nhưng, bỗng một tiếng súng nặng nề vang lên, nổ mạnh bên chân cô.
Viên đạn đâm thành một lỗ trên mặt xi-măng, vỏ đạn đập vào trên đùi Nghê Già, đau đến không còn cảm giác.
Chân Nghê Già mềm nhũn, ngã xuống đất.
Nghê Già lạnh cả người, sao lại có, súng??
Vỏ kim loại nhảy lách cách trên mặt đất, rõ ràng là một viên đạn!!!
Nghê Già khó nhọc quay đầu, thấy Nghê Lạc một lần nữa bị nhấn xuống, mà súng ở trong tay Liễu Phi Dương, đang nhắm vào cô, khói trắng lượn lờ tỏa ra.
Tâm Nghê Già từng chút chìm xuống, cảm giác bất lực cùng tuyệt vọng trước đây chưa từng có, như sóng triều bao phủ lấy cô.
Ngày hôm nay, cô cùng Nghê Lạc hoặc chết, hoặc, sống không bằng chết!
Liễu Phi Dương quơ quơ súng trong tay, trên mặt hiện lên nụ cười khinh bỉ: “Đến đây!”
Nghê Già kéo thân thể mềm nhũn, chậm rãi đứng lên, đối diện họng súng sâu hoắm đen đủi, lê từng bước một mà tới.
Ánh mặt trời bên ngoài cửa cách cô càng ngày càng xa, cô đứng lại, trong cái bóng nửa sáng nửa tối trước mặt Liễu Phi Dương.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, rọi sáng nửa khuôn mặt tuyệt đẹp của cô gái, dưới ánh nắng, gò má trắng nõn của cô trở nên trong suốt, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, đẹp như sứ men ngọc thượng hạng.
Liễu Phi Dương ngả ngớn giơ tay lên, định sờ mặt cô. Nghê Già không nói gì mà chỉ lạnh nhạt nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh đi tay của hắn, kết quả, mặt của cô, đối diện nòng súng đang nằm trong cái tay kia của hắn.
Nòng súng như hố đen, thăm thẳm sâu, làm người ta lạnh cả sóng lưng!
Liễu Phi Dương nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Nghê Già, một luồng nộ khí nhất thời sinh ra, nắm thẳng lấy cằm của cô, quay đầu cô về phía mình: “Còn giả vờ bình thản sao?”
“Liễu Phi Dương, mày có giỏi thì đấu với tao! Cho dù mày đánh chết tao, tao cũng sẽ không kêu một tiếng, cầm súng ra oai thì có gì hay!” Nghê Lạc chống cự lại ách kìm kẹp của những kẻ đang giữ chặt mình, quát to với Liễu Phi Dương.
Sắc mặt Liễu Phi Dương hung ác, đấm thẳng đỉnh đầu Nghê Lạc còn đang nằm trên mặt đất.
Cả người Nghê Già run lên, Nghê Lạc lại không sợ hãi nói: “Liễu Phi Dương, mày chột dạ! Mày…”
Nòng súng của Liễu Phi Dương lần này trực tiếp nhắm ngay Nghê Lạc, Nghê Già nhanh tay lẹ mắt, “bốp” một tiếng đánh lên tay hắn, viên đạn lệch hướng, bắn lên trần nhà.
Nghê Già cười khẩy: “Anh chột dạ rồi!”
Liễu Phi Dương âm trầm nhìn Nghê Già trong chốc lát, hàm răng nghiến chặt canh cách, đầu súng chạm lên mặt Nghê Già.
Nghê Già chợt cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, dây thần kinh toàn thân đều căng thẳng, không thể nào không sợ. Cô có thể bị dọa sợ nhưng tuyệt sẽ không cầu xin, cả người căng như dây cung sắp đứt.
Súng trong tay Liễu Phi Dương từ từ di chuyển xuống dưới, đi qua xương quai xanh xinh đẹp, qua tấm áo xốc xếch, lại đi xuống, dừng trên eo thon.
Liễu Phi Dương cười đến nham hiểm: “Tôi không muốn động tay, cô, tự mình cởi quần áo ra!” Nói xong, súng trong tay vỗ vỗ lên eo Nghê Già.
Nghê Già cắn răng, không nói gì, cũng không nhúc nhích.
Kiếp trước, nhục nhã như vậy, cô đã trải qua rất nhiều, nhưng là, ở trước mặt Nghê Lạc, bị…
Bất lực mà tuyệt vọng,
Cô thà chết!
Nghê Lạc hoàn toàn đần người ra! Tuyệt vọng hơn bao giờ hết! Cậu không thể trơ mắt nhìn Nghê Già bị Liễu Phi Dương “cưỡng bức”, càng không thể trơ mắt nhìn Nghê Già bị bắn chết!
Vì sao lại thành tình cảnh này?
Là báo ứng sao?
Cậu hối hận rồi! Tràn ngập trong lòng cậu, tất cả đều là nỗi hối hận đến hủy thiên diệt địa!
Cậu không nên ham chơi, không nên lăng nhăng, không nên gây họa, không nên vô dụng nhưng lại ưỡn ngực ta đây, không nên lãng phí thời gian, không nên gây thù chuốc oán, không nên không nghe lời Nghê Già!
Quá nhiều không nên, tất cả đều là cậu hại!
Tất cả đều là tại cậu, nhưng, cậu bây giờ lại không có khả năng cứu Nghê Già!
Ông trời muốn cậu vì những sai lầm trước kia trả giá, nhưng tại sao lại muốn để mọi chuyện rơi vào người Nghê Già!
“Liễu Phi Dương, anh thả chị ấy đi! Anh có thể giết tôi! Kéo theo cô gái ngu xuẩn này vào thì anh còn gì là đàn ông!!! Anh có thể giết tôi, anh giết tôi đi!!!”
Liễu Phi Dương khịt mũi coi thường, lại nhìn về phía Nghê Già, lặp lại lần nữa: “Tôi không muốn tự mình ra tay!”
Nghê Già ngẩng đầu, nhìn về phía Liễu Phi Dương, con ngươi như đã chết, tĩnh đến đáng sợ. Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng lại cực kì có trọng lượng: “Thật không tốt, tôi cũng không muốn ra tay, anh nổ súng đi!”
Ồ, thực sự là quá buồn cười!
Lúc này, bất cứ chuyện gì xảy ra với cô, hay đối với Nghê Lạc, so với chết còn thống khổ hơn!
Đây chính là cái gọi là số phận sao?
Liễu Phi Dương choáng váng, bỗng nhiên có cảm giác sợ hãi. Hắn vẫn cho là con trai nhà họ Nghê, Nghê Lạc, không ra làm sao, con gái mới, Nghê Già, tính tình mềm yếu vô dụng, nhưng hiện tại, hắn phát hiện, thật sự không phải như vậy. Hơn nữa,
Nếu như hôm nay thả hai chị em người này trở về, Liễu gia tuyệt đối sẽ có gặp nguy hiểm.
Bất tri bất giác, súng trong tay hắn giơ lên, nhắm thẳng vào con ngươi trong trẻo của Nghê Già, than thở: “Một đôi mắt xinh đẹp như vậy, lại phải hủy, quá đáng tiếc rồi!”
Nghê Già lẳng lặng nhìn nòng súng âm u, đen tối, mang theo hơi thở quỷ dị của tử thần, cô lạnh cả người, đầu óc trống rỗng, nhưng, không làm gì cả.
Giống như kiếp trước cô nhảy từ lầu cao xuống, thực ra cô không muốn chết, nhưng bản thân lại rất rõ ràng, ai cũng không thể cứu được mình, tuyệt vọng, là loại cảm giác đáng sợ cỡ nào!
Thân thể Nghê Già vừa cứng vừa lạnh, cô nhìn thấy, ngón tay Liễu Phi Dương bắt đầu nhấn cò súng, tim nhất thời nhảy đến cuống họng, không ngừng đập loạn.
Cô rất sợ, theo bản năng che mặt lại.
Tiếng súng nổ lên trên đỉnh đầu cô, vang vọng toàn bộ nhà kho trống trải, vang đến đáng sợ!
Dư âm qua đi,
Thế giới hoàn toàn chìm trong yên tĩnh, chỉ có tiếng tim đập của cô là mãnh liệt một cách rõ ràng, chứng minh lúc này cô vẫn còn sống!
Nghê Già bụm mặt, hai tay không ngừng được run rẩy, chậm rãi dời hai tay ra, lại nhìn thấy, tay Liễu Phi Dương co giật buông xuống, nhiễm đầy máu, mà súng của hắn, đã bị đánh nát tan, chỉ còn cò súng.
Nghê Già kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy gương mặt cũng kinh ngạc của Liễu Phi Dương, giống như người nhìn thấy ma.
Theo ánh mắt của hắn nhìn qua, cửa sắt của nhà kho đã mở ra, bên ngoài nhà kho âm u, là ánh mặt trời của buổi sáng mùa hè, xán lạn đến chói mắt. Sáu, bảy người đàn ông mặc áo đen, đóng thùng, xếp thành một hàng chỉnh tề, tư thế đồng bộ, trang bị đồng bộ.
Trên cánh tay bắp thịt cuồn cuộn, tay cầm súng trường G36, vào tư thế nhắm bắn, không nhúc nhích hướng về phía bên này.
Ở phía trước những người mặc áo đen, còn có một người trẻ tuổi, áo sơ mi tùy ý mặc bên ngoài T-shirt, tuyệt nhiên không đồng nhất với bầu không khí nguy hiểm lúc này.
Anh ta giơ lên cánh tay, đầu nhìn nghiêng về phía bên này, híp một con mắt, một con nhắm lại, tóc rối che đi sự thâm thúy của đôi mắt, làm cho người khác không thấy rõ được cảm xúc.
Mắt của anh ta, ngón trỏ tay phải, súng của Liễu Phi Dương, ba điểm thẳng hàng, bằng!
Giống như là anh ta nổ súng!
Nhưng là, tay phải của anh ta, ba ngón cong lại, chỉ có ngón trỏ cùng ngón cái, làm bộ dáng cầm súng!
Anh ta chỉ là chỉ tay về phía này, người phía sau anh ta tức khắc liền nổ súng!
Nghê Già nhìn một loạt nòng súng đối diện, chỉ cảm thấy người này nhìn thì lạnh nhạt, thật ra là cực kỳ nguy hiểm. Khi Nghê Già nhìn lại thì, súng trong tay Liễu Phi Dương đã được xử lý tốt, đánh thành phấn vụn.
Như là bắn trúng con mồi, lúc anh ta thu tay về, mở con mắt đang híp lại, nhấc đầu lên, khóe môi khẽ nhếch.
Nghê Già há hốc mồm, giời ạ, Việt Trạch chạy đến chỗ này làm cái gì???
Những người giữ chặt Nghê Lạc, sớm đã buông cậu ra, tất cả chạy về phía sau chồng hàng hóa, một người cầm súng lục nháy mắt chạy ra, đến bên cạnh Liễu Phi Dương.
Mà tay bị thương của Liễu Phi Dương không nghiêm trọng lắm, trực tiếp từ bên trong ống quần lấy ra một khẩu súng khác.
Đây rốt cục là cái chỗ quái quỷ gì vậy?
Nghê Già cuống cuồng nhào đến kéo Nghê Lạc, cậu rõ ràng có thể tự mình đứng dậy, kết quả còn chưa kịp nói chuyện đã bị cô tóm cổ kéo một đường dài vào bên trong thùng sắt chồng chất hỗn loạn.
Lần này xem như là rút lui ngay giữa chiến trường, nếu không, hai con tép vô tội bọn họ cũng bị đánh thành người chết!
Mạ nó, giờ nghĩ lại, hai người bọn họ thực sự là bị lôi vào được không hả?
Ánh mắt Việt Trạch nhìn theo bóng dáng cô lóe lên một cái, không nghĩ đến người nào đó mặt đầy bụi đất, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, vậy mà vẫn rất có tinh thần, tay chân vẫn rất linh hoạt.
Nghê Già cũng không có tâm trạng gì mà nhìn anh, chỉ để ý nhỏ giọng hỏi Nghê Lạc thế nào rồi.
Nghê Lạc bị khó thở đỏ bừng mặt, mắt trợn trắng đầy oán hận, con mẹ nó tôi không bị bọn nó đánh chết, nhưng sẽ bị chị bóp chết đó!
Mẹ kiếp lúc chị kéo người nhất định phải kéo cổ tha đi sao? Tôi sắp biến thành hươu cao cổ rồi này, thiếu một chút là tắt thở rồi đấy!
Nếu không phải giờ không đúng lúc, cậu thật hận không thể đánh nhau với cô tại chỗ đó, được không hả?
Nghê Già thấy Nghê Lạc ức chế, không biết cậu vì sao giận dỗi như vậy, ngón trỏ lập tức đặt lên miệng, làm động tác cấm nói chuyện.
Sau đó hai người không nói gì nữa, vô cùng nghiêm túc, mặt không cảm xúc, xem cuộc vui trước mặt.