– “Bốp”, Ahhhhh… đau quá… ahhhh… – Thiên ôm mặt đau đớn khi mới sáng sớm đã ăn cái tát vào mặt.
– Dậy đi, không có lần hai đâu. – Giọng lạnh lùng của một cô gái nói xong quay mặt đi ra ngoài.
– Cô là ai… ahhh, chết tiệt thật! – Thiên vẫn đau, hắn ăn tát là do dậy muộn, ở thế giới hắn, hắn ngủ đến mấy giờ cũng được nhưng nơi này thì khác, cuộc sống ở đây phải biết trân trọng từng giây.
– Hahaha… thế nào, làm quen đi cậu nhóc, à mà tên nhóc là gì vậy? – Lão già cười hỏi khi thấy Thiên ôm mặt đi ra.
– Ông, sao ông không nói còn có người khác, cô ta là ai.
– Láo xược, dám ăn nói thế với chủ nhân, ngươi lại ngại sống dai. – Giọng của cô gái hằn lên.
– Hahaha… bỏ đi, bỏ đi Tiên Nhiên, cậu ta mới đến thôi, sau này cần ngươi chỉ dạy đó, hahaha… – Lão già nói rồi bước đi để lại phía sau ánh mắt không chớp của Thiên. Hắn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, một cô gái chỉ mới gặp hắn lúc sáng và còn tăng hắn một món quà vô giá mà nay trở thanh người chiếu cố hắn. Còn cô gái kia cũng không nói gì, cô ta đi thẳng tới gốc cây, nơi đó có một hình nộm ngàn tay thương để rèn luyện khả năng phản xạ.
– Ngây ra đó làm gì, lại đây mau. – Vẫn cái giọng lạnh lùng ấy.
– “Hứ… lão già chết tiệt, ta hận lão” – Thiên thầm mắng nhưng vẫn bước tới.
– Giờ ngươi thử đánh khúc gỗ này đi. – Cô gái vẫn lạnh lùng.
– Này! Tên tôi là Thiên, cô có thể có chút tình cảm trong lời nói được không, đừng bắt nạt lính mới vậy chứ. – Thiên nói rồi nhìn chằm chằm Tiên Nhiên, hắn cũng quen với tính lạnh lùng khi gặp Ngọc rồi nhưng cô gái này còn lạnh hơn cả Ngọc.
– Hừ… ta không quan tâm.
– Này… là con gái đừng nên lạnh quá, mà sao cô che mặt thế, mặt cô có gì à?
– Không phải việc của ngươi, đánh đi.
Thiên cắn răng bước đến trước hình nộm…
– Bụp… bụp… bụp… ahhhh… đau quá – Thiên chỉ đấm vào một cánh tay ngay lập tức hình nộm xoay vòng, các cánh tay khác đánh liên tục khắp cơ thể khiến Thiên không kịp phản ứng.
– Ngu xuẩn – Tiên Nhiên nói nhỏ nhưng cũng đủ Thiên nghe.
– Cô… nhìn đây, hừ… ta không tin không đánh bại ngươi, da… bụp bụp… ahhhhh – Thiên vẫn không thoát được, tốc độ phản xạ của cậu quá chậm.
– Lui ra, vô dụng… nhìn đây mà học. – Cô gái bước đến trước hình nộm.
Tiên Nhiên ra đòn nhanh, gọn lẹ, mọi đòn tấn công của hình nộm cô đều đánh trả được. Thiên tròn con mắt, lần đầu tiên hắn thấy một cô gái có tốc độ phản xạ kinh khủng như vậy.
– Đượ rồi, nhìn rõ chưa, làm đi, đánh phải tập trung, tai nghe chuyển động không khí, mắt luôn nhìn xung quanh, đừng tập trung vào một chỗ, làm đi – Giọng Tiên Nhiên có vẻ bớt lạnh lùng hơn.
– “Hấy… hấy… ahhhh” – Lần này đỡ hơn nhưng chỉ đỡ được hai lần tấn công.
– Kiểm soát nhịp thở, đừng nóng vội, dục tốc bất đạt. – Giọng Tiên Nhiên khiến Thiên có động lực. Hắn bắt đầu tập trung luyện tập hơn…
– Trưa rồi, nghỉ đi. – Tiên Nhiên nhắc hắn, thấy hắn miệt mài tập luyên nên cô đối với hắn cũng không còn lạnh lùng nữa.
– Không sao… ta không sao… ta phải chinh phục được bản thân này, hehehe… hình nộm, anh mày đến đây. – Thiên nói rồi lao vào luyên tập.
Tiên Nhiên nhìn chủ nhân của cô là lão già bạch y xem ý kiến. Thấy lão cười nhẹ quay đi nên cô cũng bỏ hắn lại đó mà vào nhà. Trời nắng lên cao, mồ hôi, mồ kê ra đầm đìa nhưng Thiên vẫn miệt mài luyên tập. Tốc độ phản xạ tăng lên đáng kể…
Hai tuần trôi qua, Thiên giờ đây có thể kiểm soát được tốc độ bạn thân, hắn nhanh hơn lúc trước rất nhiều.
– Hahaha… tốt, tốt lắm, xem ra cậu có thể đến với bài luyện tập thứ hai rồi, Tiên Nhiên giúp cậu ta đi, hahaha… – Lão già cười quay đi.
– “Hừ… ta cũng mong bài luyện tập này là gì, ta phải nhanh chóng rời cái nơi chết tiệt này mới được” – Thiên suy nghĩ.
– Đi thôi, không có thời gian đâu, thành công không dành cho những kẻ lười biếng. – Tiên Nhiên nói rồi quay đi với thái độ lạnh lùng.
– Này, cô cho tôi biết rõ một chút về cô được không, chúng ta cần hiểu nhau một chút mới có thể giúp đỡ nhau dễ dàng hơn, đúng không? – Thiên bước theo cố bắt lời.
– Này, nói gì đi chứ, cô đừng lạnh lùng vậy, đàn ông không thích đâu. – Thiên vẫn hỏi nhưng đáp lại hắn ta là những bước chân đều đều.
– Này, này, ”bốp bốp… ahhhh”, cô làm cái quái gì vậy, sao cô quá đáng thế. – Thiên ăn hai cái bạt tai, may cho hắn là khả năng phản xạ tốt giúp hắn tránh được thêm mấy cái.
– Tới rồi. – Vẫn giọng lạnh lùng đó.
– Ahhh… thật quá đáng, này thôi, tôi coi như chưa nói gì cả. – Thiên lui người vài bước khi Tiên Nhiên quay người lại, hắn sợ cô gái này thật, làm không nói, không thể nào biết trước điều gì xảy ra khi tiếp xúc với cô gái này.
– “Wtf”, cái quái gì thế này… – Thiên sững sờ khi trước mắt hắn là cái hố to bằng cả khu rừng, đúng hơn là một thung lũng chết, cây cối héo khô, sương mù dày đặc không thấy gì cả.
– Tôi làm gì đây… – Thiên nhìn Tiên Nhiên.
– Hãy tìm đường về? Cận thận!
– Cái gì? Ahhhh… không… – Thiên chưa kịp phản ứng đã bị đạp ngã xuống thung lũng chết.
Dưới thung lũng…
– Ahhh… chết tiệt thật, ta thề sẽ trả thù… tìm đường về ư, đơn giản. – Nói rồi Thiên hướng về phía hắn vừa rơi xuống nhưng sương mù quá nhiều đi mái mà không thấy gì cả, dường như hắn đang lạc sâu vào khu rung rồi, mệt quá hắn ngồi nghỉ nhưng ông trời đâu cho hắn nghỉ.
– “Ngao… aoooooo… ngao… ” – Từng tiếng kêu như tiếng linh hồn ai oán. Thiên rùng mình.
– Lưu Ly, giúp ta. – Hắn gọi theo cảm tính nhưng hắn đã quên là hắn đang trong ma trận, giờ đây chỉ có mình hắn mới giúp được hắn. Tiếng kêu ngày càng tới gần mà hắn vẫn không thấy gì cả.
Bỗng nhiên hắn thấy vai mình lành lạnh, nhìn trên vai đang ướt nước nhờn, hắn ngước lên lập tức 3 hình bóng như cương thi lao xuống, may mà phản xạ nhanh nên Thiên tránh kịp.
– “Hừ… muốn thịt ta sao, tới đây baby. ” – Thiên nói ngay lập tức ba cái xác ập vào, Thiên né sang một bên rồi tung cước vào mặt một tên khiến đầu nó méo dệch, tưởng chết nhưng không. Ba cái xác lại lao tới, Thiên lần này tung đấm trực diện, trong chớp mắt 3 cái đầu lăn lóc rơi xuống. Thiên phủi tay, quay mặt đi, đi được dăm bước lại có tiếng rú như tiêng sói. Thiên không ngu mà đứng đó, hắn nhảy lên một cành cây, ngay sau đó là năm con sói đi ra từ bụi, chúng lại hít hít mấy cái xác, năm con sói này khác hẳn sói mà Thiên từng thấy – Cái mõm nhọn như con dúi, chân to rọc trắng, cổ cũng có ba ngấn trắng, đặc biệt không có đuôi hay là tại Thiên không thấy.
Năm con sói hít một hồi lâu chúng rú lên một tiếng rồi xé ba cái xác ra ăn ngon lành. Chứng kiến cảnh đó khiến Thiên rùng mình. Ăn xong năm con sói còn đi lanh quanh như để tìm gì đó, chúng nhìn nhau một lúc rồi biến mất. Cảm giác an toàn nên Thiên nhảy xuống. Chân chạm đất cũng là lúc Thiên có cảm giác dựng tóc gáy, không an toàn khiến phản xạ Thiên tăng vọt, hắn nhảy sang một bên ngay lập tức con sói lúc nãy nhảy tới chỗ hắn vừa đứng.
– “Mẹ kiếp, mày định thịt tươi tao à? ” Thiên nhìn con sói, lần này hắn im lặng khi xung quanh hắn là năm con sói lúc nãy.
Những con sói chậm chậm bước đến, đột nhiên một con từ phía sau Thiên lao tới, hắn né sang đồng thời cùi chỏ một cú ngang miêng con sói nhưng chưa kịp chuẩn bị thì 4 con còn lại lao đến, Thiên chỉ né và có cơ hội điều dùng hết sức đánh vào bất kì chỗ nào của những con sói. Giằng co với năm con sói suốt một tiếng, Thiên thấm mệt, quần áo rách không mạnh vải che thân, năm con sói chết ba con giờ chỉ còn hai con, chân chúng cũng bị thương rồi nên độ nguy hiểm cũng giảm.
Ngay lập tức hai con ập tới, Thiên nhẹ nhành lách được đòn tấn công của hai con và tung đá vào đầu con yếu hơn, ngay lập tức con đó bay ra va vào cây chết tức khắc. Giờ trước mặt Thiên chỉ còn một con, là con đầu đàn.
– Hừ… mình mày nữa à, ăn thịt ta dễ thế à, tao sẽ ăn thịt mày khi mày chết, con sói ngu ngốc, hahaha… – Thiên nhìn con sói cười khiêu khích.
Con sói nhìn Thiên chằm chằm, nó rón rén từng bức quanh Thiên rồi bất chợt lao tới, Thiên lách nhẹ sang bên nhưng điều không may đã đến.
– Ahhhhhhhhhh… khốn kiếp… – Thiên đau dớn khi tay mình bị chọc thủng bằng thứ gì đó sắc nhọn, là cái đuôi con sói, đuôi của nó ấn ngược trên lưng rất khí, cùng màu với màu lông khiến hắn không nhìn, chỉ con đầu đàn mới có, chót đuôi nhọn như mũi dao găm.
Thiên đau đơn ôm tay, con sói kia không vội vàng, nói quan sát kĩ rón rén quanh người Thiên, Thiên cần phải bình tĩnh hết mức có thể, hắn cần quan sát kĩ càng, bất chợt hắn để sau hắn có một cành cây khô đã gãy để lồi ra chồi nhọn, đây là cơ hội giúp hắn lúc này. Ngay sau đó, hắn lùi nhanh về sau, con sói tưởng Thiên muốn trốn nên lao tới. Cơ hội đến, Thiên lộn một cú santo qua đầu con sói đông thời đạp vào lưng con sói, mất đà con sói không kịp dừng lại mà lao tới chồi cây kia. Đầu nó cắm sâu thủng lỗ, nó chết tươi ngay sau đó. Thoát chết, Thiên thầm chửi Tiên Nhiên – cô gái đã đẩy hăn xuống mà không báo một tiếng.
Ngồi nghỉ một lúc giờ hắn lại cảm thấy đói và khát, xung quanh giờ đây chỉ toàn cây cối, sương mùi với 5 cái xác sói. Không nghĩ ngợi gì, hắn bước đi tìm nước hay có thức quả dại gì ăn được không. Đi một lúc lâu vẫn sương mù dày đặc, chả thấy gì cả, cảm giác mệt đói đánh gục cơ thể hắn. Thiên tỉnh dậy khi thấy mình trên dàn hỏa Thiêu, sung quanh là những kẻ có thể nói người không ra người, quỷ không ra quỷ.
– Thả ta ra, lũ khốn kiếp, thả ta ra… – Thiên vẫn vùng vẫn.
– “Hùuu… hù hù hù… ” – Đáp lại Thiên là những Tiếng hú không hiểu gì.
– “Chủ nhân chúng mày đâu, tao muốn gặp hắn, gọi hắn ra đây. ” – Thiên vẫn gào.
– Hahaha… tiểu tử, thiên đường có cửa không đi, địa ngục không lối lại cố đâm vào, hahaha… – Tiếng nói ai đó vang lên, ngay sau đó là một gã ăn mày với khuôn mặt nhăn nheo, răng thì dài như răng sói còn dính cả máu, trông thật khinh tởm.
– Ngươi là ai?
– Haha… ta là ai… ta là ai, hahaha… ta là ai… – Lão già cười như điên bởi lẽ hắn cũng không biết hắn là ai cả, hắn sống trong thung lũng chết đã mấy mươi năm, không có một ai làm bạn, hắn cũng như Thiên đã suýt chết trên giàn hỏa thiêu nhưng gắn đã sống và đã là thủ lĩnh của lũ ngu này.
– “Gặp một gã điên, chả lẽ đời ta lại chấm dứt ở đây. Không! Ta phải sống, phải gặp lại mẹ và người yêu mình nữa. ” – Thiên nghĩ thầm, một tia hi vọng đủ để hắn thoát được cái chết trong gang tất.
– Lão kia, sao ngươi làm được thủ lĩnh của bọn này? – Thiên hỏi.
– Hahaha… thách đấu, chính ta đã giết thủ lĩnh của chúng, ta là thủ lĩnh, hahha… – Lão kia vẫn cười điên loạn.
– Ta muốn thách đấu với ngươi, ngươi dám không. – Thiên nhìn gã đợi câu trả lời.
– Thách đấu, ngươi tự tin vậy sao, hahaha… – Lão già nhìn Thiên bằng nửa con mắt.
– Hứ… mày ngon hả, có dám không., Thiên cứng lưỡi đáp trả, đàng nào chả chết, chi bằng thử một lần, trong cái rủi lại có cái may.
– Được, ta cho ngươi cơ hội, một cơ hội để chứng minh bản thân và cái giá phải trả là mạng của mày, hahaha… – Lão cười rồi cho người cởi trói đưa Thiên xuống.
Hai kẻ đứng trước mặt nhau, Thiên thì một tay trọng thương rồi, tay còn lại cầm một lưỡi giáo còn bên kia là lão già mặt quỷ tay không tấc sắt.
– “Hừ… xem thường ông nội mày à, cái mạng chó mày sẽ trả giá cho sự ngu muội đó. ” – Thiên nghĩ thầm...