Thời điểm Tô Duệ từ nhà Tô Vãn ra tới, trời đã tối rồi, nhưng mà hắn cũng không nóng nảy, bởi vì ngày thường công việc Cao Kiện rất bận, tăng ca đêm là chuyện thường ngày, gần đây bởi vì mình “Biến ngoan”, Đổng Viện Viện đối với mình cũng yên tâm, cô còn thường xuyên tìm những chị em khác cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm chơi mạt chược, cũng đến khuya mới có thể về nhà.
“Cao Vũ!”
Làm Tô Duệ không nghĩ tới chính là, hắn vừa ra khỏi cửa tứ hợp viện đã bị Tạ Trường An ngăn cản đường đi.
Tạ Trường An 10 tuổi vóc dáng còn không cao đến ngực Tô Duệ, lúc này hắn ngửa đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tô Duệ: “Cao Vũ, tôi có lời muốn nói với anh."
“Hửm?”
Tô Duệ hơi nhếch khóe môi, cười như không cười nhìn tiểu quỷ trước mặt mình: “Cậu biết tôi?”
“Tôi không chỉ biết anh, tôi còn biết rất nhiều chuyện nhà anh, bao gồm Đổng gia, bao gồm chuyện của cha anh.”
Thời điểm nói đến những chuyện này, ánh mắt Tạ Trường An phức tạp mà thâm thúy, trên mặt non nớt cũng mang theo thành thục không phù hợp với cái tuổi này.
“Sao?”
Tô Duệ nghe Tạ Trường An nói, hắn nhịn không được ngưng mắt, khoanh tay trước ngực, rất có ý vị nhìn nam chủ đại nhân trước mặt.
“Cậu nhóc không phải là đang…… Uy hiếp tôi chứ?”
Tô Duệ vừa nói một bên chậm rãi đi tới trước người Tạ Trường An: “Tiểu quỷ này, rất có ý tứ, cậu muốn làm cái gì? Có gì cứ nói nghe một chút!”
“Tôi muốn anh cách xa Tô gia một chút, cả đời này cũng không được trêu chọc người Tô gia.”
Đón ánh mắt nghiền ngẫm của Tô Duệ, ngữ khí Tạ Trường An vẫn như cũ vô cùng nghiêm túc trầm ổn: “Có lẽ anh cảm thấy tôi là một đứa trẻ thấp cổ bé họng, nhưng tôi khuyên anh tốt nhất tin tưởng lời nói của tôi."
“A ——”
Tô Duệ cố ý kéo dài âm thanh, sau đó hắn nhẹ nhàng cúi người dựa vào bên tai Tạ Trường An nói nhỏ: “Tôi tin tưởng cậu biết không ít, nhưng…… Tôi cũng đồng dạng biết chuyện của cậu, Tạ Trường An!”
Nghe Tô Duệ thế nhưng cũng một tiếng kêu ra tên của mình, ánh mắt Tạ Trường An rốt cuộc hơi đổi.
Thấy Tạ Trường An rốt cuộc có chút luống cuống, Tô Duệ vừa lòng ở bên tai hắn cười khẽ một tiếng: “Một đời này, Tô Vãn là của tôi, cậu nếu muốn tranh với tôi, tôi tùy thời chiều theo cậu! Nói không thì có ý tứ gì, là đàn ông, thì đường đường chính chính tới chiến!”
Một đời này…
Chẳng lẽ, Cao Vũ hắn cũng là?
Tạ Trường An lần này là thật sự ngây ngẩn cả người, lúc này trong não hắn trống rỗng, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, lại phát hiện thân ảnh Cao Vũ đã sớm biến mất ở trong bóng đêm.
Tạ Trường An đứng ở tại chỗ, thật lâu cũng không nhúc nhích.
Vừa rồi Tô Duệ nói, Tạ Trường An đều nghe hiểu, nhưng hắn lại hoàn toàn không rõ.
Rốt cuộc, ở kiếp trước, Cao Vũ và Tô Vãn cũng không có bất kỳ tiếp xúc trực tiếp gì, hai người có liên hệ duy nhất chính là bởi vì chuyện của Cao Vũ và Tô Thanh Mai, làm hại Tô Vãn đẻ non, cũng làm thân thể của cô ấy càng ngày càng kém.
Cao Vũ vì sao sẽ có ý với Tô Vãn……
Tạ Trường An không nghĩ ra chuyện này, hắn thở dài một hơi, không nghĩ ra đơn giản không nghĩ nữa.
Nếu trên thế giới này có thể có “Trọng sinh” loại chuyện thoát ly khỏi phạm trù khoa học này, như vậy còn có chuyện gì là không thể xảy ra chứ?
Cao Vũ nói đúng, một đời này, nên bắt đầu lại từ đầu, mình nếu còn để ý và yêu Tô Vãn mà nói, nên bắt đầu ngay từ lúc đầu, từng bước đả động tâm của cô, cho dù có đối thủ mạnh mẽ thì làm sao? Mình chưa chắc sẽ thua.
Tưởng tượng đến đây, ánh mắt Tạ Trường An dần dần kiên định xuống……
Ngày hôm sau, Tô Vãn vẫn như cũ ngồi xe đạp của Tô Quốc Lượng tới cổng trường, cô vừa xuống xe, liền nhìn thấy Tạ Trường An đang đứng ở ngoài cổng trường nhìn đông nhìn tây, thực rõ ràng là đang đợi cô.
“Ba ơi hẹn gặp lại!”
Sau khi chào tạm biệt với Tô Quốc Lượng, Tô Vãn làm bộ không thấy thân ảnh Tạ Trường An, mang cặp sách lập tức đi hướng khu dạy học.
“Tô Vãn!”
Wattpad: HBNmoemoe
Nhìn thấy thân ảnh Tô Vãn, Tạ Trường An lập tức đuổi theo: “Ngày hôm qua tan học sao lại không thấy cậu?”
“Tôi ngủ trong giờ học bị Tạ lão sư kêu lên văn phòng.”
Nghe Tạ Trường An nói, Tô Vãn nhàn nhạt trả lời một câu.
Ách, Tạ lão sư theo như lời Tô Vãn hẳn chính là chú Tạ Tử Huân của mình đúng không?
“Đêm nay tôi chờ cậu, tan học cùng nhau về được không?”
Tạ Trường An đuổi theo bước chân Tô Vãn nhịn không được lại hỏi một câu.
“Cùng nhau?”
Tô Vãn dừng bước chân nhìn Tạ Trường An bên cạnh: “Vì sao?”
“Khụ, cái này…… mẹ tôi nói gần đây người xấu rất nhiều!”
Người xấu……
Được rồi, đây thật là một cái cớ không tồi.
Tô Vãn lộ ra vẻ mặt chần chờ.
“Nhưng mà anh họ đã đồng ý mỗi ngày tan học đến đón tôi.”
Anh họ? Còn không phải là Cao Vũ sao?
Vừa nghe Tô Vãn nhắc tới tình địch của mình, thần sắc Tạ Trường An lập tức nghiêm túc lên: “Anh họ cậu là học sinh cao trung đúng không? Anh ấy không phải tan học rất muộn sao? Chẳng lẽ mỗi ngày đều trốn học tới đón cậu? Cái này……thật ra cho dù anh ấy tới đón cậu, chúng ta là hàng xóm, tôi và cậu tiện đường, cùng nhau đi nhiều người nhiều an toàn hơn!”
“Ừm, được rồi.”
Chần chờ một chút, Tô Vãn gật gật đầu: “Vậy cùng nhau đi thôi, đúng rồi, cảm ơn cậu tặng chocolate cho em gái mình, con bé rất thích.”
“A?”
Tạ Trường An sửng sốt một chút, mà sau khi Tô Vãn nói xong câu kia lại bước nhanh đi về phía trước: “Tôi bị muộn rồi, không nói với cậu nữa, tan học gặp!”
Tạ Trường An:……
Chocolate là cho cậu, cho cậu, cho cậu!
Bạn học Tạ Trường An buồn bực, hộp chocolate sang quý kia rõ ràng là mình riêng để lại cho Tô Vãn, làm sao lại biến thành mình tặng cho Tô Thanh Mai?
Vì cái hiểu lầm này, cả ngày Tạ Trường An đều tâm thần không yên, thật vất vả chống chịu tới tan học, hắn lập tức thu thập một chút cặp sách bằng tốc độ nhanh nhất ra khỏi lớp mình, kết quả vừa đến cửa liền nhìn thấy một vị nào đó khí định thần nhàn cầm giáo án đứng ở nơi đó.
“Chú út!”
Tạ Trường An nhìn thấy thân ảnh Diệp Kham Hoan lập tức nhu hòa hô một câu.
“Trường An! Tan học đúng không? Đi thôi, chú út cùng con về nhà!”
Diệp Kham Hoan cười tủm tỉm ôm lấy bả vai Tạ Trường An, lôi kéo hắn đi đến cầu thang ——
Nam chủ đại nhân ngoan đi, mi là của nữ chủ, đừng dây vào bọn Tô Vãn xem náo nhiệt nữa!
“Chú út, thật ra con……”
Tạ Trường An bị Diệp Kham Hoan trực tiếp kéo xuống dưới lầu, ở thời điểm đi ra ngoài, Tạ Trường An liếc mắt một cái liền thấy được thân ảnh Tô Duệ, hắn nhịn không được mở miệng muốn nói cái gì, nhưng nói đến một nửa đã bị Diệp Kham Hoan đánh gãy.
“Trường An! Con gần đây thành tích học tập không quá ổn định, từ hôm nay trở đi chú phải dạy bù cho con!”
Tạ Trường An:……
Từ hạng ba toàn khối lên đến hạng nhất toàn khối, đó còn gọi là không ổn định? Chú có thể nói với con cái gì mới kêu là ổn định không?
“Chú út, thật ra con……”
Tạ Trường An lại muốn nói gì, kết quả hắn nói lại lần nữa bị Diệp Kham Hoan đánh gãy: “Trường An, gần đây thành phố muốn tổ chức cuộc thi Olympic toán học, chú cảm thấy con có cơ hội lấy được một thứ tự tốt, cho nên trong khoảng thời gian này, con ngàn vạn lần đừng phân tâm, cũng đừng ham chơi, chú sẽ luôn giám sát con!”
Tạ Trường An:……
Vì thế, nam chủ đại nhân bi ai cứ như vậy ở dưới mí mắt Tô Duệ ngầm bị Diệp Kham Hoan xách đi rồi.
Chờ Tô Vãn tan học ra tới, không thấy được thân ảnh Tạ Trường An cô thật đúng là có chút ngoài ý muốn.
“Tạ Trường An đâu?”
Tô Vãn nhìn Tô Duệ ở cổng trường, nhịn không được hỏi một câu.
“Bị chú út hắn xách đi rồi!”
Tô Duệ cười nhún vai, sau đó vỗ vỗ yên sau xe đạp của mình: “Tới, tiểu loli, anh trai mang em đi hóng gió!”
Vì có thể đèo theo Tô Vãn, hôm nay Tô Duệ chủ yếu thay đổi một chiếc xe đạp có yên sau.
Tô Vãn nhìn nhìn xe đạp mới tinh kia, lại nhìn nhìn Tô Duệ vẻ mặt tươi cười: “Lấy một chiếc xe đạp liền muốn theo đuổi em sao? Nhưng mà, em thích, đi thôi, lái xe!”
Nói xong Tô Vãn liền nhẹ nhàng ngồi lên yên sau xe đạp, một đôi tay nhỏ cũng thực tự nhiên gắt gao ôm eo Tô Duệ……