Thời điểm Tô Vãn tỉnh dậy, khứu giác nhạy bén ngửi thấy mùi thơm như có như không trong không khí, cô mơ mơ màng màng nâng mí mắt, lập tức nhìn thấy Tề Mộc đang bận rộn nướng thịt thỏ.
Phương Điềm Điềm vẫn dựa vào Tô Vãn, đang ngủ vô cùng say.
"Em tỉnh rồi?"
Tựa hồ đang chú ý tới hành động của Tô Vãn bên kia, Tề Mộc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Vãn, ánh nắng mặt trời xuyên qua cành lá rậm rạp tạo thành từng vệt loang lổ, rọi xuống thành đốm sáng li ti, ánh lên sườn mặt Tề Mộc. Trong khoảnh khắc ấy, dù khuôn mặt hắn đang tươi cười nhưng lại không hề mang đến cảm giác ấm áp.
Tô Vãn liếc nhìn Tề Mộc, ánh mắt cô dừng lại trên nhành cây trong tay hắn: "Thì ra anh còn làm được cái này, thật khiến người khác kinh ngạc."
Một đại thiếu gia rảnh rỗi, ăn chơi trác táng, sống trong nhung lụa lại biết làm những thứ này, thật đúng là làm người khác phải ghé mắt nhìn xem.
Đáy mắt Tề Mộc hiện lên một tia phức tạp, trên mặt lại tươi cười theo thói quen "Nếu không thể ra phòng khách, xuống phòng bếp, làm gì còn mặt mũi tán gái nữa? Đầu năm nay, đàn ông không biết nấu cơm, không phải là người chồng tốt!"
Vừa nói dứt, Tề Mộc liền xé một miếng thịt xuống đưa đến trước mặt Tô Vãn: "Ưu tiên con gái trước! Yên tâm, tay tôi đã rửa qua!"
Tô Vãn cũng không làm ra vẻ, tiếp nhận thịt nướng liền thong thả ung dung ăn. Phương Điềm Điềm cuối cùng cũng bị mùi hương hấp dẫn đánh thức, ba người ăn no xong liền tiếp tục nghiên cứu hành trình.
Tuy túi du lịch trên người Tề Mộc rất lớn, còn có một ít đồ dùng bên ngoài cùng mấy bình nước, mọi người ở chỗ này chờ đợi tuy rằng không đến mức chết khát chết đói. Nhưng sau khi bị nhốt ở đây một ngày, cuối cùng ba người vẫn quyết định đi theo một phương hướng, tính toán nếu không tìm thấy những người khác, ít nhất cũng phải tìm được lối ra khỏi rừng cây này.
Kế tiếp là một ngày bình bình đạm đạm, nhưng càng bình đạm, Tô Vãn càng cảm thấy bất an. Mãi đến lúc chạng vạng, Phương Điềm Điềm chợt kích động như phát hiện đại lục mới, nhìn về phía một phía kêu to: "Tô Vãn, Tô Vãn, cậu mau xem! Nơi đó có nhà!"
Nhà?
Tô Vãn và Tề Mộc không hẹn mà cùng ngước mắt. Quả nhiên thấp thoáng dưới bóng cây, một căn nhà bằng trúc đã ở đó từ lúc nào.
Nhà trúc......
Sắc mặt Tô Vãn lại biến đổi.
Ở trong trí nhớ của cô, mộng cảnh tầng thứ nhất tuyệt đối không phải như vậy! Cũng chưa từng xuất hiện căn nhà trúc nào hết!
Hơn nữa, căn nhà trúc này......
Lúc Tô Vãn còn đang chần chừ, từ trong cách rừng cây rậm rạp, nhà trúc bên kia đột nhiên chiết xạ ra vài luồng ánh sáng.
"Ai ở chỗ đó? Là Tô Vãn, Điềm Điềm sao?"
Giọng nam mát lạnh chậm rãi truyền đến, nghe được giọng nói ấy,ánh mắt Phương Điềm Điềm chợt sáng lên vài phần: "Tần Lộ! Tần Lộ! Là tôi! Chúng tôi ở chỗ này!"
Tần Lộ là bạn cùng phòng với Dịch Tử Hiên, đồng thời cũng là đối tượng Phương Điềm Điềm vẫn luôn yêu thầm.
Quả nhiên, âm thanh Phương Điềm Điềm vừa cất lên, không lâu sau, trong rừng cây liền truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó thân hình cao lớn của Tần Lộ liền xuất hiện trước mặt ba người.
Cậu ta vẫn còn mặc bộ quần áo màu đen từ lúc xuất phát, trên tay cầm đèn pin.
Tần Lộ nhìn ba người, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Ba người các cậu rốt cuộc đã trở lại!"
Tô Vãn ngẩn ra, Tề Mộc cũng nhíu mày một chút, chỉ có Phương Điềm Điềm hướng về phía Tần Lộ cười ngây ngô một cái, phảng phất như nhìn thấy người thân, không còn bộ dạng kinh hoàng sợ hãi như ngày hôm qua nữa.
"Vào đi thôi, tất cả mọi người đều ở đây."
Tần Lộ vừa nói vừa nhanh chóng quay người đi về phía nhà trúc, Phương Điềm Điềm mỉm cười theo sát phía sau Tần Lộ.
Tô Vãn theo bản năng thả chậm bước chân, Tề Mộc đi theo cô cũng chậm lại.
"Cậu có cảm thấy nơi này quái lạ không?"
Tề Mộc dựa vào bên tai Tô Vãn nói nhỏ một câu. Vì Tề Mộc so với Tô Vãn cao hơn không ít, nên giờ phút này, lúc cậu cúi đầu, thậm chí nhẹ nhàng cong thân mình, hơi thở ấm áp ở bên tai Tô Vãn, không ngừng quanh quẩn.
Tô Vãn không thích khoảng cách quá ái muội này, nhưng là bây giờ cô cũng đang phát hiện ra sự dị thường
Lúc này, bốn người đã đi tới trước căn nhà trúc, Tô Vãn nhìn kỹ căn nhà, có ba tầng tất cả, nhìn qua có vẻ đã xây được nhiều năm, mang theo một cỗ tang thương của năm tháng.
"Tử Hiên, vú, Tề Mộc bọn họ đã trở lại!"
Mới vừa đi tới cửa, Tần Lộ liền lớn tiếng hướng về phía bên trong gọi lên. Theo giọng nói của cậu, ""kẽo kẹt"", cửa lớn nhà trúc mở ra, một thanh niên mặc áo xám cùng quần jeans màu lam đứng ở cửa, ánh mắt trực tiếp dừng ở trên người Tô Vãn.
Giờ phút này, Tô Vãn cũng đang nhìn Dịch Tử Hiên, dáng người cậu rắn chắc. Bởi vì xuất thân từ vùng núi, làn da cậu ta cũng không trắng, là màu lúa mạch khoẻ mạnh, dáng người vừa xứng với khuôn mặt anh tuấn, quả thật có đủ vốn liếng để nguyên chủ động tâm.
Chỉ tiếc......
"Nếu đã trở lại thì mau vào đi."
Cuối cùng vẫn là Dịch Tử Hiên mở miệng trước, ngữ khí nhàn nhạt không nghe ra bất kì cảm xúc gì.
Trần Ngọc Phong ở một bên cửa phối hợp nghiêng nghiêng người, trộm nhìn Tề Mộc bĩu môi. Tất cả mọi người đều biết Dịch Tử Hiên và Tô Vãn đã chia tay hơn nửa năm, tuy rằng hiện tại hai người đều đang độc thân, nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng quay lại.
Tô Vãn đứng tại chỗ không nhúc nhích, thấy cô không vào, Tề Mộc cũng không nhúc nhích.
Chỉ có Phương Điềm Điềm không tim không phổi đi theo Tần Lộ. Lúc đi tới cửa, cô còn nhịn không được quay đầu liếc nhìn Tô Vãn một cái: "Các cậu không đi vào sao?"
Vừa nói, Phương Điềm Điềm đã bước một chân vào nhà trúc.
"Quay lại!"
Tô Vãn đột nhiên bắt lấy cánh tay Phương Điềm Điềm. Trong nháy mắt, trúc lâu trước mặt bắt đầu vặn vẹo một cách quỷ dị, cuối cùng biến thành một cái động sâu hút. Tần Lộ, Dịch Tử Hiên cùng Trần Ngọc Phong đều hóa thành một mảnh sương đen. Tô Vãn vẫn nắm chặt cánh tay Phương Điềm Điềm như cũ. Phương Điềm Điềm đã bị sương đen cắn nuốt nửa thân hình, cô chậm rãi quay đầu lại, lộ ra một gương mặt huyết nhục mơ hồ, hai tròng mắt đều rớt ra khỏi hốc mắt, đong đưa không ngừng trên gương mặt dữ tợn.
Trên đôi môi, máu đỏ không ngừng trào ra, quỷ khí dày đặc, lộ ra một hàm răng sắc bén: "Tô Vãn, tớ chết rất thảm, tớ chết rất thảm!"
Cánh tay Phương Điềm Điềm đột nhiên hóa thành xương trắng sắc bén chụp về phía trái tim Tô Vãn.
"Cẩn thận!"
Tề Mộc lập tức đánh tới từ một bên, va đập mạnh làm cánh tay Phương Điềm Điềm vỡ nát, Tề Mộc kéo Tô Vãn, không quay đầu lại chạy về phía rừng cây.
Sương đen không tiếng động khuếch tán trong rừng cây. Nơi sương mù đi qua, tất cả cây cối như có sinh mệnh, giương nanh múa vuốt hướng về Tô Vãn và Tề Mộc tập kích.
Nhánh cây vừa thô vừa sắc bén từ bốn phương tám hướng lao đến, thậm chí còn vọt lên từ dưới chân. Tô Vãn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người đều được Tề Mộc bảo vệ trong lồng ngực. Những nhánh cây đó tựa như dao nhỏ, nháy mắt đâm vào thân thể Tề Mộc, lưu lại trên người hắn những lỗ máu làm người sợ hãi.
Máu tươi không ngừng tuôn ra, đỏ au, che kín tầm mắt Tô Vãn.
"Tề Mộc......"
Hơn nửa ngày, cô mới tìm lại được giọng nói của chính mình
Trên mặt Tề Mộc đều là máu, khóe miệng vẫn miễn cưỡng gợi lên nụ cười như có như không: "Tuy rằng anh hùng cứu mỹ nhân, không phải...... Không phải phong cách của tôi, nhưng là...... Là cậu nói......"
Lời nói còn chưa nói xong, những cành cây sắc bén lại lần nữa che trời lấp đất, lao đến, Tề Mộc dường như đã quyết định nhận mệnh, nhắm hai mắt lại.
Đôi mắt Tô Vãn lúc này cũng đỏ ngầu, cô được Tề Mộc ôm chặt trong lồng ngực, tay chân đều không thể cử động, nhưng điều đó không có nghĩa là cái gì cô cũng không làm được ——
"Tỉnh lại!"
Tô Vãn đột nhiên hướng về phía Tề Mộc hô to một câu.
"Tôi kêu cậu tỉnh lại!"
Xung quanh là rừng rậm đen như mực, bên cạnh là lửa trại đã dần dần lụi tàn.
Gió đêm thật lạnh, nhưng......
Từ trong mơ tỉnh lại, toàn thân Tề Mộc đầm đìa mồ hôi lạnh, trước mắt hắn là cảnh tượng Tô Vãn cùng Phương Điềm Điềm đang dựa vào nhau, nhịp thở vẫn đều đều.
Là...... mơ sao?
Tề Mộc theo bản năng sờ sờ cơ thể của mình, cơ thể hắn không hề tổn hại gì, cũng không có miệng vết thương, tất cả đều bình thường.
Hình như hắn vừa mơ thấy ác mộng, nhưng...... có chút mơ hồ. Hắn không thể nhớ nổi cảnh trong mơ.
Chỉ là mơ đúng không?
Trong lòng Tề Mộc vẫn có chút sợ hãi, hắn không ngủ được, chỉ có thể bình tĩnh nhìn những đốm lửa trại đến phát ngốc.
Tề Mộc ngây người, không hề phát hiện ra, ở một góc khác thân thể Tô Vãn đang giật giật, trong nháy mắt hô hấp trở nên vô cùng rối loạn, cuối cùng mới dần dần trở nên an ổn......