Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 631: Thực thi tiểu kế

Ánh tà dương buông xuống đỏ như màu máu. Ba mặt trời luân phiên nhau lặn dần, vẻ đẹp tuyệt mỹ lúc này có thể so được với tam đại lục.

“Đồ chó má nhà ngươi!” Ngay tại khung cảnh sắc màu tuyệt mỹ đó bỗng vang lên một mắng chửi tức giận chứa đầy sát khí ngút trời, làm hỏng cả mỹ cảm hiếm khi có được này.

Bên trong Miểu Hợp Thần Cung là một điểu nhân với đôi cánh sau lưng thoạt nhìn hết sức dữ tợn. Lúc này, gã đang trừng mắt nhìn gã đại nhân của Mẫn Hạc Thần Cung vừa đến đây khởi binh vấn tội.

“Ông đây muốn tiêu diệt Mẫn Hạc Thần Cung nhà ngươi lúc nào chả được? Cần gì phải đánh lén sau lưng? Biết rõ thông đạo sắp được đả thông, chúng ta còn phải tới vị diện kia, đây là lúc rất cần người. Ông đây còn chưa khinh suất đến mức độ ấy.”

Những lời tức giận ào ào phun ra như tát nước vào mặt gã đại nhân của Mẫn Hạc Thần Cung. Khi nghe vậy, sắc mặt của gã đại nhân mặt hổ vẫn lãnh trầm vô cùng.

“Ai biết các ngươi không trước mặt một đằng sau lưng một nẻo? Mẫn Hạc Thần Cung ta…”

“Thối lắm thối lắm, ngươi…”

Những tiếng cãi vã dữ dội từ Miểu Hợp Thần Cung truyền ra ngoài, dữ dội tới mức làm cho đám cấp dưới ở xung quanh Miểu Hợp Thần Cung cũng phải chạy trốn thật xa. Đại nhân của bọn chúng cũng chẳng phải người có tính tình tốt đẹp gì, nếu hai đại nhân này phát điên lên thì cả nơi này sẽ biến thành tử địa là cái chắc. Bọn chúng đã sớm trải qua những chuyện thế này rồi, bởi vậy nên chuyện vừa bắt đầu, mọi người đã tránh đi rất xa.

Mà đang ẩn nấp ở cách đó không xa, Phong Vân cũng bắt đầu lợi dụng sơ hở.

Lợi dụng sức mạnh Đế Sát cấp cho để người của Thiên Phụ Sênh Thủy không nhận biết được sự tồn tại của bọn họ, đám Phong Vân Á Phi quả thực rất dễ dàng xâm nhập vào nơi này. Chỉ thấy dưới ánh tà dương, trong không gian tĩnh lặng có vô số bóng đen di động.

“Mọi người đã xong chứ?” Phong Vân dùng thuật tâm linh để hỏi.

“Bên ta đã xong.”

“Bên ta cũng vậy.”

“Chờ đã, bên ta hơi thiếu một chút…”

Những tiếng hồi âm liên tục vang lên trong đầu Phong Vân. Đám người Á Phi, Li Giang, Mặc Đế ở những chỗ khác nhau đang trả lời nàng.

“Nơi nào xong việc lập tức rút lui ngay, mọi người hoàn thành nhanh lên!” Phong Vân lập tức ra lệnh chỉ huy, vừa nói vừa tìm kiếm những chỗ còn chưa xong việc.

Nhất thời, dưới khung cảnh được bao phủ bởi một màu vàng như vỏ quất có vô số bóng đen chớp lên một cái rồi tiêu tán đi rất xa. Có điều không có bất cứ kẻ nào nhìn thấy có người xuất hiện, chỉ có ánh sáng đang không ngừng dao động mà thôi.

Lắc mình một cái tới bên cạnh Ba Ngân, Phong Vân nhìn lướt qua tình hình nơi này. Nàng nhanh chóng ra hiệu cho Ba Ngân đưa người đi và giao lại nơi này cho mình.

Ba Ngân thấy vậy cũng không nhiều lời mà lập tức ngừng mọi động tác. Hắn ra hiệu cho những người phía sau và lập tức bí mật vụt đi.

Phong Vân tiếp nhận hệ thống dây rợ mà Ba Ngân còn chưa làm xong rồi thuần thục nhanh nhẹn bố trí.

Xung quanh Miểu Hợp Thần Cung đã bố trí các vòng và đầu gút rất hoàn hảo. Những đầu gút được chôn dấu phía dưới vốn là thuốc nổ và không có khí tức linh lực gì được bố trí dày đặc, so với đàn kiến có khi còn dày đặc hơn. Có thể tưởng tượng ra nếu cho nổ mạnh thì uy lực sẽ khủng khiếp cỡ nào.

“Vân Vân, tất cả các đầu nối đã xong rồi.”

“Tốt!” Phong Vân đang dựng đầu mối chính cuối cùng. Bom hẹn giờ đã được nàng cải tiến cần có thời gian để bố trí. Mà hiện tại nàng lại không có thời gian, càng không dám hiện thân để bố trí. Bởi vậy mới cần phải có hệ thống dây rợ thì sau đó mới có thể cho phát nổ toàn diện được.

“Vân Vân, có người đến, mau lên!” Tiểu Thực nhìn ngó xung quanh.

Phong Vân nghe nói thế cũng không ngẩng đầu lên, tay càng thao tác nhanh hơn. Mạng lưới mảnh như tơ nhện đã nhanh chóng hình thành và tỏa ra xung quanh.

“Có khí tức cổ quái!” Khi Phong Vân đang gia tăng tốc độ thì gã người chim trong Miểu Hợp Thần Cung bỗng nhướng mày.

Khí tức cổ quái này hình như thuộc loại hắc ám, nhưng lại khác một trời một vực với bọn chúng, vừa xuất hiện gần đây.

“Kẻ nào?” Gã đại nhân của Miểu Hợp Thần Cung lập tức rống to một tiếng, cả người lao bắn ra ngoài.

Cùng khắc, gã đại nhân của Mẫn Hạc Thần Cung cũng nhanh chóng phi ra.

“Đi!” Đồng thời, tất cả đường dây trong tay Phong Vân đã được kết nối xong. Nàng lập tức cùng Tiểu Thực lắc mình xông ra khỏi vòng vây.

“Đại nhân, có chuyện gì vậy?” Tuy trốn rất xa nhưng võ công của chủng tộc Thiên Phụ Sênh Thủy vẫn quá mạnh mẽ. Gã điểu nhân bên trong Miểu Hợp Thần Cung vừa quát một tiếng, đám thuộc hạ ở đằng xa đã lập tức lao đến sẵn sàng nghênh đón quân địch.

“Chạy trốn đằng nào!” Nhiều điểm không gian xuất hiện dấu vết dao động lập tức rơi vào tầm mắt của gã đại nhân có hai cái cánh sau lưng của Miểu Hợp Thần Cung. Gã lập tức quát một tiếng chói tai, bàn tay cũng chộp ngay về phía không gian dao động. Bộ móng vuốt gặp gió liền dài ra, trong nháy mắt đã như một tòa núi lớn, hướng về phía Phong Vân đang bỏ chạy mà tóm. Cả phương không gian lập tức bị gã niêm phong thật chặt.

Phong Vân thấy vậy liền nhíu mày, miệng không tiếng động tung ra hai chữ, “Kíp nổ!”

Cùng với lúc Phong Vân nói ra hai chữ, đám người Á Phi, Li Giang, Mặc Đế, Hải Long sớm đã vào vị trí ở bốn phía xa xa xung quanh nhất tề ấn kíp nổ bọn họ đang đang giữ.

“Ầm…” Trong một khoảng thời gian cực ngắn, dưới bầu trời hoa mỹ liền xuất hiện một cụm nấm bằng khói chỉ thấy được ở xã hội hiện đại từ mặt đất ào ào phun ra hướng thẳng lên trời. Ánh lửa đỏ rực phát ra từ đó cơ hồ có thể sánh được với màu đỏ ối của trời chiều.

Cũng đẹp đẽ và tàn khốc như vậy.

Đám khói trực tiếp bao phủ toàn bộ Miểu Hợp Thần Cung phóng ra nhiệt lượng cực nóng cùng với những tiếng bùm bùm cực lớn làm khiếp sợ tứ phương.

“A…”

“Cái gì thế…”

“Kẻ địch tập kích, kẻ địch tập kích…”

Miểu Hợp Thần Cung lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn. Đám người chim tập trung ở chỗ Phong Vân cũng bị sự việc vừa xảy ra làm cho chấn động. Trong nháy mắt khi bọn chúng còn đang chấn động, Phong Vân đã thoát khỏi đó và xuất hiện ở một khoảng cách rất xa.

Cảnh tượng đổ nát xiêu vẹo hiện ra dưới trời chiều hoa mỹ. Miểu Hợp Thần Cung hoàn toàn bị tấn công bất thình lình và bị biến thành một đống đổ nát. Đất đá từ bốn phía rơi xuống càng làm tăng thêm cái lạnh lẽo hoang tàn. Bụi và lửa cơ hồ che kín cả trời chiều sáng rực.

Đám người của Miểu Hợp Thần Cung ai nấy đều trố mắt nhìn. Miểu Hợp Thần Cung đã tồn tại bao năm qua chưa từng có người xâm phạm, vậy mà giờ…

Thần cung của bọn họ lại bị san phẳng thế này.

Chuyện này… này…

“Khụ khụ…”

“A, đại nhân…”

Giữa màn trời đầy bụi đất và cảnh tượng mọi người đang trố mắt nhìn, hai tiếng ho khan cực kỳ lạnh lẽo và chứa đầy sát khí bỗng vang lên từ trong đám sương khói mù mịt. Tiếng ho này lập tức thu hút sự chú ý của đám người của Miểu Hợp Thần Cung.

Từ trong đám sương khói mù mịt đầy trời và trong đám khói hình nấm khổng lồ đang tiêu tán có hai bóng người chậm rãi hiển lộ ra ngoài. Quần áo thân thể không có bất kỳ thương tổn gì, chỉ có trên mặt là dính bụi bặm. Sau trận nổ khủng khiếp như vậy mà hai vị đại nhân ở trung tâm vụ nổ lại không có bất cứ thương tổn nào, có thể thấy được bọn họ lợi hại thế nào.

Cả hai đều mặt trầm như băng, sát khí ngập trời.

“Giờ thế nào?” Điểu nhân sát khí đầy người nhìn thần cung đã bị phá hủy và đám cấp dưới của mình rồi lạnh lùng quét mắt nhìn sang gã đại nhân mặt hổ.

Ánh mắt gã đại nhân mặt hổ đã tối đen cả lại. Khi nghe hỏi, gã chỉ nhíu mày mà không trả lời. Lúc này, gã đã khẳng định chắc chắn người của Miểu Hợp Thần Cung không tính kế với Mẫn Hạc Thần Cung của gã. Sự tồn tại của thần cung tuyệt đối không phải là thứ có thể đem ra để diễn trò được.

“Người đâu!”

“Có!” Những người vừa lao tới Miểu Hợp Thần Cung lập tức rống to.

“Tra xét gian tế cho ta, truy kích kẻ địch, một cái bất lưu!” Điểu nhân nổi cơn giận dữ lôi đình. Vụ nổ này không gây tổn thương nhiều cho người của gã nhưng thể diện của gã đã bị đánh mất sạch sẽ. Miểu Hợp Thần Cung là nơi nào cơ chứ? Gã đã sống nhiều năm như vậy nhưng làm gì có ai dám khiêu khích gã? Mẹ nó, hôm nay lại có người phá nát thần cung của gã, phá hủy nơi gã ở ngay trước mắt gã. Việc này quả thực còn khó chịu đựng hơn so với việc cho gã một bạt tai.

“Một cái bất lưu!” Tiếng hô chứa đầy sát khí vang vọng khắp một phương đại địa. Đám người của Miểu Hợp Thần Cung lập tức tản ra tứ phía và truy tìm khắp nơi.

Còn gã điểu nhân của Miểu Hợp Thần Cung đang vô cùng giận dữ kia thì xòe năm ngón tay ra. Lập tức, chỉ thấy một luồng khí tức nhẹ nhàng từ tay gã bay lên. Đó là khí tức của Phong Vân. Đó là khí tức mà gã điểu nhân đã tóm được khi chỗ đứng của Phong Vân xuất hiện dao động.

“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, gã điểu nhân của Miểu Hợp Thần Cung lập tức lắc mình một cái và biến mất bên trong màn trời.

Gã đại nhân của Mẫn Hạc Thần Cung thấy vậy cũng chợt lóe lên rồi biến mất theo. Có khí tức này trong tay là có thể truy ra được hành tung của kẻ địch. Gã cũng muốn biết rốt cuộc kẻ nào dám ra tay với gã.

Ánh chiều tà mỹ lệ mà đỏ rực như máu.

“Phong Vân, ngươi lưu lại một chút khí tức làm gì? Ngươi không muốn sống nữa à?” Nhẹ nhàng thoát thân mà ra, vốn tưởng hết thảy đều viên mãn, nào ngờ lúc này lại phải đẩy nhanh tốc độ hướng lên phía trước để trốn tránh đám người Thiên Phụ Sênh Thủy đang đuổi theo phía sau, vẻ mặt Li Giang như sắp phát hỏa.

Rõ ràng mọi chuyện được sắp xếp rất tốt, Phong Vân cũng tuyệt đối sẽ không lộ ra dấu vết và nguy hiểm gì, thế mà Phong Vân này lại cố ý lộ ra một chút khí tức để đối phương bắt được là sao? Nàng khó chịu vì chuyến đi này của bọn họ quá thanh nhàn phải không?

“Ngươi quên chúng ta tới đây làm gì rồi ư?” Phong Vân vừa chạy vừa hỏi Li Giang.

“Thu hút sự chú ý của bọn chúng, làm xáo trộn sự sắp xếp của bọn chúng, làm bọn chúng được cái này mất cái khác, phối hợp với sư tử Hoàng Kim để nhanh…”

Nói cũng chưa nói xong nhưng Li Giang đã hiểu ra. Mục đích của bọn họ tới Thiên Phụ Sênh Thủy hôm nay là cái gì? Đó là kiềm chế hoặc gây xáo trộn sự bố trí của Thiên Phụ Sênh Thủy, từ đó quấy nhiễu tốc độ phá hư vị diện của bọn chúng, để đám sư tử Hoàng Kim nhanh chóng tu bổ vị diện và ngăn cách hai phương. Đó mới là mục đích chính của bọn họ, chứ không phải là tiêu diệt Thiên Phụ Sênh Thủy, lại càng không phải dựa vào hơn ngàn nhân lực của bọn họ để xưng vương xưng bá ở nơi này.

Dù năng lực thế nào, có nói gì thì nói, cái chuyện dùng ngàn người để tiêu diệt một vị diện, cho dù Li Giang hắn có điên cuồng thế nào cũng không dám vượt quá giới hạn như thế.

“Lộ ra chút khí tức để bọn chúng có hướng truy đuổi, có người để bắt, đó mới là cách để phá hỏng mục đích căn bản của bọn chúng.” Á Phi ở cách đó không xa liền trả lời.

“Chỉ có Á Phi là hiểu được.” Phong Vân cười.

Phá hủy ư? Thiên Phụ Sênh Thủy này rộng lớn như vậy, bọn họ có thể phá hủy được bao nhiêu? Đục nước béo cò mới là vương đạo!

“Kế sách thì đúng, nhưng với tốc độ này…” Mặc Đế vốn trầm ổn cũng trầm giọng nói.

Khí tức đuổi theo đằng sau cũng quá mức kinh người, cơ hồ cũng sắp đuổi kịp bọn họ rồi. Việc này có lẽ khác xa một trời một vực so với kế hoạch của bọn họ.

“Không sợ. Ta đã có cách.” Phong Vân nheo nheo mày, trong mắt lộ rõ sự tính toán.

Trông thấy sự gian xảo trong mắt Phong Vân, mấy đầu lĩnh đều sáp lại gần.

“Ngươi như vậy… Ngươi như thế… Ngươi theo ta…” Tiếng phân phó truyền vào tai mọi người. Ngàn người cùng nghe Phong Vân phân phó xong, trên mỗi gương mặt nghiêm túc đều nhất tề nở một nụ cười âm hiểm.

“Làm vậy đi!”

“Ý kiến hay!”

“Vậy giờ chúng ta sẽ tách ra và hội họp ở Lân An Thần Cung.” Phong Vân vỗ tay một cái.

“Được.” Bốn người nhanh chóng đập tay đánh bốp một cái.

Ngay sau đó, đầu lĩnh của bốn phương vung tay lên. Hơn nghìn người trong nháy mắt chia làm bốn đội tách ra bốn hướng mà đi không quay đầu lại.

Ba vầng thái dương chậm chạp hạ xuống, cả mặt đất lại lần thứ hai lạnh như băng. Gió lạnh vù vù thổi.

“Khí tức đó ở ngay phía trước kìa, đuổi theo mau… ồ… Sao lại không có?” Đám người Miểu Hợp Thần Cung đang truy đuổi với sát khí ngập trời. Mắt thấy khí tức dày đặc phía trước, cả đám liền lập tức đuổi theo, có điều, không hiểu vì sao khí tức này lại đột nhiên tiêu tan không còn bóng dáng.

“A, ở phía tây nam.” Trong khoảnh khắc khi khí tức biến mất, phía tây nam lại xuất hiện một luồng khí tức tương tự.

“Mẹ nó, tốc độ nhanh quá!” Đám người truy bắt của Miểu Hợp Thần Cung lập tức quay đầu đuổi theo.

Bọn chúng vừa rời khỏi nơi này không lâu, đám người Bạch Sa liền từ hư không hiện xa, trong mắt ai nấy đều ánh lên vẻ vui cười trào phúng.

Những người của di tộc thượng cổ đều biết cách xuất ra chút khí tức như Phong Vân đã làm, bọn họ muốn lộ là lộ ra, muốn ngừng là ngừng ngay lại được. Chuyện này quả thực quá dễ dàng. Bọn người kia có tốc độ nhanh hơn bọn họ ư? Không sao cả! Bọn chúng có công lực cao hơn bọn họ ư? Cũng không sao. Kẻ có thể vui đùa trong thế giới này đều là những người có trí tuệ.

Mắt nhìn về hướng đám người Li Giang đã di chuyển, Bạch Sa vung tay lên. Thân hìn của mấy người nơi đó chợt lóe lên rồi tiêu thất.

“Bẩm, kẻ địch nhằm hướng đông bắc.”

“Đuổi theo, đuổi theo bọn chúng cho ta…”

“A, hướng tây…”

“Mẹ nó, hướng chính nam…”

Đám người của Miểu Hợp Thần Cung đã vô cùng tức giận. Rõ ràng một khắc trước kẻ địch còn ở ngay trước mắt, thế mà một khắc sau đã ở hướng hoàn toàn ngược lại.

Kẻ địch quả thực lợi hại, lại có thể cứ thế nhảy vọt trong không gian như vậy.

“Đuổi theo, nhất định phải bắt được bọn chúng cho ta!”

“Vâng.”

Sát khí lại ào ào nổi lên đầy trời.

“Vân Vân, phía trước hình như là nơi ở của tộc Thiên Hòa gì đó đấy.” Lúc này, Phong Vân và Tiểu Thực đang dẫn theo một đám người truy bắt của Miểu Hợp Thần Cung đằng sau. Khi nghe Tiểu Thực nói thế, nàng cong miệng nói một câu, “Đi, xuống đấy dạo chơi một chuyến nào.”

Dứt lời, thân hình nàng chợt lóe lên và hướng về phía tộc Thiên Hòa của Thiên Phụ Sênh Thủy.

“Bọn chúng đi xuống dưới rồi.” Khí tức lại lộ ra một chút làm đám người truy bắt của Miểu Hợp Thần Cung dễ dàng nắm được tín hiệu.

“Bắt bọn chúng cho ta!”

“Vâng.”

Tiếng gào thét hùng hổ vang lên.

“Có kẻ địch! Là người của Miểu Hợp Thần Cung…”

“Phòng hộ, phòng hộ…”

Tất cả các nơi cư trú của Thiên Phụ Sênh Thủy đều là những nơi bình thường không thể xâm phạm. Lúc này, đám người của Miểu Hợp Thần Cung hùng hổ dữ tợn lao xuống lập tức làm người của tộc Thiên Hòa khiếp sợ.

“Mẹ nó, thì ra là người của tộc Thiên Hòa đã hạ thủ, diệt bọn chúng cho ta…”

“Giết…”

Không cần lời lẽ dư thừa, đám người tự đại của Miểu Hợp Thần Cung chỉ cần đầu lĩnh nói một câu liền lao thẳng xuống và ra tay không chút lưu tình. Câu “Cá lớn nuốt cá bé” chính là lý lẽ bất di bất dịch ở nơi này.

“Ầm ầm ầm…” Trong thời gian ngắn, một chiến trường chém giết dữ dội đã bày ra trước mắt. Không ai thèm hỏi vì lý do gì. Ở Thiên Phụ Sênh Thủy này, bọn chúng muốn tiêu diệt nhau, muốn đánh nhau cũng không cần bất cứ lý do nào hết.

Nhưng mà, khi Miểu Hợp Thần Cung và tộc Thiên Hòa đang chém giết lẫn nhau, Phong Vân và Tiểu Thực lại nhẹ nhàng chạy trốn, Phong Vân đồng thời búng tay một cái.

“A, khí tức xuất hiện ở chính đông.”

“Hả? Không phải tộc Thiên Hòa sao?”

“Đồ con rùa! Bắt bọn chúng cho ta! Ta không tin chúng ta không đuổi kịp bọn chúng.”

Đằng đằng sát khí, khát máu dữ tợn, đám người Miểu Hợp Thần Cung đã hoàn toàn nổi giận. Mà bọn chúng muốn tiếp tục truy bắt thì tộc Thiên Hòa sẽ dễ dàng buông tay để bọn chúng đi truy bắt ư? Việc xưng tộc ở một nơi như Thiên Phụ Sênh Thủy cũng không phải dễ như ăn quả hồng.

Trong lúc nhất thời, chỉ thấy đám người do Á Phi cầm đầu đang vừa chạy vừa nhử mồi. Còn ở đằng sau bọn họ là một đám người của Miểu Hợp Thần Cung đuổi theo. Mà đằng sau đám người Miểu Hợp Thần Cung lại là đám người của tộc Thiên Hòa.

Ầm ầm ĩ ĩ, một đường náo nhiệt cực kỳ.

“Không thể để Phong Vân lúc nào cũng giành công đầu được.” Hỏa Phượng chớp mắt nhìn Á Phi.

Á Phi thoáng nhìn về phía địa bàn của Mẫn Hạc Thần Cung ở phía dưới, trên nét mặt tuyệt sắc khuynh thành lộ ra một nụ cười khe khẽ. Hắn cúi đầu lao xuống.

Đám người Miểu Hợp Thần Cung đã truy đuổi đến phát hỏa đằng sau liền vọt lên mặc dù chẳng nhìn thấy cái gì.

“Ầm…”

“Mẹ nó! Là ai? Ai?”

“Dám coi thường Mẫn Hạc Thần Cung chúng ta, nhận lấy cái chết đi!”

Một cuộc va chạm vô cùng náo nhiệt lại bắt đầu, khói lửa văng ra khắp nơi.

Ở một góc, Á Phi và Hỏa Phượng liếc nhau, trong mắt cả hai đều hiện lên ý cười sáng lạn. Hai người lại nhẹ nhàng vô tung vô tích rời khỏi chiến trường.

Khói lửa mù mịt bao trùm khắp chốn.

Một ngàn người, nói nhiều không nhiều, bảo ít không ít. Cứ hai ba người làm một đội thì ít nhất có thể đi được bốn năm trăm hướng khác nhau. Ở Thiên Phụ Sênh Thủy này, thế lực mạnh nhất chỉ có ba, nhưng các thế lực cường đại khác cũng phải hơn trăm cái. Hôm nay Li Giang xông tới một tộc Quỷ Dạ Xoa, ngày mai Mặc Đế lại tới tộc Phi Nha, ngày mốt Á Lê lại đưa người tới trêu ghẹo tộc Hỏa Liệt. Lúc này, Thiên Phụ Sênh Thủy có không muốn nháo nhào lên cũng không được. Mà khi mọi sự trở nên hỗn loạn, thế cục nhất trí đối ngoại của Thiên Phụ Sênh Thủy cũng bắt đầu bị trộn lẫn những vẩn đục.

Tục ngữ nói rất đúng, muốn nhương ngoại trước tiên phải bình nội. Khi nội loạn bùng lên, việc xâm lược nơi khác kiểu gì cũng bị ảnh hưởng. Vì thế, tốc độ của lực lượng đang tấn công khắp nơi trên vị diện cũng bắt đầu chậm lại. Ngược lại, khi Thiên Phụ Sênh Thủy chậm lại thì tam đại lục sẽ nhanh hơn.

“Tốc độ tấn công của bọn người bên kia đã chậm lại rồi.” Sư tử Hoàng Kim lập tức cảm nhận được điều này. Hai mắt nó không khỏi sáng rực lên và chứa đầy sự hưng phấn.

Mộc Hoàng nghe sư tử Hoàng Kim nói thế liền siết chặt tay lại. Đám người sư phụ Diêm La và Ngàn Dạ Cách bên cạnh lại vô cùng mừng rỡ.

“Còn mấy chỗ nữa?”

“Hai chỗ. Bọn họ chỉ cần duy trì thêm vài ngày thôi.” Trên mặt sư tử Hoàng Kim lúc này lại tràn đầy khí lực.

“Nhanh, nhanh lên!” Ngàn Dạ Lan cầm thanh cổ kiếm, trên mặt ánh lên sự vui mừng. Chỉ cần bọn họ sửa chữa nốt hai nơi là Thiên Phụ Sênh Thủy dù có bản lĩnh ngập trời cũng đừng mong tới được đây.

“Làm việc đi!” Mộc Hoàng lời ít ý nhiều. Tốc độ của bọn họ càng nhanh thì Phong Vân ở bên kia sẽ càng ít bị nguy hiểm.

Gió lạnh vù vù thổi, bóng cây lắc lư. Lúc này, cục diện ở Thiên Phụ Sênh Thủy lại có biến đổi.

“Cái gì? Thông đạo của vị diện đã được nhanh chóng sửa chữa? Chỉ còn hai nơi?”

“Đúng ạ. Tốc độ của bọn chúng tương đối nhanh, mà bởi vì chúng ta có rất nhiều thế lực quay ra truy kích tập kích nhau nên…”

Thiên Phụ Sênh Thủy có tam đại thần cung có thế lực mạnh nhất, nhưng bằng vào ba chỗ bọn họ cũng không thể xâm lấn được toàn bộ tam đại lục. Bọn họ phải dựa vào tất cả các thế lực lớn nhỏ của Thiên Phụ Sênh Thủy này. Mà giờ đây trong nội bộ các thế lực nhỏ lại đang náo loạn và dồn sự chú ý vào ám sát, công kích… Đương nhiên tốc độ tấn công vị diện cũng bị chậm lại.

“Chẳng lẽ những kẻ đó không phải là người của Thiên Phụ Sênh Thủy chúng ta mà là người của vị diện tam đại lục?” Một tiếng nói băng hàn bỗng vang lên màn trời mang theo sát khí vô tận.