Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 618: Quét sạch tứ phía (1 – 8)

Hắc Ngục trong nháy mắt đã rơi vào tình cảnh gió nổi mây phun, đằng đằng sát khí.

Vua Hắc Ngục nhìn Phong Vân mặt không đổi sắc, lãnh khốc rùng mình, ông ta phất mạnh tay áo bào và ngồi xuống rồi cầm lấy một quân cờ màu trắng hạ xuống bàn cờ.

“Được, ta muốn xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.” Lời nói lạnh băng mang theo sự cuồng ngạo và giận dữ đầy sát khí. Ông ta không tin Hách Liên Phong Vân này có thể phá hủy được Hắc Ngục của mình. Trên thế gian này tìm không được mấy người dám kiêu ngạo trước mặt ông ta như vậy.

Một quân cờ hạ xuống, cả Hắc Ngục rõ ràng chẳng có tiếng động nào, nhưng sự u ám ẩn trong từng cơn gió đã rục rịch tỏa ra sát khí.

Phong Vân thấy vậy cũng không nhiều lời. Nàng hạ quân cờ thứ hai đang cầm trong tay xuống ngay phía đối diện với quân cờ mà vua Hắc Ngục vừa hạ.

Đối tượng công kích lần này là tầng thứ ba của địa ngục.

Ngay khi Phong Vân vừa hạ quân cờ xuống, Á Phi đứng sau nàng nhẹ nhàng búng tay một cái vào hư không.

Lập tức, tầng thứ ba ở phía đông của Hắc Ngục, vốn là tầng băng luân hồi và chẳng có gì khác thường, liền xuất hiện vô số bóng người. Đám thủ vệ của Hắc Ngục đóng ở tầng thứ ba vốn đã sớm bày sẵn trận địa để đón quân địch liền ầm ầm nghênh chiến.

Từng bóng người phá không xuất hiện.

Hải Long dẫn theo đám cao thủ của tộc mỹ nhân ngư đứng trên không trung nhìn băng luân hồi phía dưới. Một nụ cười lạnh thoáng hiện trên khuôn mặt bọn họ.

Băng là do nước kết thành. Mọi thứ đều sinh ra từ nước, có nguồn gốc từ nước. Bọn họ là tộc mỹ nhân ngư của Huyễn Hải, thứ bọn họ thường xuyên chơi đùa chính là nước, thuộc tính của bọn họ chính là nước. Dám đem băng ra đùa trước mặt bọn họ ư? Đúng là buồn cười!

Hải Long lạnh lùng gật đầu một cái. Lập tức, những cao thủ mỹ nhân ngư phía sau liền đồng loạt khoát tay vào hư không. Lập tức, những mũi tên băng, kiếm băng, núi băng, đao băng… mọi vũ khí và dụng cụ tra tấn bằng băng bắt đầu tay chảy một cách nhanh chóng theo cái phất tay của bọn họ. Mọi thứ đều trở lại hình dạng của nước, hoàn nguyên lại thành nước thuần khiết.

“Chuyện gì thế này?” Các tướng lãnh trấn thủ tại tầng thứ ba của địa ngục ở phía dưới khi thấy vậy liền lập tức biến sắc.

Băng luân hồi của bọn họ qua ngàn vạn năm càng ngày càng cứng rắn chứ chưa từng bị tan chảy thế này. Vì sao ở trong tay những người kia lại bắt đầu tan chảy?

Trong lúc đám người Hắc Ngục còn đang khiếp sợ thì tốc độ tan chảy của lớp băng ngàn dặm càng diễn ra nhanh chóng. Nước do lớp băng tan chảy tạo ra làm tầng thứ ba của địa ngục lập tức ngập ngụa. Băng này vốn là băng để dụng hình, so với băng bình thường, độ lạnh và độc tố cũng không hề giống nhau chút nào. Mà lúc này, khi băng vừa tan chảy, trong tầng thứ ba lập tức nhộn nhạo những nước, hàn khí bốc lên bức người.

Giữ lớp hàn khí này, Hải Long vung mạnh tay lên. Biển nước đá vừa tan chảy phía dưới lập tức không gió mà dậy sóng. Từng cột sóng bắt đầu lao ầm ầm về phía đám thị vệ trấn thủ tầng này. Sóng cuộn ầm ầm mang theo sát khí kinh người. Ở những nơi chúng đi qua, chỗ nào cũng tràn ngập hàn khí và sát khí. Cả tầng đều là băng nên có thể biết được băng ở đây rộng lớn tới mức nào, cho nên, khi vừa mới tan chảy, tốc độ bao phủ và sức mạnh là không hề nhỏ. Trong nháy mắt, phía dưới liền như biển rộng cuồn cuộn. Từng cột sóng khổng lồ ào ào đổ về bốn phương tám hướng, trong nháy mắt đã bao vây toàn bộ đám thị vệ của Hắc Ngục ở bên trong.

“Không xong rồi! Mau lùi lại!” Những kẻ có linh lực cao cũng không thể đứng vững được nữa, cả bọn đều muốn thoát ra ngoài.

“Muốn chạy sao? Không dễ vậy đâu.” Hải Long lạnh lùng nhìn mọi chuyện đang xảy ra. Hắn chập mạnh hai tay lại. Một tám màng nước phát sáng hiện ra trên không trung của tầng thứ ba và bao lại hoàn toàn không gian phía dưới.

Trong nháy mắt khi hắn vừa ra tay, những cao thủ của tộc mỹ nhân ngư phía sau cũng đồng thời động thủ.

“Phong!” Chỉ nghe trăm miệng cùng rống to một tiếng. Những cột sóng phía dưới vừa mới hòa tan ra lại lập tức đông lại. Ở những nơi chúng đi qua, mọi thứ cũng đóng băng. Tầng tầng đóng băng, tấc tấc đọng lại. Lớp băng cứng lóe sáng cùng với các cột sóng khổng lồ bao trùm lên bọn thị vệ của tầng thứ ba.

“Không xong rồi…” Những tiếng kêu thảm thiết liêp tiếp vang lên. Tầng thứ ba dùng băng làm vũ khí, mà băng này lại đang bị người ta lấy ra làm món đồ chơi trong tay, như vậy, mọi thứ che chắn cho tầng thứ ba của địa ngục lại trở thành vũ khí tạo nên tử địa của chính mình.

Sử dụng nước và băng, ai có thể là đối thủ của tộc mỹ nhân ngư cơ chứ?

“Ầm.” Bông tuyết bay lên đầy trời, cả tầng thứ ba của địa ngục đều đóng băng lại. Tầng thứ ba của địa ngục vốn là nơi u ám, là thế giới của băng lạnh, là nơi vô cùng dữ tợn trong phút chốc đã biến thành một thế giới sáng lấp lánh ánh ngọc lưu ly, thành một khối mặt kính. Trong trong khối mặt kính này đang có vô số cao thủ của Hắc Ngục vùng vẫy.

“Ầm.” Một bông pháo hoa màu nước nở rộ phía chân trời. Trong địa ngục tối tăm này, ánh sáng lại càng trở nên dễ thấy.

Vua Hắc Ngục lạnh lùng nhìn theo. Tầng thứ ba bị phá với tốc độ thật nhanh.

Mà trong nháy mắt khi vua Hắc Ngục đang nheo mắt lạnh lẽo, Phong Vân lại chẳng hề ngẩng đầu lên mà lạnh lùng cầm lấy quân cờ thứ ba đặt xuống bàn cờ.

Một vệ tinh nữa, tầng mười một của địa ngục.

Quân cờ của Phong Vân vừa hạ xuống, mái tóc của Á Phi liền khe khẽ bay lượn.

Cùng với lúc mái tóc của Á Phi bay múa, tầng mười một của địa ngục ở khu đông bắc của Hắc Ngục đột nhiên phát ra tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa. Khoảng cách rõ ràng là rất xa nhưng tiếng nổ ầm ầm cơ hồ chấn động đến cả nơi này.

Gương mặt của vua Hắc Ngục trong nháy mắt lại lạnh thêm ba phần.

Ánh lửa bốc tới tận trời, linh lực đa sắc màu bay múa trên khu vực đông bắc. Thứ ánh sáng rạng rỡ đó là thứ ánh sáng mà Hắc Ngục âm trầm chưa từng thấy qua. Tầng mười một của địa ngục là nơi hành hình của Hắc Ngục. Mọi thứ bên trong đều là sắt thép và những buồng giam tường đồng vách sắt người bình thường không thể phá hỏng.

Đó là nơi rất kiên cố.

Mà lúc này, toàn bộ tầng địa ngục kiên cố nhất bị bao phủ bởi một tiếng nổ mạnh. Đứng trước tầng mười một, Ngàn Dạ Cách thân mặc y phục màu vàng nhạt đang tung bay trong gió, khí chất vốn vẫn sáng lạn ánh mặt trời lúc này đã thêm vẻ băng lạnh và buốt giá.

Phía sau hắn là mấy chục hồng y đại pháo đang nhắm thẳng vào tầng mười một. Toàn bộ đạn pháo đều được tạo ra ở linh lực cấp bậc linh đế trở lên, sau khi được bắn ra từ hồng y đại pháo, uy lực của chúng còn mạnh hơn so với lúc tấn công núi Vô Kê trước đó.

Chỉ thấy mấy khẩu pháo lướt qua một cái, nơi được xưng là khu vực kiên cố nhất của Hắc Ngục lập tức sập xuống không ngừng.

Tên đại tướng của Hắc Ngục phụ trách trấn thủ nơi này cơ hồ không có cơ hội chống trả lại Ngàn Dạ Cách. Gã cũng bị lửa đạn mãnh liệt bắn cho không thể bước ra khỏi tầng mười một.

Bốn phương không gian đều không thể chống đỡ.

Mấy chục cây hồng y đại pháo từ bốn phương tám hướng bao vây tấn công tới tấp vào tầng mười một mà không chừa một lỗ hổng nào.

Đây chẳng phải là nơi kiên cố vững chắc nhất của các ngươi sao? Vậy nhìn xem hồng y đại pháo của chúng ta lợi hại hay là tường đồng vách sắt của các ngươi lợi hại.

Mặt lạnh như băng, Ngàn Dạ Cách nhìn cảnh pháo nổ ầm ầm trong tầng mười một. Một lát sau, hắn lạnh lùng phất phất tay về phía trước.

Lập tức, đại pháo mấy chục cửa do các cao thủ của luyện ngục lo liệu được kéo tới gần. Khi bọn họ tới gần, uy lực của lửa đạn lại càng lớn hơn nữa.

Mục tiêu chính xác, không phát nào trượt.

Một vòng hỏa lực qua đi, tầng mười một cơ hồ bị phá hủy hoàn toàn.

“Ầm.” Một pháo lướt qua, tháp hiệu của tầng mười một ầm ầm sụp xuống, sụp xuống ngay giữa không trung.

“Rắc.” Cùng lúc đó, một tiếng vang nhỏ lại truyền đến tai vua Hắc Ngục.

Tầng mười một đã bị phá.

Sắc mặt của vua Hắc Ngục vẫn không hề biến đổi nhưng sát khí trên người ông ta lại càng thêm u ám. Nắm một quân cờ trắng trong tay, vua Hắc Ngục lạnh lùng đặt xuống bàn cờ.

Ông ta còn chưa kịp hạ quân cờ xuống thì quân cờ thứ tư Phong Vân đang thưởng thức trong tay đã nhanh chóng được đặt xuống ở góc tây bắc của bàn cờ.

Một cờ vừa hạ, bàn cờ vững vàng đột nhiên khe khẽ chấn động.

Trong mắt vua Hắc Ngục lập tức hiện lên vẻ nghiêm nghị. Ngay sau đó, ông ta đột nhiên nở nụ cười lạnh lùng.

“Là do các ngươi muốn chết đó.” Trong lời nói lạnh băng mang theo sự tự tin tuyệt đối. Phía tây bắc của Hắc Ngục chính là lối vào của địa ngục. Lối vào của địa ngục sao có thể đơn giản. Nơi đó có lưới phòng vệ lớn nhất của Hắc Ngục và được trang bị những thứ lợi hại nhất. Trước đây có vô số những kẻ tới khiêu khích Hắc Ngục bọn họ đã bị đuổi chạy tại chính chỗ này. Vậy mà Hách Liên Phong Vân lại dám chọn nơi đó, hừ!

“Vậy ư?” Phong Vân thản nhiên đáp lại một tiếng, trong mắt vẫn lạnh băng vô tình.

Còn Á Phi thì nhẹ nhàng mỉm cười.

Ngay lúc Á Phi mỉm cười, phía tây bắc bắt đầu có động tĩnh.

Lối vào của Hắc Ngục không có núi non trùng điệp, cũng không có trận pháp dày đặc, mà chỉ tràn ngập một đồi hoa bỉ ngạn sắc đỏ u ám. Những đóa hoa yêu dị nở rộ hai bên bờ địa ngục có hương thơm và vẻ mị hoặc vô cùng hiện ra trước mắt của tất cả những người tiến vào Hắc Ngục.

Yêu dị, hoa mỹ mà câu hồn.

Phía tây bắc của Hắc Ngục là bạt ngàn một đồi hoa bỉ ngạn đang nở rộ. Sự ngọt ngào mang theo hơi thở quyến rũ của chúng lan tỏa khắp đất trời.

Đó là một loại mê hoặc trí mạng.

Không có bất cứ một sinh mệnh nào khác, chỉ có hoa bỉ ngạn mênh mông vô bờ. Nơi này chính là thế giới của hoa bỉ ngạn, có thể khiến người ta dễ dàng từ bỏ tất cả đề phòng rồi cuối cùng lạc trong biển hoa và kết quả là ngã xuống. Mùi thơm của hoa bỉ ngạn chính là khí độc trí mạng. Nó vô sắc vô vị, vô hình vô trạng. Dù là các cao thủ cấp bậc linh đế cũng không thể chống đỡ để mùi hương không xâm nhập vào cơ thể. Cho nên nó vẫn là bá vương trong việc trấn giữ lối vào của Hắc Ngục. Mà lúc này chính là lúc đồi hoa bỉ ngạn vô biên vô hạn đang nở rộ và càng hiện lên vẻ đẹp đẽ.

Thế nhưng, giữa biển hoa xinh đẹp này đã xuất hiện một đóa hoa khổng lồ và còn xinh đẹp hơn. Đó chẳng phải là bá vương của các loài hoa,Tiểu Thực, thì là ai?

Ngay sau đó, lấy Tiểu Thực làm trung tâm, có vô số nhánh cây bắt đầu tràn ra bốn phương tám hướng. Vô số đóa hoa nhỏ, từng đóa lại từng đóa nở rộ trên các nhánh cây và tràn ngập khắp thế giới của hoa bỉ ngạn này.

Vẻ ngoài lay động, phong thái không thua kém chút nào. Từng đóa hoa nhỏ bắt đầu mở rộng đóa hoa xinh đẹp của chúng ra, làm lộ ra những rang nanh sắc nhọn ở ngay chính giữa đóa hoa. Bọn chúng quay đầu há miệng về phía các bông hoa bỉ ngạn.

Ngay sau đó, những tiếng cắn nuốt soàn soạt vang lên.

Tiếp đó, những đóa hoa lại quay đầu, lại ăn.

Trong nháy mắt, mọi thứ cứ như gió thu cuốn hết lá vàng với tốc độ tằm ăn rỗi. Cảnh tượng lúc này giống như Tiểu Thực đang ngồi trên bàn thưởng thức món điểm tâm vậy. Người ta không thể nhìn ra thứ nó đang tiêu diệt chính là hoa bỉ ngạn dị thường làm người ta sợ hãi. Mà lúc này, đồi hoa bỉ ngạn hùng bá một phương không cách nào trưng ra dáng vẻ bệ vệ càn rỡ được nữa. Chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Thực ăn tươi nuốt sống mà không dám trốn chạy. Chúng là bá vương của các loài hoa, nhưng khi gặp Tiểu Thực là bá chủ của các loài hoa thì chính là gặp phải sư phụ.

Phóng độc tố ra ư? Tiểu Thực cũng làm được. So về độ độc thì ai độc hơn ai?

“Tốc độ đừng chậm hơn các chỗ khác, không người ta lại nói chúng ta làm việc không hiệu quả.”

Phía sau Tiểu Thực có một người chậm rãi từ hư không bước ra. Hắn cất tiếng nói với Tiểu Thực đang càng ăn càng hăng say. Người này chính là Á Lê.

Một luồng khí tức thực vật nồng đậm lập tức tỏa ra. Luồng linh lực thực vật nồng đậm này chậm rãi quét qua khoảng hoa bỉ ngạn phía sau lưng Tiểu Thực. Ở những nơi nó đi qua, các đóa hoa bỉ ngạn vốn đang tản mát ra hơi thở tử vong lập tức bị rửa sạch không còn một mảng.

Trong hệ thực vật, nếu tộc tinh linh nhận vị trí thứ hai thì chẳng ai dám nhận vị trí thứ nhất. Tinh lọc chính là sở trường của tộc tinh linh bọn họ.

“Yên tâm. Xem ta đây!” Tiểu Thực hùng dũng oai vệ ưỡn đóa hoa thật lớn ra, tốc độ tằm ăn rỗi lại càng nhanh thêm hai phần.

Mấy bông hoa này lại dám so đo trước mặt Thực Bá Thiên nó ư? Thực đúng là múa rìu qua mắt thợ, bọn chúng không muốn sống nữa chăng?

Vô số bông hoa phân thân to nhỏ điên cuồng quét qua bờ hoa bỉ ngạn ở mạn tây bắc giống như dùng liềm cắt cỏ. Ở những nơi nó đi qua, không còn một ngọn cỏ nào sống sót.

Còn Á Lê đi theo phía sau thì dùng năng lực tinh lọc của linh lực thực vật trực tiếp thẩm thấu vào đất đai phía dưới. Khí tức sinh tồn và khí tức chết chóc đối chọi nhau chan chát. Bầu không khí ngập tràn sự tĩnh mịch nhanh chóng có biến hóa. Luồng không khí nặng trịch và u ám giống như những giọt nước màu đen khiến người ta không thể thở nổi ở lối vào phía tây bắc bắt đầu rơi xuống. Trời xanh mây trắng bắt đầu xuất hiện ở nơi từ vạn năm nay chúng không hề xuất hiện lần nào. Khí tức tươi mát bắt đầu tràn ngập không gian.

Cùng lúc với khí tức tươi mát tràn ngập khắp nơi, lối vào của Hắc Ngục bị mở ra. Đám người do Hách Liên Phong Lôi cầm đầu vốn đã chờ ở bên ngoài từ lâu bắt đầu thong thả xếp hàng đi vào và chiếm giữ ngay tại nơi lối vào của Hắc Ngục này.

Đó cũng là lối ra của Hắc Ngục.

Hai bên bờ đã không còn loài hoa bỉ ngạn mang độc khí trí mạng, nơi này đã không còn gì có thể gây khiếp sợ được nữa.

“Rắc.” Một phần không rõ của bàn cờ đang khe khẽ chấn động liền im lìm trở lại.

Vua Hắc Ngục biến sắc ngẩng đầu nhìn về phía tây bắc. Nơi đó không còn bầu trời hắc ám âm trầm nữa, không có khí tức u ám lưu chuyển nữa. Thế vào đó là một loại khí tức thuần khiết, một loại khí tức mênh mông của trời xanh mây trắng.

Sắc mặt của vua Hắc Ngục trông rất khó coi. Nơi đó lại dễ dàng bị Phong Vân chiếm giữ đến vậy sao? Sao có thể như vậy? Làm thế nào mà lại như vậy?

“Trên thế gian này luôn tồn tại những vật là khắc tinh của nhau. Muốn kiêu ngạo thì phải có năng lực để kiêu ngạo.” Trông thấy sắc mặt khó tin của vua Hắc Ngục, Á Phi liền chậm rãi mở miệng.

Ngữ khí của hắn cực kỳ bình thản nhưng lại tràn ngập sự chế giễu. Bọn họ đã dám tới đây rồi thì chẳng lẽ lại không biết Hắc Ngục được bảo vệ che chắn thế nào?

Á Phi vừa dứt lời, bàn tay đang nắm chặt của vua Hắc Ngục liền phát ra những tiếng răng rắc rõ ràng.

Phía Tây Bắc là lối vào của Hắc Ngục bọn họ, đồng thời cũng là lối ra khỏi Hắc Ngục. Thứ Hách Liên Phong Vân đã diệt trừ không chỉ có đồi hoa bỉ ngạn của bọn họ mà quan trọng hơn là chặn đứng đường lui của bọn họ.

Hách Liên Phong Vân, cô ta đã lấp kín cửa của Hắc Ngục bọn họ.

Nắm tay răng rắc rung chuyển, lúc này, sắc mặt của vua Hắc Ngục đã không còn giữ được sự càn rỡ và vững vàng. Bốn phương đông tây nam bắc của Hắc Ngục thì ba phương đã bị Phong Vân phá tan, giờ chỉ còn lại phương bắc còn trong tay ông ta. Nếu phương bắc cũng bị Hách Liên Phong Vân tấn công và nắm giữ trong tay, Hắc Ngục của ông ta chẳng khác nào bị Hách Liên Phong Vân bao vây mà đánh.

Mẹ nó, rốt cuộc ai đã giúp đỡ nữ nhân này? Đám người tài năng và lợi hại đó quả thực như thể từ hư không xuất hiện, ông ta căn bản chưa từng gặp phải, căn bản chưa từng nghe qua.

Đám người này rốt cuộc là ai?

“Hách Liên Phong Vân, bản tôn quả thực đã xem thường ngươi.” Vua Hắc Ngục trừng mắt nhìn Phong Vân.

Phong Vân vẫn cúi đầu nhìn quân cờ trong tay mình. Nghe vua Hắc Ngục nói thế, nàng chậm rãi ngẩng đầu đối diện với gương mặt âm trầm đang bốc lên vẻ thẹn quá hóa giận của vua Hắc Ngục rồi lạnh lùng mở miệng một lần nữa, “Thả hay không?”

Ngữ khí lạnh băng tràn ngập sự kiên quyết.

“Thả? Ngươi đừng mơ!” Vua Hắc Ngục quát lạnh một tiếng.

“Tốt!” Vua Hắc Ngục vừa dứt lời, Phong Vân liền lạnh lùng nói một chữ. Rồi không đợi vua Hắc Ngục nói tiếp, nàng hạ quân cờ màu đen trong tay xuống.

Phía bắc của Hắc Ngục.

Nơi đó chính là tầng thứ bảy của địa ngục.

Tầng thứ bảy của địa ngục tuy trấn thủ phương bắc nhưng thực chất lại chính là đầu mối của các tầng. Nó có nhiệm vụ khởi động các tầng khác của địa ngục. Nếu Hắc Ngục không khống chế được tầng này thì mối liên hệ với các tầng khác sẽ bị cắt đứt. Bởi vậy nơi này được phòng hộ nhiều nhất, dùng những pháp trận lợi hại nhất, cũng có nhiều người trấn thủ nhất.

Mà lúc này, khi Phong Vân vừa hạ quân cờ xuống, cả bàn cờ liền vù vù một tiếng như nổi lên một cơn gió lạnh. Toàn cục đều lập tức giật mình.

Cùng lúc đó, Á Phi chậm rãi nâng hai tay lên.

“Bốp bốp.” Hai tiếng vỗ tay vang lên trong không trung.

“Cho nổ!” Lập tức, một tiếng nói không rõ là của ai đột nhiên vang lên trên vòm trời phương xa và lan truyền đi khắp nơi.

“Truyền Âm Không Gian.” Vua Hắc Ngục ngẩng phắt đầu lên nhìn Á Phi. Trong mắt ông ta bỗng lộ ra một tia khiếp sợ khiến người ta không thể coi thường.

Thuật Truyền Âm Không Gian không phải thứ nhân loại có thể dùng được. Cho dù cấp bậc có cao hơn cả linh đế cũng không thể trực tiếp truyền âm lên không gian được.

Người này thuộc loại… thuộc loại…

“Ngươi là tinh linh, di tộc thượng cổ.” Vua Hắc Ngục bỗng nói to. Chỉ có di tộc thượng cổ mới có thể truyền âm. Hơn nữa, việc tung hoành năng lực chơi đùa với không gian chính là sở trường của tộc tinh linh. Mà Á Phi lại có dung mạo và khí chất như vậy. Tộc tinh linh, hóa ra người giúp Phong Vân chính là di tộc thượng cổ, tộc tinh linh.

“Không chỉ vậy đâu ạ.Còn có tộc mỹ nhân ngư nữa.” Vua Hắc Ngục còn chưa dứt lời thì chiến tướng đệ nhất của Hắc Ngục là Thiên Hòa đã hùng hục chạy tới bẩm báo.

Bức tường nước ở tầng thứ ba của địa ngục chính là do di tộc thượng cổ tạo ra, tộc mỹ nhân ngư.

“Cái gì?” Sắc mặt của vua Hắc Ngục càng trở nên khó coi. Ông ta hung tợn trừng mắt nhìn Phong Vân.

Đúng lúc ông ta trừng mắt nhìn Phong Vân, ở tầng thứ bảy tại phương bắc bỗng liên tiếp vang lên những tiếng nổ mạnh. Từng tiếng lại từng tiếng không ngừng vang lên như thể đã được sắp xếp xâu chuỗi cùng một chỗ và nối với nhau cùng một chỗ, chỉ cần được phép là bắt đầu nổ mạnh.

“Sao thế này? Tầng thứ bảy làm gì có ai?” Nghe thấy tiếng nổ, vua Hắc Ngục liền xoay người nhìn về phía tầng thứ bảy.

Không có ai cả. Ông ta không cảm nhận được có kẻ thù xâm nhập vào tầng thứ bảy, kể cả người của di tộc thượng cổ. Vậy vì sao lại nổ mạnh như vậy? Có chuyện gì đã xảy ra?

“Con của ngươi cũng biết đấy.” Á Phi nhẹ nhàng thốt ra một câu.

Vừa nghe xong, vua Hắc Ngục lập tức vung tay áo bào lên. Kết giới giam Đế Sát bên trong tẩm cung trong nháy mắt được giải trừ.

“Là bom hẹn giờ, là bom hẹn giờ của Phong Vân đó.” Lời của Đế Sát lập tức truyền ra ngoài.

Khói lửa tràn ngập, bụi bay đầy trời.

Có ai nói muốn gây nổ thì phải có mặt ở chính nơi đó?

Nắm tay răng rắc rung động, sắc mặt vua Hắc Ngục đã đen sì lại.

“Hách Liên Phong Vân, ngươi đừng quên Mộc Hoàng còn đang ở trong tay bản tôn.” Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói, trong lời nói tràn ngập sự oán giận vì thẹn quá mà thành.