“Ầm…” Cùng với tiếng động kinh thiên động địa kia, toàn bộ
bóng đen u tối trong nháy mắt bỗng tản ra rồi biến mất trong đêm tối mờ
mịt. Tất cả yêu ma quỷ quái cũng biến mất trong phút chốc, y hệt lúc
đến, đến cũng không báo trước, đi cũng rất vội vàng. Toàn bộ sự việc vừa rồi giống như không hề có người nào là người thực cả mà tất cả đều là
ảo ảnh.
“Ảo Ảnh Mê Tung.” Mọi hắc ám bỗng biến mất sạch ở bên ngoài cửa thành. Hải Long lần đầu tiên trưng ra vẻ mặt kinh ngạc.
Ảo Ảnh Mê Tung, hắn đã từng nghe nói đến. Đơn giản là dùng linh lực
cường đại và hóa thân để tạo ra nhiều ảo ảnh tấn công. Mà nếu muốn tạo
ra nhiều người thế này, với Ảo Ảnh Mê Tung quy mô lớn như thế…
Vua Hắc Ngục lại dám điều động tất cả các linh lực bảo hộ cho Hắc Ngục tới đây ư? Đồ điên, con mẹ nó, đều là đồ điên cả!
“Không hay rồi, là dương đông kích tây!” Cùng lúc đó, Ba Ngân đột nhiên quát khẽ một tiếng rồi nhanh như chớp lao về phía Đế cung.
Ảo Ảnh Mê Tung trong khoảng thời gian ngắn đã không đếm xỉa gì tới
kết giới, người của Hắc Ngục có thể tới nơi này thì càng có thể đi vào
bên trong Đế cung.
Hải Long và Bạch Sa nghe nói thế cũng lập tức quay đầu lại lao nhanh đi.
Gió thổi từng cơn lạnh như băng trong đêm tối.
Bên trong Đế cung, trên quảng trường rộng lớn, đèn đóm vẫn sáng rực
như trước, những tiếng huyên náo vẫn chưa hề giảm đi nửa phần.
Còn tẩm cung ở gần đó lại đột nhiên vật đổi sao dời, mọi thứ như rơi vào một căn hầm băng tuyết, vô cùng lạnh lẽo.
Một bên huyên náo như lửa, một bên lạnh lẽo như ngục tù.
Băng và lửa ở ngay cạnh bên nhau.
“Phụt!” Lúc này, bản thể của vua Hắc Ngục vốn đang ở Hắc
Ngục bỗng phụt ra một ngụm máu tươi. Vận dụng sức lực để huy động tất cả nguyên lực của Hắc Ngục, rồi lại ứng phó với tộc mỹ nhân ngư và sư tử
Hoàng Kim, cộng với việc phá cửa tấn công vào bên trong khiến cho dù chỉ là hóa thân ảo ảnh ông ta cũng không chịu nổi. Máu nhỏ từng giọt từng
giọt xuống đại điện, màu đỏ và màu đen đan lẫn vào nhau.
“Dám ức hiếp con trai ta thì phải đền mạng!” Tiếng nói lạnh băng tràn đầy sát khí hàm chứa cả sự phẫn nộ bỗng thốt ra từ miệng vua Hắc Ngục.
“Người đâu!”
“Có mạt tướng!”
“Dẫn Thiếu chủ xuống mười tám tầng địa ngục bắt kẻ kia lên, cho nó xử trí!”
“Vâng!”
Bóng đêm dày đặc những căm hận và bi thương.
Mười tám tầng địa ngục, mỗi tầng đều có cách bài trí riêng, chỉ giống nhau ở một điểm duy nhất, đó là, tầng nào cũng là nơi hình pháp.
Mỗi một tầng đều là luyện ngục với đủ loại kiểu dáng. Mười tám tầng
địa ngục tuy không tra tấn linh hồn và xương tủy người ta như trong
truyền thuyết nhưng cũng rất đáng sợ và kinh khủng chẳng kém chút nào.
Tầng thứ nhất của địa ngục có nham thạch nóng đỏ chảy khắp mặt đất. Sức
mạnh của Địa Chi Tâm Hỏa ẩn chứa trong tầng thứ nhất cứ không ngừng cuồn cuộn, không ngừng sôi trào. Từng đám bọt khí ùng ục liên tiếp nở rộ
giữa lớp lửa đỏ. Nhiệt độ nóng bỏng tới mức cơ hồ đứng cách xa cả trăm
trượng cũng có thể khiến linh hồn người ta tan chảy.
Lửa đỏ bốc lên tỏa ra xung quanh. Ánh sáng từ đó phát ra nhuộm bốn
phía vốn âm trầm của Hắc Ngục thành một màu đỏ thẫm, càng khiến đống
xương trắng xung quanh thêm nổi bật, càng tăng thêm vẻ xơ xác tiêu điều
và khốc liệt bạo tàn.
Không gian tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ có lớp nham thạch nóng chảy cứ không ngừng phun trào.
“Cút! Ta không có hứng thú xuống đây!” Giữa bầu không khí
tĩnh lặng này, Đế Sát sắc mặt tái nhợt lại tràn đầy nóng giận bị đệ nhất đại tướng của Hắc Ngục là Thiên Hòa mạnh mẽ kéo đi. Lúc này hắn đang bị thương đầy người, lại đang đau lòng vì Phong Vân nên không muốn để ý
tới việc hình pháp của địa ngục làm gì.
“Thiếu chủ, người sẽ có hứng thú ngay thôi ạ.” Thiên Hòa mang theo một đám chiến tướng của Hắc Ngục kéo Đế Sát xuống tầng thứ nhất của địa ngục.
Giữa ánh sáng dữ tợn rợp trời của lửa nóng, Đế Sát chưa kịp phát biểu không muốn thì thấy Mộc Hoàng đang bị trói chặt bên cạnh đám nham thạch nóng chảy.
Cơn thịnh nộ của Đế Sát nhất thời dừng lại.
“Mộc Hoàng?” Đế Sát tự hỏi không biết có phải mình bị ảo
giác hay không. Mộc Hoàng này chẳng phải đang động phòng với Phong Vân…
Chẳng phải đang động phòng hay sao?
“Vương tôn nói, ai dám ức hiếp Hắc Ngục ta thì phải trả lại gấp trăm lần.”
Đại tướng quân Thiên Hòa hơi khom người xuống trước mặt Đế Sát, “Vậy nên Hắc Ngục đã dốc toàn lực, Vương tôn lại đích thân ra tay đem bắt
hắn về đây để Thiếu chủ ngài muốn xử lý thế nào thì xử lý. Vốn định đem
cả Hách Liên Phong Vân về đây nhưng đáng tiếc thực lực của đối phương
quá mạnh nên chỉ kịp tóm được hắn.”
Thiên Hòa dùng đôi ba lời nói đã kể lại mọi chuyện xảy ra hôm nay cho Đế Sát biết. Giữa trưa Đế Sát bị vua Hắc Ngục kiên quyết kéo về đây và
bị khóa chặt bên trong chính cung không được ra ngoài nửa bước. Bởi vậy
hắn không hề biết các hành động của Hắc Ngục đêm nay.
Không ai được phép động vào Hắc Ngục bọn họ. Đặc biệt là làm Thiếu
chủ của bọn họ bị thương. Cơn giận này người Hắc Ngục không ai nuốt trôi được.
Đế Sát nhìn về phía Mộc Hoàng đang vô cùng thảm hại ở cách đó không
xa, ánh mắt bi thương từ từ bốc lên một luồng nhiệt huyết vui sướng và
oán hận.
“Mộc Hoàng của Nam Viên, ngươi cũng có lúc nằm trong tay ta rồi!” Đế Sát phùng mang trợn mắt nói ra lời này rồi từng bước từng bước tiến đến.
Mộc Hoàng bị kéo tuột xuống Hắc Ngục, lúc này trên người hắn chỉ còn
lại cùng lắm là hai tầng công lực. Đừng nói trên người hắn lúc này đang
bị trói bởi đống xiềng xích chuyên dùng để đối phó với các cao thủ cỡ
sơn chủ của núi Vô Kê, dù có không dùng cái gì có lẽ hắn cũng chẳng trốn thoát được.
Bởi vậy, khi trông thấy Đế Sát đầy vẻ căm hận bước tới gần, vẻ mặt Mộc Hoàng vẫn lạnh như băng.
Từng bước tiến đến, trông thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Mộc Hoàng, trong
đáy mắt Đế Sát đột nhiên hiện lên một ý cười hung tàn. Hắn vung tay lên, một cây roi thép vụt hiện ra trong tay hắn.
“Vút.” Một roi quất thẳng lên người Mộc Hoàng. Cây roi da
làm bằng gân rồng quất lên cơ thể của Mộc Hoàng. Trước ngực Mộc Hoàng
lập tức rách một mảng lớn, máu tươi đầm đìa chảy ra.
Thân hình Mộc Hoàng khẽ run lên nhưng một chút biến đổi trên khuôn mặt vẫn không có.
“Ngươi cũng có ngày hôm nay, ngươi cũng có ngày hôm nay.” Đế Sát nhìn thấy máu tươi chảy ra thì thù mới hận cũ lại đồng loạt bốc
lên. Cây roi gân rồng lại hung hăng quất lên người Mộc Hoàng.
“Ta cũng cho ngươi nếm thử chút mùi vị bị roi quất là thế nào. Ta cũng cho người biết ta đã chịu đựng những gì. Dám đoạt Phong Vân của ta này, dám đoạt Phong Vân của ta này, ngươi chết đi cho ta!”
Chính kẻ trước mặt này, chính kẻ có tên Mộc Hoàng này đã chiếm cứ hết thảy mọi tâm tư của Phong Vân. Chẳng qua hắn ta chỉ đến sớm hơn hắn một chút, chẳng qua chỉ chiếm được tiên cơ. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì…
Hắn đã từng nói, lần sau nếu gặp lại, hắn nhất định sẽ giết chết hắn ta. Nhất định.
Lời nói chứa đầy oán hận và giận dữ vang vọng khắp tầng thứ nhất của địa ngục.
Cùng với những lời này, tiếng roi cũng vun vút vang lên, cộng với
tiếng xương cốt cơ hồ đều bị đánh gãy cứ liên tiếp vang lên không ngừng.
Lạnh lẽo và tàn bạo.
Máu huyết văng ra tứ phía. Nhiệt đột nóng rực cùng cái lạnh lẽo của
địa ngục rõ ràng tỷ lệ thuận với nhau. Trong nháy mắt, Mộc Hoàng đã bị
quật thành ra cả người đầy máu.
“Vù.” Một tiếng roi hung bạo vang lên. Mộc Hoàng nghiêng mặt sang một bên. Cảm giác nóng rát từ sau lưng lan sang hai má. Cổ họng
hắn khô khốc và có vị tanh tanh của máu. Mộc Hoàng cắn chặt răng, hắn
nuốt máu xuống cổ họng. Từng giọt máu từ khóe miệng Mộc Hoàng chầm chậm
rỉ ra ngoài làm nổi bật hai gò má lạnh lùng của hắn, lại lộ ra vẻ cao
cao tại thượng không thèm để ý tới điều gì của hắn.
Không nói gì, không mắng chửi, không rên rỉ, thậm chí chẳng hề hé răng. Mộc Hoàng cứ lạnh lùng để mặc Đế Sát ra tay.
Hai mắt đỏ rực bốc lên sự điên cuồng, Đế Sát nhìn Mộc Hoàng trước
mặt, hắn nghiến răng nghiến lợi vung roi quất xuống, muốn đánh cho linh
hồn của Mộc Hoàng cũng phải toác ra. Có điều, há có thể dễ dàng buông
tha cho hắn ta như thế? Há có thể dễ dàng như vậy sao?
“Ném hắn xuống dưới cho ta. Không cần giết chết hắn, ta muốn hắn phải chịu khổ hình khắp mười tám tầng địa ngục.” Vung tay lên, Đế Sát hung tàn nhìn Mộc Hoàng.
Đã tranh Phong Vân với hắn thì đừng rơi vào tay hắn. Còn đã rơi vào tay hắn thì đừng trách hắn tâm địa độc ác.
“Vâng.”Tiếng trả lời âm trầm vang lên.
Thiên Hòa vung tay, lập tức có mấy chiến tướng của Hắc Ngục tiến lên
cởi bỏ xiềng xích cho Mộc Hoàng và cầm đao đẩy hắn về phía lửa nóng.
Mộc Hoàng dù cứng cỏi thế nào cũng nhịn không được hít một ngụm khí
lạnh. Đây thực sự là lò lửa, lửa phàm chỉ có ba phần, còn lửa tự nhiên
trong lòng đất chiếm đến sáu phần. Lúc này đừng nói linh lực của hắn
mười phần đã mất bảy tám phần, dù cho có hoàn hảo không tổn hao gì có lẽ cũng không thể kháng cự được.
Trong khoảnh khắc, mọi thứ mặc trên người Mộc Hoàng đều hóa thành tro bụi. Cả người hắn trong nháy mắt chuyển sang màu đỏ rồi sang xanh
trắng, tiếp theo lại chuyển sang màu đỏ, sau đó lại chuyển đen. Ngũ quan của Mộc Hoàng đã hoàn toàn vặn vẹo. Hắn phải cắn chặt răng lại. Cả cơ
thể đều bị ngập trong nham thạch nóng chảy, chỉ lộ mỗi cái đầu ra ngoài.
Người ta không thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra với cơ thể của hắn.
Nhưng từ những biểu hiện trên khuôn mặt vốn luôn lãnh khốc kia cũng làm người ta thấy được nham thạch nóng chảy này nóng tới mức độ nào, lửa
nóng mãnh liệt tới mức độ nào.
Nhưng vẫn như trước, không hề có âm thanh nào, không có lời cầu xin
tha thứ, không có tiếng rên rỉ, không có âm thanh hoảng sợ. Chỉ có tiếng nghiến răng thật chặt, tiếng nghiến răng bền gan vững chí.
Dù có chết hắn cũng không để lộ sự yếu đuối trước mặt Đế Sát.
“Ha ha…” Giữa lớp nham thạch đang không ngừng cuồn cuộn, Đế
Sát phát ra tiếng cười điên cuồng khi nhìn thấy khuôn mặt đã hoàn toàn
vặn vẹo của Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng của Nam Viên, Mộc Hoàng của Nam Viên…
“Ngươi cứ từ từ chịu đựng mười tám tầng địa ngục cho ta!” Đế Sát vừa cười điên cuồng vừa phất tay áo bào. Hắn sẽ không để Mộc Hoàng
chết một cách dễ dàng vậy đâu. Sự phẫn nộ và oán giận của hắn, phải để
Mộc Hoàng từ từ nếm trải.
Đêm tối lay động, ngọn lửa ở tầng thứ nhất của địa ngục cứ hừng hực
không ngừng. Đây mới là tầng thứ nhất của mười tám tầng địa ngục. Mộc
Hoàng đang chìm trong biển lửa chậm rãi nhắm mắt lại. Từng giọt máu từ
từ chảy dọc theo người hắn xuống dưới. Thứ ánh sáng u ám nóng bỏng càng
làm cảnh vật xung quanh thêm lạnh lẽo tối tăm.
Hắc Ngục chìm trong sự u ám lạnh lẽo.
Mà lúc này, ở Đế cung Nam Viên cũng đang tràn ngập sát khí.
“Phong Vân, cô bình tĩnh, bình tĩnh lại chút đã!”
Ở bên ngoài tẩm cung, Phong Vân như đang phát điên muốn lao về phía
Hắc Ngục, còn Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo ở phía sau thì đang túm chặt lấy nàng.
“Bình tĩnh ư? Các người bảo ta bình tĩnh thế nào?” Lúc này,
sắc mặt nàng đã trở nên xanh mét. Cả người nàng tỏa ra sát khí lạnh băng cơ hồ muốn tranh nhau phát sáng với trời đông giá rét.
Mộc Hoàng đã rơi vào tay Hắc Ngục rồi. Hắn đã rơi vào tay Hắc Ngục, nếu nàng không mau tới đó thì hậu quả sẽ…
Lúc này Phong Vân căn bản không dám nghĩ tới hậu quả. Nàng phải đi, phải đi ngay lập tức.
“Cô bình tĩnh nghe chúng tôi nói trước đã!” Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách vẫn túm chặt lấy Phong Vân. Có điều hai người bọn họ lúc
này đã không thể giữ Phong Vân được nữa mà cơ hồ cũng bị nàng kéo đi.
Cô gái này đã nổi điên rồi.
“Vân Vân, đi, chúng ta đi phá nát Hắc…”
“Ngươi im miệng cho ta!”
Tiểu Thực khoa chân múa tay còn chưa nói xong lời nói phẫn nộ đã bị Ngàn Dạ Lan vội vàng chặn lại.
“Tỷ, tỷ bình tĩnh một chút, chúng ta phải bàn bạc kỹ đã.”
Ngàn Dạ Lan không nhìn thấy biểu hiện của Phong Vân nhưng hắn cảm giác
được sự cuồng nộ và lo lắng toát ra từ trên người nàng rõ ràng hơn bất
cứ người nào khác. Hắn lập tức vươn tay ra chắn trước người Phong Vân và vội vàng nóng nảy nói, “Tỷ, lần này Hắc Ngục tới đây bắt Mộc Hoàng đi,
có thể thấy bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng, cũng sẽ có chuẩn bị để đối phó.
Tỷ mà đi chính là rơi vào bẫy của bọn họ đó.”
“Đúng, chính là ý này. Phong Vân, cô đừng xúc động.” Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách đều đồng thời lên tiếng.
“Phong Vân, đừng xúc động…”
“Phong Vân…”
Lúc này, đám người Hách Liên Phong Lôi và Hải Long cũng đã chạy tới.
Bọn họ đứng thành vòng tròn vây Phong Vân ở giữa. Nhưng Phong Vân vẫn
không hề quan tâm. Nàng biết lúc này nàng cần phải bình tĩnh. Nàng biết
lúc này cần phải bàn bạc để tìm ra đối sách tốt nhất. Nàng biết vua Hắc
Ngục đã dám tới đây thì nhất định đã có chuẩn bị sẵn sàng chờ nàng. Nàng hiểu được điều này, càng hiểu được nông sâu của mọi chuyện, nàng đều
hiểu. Có điều, nàng không thể bình tĩnh lại được, nàng không thể khống
chế được. Nghĩ tới chuyện Mộc Hoàng rơi vào tay Đế Sát và vua Hắc Ngục,
tim nàng cũng bắt đầu run rẩy. Người Hắc Ngục đều là những kẻ điên
khùng, nàng sợ nếu tới muộn một chút thôi, thứ chờ đợi nàng chính là Mộc Hoàng đã…
Nàng không dám đánh cược, nàng không đánh cược nổi…
Máu huyết sôi trào, trong tim lại lạnh như băng. Từng khớp xương của
nàng như thể đang co rút lại đau đớn. Nàng không biết trong thời gian
ngắn ngủi vừa rồi Mộc Hoàng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng dường như nàng có thể cảm nhận được sự đau đớn của Mộc Hoàng, cảm giác được tình hình của hắn lúc này.
Xuyên tim xuyên phổi, chỗ nào cũng bị tổn thương…
“Buông ra…” Một tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp không trung, chứa đầy sự lo lắng và kiên quyết vô cùng.
Đám người vây quanh Phong Vân liền đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều
không tự chủ được mà bắt đầu dao động. Bọn họ cảm nhận được tâm tình của Phong Vân lúc này.
“Lão Đại, cô nói đi, phá tan Hắc Ngục thế nào, chỉ cần cô nói một câu.” Giữa bầu không khí im lặng trong nháy mắt này, Hải Long đột nhiên mở miệng.
“Đúng, lão Đại, cô nói một câu, dù lên trời xuống đất bọn ta cũng đều làm bằng được.” Ba Ngân và Bạch Sa cũng đồng thời mở miệng.
Lần này là do bọn họ thất trách, không bảo vệ cho tốt. Vậy thì như
lời nói trước đây của bọn họ đi, dù hôm nay muốn san bằng mặt đất này
bọn họ cũng giúp Phong Vân đến cùng.
“Haiz, các người…” Ngàn Dạ Lan nghe nói thế liền nóng nảy
giậm chân xuống đất. Lúc này Phong Vân đã đủ xúc động lắm rồi, đám người Hải Long kia lại còn thêm dầu vào lửa nữa là sao?
“Được, các ngươi theo ta…”
“Cô định làm thế nào?” Giữa lúc Phong Vân đang điên cuồng
thét to thì trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng nói ôn nhuận và bình thản. Thế nhưng tiếng nói ấy lại khiến người ta không thể bỏ qua
được.
Đám người Hải Long lập tức quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy trên màn trời đêm đen chầm chậm lộ ra vài bóng người. Người dẫn đầu chính là đám người Á Phi ở Huyễn Hải.
“Đại tẩu, tẩu đúng là đồ chết bầm!”
Mấy bóng người vừa lộ ra, Á Lê liền vừa gào thét vừa bổ nhào về phía
Phong Vân. Hắn quơ hai tay ôm chặt lấy Phong Vân, khiến đám người vây
quanh nàng không thể không tiến lên vài bước.
“Đại tẩu, tẩu là đồ không biết suy nghĩ, dám lập gia đình cũng không thèm…”
“Á Lê!” Lời nói oán giận của Á Lê còn chưa nói xong thì Á Phi đột nhiên lạnh lùng gọi một tiếng.
Á Lê tự biết ngậm miệng lại. Hắn le lưỡi một cái không dám nói tiếp nữa.
Á Phi chậm rãi bước tới gần Phong Vân, “Hoảng cái gì? Bọn chúng dám giết chết Mộc Hoàng, ta cũng có thể đem hồn hắn về trả cho cô, đem người lại trả cho cô.”
Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức im ắng hẳn. Lời nói không hề
ngang ngược, ngữ khí không hề hống hách, thế nhưng lại khiến mọi người
im lặng hẳn, cái loại khí thế này…
“Á Phi…” Phong Vân ngẩng đầu lên nhìn Á Phi, hai mắt đã đỏ ửng.
Á Phi tiến lên phía trước. Hắn đẩy Á Lê ra và ôm lấy Phong Vân rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lên người nàng.
Chẳng cần nhiều lời, chỉ một cái vỗ về như vậy đã hơn hẳn mọi núi cao sông sâu rồi.
Phong Vân lập tức cảm thấy mọi kích động và yêu hận của mình đã có
chỗ dựa vững chắc. Nàng túm chặt lấy vạt áo của Á Phi, giọng nói run rẩy không kiềm chế được, “Ta sợ bọn họ, ta…”
“Không phải sợ! Bọn họ không dám đâu.” Lời nói của Á Phi thực vững vàng. Cái lạnh nhạt đó là sự lạnh nhạt cường đại thấu hiểu mọi chuyện.
Trái tim Phong Vân không biết vì sao từ từ bình tĩnh lại.
“Ta còn tưởng ngươi không sợ trời không sợ đất chứ, hóa ra cũng bình thường, bình thường thôi.” Đúng lúc Phong Vân bắt đầu tỉnh táo trở lại, người đứng đằng sau Á Phi lập tức vui vẻ mở miệng nói chen vào với vẻ coi thường.
Phong Vân không cần ngẩng đầu cũng biết người đó là Li Giang của tộc mỹ nhân ngư.
Lúc này, Li Giang đang mặc một bộ áo bào chói mắt màu tím pha hồng,
cái đuôi cá xinh đẹp đã biến thành đôi chân thon dài. Hắn chậm rãi bước
tới trước, cái vẻ yêu mị xinh đẹp này thực còn câu hồn hơn cả trăng bạc.
“Sợ cái gì? Lần này chúng ta tới đây chính là vì Hắc Ngục. Bọn chúng có gì đáng sợ?” Li Giang yêu mị thong thả tiến lại gần, hắn vắt một tay lên vai Á Phi
và nhìn Phong Vân với vẻ xem thường. Ngữ điệu của hắn tuy đầy vẻ xem
thường và bất chấp nhưng nội dung câu nói lại…
“Cô chỉ cần nói một câu thôi.”
Đúng lúc Li Giang vừa dứt lời thì một tiếng nói nghiêm túc lập tức
vang lên. Phong Vân nghiêng đầu nhìn. Đó là Mặc Đế của tộc người lùn.
Tộc tinh linh, tộc mỹ nhân ngư, tộc người lùn đều đã tới.
Phong Vân vô thức nắm chặt lấy vạt áo của Á Phi.
Á Phi thấy vậy liền vỗ vỗ lên vai nàng, “Bọn ta cảm nhận được cô đã xảy ra chuyện.”
Bọn họ đang ở Huyễn Hải bàn bạc đối phó với kẻ đứng đằng sau các di
tộc thượng cổ thì bất chợt cảm nhận được Phong Vân gặp chuyện không ổn.
Hắn chưa từng cảm thấy lo lắng khôn cùng như thế, vậy nên đã xé rách
không gian và mang theo bọn Li Giang Mặc Đế tới đây. Bất kể Phong Vân đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần bọn họ ở đây thì ai dám động vào nàng?
Phong Vân nắm chặt lấy tà áo của Á Phi. Nàng đây có tài cán gì mà
được bọn họ yêu thương như vậy? Trong lòng Phong Vân có muôn ngàn cảm
xúc không thể nói được thành lời, chỉ có… chỉ có…
“Ta đi tìm tộc Bỉ Mông nữa.” Giữa lúc đám người Hách Liên
Phong Lôi và Ngàn Dạ Cách đang trố mắt khiếp sợ khi thấy các di tộc
thượng cổ đều đã kéo tới đây, Ngàn Dạ Lan là người đầu tiên lấy lại phản ứng. Hắn lập tức vui mừng nói một câu rồi xoay người chạy đi. Trông hắn dù nghiêng ngả lảo đảo nhưng cũng không hề sợ không nhìn thấy đường.
Tam đại gia tộc thượng cổ đều đã có mặt, chỉ thiếu mỗi tộc Bỉ Mông. Hắn phải đi tìm bọn họ.
“Lan, không cần đâu!” Phong Vân lập tức phản ứng lại. Thế nhưng Ngàn Dạ Lan đã chạy được một quãng rất ra rồi.
“Đi vào trong nào. Chúng ta bàn bạc xem đối phó với Hắc Ngục thế nào.” Á Phi kéo Phong Vân đi về phía tẩm cung của Mộc Hoàng.
“Bàn bạc làm gì nữa? Chúng ta đã tới đây rồi, mọi chuyện chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay sao?” Li Giang càn rỡ vô cùng.
“Á Phi, mọi người…”
“Bớt lắm lời đi! Về sau sẽ có lúc cô phải giúp chúng ta đó.” Mặc Đế nhanh nhẹn đi về phía tẩm cung.
Phong Vân hết nhìn Á Phi lạnh nhạt, Li Giang xinh đẹp, lại nhìn sang
Mặc Đế khí phách. Một lúc sau nàng mới hít một hơi thật sâu.
Tình ý rất quý, ngôn ngữ rất tục.
Không cần nói cảm ơn, chỉ cần ghi nhớ trong lòng là được.
“Được!” Phong Vân lúc này đã hoàn toàn khôi phục lại sự bình tĩnh. Nàng khí phách đáp lại.